Giật mình với truyện “đen” núp bóng ngôn tình của nữ sinh Việt

kurama

Phàm Nhân
Ngọc
17,25
Tu vi
0,00
Nếu không phải mang icon của nhóm Độc Cô Thôn thì em còn nghĩ rằng bác đây là một fan đọc truyện của các bạn teenager ở trong bài trên. Em chỉ muốn đưa ra vài phản bác trong lời nhận xét của bác
Xem ra cái danh ĐCT đã giúp tớ đỡ phải nghe lời chửi rủa hở. Thiên Di lập nick năm 2012, cũng xem như là một nick cổ lão. Vì lẽ gì mà trong suốt ngần ấy năm ở BNS, chúng ta lại chưa đc dịp gặp nhau nhể.

Vấn đề nổi danh hay câu view gì đó chúng ta không bàn đến ở đây, bởi mục đích của người viết ra bài này theo mình nghĩ là một cảnh báo đúng dành cho các bậc phụ huynh có con, em đang ở trong độ tuổi cắp sách đến trường. Hơn nữa, nhiều lượt view không có nghĩa là tốt. Cái đó ai cũng biết. :D

Không ai đọc văn giết người xong cầm dao đi giết người cả. Cái đó đúng. Nhưng không ai cho rằng giết người là đúng. Trong tất cả những các tác phẩm văn học hiện thực, khi con người sống trong hoà bình, không bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn và chiến tranh, khi người viết văn khi viết về cái ác họ đều không cho rằng cái ác là đúng. Và tội ác thì cần phải trả giá. Văn học không cần luôn luôn hướng vào điều tốt đẹp, nhưng nó phải chỉ được ra cho người đọc thấy những điều không tốt đẹp là SAI.

Lối suy nghĩ ảnh hưởng rất nhiều đến hành động, và nhất là trong độ tuổi đang hình thành nhân cách, nó lại là một vấn đề mấu chốt. Một khi các em cho rằng nó đúng, nó không sai, (ví dụ như hiếp râm, ví dụ như bạo hành,...) thì khi phải đối mặt với những vấn đề gần giống như thế, các em không hề có lý trí phản kháng. Một thế hệ khi còn đang cắp sách đến trường mà chỉ vui thú trong các câu truyện khiêu râm, những hình ảnh đồi truỵ, những thước phim nóng, vậy trong đầu các em còn có thể có gì? Hay muốn lên đại học rồi học cũng chưa muộn? Những dòng văn dễ dãi tưởng chừng vô hại, nhưng thực chất nó từng chút từng chút một ngấm sâu vào tâm lý, hình thành một thứ nhân cách lệch lạc, vô cùng nguy hại.

Trong một cuộc trò chuyện với cô cháu còn đang học cấp 3, cô bé đã nói 1 câu làm mình giật mình: "Bọn bạn cháu nó đi nhà nghỉ hết rồi ấy!"

Đi nhà nghỉ không sai. 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS' không sai. Thậm chí ở thời cổ đại, các cô gái 15, 16 tuổi đã về nhà chồng, đã làm mẹ. Ở thời điểm này, đàn ông cũng không còn coi trọng chữ "trinh", đàn bà cũng chẳng còn coi trọng sự giữ gìn. Sự bùng nổ của công nghệ thông tin, smartphone, sự dễ dãi từ các bậc phụ huynh, sự thừa thãi về tiền bạc và thời gian, sự giản tiện trong cách tra cứu thông tin,... tất cả đã hình thành nên một "thế hệ hưởng thụ", thích thế giới ảo hơn thật, không thích làm việc, không biết lao động chân tay,...

Cái sai của tác giả khi viết ra những tác phẩm này nằm ở chỗ: cổ vũ cái ác, cổ vũ bạo hành, cổ vũ giết người, cổ vũ hiếp râm,... cổ vũ mọi sự đi ngược với khung đạo đức chung của xã hội... Và đã có rất nhiều các bạn teen, các bạn đọc giả bày tỏ quan điểm những điều đó là ĐÚNG. Đây là một ví dụ tiêu biểu về việc ảnh hưởng từ văn chương tới người đọc, ảnh hưởng không thể chối cãi.

Có một thời, chúng ta từng lên án các bạn fan Hàn quá cuồng thần tượng, đến mức khóc lóc vì thần tượng, bỏ nhà ra đi vì thần tượng, hôn cả cái ghế người ta đã ngồi... Người viết văn cũng như các bạn sao Hàn, cũng là một kiểu người của công chúng, nhưng cái cách mà họ ảnh hưởng tới đọc giả lại khác, nó từng bước từng bước ăn sâu vào tận trong suy nghĩ, dần dần trở thành quan điểm, cuối cùng tạo nên tính cách.

