[Thơ] Thao thức - Nguyễn Thành Sáng

images



Nỗi Niềm (1)

Mấy mươi năm thu hình trong cảnh sống
Từng đêm về quyện bóng với màn đen
Kia trăng mờ ẩn hiện khuất bên sông
Đây con nước ròng rong không điểm hẹn!

Ngày quạnh quẽ cửa then cài kín đóng
Sắc lạnh lùng kết đọng ánh vàng thu
Chiều ảm đạm giăng phủ cả mênh mông
Niềm héo hắt, cõi lòng ôm ấp ủ…

Bỗng tỉnh giấc, chu du vào gợn nước
Thả xuôi dòng, đứng trước ánh trăng sang
Rồi bất chợt gặp nàng thơ mộng ước
Giữa khuya buồn muốn được uống sương tan

Ta lặng ngắm, thấy nàng như tê tái
Nét đượm sầu, trống trải quấn tâm t.ư
Nhỏ lệ hồn vào thơ loang xa mãi
Tìm phôi phai mệt mỏi tự bao giờ!

Nghe xúc cảm, dạt dào rồi rung động
Khi hiểu ai cũng giông giống như ta
Nhận về mình xót xa hay đồng trống
Dành tặng người biển rộng để vươn xa…

Từ sâu thẳm, cung đàn ngân khúc nhạc
Nhịp thời gian bàng bạc nỗi vấn vương
Sau lần cạn men hương nơi cung các
Hồn lâng lâng ngây ngất nỗi niềm thương

Đoá hoa kia, màu phai treo vắng lặng
Mà sao đây thấy nặng... nhớ hoa buồn!
Có phải chăng chung nguồn ngày hứng nắng
Canh khuya tàn cùng tắm giọt sương buông!...


Nguyễn Thành Sáng
 
https://encrypted-tbn3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTqq0EZoWYViDEa53qoKo'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'LdCT3jlj2u4Cc9xHYFpNZYk-d2ENwg

Hồn Lang Trở Về Âm Giới (8)
“Định ra đi mà lòng bịn rịn,
lưu luyến”

Nghẹn đau, thắt thẻo ma hồn
Nỗi niềm héo hắt, từng cơn bã buồn
Lệ dòng tử biệt trào tuôn
Từ nay âm cảnh, đôi đường chia ly!

Vật vờ, lảo đảo định đi
Ngoảnh nhìn con cháu, níu ghì bước chân
Vấn vương, lưu luyến muôn phần
Không đành rời khỏi, ngàn cân nặng đè

Xung quanh khắp cả bốn bề
Không gian quen thuộc tràn trề thương yêu
Góc kia vào những buổi chiều
Thằng Nhân về muộn, vợ hiu hiu chờ

Phòng bên, con Tuyến khuya lơ
Vẫn còn cặm cụi để mà sôi kinh
Bàn tròn phía đó nơi mình
Thả hồn theo gió, gởi tình theo mây!

Sau lưng, khoảng trống chỗ nầy
Quây quần, các cháu sum vầy hát ca
Trên cao lóng lánh ánh ngà
Sáng tình, vẹn nghĩa cả nhà ấm êm…

Giờ đây trăng rụng bên thềm
Vạn sầu phủ chụp, màn đêm mịt mùng
Phù vân cứ mãi lạnh lùng
Trải lên trần thế tận cùng nỗi đau

Ta ôm một khối tình sâu
Vợ, con, các cháu về đâu bây giờ?
Hỡi ơi! Sao lại thẫn thờ
Để ma tan nát bên bờ tử sinh!

14/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
 
images



Nỗi Niềm Tình Xa

Dòng đời trôi mãi theo năm tháng
Nẻo sống thênh thang lắm lỡ làng
Nắng hạn khô cằn khao khát nước
Mưa rào nặng hạt, xé mây tan!

