Goodbye
Tác giả: Đông Vĩ
* * *
Tác giả: Đông Vĩ
* * *
Đêm nay! Trời đầy sao... Cái bóng bé nhỏ ngồi đây ủ rũ, mệt nhoài. Tôi cảm thấy mình đã mất mác, tuy rằng không quá đau nhưng tôi cảm thấy mình là người có lỗi. Nhìn lên trời những ngôi sao lấp lánh kia, tôi đâu biết anh là ngôi sao nào...ở đó.
Nước mắt tôi lăn dài, không phải khóc vì tiết nuối, không phải tổn thương mà là tôi đang trách mình. Trách mình sao lạnh nhạt, trách mình sao cứng rắn, sao nhẫn tâm quá... Trách luôn cả anh sao yếu đuối, sao hèn hạ, sao phải rũ bỏ tất cả vì một người như tôi. Tôi ích kỷ, tôi kiêu ngạo, tôi bốc đồng thế tại sao yêu tôi làm gì chứ? Yêu tôi để rồi cuối cùng chọn cho mình một cái kết ra đi vĩnh viễn có đáng không? Xin lỗi anh...
Con tim tôi đã nguội lạnh quá rồi, đôi khi chỉ ép mình được suy nghỉ một chút về ai đó chứ không bao giờ để cảm xúc làm mờ lý trí. Tôi chọn cho mình sự nhàn nhạt của vẻ ngoài, sự lắng đọng bên trong, sự cảm nhận về con tim và cái suy nghĩ của trí óc... Nên tôi không cho mình phạm phải một sai lầm nào nữa, có lẻ tôi quá khắc khe với bản thân mình chăng? Hay chỉ đơn giản vì tôi không muốn chịu tổn thương nữa. Tôi không biết mình đã vô tình đưa anh vào cõi chết, cũng không hay anh yêu tôi vì những tính cách đó và anh ra đi mãi mãi cũng vì nó...
Tôi giận anh lắm, anh sao yếu đuối thế... Là đàn ông phải mạnh mẽ lên, là đàn ông thì không bao giờ được khóc vì tình, dù ở tình huống nào cũng phải đứng và đối mặt với mọi khó khăn, trắc trở... Nhưng anh không làm được. Có lẽ vì thế mà tôi không yêu anh chăng? Không phải đâu, tôi có cảm giác với anh đấy nhưng nó chưa đủ nhiều để tôi cần anh.... Có lẽ nếu anh cố gắng một chút nữa sẽ có một kỳ tích...
Giờ thì có nói gì cũng quá muộn nhưng tôi muốn nói một lời xin lỗi trước bia mộ của anh. Cầu mong anh hãy yên nghỉ, cầu mong nếu thật sự có kiếp sau, xin anh đừng chọn và yêu cô gái như tôi. Như thế anh sẽ không phải đau khổ, sẽ không phải mất mác... Goodbye him...soul, i don't love...
Nước mắt tôi lăn dài, không phải khóc vì tiết nuối, không phải tổn thương mà là tôi đang trách mình. Trách mình sao lạnh nhạt, trách mình sao cứng rắn, sao nhẫn tâm quá... Trách luôn cả anh sao yếu đuối, sao hèn hạ, sao phải rũ bỏ tất cả vì một người như tôi. Tôi ích kỷ, tôi kiêu ngạo, tôi bốc đồng thế tại sao yêu tôi làm gì chứ? Yêu tôi để rồi cuối cùng chọn cho mình một cái kết ra đi vĩnh viễn có đáng không? Xin lỗi anh...
Con tim tôi đã nguội lạnh quá rồi, đôi khi chỉ ép mình được suy nghỉ một chút về ai đó chứ không bao giờ để cảm xúc làm mờ lý trí. Tôi chọn cho mình sự nhàn nhạt của vẻ ngoài, sự lắng đọng bên trong, sự cảm nhận về con tim và cái suy nghĩ của trí óc... Nên tôi không cho mình phạm phải một sai lầm nào nữa, có lẻ tôi quá khắc khe với bản thân mình chăng? Hay chỉ đơn giản vì tôi không muốn chịu tổn thương nữa. Tôi không biết mình đã vô tình đưa anh vào cõi chết, cũng không hay anh yêu tôi vì những tính cách đó và anh ra đi mãi mãi cũng vì nó...
Tôi giận anh lắm, anh sao yếu đuối thế... Là đàn ông phải mạnh mẽ lên, là đàn ông thì không bao giờ được khóc vì tình, dù ở tình huống nào cũng phải đứng và đối mặt với mọi khó khăn, trắc trở... Nhưng anh không làm được. Có lẽ vì thế mà tôi không yêu anh chăng? Không phải đâu, tôi có cảm giác với anh đấy nhưng nó chưa đủ nhiều để tôi cần anh.... Có lẽ nếu anh cố gắng một chút nữa sẽ có một kỳ tích...
Giờ thì có nói gì cũng quá muộn nhưng tôi muốn nói một lời xin lỗi trước bia mộ của anh. Cầu mong anh hãy yên nghỉ, cầu mong nếu thật sự có kiếp sau, xin anh đừng chọn và yêu cô gái như tôi. Như thế anh sẽ không phải đau khổ, sẽ không phải mất mác... Goodbye him...soul, i don't love...
Last edited: