JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
 
		
	You are using an out of date browser. It  may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an 
alternative browser .
 
		
			
			
				
					
					
						
							
[Thơ]   Thao thức - Nguyễn Thành Sáng
	
	
	
 
						
						
					
					
				
				
					
				
			
			 
		
		
			
			
				
				
	
	
	
		
	
	
	
	
	
	
		
	
	
	
	
	
		
	
	
	
	
	
	
	
	
		
	
	 
	
		
	
	
	
	
	
		
	
	
	
		
			
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
		
	
	
Vương Vấn Hình Xưa 
 
Em ngồi gần sát bên anh 
Nhẹ nhàng kể chuyện sớm hôm cảnh đời 
Bờ môi dễ nhoẻn nụ cười 
Nay phơi sắc tím, kéo hồi chuông rung 
 
Quả sầu em cất ở trong 
Anh đây đã thấy, nên lòng xót xa 
“Của mình” thành vợ người ta 
Hỡi ôi! Ai hiểu đâu là đớn đau! 
 
Bến mơ, nửa bước tới cầu 
Bất ngờ cầu gãy, nghẹn ngào ép tim 
Lỡ làng chỉ mối xe duyên 
Dòng sông ngược bến, con thuyền đứt dây 
 
Tại người hay tại gió mây 
Người không có cánh duỗi bay đẩy mờ 
Hoặc mây trước gió lững lờ 
Nhưng kia nhẹ thổi để chờ mắc mưa! 
 
Bây giờ vương vấn tình xưa 
Cũng đành phải chịu canh khuya bóng tàn 
Bâng khuâng lệ nhỏ đôi hàng 
Luyến lưu dĩ vãng, ngỡ ngàng hôm nay… 
 
Tối rồi! Anh tạm chia tay 
Tiễn người ra cửa, dạ ai có buồn? 
Mà sao bịn rịn trên đường 
Để xe em dắt, ánh sương ửng trào 
 
Em ơi! Da diết biết bao 
Mênh mang nỗi nhớ len vào tâm t.ư 
Trải niềm khuây khỏa vào thơ 
Hồn thương năm cũ vật vờ mái hiên!... 
 
25/1/2018 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
TẤC LÒNG AN ỦI 
 
Nỗi lòng em trải nhẹ vào thơ 
Se sắt hồn thu cuốn nguyệt mờ 
Vọng ngóng con thuyền nơi diệu vợi 
Màn đen phủ bến nghẹn chơ vơ! 
 
Thiết tha ngày tháng đợi chờ ai 
Khắc khoải thâu canh nhỏ giọt dài 
Chiếc bóng cầu treo, vườn lặng vắng 
Dật dờ, gió thoảng lá rơi bay 
 
Lạnh lẽo trời đông quấn vạn sầu 
Nhớ nhung vò võ, tím hồn đau 
Vầng trăng nửa mảnh trôi lờ lững 
Thao thức miên man, ánh lệ trào 
 
Da diết ngập tràn phủ bóng sương 
Canh khuya nắc nẻ dưới cung buồn 
Bao nhiêu tiếng dế, là bao nhạc 
Khảy khúc u hoài để vấn vương! 
 
Lắm khi day dứt kiếp hồng nhan 
Ngày lại qua mau, sớm ráng tàn 
Trễ chuyến, đò chiều, ôm phận bạc 
Thu hình, nép bóng ngắm mây tan… 
 
Đừng đau, trăn trở nữa em ơi! 
Nức nở mà chi đã lỡ rồi 
Một đóa hoa hồng xưa toả ngát 
Giờ đây ánh nhạt loãng hương trôi 
 
Nhưng hồn hoa mãi vẫn là hoa 
Chỉ sắc hương kia một thoáng mà 
Nắng tắt còn đây bầu rượu ấm 
Cùng dòng thơ thắm mảnh trăng thoa!... 
 
21/4/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
NỖI LÒNG CỦA ANH 
 
Thắm thoát thời gian đúng một năm 
Kể từ hôm ấy, kiếm tình trăng 
Đi vào ảo mạng tìm xưa cũ 
Gặp lại hồn ai dưới nguyệt tàn! 
 
Vô tình níu kéo sợi tơ vương 
Buộc bóng bay về thuở nhớ thương 
Cho quả tim buồn theo thắt lạnh 
Từng hồi lay động nhịp rung chuông 
 
Em nói ngày xưa em đợi tôi 
Dẫu rằng biết đó mộng mà thôi 
Nhưng em vẫn cứ ngày trông ngóng 
Khắc khoải, bâng khuâng một khoảng đời! 
 