:)

Toàn bộ bài viết của bạn tập trung vào hai ý:

1- Văn học không cần luôn luôn hướng vào điều tốt đẹp, nhưng nó phải chỉ được ra cho người đọc thấy những điều không tốt đẹp là SAI.

Văn học có nhiều thể loại, có loại nhằm giáo dục, có loại chỉ nhằm thỏa mãn nhu cầu giải trí. Không có bất kỳ một định chế nào bắt buộc rằng văn học phải chỉ ra cho người đọc thấy những điều không tốt đẹp là SAI cả. Phàm Nhân Tu Tiên cổ súy cho việc chồng bỏ vợ, đi theo cái lợi của cá nhân, giải quyết tranh chấp bằng nấm đấm... đây là có phải là những điều tốt đẹp không? sao ko thấy ai xúm vào chửi rủa thế. Và chắc bạn cũng thấy rằng có hằng hà sa số các truyện tương tự, thế mà các fan việt còn xúm lại lập môn lập hội bày tỏ ta đây là fan của mớ truyện đó, ngay trong diễn đàn này thôi chứ chẳng xa đâu.

Hay là cái SAI của mấy truyện này chấp nhận đc, còn cái SAI của tác gia Việt thì không chấp nhận đc. Và tác gia Việt thì phải theo thuần phong mỹ tục của Việt, và phải có trách nhiệm vun tưới cho thế hệ tương lai? Còn tác gia khác thì đc miễn khỏi những ràng buộc này?

2- Cái sai của tác giả khi viết ra những tác phẩm này nằm ở chỗ: cổ vũ cái ác, cổ vũ bạo hành, cổ vũ giết người, cổ vũ hiếp râm,... cổ vũ mọi sự đi ngược với khung đạo đức chung của xã hội... Và đã có rất nhiều các bạn teen, các bạn đọc giả bày tỏ quan điểm những điều đó là ĐÚNG. Đây là một ví dụ tiêu biểu về việc ảnh hưởng từ văn chương tới người đọc, ảnh hưởng không thể chối cãi.

Đây là ảnh hưởng của truyện lên độc giả. Cũng xin trả lời chung cho @Vivian Nhinhi@nhatchimai0000

Như người ta vẫn nói "We are what we eat" (Chúng ta ra sao là do cái chúng ta ăn vào), mình ko phủ nhận rằng truyện xấu sẽ có ảnh hưởng xấu đến người đọc, nhất là với các bạn dưới 18 tuổi - cái tuổi mà chưa suy nghĩ chính chắn đc. Và vì biết điều đó, mình hiểu đc vì sao lại có nhiều ý kiến chỉ trích tác gia người Việt kia. Nhưng, điều mình muốn nói ở đây lại là: Việc chỉ trích như các bạn sẽ không giúp giải quyết đc nan đề hiện tại.

Các bạn teen, do những biến hóa về hóc-môn trong cơ thể, vẫn sẽ luôn tìm đến những thể loại truyện này. Càng chỉ trích cấm đoán, càng sẽ bị phản ứng ngược. Và vốn dĩ, chẳng bao giờ cấm đoán đc. Phim ảnh Mỹ vẫn đầy dẫy cảnh kinh dị giết người, ấu râm vẫn đc nhắc đầy trên mặt báo đó thôi. Việc ăn bào thai, uống sừng tê giác vẫn đc các báo nhắc đến nhu là một thú chơi của dân nhiều tiền, hỏi sao lớp trẻ không học đòi. Nhu cầu cần phải đc thỏa mãn để dập tắt, càng cấm đoán thì nhu cầu càng trở nên dữ dội hơn. Cầu đã có thì cung trước sau cũng sẽ xuất hiện.

Phần lớn các cô bé cậu bé chỉ cần qua “Cấm đăng tại BNS”, khi hóc-môn giảm xuống, khi nhận thức đầy đủ hơn, khi bị cuốn vào cơm áo gạo tiền thì các bạn trẻ này sẽ tự điều chỉnh lại.