Biển gọi thuyền neo, buồn bến đậu
Ngựa chuồng xếp vó, rũ canh thâu
Dế ngân rỉ rả, lay niềm nhớ
Vắng lặng canh khuya, dệt mối sầu

Chẳng phải vầng trăng đà khuất núi
Mà sao người thức lại mong chờ
Âm thầm, lặng lẽ, hồn thơ thẩn
Dưới ánh tỏa vàng, dạ héo lơ!...

Cánh mộng biến thành một cánh chim
Bay vào cõi lộng để mong tìm
Nhưng rồi chỉ thấy bầu hoang mạc
Trống trải, mịt mờ dưới bóng đêm!

Để nhớ, để trông, để ngậm ngùi
Khiến tim lay động nhịp từng hồi
Nỉ non, réo rắt dòng âm nhạc
Tê tái tâm hồn bước lẻ loi

Ngoài kia diệu vợi thật là xa
Cũng có một người nhặt lá đa
Ủ đống để chờ khuya giá lạnh
Nhúm lên ngọn lửa, ấm hồn hoa…

Hỡi chiếc thuyền đi giữa biển ngàn
Ngươi đang dưới bóng của trăng vàng
Đường xa thăm thẳm, chèo mê mỏi
Biết đến bến rồi, ánh có tan?!...


15/10/2016
Nguyễn Thành Sáng
 
images


Hồn Lang Trở Về Âm Giới (9)

Tuyến, Nhân ơi! Cha sắp về âm cảnh
Kể từ nay vĩnh biệt các con rồi
Từng khoảnh khắc thời gian tình sâu nặng
Sẽ gom tròn, khuất tận nẻo xa xôi!

Không còn nữa ngày tháng của yêu thương
Được ấp ủ giữa màn sương lạnh lẽo
Dưới canh khuya vung chèo tìm cửa lớn
Trên phong cuồng lởn vởn mãi lần theo

Còn đâu nữa hình ảnh của năm xưa
Sợ canh đêm gió lùa con trở giấc
Nối chiếc giường hẹp chật rộng thêm ra
Trẻ thơ giữa, mẹ cha hai bìa gác

Đâu những chiều cha con mình ngồi đó
Cùng quay quần theo gió thoảng ru êm
Cha cảm xúc lặng yên, nhìn sáng tỏ
Say sưa ca, mà rỏ máu về tim!

Cha vẫn nhớ trưa nọ với thằng Nhân
Giỡn bắt trốn, con đâm đầu va chậu
Nhìn trán vỡ cha đau lòng ngút tận
Nghe nỗi niềm ân hận mãi về sau

Còn con Tuyến, cha bồng ở trên tay
Đường phố chợ không dài hơn thân nhỏ
Con ngắm nhìn đây đó ngất ngây say
Vui bao nhiêu cha đây đầy lộng gió…

Bóng thời gian, hai con nuôi dưỡng chí
Dẫu cảnh nhà, âm ỉ vẫn ngầm loang
Đợi một ngày nước tràn ra sông bể
Nâng thuyền ta vượt xế để tìm trăng!...


Hồn ma thổn thức….

15/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
 
images



Hồn Lang Gửi Lại

Đêm qua gió thổi tận trời đông
Dìu dặt, du dương, rộn tấc lòng
Dào dạt nỗi niềm, dâng xúc cảm
Xuất hồn theo gió vượt mênh mông!

Tìm đến người yêu nơi mộng mị
Cho lòng vơi bớt những suy vi
Sao trời điểm thắm bao vương vấn
Tận cuối trời xa có sá gì...

Nàng buồn ngồi đó như t.ư lự
Nỗi nhớ, niềm đau lạnh lẽo hồn
Ta thấy nỗi lòng tê tái quá
Thương người sương phụ tím hoàng hôn

Đàn cò réo rắt, ngân rung cảm
Đợi khách tri âm mỏi gót lòng
Vắng lặng, mịt mờ, trăng khuất núi
Đêm dài ảm đạm quấn âm phong!...