Điệp ơi! Có hiểu những lời kia? 
Là muối, là kim, châm xát tim 
Rỉ máu, tái tê bầu vọng tưởng 
Khiến hồn anh bỗng biến thành chim 
 
Ánh lóe vô hình xé mảng trơ 
Bừng lên hồn sĩ tự bao giờ 
Lướt từ vạn kỷ bay về nhập 
Cái xác dương trần nghẹn lắc lư 
 
Kể từ hôm đó giọt thơ xanh 
Từng phút nhỏ ra ướt đượm cành 
Kết gió đông phong nhè nhẹ thổi 
Dưới vầng trăng sáng, toả long lanh! 
 
Chỉ vì nghịch cảnh của giờ đây 
Trăm nhớ ngàn yêu buổi sớm mai 
Đành thả bay xa về diệu vợi 
Rồi ôm dĩ vãng luyến lưu say… 
 
Anh cảm ơn em nhiều thật nhiều 
Nhờ ai kể lại thuở buồn hiu 
Giúp cho chấn động, hồn muôn kiếp  
Trở lại, vung tay trải thắm chiều!...  
 
22/4/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
BIẾT ĐẾN BAO GIỜ QUÊN 
 
Thuở đó bão giông phủ khắp chiều  
Nhớ em nhiều lắm, biết bao nhiêu 
Muốn về gặp gỡ ngàn yêu dấu 
Lại rỗng, thân xơ, nặng cánh diều! 
 
Đành gói tâm tình gởi gió mây 
Vấn vương, lưu luyến hẹn ngày mai 
Canh khuya thao thức niềm trăn trở 
Nghẹn bóng cầu treo, chuỗi đọa đày 
 
Từng chiếc lá vàng rụng giữa đêm 
Lắc lư làn ánh chảy về tim 
Khiến nghe xao xuyến lòng muôn thuở 
Từng giấc mơ say bước nẻo tìm 
 
Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi 
Dòng sông tràn ngập chẳng hề vơi 
Tiếc cho sóng xiết, thuyền tan tác 
Đành ngóng bờ xa, gát mộng đời! 
 
Chợt trưa hôm ấy gió bay qua 
Nét chữ thân quen của Điệp mà! 
Em gởi về tôi bao nỗi nhớ 
Cùng hình ảnh héo, tím hồn hoa… 
 
Bây giờ ánh nhạt buổi hoàng hôn 
Sao mãi lòng tôi nhớ mảnh tròn 
Lai láng bao chiều ngân thổn thức  
Những đêm vằng vặc ngắm trăng son… 
 
Biết đến khi nào mới thật quên 
Con đường chân bước lại không tên 
Vậy mà cứ quyện vầng lam khói 
Để mảnh thuyền đi mãi dập dềnh!... 
 
23/4/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
NỖI NIỀM THỔN THỨC 
 
Nhận được thư em thấy xốn xang 
Vì sao mây phủ tối vầng trăng 
Làm cho buồn bã, lời than thở 
Tâm sự về anh cảnh phũ phàng! 
 
Hôm nào cánh nhạn nhẹ nhàng bay 
Nét chữ thân thương trải thắm đầy 
Tâm sự dạt dào bao ý sống 
Giờ đây ảm đạm gió heo may 
 
Tôi nghĩ, tôi suy, tôi thẫn thờ 
Phải chăng biển sóng đẩy niềm mơ 
Đến nơi xa thẳm trùng dương lộng 
Vội vã thuyền đi, để lụy bờ 
 
Chẳng biết bao giờ mới gặp nhau 
Khiến trăng kết mộng tím mây sầu 
Em thương, em nhớ, em chờ đợi 
Héo hắt u hoài cuộc bể dâu.?! 
 
Con tim da diết khảy yêu thương 
Vội vã hành trang bước nẻo đường 
Đến bến sông xa tìm ánh mộng 
Cho lòng ấm lại chuỗi ngày sương  
 
Món quà của kẻ rớt mồng tơi 
Quyển tập trăm trang, trải bút ngời 
Một mối tình đau tan khóc hận 
Tặng người yêu dấu của lòng tôi 
 
Sau đêm hôm ấy trôi biền biệt 
Em đã đâu rồi để vấn vương 
Cố nán mấy ngày trông gặp gỡ 
Chỉ chiều nhạt ánh, tiếng rung chuông! 
 
