[ĐK Dịch] Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

Đông Hy

Phàm Nhân
Ngọc
762,17
Tu vi
0,00
Quăng đây luôn đê
Chương 31: Lời bình (thượng)

Vạn Kiếm Nhất quát khẽ một tiếng, cả bọn Thương Tùng liền nghiêm túc, đứng dậy đi đến bên Vạn Kiếm Nhất, nín thở tập trung nghe ngóng, quả nhiên một lúc sau thì nghe thấy ở phía trên của rừng đá này vang lên vài tiếng động, giống như có người từ xa đi tới bên đó nghỉ chân.

Dần dần có vài tiếng nói chuyện truyền tới, nhưng âm thanh không lớn và nghe cũng không rõ.

Vạn Kiếm Nhất tập trung nghe một lát rồi ra hiệu với đám Thương Tùng, ai nấy đều hiểu ý, gật đầu lia lịa, sau đó lấy các loại đá trong rừng đá để che lại rồi tiến lại gần bên đó không một tiếng động.

Ở vùng ven sa mạc này đã gần sát Man Hoang, trước nay có rất ít người trong chính đạo Trung Nguyên lui tới, hơn nữa gần đây bọn Ma giáo vừa tan tác quay về từ cuộc chiến ở Thanh Vân Sơn nên có thể hiểu được sự xuất hiện của đám người quanh đây có lẽ là đám tàn dư của Ma giáo.

Đúng như dự đoán, sau khi Vạn Kiếm Nhất và các đệ tử vượt qua một quãng đá thì nhìn thấy ba tên nam nhân mặc quần áo của Ma giáo ngồi nghỉ ngơi ở bên kia rừng đá, mà điều trùng hợp là ba người này lại còn là người quen cũ của họ. Đúng là ba tên Bách Độc Tử, Đoan Mộc Thiết và Hấp Huyết hôm đó đã trốn thoát khỏi Thảo Hài Thôn.

Chuyện này khiến Thương Tùng và các huynh đệ đều cảm thấy ngạc nhiên, ai nấy đều nhìn nhau không hiểu vì sao ba tên này cũng ở đây, nhưng trông dáng vẻ của bọn chúng có lẽ là muốn trốn về Man Hoang Thánh Điện của Ma giáo. Sau đó ánh mắt của mọi người đều nhanh chóng hướng về Vạn Kiếm Nhất, tỏ ý xin ý kiến xem rốt cục có phải ra tay tóm gọn ba con cá lọt lưới này hay không? Nhất là hai người Tăng Thúc Thường và Thương Chính Lương, trông nét mặt có vẻ khá nôn nóng.

Nhưng sau khi Vạn Kiếm Nhất cân nhắc một lát, lại phất tay xuống ra hiệu cho họ đừng vội tiến tới, thì đúng lúc này phía trước rừng đá truyền tới tiếng nói chuyện của ba người.

Chỉ nghe thấy Đoan Mộc Thiết nói:

- Bách Độc đạo huynh, huynh nghĩ lão tiền bối Độc Thần có xem trọng hai huynh đệ chúng ta không? Có thu nhận chúng ta làm môn hạ không nhỉ?

Bách Độc Tử nói:

- Với thực lực của hai vị cộng thêm sự tiến cử của ta, có lẽ môn chủ sẽ không từ chối đâu. Bây giờ Thánh giáo ta vừa bại trận, Giáo chủ đã tạ thế, trong lòng ai nấy trong Thánh giáo đều rã rời, đúng là lúc thích hợp để dùng người, hai người các ngươi tới chắc chắn sẽ được trọng dụng.

Bên cạnh lại vang lên một âm thanh trầm trầm khác, là tiếng của Hấp Huyết Tiểu Yêu nói xen vào:

- Nhưng pháp bảo Huyết Khô Lâu của ta đã bị lão Vạn Kiếm Nhất phá hủy rồi. Giờ đây bản lĩnh mười phần chỉ còn lại năm, chỉ sợ dù có đến được Thánh Điện thì Độc Thần môn chủ cũng không trọng dụng ta nữa.

Bạch Độc Tử hơi ngơ ngác, bèn nói:

- Pháp bảo không còn nữa thì luyện lại là được mà.

Hấp Huyết Tiểu Yêu không đáp, sau khi trầm ngâm một lát thì Đoan Mộc Thiết mới nói với Bách Độc Tử:

- Bách Độc đạo huynh à, ba chúng ta quen biết nhau cũng hơn ba năm rồi, đến cả thời gian vào Vạn Độc Môn cũng sớm hơn huynh một chút. Nay mong huynh hãy nói thật với hai chúng ta, dạo này Vạn Độc Môn ra sức chiêu mộ binh sĩ rốt cục là có mưu tính gì thế?

