[Tản Văn] Lời Tác Giả - Đông Vĩ

vind

Phàm Nhân
Ngọc
653,93
Tu vi
0,00
Lời Tác Giả
Tác giả: Đông Vĩ
Thể loại: TẢn Văn
* * *

Giới thiệu: Lời Tác Giả! Nói về những cung bậc cảm xúc của P, một cô gái 24tuổi cuộc đời có một chút sóng gió, một chút đau thương, chuyện đời, chuyện người...chuyện của P. Những tâm trạng và diễn biến cuộc sống của P.... P viết để gửi cho một người từng là quan trọng, cho các cô gái mới lớn hoặc những bậc làm cha mẹ...và bạn bè của P.

Mọi ý kiến góp ý xin vào đây. http://bachngocsach.com/forum/threads/13518/
 
Last edited:

vind

Phàm Nhân
Ngọc
653,93
Tu vi
0,00
Cảm Nhận
Tác giả: Đông Vĩ
* * *

Cuộc sống về đêm luôn có hai mặt! Đối với P này luôn là thế! P đây thích họp mặt bạn bè vào các buổi tối mát mẻ, caffe quán elegant hoặc đơn giản chỉ là quán trà đào vỉa hè. Nhìn dòng người xe cộ tấp nập, ồn ào náo nhiệt như thế lại thấy hay hay. Được chém gió cùng lũ bạn đời gọi nhau là chó nhưng chưa bao giờ sống chó với nhau. Có đêm cứ ngồi mãi như thế đến tận khuya khi chỉ còn thỉnh thoảng một hai chiếc xe máy chạy dưới lòng đường, rồi mạnh đứa nào đứa đó về! Có đêm lại thích la cà quán nhậu, ngồi cùng nhau hàn khuyên đủ thứ trên trời dưới đất, con thì nhè nhè lèm bèm suốt buổi, con thì nói cười rôm rã chẳng biết điểm dừng chân. Mà cũng đúng thôi, người ta thường nói "rượu vào lời ra", thôi thì kệ ra một chút cũng chẳng sau cả. Bạn bè vui, mình vui như thế là đủ. Rồi những đêm muốn thay đổi không khí ngột ngạt ảm đạm, lại tìm đến tiếng nhạc sập sình của quán bar, vào đó chỉ biết cuốn theo nhạc chẳng đứa nào nói với đứa nào một câu. Nhưng đã là bạn bè đôi khi không cần phải nói:" Mày ơi! Tao buồn!... gái ơi! Chán đời quá!...". Lúc đó những lời nói hoặc an ủi cũng là thừa. Thôi thì chỉ im lặng mà hòa vào tâm t.ư của nó như thế lại hay. Chỉ nhảy nhót cùng những tiếng cụng ly, hò hét chói tai của cả Club nguyện vào những làn khói thuốc bay lên và loãng dần tan vào không khí... Có lẽ người đời nghĩ đó là ăn chơi, sa đọa nhưng với P thì không. P sống như thế vì P thích cảm nhận cái mùi vị của cuộc đời, đôi khi cái gì cũng biết một chút lại hay. Với P không có từ "Tốt", chỉ thấy hay là được. Cuộc sống một mặt của P về đêm là như thế!

