Luận Truyện Thâu Hương - Mặc Vũ

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
https://bachngocsach.com/reader/tao-tac, một tác phẩm kinh điển thuộc thể loại lịch sử quân sự, :D Tào Tháo Uy vũ :))

Chương 17: Đánh bạc, mười lần đánh chín lần bịp



Thiết Tượng Phô yên lặng nghe được cả từng nhịp thở.

Hồi lâu một gã lùn nhịn không được lên tiếng: "Ngươi thực muốn chúng ta đánh cuộc này "


"Đổ pháp chẳng phải là công bình nhất sao" Đan Phi đáp: "Cơ hội năm năm bên nào cũng có nửa phần thắng."


Gã lùn thấp bé đáp ngay: "Được, Doãn lão đại chúng ta đánh nhé."


Trong lòng Doãn lão đại vốn đã không kiên nhẫn nữa, thầm nghĩ trong lòng trong chợ trước mặt người Tào phủ, ba người sáu con mắt chẳng lẽ còn nhìn không thấy cái xúc xắc của tên Đan Phi ở đâu, thắng cuộc này tên tiểu tử có quỵt nợ không trả tiền thì cũng chẳng còn mặt mũi nào xen vào chuyện Vương Đại Chùy nữa.


Trái lo phải nghĩ một hồi Doãn lão đại quát lên: "Được lắm ta ngươi đánh bạc phen này!"


Gã thấy Đan Phi vẫn đứng yên không nhúc nhích thì khá nóng vội bảo: "Sao hả, chưa bắt đầu sao"


Đan Phi khẽ cười bảo: "Bắt đầu lâu rồi, các ngươi đoán đi.


Cái gì !


Liên Hoa Vương Đại Chùy nghe xong thiếu chút nữa không tin vào lỗ tai của mình. Ai cũng thấy xúc xắc ngay trong bát bên tay trái Đan Phi, thế còn đoán gì nữa.


Gã lùn chẳng nói chẳng rằng bước lên định nhấc bát bên tay trái Đan Phi ra "Ta đoán là ở trong cái bát này." Được tiện nghi mà không chiếm thì thật là... gã đương nhiên nhìn rõ động tác của Đan Phi, trong lòng thầm nghĩ tên tiểu tử này chẳng biết là ngốc hay không nữa, ván này rõ ràng như thế. Gã chưa kịp mở bát lên đã bị Doãn lão đại vừa kéo vừa quát: "Hùng Nhĩ, chờ đã."


"Chờ cái gì?" Hùng Nhĩ khó hiểu ngoái đầu lại hỏi.


Tâm t.ư Doãn lão đại xoay chuyển, thầm nghĩ tên tiểu tử này nhìn thế nào cũng chả phải đứa ngốc, lại thấy Đan Phi cực kỳ trấn định bèn cười bảo: "Tiểu huynh đệ, ngươi là người thông minh, sự tỉnh táo đã bán ngươi rồi."


Gã đẩy Hùng Nhĩ ra, tay đè lên bát bên tay phải bảo: "Xúc xắc ở đây!" Mặc dù gã không nhìn được Đan Phi đã đổi xúc xắc như thế nào nhưng chắc chắn hơn phân nửa đã động tay động chân.


"Lão đại không thể nào như thế được!" Hùng Nhĩ thất thanh "Ta nhìn rõ xúc xắc ở trong bát bên trái"


Doãn lão đại đè cái bát, nhìn thấy sắc mặt Đan Phi dường như có chút thay đổi thì lòng càng chắc chắn bèn nhấc cái bát lên, miệng bảo: "Tiểu huynh đệ đúng ..."


Gã còn chưa kịp nói xong "là xin lỗi" thì sắc mặt đột biến bởi vì trong cái bát đó rỗng tuếch chẳng có thứ thì cả. Đan Phi cười cười, dùng chiếc đũa vừa gõ lật cái bát bên tay trái.


Con xúc xắc chình ình bên trong!


Liên Hoa Vương Đại Chùy nhìn nhau vui mừng như muốn nhảy dựng lên, cảm thấy sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh.


"Xem ra Doãn lão đại thua rồi." Đan Phi thản nhiên thốt lên.


Hùng Nhĩ gấp gáp trách: "Lão đại, ta đã bảo là ở trong bát bên trái thế mà nói mãi mà ngươi không tin. Tên tiểu tử này lừa ngươi đấy."


Doãn lão đại thõng tay cầm bát, nhìn hạt xúc xắc hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Đan Phi, đoạn bảo: "Hay lắm, coi như tiểu tử nhà ngươi có bản lĩnh. Chúng ta đi."


Gã nói đi là đi luôn.


Liên Hoa chờ Doãn lão đại đi khuất bèn ôm Đan Phi hoan hô ầm ĩ: "Đan công tử cám ơn ngươi cám ơn ngươi."

Kích động trong lòng không kiềm được, nước mắt tràn khóe mi chảy xuống. Khi thấy Đan Phi mỉm cười nhìn lại thì Liên Hoa ý thức được bản thân thất thố bèn buông tay lui về sau. Nàng vội vã lau nước mắt đi, ngượng ngùng bảo: "May mà chúng ngốc quá. Vừa rồi ... Đan công tử ngươi cũng quá mạo hiểm. Ngươi vốn không cần đánh cuộc vì chúng ta."


Liên Hoa quay lại trừng mắt với Vương Đại Chùy, bậm môi bảo: "Nếu ngươi có một nửa thông minh của Đan công tử thì sẽ không bại như con heo Doãn lão đại."


Vương Đại Chùy hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ ra ngoài lại bị Liên Hoa kéo lại "Ngươi chạy đi đâu, Đan công tử muốn ngươi đi đánh ít đồ đây."


"Chẳng phải là có Vương gia Thiết Tượng Phô rồi sao. Ta có biết rèn sắt đâu." Vương Đại Chùy giận dỗi lách khỏi bàn tay muội muội rồi bỏ ra ngoài.


"Ngươi không đi tiệm rèn còn định đi đâu, chẳng lẽ định đi đánh bạc." Liên Hoa nóng nảy.

"Ai cần ngươi lo" Vương Đại Chùy lạnh lùng đáp, gã vừa qua khỏi khung cửa chợt nghe Đan Phi nói: "Liên Hoa không cần kéo hắn, hắn sợ mất mặt cha ngươi đấy."


"Ngươi nói cái gì" Vương Đại Chùy bỗng nhiên quay đầu lại tức giận thét lên.


Đan Phi không nhanh không chậm nói "Chẳng phải ngươi sợ mất mặt lệnh tôn hay là sợ đưa ta tiền. Nói thế nào thì ta cũng đã giúp ngươi trả khoản nợ đánh bạc."