Bách Độc Tử hơi nhíu mày rồi nói:

Chuyện này ta cũng không rõ lắm, hai người cũng biết đấy, ta không phải là người thân cận trong môn phái, cũng chẳng phải là người được chọn để kế nghiệp sau này, nhưng trước đây nhờ có bản lĩnh luyện độc khá lợi hại, được môn chủ xem trọng nên mới được chiêu dụ vào Vạn Độc Môn. Nhưng mà...

Đang nói nửa chừng, Bách Độc Tử dường như bỗng nghĩ tới điều gì nên lời nói hơi ngập ngừng.

Đoan Mộc Thiết vội truy hỏi đến cùng:

- Sao thế?

Hấp Huyết Tiểu Yêu cũng thêm vào:

- Nhưng có gì không ổn sao?

Bách Độc Tử nghĩ ngợi một lúc rồi nói với hai người họ:

- Cũng không hẳn, thực ra dạo gần đây trong Vạn Độc Môn âm thầm lan truyền một chuyện, nói là hình như lần này môn chủ lại có ý mở "Minh Uyên".

Đoan Mộc Thiết và Hấp Huyết Tiểu Yêu đều rất ngạc nhiên, đồng thanh nói:

- Cái gì?

Ở phía xa, cả năm người Vạn Kiếm Nhất, Thương Tùng, Điền Bất Dịch cùng các huynh đệ khác hơi ngơ ngác, trước đây họ chưa từng nghe thấy hai chữ Uyên Minh, nhưng xem vẻ mặt và lời lẽ của ba tên dư nghiệt Ma giáo thì dường như có vẻ rất xem trọng chuyện này.

Bách Độc Tử lại nói:

- Minh Uyên chính là khu cấm địa của Thánh giáo, ẩn chứa nhiều điều thần bí, quỷ dị, nhưng từ xưa đến nay lại luôn bị phong tỏa, chỉ đột nhiên mở ra một lần duy nhất vào hai mươi năm trước, nhưng không hiểu sao lại chỉ cho một người đi vào, nên sau đó chỉ có giáo chủ Cừu Vong Ngữ đi vào một mình và nhận được cơ duyên lớn từ Minh Uyên, rồi thống nhất Thánh giáo. Cũng từ đó mà Thánh giáo mới có được sự hưng thịnh suốt hai mươi năm nay.

Đoạn Mộc Thiết gật đầu nói:

- Chuyện này chúng ta đều biết, tương truyền năm đó Cừu giáo chủ đã lập lời thề với hai vị thần là Thánh Mẫu và Minh Vương trong Thánh Điện, gửi gắm chí nguyện to lớn, sau đó lại ngồi bảy năm trước Tu La Tháp ở Man Hoang Thánh Điện. Rồi bỗng một ngày bầu trời xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, rung chuyển cả Man Hoang, Minh Uyên mở ra, chỉ có Cừu giáo chủ vào đó, còn những người khác đều không thể bước vào, thật khiến ai nấy không thể tưởng tượng nổi.

Bách Độc Tử cười rồi nói:

- Chuyện trước kia rốt cục thế nào thì mấy người chúng ta đương nhiên đều chỉ nghe qua đồn đoán, không thể gánh vác nổi. Chưa kể nhiều năm như vậy mà chỉ có mỗi Cừu giáo chủ từng đi vào Uyên Minh mà thôi. Mà ta còn nghe nói các vị tiền bối trong giáo còn âm thần bàn bạc rằng Uyên Minh chính là nguồn gốc của Thánh giáo chúng ta, mỗi khi có bậc anh tài kiệt xuất bước vào, thì sẽ bồi dưỡng một cao thủ tuyệt thế giúp chấn hưng đại nghiệp của Thánh giáo chúng ta.

Đoan Mộc Thiết nghe xong cũng cười rồi nói:

- Xem ra Độc Thần tiền bối cũng muốn vào rèn luyện một phen đấy nhỉ?

Bách Độc Tử nhún vai nói:

- Ai mà chả muốn cơ chứ.

Rồi cả ba người đều bật cười.

Hấp Huyết Tiểu Yêu nói:

- Ai biết được Vạn Độc Môn các người đã tìm được cách mở Uyên Minh hay chưa? Ta nhớ truyền thuyết kể lại rằng cách vào chỉ có mỗi Cừu giáo chủ biết thôi, giờ đây Cừu giáo chủ đã qua đời, các ngươi làm sao mà mở được?