* * *

Mặt khác lại là tầm nữa đêm. Lúc mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, P ngồi đó hoặc nằm đó, đơn giản chỉ cảm nhận cái yên tĩnh của màn đêm. Cái sự cô đơn trống vắng của nó có giống nỗi đơn độc của P không? Cứ nhìn và nhìn vào khoảng không vô định, nhìn vào bóng tối ấy như muốn xé nát nó ra xem có cái gì trong đó! Có những đêm lại yêu thích bóng tối đến lạ, lướt nhẹ bàn tay mềm mại bé nhỏ trong bóng đêm ấy, tưởng gần như mình chạm được vào nó. Rất nhẹ nhàng, rất u buồn sâu lắng mà không thể nói ra!
Có đêm trời mưa thì đủ loại âm thanh cất tiếng, nào ếch nào nhái, nào ểnh ương... Các con thi nhau kêu lớn cả một vùng trời. Lòng P không thấy khó chịu chỉ thấy hay cho tạo hóa.
Còn đêm thì lại nhớ người đến không ngủ được, mạng phép cho mình một sở thích kỳ lạ, tách caffe đá không đường. Ngồi nhìn bầu trời xa sôi được đính những ánh sao lắp lánh huyền ảo, cảm nhận làn gió khẽ đông đưa những cành lá như đang ngủ. Nhắp một ngụm caffe cảm nhận hương vị của nó. Cái chất đăng đắng nằm ở đầu lưỡi nghe tê tê, chạy tuột xuống cổ họng kích thích bộ não nhận biết hương vị ngọt ngào, vị lành lạnh của đá bao trùm lấy thân thể bé nhỏ đơn độc hòa vào hương thơm phảng phất của caffe. Không biết hương vị có thật như thế không? Hay do hương vị cuộc đời mà P cảm nhận nó cũng giống như thế. P thật không biết, chỉ biết một điều P nghiện hương vị đó...
2:40 20.06.16
 
Last edited:

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Đêm
Tác giả: Đông Vĩ
* * *
Đêm!

Đêm! Là lúc tôi sống thật với chính mình. Trở về với thực tại, trở về với cô đơn. Cái sự cô đơn đến trống trãi ngột ngạc khó thở. Tưởng chừng bóp ngẹt lấy tôi, muốn nuốt chửng hình hài bé nhỏ này vậy. Nhưng không phải, dần dần tôi nhận ra màn đêm cũng có nỗi buồn của nó. Đêm! Chỉ một mình, gió cũng đi qua như một người bạn, cây cũng chỉ xào xạt an ủi nỗi buồn của đêm. Càng về khuya đêm lại càng cô độc.

Một mình ngồi bên cửa sổ tôi chìm vào thế giới của riêng tôi. Bình dị, mộc mạc... Không phải phủ lên mặt mình một lớp phấn, son, maxcara... như những buổi sáng trước khi rời nhà. Không gắn lên trên mặt nụ cười xã giao và là giả tạo. Không phải nói luyên thuyên chào hỏi các đồng nghiệp, người thân, không có những buổi hẹn bạn bè hàn khuyên, không có lời trách hờn của một ai đó. Không phải tất bật kiếm những đồng tiền mưu sinh, mà đôi khi phải hi sinh cả máu và nước mắt...

Đêm!

Cho tôi sự yên bình. Với gương mặt thật sự mộc, mặc trên người là quần leging áo phông giản dị. Không còn những cái nhếch mép khi cười. Không còn tiếng nói rôm rã. Không còn những lời quan tâm khi màn đêm buông xuống vượt qua ánh hoàng hôn vô tận. Không còn những giọi mồ hôi đã rơi cùng nước mắt mặn đắng lưu lại trên môi. Còn và còn đây một thân hình bé nhỏ vươn đôi vai gầy muốn được bay cùng gió. Còn và còn màn đêm tĩnh mịt bao trùm lấy tôi.

Tôi cảm nhận được hơi thở của tôi hòa vào cùng gió, con tim gõ nhịp theo tiếng xào xạc của lá như tâm sự với cây. Trí óc tôi hòa vào bóng đêm cô độc nhìn về khoảng không vô định.

Tôi thấy mình cô đơn... Nhưng cái cô đơn trong sự ấm áp của bóng tối. Tôi đã tập chấp nhận, thay đổi nó thành thói quen và giờ tôi cảm thấy mình yêu nó. Tôi yêu màn đêm của bản thân mình và tôi nghiện, tôi thèm thuồng cái cảm giác được hòa vào thế giới đó sau một ngày trưng lên bộ mặt giả tạo.

