JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
 
		
	You are using an out of date browser. It  may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an 
alternative browser .
 
		
			
			
				
					
					
						
							
[Thơ]   Thao thức - Nguyễn Thành Sáng
	
	
	
 
						
						
					
					
				
				
					
				
			
			 
		
		
			
			
				
				
	
	
	
		
	
	
	
	
	
	
		
	
	
	
	
	
		
	
	
	
	
	
	
	
	
		
	
	 
	
		
	
	
	
	
	
		
	
	
	
		
			
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
		
	
	
NỖI LÒNG KẺ NHÀ QUÊ 
 
Hiu hiu thoang thoảng nhẹ sau hè 
Kẻo kẹt quê nghèo dưới mái che 
Ôm ấp con thơ chìm giấc điệp 
Anh nhìn cảm xúc thấy lòng nghe! 
 
Từ ngày trả lại tuổi mơ duyên 
Mặc áo cô dâu ửng ánh thuyền 
Xuôi nước theo chồng về bến mộng 
Líu lo, quấn quýt cánh chim uyên 
 
Lặng lẽ gió lùa sớm thổi xa 
Hai năm ấm áp mảnh tình hoa 
Yêu đương kết nụ theo ngày tháng 
Nở trái trăng lòng của chúng ta 
 
Anh thấy lòng anh quá đổi thương 
Rồi lo lắng sợ cảnh sương buông 
Chìm trong vắng lặng bầu cô tịch 
Rỉ rả loang tan giữa quạnh trường! 
 
Bởi cảnh nhà đây chẳng có gì 
Con đường đồng áng chỉ mà đi 
Sau mùa gieo hái dầm mưa nắng 
Còn lại hồn bay bị níu ghì 
 
Cơm rau đạm bạc để qua ngày 
Nào có hương ngàn phả ngọn say 
Xa vắng sắc màu bao thế sự 
Vườn hoang heo hút một loài cây 
 
Tìm đâu bù đắp lại tình em 
Con lớn khôn rồi chịu cảnh đêm 
Dốt nát học hành ôm thửa ruộng 
Mình ơi! Nghĩ ngợi nát con tim! 
 
8/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
THAO THỨC NỖI LÒNG 
 
Đêm nay trăn trở, cạn suy rồi 
Không thể con thuyền mãi thả trôi 
Để đến hoàng hôn nhìn nắng tắt 
Nỗi niềm canh cánh hứng sao rơi! 
 
Giờ đây heo hút giữa mênh mông 
Vắng trước, hụt sau, trống cõi lòng 
Lửa tắt, đèn hiu, ôm khúc nhạc 
Nỉ non, réo rắt phả trời đông 
 
Lặng lẽ, chơ vơ ngắm nguyệt tàn 
Đêm dài theo thắt tím buồng gan 
Xa xăm, đồng vọng lời rên rỉ 
Ghịt níu tâm hồn vạn khúc than 
 
Con thơ khôn lớn chẳng bằng ai 
Nắng dãi, mưa dầm, nát cả vai 
Tối sẩm giăng đầy lên biển sống 
Tột cùng diễm phúc chỉ vài chai..! 
 
Quyết định mai nầy ta sẽ đi 
Tìm về khoảng lộng cánh chim di 
Có dòng tôm cá, vườn xinh mộng 
Ấm áp, no say, dưới nguyệt thì 
 
Biết rằng một sớm lắm cần lao 
Nẻo vắng quanh co kiếm ngả vào 
Chốn lạ chơi vơi, ngàn đá sỏi 
Thuyền nan tơi tả trước ngàn dao 
 
Ánh sẽ loang dần giữa núi non 
Không còn những tối tím hồn son 
Lắng nghe cung nhịp trầm ai oán 
Héo úa thời gian rã mảnh tròn 
 
Trọn đời khắc khoải nhỏ từng cơn! 
 
9/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
MỘT CƠN GIÓ THOẢNG 
 
Nga ơi! Chớp mắt mấy mươi năm 
Lặng lẽ hồn tình vắng bặt tăm 
Một đóa hoa vàng đang sắp nở 
Quấn vào lam khói khuất xa xăm! 
 
Mãi nhớ bao chiều, em nép hiên 
Trộm nhìn anh luyện võ, vung quyền 
Mê say hay cả niềm rung cảm 
Mà thoáng môi hồng nở nụ duyên 
 
Bên đây hừng chí mạnh tay bung 
Thân lượn nghiêng vờn, cặp cước tung 
Giả bộ không hay bên hàng dậu 
Một cành hoa thắm lắt lay rung… 
 
Thấy em chầm chậm bước ngang đường 
Khẻ gọi nhẹ nhàng nỗi mến thương 
Hãy ghé vào đây cùng trò chuyện 
Ấm tình tao ngộ cảnh tha phương! 
 