Vương Đại Chùy đỏ mặt, lầm bầm: "Ta chẳng cần ngươi trả giúp ta."


"Câu đáng xấu hổ thế mà ngươi cũng nói được." Liên Hoa bực mình vội nói.


Đan Phi không phật lòng, hắn nhìn thấy tính tự tôn của người trẻ dạ như Vương Đại Chùy, tính tự tôn yếu ớt không chịu nổi một kích nhưng rất ngoan cố "Đại Chùy ngươi nói không sai, thật sự ngươi không muốn ta trả nợ giúp nhưng dù nói thế nào... thì ngươi vẫn nợ ta một cái tình."


"Đền ngươi muội muội của ta là được chứ gì." Vương Đại Chùy bực bội rít giọng đáp.


Lập tức Liên Hoa đỏ mặt dậm chân bảo: "Nếu thế thì ngươi cũng phải đánh cuộc một lần mới được."


Đan Phi suýt thì té xỉu khi nhìn thấy Liên Hoa vừa xinh xắn vừa ngượng ngùng, cảm thấy huynh muội này rất thú vị "Ta lấy muội muội của ngươi làm gì." Đan Phi cúi đầu xuống, cười bảo: "Đúng là ta đang rất cần thợ rèn để làm một chuyện. Thế này đi ta và ngươi đánh cuộc một lần, ngươi thắng thì chẳng còn liên quan với nhau nữa. Ta tuyệt không lằng nhằng với lò rèn Vương gia nhà ngươi."


Liên Hoa giật thót, chẳng biết tại sao mà mũi lại cay cay.


Vương Đại Chùy run cả người, cũng bởi lòng tự tôn của gã, vốn cảm thấy hổ thẹn chỉ muốn chui xuống lỗ nào đó, nghe thấy Đan Phi đề cập tới đánh cuộc thì buột miệng thốt lên: "Ta thua thì sao."


"Ngươi không muốn đánh giúp ta vài thứ thì ... cởi truồng chạy ba vòng quanh chợ, hô vài câu Vương Đại Chùy ta không phải đàn ông là được." Khóe miệng Đan Phi nhếch lên cười nhạt, bỗng nhớ tới lúc cùng sống với vị huynh đệ kia.


Lúc đó phương pháp chỉnh nhân thiên kỳ bách quái, từng có chuyện ôm cột quảng cáo hét to - ta cuối cùng được cứu rồi.


"Ngươi khinh người quá lắm." Vương Đại Chùy bước tới quát lên: "Ta ngươi đánh đổ ước, ngươi thua cũng cởi truồng chạy vòng quanh chợ hò hét. Ngươi dám không."


"Đương nhiên ta dám." Đan Phi cười đáp.


"Đánh cuộc thế nào." Vương Đại Chùy nóng nảy quá đỗi.


Bàn tay trái của Đan Phi cầm cái bát chụp lên con xúc xắc trên bàn, bàn tay phải cầm đôi đũa gõ lật cái bát kia úp xuống, miệng hô: "Đoán đi, xúc xắc ở đâu."


Vương Đại Chùy Liên Hoa sửng sốt.

Liên Hoa vừa vội vừa lo, vốn đã biết xúc xắc nhất định ở trong bát bên tay trái. Vừa rồi Đan Phi thắng Doãn lão đại, nàng cảm thấy hiểm thật, cũng thấy Đan Phi thật sự giữ được bình thản theo đúng sách lược hư hư thật thật nhưng Vương Đại Chùy cũng đã nhìn thấy kết quả làm sao giẫm lên vết xe đổ đó.


Vương Đại Chùy không do dự thò tay định nhấc chiếc bát bên trái "Ta ..." Gã chưa nói dứt lời thì đã bị Liên Hoa liều mạng giữ chặt, miệng hét lớn: "Đại ca, bên phải, bên phải."


Ngàn vạn lần không thể để Đan công tử mất mặt, dù gì đại ca ta cũng không còn mặt mũi.


Vương Đại Chùy hiểu rõ vị muội muội nên đã sớm ra tay trước một bước, nhấc cái bát lên khặc khặc cười, đột nhiên giật mình.


Liên Hoa vẫn cố níu bỗng dưng ngẩn tò te.


Bên dưới trống không, chả có thứ gì. Đan Phi gõ chiếc đũa, xốc cái bát bên phải lên, con xúc xắc nằm ở đó.


Liên Hoa ngơ ngẩn nhìn Đan Phi, nàng thấy năm ngón tay nhỏ gầy kia có ma lực không thể hiểu nổi.


Nàng thực sự không hiểu sao con xúc xắc chuyển sang bên phải từ lúc nào.


"Ngươi lừa ta!" Vương Đại Chùy thét lên.


"Đúng vậy, là trò lừa." Đan Phi thở dài: "Đánh bạc mười lần chín lần lừa bịp. Nếu ngươi đã biết tỏng người ta sẽ lừa bịp mà vẫn tới đánh bạc thì thực ngu như lợn."


Liên Hoa nghe vậy thì liên tục gật đầu.


Đan Phi nhìn Vương Đại Chùy, chậm rãi bảo: "Được rồi, dù thế nào thì ngươi cũng thua. Có cần ta giúp ngươi thoát ra không."


Tay Vương Đại Chùy nắm vạt áo, lật đật lùi lại mấy bước. Gã thấy ánh mắt muội muội, Đan Phi trông mong. Do dự thật lâu, gã bảo: "Ta đánh cho. Đánh cái gì ngươi cần."


Đan Phi thầm thở khẽ, cuối cùng tên tiểu tử này cũng biết nghe không uổng khổ tâm của mọi người. Đan Phi trầm ngâm rồi bảo: "Ta muốn đánh cái xẻng Lạc Dương."


Vương Đại Chùy lập cập hỏi lại: "Xẻng gì."

Xong 1c vật vã. Lão @Phàm Nhân vào nghiệm thu.
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
:060::060::060:, tuyệt vời quá.
Chương 18: Tác dụng của mật ong


Đan Phi thấy Vương Đại Chùy hoang mang thì biết gã chắc chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.


Công cụ đào mộ trộm có nhiều loại cực kỳ hữu dụng như phân thổ kiếm, đoản bính sừ, xẻng Lạc Dương. Chốn này là Hứa Đô Hoàng Hà nên xẻng Lạc Dương_một công cụ có uy lực nhất_ hắn định đi khảo sát mộ tự nhiên không thể đào bới bằng tay trần được.


