Luận Truyện Thâu Hương - Mặc Vũ

Shanks

Phàm Nhân
Ngọc
-14.097,51
Tu vi
0,00
Chương 15: Tiết lương tử

Thiếu nữ lúc bấy giờ chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nàng cũng chưa từng nghĩ tới một người xa lạ mới chỉ gặp gỡ lần đầu không những không phật lòng với những lời nàng vừa nói ngược lại còn có ý định giúp đỡ nàng.

Trong lòng nàng nhen nhóm lên một chút hy vọng, nhưng tuyệt vọng lại chiếm cứ càng nhiều, nàng thấy Đan Phi chỉ lẳng lặng đứng đó chờ câu trả lời của nàng, thiếu nữ cuối cùng chỉ biết bất lực cúi đầu lẩm bẩm đáp: ”Không có tác dụng đâu, với tình trạng của đại ca ta bây giờ ai khuyên cũng vô ích thôi, hắn đã hết thuốc chữa rồi!”

Đan Phi cười cười rồi chậm rãi đi tới, ngồi xuống chỗ đất bên cạnh lò nung của lò rèn, hắn thử đưa tay sờ xoạng xung quanh lò nung nhưng chỉ thấy lạnh lẽo không một chút hơi ấm. Thấy thiếu nữ đứng yên tại chỗ hồn xiêu phách lạc, Đan Phi liền hỏi: “Đại ca cô tên là gì?”

“Hắn tên Vương Đại Chuy. ” Thiếu nữ trả lời.

“Thế còn tên của cô?” Đan Phi lại hỏi.

Thiếu nữ ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn xem Đan Phi nhưng ở trên khuôn mặt của hắn nàng không nhìn thấy một điểm gì có vẻ là để trêu chọc nàng, một lúc sau nàng mới thỏ thẻ đáp: “ Ta tên Liên Hoa”

“Cửa hàng rèn này là của phụ thân cô truyền lại à?” Đan Phi không nhanh không chậm hỏi.

Liên Hoa “Vâng” một tiếng rất nhỏ rồi mím môi nói ”Gia phụ đã mất được một thời gian.”

“Xem ra tay nghề đánh thép của đại ca cô cũng không phải là tốt lắm.” Đan Phi nhìn lướt qua một ít nông cụ đơn giản ở xung quanh rồi nói.

“Ngươi!”

Liên Hoa đứng phắt dậy, căm tức nhìn Đan Phi, rõ ràng là nàng rất không thích nghe câu nói như vậy, nhưng chỉ thấy Đan Phi đang mỉm cười nhìn nàng, trong nụ cười của hắn không hề toát ra một chút gì gọi là chế giễu cả, khiến nàng cảm thấy chán nản mà nói rằng: “ Mọi người xung quanh đây cũng đều nói như thế. Lúc phụ thân ta còn sống trên đời thì đại ca chỉ muốn làm cái gì đó thật to lớn thật hoành tráng, chứ trước nay chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm cái việc đánh thép này.”

“Nhưng sau khi phụ thân cô qua đời, trong nhà không còn cách nào khác để kiếm sống, đại ca cô thì vẫn chưa làm lên trò trống gì, không còn cách nào khác hơn đành phải trở lại hàng rèn?” Đan Phi hỏi ngược lại.

Liên Hoa ngạc nhiên nhìn Đan Phi, nàng nghĩ thầm trong lòng sao hắn lại biết được?

Mọi chuyện đều không nằm ngoài dự đoán của Đan Phi, không có gì mới dưới ánh mặt trời, từ xưa tới nay bất luận trong thời đại nào, rất nhiều chuyện đều không nằm ngoài cái quy luật ấy, ôm mộng chí lớn khi ra đi, mặt mày xám xịt lúc trở về.

Lý tưởng thì đẹp đẽ nhưng sự thật lại phũ phàng.

“Cô còn có một đệ đệ?” Đan Phi tiếp tục hỏi.

Liên Hoa càng thêm kinh ngạc, nàng không nhịn được bèn hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao chuyện gì của nhà ta ngươi cũng biết?”

“Ta đoán.” Đan Phi cảm thấy buồn cười đáp, hắn chỉ tay vào một con hổ con được khắc bằng gỗ trên tấm thớt cùng với chiêc đao nhỏ làm bằng trúc “Mấy thứ này không phải là đồ chơi của huynh muội cô chứ? Chỉ có trẻ con mới chơi những thứ này.”

Liên Hoa sửng sốt trước kỹ năng quan sát tỉ mỉ của người trẻ tuổi này. Không nói Đan Phi xuất thân từ khảo cổ gia tộc, nếu chỉ bàn về nhãn lực phán đoán thì hắn tuyệt đối là cao thủ nhà nghề, không phải vậy thì lúc trước hắn cũng sẽ không phân biệt được triều đại của bẩy cái đồ cổ kia một cách nhanh như thế.

“Tiểu đệ của ta tên Hổ Đầu, nó muốn được đi học.” Liên Hoa lí nhí nói.

“Đại ca cô trở về cửa hàng rèn này cùng vì để cho tiểu đệ của cô có thể đi học?” Đan Phi thoáng chút trầm ngâm khẽ hỏi.

