[Thơ] Thao thức - Nguyễn Thành Sáng

images



Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (49)
GIỌT THƯƠNG

Hôm nay đặt bút phổ vần thơ
Có gió đong đưa mãi dật dờ
Như đóng tâm tình, bao thổn thức
Cuốn hồn bó chặt, thấy chơ vơ

Không biết suy t.ư hằn mệt mỏi
Hay trời u ám, áng mờ trôi
Để như buồn bã, rồi vương vấn
Giọt nhỏ trăng lòng, ánh nhẹ rơi

Thế mà tâm sự lại thênh thang
Chạnh nhớ xuân xưa thấy lỡ làng
Rồi lại hôm nay mang ước vọng
Mộng hồn hoa thắm một tình trăng!

Tôi thấy nỗi niềm thương đến ai
Chuỗi đời quạnh quẽ, gió heo may
Từng đêm gối chiếc, hồn lay động
Gửi đến phương trời cặp cánh bay

Những ngày lặng lẽ, chiều vơi ánh
Ảm đạm quay về, nghẹn xót xa
Nức nở cuộc đời bao héo úa
Khiến trời mây nhạt rã rời ra

Tôi muốn trao ai một gói lòng
Ngàn thương, trăm nhớ trải mênh mông
Thầm trông đêm lặng, trời không ảnh
Ngọn lửa đưa về sưởi giá đông

Để nơi chốn ấy giạt mây buồn
Nhuốm lạnh không còn dưới ánh sương
E ấp hoa xuân xưa sống lại
Trái sầu đoạn đứt chẳng còn vương!

Nguyễn Thành Sáng

MẾN THƯƠNG

Chiều nay ta nhặt một vần thơ
Bóng xế đung đưa ngõ dật dờ
Thương nhớ nơi nao lòng gửi đến
Lòng nghe thanh thản hết bơ vơ

Ngắm nhìn rặng liễu lá buông lơi
Sương trắng về đâu lãng đãng trôi
Cuốn hết ưu t.ư sầu trắc ẩn
Lặng nghe tiếng lá nhẹ nhàng rơi

Ngước tìm chốn ấy một vầng trăng
Một chút băn khoăn sự lỡ làng
Đường cũ khó tìm theo dấu cũ
Trải lòng mộng thắm dõi thênh thang

Quên sầu bỏ chán đẩy bi ai
Chân bước đường xa những dặm dài
Quá khứ không quên đừng mãi gợi
Để mình vươn tới hướng tương lai

Có lúc chạnh buồn thơ xót xa
Nỗi niềm cô quạnh nhớ ngày qua
Vỡ tan mộng ước đời hoang hoải
Một thoáng nầy thôi chạm ánh tà

Xuân đã sang rồi quên lạnh đông
Bao dung nhân ái thật mênh mông
Một vùng trời biếc hồn phơi phới
Giữ trọn tơ vương mọi cõi lòng

Thôi hãy quên đi những nỗi buồn
Để đời lau hết giọt mưa tuôn
Chan hoà nắng ấm chồi xanh biếc
Đậu trái long lanh tựa giọt sương…

Thi Hoàng
 
images



NẾU ĐỪNG CÓ

Nếu đừng có một ngày nắng mát
Chuyến xe đò nhường Bác chỗ ngồi
Hữu duyên tao ngộ mến người
Lữ hành xa lạ để rồi kết thân!

Nếu đừng có bao lần cánh nhạn
Phương trời xa bậu bạn cùng tôi
Từ trong hồn giấy đầy vơi
Tâm tình ai đó rạng ngời ánh trăng

Nếu đừng có một lần tan tác
Trở về quê trầm mặc sớm trưa
Đêm buồn nghe tiếng động khua
Cửa tim hé mở, lay mùa nắng sương

Nếu đừng có trên đường lá đổ
Một chiều thu theo gió bay về
Tiếng đàn da diết ủ ê
Khiến cho ánh lặng lê thê nỗi niềm!

Nếu đừng có bên thềm thuở ấy
Nét đan thanh tỏa ái sang tôi
Bàn tay cùng với bờ môi
Nắm cầm, mím chặt bao lời vấn vương

Nếu đừng có ngàn phương diệu vợi
Dòng sông xa, thuyền tới bao lâu
Mộng tình vạn dặm vó câu
Đò ngang hai bến, lao đao sóng cồn

Nếu đừng có hoàng hôn thao thức
Vọng thời gian, trăn trở lan man…
Thì nay đâu phải ngỡ ngàng
Hồn thương xưa cũ võ vàng từ đây!