Đan Phi biết Vương Đại Chùy không rõ nên hắn phải nhặt một cục sắt lên vẽ xuống đất vài nét. Xẻng Lạc Dương đã được cải tiến nhiều rồi nhưng về tổng thể không khác mấy. Hắn họa kiểu dáng nguyên thủy nhất.


"Đây chẳng phải là cái thuổng à." Vương Đại Chùy lắp bắp hô, gã thấy Đan Phi nhíu mày nhìn thì lập tức ngậm miệng lại cẩn thận quan sát hồi lâu "Chỗ cong này khác, lại mỏng hơn, dường như giống ... không phải rồi."


Dù sao gã cũng là con thợ rèn. Gã thầm nghĩ mỏng manh thế này thì e khi phập xuống đất chắc gãy cũng nên.


"Cứ đánh theo dạng này đi đã." Đan Phi ném cục sắt đi., vỗ vỗ bụi đất trên người, bước ra khỏi lò rèn. Vương Đại Chùy hừ lạnh một tiếng không để ý tới Đan Phi nữa. Gã lấy đồ kẹp lấy than và sắt cho vào lò luyện, nổi lửa lên.


"Đan công tử" Liên Hoa đuổi theo ra khỏi lò rèn. Nàng thấy Đan Phi xoay người lại thì xoa xoa tay vào nhau hỏi: "Ngươi có trở lại không." Đan Phi trả lời làm cho Liên Hoa cười như hoa nở: "Đan công tử yên tâm, ta nhất định trông đại ca ta kỹ. Xẻng Lạc Dương sẽ mau chóng đánh xong. Ngươi đang ở đâu để ta đưa đến."


Tiểu nha đầu đưa mắt chờ mong.


"Ta là hạ nhân Tào phủ, đương nhiên là ở đó nhưng mấy ngày tới sẽ có chút việc. Ta sẽ quay lại đây lấy."


Đan Phi cáo biệt Liên Hoa, hắn bước đi ra khỏi chợ, dọc theo phố dài được chừng nửa dặm thì ngửi thấy một mùi khó ngửi xộc tới chỉ muốn bịt mũi lại, đoán chừng Ô Thanh chắc đang ở quanh đây. Đang nhìn khắp thì từ phía sau có một thanh âm mừng rỡ gọi: "Là Đan công tử à"


Đan Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Ô Thanh đang cầm gói thuốc đi tới: "Ô Thanh nhà ngươi đang ở gần đây à."


Ô Thanh đang mừng rỡ lập tức lắp bắp có phần bất an: "Đan công tử tới đây làm gì"


Đan công tử thoạt nhìn thì trẻ nhưng nhãn lực lão luyện. Hắn thoạt nhìn đã thấy Ô Thanh tâm thần bất định, nghĩ chút thì hiểu bèn nói "Ta không phải quay lại đòi tiền mà nghe bảo bá mẫu bị bệnh nên thuận tiện đi qua thăm thôi."


Lập tức Ô Thanh thở phào nhẹ nhõm. Thực sự lúc trước y nhận chuỗi tiền kia tuy lòng mừng rỡ nhưng vẫn cho rằng mười miếng sạn tệ dù có gốc gác thế nào cũng chẳng đáng một xâu tiền. Tiệm cầm đồ giữ sạn tệ, muốn lấy lại phải trả tiền mới xong, y căn bản không làm gì được.


Biết Đan Phi không đổi ý, Ô Thanh cũng nhẹ lòng bèn cảm kích thốt lên: "Sao dám làm phiền Đan công tử đại giá tới đây" nhìn thấy Đan Phi chỉ mỉm cười, Ô Thanh bèn gãi đầu bảo: "Chỗ này bẩn thỉu, nếu Đan công tử không ngại thì mời vào bên trong."


Y cầm gói thuốc, đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng nhắc nhở Đan Phi cẩn thận bước chân.


Thời kỳ Vương triều, xử lý nước bẩn là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Hứa Đô mới xây nên đương nhiên không có hệ thống xử lý nước bẩn. Chỗ ở của dân nghèo bẩn thỉu thế nào, chỉ nghĩ là biết.


Ô Thanh sợ Đan Phi nhớ ra bèn nhắc trước "Đan công tử có sử dụng sạn tệ không"


"Ta chỉ là một hạ nhân trong Tào phủ. Ngươi cứ gọi Đan Phi là được." Đan Phi chưa quen được gọi là Đan công tử.


"Này này sao lại gọi ... công tử ngươi là người có bản lĩnh." Ô Thanh lắc đầu quầy quậy, chần chờ giây lát bèn thăm dò:


"Nếu không thì ta gọi ngươi là Đan đại ca nhé."


Sự học không phân trước sau, người thành công sẽ được tôn trọng. Thoạt nhìn, Ô Thanh lớn tuổi hơn Đan Phi nhưng người có bản lĩnh theo đạo lý là đại ca. Y thấy Đan Phi không nói gì thì vui vẻ bảo: "Sạn tệ kia có hữu dụng với Đan đại ca không, ngày mai đi đốn củi ta giúp ngươi tìm xem có còn nữa hay không. Ngươi yên tâm, ta sẽ không bán đâu, tìm được sẽ đưa hết cho Đan đại ca."


"Ngươi nhặt được trong khi kiếm củi." Trong lòng Đan Phi khẽ động, ý nghĩ trong dạ càng thêm chắc chắn.


Sạn tệ nhất định là từ trong mộ cổ mà ra.


Ô Thanh gật đầu: "Đúng vậy, cách phía nam thành vài dặm có tên đầu trâu sống ở Ngưu Đầu Sơn, ngày nào nó cũng cùng ta vào trong đó để kiếm củi rồi đem ra chợ bán. Vô tình chúng ta bắt được sạn tệ ở khe suối bèn nhặt đem về. Mấy ngày trước, mẹ ta bị nhiễm phong hàn mà không có tiền thỉnh y sinh bèn thử đem sạn tệ đi cầm. May mà được Đan đại ca tương trợ."


Ô Thanh dừng bước, nhìn Đan Phi đầy cảm kích "Tối qua ta đi lấy thuốc, hôm nay mẹ ta khá lên nhiều rồi. Đan đại ca, nhà ta ở đây này."


Đan Phi thấy một gian đình viện có tàn viên đoạn ngói* ở phía trước. Cửa lớn bị sập một bên, trong nội viện có đáp mấy cái lều cỏ rách nát. Hắn chưa kịp hỏi thì Ô Thanh đã nói: "Nghe bảo đây vốn là sản nghiệp của một gia đình giàu có nhưng đã lụn bại lâu lắm, chẳng ai ở nên chúng ta tạm sống vậy.