Nghe đến đấy Liên Hoa vành mắt đỏ lên “ Đúng vậy, trong nhà đều dựa vào hắn gánh vác, lúc trước vất vả mãi mới tích góp được một ít tiền đóng học phí cho tiểu đệ, vậy mà…” Nước mắt nàng lại rơi, Liên Hoa nức nở nói: “Đại ca ta lại lấy hết số tiền đó đi, thép thì không thèm đánh, hắn chắc chắn, chắc chắn lại đi đánh bạc!”

Nàng nói tới chỗ thương tâm lại càng tuyệt vọng, nếu người nhà còn biết phấn đấu, thì dù cho có vất vả có mệt nhọc, vẫn còn có một chút hy vọng, nhưng một ngôi nhà mà mất hết hy vọng, thì còn cái gì để mà chờ mong?

Đan Phi thở dài, hắn chưa kịp nói điều gì liền nghe một tiếng vang lớn ở cửa của hàng rèn, một người đàn ông xông vào, nhìn qua trên người gã cơ bắp cuồn cuộn, trông dáng vẻ rất cao to vạm vỡ, nhưng nhìn diện mạo của gã lại phảng phất giống Đan Phi như thế, mới chỉ là một người trẻ tuổi.

“Đại ca!” Liên Hoa la lên, “Ngươi… cầm tiền đem đi chỗ nào rồi?”

Người trẻ tuổi kia chính là Vương Đại Chùy,hắn vừa vào cửa hàng nhìn thấy Liên Hoa vội vàng nói: “Liên Hoa chúng ta mau đi nhanh.” Hắn một phát bắt đươc tay của muội muội liền chạy ra ngoài, Liên Hoa vừa dùng sức giật tay ra vừa nói: ”Đi chỗ nào? Ngày hôm nay bếp lò còn chưa nổi lửa, còn chưa kiếm được một đồng tiền nào, chẳng lẽ định đi uống gió tây bắc sao?”

“Đừng nhắc tới những thứ này.” Vương Đại Chùy hơi luống cuống, sốt sắng hỏi: ”Tiểu đệ ở đâu? Nó vẫn còn đang nghe giảng ở chỗ của Tuân tiên sinh à? Ngươi nhanh đưa ta đi tìm nó.”

“Ngươi lại thua sạch rồi đúng hay không?” Liên Hoa đi guốc trong bụng đại ca của nàng, chỉ biết cắn răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc thua bao nhiêu tiền?”

Vương Đại Chuy còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng nói quái dị của một người lạ: “Lần này hắn thua đến mức coi như bán cả cửa hàng rèn đi cũng không trả nổi khoản nợ này.”

Liên Hoa ngơ ngác sửng sốt, Vương Đại Chuy vừa nghe thấy tiếng nói kia thân thể chấn động, chậm rãi buông tay muội muội ra, nắm đấm của mình thì xiết chặt lại.

Đan Phi đứng nhìn một bên chỉ âm thầm thở dài, thấy trước cửa đứng ba người, cầm đầu là một tên có khuôn mặt trông giống mặt ngựa,nếu như cho đi diễn vai ác thì tuyệt đối không cần hóa trang, đứng cạnh mặt ngựa hai bên trái phải là hai gã đàn ông, một cao một lùn, khoanh tay đứng chặn nơi đó giống như ván cửa, bên hông đều dắt theo đoản đao.

“Thế nào, thua bạc xong muốn chạy làng à?” Mặt ngựa tiến lên một bước, khẽ liếc xéo Đan Phi, không rõ ràng tên này xuất hiện ở đây làm cái gì, nhưng hắn cũng không đem Đan Phi để ở trong lòng.

“Không phải…, Doãn lão đại.” Khóe miệng của Vương Đại Chùy co giật, “Ta nghĩ… Mang muội muội… đi vay tiền để trả cho ngươi”

“Ngươi đến cuối cùng thua bao nhiêu?” Liên Hoa tóm cánh tay đại ca của nàng vừa lắc vừa hỏi như phát rồ.

“Đứng sang một bên.” Vương Đại Chuy vung tay lên, hất cánh tay đang lôi kéo của muội muội, Liên Hoa bước chân loạng choạng, suýt chút nữa đập đầu vào lò nung, may được Đan Phi đưa tay ra đỡ.

Trên trán khẽ đổ mồ hôi, Vương Đại Chuy biết tên Doãn lão đại này lòng dạ độc ác, bèn giả vờ trấn tĩnh nói: “Doãn lão đại, xin thư thư cho ta mấy ngày, ta nhất định đi vay tiền về trả nợ cho ngươi. Ngươi nếu như không tin ta, thì ta lấy cửa hàng rèn này ra thế chấp được chứ?”

“Cửa hàng rèn phải hoành tráng đến mức nào mới đáng giá hai mươi quan tiền?” Doãn lão đại cười lớn hỏi lại.

Liên Hoa ban đầu còn muốn hỏi, nhưng vừa nghe đến câu nói này liền mặt cắt không còn giọt máu, la lên thất thanh: “Ngươi làm sao có thể thua đến tận hai mươi quan tiền?”

Nàng một ngày may may vá vá, giặt giũ áo quần cho người ta cũng chỉ kiếm được mấy đồng tiền, để cho cả nhà ăn no cũng là rất khó khăn, đối với nàng hai mươi quan tiền chính là một số tiền trên trời, đời này chỉ sợ khó mà kiếm được.