Bách Độc Tử nói:

- Việc này ta cũng chẳng biết nữa. Thôi được rồi, ta đã nói hết với các ngươi rồi đấy, thế rốt cuộc các ngưới có đi tới Thánh Điện và có nhập Vạn Độc Môn của ta hay không? Hai ngươi hãy quyết định đi.

Đoan Mộc Thiết và Hấp Huyết Tiểu Yêu nhìn nhau, vừa định nói thì bỗng nghe thấy tiếng cười nhạt từ phía sau rừng đá truyền đến, có người nói:

- Có đi hay không đối với mấy người các ngươi cũng không quan trọng nữa rồi.

Ba người Bách Độc Tử kinh hãi, cùng nhảy dựng lên ngoái đầu nhìn thì chỉ thấy mấy tảng đá lớn sau lưng biến thành năm người, đúng là Vạn Kiếm Nhất và đám đệ tử thanh Vân Môn. Những ngày qua, họ lại chẳng qua lại gì với Vạn Kiếm Nhất, nhất là hai tên Đoạn Mộc Thiết và Hấp Huyết Tiểu Yêu lại càng chịu nhiều gian nan dưới tay Vạn Kiếm Nhất, nên vừa thấy hắn thì sắc mặt liền trở nên tái nhợt.

Vẻ mặt Bách Độc Tử dần bình tĩnh lại, nhưng xem ra còn khá lo lắng, vừa lùi lại vài bước theo bản năng, vừa tức giận nói:

- Vạn Kiếm Nhất, sao ngươi cứ như ma ám, có chết cũng không chịu buông tha cho bọn ta thế!

Vạn Kiếm Nhất cười ha hả rồi phất tay áo, cử chỉ ung dung nói:

- Mấy tên tiểu quỷ các ngươi thì có chỗ nào đáng để ta chết cũng không buông tha cơ chứ? Nhưng cũng do các ngươi xui xẻo thôi, đến cả ghé vào nghỉ ngơi cũng chạm mặt, rõ là đáng chết mà.

- Đậu xanh rau má!

Ba người trong đám Bách Độc Tử vừa mở miệng, nhưng lát sau lại liếc nhau, dường như trong lòng đều có chung một ý. Sau đó cả ba cũng lộn người nhảy ra rồi thi triển sức mạnh để chạy trốn theo ba hướng khác nhau, ai nấy đều cố dùng hết sức để chạy thục mạng.
 

Tuyết Mùa Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
-146,00
Tu vi
0,00
3/4
Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong.


Tiền sơn của Thông Thiên Phong có vô số điện đài lầu các hùng vĩ, cũng chẳng thiếu những cảnh sắc đẹp đẽ, ngay cả Thanh Vân lục cảnh nổi danh, cũng có ba nơi nằm ở đây, chia ra là Hồng Kiều, Vân Hải và Thúy Bình. Thường ngày nơi đây rất đông đúc, liên tục có đệ tử qua lại tu luyện, Ngọc Thanh Điện rất quan trọng của môn phái nằm trên đỉnh tiền sơn, lại càng thêm phần trang nhiêm.


Nếu phải so sánh thì hậu sơn của Thông Thiên Phong an tĩnh hơn rất nhiều. Phóng mắt nhìn đi thì nơi nào cũng là tùng bách xanh rờn, đại thụ che trời, ngoại trừ chốn sâu thẳm thi thoảng có tiếng chim râm ran thì ở nơi mây trôi mịt mù này, gần như không còn chút âm thanh nào. Hơn nữa bình thường cũng rất ít có người tới lui, nên chỉ có một đầu đường núi len lỏi về phía xa thẳm kia, cũng không rõ nó thông đến nơi nào, thật sự tỏa ra nét kì bí.


Mà trưa hôm đó mặt trời vẫn leo lên thẳng trên đỉnh đầu, Đạo Huyền xử lí xong đống việc ngập đầu trong Ngọc Thanh Điện mới dặn dò người bên cạnh vài câu rồi rời đi. Sau đó lại bất ngờ xuất hiện trên con đường núi phía hậu sơn Thông Thiên Phong.


Suốt dọc đường đi vào rừng núi, y vẫn luôn tỏ ra nghiêm túc, thậm chí còn có phần lạnh lùng, nơi đáy mắt còn ẩn hiện vẻ ưu t.ư.