Tôi yêu màn đêm là vậy. Nó bình dị, không một chút vội vã, không một lời trách hờn. Nó chỉ bên tôi mỗi ngày, ôm lấy che chở cho tôi. Khi tôi buồn nó cũng im lặng an ũi. Khi tôi vui gió cũng sẽ cười đáp lại tôi.
Khi tôi cần khoảng lặng. Đêm sẽ lặng cùng tôi.

Có lẽ đêm là người bạn mà tôi yêu nhất. Forever.
 
Last edited by a moderator:

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Ích kỷ
Tác giả: Đông Vĩ
* * *
Trong mỗi con người ai cũng có một góc gọi là ích kỷ.

***

Gia đình cạnh nhà tôi. Bà vợ đã qua một lửa có thằng con trai. Lại đi tiếp bước nữa, lấy ông sao về có thêm hai đứa con. Chồng sao phân biệt con ruột con ghẻ. Nấu đồ ăn ngon cho con ruột ăn. Còn con ghẻ ăn chung với ông, ông nấu canh bỏ thêm ớt:

Lần đầu: 1muỗng ớt hỏi: Mày ăn được không?
Con ghẻ: Dạ! Ăn đươc!

Lần 2: Tiếp tục cho thêm 1 muỗng. Hỏi: Ăn được không?
Con ghẻ: Dạ. Cay nhưng ăn được!

Lần 3: Cho thêm 2 muỗng, giờ ăn đi!
Con ghẻ: Cay quá! Con ăn không được!! Thằng nhỏ khóc.
Cha ghẻ nếm thử: Cay quá sao ăn đây.

Sự ích kỷ của người cha ghẻ với con của vợ. Bà vợ là người ích kỷ không nghĩ tới cảm xúc của con đi thêm bước nữa. Rồi sao này sẽ ra sao khi cha ghẻ đối xử với cậu bé như thế liệu nó có kính trọng và yêu thương cha ruột không. Nói thật là tôi thì cho đi tào bay giấy nhé!

****

Chị tôi! Lấy chồng nhỏ hơn chị 6 tuổi. Yêu nhau được một năm có con. Tới lúc sinh con ra chồng lại đi theo gái. Bỏ vợ và con nhỏ bơ vơ. Rồi đây chị tôi tổn thương tinh thần và thể xác. Đứa bé cháu tôi thiếu vắng tình cha.
Sự ích kỹ của người đàn ông đam mê nhục dục bỏ con trẻ bơ vơ. Sau này lớn lên nó có muốn biết về cội nguồn của nó, biết rồi có tha thứ hay thù hận. Chị tôi tinh thần không ổn định lúc buồn lúc vui, lúc nói nhiều chẳng nghĩ. Lúc chẳng hé nữa lời. Các bạn gái nhớ nhé đừng vội lấy chồng và đặc biệt là chồng trẻ. Chồng trẻ vợ già không phục vụ nó nỗi nó kiếm con khác, vợ già nó kiếm con khác, vợ xấu nhìn bản mặt nó chán nó kiếm con khác. Thấy trước mắt rồi! Tôi chán...

****

Cháu của tôi! Nó là lesbians từng tốt nghiệp thủ khoa ngân hàng tài chính. Rồi được mời vào làm ngân hàng X. Vì lo cho bồ mà tham nhũng tiền bạc hơn 4 tỷ đồng. Và lại đi lấy card giá sỉ là 96k bỏ lại các đại lý nhỏ 93k. Lấy lỗ làm lòng tin. Ai cũng thấy card xài ok. Rồi tin tưởng đưa tiền cho nó lần 400 đến 500 chai . Không biết bao nhiêu đại lý bị nó lừa. Cuối cùng bể nợ hơn cả chục tỷ. Con bồ ăn hết bỏ người yêu chạy lấy của. Mà yêu máu gì. Toàn lừa tình nhau lấy tiền mà sống cho đam mê sáng cafe, chiều lai rai quán nhậu, tối bar clud... Còn cháu tôi thì vào vòng số 8, kết thúc một tương lai tưởng là rạng rỡ. Sự ích kỷ đem đến tai họa cho bản thân, ảnh hưởng đến tinh thần của gia đình. Tôi thấy nhàm chán...