Thẹn thùng má ửng, tiến gần anh 
Thỏ thẻ êm đềm ngọn sáo ngân 
Miệng nói, tay thì…lần lạc nẻo 
Khiến hàng hoa tím rụng rơi nhanh 
 
Ngọt ngào anh hẹn buổi chiều nay 
Ở cạnh Bờ Hồ dưới bóng cây 
Cùng ngắm trăng thanh, nghe nhạc khúc 
Rồi nhìn gió thổi đẩy mây bay…. 
 
Em chưa kịp trải tấc lòng ra 
“Tiếng hú rừng khuya” trổi giọng qua 
Réo gọi mau về nhanh đấy nhé 
Thoáng buồn với sợ cuốn rời xa!  
 
Hôm sau người chị gởi lời mời 
Anh hãy lại nhà nói chuyện chơi… 
Vặn vẹo trăng vàng chưa đủ ánh 
Nếu đầy hãy tới cưới em tôi 
 
Nga ơi! Bến nước với dòng sông 
Một bóng con thuyền giữa sớm đông 
Mộng trải trời tây còn diệu vợi 
Lẽ nào kéo ụ để hằng trông 
 
Tôi phải xa em, chẳng kịp từ 
Khi lời vừa tụ sắp thành thơ 
Tiếc cho giấy mực chưa tròn đủ 
Đành phải thời gian rã nguyệt mờ! 
 
10/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				https://encrypted-tbn3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcS'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'WWDqy-XWqMDwND_y6Z0KMpQhVBjKa_VMDWwc_2W4jHIHg4ijg   
 
Nỗi Lòng Của Gió…  
 
Mảnh vườn quạnh quẽ của năm nao 
Lắm lắm hồn ta ánh lệ trào 
Hướng vọng xa xăm về biển mộng 
Âm thầm lặng lẽ nén niềm đau!  
 
Rồi khuya năm ấy bước ra đi 
Trải cánh thênh thang hướng ảnh thề 
Ngọn lửa nấu nung thời ấp ủ 
Cuồng giông, sóng dữ có hề chi 
Từng phút nâng mình vượt đỉnh mây 
Rộng xòe vỗ nhịp thẳng đường bay 
Đích dừng ngơi nghỉ còn xa quá 
Khắc nguyện con tim sẽ một ngày… 
Chợt chiều hôm đó ngoảnh nhìn xem 
Thấy đóa hoa thu rũ cạnh bờ 
Sắc thắm nhạt mờ treo cửa gió 
Chạnh tình ghé lại ngắm chơ vơ 
Chẳng hiểu vì sao xúc động lòng 
Từ nơi tấc dạ nhẹ nhàng rung 
Thương cho khoảnh khắc phù du ửng 
Hay cảm hình kia hẹn ước cùng… 
Giờ đây trống vắng, nỗi chơi vơi 
Bốn phía đìu hiu phủ góc trời 
Có lẽ sẽ quay đầu chốn cũ 
Thơ trăng ngày tháng tự phai phôi  
Kỷ niệm dấu yêu vẫn ngập tràn 
Lần tay kiếm lại những tơ vàng  
Cất vào hộp kín niêm phong kỷ 
Mãi mãi trong ta bóng của nàng!... 
                           4/2/2018 
                  Nguyễn Thành Sáng 
 
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
TÂM TÌNH TRƯỚC LÚC LÊN ĐƯỜNG 
 
Mình yêu ơi! Em hãy bước gần đây 
Cùng anh ngắm trăng đầy treo cõi lộng 
Để mơ màng nghe thổn thức dòng sông 
Có con thuyền bềnh bồng trên sóng nước! 
 
Gió vi vu, lâng lâng niềm vươn vượt 
Dãy gợn gờn giăng trước, nhịp đong đưa 
Chuỗi thời gian tắm nắng sớm, chiều mưa 
Ngày chèo mỏi, canh khuya chìm mộng mị… 
 
Sẽ rất giống đêm nay lòng anh nghĩ 
Bởi mai nầy trải chí nẻo trùng dương 
Vợ chồng ta khăn gói bước lên đường 
Tìm sự sống lắm hương ngàn toả thắm 
 
Ở nơi đây! Em nhìn đi! Đồng vắng 
Cả không gian lẳng lặng phủ mây buồn 
Nắng tắt tàn cây cỏ đọng thu sương 
Vạn ếch nhái, ểnh ương đàn réo rắt!  
 