Sắc mặt của Vương Đại Chuy cũng trắng bệch, một lúc sau mới nói: “Doãn lão đại, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả… Cho dù có đi vay tiền, đi bán mình ta cũng nhất định sẽ trả cho ngươi.”

“Mẹ kiếp, ngươi thì đáng giá mấy đồng tiền. Tên phế vật một cái đao còn rèn không được.” Doãn lão đại cười nhạo bảo: “Lão tử để mắt ngươi mới đánh đổ ước với ngươi một lần, bây giờ lại cho ngươi một cơ hội, ngươi đi vay tiền, muội muội của ngươi cùng với cửa hàng rèn này gán đỡ lấy mười quan tiền.”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Liên Hoa đã ngã sõng xoài trên mặt đất.

Doãn lão đại không có một chút thương cảm nào, lại nhàn nhạt nói: “Mười quan tiền còn lại , ngươi khẩn trương đi mượn, nếu không lão tử nói không chừng lại đem nàng bán cho lầu Như Tiên...”

“Ngươi…” Vương Đại Chuy tiến lên một bước, lập tức gã đàn ông cao kia liền khoanh tay ngăn lại trước mặt hắn, cười lạnh nói: “Ngươi định làm gì?” Vương Đại Chùy tuy đã cao to nhưng gã kia còn cao to hơn, tay gã khoát lên chuôi đao bên hông cười gằn nhìn hắn.

Vương Đại Chùy lạnh cả tim, biết Doãn lão đại ở thành nam rất có thế lực, thủ hạ dưới tay đều là những kẻ liều mạng giết người không chớp mắt, gã đàn ông thấp lùn đi về phía Liên Hoa một tay chộp hướng ngực của nàng: “Cùng lão gia đi thôi.”

Liên Hoa ngồi bệt dưới đất không còn chút sức lực nào để đứng lên, hai tay chống đất liên tục trượt về phía sau, gã đàn ông thấp lùn kia lại tiến lên một bước muốn chộp tới thì nghe thấy Vương Đại Chùy nổi giận gầm lên một tiếng, quay người muốn xông đến.

Không ngờ gã đàn ông cao to đã sớm chuẩn bị, chỉ một cái xoay chân nhẹ nhàng đem Vương Đại Chùy quét ngã xuống đất.

Mắt thấy gã đàn ông thấp lùn sắp tóm lấy bả vai của Liên Hoa, một cánh tay ở đâu duỗi tới đem Liên Hoa kéo về phía sau.

Tất cả ai nấy đều sửng sốt.

Người ra tay chính là Đan Phi.

Đan Phi mỉm cười, nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo thoáng lóe lên trong ánh mắt của Doãn lão đại, bèn bảo: “Doãn lão đại đúng không? Ngươi không cần phải gấp gáp, chỉ có hai mươi quan tiền thôi mà, tưởng chuyện gì to tát,đâu cần phải táy máy tay chân, như vậy đi, ta trả thay cho Vương Đại Chùy là xong chứ gì.”
hai lão @KìNgộ @Phàm Nhân . vào kiểm tra dùm mình với :36:
Cái tựa đề tên mình ko hiểu lắm mấy bác xem rồi đặt dùm mình nhá :D
good !
 

Tàn•Kiếm

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
chương 16 mấy lão vào nhận xét sửa đổi giùm :087:
@KìNgộ @Phàm Nhân .
Chương 16: Phương pháp đánh đổ ước công bằng

Cái gì?


Lập tức ai nấy đều trợn tròn con mắt,không nói đến vẻ mặt kinh ngạc của Vương Đại Chuy, Liên Hoa, kể cả Doãn lão đại vẻ mặt cũng tràn đầy hai chữ không tin, phải biết thời bấy giờ cuộc sống của dân chúng rất khó khăn,một cái gia đình trung lưu bình thường cũng rất khó cầm ra được hai mươi quan tiền tích trữ.


Doãn lão đại lăn lộn trong thành nam, tính tình cực kì xảo trá, lợi dụng Vương Đại Chuy tuổi trẻ tâm lý dễ dàng xung động, nên thiết kế một cái bẫy để hắn rơi vào. Doãn lão đại đương nhiên biết Vương Đại Chuy móc đâu ra hai mươi quan tiền, nhưng hắn biết đem hai người này bán đi vẫn có thể kiếm được không ít tiền.


Từ xưa tới nay, việc lấy mạng người đổi lấy lợi nhuận không có gì là lạ cả.


Doãn lão đại vốn vừa ý vị trí của cửa hàng rèn này, cộng thêm có người để bán vào gia đình giàu có làm hạ nhân và một con chim non để bán vào lầu xanh, gã không muốn Đan Phi chõ mũi vào truyện này, chứ đừng nói còn muốn trả nợ thay cho Vương Đại Chuy huynh muội.


Tiểu tử này trên người còn mặc trang phục của một gia nô, có tài cán gì mà đòi trả nợ cho người khác?


Đan Phi nhìn ra ánh mắt hoài nghi của Doãn lão đại, mỉm cười nói: "Tại hạ Đan Phi, hiện đang là quản gia của Tào phủ."