Nếu như chúng ta muốn giúp đỡ họ, thì việc lập các topic để mổ xẻ để thảo luận như topic này là một cách rất tốt để các bạn trẻ nhận thức những mặt tối của những truyện "đen" trên. Nếu là gia đình thì việc cha mẹ ngồi xuống gần gũi với con cái trong giai đoạn tế nhị này sẽ là một phương cách tối ưu. Nếu ở tầm vĩ mô thì việc tuyên truyền, tạo thêm sân chơi văn học, lôi kéo lớp trẻ vào mảng văn "trắng" để khỏa lấp thay thế nhu cầu của lớp trẻ mới là cách đúng.

Nói tóm lại, việc cấm đoán chỉ trích một mảng văn học khi mà chưa có cái gì để thay thế chỉ làm tổn thương tác gia Việt (vốn đã rất ít ỏi) chứ không giải quyết đc gì cả.

Tất nhiên đây chỉ là ý kiến chủ quan của mình. :xinloi:
 

kurama

Phàm Nhân
Ngọc
17,25
Tu vi
0,00
Quan điểm của huynh đệ là minh Triết bảo thân (tức thân ai người đó tự có trách nhiệm) vốn là đúng. Huynh đệ chắc chưa có gia đình nên chưa có nhiều cái để lo, cái để sợ.
Ở một chừng mực, tại hạ lo lắng. Sẽ ra sao cho người viết, sẽ ra sao cho người đọc và người đọc thấy ồ viết không khó nhỉ? Nói ra cái mình nghĩ hiện tại, cái thế giới quan hiện tại là xong. Văn hay người bảo trau chuốt, Văn dở là thô mộc. Thế thì đảo điên, đúng sai quá tương đối. Biết phải sống như thế nào?
Giống với dịch, oh phải gọi là gia công ngôn ngữ mới đúng. Một thời "Hoa Nguyệt Tao Đàn" phải hết, một thời “Cấm đăng tại BNS” tan biến. Tại sao?
Edit (dịch) như diễn đàn có nên cổ xuý? Oh, tại sao Không?

Tớ biết cậu vẫn canh cánh muốn làm cái gì đó đóng góp cho sự tốt đẹp của xã hội nói chung. Nhưng sao cậu ko nghĩ rằng chúng ta đã và đang làm rất nhiều điều rồi.
:5cool_big_smile:

Quay về chuyện văn hóa phẩm đồi trụy. Tớ với cậu hơi khác nhau, nhưng hai chúng ta đều vì người khác cả. Cậu thì muốn dẹp các VHP này vì một thế hệ trẻ trong sáng hơn. Còn tớ thì muốn bảo vệ những tài năng sáng tác người Việt mới nhú chồi.
:shame:

Cậu bảo đúng, có thể là vì tớ chưa vợ. Có thể khi có con, rồi khi con lớn, tớ sẽ thay đổi quan điểm và mong muốn rằng mọi thứ trên internet phải đc sạch sẽ để con tớ có đc môi trường tốt nhất mà phát triển nhân cách. Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ. Nhưng hiện tại, thì tớ vẫn cho rằng, trách nhiệm giáo dục là thuộc về cha mẹ, cha mẹ có thể ngăn cấm con cái ko đc vào internet, chứ khó mà đòi hỏi ở internet phải có trách nhiệm giáo dục cho con của chính mình.
:xinloi:
 

Shanks

Phàm Nhân
Ngọc
-14.097,51
Tu vi
0,00
Sai sai quá sai!

Khoảng một năm trước, giới ngôn tình rộ lên mốt truyện thể tổng tài. Một thể loại kể về " hoàng tử và công chúa lọ lem" trong tiểu thuyết ngôn tình. Thể loại tổng tài bao gồm rất nhiều thể loại nhánh như SM, lăng ngược, cầm tù, tiêu biểu và rộ nhất là Ân Tầm với Dụ Tình, Bảy ngày ân ái. Những cuốn truyện về thể loại tổng tài số lớn đều rất khó nhai, nội dung bẩn thỉu. Ví như bộ Dụ Tình (không biết đúng không), nam chính cưỡng hiếp nữ chính, nữ chính hận nam chính rồi lại quau sang yêu nhau. Cuốn truyện đang được đám fan của Ân Tầm tung hô, và đã được xuất bản.

SM hạ thị hạ cậu Thật là hiểu biết :006:
 

Joker.

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Trời nếu truyện kiểu này là do mấy tên con trai ngồi tự sướng bịa ra thì chẳng có gì đáng nói, nhưng do mấy cô bé viết ra thì thật không thể tin nổi @@.