Cứ ngỡ quà thương khiến hiểu lầm 
Cho bầu tan vỡ, nát vầng trăng 
Quay về lặng lẽ, chôn tâm sự 
Vĩnh viễn từ đây ánh nguyệt tàn 
 
Ngờ đâu ngày ấy lại vô tình 
Sách cũ chứa từng cánh nhạn xinh 
Gom lại Mẹ em đem đốt sạch 
Lạc rồi địa chỉ khiến cho mình 
 
Em thì năm tháng đợi trông tôi 
Còn ở nơi tôi tưởng vỡ rồi 
Hai tấc lòng sâu mang nỗi nhớ 
Đành ôm khắc khoải ngắm mây trôi 
 
Trọn đời vương vấn bến sông xa 
Để mỗi chiều thu dưới ráng tà 
Một cánh chim sầu trên nhánh đậu 
Dật dờ lưu luyến mảnh hồn hoa! 
 
24/4/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
EM ĐÃ CHO TÔI 
 
Trời hôm nay vẫn lay ngọn gió 
Vậy mà sao chẳng có nguồn thơ 
Làm cho Thi Sĩ thẫn thờ 
Bút cầm, ngậm bút bơ phờ trống đen! 
 
Hồn lần thả tìm em cõi mộng 
Loé ửng dần dãy sóng sông xanh 
Lửa lòng thoáng chốc bừng lên 
Đẩy lùi bóng tối, chông chênh nỗi niềm 
 
Từng chập một con tim ngân nhịp 
Khúc dạt dào, trải tiếp vần say 
Gom mùa ảm đạm heo may 
Thả vào trang giấy cho đầy túi mơ 
 
Rồi hái trái trăng trơ đỉnh núi 
Để tặng người thui thủi canh thâu 
Cho ai lá rụng thu sầu 
Vơi đi héo hắt, biết bao nỗi buồn 
 
Ai quạnh quẽ trên đường lá đổ 
Thì đây nầy ngọn gió xuân sang 
Tắm đi cho sạch phũ phàng  
Dính vào thân xác khiến ngàn khổ đau… 
 
Nếu không em làm sao tôi có 
Mảnh trăng vàng sáng tỏ soi đêm 
Nguồn thơ thắm thiết êm đềm 
Canh khuya lặng lẽ bên thềm rung tơ 
 
Chắc sẽ lịm trong chờ, trong đợi 
Một cái gì diệu vợi mơ hồ 
Hoàng hôn cứ mãi dật dờ 
Hồn sương khắc khoải, bên bờ phủ mây! 
 
25/4/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
KHÔNG CÓ EM 
 
Không có em chắc không còn gió 
Nhẹ nhàng từ đây đó về tim 
Cho lòng dào dạt dịu êm 
Toả niềm lai láng bên thềm sáng trăng! 
 
Không có em ai lần tơ mối 
Níu hồn anh những tối thu phong 
Cùng nhau lên cõi bềnh bồng 
Lâng lâng, lững thững trên dòng sông thương 
 
Không có em con đường ngập nắng 
Bước nặng nề, hụt hẫng gió mây 
Đâu còn chun rượu tràn đầy 
Để anh sưởi ấm đêm dài giá đơn 
 
Không có em ảnh tròn mờ nhạt 
Tiếng côn trùng réo rắt vọng về 
Canh khuya vắng lặng ủ ê 
Sương rơi tan giọt, lê thê nỗi sầu!... 
 
Hồn vạn kỷ hôm nào sống lại 
Ngược quay tìm biển ái ngàn xưa 
Trả anh chiếc bóng bao giờ 
Khô khan, quạnh quẽ bên bờ gió lay 
 
Tiếp chuỗi sống tháng ngày thao thức 
Chỉ nghẹn buồn nhói nhức tâm can 
Bốn mùa tắm lá thu vàng 
Nhìn dòng nước chảy, ngập tràn xót xa… 
 
Duyên đôi ta trăng thơ trải ánh 
Hòa khung trời lấp lánh muôn sao 
Một cơn gió thoảng qua cầu 
Nào đâu sánh được tình sâu ngút ngàn! 
 
Bận lòng chi mảng phù vân!... 
 
26/4/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
TRẢI NIỀM THANH THẢN 
 
Duyên đôi ta trải qua ngày tháng 
Đậm thâm tình, lai láng niềm thương 
Từng đêm dưới mái hiên buồn 
Nỗi niềm tha thiết, trăng sương quyện hồn 
 
Có đôi lúc ảnh tròn mây phủ 
Kéo chút mờ vần vũ không trung 
Thoáng sầu vọng ngóng, nhớ nhung 
Niềm vương nỗi vấn chập chùng nhấp nhô 
 
Thuyền vẫn lướt, không chờ không đợi 
Dẫu bến còn diệu vợi xa xôi 
Tấc lòng ước hẹn trăng soi 
Hoàng hôn lặng lẽ mờ khơi dõi tìm 
 
Nay bỗng chốc bên thềm gió thổi 
Rụng lá vàng phất phới tung bay 
Khiến cho hồn bóng lắt lay 
Tủi vì xác mượn, hoa say nhạt tàn 
 
