Đêm nay tối, cảnh trời vắng vẻ
Từ xa xa tiếng bé nhà ai
Giật mình trở giấc ngủ say
Bé đòi sửa mẹ, đêm dài cho con!
Tình lẻ bạn, héo hon cuộc sống
Dòng sông buồn, vắng bóng thuyền đưa
Trăng trời thiếu quyện đêm khuya
Thì đâu cảnh đẹp đi về lòng ai!
Có người khóc, u hoài thân phận
Kiếp lục bình lận đận trôi dòng
Dật dờ điểm tựa trên sông
Biết đâu dừng lại, một lòng bến trăng?
Theo sóng nước, bâng khuâng thương nhớ
Thân bọt bèo trăn trở nỗi niềm
Trăng ai toả sáng bên thềm?
Trăng tôi mờ nhạt, hằng đêm muộn phiền
Lòng canh cánh một giềng chỉ mối
Biết tìm đâu để nối tim tôi?
Nỗi buồn sao rụng trên trời
Tơ lòng đoạn khúc, cắt rời hồn mơ!
Để người ấy thẩn thờ ước vọng
Một cái gì khuấy động xa xôi
Phải chi kéo đến cho tôi
Niềm thương, nỗi nhớ một đời luyến lưu!
Chim lẻ bạn, sầu ưu tiếng hót
Kẻ cô đơn vàng vọt tâm hồn
Sông sâu sóng nước dập dồn
Thuyền xa thăm thẳm, chập chờn nhớ nhung!
Ai chẳng tim? Chẳng từng rung động?
Và thấy lòng mơ mộng yêu đương
Có ai chẳng bước trên đường?
Có ai chẳng tủi canh trường cô đơn?
Ôi thương quá! Tình hồn quạnh quẽ!
Sống tháng năm lặng lẽ bóng hình
Nỗi niềm thui thủi một mình
Thiếu ai bầu bạn. chữ tình mến yêu!
Trời lộng gió, sáo diều ngân tiếng
Thấy nhớ thương, lưu luyến xa xôi
Đôi dòng ngấn lệ lòng rơi
Buồn cho thân phận một đời quạnh hiu
Để rồi thao thức chiều chiều!...
Nguyễn Thành Sáng
BẾN SÔNG XƯA
Bến sông xưa đã lở rồi
Gốc đa còn đó mình ngồi đợi ai
Mộng tình nương cứ mộng hoài
Gió lay lướt thướt đêm dài nhớ nhung
Bến sông xưa vẫn còn trông
Bữa nay mình tới mà không còn đò
Mỗi lần sóng cả nước to
Thuyền xuôi bến lại càng lo cùng thuyền
Đợi thầm chỉ nửa chữ duyên
Mà sao chẳng thấy chỉ phiền muộn hơn
Còn không nói rõ nguồn cơn
Bến xưa ơi chớ giận hờn trách nhau
Mình buồn ta có vui đâu
Hãy quên đi nhé cái sầu ngàn năm
Hãy vui như ánh trăng rằm
Để cùng thoả nguyện thăng trầm tình ta...
Từ khi cánh tung bay vào cõi mộng
Chưa một lần chiếc bóng phải dừng tay
Vươn dài ra nắm bắt một vầng mây
Thả lên đó mơ say về viễn xứ!
Bỗng sáng nầy nghe như niềm t.ư lự
Nỗi đăm chiêu bàng bạc nẻo xa xôi
Tiếng tấc lòng khuấy động mắt, bờ môi
Bao nghĩ, thấy để rồi đan khép kín
Khung xoải cánh chẳng từng phen bịn rịn
Đeo gươm thần ngang dọc cõi trời mây
Thế mà nay xúc cảm, thoáng chùn tay
Vói sau rút, loang hoài không sắc ảnh
Đây có phải ngậm ngùi nhìn trăng chạnh
Nghẹn lu mờ ánh tỏ bởi mưa sa
Hay mỏi mê trước ngút ngàn biển cả
Vạn sóng cồn nghiệt ngã mãi vờn theo!
Cho da diết, thẫn thờ, khô úa héo
Như bã buồn, thắt thẻo cuốn tâm t.ư
Bao lần gom tiếng lộng kết vào thơ
Rồi loãng nhạt từng giờ trong khắc khoải…
Chợt đâu đây âm vang xa vọng lại
Vì sao hồn bảng lảng nét phôi pha?
Vì sao hồn dờ dật nhịp đàn ca?