'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS' cũng được, bạo lực bệnh hoạn cũng chẳng sao, có nhiều thứ trên đời 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS' và bạo lực hơn mấy trang truyện nhảm nhí này nhiều, nhưng sao các em có thể t.ư duy theo kiểu phụ nữ muốn làm nô lệ cho đàn ông, rồi gì mà cưỡng bức vài lần rồi cô ta sẽ cho thôi? Mà lại toàn là các em gái nữa @@ Lại còn được vô số độc giả nữ ủng hộ???

Người ta bảo người Việt là dân tộc dễ mắc hội chứng Stoclholm, giờ chứng kiến cái này mới thấy quả là đúng thật @@
 

Phượng Vũ

van-hoa-coc-chu
Nhập Thế Hoá Phàm
Tớ biết cậu vẫn canh cánh muốn làm cái gì đó đóng góp cho sự tốt đẹp của xã hội nói chung. Nhưng sao cậu ko nghĩ rằng chúng ta đã và đang làm rất nhiều điều rồi.
:5cool_big_smile:

Quay về chuyện văn hóa phẩm đồi trụy. Tớ với cậu hơi khác nhau, nhưng hai chúng ta đều vì người khác cả. Cậu thì muốn dẹp các VHP này vì một thế hệ trẻ trong sáng hơn. Còn tớ thì muốn bảo vệ những tài năng sáng tác người Việt mới nhú chồi.
:shame:

Cậu bảo đúng, có thể là vì tớ chưa vợ. Có thể khi có con, rồi khi con lớn, tớ sẽ thay đổi quan điểm và mong muốn rằng mọi thứ trên internet phải đc sạch sẽ để con tớ có đc môi trường tốt nhất mà phát triển nhân cách. Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ. Nhưng hiện tại, thì tớ vẫn cho rằng, trách nhiệm giáo dục là thuộc về cha mẹ, cha mẹ có thể ngăn cấm con cái ko đc vào internet, chứ khó mà đòi hỏi ở internet phải có trách nhiệm giáo dục cho con của chính mình.
:xinloi:

Hehe, đảm bảo những tác phẩm thế này vừa manh nha ở box Sáng tác ở BNS thôi thì thà muội vứt bỏ đi một mầm cây có triển vọng còn hơn để nó phát triển mà đầu độc tất cả thế giới xung quanh nó. :D

Hơn nữa, cái huynh đang bàn giống như kiểu người bán truyện ngôn tình cố đi mời chào các bác già U50, 60 vậy, đúng về lý luận nhưng sai về thực tiễn. :D

Thực tế là chúng ta chưa bước vào thời kỳ có thể chấp nhận những tác phẩm kiểu này. Và teenager Việt nếu đặt song song với teenager của phương Tây để so sánh, có thể nói khác quá nhiều. Thiếu tự lập, thiếu tự chủ, thiếu bản lĩnh, thiếu sự giáo dục toàn diện,... vậy đặt trong bối cảnh văn hóa xã hội hiện tại, những tác phẩm kia với chúng ta là không phù hợp. Giới trẻ cần được biết tới giáo dục giới tính, nhưng là giáo dục một cách văn minh, có khoa học, không phải giáo dục qua kiểu bá láp này được, rất nguy hiểm. :D

Các truyện tiên hiệp Trung Quốc vì sao lại cổ súy cho việc nhiều vợ? Tại sao lại cổ súy cho việc lấy mạnh hiếp yếu? Vì đàn ông TQ vốn đang rơi vào tình trạng thiếu vợ. Văn hóa họ như vậy, trọng nam khinh nữ rất rõ ràng, và vì họ được cho phép, thậm chí là cổ động. Bởi họ biết, dùng văn hóa để tấn công văn hóa cũng là một cách xâm lược về t.ư tưởng. :D

Hơn nữa, văn học là giải trí. Đọc giả cũng có dăm bảy loại đọc giả, nhưng cuối cùng chúng ta phải hiểu và nên hiểu: Văn học là nhân học.
 

Joker.