Đi vậy một lúc thì Đạo Huyện bỗng nhận ra con đường phía trước bị chia ra làm hai, gốc cây cạnh đó còn có một tấm bia đá. Có lẽ người khác sẽ do dự nhưng hắn có lẽ đã quá hiểu đường đi lối lại quanh đây nên cũng không để ý tới bia đá mà trực tiếp xoay người rẽ sang con đường bên phải. Tấm bia đá đang đứng yên dẫn lối về con đường còn lại kia còn ẩn hiện mấy chữ Huyễn Nguyệt Động Phủ.


Con đường này thông tới một nơi cực kì quan trọng khác của Thanh Vân Môn là Tổ Sư Từ Đường, cũng là nơi thờ phụng linh vị của các đời tiền bối, tổ sư của Thanh Vân Môn. Mái đình cong vút cực kì trang nghiêm thấp thoáng sau lớp tùng bách phủ kín cũng dẫn xuất hiện trước mắt hắn.


Khoảng sân lát đá xanh trước đại điện có vô số lá khô rơi rụng, không khí cũng mang theo làn hương tươi mát của cỏ cây, còn cách đó mấy bậc thang, nơi đối diện với Đạo Huyền chính là cửa lớn của Tổ Sư Từ Đường. Nhưng dù đang là chính ngọ nhưng trong Tổ Sư Từ Đường vẫn rất u tối, màn che cũng đóng kín, thậm chí còn vô cùng yên ắng. Chỉ có vài ánh nến đang bập bùng trong màn đen là tỏa ra đôi phần ánh sáng.


Đạo huyền đi tới trước cửa rồi dừng lại nhìn vào trong nhưng lại không hề thấy có bóng dáng người nào. Hắn nhíu mày, có lẽ hơi do dự, một lúc sau mới cao giọng: “Sư phụ, đệ tử Đạo Huyền đã tới.””


Trong Tổ Sư Từ Đường không hề có tiếng động gì, cũng không có ai đáp lại y, chỉ có ánh nến nho nhỏ kia chập choạng vài lần như đã bị thứ gì đso làm rung động nhưng chẳng mấy chốc cũng liền trở lại như thường.


Đạo Huyền đợi một lúc nhưng thấy bên trong vẫn không hề có phản ứng nên lại báo thêm một lần. Lâu sau, từ bóng tối âm u bên trong Tổ Sư Từ Đường đột nhiên vang lên tiếng của Thiên Thành Tử, có điều lại mơ hồ mang theo vẻ mệt mỏi và lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”


Đạo Huyền không dám chậm trễ mà cúi người thi lễ sau đó mới cung kính báo: “Sư phụ, đệ tử tới thỉnh người quay về Ngọc Thanh Điện.”


Thiên Thành Tử nói: “Ngươi đã tới mầy lần, ta chẳng phải đã nói rõ rồi sao. Sau khi ta trọng thương vẫn đạo tâm vẫn còn hỗn loạn, tiền sơn lại quá loạn nên mới muốn tĩnh dưỡng ở đây.””


Đạo Huyền lại càng lo lắng cúi thấp khuyên: “Sư phụ, hung suy của Thanh Vân đều nằm trên người người, đệ tử dù danh vọng hay tài trí đều không đủ, mây ngày nay lại nắm đại quyền của chưởng môn, thực không thể kham nổi gánh nặng, cứ tiếp tục thì e rằng sẽ phụ kì vọng của sư phu. Thanh danh của đệ tử là chuyện nhỏ, nhưng nếu chẳng may gây ra chuyện cho Thanh Vân Môn thì quả thực có chết trăm lần cũng không hết tội. Khẩn thỉnh sư phụ quay về núi chủ trì đại cục, vì Thanh Vân Môn của chúng ta mà làm chủ.”


Thiên Thành Tử trầm ngâm rồi chậm rãi cất lời: “Có người không hài lòng với việc ngươi quản lí việc lớn nhỏ sao?”


Đạo Huyền ngẩn người lắc đầu: “Không có, chỉ là..”


Thiên Thành Tử cắt lời y: “Nếu vậy thì ngươi không cần lo, không cần nói nữa, ta sẽ không quay về.”


Đạo Huyền giật mình nhìn về đại điện u ám trước mắt. Đằng sau ánh nến phập phồng là từng tầng từng lớp bài vị nghiêm trang như những người khổng lồ vô cùng uy nghiêm đang lạnh lùng nhìn lại kẻ nhỏ bé như y. Hắn mấp máy môi, đôi mắt xẹt qua một tia bất lực, cuối cùng khi y định buông lời khuyên can thì bỗng nghe thấy sâu trong đại điện bỗng có tiếng ho sù sụ, giây lát sau, có vật gì đó đột nhiên rơi xuống đất tạo nên một tiếng vọng thật lớn.


“Ầm!”