Nguyễn Thành Sáng
 
images



Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (50)

VẪN MÃI

Bất chợt mây sầu trải lối giăng
Kéo buồn che phủ một vầng trăng
Khuất tròn lóng lánh bầu êm ả
Để bóng trời xuân nghẹn lỡ làng

Và cứ trôi dần theo mấy độ
Cung mờ đen tịch trói chơ vơ
Nơi xa cánh gió còn lơ lững
Cho ánh trăng vàng lệ nhỏ thơ…

Đêm nay đêm của thuở hoài xuân
Chạnh kẻ bên thềm phải nhớ nhung
Ánh đã nhạt nhoà bên ngạch cửa
Vẫn người ngồi đó với bâng khuâng

Vì sao mãi nhớ ánh trăng vàng
Cho phải thẫn thờ với trở trăn
Bởi thuở mộng đời muôn ý sống
Gửi vào diệu vợi ánh thơ trăng

Bóng đã mờ tàn bởi áng mây
Giãn hồn ai đó, duỗi bàn tay
Nhưng xa! Xa quá trời thăm thẳm
Đành trói linh hồn, nỗi đắng cay

Bao độ qua rồi trong giá lạnh
Với niềm quạnh quẽ chuỗi đêm đen
Nhớ nhung trăng biếc thời thơ thắm
Cũng bởi hồn thương trọn nỗi niềm

Xuân đầu khi đã một lần trao
Cho dẫu trăm năm bạc mái đầu
Bóng nước,thuyền đi luôn sống mãi
Dưới trời ngày ấy quyện trăng sao!

Nguyễn Thành Sáng

VỮNG BỀN

Tình anh em ủ kĩ trong tim
Trao cả cho anh vạn nỗi niềm
Chôn chặt đào sâu không thể mất
Nguyện thề em giữ vững lòng tin

Mặc cho ngày tháng cứ dần trôi
Sướng khổ buồn vui trải cuộc đời
Sầu hận trái ngang hay nghiệt ngã
Niềm thương giữ mãi chẳng hề vơi

Cung đường trắc trở vẫn tươi xanh
Tri kỉ hai ta vững tựa thành
Một thắm hai bền câu ước hẹn
Rượu đào em cạn chén cùng anh…

Thi Hoàng
 
https://encrypted-tbn1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTnkn0iBksdteYWLrj4srJXw-K3n88yUQPH'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'JjKQTv31k5cSM1


CÁNH HỒN THI

Cũng như ai, cơm ăn, áo mặc
Một kiếp đời, khoảnh khắc về đi
Yêu đương, xúc cảm, sầu bi
Đắng cay, vinh nhục, bốn bề phủ vây!

Nhưng đây khác, mê say mơ mộng
Dưới đêm mờ, trải bóng suy t.ư
Lắm khi thao thức ngẩn ngơ
Lắm khi nhịp đập từng giờ ngân nga

Rồi lãng đãng sông xa, biển nước
Lượn cung tầng lả lướt cùng mây
Đưa tay níu cánh gió bay
Đến nơi diệu vợi, ngất ngây tâm hồn

Chiều tắt nắng, hoàng hôn phủ lối
Người ta thì tránh tối mà đi
Còn đây một kẻ hồn thi
Đôi chân nhẹ bước xá gì ánh rơi!

Lặng lẽ móc sầu tơi ra ngắm
Cho nỗi niềm chìm đắm trùng khơi
Mặc tình héo úa, chơi vơi
Mảnh hồn tan tác, tả tơi gom về

Để đêm đen trăng thề soi ánh
Dưới trần gian sắc ảnh của người
Một bầu tâm sự đầy vơi
Tái tê, vụn vỡ, trao lời vấn vương

Ôm giá lạnh bên đường tuyết phủ
Cuốn sâu vào ấp ủ nỗi lòng
Xòe đôi cánh mỏng bềnh bồng
Bay trong vắng lặng tìm dòng sông thương!

Nguyễn Thành Sáng
 
images



Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (51)

NHỮNG SẮC THU

Lặng lẽ nỗi niềm với chuỗi đen
Từng đêm thao thức dưới khung đèn
Lúc mờ, lúc tỏ khi phai nhạt
Hoà cõi sương buồn, tiếng nhóc nhen!

Ảm đạm trời thu chẳng sắc ngời
Chỉ buồn tơi tả, lá vàng rơi
Vầng mây u ám dần trôi tới
Gió cuốn cây cành những bóng bơi

Cho cả khung trời như quạnh quẽ
Từ xa thăm thẳm thổi bay về
Lân tinh ma quỷ nơi hoang tịch
Lấp loé, chập chờn ánh muội mê

Để ai bi thiết, ai trăn trở
Rã mảnh hồn sinh với dật dờ
Sầu héo, tạ tàn rồi bật khóc
Tiếng lòng đau khổ, nghẹn chơ vơ!