Bóng mờ đen bao trùm lên trầm mặc 
Khiến tâm t.ư từng khắc khảy cung sầu 
Những giọt buồn kết tụ nhỏ canh thâu 
Chìm loãng hút vào sâu nơi biệt dạng… 
 
Ta bôn ba dẫu biết rằng năm tháng 
Gánh đầu hôm trĩu nặng níu ghì vai 
Ngày tảo tần, đêm hứng gió lắt lay 
Nơi chốn lạ miệt mài quên nỗi nhớ 
 
Rồi đến lúc tia vàng đan ánh tỏ 
Sắc xanh hồng treo ngõ đón chân đi 
Hơn trọn đời rũ bóng, rã hồn phi 
Mãi thắt thẻo, lầm lì ôm vọng tưởng!... 
 
11/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
VỢ CHỒNG TÂM SỰ 
 
Mệt không anh? Ngồi đây em lau mặt 
Rồi dùng cơm, đánh giấc để quên buồn 
Mấy hôm rồi trên nẻo sống tha phương 
Chim mỏi cánh mà đường còn diệu vợi! 
 
Tạm gác lại đi anh, đừng nghĩ ngợi 
Sẽ một ngày tăm tối giạt trôi xa 
Cây ta trồng ngày ấy nở ra hoa 
Bao sắc thắm đậm đà ngân hương toả… 
 
Lời của em nhẹ nhàng như ngọn gió 
Thổi êm đềm xoá bỏ nóng trời hanh 
Phôi phai ngàn oi bức đốt lòng anh 
Khiến lo lắng thâu canh sầu rũ rượi  
 
Đường hôm nay vẫn chìm trong mịt tối 
Ráng lần mò tìm lối để mà đi 
Khắp nẻo đường bươn bả chẳng được chi 
Niềm canh cánh trăng thề xa khuất bóng… 
 
Mình yêu ơi! Cõi không gian lồng lộng 
Mây phủ dầy vẫn giống cảnh đời ta 
Chút nữa thôi rồi gió đẩy trôi xa 
Trả lại ánh trăng ngà treo biển thế 
 
Dưới dạ cầu náu nương hoài không thể 
Lạnh lẽo con, bóng xế mãi giăng trùm 
Một ít vàng bông cưới lễ thành hôn 
Cùng lúa ruộng ăn còn dư đem bán 
 
Tìm mảnh đất có nơi che mưa nắng 
Trước yên lòng hụt hẫng chỗ dừng chân 
Vợ chồng mình từng bước kiếm vầng trăng 
Soi tỏ ánh để lần ra khỏi tối!... 
 
                                      12/5/2016 
                              Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
Chơi Vơi 
 
Vườn cũ chiều nay thả bước về 
Mắt nhìn bốn phía dãy lê thê 
Cũng nầy lác đác vàng rơi rụng 
Cũng đó đìu hiu phủ tím bề! 
 
Bục đá thường ngồi dưới bóng đêm 
Chơ vơ giữa xám, cận bên thềm 
Rêu phong mấy độ vòng quanh xuống 
Có phải vắng người loang sẫm lên? 
 
Còn kia! Cây khế đượm tình thương 
Dáng đứng thanh tao cạnh mé đường 
Nhớ kẻ tới lui vun bón gốc 
Hay sầu nhạt khuyết, tụ dầy sương! 
 
Âm vang đâu đó tiếng côn trùng 
Rỉ rả vọng về khúc nỉ non 
Khiến dạ ngậm ngùi thêm não nuột 
Lệ buồn bất chợt nhỏ hoàng hôn 
 
Xa xa thấp thoáng một con đò 
Nhấp nhố trên dòng chở khách qua 
Người ở phương nào thăm viếng ghé 
Hay cùng tâm sự giống như ta… 
 
Nửa niềm khắc khoải chuyện mờ trăng 
Nửa dạ bâng khuâng nhớ xóm làng 
Giây phút chạnh lòng quay trở lại 
Tìm trong yêu dấu sự bình yên 
 
Và vẫn nơi đây cõi lặng lờ 
Bốn mùa quạnh quẽ ẩn tàng mơ 
Biết làm sao nhỉ! Làm sao nhỉ 
Tiếp tục ra đi hoặc thẫn thờ!... 
 
6/2/2018 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
Em Hỏi Làm Chi… 
 
Em hỏi làm chi vậy hỡi em 
Để người xa lạ “lắc” con tim 
Rồi đây lỡ rớt làm sao lượm 
Em có vì ai dõi mắt tìm? 
 