Một vật màu đen kêu leng keng lăn từ trong bóng tối ra ngoài, cuối cùng lại cuộn thêm một vòng lớn rồi rung lên vài cái cuối cùng trước khi nằm yên lại trên mặt đất trước Tố Sư Từ Đường.


Đạo Huyền nhìn về phía đó thì nhận ra đó là một đồng xu hình tròn đen bóng không hề khác lạ chút nào đang nằm yên ở đó.


Ngay khi ấy giọng của Thiên Thành Tử lại vang lên, giọng cũng ngày càng lạnh hơn: “Ngươi còn đứng đó làm gì?”


Đạo Huyền biến sắc cắn chặt răng nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, đành phải cúi đầu lùi lại. Khi hắn đi xuống bậc thang đá thì vẫn không nhịn được quay lại nhìn thêm một lúc nhưng vẫn chỉ thấy đại điện to lớn nghiêm trang như lại chìm vào trong tĩnh mịch, ngay cả bóng dáng ân sư hắn chưa nhìn thấy kia dường như cũng đã chìm hẳn vào bóng tối, càng ngày càng khó nhận ra.


***


Năm người Vạn Kiếm Nhất đi dọc theo hoang mạc mấy ngày. Khí hậu nơi này ngày càng khô nóng, đất đai khô cằn cũng ngày một biến thành cát vang, có lẽ cũng đã ngày một đến gần lối vào Man Hoang. Man Hoang vùng Tây Bắc nổi danh là vùng đất dữ trong thiên hạ, tương truyền còn là nơi ma giáo khởi nguyên, bao đời này đều đồn rằng nơi này có vô số hung hiểm, người ngoài gần như đều không thể đi vào trong đó.


Ngày hôm đó, đám Vạn Kiếm Nhất bỗng phát hiện được một lớp người rất đông ở phía trước, nhìn qua thì có vẻ đó đều là người trong ma giáo.


Năm người thấy vậy thì đều giật mình sợ hãi. Suốt dọc đường họ đều thấy lòng quân của dư nghiệt ma giáo đã tan tác, phần lớn chỉ còn lại những nhóm nhỏ, rất ít đi thành đoàn đội đông đúc. Còn chỗ kia thì có vẻ là chỗ kề bên lối ra vào Man Hoang thì lại càng thêm kì lạ.


Trên khoảng đất ấy không có núi non, càng không có rừng cây hay cỏ dại mà chỉ có những cồn cát to lớn bắt đầu xuất hiện. Đám Vạn Kiếm Nhất liền tìm một cồn cát khá cao để quan sát đằng kia.


Nhìn một lúc Vạn Kiếm Nhất nói nhỏ: “Nhìn tình cảnh bên kia thì có lẽ đó là người của Quỷ Vương Tông trong ma giáo.”


Thương Tùng úp mình bên cạnh y theo dõi bên đó một thời gian rồi còn loáng thoáng nghe được tiếng khóc từ trong Quỷ Vương Tông truyền ra nên khe khẽ nói với Vạn Kiếm Nhất: “Vạn sư huynh, huynh có nhận ra đám người trong kia đang rất loạn không, có khi đã có chuyện gì đó xảy ra phải không?


“Ừ!” Vạn Kiếm Nhất gật đầu rồi sau khi trầm ngâm lại quả quyết: “Bỏ đi, chúng ta cũng không nhiều chuyện, làm việc chính quan trọng hơn, đi thôi.”


Những người khác cũng không có ý kiến gì khác nên liền lẳng lặng kéo nhau đi xuống cồn cát rồi né qua đám người Quỷ Vương Tông đang hỗn loạn này để tiếp tục tiến lên. Không lâu sau thì họ đã cảm thấy không khí bắt đầu nóng hẳn lên, mặt trời càng thêm chói lọi, cát vàng phủ kín, chắc là đã bắt đầu tiến vào Man Hoang.


Sa mạc mênh mông kéo dài tới tận chân trời, cồn cát lớn nhỏ tán loạn khắp nơi, mỗi khi có cơn gió nào thổi qua thì đều mang theo tầng tầng cát bụi ngập trời.


Cùng lúc khi năm người Thanh Vân Môn dung cảm tiến bước đầu tiên vào Man Hoang thần bí thì trong đám Quỷ Vương Tông ở đằng sau lại chìm trong sầu khổ, người người rên ri, cờ trắng giương lên, lớp lớp mang theo khăn tang quỳ rạp trước một căn lều than khóc


Canh hai đêm qua, Quỷ Vương đức cao vọng trọng vô cùng có uy danh trong Thánh giáo vì trọng thương khó lành nên đã qua đời.