Để ước hẹn biến ra vầng mây khói…
Phong vũ hỡi! Mênh mông ngân tiếng nói
Như suối nguồn lai láng chảy tâm can
Dẫu xuân về thao thức, chút mênh mang
Lời năm cũ, đá vàng không thay đổi
Đường diệu vợi, thênh thang luôn chuyển tới!...
Hớn hở về đến nhà
Sao cảm thấy như là lạ
Tiếng yêu quen thuộc đâu rồi?
Thoáng chơi vơi!
Nhìn cửa nẻo im lìm đóng kín
Gọi hoài không thấy vợ ơi!
Vòng ra sau
Thì ra vợ đang đau!
Nằm thiêm thiếp dàu dàu ảm đạm
Thương vợ quá! Bạn lòng bao năm tháng
Bị bệnh rồi! Nằm đó một mình thôi!
Xót quá đổi!
Anh đây em hãy tựa vào
Để anh rút hết nhiệt nhàu em tôi
Em bệnh rồi!
Cảnh nhà ta quạnh quẽ
Thiếu tiếng cười, tiếng nói thân thương
Như giọng ca hay thiếu tiếng nhạc vấn vương
Nghe trống vắng đi vào nhạt nhẽo
Thiếu lời hỏi yêu:
Anh thèm ăn gì? Em mua nhé!
Thiếu bâng khuâng!
Khi vần thơ ai chưa kịp gửi
Thiếu ai thay áo gối cho anh nằm
Thiếu bao lần!
Anh ngứa lưng, em xuýt xoa, em gãi!
Thiếu vắng anh!
Lòng em nhớ thương tê tái
Thiếu đêm nay, vợ chồng ta ngồi dưới trăng vàng
Cùng nhau mơ màng!
Vọng hướng xa xôi!
Cùng hoạ thơ tô thắm cuộc đời
Thiếu đầy vơi tình chồng, nghĩa vợ!
Em thiêm thiếp nằm đó
Sốt cao người mệt mõi
Tôi nghe lòng buồn quá đổi
Em bệnh rồi, như trăng sáng thiếu gió đong đưa
Để bầu trời chưa vẹn vẻ!
Mai nầy em mạnh khoẻ
Cho nụ cười, dáng nét mãi xinh tươi
Để nhìn hoài, ấm áp cõi lòng tôi
Vợ vợ ơi!
Lòng anh ấp yêu trăn trở
Em đang nằm, anh chẳng để chơ vơ
Hết bệnh đi!
Niềm vui, hạnh phúc mãi đang chờ!...
Nguyễn Thành Sáng
THAY LỜI VỢ BỆNH
Hôm nay vợ bệnh nằm nhà
Chồng thì đi vắng ở xa chưa về
Não sầu day dứt ủ ê
Im lìm ở chốn thôn quê nửa mùa
Chồng à có biết hay chưa
Người đi đâu để em càng bơ vơ
Thấy chàng ở chốn mộng mơ
Cùng nàng áo trắng lững lờ cung mây
Hai người vừa đắm vừa say
Dìu nhau tay nắm trong tay nói cười...
Biết chăng vợ bệnh chàng ơi
Thốt lên câu đó nghẹn lời lệ tuôn
Tỉnh ra lòng thấy thật buồn
Ai ơi cái tổ chuồn chuồn ở đâu
Chàng ơi chớ để thiếp sầu
Về đi thôi nhé chung câu ân tình
Vắn dài nước mắt long lanh
Ào vô chàng nói:"Có anh bên nàng"
Chao ơi! một giấc mộng vàng
Cám ơn duyên phận dịu dàng buộc nhau
Chồng về nên vợ hết đau
Tào khang ta hãy giữ màu chớ phai.
hôm nay nỗi nhớ đong đưa
hỡi hồn tri kỷ canh khuya của lòng
thương thương canh cánh một dòng
hai 'Sơn" một mối tâm đồng vấn vương
trời Nam hướng vọng Bắc phương
cánh chim nhớ bạn lạc đường hẹn nhau
để nay hoài vọng vướng sầu
để trăn để trở một câu.....thương mình!
em ơi! em hỡi! em tình!...
Nguyễn Thành Sáng
DẪU XA
Dẫu xa nhau vẫn vững lòng
Để cho hai nhánh con sông hợp chiều
Để cho bến chẳng cô liêu
Để con thuyền mộng chẳng nghèo ý thơ
Ngân nga câu hát ầu ơ
Ru mình cho hết bơ vơ nghĩa tình
Vẹn toàn hai chữ đinh ninh
Dẫu xa cách thế chúng mình vẫn vui
This site uses cookies to help personalise content, tailor your experience and to keep you logged in if you register.
By continuing to use this site, you are consenting to our use of cookies.