Nàng hỡi! Hồn thương tận chốn xa
Đôi phương ngăn cách mảnh tình hoa
Nay về để gặp vơi nhung nhớ
Cho nhạc, cho đàn, ta có ta

Tạo hóa an bày xuôi gặp gỡ
Tri âm, tri kỷ quyện vần thơ
Hoà chung hồn bóng vào cung điệu
Mây, gió, trăng, sao vạn kỷ chờ

Ta thật yêu nàng, nàng cũng yêu
Hồn tình da diết biết bao nhiêu
Không gian ôm trọn niềm thương nhớ
Khoan nhặt lâng lâng dãy sáo diều

Từ nay nàng nhé! Hồn thương ạ
Thắm thiết “hồn lang” gửi tặng em
Những lúc đêm về sương giá lạnh
Rượu đầy bậu bạn ấm con tim!...


Nguyễn Thành Sáng
 
images


Hồn Lang Trở Về Âm Giới (10)

“Hồn ma vẫn lưu luyến,
Thổn thức với hai con”

Cha ra đi, thấy lòng đầy thanh thản
Bởi tâm hồn rực sáng chẳng hề lu
Dẫu chuỗi sống ngàn thu ôm biển hận
Chính khí nầy vút tận vẫn chu du!

Chỉ nỗi niềm buồn bã cảnh chia ly
Đường vĩnh biệt còn gì muôn yêu dấu
Đâu còn nữa dạt dào nơi cảm nghĩ
Thương con tôi! Trải chí giữa canh thâu

Đâu có còn từng thỏi sửa phô mai
Cha hãy dùng, lúc nầy trông cha ốm
Sợ, lo lắng, sớm hôm, tình con gái
Ấm lòng cha suốt mãi bóng hoàng hôn

Đâu có còn những buổi sáng năm xưa
Hai con trẻ còn thơ, ngồi cha dạy
Ý sống đẹp là đây, con gắng nhớ
Để đong đầy ánh tỏ mở tương lai!

Đâu còn nữa lòng thương cha với mẹ
Quá trưa hè, bóng xế chuyển dần đêm
Cả tiếng đàn trong tim nơi hai trẻ
Đẩy nhạt mờ, quạnh quẽ với màn đen

Ôi hai con! Thương quá ở lòng tôi
Khoảnh khắc đến để rồi xa khuất ngõ
Con phù du dưới đó tắm dòng trôi
Một loé chớp, kiếp đời rơi nước xoá…

Ngoài ngạch cửa, bình minh dần ló dạng
Lệ thâm tình lai láng, nhỏ về đây
Cha giã từ, tìm bay ra biển trắng
Gởi lại đời canh cánh cuộc trần ai!...


Thế rồi Ma Lang gần lại, đưa hai cánh tay hồn ôm hôn
từng đứa con, đứa cháu, xong trở lại ôm hôn vợ….và tiến
dần về cửa…

16/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
 
images



THƯƠNG CHO NHAU HẠNH PHÚC

Vắng lặng đêm nay cũng thấy buồn
Anh về phương ấy gặp người thương
Gió lay nhè nhẹ hồn bay bổng
Vượt suối đèo ngang thẳng một đường!

Đây rồi! Em đó! Nàng xinh quá!
Ánh mắt long lanh, dáng ngọc ngà
Thoáng chốc con tim trào cảm xúc
Yêu đương hoà nhịp, khúc ngân nga...

Nằm gọn vòng tay anh vuốt ve
Hồn em ngây ngất với đê mê
Vì thương, thương quá tình anh ạ
Trọn tấm chân thành, em chẳng e

Gió, mây, biển, nước như dừng lại
Cả cõi không gian đã biến rồi
Đôi cánh hồn yêu giờ chỉ biết
Đất trời đâu cả, chỉ ta thôi!