Trên dưới Quỷ Vương Tông đau đơn dừng bước, kẻ vốn dĩ được truyền ngồi tông chủ là thân truyền đệ tử Vạn Nhân Vãng của Quỷ Vương lại càng tưởng niệm ơn dưỡng dục của ân sư nên khóc đến ngất đi trước linh sang, không còn xử lí chính vụ được nữa.


Quỷ Vương Tông hoàn toàn hỗn loạn, ai nấy cũng đều không thấy an lòng, chẳng mấy chốc đã kinh động đến cả những đồng môn trong thanh giáo ở gần đó, thậm chí một số người có thân phận, địa vị cũng đều thi nhau tới viếng/


Tứ đại thánh sứ của ma giáo cũng nhanh chóng đi tới vùng đất của Quỷ Vương Tông, Thanh Long trước tiên tiến đến thắp hương trước linh vị rồi lại tới cạnh nhấc lớp vải trắng che mặt Quỷ Vương lên, cuối cùng lại nhìn chăm chú dáng vẻ Quỷ Vương lúc chết rồi mới thờ dài cảm thán: “Anh hùng mất, Thánh giáo suy.”


Nói xong y quay sang quan sát chung quanh rồi thấy được tiểu Vạn đang mặc đồ tang quỳ cạnh giường. Mới chỉ mấy ngày không ngày mà kẻ ngày đã có vẻ gầy rộc đi, mắt cũng trũng sâu, tinh khí thần như đang hao hết thì Thanh Long bèn lắc đầu đi tới.


Ở đằng sau ThanH long, ba vị thánh sứ còn lại cũng tới dâng hương hành lễ. Nhưng khác với Thanh Long, ngoài trừ Chu Tước mặc áo đen đồng thời che lớp san mòng trên mặt là không thể nhận ra sắc mặt, còn Bạch hổ và Huyền Vũ thì đều tó ra khác lạ, tất nhiên, cũng không phải là vui vẻ, nhưng lại chẳng quá đau buồn. Hai người họ nhìn qua gương mặt Quỷ Vương rồi đối mắt với nhau một chút xong mới chậm rãi đi sang một góc, không lâu sau, Chu Tước cũng đi tới đó.


Thấy xung quanh đã không còn ai, Huyền Vũ lại khe khẽ nói để đủ cho Bạch Hổ và Chu Tước nghe: “Trước đây ta đã từng làm một số việc không tiện lộ ra ánh sáng, các ngươi có biết không?”


Bạch Hổ lườm y hỏi lại: “Có, thì sao?”


Huyền Vũ cười rồi cũng không đổi sắc mặt mà lại càng nhỏ giọng: “Mặt của Quỷ Vương tông chủ đã bị người đụng qua.”


Bạch Hổ và Chu Tước đồng thời nhíu mày nhìn y, Huyền Vũ chỉ nhún vai, không nói gì thêm.


Mãi sau Bạch Hổ mới cau mày hỏi: “Ngươi có ý gì?”


Huyền Vũ lạnh lùng: “Ta đoán vị tiền bối tông chủ của chúng ta này cũng không phải là mới mất tối qua!”
 

Tuyết Mùa Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
-146,00
Tu vi
0,00
Bao giờ đến c50 thì mình sẽ quay lại.
Bạch Hổ rung mình đồng thời tỏ ra ngạc nhiên. Sau đó lại quay phắt lại nhìn di thể của Quỷ Vương tông chủ, cuối cùng thậm chí còn vô tâm tiến lên một bước. Nhưng ngay khi ấy bỗng có một giọng nói lạnh tanh từ bên cạnh vang vào tai hắn: “Đừng lại!”


Bạch Hồ nhìn lại thì thấy người nói là Chu Tước. Hắn nhíu mày đinh mở miệng nhưng Chu Tước đã nói tiếp: “Ngươi đừng nhiều chuyện!”


Bạch Hổ phẫn nộ nhìn sang Huyền Vũ thì thấy y gượng cười với hắn rồi lăc đầu bảo: “Tứ muội nói không sai.”


Bạch Hổ run lên rồi hừ lạnh xoay người im lặng đi thẳng ra khỏi lều, nháy mắt đã mất dạng.


Ở một phía khác tỏng lều của Quỷ Vương, Thanh Long đang cố gắng an ủi Tiểu Vạn. Y vỗ vai hắn đồng thời nhỏ giọng: “Nén lấy bi thương đi.”


Tiểu Vạn đau buồn nức nở gật đầu nghe lời, trên mặt trước sau vẫn giữ nguyên nét bi thương.