Đưa Đan Phi đến trước một túp lều cỏ, Ô Thanh vén rèm đi vào. Hắn nhìn thấy một vị phu nhân bạc trắng nửa đầu đang đắp chiếc chăn thủng trên chiếc giường đơn sơ.


"Mẹ có khá lên chút nào không?" Ô Thanh nhẹ nhàng hỏi.


"Tốt hơn nhiều, Ô Thanh đưa ai tới đấy." Lão phu nhân mở mắt nhìn thấy Đan Phi, khẽ kinh ngạc.


"Là Đan đại ca." Ô Thanh vui vẻ đáp: "Mẹ có nhớ hôm qua con kể về Đan công tử. Hôm nay huynh ấy đến thăm."


Bà lão ngọ ngoạy muốn ngồi dậy "Đan công tử khách khí quá. Ô Thanh còn đứng đấy làm gì, mau mời nước đi."


Đan Phi thấy lão phu nhân bệnh trạng như thế mà hai tay mình trống trơn, trong lòng băn khoăn vội bảo: "Ô đại nương đừng khách khí, bác có bệnh nên nghỉ ngơi nhiều hơn."


Ô đại nương vẫn ngồi dậy, bảo Ô Thanh rót nước mời khách rồi cảm kích thốt lên: "Hôm qua ta nghe Ô Thanh kể lại còn chưa tin, cho rằng tên tiểu tử này gạt ta cho yên tâm."


Đan Phi cảm tạ nhận chén nước, cảm thấy tên tiểu tử Ô Thanh rất trung thực.


"Đan công tử còn chưa ăn cơm tối đúng không" Ô đại nương muốn chống chân đứng dậy "Trong nhà không có gì ngon chiêu đãi, để ta làm mấy cái bánh nếp ăn."


"Không cần đâu." Đan Phi toát mồ hôi.


"Mẹ không cần dậy, để con đi chưng là được." Ô Thanh vội vàng: "Con làm ngay đây. Đan đại ca, e là ca chưa biết chứ mẹ làm bánh nếp được mọi người ở chợ ai cũng khen ngon."


"Con đừng để Đan công t.ư chê cười." Ô đại ngươi trách con trai, bà kiên trì muốn đứng dậy, bỗng ở phòng ngoài có người hô: "Ô đại ngươi ở nhà không, ta đưa thuốc chữa đến cho bà đây."


Thanh âm kia vọng tới thì một nha đầu bưng cái chén nhỏ bước vào lều, nở nụ cười dịu dàng: "Ô đại nương đây là ..." Cô chưa kịp nói hết thì bỗng thấy Đan Phi, bàn tay run rẩy suýt thì rớt chén thuốc xuống đấy. Tỉnh táo trở lại, nha đầu kia bưng cái chén đưa cho Ô Thanh rồi bước nhanh tới trước mặt Đan Phi, gương mặt kinh hỉ thốt lên: "Đan đại ca, sao lại là ngươi."


Nha đâu hóa ra là Liên Hoa.


Đan Phi trông thấy Liên Hoa cũng bất ngờ lắm, trong lúc chờ câu trả lời thì bỗng Liên Hoa vỗ vào đầu rồi bảo: "Ô Thanh, hôm qua ngươi đụng phải công tử hảo tâm chẳng lẽ là Đan công tử hả."


Ô Thanh bất ngờ nói : "Ngươi cũng biết Đan đại ca."


Đan đại ca


Tâm t.ư Liên Hoa xoay chuyển, lại bảo: "Đương nhiên ta quen Đan đại ca." Nàng tỏ vẻ như Đan Phi là bạn thanh mai trúc mã, nói to lên: "Ta và đại ca vừa gặp nhau, mai lại gặp nữa."


Đan Phi toát mồ hôi, nha đầu kia sợ người khác không hiểu nhầm không được thì phỉa.


Ô Thanh bán tín bán nghi, tay bưng chén hỏi: "Liên Hoa ngươi khách khí quá, sao lại đưa mật ong nữa."


Mật ong


Đan Phi khá kinh ngạc nhìn chất lỏng màu vàng sền sệt non nửa cái chén, ngửi được mùi mật ong nhàn nhạt bốc lên thì hỏi: "Liên Hoa, ngươi lấy mật ong ở đâu."


Theo hắn biết thì mật ong là một thứ xa xỉ phẩm trong thời Tam Quốc, là vật mà chỉ có Đế vương, đại thần được hưởng. Thường dân làm sao được hưởng mật ong.


Liên Hoa thấy Đan Phi vui vẻ thì bảo: "Đan đại ca, ta nuôi ong lấy mật đấy."


"Ngươi biết nuôi ong" Đan Phi kinh ngạc, nên biết rằng nuôi ong không phải chuyện dễ dàng, chẳng biết Liên Hoa nuôi ong kiểu gì.


"Đúng rồi, chuyện ta biết không ít đâu." Liên Hoa thấy Đan Phi hứng thú với mật ong bèn bảo: "Mật ong trị bách bệnh. Mỗi lần đại ca ta mệt mệt đều pha nước ấm vào rồi uống. Ô đại nương uống mật ong đã. Đan đại ca cầm lấy một ít về dùng đi."


Nàng không thấy Đan Phi cự tuyệt bèn bước ra khỏi lều.


Ô đại nương nhìn Liên Hoa, khẽ thở dài: "Nha đầu hảo tâm. Giúp hàng xóm láng giềng không ít việc. Nó rất coi trọng mật ong nếu không phải bị bệnh thì không bỏ ra đâu."


Không bao lâu, Liên Hoa cầm một cái chén trở lại, đương nhiên bên trong là mật ong. Nàng đưa cho Đan Phi: "Đan đại ca uống đi."


Đan Phi thấy Liên Hoa chờ mong thì vừa buồn cười vừa cảm động, nhìn cái chén hồi lâu, đột nhiên linh cơ khẽ động: "Liên Hoa còn bao nhiêu mật ong, mang cả đến đây cho ta mượn dùng một chút."
 

Tàn•Kiếm

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chương 15: Tiết lương tử

Thiếu nữ lúc bấy giờ chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nàng cũng chưa từng nghĩ tới một người xa lạ mới chỉ gặp gỡ lần đầu không những không phật lòng với những lời nàng vừa nói ngược lại còn có ý định giúp đỡ nàng.

Trong lòng nàng nhen nhóm lên một chút hy vọng, nhưng tuyệt vọng lại chiếm cứ càng nhiều, nàng thấy Đan Phi chỉ lẳng lặng đứng đó chờ câu trả lời của nàng, thiếu nữ cuối cùng chỉ biết bất lực cúi đầu lẩm bẩm đáp: ”Không có tác dụng đâu, với tình trạng của đại ca ta bây giờ ai khuyên cũng vô ích thôi, hắn đã hết thuốc chữa rồi!”

