JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
 
		
	You are using an out of date browser. It  may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an 
alternative browser .
 
		
			
			
				
					
					
						
							
[Thơ]   Thao thức - Nguyễn Thành Sáng
	
	
	
 
						
						
					
					
				
				
					
				
			
			 
		
		
			
			
				
				
	
	
	
		
	
	
	
	
	
	
		
	
	
	
	
	
		
	
	
	
	
	
	
	
	
		
	
	 
	
		
	
	
	
	
	
		
	
	
	
		
			
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
		
	
	
LÂNG LÂNG 
 
Ngồi bán già, lim dim thả lỏng 
Ý quay về nhịp sóng nhấp nhô 
Trôi đi thao thức bao giờ 
Nhẹ nhàng tĩnh lặng giữa bờ hư không! 
 
Chỉ khoảnh khắc nghe lòng phơi phới 
Bao phù vân khuấy rối tâm hồn 
Biến tan khuất dạng đầu non 
Lộ dần ảnh sáng quả tròn mảnh trăng 
 
Tâm trí thoáng theo vầng lóng lánh 
Rồi thong dung trải cánh tiếp bay 
Trăm điều thế sự trần ai 
Theo cơn gió đẩy đó đây loãng mờ 
 
Niềm sảng khoái, tiếp mơ vào mộng 
Dạt mây ngàn tìm bóng ngày xưa 
Xoè ra, duỗi rộng đong đưa 
Nâng vầng lam trắng cũng vừa vút cao! 
 
Ồ! Đó đây vẫn màu thắm đượm 
Cũng ngập tràn hơi hướm thuở nào 
Ngửi vào dạ thấy nao nao 
Con tim từng chập lao xao nhịp hoài 
 
Bên phía trái hoa say rộ nở 
Còn phía đông rực rỡ bóng hồng 
Cây cầu ai bắc qua sông 
Vài con cá lội trên dòng vẫy đuôi… 
 
Ta thấy lòng đầy vơi cảm xúc 
Niềm mênh mang từng phút lâng lâng 
Đi tìm nửa mảnh hồn trăng 
Cho tình sống lại một lần mà thôi! 
 
                            30/4/2016 
                    Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
CUỐN VÀO GIÔNG BÃO 
 
Ngồi buồn nhớ lại ngày xưa 
Hồn xuân phơi phới, tuổi vừa tập bay 
Long lanh một mảnh trăng đầy 
Giữa bầu gió thoảng hương say tỏa ngàn! 
 
Chiều chiều ra bến mơ màng 
Nhìn sông lờ lững ngập tràn ước mơ 
Đò đưa xuôi ngược hai bờ 
Nhấp nhô sóng nước, chơ vơ nỗi niềm 
 
Nửa vầng ánh ửng mộng duyên 
Nửa vầng ánh rọi con thuyền xa xăm 
Hai tay ôm cả trọn phần 
Bên ngàn cảm xúc, bên lần thức thao 
 
Chợt giông thổi áng mây sầu 
Phủ đen mờ mịt, nát màu thiên thanh 
Bốn bề gió giật từng canh 
Chim non đôi cánh mỏng manh vượt đồi! 
 
Thuyền nan vội sớm ra khơi 
Nước vờn, sóng vỗ, từng hồi lắc lư 
Lắm khi bão dập bơ phờ 
Rồi khuya tỉnh lặng thẫn thờ hồn sương 
 
Biết bao khắc khoải đoạn trường 
Chiều thu uống nhớ, đêm buồn ăn đau 
Thời gian là cả chuỗi sầu 
Là đi với sóng, là gào với mưa… 
 
Bây giờ chiều thoảng nhẹ đưa 
Bến đời sắp đến, cũng vừa mỏi tay 
Ôm bầu tâm sự tràn đầy 
Thương cho tuổi mộng năm dài tả tơi! 
 
1/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
Chiếc Bóng Lang Thang 
 
Canh khuya êm ả, giấc mơ màng 
Bỗng xuất linh hồn khỏi xác thân 
Lững thững đi vào nơi diệu vợi 
Cùng em gặp gỡ dưới trăng xanh! 
 
Tha thiết ngập tràn với nỗi say 
Anh đi chầm chậm lại gần ai 
Đưa lên nhè nhẹ xoa bờ má 
Có lạnh không thương? Buổi tối nầy! 
 