Biến một thu sầu thành ám thu
Khiến người thống thiết mãi sầu ưu
Trôi xa, xa tận vào chốn vắng
Rã mảnh linh hồn cõi mộng du…

Cũng một trời thu, lại nhẹ bay
Tâm tình phơi phới với phôi phai
Bởi bao lá rụng bao lần chết
Là bấy chồi xanh, chuỗi sống thay

Rụng xuống thành phân, bồi đắp dưỡng
Đau buồn quá khứ để hôm nay
Đôi chân chậm lại, dừng thao thức
Bước tới từ từ thong thả say!


Nguyễn Thành Sáng

NHỊP THỜI GIAN


Hừng đông ánh sáng mới vừa nhen
Toả ấm muôn nơi xua bóng đen
Sáng tỏ cõi trần soi vạn vật
Vầng dương chói loá bỏ xa đèn

Trong sáng trời thu ánh sắc ngời
Mây hồng lơ lửng tựa như bơi
Phất phơ gió thổi cành rung nhẹ
Một chút se lòng phiến lá rơi

Ai bảo thu buồn thu quạnh quẽ
Hồn thu trong trẻo gọi đam mê
Sương giăng lãng đãng trên mặt nước
Líu ríu sơn ca hát gọi về

Bốn mùa luân chuyển thu trăn trở
Thềm nắng lá rơi bóng dật dờ
Nhựa sống dồn lên đầu chồi búp
Để cành trơ trụi chút bơ vơ

Một sớm mai này tiễn biệt thu
Đông về trời xám khí âm u
Cỏ cây co cụm chừng hoang vắng
Để lại cảm buồn khách lãng du

Se lạnh mưa phùn lất phất bay
Chồi non tỉnh giấc lộc đài thay
Xuân gọi tưng bừng dâng nhựa tốt
Cuộc sống hôm nay đã đổi thay

Tràn trề tâm trạng sống mê say
Nhịp bước thời gian về bữa nay
Áo mới mùa sang khoe sắc thắm
Ai bảo thu buồn hãy ngắm đây...


Thi Hoàng
 
https://encrypted-tbn1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTnkn0iBksdteYWLrj4srJXw-K3n88yUQPH'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'JjKQTv31k5cSM1



NƯỚC CHẢY ĐẤT VỠ

Chẳng màng bận cơm ăn cùng áo mặc
Chẳng lo gì tiền bạc chuỗi ngày mai
Đây bằng hữu, men say hương phảng phất
Kia mâm đầy chất ngất cõi tung bay!

Bước ngựa xe, thong dung niềm thế sự
Há bận lòng lữ thứ, cuộc bôn ba
Tay vào túi vung ra nào do dự
Một sớm chiều nắng rủ, hạt mưa sa

Vườn mấy mảnh tô dầy thêm sắc mới
Sớm trưa chiều phất phới cánh trời mây
Đêm dìu dặt, hồn lay theo ngọn thổi
Thả phiêu bồng trôi nổi lá cành cây

Đời là thơ, giao lưu là ý nhạc
Thời gian là bàng bạc ánh đèn hoa
Không gian là thuyền xa về bát ngát
Quả tim là để cất nhịp ngân nga..!

Bạn của tôi, một thời như ánh tỏ
Khoảng đời dài như gió vút vươn cao
Vầng ửng hồng năm nào treo trước ngỏ
Nay nhạt tàn, vò võ khuất đồi sau

Tay trơ trắng, cạn bầu, thôi rượu khách
Mảnh trăng tàn bên vách lá hoang vu
Dưới canh khuya, sương thu rơi tí tách
Con dế mèn lách cách cánh sầu ưu

Ôi thời gian! Dòng sông lờ lững chảy
Vẫn âm thầm cứ mãi nước trôi đi
Đất ven bờ nghĩ gì? hay chẳng thấy?
Vỡ loang tan ngày ấy chẳng còn chi!


Nguyễn Thành Sáng
 
images



Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (52)

CƠN BÃO LÒNG

Đã nhiều đêm, hằng giờ ngồi thao thức
Dưới mây mờ, nhung nhớ đến hồn trăng
Thả tâm t.ư trong uất nghẹn trào dâng
Tiếng hoang dã vạn lần gầm thống hận!

Ta hận ta vì sao luôn lận đận
Tấm thân tàn lại vướng bận sầu ai
Nhìn cuộc đời bằng rực ánh men cay
Để lặng lẽ đoạn đoài thân cánh gãy

Những chiều buồn với nỗi niềm tê tái
Phố thưa người, lặng lẽ cánh hồn sương
Không gian nầy như gom lại sầu tương
Ngàn sỏi đá, gập ghềnh, chân rướm máu

Bao trưa hè sục sôi hờn giông bão
Sao ngươi về chao đảo phủ tai ương
Cho tim ta tan nát, ướp sầu vương
Rồi tơi tả trên đường quăng sọt rác!

Những chiều thu, hồn trôi vào lệ nhạc
Nhịp ngân nga khóc chết những vàng rơi
Nhìn tức tưởi, ngàn thương trôi diệu vợi
Mà thấy sầu rụng rã, phủ rong rêu

Thấy cô độc, trơ trọi dưới ráng chiều
Chân mệt mỏi đi, nhớ từng kỷ niệm
Tất cả hôm nay đã cuốn vào tẩn liệm
Ôm mối hờn đối mặt với cuồng phong

Tấm chăn thương giờ đành thả trôi dòng
Bao lưu luyến từ đây đành gói lại
Mảnh hồn tàn lao vào cơn mệt mỏi
Chút ánh đời lấp loé tận xa xôi!

Nguyễn Thành Sáng

HÃY LẠC QUAN

Sống khó khăn khiến lòng ta thao thức
Luôn lo buồn bực tức chuyện đẩu đâu
Tâm t.ư đau và đầy ứ nỗi sầu
Cứ ray rứt cho đầu không thoải mái

Có nhiều khi gặp nỗi đời ngang trái
Mượn men cay mà giải toả nỗi buồn
Nén lòng rồi mà sầu lệ cứ tuôn
Chuyện đầy vơi mong có người tâm sự

Không chia sẻ mang nỗi sầu t.ư lự
Một mình mình sao tự thấy thảnh thơi
Nỗi buồn này phải san sẻ nhiều nơi
Cho bớt đi những nỗi sầu oán thán

Định mệnh con người ông trời đã phán
Biết điều này dẫu ngán cũng phải theo
Đời bão giông cũng phải ráng chống chèo
Xua cái khó cái nghèo về quá khứ

Hãy vui lên và quên đi tất cả
Quên nỗi đời vất vả lắm gian nan
Tin tưởng tương lai luôn sống lạc quan
Bóng tối sẽ qua bầu trời lại sáng

Hãy thắp niềm tin dài theo năm tháng
Bằng tinh thần quyết thắng cả bão giông
Xua tối tăm mà nhận lấy sáng trong
Quên duyên phận quên mối hờn ngày cũ

Tình thương mến tự bao giờ ấp ủ
Ánh đời vui lại rủ nhau trở về
Ấm tình làng nghĩa xóm với thôn quê
Nhựa sống mới đang tràn trề lai láng…

Thi Hoàng
 
images



Nói Với Ngày Xưa

Trời hanh nắng, trong lòng như cũng nắng
Bước chân dài lẳng lặng đến vườn ai
Nghe đâu đây đàn lay, âm thanh nặng
Giống sương buồn nhỏ hận cánh trời mây!

Sao vội đến, rồi đi không ngoảnh lại?
Sao lững lờ đây đó thổi đong đưa?
Sao trải rộng, gieo muôn ngàn tê tái?
Rồi vô tình cuốn lại một chiều mưa!

Để cuồng giọt dập vùi thân cánh mỏng
Để tả tơi ảnh bóng đóa hồng mơ
Còn đâu nữa phất phơ hương tỏa rộng
Cung nguyệt vàng lồng lộng ánh hồn thơ

Là một thuở đau sầu nơi vườn thắm?
Là bến đò say đắm điệp hừng đông?
Chợt vội vàng trải lòng đưa vạn dặm
Rồi thẫn thờ đăm đắm ngóng mênh mông!

Khách ra đi không bao giờ trở lại
Tội con đò trông vọng bóng ngàn phương
Nhìn trăng treo bên đường như ngây dại
Ôm nỗi niềm cuốn lại, giọt sương buông

Có phải thế? Để giờ ngày xưa trải
Tấc lòng thu dạo ấy ở trang thơ
Ngày xưa ấy ầu ơ thời ngây dại
Nghẹn xót xa, quằn quại nỗi niềm mơ!

Để ngắn tóc, trả dài cho ngọn gió
Để ảo mờ đây đó cánh thi nhân
Để canh đêm gũi gần cây lá cỏ
Chẳng màng chi ánh tỏ một vầng thanh…

Hỡi em ơi! Đường xa nhiều đoạn khúc
Thuyền điệp trùng chen chúc chợ ven sông
Mặt nước nổi, phơi dòng khi trong đục
Nhưng mát mềm chẳng chút biến thành không

Bờ kia đừng phủ giá đông
Bởi thơ là ánh trăng lòng mà thôi
Thi nhân! một chiếc thuyền trôi
Thi nhân! bao chiếc thuyền đời tìm phương!

Nguyễn Thành Sáng
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top