Đan Phi cười cười rồi chậm rãi đi tới, ngồi xuống chỗ đất bên cạnh lò nung của lò rèn, hắn thử đưa tay sờ xoạng xung quanh lò nung nhưng chỉ thấy lạnh lẽo không một chút hơi ấm. Thấy thiếu nữ đứng yên tại chỗ hồn xiêu phách lạc, Đan Phi liền hỏi: “Đại ca cô tên là gì?”

“Hắn tên Vương Đại Chuy. ” Thiếu nữ trả lời.

“Thế còn tên của cô?” Đan Phi lại hỏi.

Thiếu nữ ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn xem Đan Phi nhưng ở trên khuôn mặt của hắn nàng không nhìn thấy một điểm gì có vẻ là để trêu chọc nàng, một lúc sau nàng mới thỏ thẻ đáp: “ Ta tên Liên Hoa”

“Cửa hàng rèn này là của phụ thân cô truyền lại à?” Đan Phi không nhanh không chậm hỏi.

Liên Hoa “Vâng” một tiếng rất nhỏ rồi mím môi nói ”Gia phụ đã mất được một thời gian.”

“Xem ra tay nghề đánh thép của đại ca cô cũng không phải là tốt lắm.” Đan Phi nhìn lướt qua một ít nông cụ đơn giản ở xung quanh rồi nói.

“Ngươi!”

Liên Hoa đứng phắt dậy, căm tức nhìn Đan Phi, rõ ràng là nàng rất không thích nghe câu nói như vậy, nhưng chỉ thấy Đan Phi đang mỉm cười nhìn nàng, trong nụ cười của hắn không hề toát ra một chút gì gọi là chế giễu cả, khiến nàng cảm thấy chán nản mà nói rằng: “ Mọi người xung quanh đây cũng đều nói như thế. Lúc phụ thân ta còn sống trên đời thì đại ca chỉ muốn làm cái gì đó thật to lớn thật hoành tráng, chứ trước nay chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm cái việc đánh thép này.”

“Nhưng sau khi phụ thân cô qua đời, trong nhà không còn cách nào khác để kiếm sống, đại ca cô thì vẫn chưa làm lên trò trống gì, không còn cách nào khác hơn đành phải trở lại hàng rèn?” Đan Phi hỏi ngược lại.

Liên Hoa ngạc nhiên nhìn Đan Phi, nàng nghĩ thầm trong lòng sao hắn lại biết được?

Mọi chuyện đều không nằm ngoài dự đoán của Đan Phi, không có gì mới dưới ánh mặt trời, từ xưa tới nay bất luận trong thời đại nào, rất nhiều chuyện đều không nằm ngoài cái quy luật ấy, ôm mộng chí lớn khi ra đi, mặt mày xám xịt lúc trở về.

Lý tưởng thì đẹp đẽ nhưng sự thật lại phũ phàng.

“Cô còn có một đệ đệ?” Đan Phi tiếp tục hỏi.

Liên Hoa càng thêm kinh ngạc, nàng không nhịn được bèn hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao chuyện gì của nhà ta ngươi cũng biết?”

“Ta đoán.” Đan Phi cảm thấy buồn cười đáp, hắn chỉ tay vào một con hổ con được khắc bằng gỗ trên tấm thớt cùng với chiêc đao nhỏ làm bằng trúc “Mấy thứ này không phải là đồ chơi của huynh muội cô chứ? Chỉ có trẻ con mới chơi những thứ này.”

Liên Hoa sửng sốt trước kỹ năng quan sát tỉ mỉ của người trẻ tuổi này. Không nói Đan Phi xuất thân từ khảo cổ gia tộc, nếu chỉ bàn về nhãn lực phán đoán thì hắn tuyệt đối là cao thủ nhà nghề, không phải vậy thì lúc trước hắn cũng sẽ không phân biệt được triều đại của bẩy cái đồ cổ kia một cách nhanh như thế.

“Tiểu đệ của ta tên Hổ Đầu, nó muốn được đi học.” Liên Hoa lí nhí nói.

“Đại ca cô trở về cửa hàng rèn này cùng vì để cho tiểu đệ của cô có thể đi học?” Đan Phi thoáng chút trầm ngâm khẽ hỏi.

Nghe đến đấy Liên Hoa vành mắt đỏ lên “ Đúng vậy, trong nhà đều dựa vào hắn gánh vác, lúc trước vất vả mãi mới tích góp được một ít tiền đóng học phí cho tiểu đệ, vậy mà…” Nước mắt nàng lại rơi, Liên Hoa nức nở nói: “Đại ca ta lại lấy hết số tiền đó đi, thép thì không thèm đánh, hắn chắc chắn, chắc chắn lại đi đánh bạc!”

Nàng nói tới chỗ thương tâm lại càng tuyệt vọng, nếu người nhà còn biết phấn đấu, thì dù cho có vất vả có mệt nhọc, vẫn còn có một chút hy vọng, nhưng một ngôi nhà mà mất hết hy vọng, thì còn cái gì để mà chờ mong?

Đan Phi thở dài, hắn chưa kịp nói điều gì liền nghe một tiếng vang lớn ở cửa của hàng rèn, một người đàn ông xông vào, nhìn qua trên người gã cơ bắp cuồn cuộn, trông dáng vẻ rất cao to vạm vỡ, nhưng nhìn diện mạo của gã lại phảng phất giống Đan Phi như thế, mới chỉ là một người trẻ tuổi.

“Đại ca!” Liên Hoa la lên, “Ngươi… cầm tiền đem đi chỗ nào rồi?”

Người trẻ tuổi kia chính là Vương Đại Chùy,hắn vừa vào cửa hàng nhìn thấy Liên Hoa vội vàng nói: “Liên Hoa chúng ta mau đi nhanh.” Hắn một phát bắt đươc tay của muội muội liền chạy ra ngoài, Liên Hoa vừa dùng sức giật tay ra vừa nói: ”Đi chỗ nào? Ngày hôm nay bếp lò còn chưa nổi lửa, còn chưa kiếm được một đồng tiền nào, chẳng lẽ định đi uống gió tây bắc sao?”

“Đừng nhắc tới những thứ này.” Vương Đại Chùy hơi luống cuống, sốt sắng hỏi: ”Tiểu đệ ở đâu? Nó vẫn còn đang nghe giảng ở chỗ của Tuân tiên sinh à? Ngươi nhanh đưa ta đi tìm nó.”

“Ngươi lại thua sạch rồi đúng hay không?” Liên Hoa đi guốc trong bụng đại ca của nàng, chỉ biết cắn răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc thua bao nhiêu tiền?”