"Gia nô của cái nào Tào phủ?" Doãn lão đại rốt cục nhìn thấy một chỗ không bắt mắt lắm trên xiêm y của tiểu tử này thêu một cái chữ "Tào" , khóe mắt gã nhảy lên vài cái.


Đan Phi nhìn thấy vẻ mặt của Doãn lão đại, thì biết lời dạo đầu của mình coi như là hợp lệ.


Gia nô tuy là người hạ đẳng, nhưng ở cái thành Hứa Đô này, Tào gia gia nô tuyệt không phải một tên lão đại trà trộn phố phường có t.ư cách đắc tội được, bọn hắn sợ không phải Tào gia gia nô, mà là Tào gia.


"Là hạ nhân trong phủ của Tào tướng quân." Đan Phi mỉm cười đáp.


Doãn lão đại thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng không phải Tào t.ư Không gia còn nói được, lại nói ở Hứa Đô này có mấy vị Tào tướng quân liền, Doãn lão đại cũng không nghe thấy Đan Phi nhắc đến là vị nào, gã cũng không có hỏi lại, bởi vì dù là ai gã đều không dám đắc tội.

Hắn thấy tiểu tử đứng trước mắt này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cử chỉ lại rất thong dong, không có một tí dáng vẻ nóng vội nào của người tuổi trẻ, Doãn lão đại đúng thật không dám coi khinh người này.


Sắc mặt hơi dịu lại , Doãn lão đại cười to nói: "Đã có người trong phủ của Tào tướng quân đứng ra bảo đảm, vậy còn có cái gì không tin được, chỉ cần ngươi lấy ra hai mươi quan tiền, bọn ta liền phủi mông một cái rời đi, chắc chắn sẽ không lại đến tìm Vương Đại Chuy đòi nợ."


Đan Phi nghe ra ý tứ chịu thua của Doãn lão đại, hắn không hề nghĩ tới một cái gia nô của Tào phủ lại lực uy hiếp lớn như vậy, bèn mỉm cười nói: "Doãn lão đại ngươi đương nhiên có thể thấy, trên người ta một quan tiền cũng không có."


Sắc mặt của Doãn lão đại cực kỳ khó coi.


Hai gã đàn ông một cao một thấp kia lập tức vây quanh, nhìn Doãn lão đại một chút, bàn tay khoát lên chuôi đao ở bên hông.


Liên Hoa thấy thế trong lòng run rẩy, không nhịn được nắm lấy cánh tay của Đan Phi.


Nàng không nghĩ tới người trẻ tuổi này sẽ vì bọn họ mà ra mặt, nhìn dáng vẻ gầy yếu của hắn, xem ra tuyệt không phải là người biết đánh nhau giống như đại ca, không nhịn được lại lo lắng cho Đan Phi.


Trong lòng của Đan Phi lúc này cũng rất căng thẳng, chứng kiến Doãn lão đại chậm rãi lắc đầu, Đan Phi rõ ràng ý nghĩ của hắn, bèn nhẹ giọng nói: "Nơi này là chợ búa, người đến người đi,lỡ có xảy ra chuyện gì chắc Doãn lão đại cũng không muốn nhìn thấy."


Doãn lão đại hừ lạnh một tiếng, hắn kiêng kỵ không phải Đan Phi, mà là Tào phủ, bất luận Đan Phi ở Tào phủ thấp kém ra sao,ở chợ đứng nói là giết Đan Phi, coi như chỉ là một tí va chạm, chỉ sợ Tào gia đều sẽ đem địa bàn của hắn nhổ tận gốc.


Ở thành Hứa Đô, to lớn nhất không phải thiên tử, mà là Tào gia, đây là việc mà ai cũng biết!


"Ngươi nói như vậy là đang gây khó dễ cho bọn ta." Doãn lão đại thở dài nói: "Dù là dưới chân thiên tử, cũng không có cái đạo lý nợ tiền mà không trả."


"Đó là lẽ đương nhiên." Đan Phi hòa khí nói: "Muốn nói để cho Doãn lão đại cứ như thế mà bỏ qua, đến ta đều không chịu được."


Doãn lão đại ngẩn ra, liền nghe Đan Phi hỏi: "Vương Đại Chuy, ngươi cùng bọn họ chơi trò đánh đổ ước gì?"


"Là đổ xúc sắc." Vương Đại Chuy thấp giọng nói, hắn đến hiện tại đều không hiểu Đan Phi tại sao lại muốn trả nợ giúp hắn.


"Xúc xắc là cái gì?" Đan Phi giả vờ không hiểu hỏi.


Gã đàn ông cao to kia không nhịn được cười lên: "Tiểu tử ngươi liền xúc xắc là cái gì cũng không biết?"


"Ta thật sự đúng là không biết." Đan Phi cười nói: "Các ngươi cá đổ ước như thế nào, có giở trò lừa bịp ra hay không?"


Hắn vừa nói như thế, Doãn lão đại ba người sắc mặt bỗng thay đổi, gã thấp lùn từ trong lồng ngực móc ra ba viên xúc xắc, khua trên không trung rồi nói: "Chúng ta là cùng so đổ xúc xắc với Vương Đại Chuy đổ, ba ván thắng hai, ai quăng điểm cao hơn người đấy thắng, hắn thua hai ván." Tên đàn ông thấp lùn kia hiển nhiên sợ Đan Phi chống chế, hơi không kìm được mà nói ra.