Má em âm ấm giữa bàn xoa 
Ánh ngọc long lanh khép nửa hờ 
Nghiêng trái thẹn thùng mân vạt lụa 
Anh..Anh..Hỏi vậy để chi ạ! 
 
Chỉ mấy lời thôi, lại quá nhiều 
Bởi tình thắm đượm biết bao nhiêu 
Nhưng tiềm ẩn kín trong sâu thẳm 
Chút thoảng đong đưa ngọn lướt chiều 
 
Dìu em ngồi xuống chùm mây bạc 
Vuốt mái phất phơ giỡn nét hiền 
Xúc cảm từng hồi theo nhịp đập 
Vòng tay ôm chặt bóng thuyền quyên 
 
Lâng lâng dào dạt hồn hai đứa 
Gửi tặng cho nhau tiếng gọi mình 
Cùng khắc trong tim lời hẹn ước  
Trọn lòng ấp ủ một niềm tin 
 
Hôn em ngây ngất giữa không gian… 
Chẳng biết từ đâu gió giũ màn 
Giấc mộng thôi rồi! Tan biến mất 
Cả đời anh phải cánh lang thang… 
 
26/7/2017 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
BÂNG KHUÂNG 
 
Biết bao lần nói rằng thôi 
Không còn nghĩ ngợi đến người năm xưa 
Vấn vương như thế cũng vừa 
Chôn vào đất lạnh giữa mùa tuyết sương! 
 
Bởi đâu còn bóng chung đường 
Đâu còn tuổi mộng ngàn phương dâng tràn 
Thời gian cạn chén phũ phàng 
Giờ đây trăng lặn, ánh vàng khuất xa 
 
Em về làm vợ người ta 
Còn tôi “một gánh san hà” của tôi 
Chiều nay ráng đã xế rồi 
Bốn bề bóng tối dần trôi đến gần… 
 
Vậy mà cứ mãi bâng khuâng 
Cung đàn xếp cất, bao lần vói tay 
Cầm lên khải nhịp u hoài 
Luyến lưu da diết, đoạn đoài tâm t.ư! 
 
Phải chăng hồn Sĩ mộng mơ 
Hay tình yêu cũ là thơ suối nguồn 
Cho dầu dưới áng mây sương 
Nước dòng vẫn chảy, vẫn tuôn không ngừng… 
 
Bao nhiêu lá ở trên rừng 
Là bao lay động những lần gió khua 
Yêu đương ấp ủ ngày xưa 
Bao nhiêu gởi tặng, bao mùa nhớ nhung 
 
Cây xanh tình ái thời xuân 
Đơm hoa kết trái, long lanh ánh hồng 
Một đêm hứng trọn cơn giông 
Ngã nghiêng tróc gốc, đau lòng hồn thương! 
 
2/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
DA DIẾT NỖI NIỀM XƯA 
 
Ngày xưa em đến lòng tôi 
Cho nhau hạnh phúc để rồi vấn vương 
Một đời lưu luyến hồn thương 
Một đời chân bước trên đường chiều thu! 
 
Từng đêm tắm hạt sương mù 
Trầm nghe gió thổi vụt vù ngang tai 
Ngắm trăng chạnh nhớ chuỗi ngày 
Dòng sông êm ả, vầng soi mộng thuyền 
 
Em cười là cả trời duyên 
Cho bao dào dạt về miền thênh thang 
Có em, chẳng có lá vàng 
Chỉ bầu lộng ánh, chỉ toàn sắc xuân 
 
Ít khi cảm thấy bâng khuâng 
Bởi ngày thiếu vắng cũng gần bên nhau 
Thư xanh em gởi qua cầu 
Cho xa ấm áp, thôi lâu, thôi chờ..! 
 
Bây giờ anh biết làm thơ 
Thì người năm cũ đã mờ khuất xa 
Đêm đêm dưới ánh ngọc ngà 
Hồn tình trải giấy, để mà tặng ai 
 
Thuở xưa chẳng thấy heo may 
Giờ đây tràn ngập tháng ngày rụng rơi 
Làm sao quên được em ơi 
Bờ môi, ánh mắt, ngàn lời yêu đương 
 
Trọn đời ôm mảnh trăng buồn 
Thu Lan trong đó nửa gương soi hoài 
Trời ơi! Sao nỡ đọa đày 
Người tình yêu dấu đoạn đoài tuổi xuân! 
 