Vương Đại Chuy còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng nói quái dị của một người lạ: “Lần này hắn thua đến mức coi như bán cả cửa hàng rèn đi cũng không trả nổi khoản nợ này.”

Liên Hoa ngơ ngác sửng sốt, Vương Đại Chuy vừa nghe thấy tiếng nói kia thân thể chấn động, chậm rãi buông tay muội muội ra, nắm đấm của mình thì xiết chặt lại.

Đan Phi đứng nhìn một bên chỉ âm thầm thở dài, thấy trước cửa đứng ba người, cầm đầu là một tên có khuôn mặt trông giống mặt ngựa,nếu như cho đi diễn vai ác thì tuyệt đối không cần hóa trang, đứng cạnh mặt ngựa hai bên trái phải là hai gã đàn ông, một cao một lùn, khoanh tay đứng chặn nơi đó giống như ván cửa, bên hông đều dắt theo đoản đao.

“Thế nào, thua bạc xong muốn chạy làng à?” Mặt ngựa tiến lên một bước, khẽ liếc xéo Đan Phi, không rõ ràng tên này xuất hiện ở đây làm cái gì, nhưng hắn cũng không đem Đan Phi để ở trong lòng.

“Không phải…, Doãn lão đại.” Khóe miệng của Vương Đại Chùy co giật, “Ta nghĩ… Mang muội muội… đi vay tiền để trả cho ngươi”

“Ngươi đến cuối cùng thua bao nhiêu?” Liên Hoa tóm cánh tay đại ca của nàng vừa lắc vừa hỏi như phát rồ.

“Đứng sang một bên.” Vương Đại Chuy vung tay lên, hất cánh tay đang lôi kéo của muội muội, Liên Hoa bước chân loạng choạng, suýt chút nữa đập đầu vào lò nung, may được Đan Phi đưa tay ra đỡ.

Trên trán khẽ đổ mồ hôi, Vương Đại Chuy biết tên Doãn lão đại này lòng dạ độc ác, bèn giả vờ trấn tĩnh nói: “Doãn lão đại, xin thư thư cho ta mấy ngày, ta nhất định đi vay tiền về trả nợ cho ngươi. Ngươi nếu như không tin ta, thì ta lấy cửa hàng rèn này ra thế chấp được chứ?”

“Cửa hàng rèn phải hoành tráng đến mức nào mới đáng giá hai mươi quan tiền?” Doãn lão đại cười lớn hỏi lại.

Liên Hoa ban đầu còn muốn hỏi, nhưng vừa nghe đến câu nói này liền mặt cắt không còn giọt máu, la lên thất thanh: “Ngươi làm sao có thể thua đến tận hai mươi quan tiền?”

Nàng một ngày may may vá vá, giặt giũ áo quần cho người ta cũng chỉ kiếm được mấy đồng tiền, để cho cả nhà ăn no cũng là rất khó khăn, đối với nàng hai mươi quan tiền chính là một số tiền trên trời, đời này chỉ sợ khó mà kiếm được.

Sắc mặt của Vương Đại Chuy cũng trắng bệch, một lúc sau mới nói: “Doãn lão đại, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả… Cho dù có đi vay tiền, đi bán mình ta cũng nhất định sẽ trả cho ngươi.”

“Mẹ kiếp, ngươi thì đáng giá mấy đồng tiền. Tên phế vật một cái đao còn rèn không được.” Doãn lão đại cười nhạo bảo: “Lão tử để mắt ngươi mới đánh đổ ước với ngươi một lần, bây giờ lại cho ngươi một cơ hội, ngươi đi vay tiền, muội muội của ngươi cùng với cửa hàng rèn này gán đỡ lấy mười quan tiền.”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Liên Hoa đã ngã sõng xoài trên mặt đất.

Doãn lão đại không có một chút thương cảm nào, lại nhàn nhạt nói: “Mười quan tiền còn lại , ngươi khẩn trương đi mượn, nếu không lão tử nói không chừng lại đem nàng bán cho lầu Như Tiên...”

“Ngươi…” Vương Đại Chuy tiến lên một bước, lập tức gã đàn ông cao kia liền khoanh tay ngăn lại trước mặt hắn, cười lạnh nói: “Ngươi định làm gì?” Vương Đại Chùy tuy đã cao to nhưng gã kia còn cao to hơn, tay gã khoát lên chuôi đao bên hông cười gằn nhìn hắn.

Vương Đại Chùy lạnh cả tim, biết Doãn lão đại ở thành nam rất có thế lực, thủ hạ dưới tay đều là những kẻ liều mạng giết người không chớp mắt, gã đàn ông thấp lùn đi về phía Liên Hoa một tay chộp hướng ngực của nàng: “Cùng lão gia đi thôi.”

Liên Hoa ngồi bệt dưới đất không còn chút sức lực nào để đứng lên, hai tay chống đất liên tục trượt về phía sau, gã đàn ông thấp lùn kia lại tiến lên một bước muốn chộp tới thì nghe thấy Vương Đại Chùy nổi giận gầm lên một tiếng, quay người muốn xông đến.

Không ngờ gã đàn ông cao to đã sớm chuẩn bị, chỉ một cái xoay chân nhẹ nhàng đem Vương Đại Chùy quét ngã xuống đất.

Mắt thấy gã đàn ông thấp lùn sắp tóm lấy bả vai của Liên Hoa, một cánh tay ở đâu duỗi tới đem Liên Hoa kéo về phía sau.

Tất cả ai nấy đều sửng sốt.

Người ra tay chính là Đan Phi.

Đan Phi mỉm cười, nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo thoáng lóe lên trong ánh mắt của Doãn lão đại, bèn bảo: “Doãn lão đại đúng không? Ngươi không cần phải gấp gáp, chỉ có hai mươi quan tiền thôi mà, tưởng chuyện gì to tát,đâu cần phải táy máy tay chân, như vậy đi, ta trả thay cho Vương Đại Chùy là xong chứ gì.”
hai lão @KìNgộ @Phàm Nhân . vào kiểm tra dùm mình với :36:
Cái tựa đề tên mình ko hiểu lắm mấy bác xem rồi đặt dùm mình nhá :D
 

Đông Hy

Phàm Nhân
Ngọc
762,17
Tu vi
0,00
Chương 15: Tiết lương tử

Thiếu nữ lúc bấy giờ chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nàng cũng chưa từng nghĩ tới một người xa lạ mới chỉ gặp gỡ lần đầu không những không phật lòng với những lời nàng vừa nói ngược lại còn có ý định giúp đỡ nàng.