Đan Phi nhíu mày lại nói: "Ta có chút không tin."


Tên thấp lùn còn muốn nói gì, Doãn lão đại thấy vậy liền ngăn lại rồi nói: ”Ngươi không tin điều gì?" Nếu không phải vì nhãn hiệu Tào phủ ở trên y phục của Đan Phi, nắm đấm của Doãn lão đại đã sớm đi ra nói chuyện rồi, gã thấy Đan Phi không nhanh không chậm, không biết trong hồ lô của hắn có giấu thuốc gì, trong lòng âm thầm đề phòng.


"Vương Đại Chuy thua táng gia bại sản, hắn vì sao còn muốn đánh đổ ước hai mươi quan tiền?" Đan Phi đối với điều này thật sự có chút không rõ.


Vương Đại Chuy mặt đỏ lên, nhưng vẫn không lên tiếng.


Doãn lão đại lạnh nhạt nói: "Hắn vẫn chưa tạo ra được món đồ tốt nào, nên cảm giác có lỗi với lão tử. . ." Từ lão tử mà gã nói ở đây tất nhiên là chỉ phụ thân của Vương Đại Chuy, dừng lại một hơi, Doãn lão đại lại nói: "Bởi vậy ta nói có thể giới thiệu hắn đến làm việc tại Thiếu phủ của thành Hứa Đô, nhàn rỗi thỉnh thoảng đánh đánh cái binh khí."


Thấy Đan Phi cau mày không nói, Doãn lão cười to nói: "Ngươi chắc hẳn biết chỗ tốt của ăn hoàng lương, tuyệt đối giá trị hai mươi quan tiền."


Đan Phi thoáng nhìn đang cúi đầu Vương Đại Chuy, trong lòng thở dài, nghĩ thầm nếu ở thời đại của hắn, Doãn lão đại nói tương đương với đem việc làm ở hộp đêm thu nhập mấy trăm ngàn một tháng ra để lừa gạt, tên Vương Đại Chuy này sao lại có thể ngây thơ như thế được?


"Quả nhiên đáng giá hai mươi quan tiền tiền đặt đổ ước."


Câu nói của Đan Phi để Doãn lão đại hơi hơi đắc ý, "Có điều là ta mặc dù không trả nổi tiền, nhưng vẫn muốn đánh đổ ước cùng Doãn lão đại một lần."


"Cái gì?" Doãn lão đại ngớ ra, "Đánh cuộc như thế nào?"


Đan Phi cười nói: "Tục ngữ có nói con rận nhiều hơn không ngứa, khoản nợ nhiều hơn không lo. Ta dù không tiền trả nợ cho Vương Đại Chuy, vẫn muốn đánh đổ ước hai mươi quan tiền với Doãn lão đại, nếu ta thắng, khoản nợ của Vương Đại Chuy xóa bỏ."


"Nếu ngươi thua thì sao?" Doãn lão đại hỏi ngược lại.


Đan Phi không chút để ý đáp: "Ta thua ngươi được bốn mươi quan tiền."


Vương Đại Chuy, Liên Hoa nghẹn ngào nói: "Không thể."


Doãn lão đại ba người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương, tên thấp lùn mừng tít mắt, không đợi Doãn lão đại dặn dò, lập tức nói: "Được rồi, chúng ta đánh đổ ước với ngươi, đổ ước đổ xúc sắc, ai lớn hơn thì thắng, ba ván thắng hai!"


Đan Phi lắc đầu một cái, "Nếu đã đánh đổ ước, lấy thân phận của Doãn lão đại, tất nhiên muốn hết sức truy cầu sự công bằng đúng hay không?"


Doãn lão đại bị hắn tâng bốc một câu, nhưng gã vẫn cau mày hỏi: "Ngươi cảm thấy đổ xúc sắc không công bằng?"


"Ta không biết quăng thứ này." Đan Phi lấy ba hạt xúc xắc từ trong tay tên thấp lùn, nhìn một lát, lẩm bẩm nói: "Ta nghe nói thủy ngân đều từ bên trong xúc xắc ra đến, không biết có đúng hay không?"


Doãn lão đại ba người sắc mặt khẽ biến.


Mười ván đánh đổ ước chín ván lừa, bọn họ nếu làm cục, đương nhiên là sở hữu phần thắng rất lớn, bên trong ba viên xúc xắc này xác thực có đổ thủy ngân, khác biệt nhỏ bé này chỉ có cao thủ mới có thể nhận biết, để đổ xúc sắc dối trá, bọn họ thường xuyên luyện tập phương diện này, chơi ném ra điểm lớn đúng là có khả năng thắng rất lớn .


Lúc nãy nghe Đan Phi ngay cả xúc xắc đều chưa từng nghe tới, mà bây giờ lại nói toạc ra bí mật của xúc xắc, Doãn lão đại trong lòng hơi lạnh lẽo, nghĩ thầm tiểu tử này nói không chừng đang giả vờ không biết. Phải cẩn thận một ít, đừng để lật thuyền trong mương.