3/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
GIỮ VẸN VẦNG TRĂNG 
 
Mắt em đẫm lệ u hoài 
Từng dòng lã chã chuỗi ngày khổ đau 
Nấc lên từng tiếng nghẹn ngào 
Kể cho tôi hiểu biết bao sự tình! 
 
Từ ngày nát mảnh trăng xinh 
Trong tim luôn mãi bóng hình của anh 
Bởi vì vấy đục sông xanh 
Không còn tinh khiết nên đành biệt ly 
 
Một luồng sét đánh tức thì 
Mới hay thuyền vỡ tại vì bão giông 
Cuốn em vùi dập giữa dòng 
Giựt tôi văng khỏi mộng lòng của tôi 
 
Để rồi héo hắt rã rời 
Tình duyên tan tác rẽ đôi ngả đường 
Em ôm canh cánh nỗi buồn 
Còn tôi lầm ngỡ trăng sương rụng tàn 
 
Giọt châu em nhỏ tuôn tràn 
Còn tôi cũng khóc cũng hàng ánh rơi 
Lỡ đi một chuyến đò đời 
Thôi đừng sầu nữa tình ơi hỡi tình! 
 
Tối nay em hẹn với mình 
Cho ta sống lại ảnh hình năm xưa 
Để khi giá lạnh thu đưa 
Chút niềm an ủi nhẹ mùa tuyết sương 
 
Cận kề ấm áp người thương 
Ngực em anh dán hết buồn con tim 
Hồn xưa trở lại lim dim 
Bờ môi ngọt lịm định tìm về nhau! 
 
Chợt lòng tỉnh giấc mê sâu 
Em ơi! Không thể gánh câu phũ phàng 
Phút giây đập vỡ trăng vàng 
Lung linh rực sáng tỏa ngàn ánh pha 
 
Vì em là vợ người ta 
Còn tôi cũng có vợ nhà của tôi 
Duyên ta đã lỡ làng rồi 
Hãy tròn cất giữ một đời vấn vương 
 
Từ nay vĩnh biệt người thương 
Em đường bên ấy, tôi đường bên đây 
Hẹn nhau qua hết kiếp nầy 
Năm mươi năm nữa, trăng đầy ngắm trăng! 
 
4/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng   
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
NỖI NIỀM 
 
Vậy là hình bóng ngày xưa 
Tháng năm biền biệt cũng vừa về đây 
Đêm nay ngắm lại trăng đầy 
Để rồi vĩnh viễn, kiếp nầy lìa xa! 
 
Thuở nào nhịp đập ngân nga 
Con tim dào dạt, đậm đà tình em 
Giờ đây gió nhẹ bên thềm 
Dòng sông lờ lững, con thuyền vỡ tan 
 
Tiếc thương duyên phận lỡ làng 
Hồn tình năm cũ võ vàng tái tê 
Đường em nẻo ấy em về 
Còn tôi héo hắt, kéo lê nỗi sầu 
 
Những chiều lộng gió bên nhau 
Những đêm ấm áp, ngọt ngào bờ môi 
Công viên, bãi cỏ đầy vơi… 
Bây giờ còn lại chỉ lời nhớ thương! 
 
Canh khuya từng giọt sương buông 
Cả bầu ảm đạm, phủ buồn lên ta 
Khi xưa ngập ánh trăng ngà 
Từ nay chỉ có bóng tà mà thôi 
 
Em ơi! Đã mất nhau rồi 
Đừng buồn thêm nữa, cho đời còn xanh 
Dẫu rằng mộng ước không thành 
Nhưng lòng sống mãi tình thanh thuở nào 
 
Phũ phàng gãy nhịp qua cầu 
Đôi bờ ly biệt nghẹn ngào xót xa 
Vầng trăng chìm lặn khuất tà 
Tình yêu ngày đó, ánh ngà còn đây! 
 
5/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
THAO THỨC MỘT  
DÒNG SÔNG  
 
Em ơi! Anh hiểu nỗi lòng em 
Nhịp đập loang dần giữa trái tim 
Ảm đạm, u trầm đêm tĩnh mịch 
Mơ màng lãng đãng mộng thuyền duyên! 
 
Hồn tình nhẹ lướt cõi xa xôi 
Tắm ánh trăng thanh phủ bóng trời 
Giữa vắng cô liêu thầm lặng lẽ 
Cuốn lời yêu dấu tụ vành môi 
 
Em đợi, em chờ, em vấn vương 
Thâu canh rỉ rả giọt sương buồn 
Biết ai chốn ấy chung dòng mộng? 
Cũng nhịp, cũng đàn, cũng khúc thương…  
 
Anh nhớ một chiều dưới bóng thu 
Nhìn từng lá rụng rải sầu ưu 
Cô đơn, buồn bã dòng đơn điệu 
Thả giấc phương ngàn nẻo viễn du! 
 