Em lịm mảnh hồn trong phút giây
Băng thanh ngọc khiết gửi trao ai
Vì em yêu quá anh yêu ạ
Muốn mãi cùng anh trọn giấc dài

Nhìn em ngây ngất đắm say anh
Chạnh nỗi lòng thương đến bạn tình
Cửa sắt, khung lồng như nhốt chặt
Hồn nàng nơi ấy chẳng siêu sinh

Em hỡi! Hồn thương! em có hay?
Thương em phải sống cảnh u hoài
Cô đơn, héo hắt, niềm băng giá
Anh muốn tặng em tận đỉnh đài

Để rồi xa vắng, khi buồn bã
Chạnh nhớ đến anh, ở chốn nầy
Có lẽ em buồn, tim quặn thắt
Làm sao vơi được nỗi niềm đây

Ơi hỡi hồn thương! Yêu của anh
Không ngần, không ngại, chẳng bâng khuâng
Anh trao mãnh liệt tình chăn gối
Là để đắp bù nàng khổ thân...

Rồi đây quạnh quẽ, bầu cô tịch
Nhớ nhớ anh yêu để dịu xoa
Vơi bớt nỗi sầu khi trống vắng
Tháng năm đơn độc, luống sầu lơ!...


Nguyễn Thành Sáng
 
images


Hồn Lang Trở Về Âm Giới (11)

Ma Lang buồn bã thả lần chân
Ngoảnh mặt nhìn quanh khắp mọi hàng
Cả khối thâm tình giăng phủ kín
Tái hồn, thắt ruột, héo tâm can!

Duỗi bước mà lòng không muốn bước
Dạ sầu, khắc khoải bó ngàn thương
Từng hồi da diết, rơi sầu lệ
Tận đỉnh chơi vơi khảy đoạn trường

Ngoài kia ưng ửng ánh trời đông
Thôi thúc âm dương sớm vượt đồng
Bịn rịn níu ghì, ôi! phải chịu
Ngàn năm ly biệt một dòng sông

Thế rồi vụt lướt thẳng về xa
Dần nhỏ sau lưng ảnh bóng nhà
Tìm đến nghĩa trang bầu lạnh giá
Chờ khuya viếng mộ mẹ cùng cha!…

Giữa tán rậm xanh cuốn nhỏ hồn
Thu hình trầm mặc ngắm hoàng hôn
Hắt hiu, trống vắng trùm thân phận
Dờ dật, bâng khuâng, loé chập chờn

Tia tím loang dần theo trái tim
Rúm co, thắt thẻo, lặng nằm im
Mơ màng, khép lại, trôi đi mãi
Thoảng nhẹ đong đưa, chậm chậm chìm…

Lang ơi! Tỉnh dậy hỡi Lang ơi!
Lặn lội tìm anh mấy tháng trời
U ám, trăng vàng rơi khuất núi
Giờ đây gặp lại mảnh tình tôi!...


Hồn Lang mơ gặp lại
hồn Nương…

18/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
 
images



Ba Ngả Hồn Thương

Trời nắng ấm, trăng lòng sáng tỏ
Trầm tâm t.ư, nghe rõ lời ca
Yêu thương da diết, đậm đà
Sao cho vẹn vẽ để mà không đau!

Tinh Thứ Nhất, dạt dào nỗi nhớ
Tuổi trăng tròn, em với hồn thương
Trọn tim, trọn dạ vấn vương
Trao anh thắm thiết một đường tình em

Nhà xa cách, từng đêm nhung nhớ
Mảnh linh hồn trọn gửi cho chàng
Ngờ đâu thế sự phũ phàng
Đời em héo hắt, võ vàng hồn hoa

Trời sẩm lại, xót xa dang dở
Gió cũng buồn, than thở theo mây
Nỡ sao cay nghiệt, lá lay
Uyên ương ly biệt, đoạ đày tấm thân!