"Nói như vậy, phương pháp đánh đổ ước này cũng có chút vấn đề." Đan Phi mỉm cười nói.


"Vậy tiểu tử ngươi muốn cá đổ ước kiểu gì?" Tên thấp lùn liền hỏi. Hắn quanh năm trà trộn phố phường, cực kỳ tinh thông các loại đổ thuật, ngược lại không sợ mấy chiêu trò của Đan Phi.


Đan Phi cười nói: "Ta có một phương pháp đánh đổ ước công bằng nhất, không biết các ngươi có hứng thú hay không." Hắn xoay người đi đến giỏ cơm bên cạnh lò nung, chỗ đó có hai cái bát, dùng để đựng thức ăn do Liên Hoa mang tới cho đại ca.


Đem hai bát cơm úp xuống cái khay, Đan Phi dùng nước sạch hơi rửa qua một chút.


Ai nấy nhìn thấy, đều là nghi hoặc không rõ, tên thấp lùn thấy thế cười hỏi: "Ngươi chẳng lẽ muốn đánh đổ ước đi xin cơm sao?"


"Cũng không phải như vậy."


Đan Phi tiện tay cầm chiếc đũa, đem một viên xúc xắc đặt ở trên bàn, dùng một cái bát chụp ở phía trên, chiếc đũa khua một cái, một cái khác bát đồng dạng chụp ở trên bàn.


"Các ngươi đoán xem, hạt xúc xắc vừa rồi đang ở trong cái bát nào, nếu đoán đúng, coi như ta thua đổ ước." Đan Phi cười nhạt nói.
 

Shanks

Phàm Nhân
Ngọc
-14.097,51
Tu vi
0,00
chương 16 mấy lão vào nhận xét sửa đổi giùm :087:
@KìNgộ @Phàm Nhân .
Chương 16: Phương pháp đánh đổ ước công bằng

Cái gì?


Lập tức ai nấy đều trợn tròn con mắt,không nói đến vẻ mặt kinh ngạc của Vương Đại Chuy, Liên Hoa, kể cả Doãn lão đại vẻ mặt cũng tràn đầy hai chữ không tin, phải biết thời bấy giờ cuộc sống của dân chúng rất khó khăn,một cái gia đình trung lưu bình thường cũng rất khó cầm ra được hai mươi quan tiền tích trữ.


Doãn lão đại lăn lộn trong thành nam, tính tình cực kì xảo trá, lợi dụng Vương Đại Chuy tuổi trẻ tâm lý dễ dàng xung động, nên thiết kế một cái bẫy để hắn rơi vào. Doãn lão đại đương nhiên biết Vương Đại Chuy móc đâu ra hai mươi quan tiền, nhưng hắn biết đem hai người này bán đi vẫn có thể kiếm được không ít tiền.


Từ xưa tới nay, việc lấy mạng người đổi lấy lợi nhuận không có gì là lạ cả.


Doãn lão đại vốn vừa ý vị trí của cửa hàng rèn này, cộng thêm có người để bán vào gia đình giàu có làm hạ nhân và một con chim non để bán vào lầu xanh, gã không muốn Đan Phi chõ mũi vào truyện này, chứ đừng nói còn muốn trả nợ thay cho Vương Đại Chuy huynh muội.


Tiểu tử này trên người còn mặc trang phục của một gia nô, có tài cán gì mà đòi trả nợ cho người khác?


Đan Phi nhìn ra ánh mắt hoài nghi của Doãn lão đại, mỉm cười nói: "Tại hạ Đan Phi, hiện đang là quản gia của Tào phủ."


"Gia nô của cái nào Tào phủ?" Doãn lão đại rốt cục nhìn thấy một chỗ không bắt mắt lắm trên xiêm y của tiểu tử này thêu một cái chữ "Tào" , khóe mắt gã nhảy lên vài cái.


Đan Phi nhìn thấy vẻ mặt của Doãn lão đại, thì biết lời dạo đầu của mình coi như là hợp lệ.


Gia nô tuy là người hạ đẳng, nhưng ở cái thành Hứa Đô này, Tào gia gia nô tuyệt không phải một tên lão đại trà trộn phố phường có t.ư cách đắc tội được, bọn hắn sợ không phải Tào gia gia nô, mà là Tào gia.


"Là hạ nhân trong phủ của Tào tướng quân." Đan Phi mỉm cười đáp.


Doãn lão đại thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng không phải Tào t.ư Không gia còn nói được, lại nói ở Hứa Đô này có mấy vị Tào tướng quân liền, Doãn lão đại cũng không nghe thấy Đan Phi nhắc đến là vị nào, gã cũng không có hỏi lại, bởi vì dù là ai gã đều không dám đắc tội.

Hắn thấy tiểu tử đứng trước mắt này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cử chỉ lại rất thong dong, không có một tí dáng vẻ nóng vội nào của người tuổi trẻ, Doãn lão đại đúng thật không dám coi khinh người này.


Sắc mặt hơi dịu lại , Doãn lão đại cười to nói: "Đã có người trong phủ của Tào tướng quân đứng ra bảo đảm, vậy còn có cái gì không tin được, chỉ cần ngươi lấy ra hai mươi quan tiền, bọn ta liền phủi mông một cái rời đi, chắc chắn sẽ không lại đến tìm Vương Đại Chuy đòi nợ."