Trong lòng nàng nhen nhóm lên một chút hy vọng, nhưng tuyệt vọng lại chiếm cứ càng nhiều, nàng thấy Đan Phi chỉ lẳng lặng đứng đó chờ câu trả lời của nàng, thiếu nữ cuối cùng chỉ biết bất lực cúi đầu lẩm bẩm đáp: ”Không có tác dụng đâu, với tình trạng của đại ca ta bây giờ ai khuyên cũng vô ích thôi, hắn đã hết thuốc chữa rồi!”

Đan Phi cười cười rồi chậm rãi đi tới, ngồi xuống chỗ đất bên cạnh lò nung của lò rèn, hắn thử đưa tay sờ xoạng xung quanh lò nung nhưng chỉ thấy lạnh lẽo không một chút hơi ấm. Thấy thiếu nữ đứng yên tại chỗ hồn xiêu phách lạc, Đan Phi liền hỏi: “Đại ca cô tên là gì?”

“Hắn tên Vương Đại Chuy. ” Thiếu nữ trả lời.

“Thế còn tên của cô?” Đan Phi lại hỏi.

Thiếu nữ ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn xem Đan Phi nhưng ở trên khuôn mặt của hắn nàng không nhìn thấy một điểm gì có vẻ là để trêu chọc nàng, một lúc sau nàng mới thỏ thẻ đáp: “ Ta tên Liên Hoa”

“Cửa hàng rèn này là của phụ thân cô truyền lại à?” Đan Phi không nhanh không chậm hỏi.

Liên Hoa “Vâng” một tiếng rất nhỏ rồi mím môi nói ”Gia phụ đã mất được một thời gian.”

“Xem ra tay nghề đánh thép của đại ca cô cũng không phải là tốt lắm.” Đan Phi nhìn lướt qua một ít nông cụ đơn giản ở xung quanh rồi nói.

“Ngươi!”

Liên Hoa đứng phắt dậy, căm tức nhìn Đan Phi, rõ ràng là nàng rất không thích nghe câu nói như vậy, nhưng chỉ thấy Đan Phi đang mỉm cười nhìn nàng, trong nụ cười của hắn không hề toát ra một chút gì gọi là chế giễu cả, khiến nàng cảm thấy chán nản mà nói rằng: “ Mọi người xung quanh đây cũng đều nói như thế. Lúc phụ thân ta còn sống trên đời thì đại ca chỉ muốn làm cái gì đó thật to lớn thật hoành tráng, chứ trước nay chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm cái việc đánh thép này.”

“Nhưng sau khi phụ thân cô qua đời, trong nhà không còn cách nào khác để kiếm sống, đại ca cô thì vẫn chưa làm lên trò trống gì, không còn cách nào khác hơn đành phải trở lại hàng rèn?” Đan Phi hỏi ngược lại.

Liên Hoa ngạc nhiên nhìn Đan Phi, nàng nghĩ thầm trong lòng sao hắn lại biết được?

Mọi chuyện đều không nằm ngoài dự đoán của Đan Phi, không có gì mới dưới ánh mặt trời, từ xưa tới nay bất luận trong thời đại nào, rất nhiều chuyện đều không nằm ngoài cái quy luật ấy, ôm mộng chí lớn khi ra đi, mặt mày xám xịt lúc trở về.

Lý tưởng thì đẹp đẽ nhưng sự thật lại phũ phàng.

“Cô còn có một đệ đệ?” Đan Phi tiếp tục hỏi.

Liên Hoa càng thêm kinh ngạc, nàng không nhịn được bèn hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao chuyện gì của nhà ta ngươi cũng biết?”

“Ta đoán.” Đan Phi cảm thấy buồn cười đáp, hắn chỉ tay vào một con hổ con được khắc bằng gỗ trên tấm thớt cùng với chiêc đao nhỏ làm bằng trúc “Mấy thứ này không phải là đồ chơi của huynh muội cô chứ? Chỉ có trẻ con mới chơi những thứ này.”

Liên Hoa sửng sốt trước kỹ năng quan sát tỉ mỉ của người trẻ tuổi này. Không nói Đan Phi xuất thân từ khảo cổ gia tộc, nếu chỉ bàn về nhãn lực phán đoán thì hắn tuyệt đối là cao thủ nhà nghề, không phải vậy thì lúc trước hắn cũng sẽ không phân biệt được triều đại của bẩy cái đồ cổ kia một cách nhanh như thế.

“Tiểu đệ của ta tên Hổ Đầu, nó muốn được đi học.” Liên Hoa lí nhí nói.

“Đại ca cô trở về cửa hàng rèn này cùng vì để cho tiểu đệ của cô có thể đi học?” Đan Phi thoáng chút trầm ngâm khẽ hỏi.

Nghe đến đấy Liên Hoa vành mắt đỏ lên “ Đúng vậy, trong nhà đều dựa vào hắn gánh vác, lúc trước vất vả mãi mới tích góp được một ít tiền đóng học phí cho tiểu đệ, vậy mà…” Nước mắt nàng lại rơi, Liên Hoa nức nở nói: “Đại ca ta lại lấy hết số tiền đó đi, thép thì không thèm đánh, hắn chắc chắn, chắc chắn lại đi đánh bạc!”

Nàng nói tới chỗ thương tâm lại càng tuyệt vọng, nếu người nhà còn biết phấn đấu, thì dù cho có vất vả có mệt nhọc, vẫn còn có một chút hy vọng, nhưng một ngôi nhà mà mất hết hy vọng, thì còn cái gì để mà chờ mong?

Đan Phi thở dài, hắn chưa kịp nói điều gì liền nghe một tiếng vang lớn ở cửa của hàng rèn, một người đàn ông xông vào, nhìn qua trên người gã cơ bắp cuồn cuộn, trông dáng vẻ rất cao to vạm vỡ, nhưng nhìn diện mạo của gã lại phảng phất giống Đan Phi như thế, mới chỉ là một người trẻ tuổi.

“Đại ca!” Liên Hoa la lên, “Ngươi… cầm tiền đem đi chỗ nào rồi?”

Người trẻ tuổi kia chính là Vương Đại Chùy,hắn vừa vào cửa hàng nhìn thấy Liên Hoa vội vàng nói: “Liên Hoa chúng ta mau đi nhanh.” Hắn một phát bắt đươc tay của muội muội liền chạy ra ngoài, Liên Hoa vừa dùng sức giật tay ra vừa nói: ”Đi chỗ nào? Ngày hôm nay bếp lò còn chưa nổi lửa, còn chưa kiếm được một đồng tiền nào, chẳng lẽ định đi uống gió tây bắc sao?”