Hồn ngất lịm sau lần gặp lại
Mới hiểu ra chẳng phải phụ phàng
Bởi người ta thuốc hại nàng
Băng trinh tinh khiết nát tan mất rồi

Cây gãy đổ, tả tơi cành lá
Em nghẹn ngào, lã chã dòng châu
Suốt đời nào có quên đâu
Tình anh mãi mãi tận sâu tấc lòng

Nhìn bạn ngọc đôi dòng tuôn chảy
Tận hồn ta cứ mãi xót xa
Năm xưa trăng thắm, trăng ngà
Gió trăng đôi lứa đậm đà biết bao

Ta thống thiết, mắt trào lệ nóng
Ruột, tim, gan lồng lộng oán hờn
Hỡi trời! uất nghẹn từng cơn
Tại sao nỡ xé tim son của nàng!

Giờ chỉ biết sầu than hận khóc
Một lời nguyền để bọc tim thương
Kiếp sau anh nguyện tìm đường
Gặp em nối lại tơ vương kiếp nầy...

Niềm gắn bó hôm nay chuỗi sống
Tình Thứ Hai đằm thắm nguồn yêu
Tuổi xanh cho đến xế chiều
Vợ hiền trọn đạo, thật nhiều cho ta

Người bạn thiết ngọc ngà tiết hạnh
Nghĩa đá vàng ửng ánh loang xa
Tấc lòng sâu nặng, thiết tha
Trung trinh, son sắt, mặn mà yêu thương

Ta đã nguyện tơ vương chuyển kiếp
Sẽ cùng em mãi tiếp tình nồng
Kiếp sau cũng vợ, cũng chồng
Cũng ân, cũng ái, tâm đồng như xưa...

Rồi duyên nợ, hồn mơ gặp gỡ
Tình Thứ Ba ánh tỏ vầng trăng
Giống như ước hẹn nghìn năm
Kiếp nầy gặp lại thơ vàng sáng soi...

Trước ba ngả, bồi hồi, xao xuyến
Đâu nỡ đành bỏ luyến, quên lưu
Làm sao để khỏi sầu ưu
Làm sao xoá được chữ yêu đã rồi

Chỉ còn một cách mà thôi
Lai sinh trở lại, hồn thời…xé ba!...


Nguyễn Thành Sáng
 
images



Hồn Lang Trở Về Âm Giới (12)
“Hồn Lang mơ gặp
Hồn Nương”

Tiếng gọi tình yêu!... Tiếng gọi tình yêu!...

Bất ngờ ánh chớp xé màn đen
Trí tuệ khai thông, rực sáng đèn
Tỉnh giấc thu trầm trôi lạc lõng
Giựt mình! Ai đó?... Thót con tim!

Hồn Nương! Hồn Nương!...Hồn Nương đây mà!...

Đã mấy trăng rồi phủ xám mây
Bàn tay thôi nắm lấy bàn tay
Ta đi, gửi lại bầu âm cảnh
Bóng bạn tình chung, tủi tháng ngày…

Chàng ơi! Buồn bã biết bao nhiêu
Rũ sáng, khô trưa, thắt thẻo chiều
Đêm đến mịt mùng, ôm giá lạnh
Tái tê, khắc khoải, nỗi đìu hiu

Mắt sầu dõi hướng vào xa vợi
Mòn mỏi trông anh trở gót về
Cứ mãi đợi chờ sao chẳng thấy
Tím lòng, giục thúc thiếp ra đi!

Tìm thương khắp nẻo chốn trần gian
Chiếc bóng, chơ vơ, nhỏ lệ hàng
Khát vọng ngập tràn lên khát vọng
Muôn cầu, vạn khấn gặp Hồn Lang…

Đừng đau, đừng khóc nữa Nương ơi!
Héo hắt từ nay đã hết rồi
Thuyền sẽ quay về nơi bến mộng
Ngàn năm neo đậu mãi đây thôi

Hãy lại gần anh, thật sát anh
Để bờ môi nhớ mím long lanh
Đọng vành, sóng biếc chiều thu vợi
Hút cạn sầu sương ướt đẫm cành…

19/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top