Thanh Long thở dài rồi lại nghiên mặt nói: “Hiện nay Thánh Giáo đã suy sụp chờ thời, Quỷ Vương Tông xưa nay vẫn luôn là cột chống trời của Thánh Giáo, giờ đây tất cả đều trông vào người đấy.”


Tiểu Vạn u sầu đáp lại: “Phải!”


Thanh Long ngưng lời rồi tiếp tục: “Giờ lo cho xong tang sự đã, còn sau đó thì ngươi định thế nào?”


Tiểu Vạn đau đớn nhỏ lệ tự trách: “Tát cả là do ta bất tài, .một,.. không .. thể cứu lấy tính mạng của ân sư, hai, không thể thống lĩnh đệ tử trong tông, mấy ngày nay đã có quá nửa người trong tông bỏ đi, ta thực là thẹn với tiên sư..”


Thanh Long lại càng tập trung nhìn Tiểu Vạn rồi kinh hãi biến sắc: “Có chuyện này sao?”


Tiểu Vạn thờ dài rồi lấy một bức thư trong người ra đưa cho Thanh Long: “Đây là thư tự tay sư phụ viết khi còn sống, trong thứ nói rằng người đã cả đời phiêu bạt, sau khi chết dù thế nào cũng muốn hồn về cố thổ, muốn ta đem di hài của người về chôn dưới chân núi Hồ Kỳ Sơn trong trung thổ.”


Thanh Long bình tĩnh đọc hết phon gthuws rồi gật đầu với Tiểu Vạn: “Nếu di mệnh của tông chủ đã như vây thì cũng đành, ngươi khổ cực rồi.”


Tiểu Vạn cắn răng: “Di mệnh của ân sư, ta dù có chết cũng phải hoàn thành. Đợi khi ta làm xong tất cả thì sẽ lập tức dẫn người trong tông môn quay về thánh điện Man Hoang, đến lúc đó còn cần tôn sứ chiếu cố thêm.”


Thanh Long gật đầu: “Đó là tất nhiên.” Nói xong y an ủi Tiểu Vạn thêm vài câu rồi chậm rãi đi ra ngoài. Hắn thấy bên ngoài lều chỉ có hai người Huyền Vũ và Chu Tước đang đứng chứ không thấy Bạch hổ thì cau mày hỏi: “Lão nhị đâu?”


Huyền Vũ nói: “Lúc nãy thấy không thoải mái nên đã bỏ đi rồi.”


Thanh Long lắc đầu nhưng cũng không hỏi vì sao Bạch Hổ thấy không thoải mái mà liền dẫn hai người họ đi ra khỏi vùng đất của Quỷ Vương Tông.


Suốt đoạn đường đó, Thanh Long luôn tỏ ra tập trung suy nghĩ, Chu Tước thì im lìm không nói, còn Huyền Vũ sau khi yên lặng một lúc thì nói với Thanh Long: “Lão đại, Quỷ Vương Tông có gì đó rất kì lạ.”


Thanh Long gật đầu, Huyền Vũ lại hừ lên rồi nói tiếp: “Bọn họ chắc là định dối trá, không chịu quay về thánh điện Man Hoang phải không?”


Thanh Long bình tĩnh đáp lại: “Cũng không phải chuyện gì lớn, sau này trong thánh điện tất sẽ có vô vàng mưa gió, bọn họ chọn đứng ngoài cuộc thì cũng có thể hiểu được.”


Huyền Vũ tức giận châm chọc: “Chỉ là hạng chỉ biết riêng mình mà thôi, cái dạng ấy mà cũng mơ tưởng sau này dưỡng sức xong mới mời lại bọn ta hay sao?”


Thanh Long suy t.ư rồi khuyên: “Lão tam, nói thật lòng đi, sáu khi giáo chủ không may qua đời, nếu chúng ta muốn đầu nhập vào một thế lực nào đó thì chẳng phải Quỷ Vương Tông là chỗ tốt nhất sao.”


Huyền Vũ ngẩn người định phản bác lại nhưng vừa mới định thốt lên lại nhận ra chẳng biết nên nói gì, giây lát sau, y lẩm bẩm: “Trong thánh giáo, đúng là không có ai có thể bước lên chủ vị, giáo chủ về trời, giáo không minh chủ, sau này còn có hy vọng gì đây?”


Thanh Long và Chu Tước nhìn lại thấy y có gì đó không dung nên Thanh Long nhíu mày: “Lão tam, ngươi sạo vậy?”


