*Cấp tiền để cho tác giả tiếp tục sáng tác những truyện kể về 1 thằng hiếp râm em bé 10 tuổi à???Có câu "chín người mười ý", nhưng khi đọc qua các cmt bên trên, tớ lại thấy "mười cậu một ý", dường như mem BNS đều bị dập khuôn chung một lối suy nghĩ "đạo đức" thì phải. Phần lớn ý đều là: đây là thứ văn rẻ tiền bệnh hoạn, tác giả có triệu chứng bị tổn thương tâm lý từ bé, độc giả xem những truyện này nhiều sẽ bị ảnh hưởng đến nhân cách, và to tác hơn, cả một thế hệ sẽ bị đầu độc, tương lai của đất nước sẽ vĩnh viễn trầm luân. À, xem ra là 5 ý chứ không phải một ý hở.
Tớ chả đồng ý với bất cứ ý kiến nào trong đó.
- Văn rẻ tiền. Tớ ko biết chắc nhưng hẵn là độc giả đc đọc free truyện này đúng ko. Như thế thì là văn free chứ ko phải rẻ tiền. Văn học là một môn nghệ thuật, mà nghệ thuật thì tùy văn hóa và vốn sống mà mỗi người cảm nhận khác nhau. Cậu nào đó nói, truyện này có cả trăm ngàn lượt viu, như thế cũng đủ thấy có rất nhiều người thích truyện này. Tớ ko rõ trong số những người chê có bao nhiêu người đủ bút lực để câu viu đến thế (hỏng dám nói chủ thớt nha). Tớ thì chưa đc hân hạnh đọc truyện này, nhưng nhìn qua vài dòng trích dẫn thì cách sử câu, dụng từ của tác giả ăn đứt hầu hết các truyện trong Khu Sáng Tác của diễn đàn - vốn phần lớn là bị lỗi chính tả và hành văn cứ như là mới đc convert từ một truyện nào đó bên Tàu.
- Tác giả có vấn đề về tâm lý. Những ý kiến như thế này là minh chứng cho văn hóa dìm hàng, GATO của người Việt. Tại sao tớ nói thế, đó là vì ý kiến như thế chẳng hề dựa trên một chứng cứ hay lý luận nào mà toàn xuất phát từ lòng đố kỵ sự nổi danh của người khác. Viết văn là một nghệ thuật, khi viết cần phóng bút sáng tạo và chẳng ai bảo rằng người sáng tạo là bệnh hoạn bao giờ. Nếu ko thì Kim Dung, Vong Ngữ cũng sẽ bị coi là thằng điên bởi vì viết toàn những thứ phi thực. Còn Anne Rice sẽ bị xem là người bị xâm hại tình dục thời ấu thơ vì đã có công biến truyện "Người đẹp ngủ trong rừng" của trẻ nhỏ trở thành truyện BDSM lừng lẫy. (bonus tập 1/3: http://www.e-reading.'Chủ đề cấm tạ...62/Rice_-_The_Claiming_Of_Sleeping_Beauty.pdf)
- Xem truyện rồi sẽ bị ảnh hưởng và học theo truyện. Luận điểm này cũ rích và phi lý đến nỗi tớ lười phản bác. Tớ chỉ muốn hỏi có ai trong diễn đàn này (vốn mạnh về Tiên Hiệp) đã xách kiếm ra ngoài đường múa may, bắt ấn niệm chú trước mặt người khác chưa?! Tớ tin là không. Hầu hết chúng ta đều tự phân biệt rất rõ đâu là đời thường đâu là thế giới văn học, cũng như sẽ ko để niềm vui thầm kín ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật. Nên, không cần phải xoắn cái luận điểm này mãi.
- Một thế hệ sẽ bị suy đồi về đạo đức và tương lai u tối đang mở ra cho đất nước. Luận điểm này là liên tưởng từ ý trên "bị ảnh hưởng xấu bởi truyện" nên tớ ko cần lập lại quan điểm của bản thân. Tớ chỉ muốn mổ xẻ luận điểm này từ một khía cạnh khác.