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Tớ biết cậu vẫn canh cánh muốn làm cái gì đó đóng góp cho sự tốt đẹp của xã hội nói chung. Nhưng sao cậu ko nghĩ rằng chúng ta đã và đang làm rất nhiều điều rồi.
:5cool_big_smile:

Quay về chuyện văn hóa phẩm đồi trụy. Tớ với cậu hơi khác nhau, nhưng hai chúng ta đều vì người khác cả. Cậu thì muốn dẹp các VHP này vì một thế hệ trẻ trong sáng hơn. Còn tớ thì muốn bảo vệ những tài năng sáng tác người Việt mới nhú chồi.
:shame:

Cậu bảo đúng, có thể là vì tớ chưa vợ. Có thể khi có con, rồi khi con lớn, tớ sẽ thay đổi quan điểm và mong muốn rằng mọi thứ trên internet phải đc sạch sẽ để con tớ có đc môi trường tốt nhất mà phát triển nhân cách. Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ. Nhưng hiện tại, thì tớ vẫn cho rằng, trách nhiệm giáo dục là thuộc về cha mẹ, cha mẹ có thể ngăn cấm con cái ko đc vào internet, chứ khó mà đòi hỏi ở internet phải có trách nhiệm giáo dục cho con của chính mình.
:xinloi:


Ta đồng ý với ý kiến văn học chẳng có chức năng gì cả, cũng đồng ý luôn với ý kiến cấm đoán những thể loại truyện này là vô ích.

Nhưng trách nhiệm giáo dục không CHỈ thuộc về cha mẹ, phần lớn các nghiên cứu về giáo dục và tâm lý đều chỉ ra rằng bố mẹ ảnh hưởng đến con cái qua DI TRUYỀN nhiều hơn là qua giáo dục, trẻ con bị ảnh hưởng cực mạnh bởi môi trường xung quanh. Có thể ví dụ đơn giản thế này, với một gia đình người Bắc sống ở miền Nam, dù cho bố mẹ luôn luôn nói giọng Bắc đi chăng nữa thì gần như 100% đứa trẻ khi lớn lên vẫn sẽ nói giọng Nam. Nhìn chung, ảnh hưởng giáo dục của cha mẹ lên con cái là yếu hơn so với môi trường xung quanh.

Vì vậy dù cho chúng ta không thể ngăn cấm được những thứ nhảm nhí này thì cũng cần chung tay tìm cách hạn chế nó xuất hiện một cách ít nhất có thể chứ không thể "cứ cổ súy cho ai thích thì thỏa mãn bản thân được." Hoặc ít nhất cũng phải tạo ra một cộng đồng có nhận thức đúng đắn, chứ sao phó mặc cho bọn trẻ được.
 

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Có câu "chín người mười ý", nhưng khi đọc qua các cmt bên trên, tớ lại thấy "mười cậu một ý", dường như mem BNS đều bị dập khuôn chung một lối suy nghĩ "đạo đức" thì phải. Phần lớn ý đều là: đây là thứ văn rẻ tiền bệnh hoạn, tác giả có triệu chứng bị tổn thương tâm lý từ bé, độc giả xem những truyện này nhiều sẽ bị ảnh hưởng đến nhân cách, và to tác hơn, cả một thế hệ sẽ bị đầu độc, tương lai của đất nước sẽ vĩnh viễn trầm luân. À, xem ra là 5 ý chứ không phải một ý hở.

Tớ chả đồng ý với bất cứ ý kiến nào trong đó. :haha:

- Văn rẻ tiền. Tớ ko biết chắc nhưng hẵn là độc giả đc đọc free truyện này đúng ko. Như thế thì là văn free chứ ko phải rẻ tiền. Văn học là một môn nghệ thuật, mà nghệ thuật thì tùy văn hóa và vốn sống mà mỗi người cảm nhận khác nhau. Cậu nào đó nói, truyện này có cả trăm ngàn lượt viu, như thế cũng đủ thấy có rất nhiều người thích truyện này. Tớ ko rõ trong số những người chê có bao nhiêu người đủ bút lực để câu viu đến thế (hỏng dám nói chủ thớt nha). Tớ thì chưa đc hân hạnh đọc truyện này, nhưng nhìn qua vài dòng trích dẫn thì cách sử câu, dụng từ của tác giả ăn đứt hầu hết các truyện trong Khu Sáng Tác của diễn đàn - vốn phần lớn là bị lỗi chính tả và hành văn cứ như là mới đc convert từ một truyện nào đó bên Tàu.