Gặp em đứng lặng ở bên sông 
Nép cánh heo may, thắt thẻo lòng 
Rũ đóa hoa chiều treo ngược gió 
Hồn xuân thuở thắm gởi hừng đông 
 
Nhìn nhau xúc cảm chợt dâng trào 
Bởi ảnh hình em giống biết bao 
Một mảnh trăng lòng tan khuất núi 
Từng làm tím tái lịm hồn dao 
 
Muốn tay nối lại sợi dây đàn 
Nhưng đã canh tàn lặn dáng trăng 
Ngọn gió xuân thì nay héo hắt 
Khiến lòng thao thức nỗi bâng khuâng! 
 
6/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
MỘT THỜI ĐỂ LẠI 
 
Thoáng chốc thời gian mấy chục năm 
Dòng sông xuôi ngược tự bao lần 
Đò đưa thế sự trăm ngàn chuyến 
Sóng nước xoay tròn chuỗi cạn dâng! 
 
Muôn vầng lơ lững kiếp trôi bay 
Sáng sớm hừng đông tụ bóng dài 
Một cõi mênh mông bầu vũ trụ 
Thả niềm phiêu bạt phận đời mây 
 
Rồi chiều hôm ấy nẻo xa xôi 
Ráng tắt, hoàng hôn phủ bóng rồi 
Giấc mộng thênh thang trời diệu vợi 
Âm thầm từng phút rã tan phôi…. 
 
Có giống như ta mới thuở nào 
Ngọn hồn êm ả khảy cành dao 
Trăm hoa, cỏ lá mơ màng vọng 
Từng phút lâng lâng sắc ửng trào! 
 
Gió đến, gió đi, gió trở về  
Sáo lòng dìu dặt trổi lê thê 
Trăng mơ, bến nước, hương đồng nội 
Ấm áp, êm đềm trải lối đi… 
 
Giờ đây thao thức cạnh hang mờ 
Nửa cánh bên đồi, nửa cánh đơ 
Giấc mộng ngàn phương thời mãnh liệt 
Gom tàn, kết lại thả vào mơ 
 
Ta thấy chạnh lòng, thấy nhớ thương 
Vô tình lữ khách duỗi tay buông 
Vướng cây, hoa lá trên đường bước 
Để lại sầu ai nỗi đoạn trường 
 
Trọn đời canh cánh mối tơ vương!... 
 
7/5/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
GOM GÓP NỖI NIỀM  
 
Lặng ngồi gom góp những dòng mơ 
Bao thuở hồn thương dõi đợi chờ 
Nước chảy, sông dài, xa bốn cõi 
Trăng lòng vạn thắm, kết thành thơ 
 
Thêm nhớ, thêm thương, với mặn mòi 
Bạn lòng thắm thiết dưới trăng soi 
Tâm giao, tri kỷ, cùng chung mộng 
Thệ hải minh sơn đến trọn đời 
 
Nỗi niềm em đọng ở từng lời 
Khe khẻ, nhẹ nhàng một tiếng ơi 
Vương vấn gởi vào câu vọng nhớ 
Ngân nga đọc lại, cảm “hồn tôi” 
 
Để thấy luyến lưu trải ngập tràn 
Thênh thang sắc tỏa, ảnh trăng vàng 
Trăm năm dâu bể vòng nhân thế 
Mãi đượm từ đây tận ngút ngàn! 
 
Em ơi! Anh uống giọt lòng em 
Ấm áp vô cùng, cả trái tim 
Xao xuyến, lâng lâng từng phút một 
Nâng dần bay bổng cánh hồn chim 
 
Rồi thấy chạnh lòng, thấy quá thương 
Em ôm sương lạnh dưới canh trường 
Thu sầu lặng lẽ qua ngày tháng 
Khắc khoải tâm hồn, dạ héo hon… 
 
Da diết, âm thầm kết lại tơ 
Gom từ thao thức mảnh trăng trơ 
Em đan, em gói niềm trăn trở 
Chuyển đến phương trời khúc nhạc thơ... 
 
 
                   Nguyễn Thành Sáng