Đan Phi nghe ra ý tứ chịu thua của Doãn lão đại, hắn không hề nghĩ tới một cái gia nô của Tào phủ lại lực uy hiếp lớn như vậy, bèn mỉm cười nói: "Doãn lão đại ngươi đương nhiên có thể thấy, trên người ta một quan tiền cũng không có."


Sắc mặt của Doãn lão đại cực kỳ khó coi.


Hai gã đàn ông một cao một thấp kia lập tức vây quanh, nhìn Doãn lão đại một chút, bàn tay khoát lên chuôi đao ở bên hông.


Liên Hoa thấy thế trong lòng run rẩy, không nhịn được nắm lấy cánh tay của Đan Phi.


Nàng không nghĩ tới người trẻ tuổi này sẽ vì bọn họ mà ra mặt, nhìn dáng vẻ gầy yếu của hắn, xem ra tuyệt không phải là người biết đánh nhau giống như đại ca, không nhịn được lại lo lắng cho Đan Phi.


Trong lòng của Đan Phi lúc này cũng rất căng thẳng, chứng kiến Doãn lão đại chậm rãi lắc đầu, Đan Phi rõ ràng ý nghĩ của hắn, bèn nhẹ giọng nói: "Nơi này là chợ búa, người đến người đi,lỡ có xảy ra chuyện gì chắc Doãn lão đại cũng không muốn nhìn thấy."


Doãn lão đại hừ lạnh một tiếng, hắn kiêng kỵ không phải Đan Phi, mà là Tào phủ, bất luận Đan Phi ở Tào phủ thấp kém ra sao,ở chợ đứng nói là giết Đan Phi, coi như chỉ là một tí va chạm, chỉ sợ Tào gia đều sẽ đem địa bàn của hắn nhổ tận gốc.


Ở thành Hứa Đô, to lớn nhất không phải thiên tử, mà là Tào gia, đây là việc mà ai cũng biết!


"Ngươi nói như vậy là đang gây khó dễ cho bọn ta." Doãn lão đại thở dài nói: "Dù là dưới chân thiên tử, cũng không có cái đạo lý nợ tiền mà không trả."


"Đó là lẽ đương nhiên." Đan Phi hòa khí nói: "Muốn nói để cho Doãn lão đại cứ như thế mà bỏ qua, đến ta đều không chịu được."


Doãn lão đại ngẩn ra, liền nghe Đan Phi hỏi: "Vương Đại Chuy, ngươi cùng bọn họ chơi trò đánh đổ ước gì?"


"Là đổ xúc sắc." Vương Đại Chuy thấp giọng nói, hắn đến hiện tại đều không hiểu Đan Phi tại sao lại muốn trả nợ giúp hắn.


"Xúc xắc là cái gì?" Đan Phi giả vờ không hiểu hỏi.


Gã đàn ông cao to kia không nhịn được cười lên: "Tiểu tử ngươi liền xúc xắc là cái gì cũng không biết?"


"Ta thật sự đúng là không biết." Đan Phi cười nói: "Các ngươi cá đổ ước như thế nào, có giở trò lừa bịp ra hay không?"


Hắn vừa nói như thế, Doãn lão đại ba người sắc mặt bỗng thay đổi, gã thấp lùn từ trong lồng ngực móc ra ba viên xúc xắc, khua trên không trung rồi nói: "Chúng ta là cùng so đổ xúc xắc với Vương Đại Chuy đổ, ba ván thắng hai, ai quăng điểm cao hơn người đấy thắng, hắn thua hai ván." Tên đàn ông thấp lùn kia hiển nhiên sợ Đan Phi chống chế, hơi không kìm được mà nói ra.


Đan Phi nhíu mày lại nói: "Ta có chút không tin."


Tên thấp lùn còn muốn nói gì, Doãn lão đại thấy vậy liền ngăn lại rồi nói: ”Ngươi không tin điều gì?" Nếu không phải vì nhãn hiệu Tào phủ ở trên y phục của Đan Phi, nắm đấm của Doãn lão đại đã sớm đi ra nói chuyện rồi, gã thấy Đan Phi không nhanh không chậm, không biết trong hồ lô của hắn có giấu thuốc gì, trong lòng âm thầm đề phòng.


"Vương Đại Chuy thua táng gia bại sản, hắn vì sao còn muốn đánh đổ ước hai mươi quan tiền?" Đan Phi đối với điều này thật sự có chút không rõ.


Vương Đại Chuy mặt đỏ lên, nhưng vẫn không lên tiếng.


Doãn lão đại lạnh nhạt nói: "Hắn vẫn chưa tạo ra được món đồ tốt nào, nên cảm giác có lỗi với lão tử. . ." Từ lão tử mà gã nói ở đây tất nhiên là chỉ phụ thân của Vương Đại Chuy, dừng lại một hơi, Doãn lão đại lại nói: "Bởi vậy ta nói có thể giới thiệu hắn đến làm việc tại Thiếu phủ của thành Hứa Đô, nhàn rỗi thỉnh thoảng đánh đánh cái binh khí."


Thấy Đan Phi cau mày không nói, Doãn lão cười to nói: "Ngươi chắc hẳn biết chỗ tốt của ăn hoàng lương, tuyệt đối giá trị hai mươi quan tiền."