Trong mắt tớ, tác giả đang bước những bước đầu tiên để trở thành một người dám nghĩ dám làm dám bày tỏ, xứng đáng tiêu biểu trong một thế hệ mới năng động hơn đột phá hơn và rõ ràng là một người có năng lực trong viết lách.
Có cậu bảo rằng, chuyện này là do Đảng và NN quản lý ko chặt. Trời ạ, thế phải quản lý thế nào? Phải ra khuyến cáo chỉ viết về những tấm gương đã thực thi 5 điều Bác dạy chăng? Hay viết truyện ca ngợi "Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ"? Như thế thì mới tốt cho một thế hệ, tương lai đất nước mới tươi sáng.
Có ý rằng thiếu gì cái để viết, sao lại đi viết cái dơ bẩn như thế. "Dơ bẩn" là khái niệm tương đối. Ngày trước, ko xa đâu, chỉ trước 1945 thôi. Dựng vợ gả chồng là phải theo mai mối, trai gái ra đường mà tách riêng ra đứng nói chuyện lâu đã là ko ổn. Nắm tay nhau cũng phải lén lút, thơm gió đã bị xem là phường đĩ thỏa mất dạy, cha mẹ sẽ lấy chổi chà mà phang lên đầu. Ngày nay thì chẳng ai (ở thành thị) lập gia đình mà ko tìm hiểu nhau trước, quấn lưỡi xà nẹo cả thời gian dài trước hôn nhân. Cái "dơ bẩn" ngày trước thì bây giờ chỉ là lẽ thường, nếu ko "dơ bẩn" mới là bất thường. Vậy thì, viết về cái "dơ bẩn" cũng chỉ là lẽ thường mà thôi.
Và quan trọng hơn, ko phải cuộc sống còn nhiều thứ để viết mà ép buộc tác giả phải viết về những điều đó. Là một người làm nghệ thuật, tác giả cần đi theo tiếng gọi của chính trái tim mình, chỉ có như thế thì tác phẩm mới hay mới đáng đọc. Với lượt view lên cả trăm ngàn thì cũng đủ thấy sự đáng đọc rồi.
Túm váy lại, chẳng có gì sai quấy khi viết về thứ mà bạn yêu thích (nếu như nó ko hại đến ai), viết về cái thứ mà người khác bảo bạn nên viết mới chính là điều không bình thường.
Chúng ta chê bai ko thương xót một tác phẩm của người Việt, trong khi những truyện tương tự của Tàu đc dịch/convert thì đầy khắp internet và đầy người xem. Cung chưa đủ cầu. Theo tớ thì chúng ta nên có hành động để động viên tác giả viết tiếp, hoặc góp tiền để tác giả xuất bản sách nhằm đề cao tinh thần sáng tác cho người Việt.![]()
*Mình hỏi bạn, nếu văn học ko ảnh hưởng đến đời sống, sao có những vĩ nhân được ra đời chính nhờ những cuốn sách hay, hay các nước tiên tiến luôn đưa văn học vào giáo dục cho học sinh??
*"Trong mắt tớ, tác giả đang bước những bước đầu tiên để trở thành một người dám nghĩ dám làm dám bày tỏ, xứng đáng tiêu biểu trong một thế hệ mới năng động hơn đột phá hơn và rõ ràng là một người có năng lực trong viết lách." VỚ VẨN NHÉ. Bạn thấy tác gải dám nghĩ dám làm cái gì??? Đây rõ ràng chỉ là một thể lại truyện 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'. S-E-X TRẦN TRỤI. Cũng giống như các truyện 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS' và hentai trên mạng thôi.
Xứng đáng tiêu biểu cho 1 thế hệ năng đông? Khuyến khích nhau ra ngoài đường rape trẻ vị thành niên rồi đợi nó tự yêu mình à???
Bạn đang hoàn toàn nhầm lẫn giữ VĂN HỌC CÓ YẾU TỐ TÌNH DỤC với truyện 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS' (CHỈ CÓ GIÁ TRỊ THẢO MÃN NHU CẦU VỀ TÌNH DỤC) nhé