“Đừng nhắc tới những thứ này.” Vương Đại Chùy hơi luống cuống, sốt sắng hỏi: ”Tiểu đệ ở đâu? Nó vẫn còn đang nghe giảng ở chỗ của Tuân tiên sinh à? Ngươi nhanh đưa ta đi tìm nó.”

“Ngươi lại thua sạch rồi đúng hay không?” Liên Hoa đi guốc trong bụng đại ca của nàng, chỉ biết cắn răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc thua bao nhiêu tiền?”

Vương Đại Chuy còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng nói quái dị của một người lạ: “Lần này hắn thua đến mức coi như bán cả cửa hàng rèn đi cũng không trả nổi khoản nợ này.”

Liên Hoa ngơ ngác sửng sốt, Vương Đại Chuy vừa nghe thấy tiếng nói kia thân thể chấn động, chậm rãi buông tay muội muội ra, nắm đấm của mình thì xiết chặt lại.

Đan Phi đứng nhìn một bên chỉ âm thầm thở dài, thấy trước cửa đứng ba người, cầm đầu là một tên có khuôn mặt trông giống mặt ngựa,nếu như cho đi diễn vai ác thì tuyệt đối không cần hóa trang, đứng cạnh mặt ngựa hai bên trái phải là hai gã đàn ông, một cao một lùn, khoanh tay đứng chặn nơi đó giống như ván cửa, bên hông đều dắt theo đoản đao.

“Thế nào, thua bạc xong muốn chạy làng à?” Mặt ngựa tiến lên một bước, khẽ liếc xéo Đan Phi, không rõ ràng tên này xuất hiện ở đây làm cái gì, nhưng hắn cũng không đem Đan Phi để ở trong lòng.

“Không phải…, Doãn lão đại.” Khóe miệng của Vương Đại Chùy co giật, “Ta nghĩ… Mang muội muội… đi vay tiền để trả cho ngươi”

“Ngươi đến cuối cùng thua bao nhiêu?” Liên Hoa tóm cánh tay đại ca của nàng vừa lắc vừa hỏi như phát rồ.

“Đứng sang một bên.” Vương Đại Chuy vung tay lên, hất cánh tay đang lôi kéo của muội muội, Liên Hoa bước chân loạng choạng, suýt chút nữa đập đầu vào lò nung, may được Đan Phi đưa tay ra đỡ.

Trên trán khẽ đổ mồ hôi, Vương Đại Chuy biết tên Doãn lão đại này lòng dạ độc ác, bèn giả vờ trấn tĩnh nói: “Doãn lão đại, xin thư thư cho ta mấy ngày, ta nhất định đi vay tiền về trả nợ cho ngươi. Ngươi nếu như không tin ta, thì ta lấy cửa hàng rèn này ra thế chấp được chứ?”

“Cửa hàng rèn phải hoành tráng đến mức nào mới đáng giá hai mươi quan tiền?” Doãn lão đại cười lớn hỏi lại.

Liên Hoa ban đầu còn muốn hỏi, nhưng vừa nghe đến câu nói này liền mặt cắt không còn giọt máu, la lên thất thanh: “Ngươi làm sao có thể thua đến tận hai mươi quan tiền?”

Nàng một ngày may may vá vá, giặt giũ áo quần cho người ta cũng chỉ kiếm được mấy đồng tiền, để cho cả nhà ăn no cũng là rất khó khăn, đối với nàng hai mươi quan tiền chính là một số tiền trên trời, đời này chỉ sợ khó mà kiếm được.

Sắc mặt của Vương Đại Chuy cũng trắng bệch, một lúc sau mới nói: “Doãn lão đại, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả… Cho dù có đi vay tiền, đi bán mình ta cũng nhất định sẽ trả cho ngươi.”

“Mẹ kiếp, ngươi thì đáng giá mấy đồng tiền. Tên phế vật một cái đao còn rèn không được.” Doãn lão đại cười nhạo bảo: “Lão tử để mắt ngươi mới đánh đổ ước với ngươi một lần, bây giờ lại cho ngươi một cơ hội, ngươi đi vay tiền, muội muội của ngươi cùng với cửa hàng rèn này gán đỡ lấy mười quan tiền.”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Liên Hoa đã ngã sõng xoài trên mặt đất.

Doãn lão đại không có một chút thương cảm nào, lại nhàn nhạt nói: “Mười quan tiền còn lại , ngươi khẩn trương đi mượn, nếu không lão tử nói không chừng lại đem nàng bán cho lầu Như Tiên...”

“Ngươi…” Vương Đại Chuy tiến lên một bước, lập tức gã đàn ông cao kia liền khoanh tay ngăn lại trước mặt hắn, cười lạnh nói: “Ngươi định làm gì?” Vương Đại Chùy tuy đã cao to nhưng gã kia còn cao to hơn, tay gã khoát lên chuôi đao bên hông cười gằn nhìn hắn.

Vương Đại Chùy lạnh cả tim, biết Doãn lão đại ở thành nam rất có thế lực, thủ hạ dưới tay đều là những kẻ liều mạng giết người không chớp mắt, gã đàn ông thấp lùn đi về phía Liên Hoa một tay chộp hướng ngực của nàng: “Cùng lão gia đi thôi.”

Liên Hoa ngồi bệt dưới đất không còn chút sức lực nào để đứng lên, hai tay chống đất liên tục trượt về phía sau, gã đàn ông thấp lùn kia lại tiến lên một bước muốn chộp tới thì nghe thấy Vương Đại Chùy nổi giận gầm lên một tiếng, quay người muốn xông đến.

Không ngờ gã đàn ông cao to đã sớm chuẩn bị, chỉ một cái xoay chân nhẹ nhàng đem Vương Đại Chùy quét ngã xuống đất.

Mắt thấy gã đàn ông thấp lùn sắp tóm lấy bả vai của Liên Hoa, một cánh tay ở đâu duỗi tới đem Liên Hoa kéo về phía sau.

Tất cả ai nấy đều sửng sốt.

Người ra tay chính là Đan Phi.

Đan Phi mỉm cười, nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo thoáng lóe lên trong ánh mắt của Doãn lão đại, bèn bảo: “Doãn lão đại đúng không? Ngươi không cần phải gấp gáp, chỉ có hai mươi quan tiền thôi mà, tưởng chuyện gì to tát,đâu cần phải táy máy tay chân, như vậy đi, ta trả thay cho Vương Đại Chùy là xong chứ gì.”
hai lão @KìNgộ @Phàm Nhân . vào kiểm tra dùm mình với :36:
Cái tựa đề tên mình ko hiểu lắm mấy bác xem rồi đặt dùm mình nhá 
Lợi hại quá :hayhay:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top