Để trăn trở, võ vàng tình mộng 
Khắc khoải lòng, khuấy động tâm t.ư 
Biết còn thắm đượm tình thơ? 
Hay chiều nhạt ảnh, trăng mơ khuất đồi… 
 
Tình yêu hỡi! Chuỗi đời đăng đẳng 
Dưới bốn mùa sớm nắng chiều mưa 
Xuân tươi, hè nóng, thu mờ 
Rồi qua đông lạnh, chẳng chờ đợi chi 
 
Đâu giữ mãi mộng thì năm cũ  
Thuở trăng vàng ấp ủ hồn xanh 
Chỉ bầu ửng sáng long lanh 
Sống hoài trong tấc lòng thành mà thôi 
 
Thả niềm thanh thản mình ơi!... 
 
27/4/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
TÂM SỰ GIÓ CÙNG SƯƠNG 
 
Đọc dòng tâm sự cánh thơ em 
Tôi thấy tận cùng của quả tim 
Nhịp đập, dâng tràn bao xúc cảm 
Thương hồn thu quạnh nhỏ màn đêm! 
 
Kết đọng âm thầm giọt ánh sương 
Dần trôi theo lá, lệ sầu buông 
Loang trên đất cỏ chìm tan loãng 
Một mối tơ lòng trải vấn vương 
 
Hôm nào trăng sáng, gió phương xa 
Chầm chậm bay về lướt nhẹ qua 
Lư lắc, đong đưa cùng quấn quýt 
Long lanh điểm ánh giọt châu pha 
 
Để cảm, để thương, rồi nhớ nhung 
Từng đêm trăn trở dưới không trung 
Gom bao hơi nước đan thành hạt 
Đợi bạn quay về duỗi cánh rung! 
 
Cho khuya vắng lặng những no tròn 
Lấm tấm ngân hồn phả tối om 
Vơi bớt âm u trùm phủ khắp 
Khi vầng trăng sáng khuất đầu non… 
 
Bây giờ da diết ngóng trông ai 
Lặng lẽ buồn đau nhỏ lệ hoài 
Nhìn lá bên đường chao động khẻ  
Hờn ai bên ấy, bỏ ta đây 
 
Thấy ghen, thấy giận, thấy bâng khuâng 
Mờ nhạt tan rồi một ảnh trăng 
Lạnh lẽo, canh tàn, thiêm thiếp bóng 
Rã hồn ửng ánh chuỗi rung ngân..! 
 
Đừng khóc, đừng buồn nữa giọt ơi! 
Thân mang kiếp gió ….phải đành trôi 
Không gian vô tận là nơi đến 
Tình thắm chan hòa…lẽ sống thôi 
 
Không mãi cùng ai quyện bóng hình 
Nhưng không mất hẳn một niềm tin 
Dẫu cho đây đó rồi quay lại 
Dưới ánh trăng thanh vẫn có mình... 
 
 
28/4/2016 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
TIỄN BIỆT 
 
Mới hôm qua tiễn đưa hồn bạn 
Về nghĩa trang an táng một thời 
Nâng ly rượu ngọt cùng tôi 
Say tình trăng thắm, đầy vơi nỗi niềm! 
 
Cùng trải chí, xuôi thuyền vượt sóng 
Dưới khung trời l.ồng lộng ánh pha 
Nhẹ nhàng trổi nhịp ngân nga 
Cung đàn lai láng, hồn hoa ngập tràn 
 
Theo ngày tháng thu vàng lá đổ 
Phả tâm tình theo gió bay xa 
Từ trong sâu thẳm tràn ra 
Lời ru êm ả, đậm đà ý thơ 
 
Rồi đông lạnh, trăng mờ khuất núi 
Gió âm thầm thui thủi đó đây 
Bởi thân là cánh hồn bay 
Dẫu trời nhạt ánh vẫn say suối nguồn! 
 
Ai thao thức, giọt sương giá lạnh 
Ai trở trăn canh cánh mộng đời 
Rã thuyền hai nẻo mù khơi 
Thôi đành vĩnh biệt dòng trôi thuở nào… 
 
Buồn đêm nay lệ trào, khóe mắt 
Khóc lửa tình lịm tắt từ đây 
Gom bao kỷ niệm đong đầy 
Chôn vào đất lạnh tháng ngày trùng dương 
 
Con tim hỡi! Vấn vương đi nhé 
Chỉ lần nầy rồi sẽ không còn 
Dưới đêm trải tấc lòng son 
Thả hồn lãng đãng ngắm tròn vầng trăng! 
 
29/4/2016 
Nguyễn Thành Sáng