Huyền Vũ xuất thần, sau đó lại chắp tay bái Thanh Long và Chu Tước: “Lão đại, tứ muội, ta , ta thực sự không muốn tiếp tục như vậy nữa. Sau này thánh giáo ra sao, ta cũng không muốn quản, cũng không muốn về thánh điện Man Hoang nữa, hôm nay cũng nên nói từ biệt thôi.”


Chu Tước tiến lên, lồng ngực cũng hơi phập phồng, có vẻ đang rất kích động: “Tam ca, huynh nói cái gì vậy?”


Huyền Vũ im lạng giây lát rồi nhìn sang Thanh Long: “Ta sớm đã muốn đi tới Thập Vạn Đại Sơn ở phương nam thăm thú, nghe nói cách sống của người dân nơi đó khác hẳn trung thổ, thậm chí còn có di tích của vu tộc thưởng cổ. Các ngươi cũng biết, xưa nay ta vẫn luốn ưa thích mấy thứu này, giờ đã có cơ hội, cũng nên đi quan sát một lần.”


Thanh Long quan sát y rồi ánh mắt từa nghiêm nghị cũng dân hòa hoaxan lại, cuối cùng lại chỉ im lặng rồi vẫy tay đầy mệt mỏi.


Huyền Vũ cúi mình thật thấp với ý rồi tươi cười với Chu Tước, cuối cùng không nói thêm gì mà bỏ đi. Người mới bật lên vài cái thì giây lát sau đã biến mất trong làn cát hoang mạc.


“Đại ca!” Chu Tước nhìn sang Thanh Long rồi khẽ khàng kêu lên.


Thanh Lòng buồn bã: “Người có chí riêng, bỏ đi.”


Chu Tước im lặng, lớp sa đen hơi bay lên, có lẽ là do nàng thở quá mạnh, mãi lâu sau nàng mới nói tiếp: “Vậy muội cũng đi đây, sau mấy ngày nữa, gặp lại trong thánh điện.”


Thanh Long gật đầu: “Được, muội tự bảo trọng.”


Chu Tước ừ một câu rồi cũng quay đi. Chỉ là hướng đi của nàng trái ngược với Huyền Vũ, là tiến về phía sâu trong Man Hoang.


Chỉ một đoạn ngắn ngủi mà bên người Thanh Long đã không còn ai nên hơi có phần tịch lieu. Hắn có lẽ cũng cảm tháy gì đó nên ngẩng đàu lên nhìn trời rồi khẽ than lên, tiếp đó cũng chắp tay đi mất.


Ở khoảng đất của Quỷ Vương Tông sau lưng hắn một lát sau có người bắt đầu đi ra. Dẫn đầu đám người đó là Tiểu Vạn, bên cạnh y còn có một người áo đen thần bí, Quỷ Tiên Sinh.


Nhìn theo bóng dáng xa dần của Thanh long, Tiểu Vạn vẫn im lặng, còn Quỷ tiên sinh thì thốt lên: “Tông chủ, người không muốn nói thêm gì với hắn sao?”


Tiểu Vạn chỉ lắc đầu: “Lúc này có nói cũng vô ích, sau này có duyên sẽ gặp lại.”


Quỷ tiên sinh gật đầu rồi nhìn lại phía khoảng đất đằng sau: “Tang sự đằng kia?”


Tiểu Vạn hít sâu rồi nói: “Sư phụ có ơn sâu như núi với ta, ta sao có hể vong ơn phụ nghĩa. Truyền lệnh của ta, phát tang ba ngày, phải làm thật lớn, sau đó ta sẽ mang di hài của ân sư về Hồ Kỳ Sơn.”


Quỷ tiên sinh chấp hành nghiêm lệnh, chuyện này cũng tạm không nói tới nữa. Lần này, cùng với việc bốn thánh sứ của Ma giáo và Quỷ Vương Tông dần biến mất, thì trận chiến giữa ThanH Vân và ma giáo cũng tạm thời ngưng lại. Còn tông chủ Quỷ Vương đã mất này tài giỏi ra sao thì hãy để đời sau bình luận.
 

Đình Phong

Thăng Tiên kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
8,91
Tu vi
1.816,52
@Tuyết Mùa Hạ Để tiện cho việc trả chương, ta báo hộ lão đệ với BQT set icon Bích Ngọc Dịch Giả, sau này đệ dịch xong cứ trả trong topic dịch thô Man Hoang Hành ngoài trang 1 nhé?
Đệ nói mấy hôm mà lão ấy ko báo ấy chứ, lội kiếm cũng hơi cực mà sợ mấy web kia lấy về đăng trước thì dở khóc dở cười, phải có cái tính năng ẩn cmt thì hay quá
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top