Đan Phi thoáng nhìn đang cúi đầu Vương Đại Chuy, trong lòng thở dài, nghĩ thầm nếu ở thời đại của hắn, Doãn lão đại nói tương đương với đem việc làm ở hộp đêm thu nhập mấy trăm ngàn một tháng ra để lừa gạt, tên Vương Đại Chuy này sao lại có thể ngây thơ như thế được?


"Quả nhiên đáng giá hai mươi quan tiền tiền đặt đổ ước."


Câu nói của Đan Phi để Doãn lão đại hơi hơi đắc ý, "Có điều là ta mặc dù không trả nổi tiền, nhưng vẫn muốn đánh đổ ước cùng Doãn lão đại một lần."


"Cái gì?" Doãn lão đại ngớ ra, "Đánh cuộc như thế nào?"


Đan Phi cười nói: "Tục ngữ có nói con rận nhiều hơn không ngứa, khoản nợ nhiều hơn không lo. Ta dù không tiền trả nợ cho Vương Đại Chuy, vẫn muốn đánh đổ ước hai mươi quan tiền với Doãn lão đại, nếu ta thắng, khoản nợ của Vương Đại Chuy xóa bỏ."


"Nếu ngươi thua thì sao?" Doãn lão đại hỏi ngược lại.


Đan Phi không chút để ý đáp: "Ta thua ngươi được bốn mươi quan tiền."


Vương Đại Chuy, Liên Hoa nghẹn ngào nói: "Không thể."


Doãn lão đại ba người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương, tên thấp lùn mừng tít mắt, không đợi Doãn lão đại dặn dò, lập tức nói: "Được rồi, chúng ta đánh đổ ước với ngươi, đổ ước đổ xúc sắc, ai lớn hơn thì thắng, ba ván thắng hai!"


Đan Phi lắc đầu một cái, "Nếu đã đánh đổ ước, lấy thân phận của Doãn lão đại, tất nhiên muốn hết sức truy cầu sự công bằng đúng hay không?"


Doãn lão đại bị hắn tâng bốc một câu, nhưng gã vẫn cau mày hỏi: "Ngươi cảm thấy đổ xúc sắc không công bằng?"


"Ta không biết quăng thứ này." Đan Phi lấy ba hạt xúc xắc từ trong tay tên thấp lùn, nhìn một lát, lẩm bẩm nói: "Ta nghe nói thủy ngân đều từ bên trong xúc xắc ra đến, không biết có đúng hay không?"


Doãn lão đại ba người sắc mặt khẽ biến.


Mười ván đánh đổ ước chín ván lừa, bọn họ nếu làm cục, đương nhiên là sở hữu phần thắng rất lớn, bên trong ba viên xúc xắc này xác thực có đổ thủy ngân, khác biệt nhỏ bé này chỉ có cao thủ mới có thể nhận biết, để đổ xúc sắc dối trá, bọn họ thường xuyên luyện tập phương diện này, chơi ném ra điểm lớn đúng là có khả năng thắng rất lớn .


Lúc nãy nghe Đan Phi ngay cả xúc xắc đều chưa từng nghe tới, mà bây giờ lại nói toạc ra bí mật của xúc xắc, Doãn lão đại trong lòng hơi lạnh lẽo, nghĩ thầm tiểu tử này nói không chừng đang giả vờ không biết. Phải cẩn thận một ít, đừng để lật thuyền trong mương.


"Nói như vậy, phương pháp đánh đổ ước này cũng có chút vấn đề." Đan Phi mỉm cười nói.


"Vậy tiểu tử ngươi muốn cá đổ ước kiểu gì?" Tên thấp lùn liền hỏi. Hắn quanh năm trà trộn phố phường, cực kỳ tinh thông các loại đổ thuật, ngược lại không sợ mấy chiêu trò của Đan Phi.


Đan Phi cười nói: "Ta có một phương pháp đánh đổ ước công bằng nhất, không biết các ngươi có hứng thú hay không." Hắn xoay người đi đến giỏ cơm bên cạnh lò nung, chỗ đó có hai cái bát, dùng để đựng thức ăn do Liên Hoa mang tới cho đại ca.


Đem hai bát cơm úp xuống cái khay, Đan Phi dùng nước sạch hơi rửa qua một chút.


Ai nấy nhìn thấy, đều là nghi hoặc không rõ, tên thấp lùn thấy thế cười hỏi: "Ngươi chẳng lẽ muốn đánh đổ ước đi xin cơm sao?"


"Cũng không phải như vậy."


Đan Phi tiện tay cầm chiếc đũa, đem một viên xúc xắc đặt ở trên bàn, dùng một cái bát chụp ở phía trên, chiếc đũa khua một cái, một cái khác bát đồng dạng chụp ở trên bàn.


"Các ngươi đoán xem, hạt xúc xắc vừa rồi đang ở trong cái bát nào, nếu đoán đúng, coi như ta thua đổ ước." Đan Phi cười nhạt nói.

Lão dịch tốt rồi, tui mạn phép thêm 1 2 câu trợ từ nhé. :D, có muốn nhận thêm không :D, hay là lão dịch nốt chương 31 rồi tính tiếp, oke.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top