Em hỏi làm chi để vấn vương 
Khi người bên ấy vướng hàn sương 
Mỏng manh áo mặc nên mang lạnh 
Canh vắng lang thang cạnh mé đường 
 
Em hỏi làm chi lúc đổ mưa 
Phố phường trắng xóa, bước chân thưa 
Nếu như cảm động lời em hỏi 
Sao thể hở môi? Sợ nước lùa 
 
Em hỏi làm chi khiến ngẩn ngơ 
Vì hình em đó tuyệt như mơ 
Môi hồng, mắt biếc, lời thân ái 
Còn kẻ chơi vơi ánh nhạt mờ 
 
Em hỏi làm chi để nhớ nhung 
Khắc vào tâm não kẻ bâng khuâng 
Làm cho ngày tháng nhiều t.ư lự 
Biết phải làm sao hết võ vàng 
 
Em hỏi làm chi để quặn đau 
Nằm trong sâu thẳm nổi lên mau 
Rồi tràn trút sạch không còn nữa 
Khoảng trống biết “ai” có chịu vào? 
 
Em hỏi làm chi! Khiến lạ xa… 
 
6/2/2018 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
GỬI TẤC LÒNG ANH 
 
Mình ơi! Thời tiết mấy hôm rày 
Hạ thấp chỉ còn năm sáu độ 
Chốn ấy ngập tràn cơn giá rét 
Vật, người, cây cỏ buốt tê cơ! 
 
Có khó chịu nhiều không hỡi em? 
Phải trùm, co rúm, quấn chăn êm 
Cô đơn, lạnh lẽo càng thêm lạnh 
Sương trắng lại càng cảnh trắng đêm! 
 
Bị bệnh, ho nhiều, thêm cổ đau 
Xa xa đồng vọng khúc tiêu sầu 
Tim buồn đóng trọn băng và tuyết 
Buộc rét thả thuyền, đẩy sóng chao 
 
Lệ thắm năm nào sớm cạn khô 
Vầng trăng lai láng đã trăng trơ 
Bởi ngàn khắc khoải quay vòng mãi 
Nay biến tượng rồi, chỉ chút mơ! 
 
An ủi cuộc đời có thế thôi 
Tìm trong ảo ảnh một vành môi 
Hôn em say đắm, và say đắm 
Chẳng bận lòng gì ánh nhạt vơi… 
 
Lững thững mây trôi dưới ráng chiều 
Nhẹ nhàng chầm chậm cánh đìu hiu 
Nghe sao thương quá người thương ạ 
Muốn gửi phương ngàn một tiếng yêu 
 
Ủi an héo hắt sắc thu vàng 
U ám, nhạt mờ phủ bóng trăng 
Vò võ, lặng lờ, bên suối quạnh 
Non thề, biển hẹn của lòng anh 
 
Mong từ xa thẳm kéo vầng thanh!... 
 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
DÒNG TÂM SỰ 
 
Em gánh nước, sắc chiều thu rười rượi 
Giọt sầu còn đọng dưới khoé vành mi 
Tấc lòng tôi xúc động nỗi ai bi 
Tim khe khẻ thầm thì lời thương cảm! 
 
Từ hôm đó, giữa dòng sông phủ xám 
Có con thuyền lảng vảng sớm chiều hôm 
Thức thao chờ đêm đến ngắm trăng son 
Trải cánh mộng lướt vờn lên toả thắm 
 
Nhà không xa mà then cài vạn dặm 
Bóng thời gian gặm nhấm mãi lần sâu 
Nhìn ai buồn, ai khổ với ai đau 
Cơn gió chướng thổi vào se sắt tái 
 
Cánh thư xanh có trải màu thơ dại? 
Bởi yêu đương hay tại xót thương người 
Tuổi mười sáu vội viết gởi đi rồi 
Để ai đó một đời ôm nỗi nhớ! 
 
Tôi vẫn biết lòng em trông gặp gỡ 
Mong được nghe anh tỏ cạn tâm tình 
Còn đây thì lại sợ vẽ nên hình 
Viễn ảnh có “mẹ vợ mình” hung dữ 
 
Thả dần quên làm cánh chim lữ thứ 
Quên ngày xưa dòng chữ lá thư xanh 
Quên bao lần “canh buổi chiều” gặp anh 
Quên héo hắt gót chân tình vội bước… 
 
Lệ ơi! Cả một đời em bạc phước 
Vẫn cô đơn ảnh trước cổ quan tài 
Em chết rồi, anh chạnh thấy nhớ ai 
Hối hận khiến chuỗi ngày gieo trăn trở!... 
 
13/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng