NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (11) Trong mơ hồn lang và hồn Nương
Thổn thức tâm sự…
Lang yêu ơi! Hãy cho thuyền quay lại
Con sông ma, lau sậy cuối ven bờ
Cây đa già sẩm bóng đứng chơ vơ
Ngàn thu chết, cuộc cờ nơi dương thế!
Cõi thâm u mảnh hồn ta ngạo nghể
Ngọn phong điên há dễ lộng hang ngoằn
Đêm tịch buồn vẫn còn đó vầng trăng
Dòng suối chảy vạn lần không dứt tận!...
Ta nghe nàng! Quay thuyền về nén hận
Cõi âm sầu, vương vấn phủ chìm sâu
Để rừng già khuất ánh chuỗi canh thâu
Ma quỷ hú, sói tru rờn rợn mãi!
Mùi nhạt khí loãng pha hồn tê tái
Khói lam chiều ngây dại mặc lờ trôi
Mảnh trăng buồn thao thức giữa cung lơi
Rồi mờ nhạt, tan rời trong khoảng lặng!
Về ma cảnh để không còn hụt hẫng
Cuộc dương trần đeo đẳng vạn bi thương
Kết tụ lại để rồi tan như sương
Bao sóng vỗ trùng dương rồi rã bọt!...
Và chàng ơi! Sẽ không còn vàng vọt
Nơi ngàn năm sáng tỏ chí hồn ta
Vọng trần gian nơi chốn những xót xa
Để được thấy chốn ta là cảnh phúc!
Ta vẽ tranh bằng nét hồn của bút
Trải thơ tình nhịp khúc của tâm t.ư
Trọn tiếng cười mà lòng không t.ư lự
Và say trăng, hơi thở của yêu đương!...
Kha! Kha! Kha! Hay quá! Hỡi hồn nương!
Nàng hãy rót chun sương cho ta nữa
Để cạn say, quay thuyền về muôn thuở
Chẳng còn chi để nhớ, để sầu đau!
Nơi mộng mơ, thuyền sẽ lấn đi sâu
Vào phôi lãng, quên câu đời thống thiết
Cõi dương trần, ma âm hai cách biệt
Bao nhớ thương, tha thiết…lịm từ đây!
Kha! Kha! Kha!...
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (12) Hồn lang đang trong mơ bổng…
Chuyển tay vờn, thuyền ngược lại sông ma
Nước vần vũ cuốn xa vùng biển mộng
Gió gầm thét, hú vang, trời sẩm bóng
Thuyền đảo chao, lay động, lắc từng cơn!
Giấc mơ sâu, tâm tình đang sóng gợn
Bổng giật mình, lởn vởn, cánh hồn xa
Chuỗi âm phong bần bật ngọn cây đa
Hồn tỉnh giấc xuất ra cơn mộng ảo!...
Con khỉ buồn, rúm mình trông thiểu não
Mũi tên thù lảo đảo, xác thân rơi
Lang chạnh lòng, hồn phách nỗi tả tơi
Thì ra mộng! Lòng tôi! sầu thảm quá!
Hồn nương ơi! Cung đêm buồn băng giá
Ta đi rồi nàng có nghẹn bi thương
Mây lững lờ, gió ở chốn ngàn phương
Trăng khuất lặn, pha sương còn nhỏ giọt!
Còn ai để ôm em trong mật ngọt
Ai ngân nga lảnh lót tiếng thơ tình
Ai gió trăng sưởi ấm cõi hồn linh
Ai dịu mát tình xinh trong suối ngọc!...
Hỡi âm u! Có nghe lòng quặn khóc
Cuộc chia ly héo hốc quả tim đơn
Ngọn phong sầu dờ dật thổi từng cơn
Một thu chết, chập chờn trong sương lạnh!
Con ma buồn lạnh lùng trong nẻo vắng
Rồi đứng lên, canh cánh, nghẹn ngào bay
Gió âm vờn chan chát rít bên tai
Đường cõi thế, sầu ai, vùn vụt phóng!...
Hồn lang buồn bã phóng nhanh trên
đường tìm về cõi thế…
Nhìn quân quỷ kéo lôi đoàn ma tội
Chợt chạnh lòng nhức nhối cảnh trả vay
Tắt ngọn đèn cho ai về tăm tối
Cõi ngục âm rẽ lối bước hôm nay
Quỷ gầm gú bên tai người não nuột
Kẻ tội đồ gầy guộc cảnh bi thương
Nỗi hãi sợ, chán chường thời lỡ bước
Bánh xe nghiền đuổi rượt, cán tan xương!
Nghe héo hắt như buồn, lang rời khỏi
Hướng dương trần gió thổi rít theo ma
Vầng quang ánh xa xa thêm le lói
Một xám mờ phóng vội kiếm đường ra
Gió lồng lộng ngân nga lời của nước
Có phải chăng thuở trước ở nơi nầy
Dòng sông thương vơi đầy tình mộng ước
Rút linh hồn theo bước cuộc liêu trai!
Hồn nương ơi! Hôm nay nàng có biết
Ta nỗi lòng tha thiết nhớ năm nào
Một đêm buồn xanh xao, sầu da diết
Bỏ cuộc đời, vĩnh biệt cảnh thương đau
Con sông nầy ngọt ngào về hướng vọng
Thoáng mười năm dòng sống cõi âm ma
Trăng kết gió mặn mà, sương trải bóng
Ngất tận nguồn tiếng lộng cuộc tình ta
Rồi hôm nay ta xa rời chốn mộng
Về trần gian tìm bóng của ngàn thương
Để lại em đoạn trường niềm hong hóng
Trăng lạnh tàn, nẻo sống giọt sương tuôn!...
Hồn lang lần về đến con sông năm xưa rút
Hồn theo ma nương, trăn trở nỗi lòng…
This site uses cookies to help personalise content, tailor your experience and to keep you logged in if you register.
By continuing to use this site, you are consenting to our use of cookies.