- Tác giả có vấn đề về tâm lý. Những ý kiến như thế này là minh chứng cho văn hóa dìm hàng, GATO của người Việt. Tại sao tớ nói thế, đó là vì ý kiến như thế chẳng hề dựa trên một chứng cứ hay lý luận nào mà toàn xuất phát từ lòng đố kỵ sự nổi danh của người khác. Viết văn là một nghệ thuật, khi viết cần phóng bút sáng tạo và chẳng ai bảo rằng người sáng tạo là bệnh hoạn bao giờ. Nếu ko thì Kim Dung, Vong Ngữ cũng sẽ bị coi là thằng điên bởi vì viết toàn những thứ phi thực. Còn Anne Rice sẽ bị xem là người bị xâm hại tình dục thời ấu thơ vì đã có công biến truyện "Người đẹp ngủ trong rừng" của trẻ nhỏ trở thành truyện BDSM lừng lẫy. (bonus tập 1/3: http://www.e-reading.'Chủ đề cấm tạ...62/Rice_-_The_Claiming_Of_Sleeping_Beauty.pdf)

- Xem truyện rồi sẽ bị ảnh hưởng và học theo truyện. Luận điểm này cũ rích và phi lý đến nỗi tớ lười phản bác. Tớ chỉ muốn hỏi có ai trong diễn đàn này (vốn mạnh về Tiên Hiệp) đã xách kiếm ra ngoài đường múa may, bắt ấn niệm chú trước mặt người khác chưa?! Tớ tin là không. Hầu hết chúng ta đều tự phân biệt rất rõ đâu là đời thường đâu là thế giới văn học, cũng như sẽ ko để niềm vui thầm kín ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật. Nên, không cần phải xoắn cái luận điểm này mãi.

- Một thế hệ sẽ bị suy đồi về đạo đức và tương lai u tối đang mở ra cho đất nước. Luận điểm này là liên tưởng từ ý trên "bị ảnh hưởng xấu bởi truyện" nên tớ ko cần lập lại quan điểm của bản thân. Tớ chỉ muốn mổ xẻ luận điểm này từ một khía cạnh khác.

Trong mắt tớ, tác giả đang bước những bước đầu tiên để trở thành một người dám nghĩ dám làm dám bày tỏ, xứng đáng tiêu biểu trong một thế hệ mới năng động hơn đột phá hơn và rõ ràng là một người có năng lực trong viết lách.

Có cậu bảo rằng, chuyện này là do Đảng và NN quản lý ko chặt. Trời ạ, thế phải quản lý thế nào? Phải ra khuyến cáo chỉ viết về những tấm gương đã thực thi 5 điều Bác dạy chăng? Hay viết truyện ca ngợi "Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ"? Như thế thì mới tốt cho một thế hệ, tương lai đất nước mới tươi sáng.

Có ý rằng thiếu gì cái để viết, sao lại đi viết cái dơ bẩn như thế. "Dơ bẩn" là khái niệm tương đối. Ngày trước, ko xa đâu, chỉ trước 1945 thôi. Dựng vợ gả chồng là phải theo mai mối, trai gái ra đường mà tách riêng ra đứng nói chuyện lâu đã là ko ổn. Nắm tay nhau cũng phải lén lút, thơm gió đã bị xem là phường đĩ thỏa mất dạy, cha mẹ sẽ lấy chổi chà mà phang lên đầu. Ngày nay thì chẳng ai (ở thành thị) lập gia đình mà ko tìm hiểu nhau trước, quấn lưỡi xà nẹo cả thời gian dài trước hôn nhân. Cái "dơ bẩn" ngày trước thì bây giờ chỉ là lẽ thường, nếu ko "dơ bẩn" mới là bất thường. Vậy thì, viết về cái "dơ bẩn" cũng chỉ là lẽ thường mà thôi.

Và quan trọng hơn, ko phải cuộc sống còn nhiều thứ để viết mà ép buộc tác giả phải viết về những điều đó. Là một người làm nghệ thuật, tác giả cần đi theo tiếng gọi của chính trái tim mình, chỉ có như thế thì tác phẩm mới hay mới đáng đọc. Với lượt view lên cả trăm ngàn thì cũng đủ thấy sự đáng đọc rồi.

Túm váy lại, chẳng có gì sai quấy khi viết về thứ mà bạn yêu thích (nếu như nó ko hại đến ai), viết về cái thứ mà người khác bảo bạn nên viết mới chính là điều không bình thường.


Chúng ta chê bai ko thương xót một tác phẩm của người Việt, trong khi những truyện tương tự của Tàu đc dịch/convert thì đầy khắp internet và đầy người xem. Cung chưa đủ cầu. Theo tớ thì chúng ta nên có hành động để động viên tác giả viết tiếp, hoặc góp tiền để tác giả xuất bản sách nhằm đề cao tinh thần sáng tác cho người Việt.:shame:
Vậy theo như Ku nói thì tác giả Kim Tuyến là có Đức hay có Tài.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top