****

Chuyện của tôi! Chắc có lẽ ảnh hưởng từ hoàn cảnh của mẹ và chị mà ra. Giai của tôi là giang hồ góc nhé. Nhưng tôi điu sợ đâu. Giai lo lắng quan tâm tôi lắm, nhưng tôi thấy bị gò bó khuôn khổ. Giai cấm tôi thức khuya, giai cấm tôi hút thuốc" nó thấy hút chắc tát cho vỡ mồm", giai cấm tôi nhậu nhẹt la cà, giai dắt tôi đi bar nhưng đíu cho tôi nhảy như tôi đi với bạn. Hỏi giai thì giai bảo đíu thích, vậy thôi. Tôi bắt đầu chán giai, tôi chán chán thật. Thế là tôi chia tay giai vì một lần giai nói, tôi là của giai nên phải nghe giai!!

Tôi là tôi chẳng thích ai quản cả. Tôi thích cafe, nhậu nhẹt, bar clud... Bằng tiền của tôi. Tôi làm được tôi xài được và tôi biết điểm dừng. Tôi ích kỷ, tôi thích là chính mình. Tôi bỏ giai mặt dù tôi yêu giai!!

Tôi gét con gái đẹp hơn tôi, xinh hơn tôi, giàu có hơn tôi, giỏi hơn tôi. Nhưng tôi thích như thế , như thế mới là tôi. Tôi viết tản văn mặt dù tôi chẳng biết tản văn là cái gì? Tôi lại ghét đọc tản văn của người nổi tiếng!! Tôi chẳng muốn đọc vì đọc thì cũng chỉ là cảm xúc của họ. Tôi không muốn mình bị tản văn của họ làm thay đổi cách ngữ của tôi. Tôi thích tôi là một mình tôi. Chẳng có phiên bản cũng chẳng là phiên bản của ai! Vì tôi rất rất ích kỷ.

27.05.16
 
Last edited by a moderator:

LOLOTICA

Chân Tiên Trung Kỳ
Ngày Qua Ngày
Tác giả: Đông Vĩ
* * *

Ngày qua

Tiếng nói, giọng cười

Còi xe inh ỏi

Những nụ cười giả tạo,che đi sự cô đơn, trống vắng khiến quên đi phiền muộn.

* * *

Ánh nắng chói chang

Những giọt mồ hôi cả nước mắt

Vì mưu sinh tạm thời quên đi cái lạnh xé nát tâm can của màn đêm.

* * *

Mưa

Xoa dịu phần nào mệt mỏi. Nhưng mang theo nỗi buồn man mát trong ta.

* * *

Hoàng hôn êm đềm

Sự mệt nhoài phủ lấy

Muốn quên đi một ngày mệt mỏi, cái nhìn xa xăm không tìm được điểm dừng.
Màu buồn bao quanh dáng người bé nhỏ cô độc, bước đi vô định chờ bóng ai...


* * * *

Đêm đến

Bầu trời

Bóng tối bao phủ lấy dáng người bé nhỏ, sự cô đơn thường ngày trở nên vô tận.

* * *

Lạnh

Khiến trái tim đang thoi thốp hóa băng gần như vỡ vụn.

* * *

Tĩnh

Xung quanh như ngừng động bao phủ lấy ta đến ngạt thở. Cố vùng vẫy cũng chỉ làm một chiếc lá rơi.

* * *


Vật chất, tiền tài

Danh vọng đam mê

Bỗng hóa hư không

* * *
Cảm mến

Tình yêu

Trái tim ta nhường như miễn dịch với nó. Ta không cuồng loạn say mê trong tình cảm, ta nghĩ nó là ảo tưởng dục vong. Hay vì tim ta đã chai sạn từ rất lâu rồi.

* * *

Ăn

Sống

Đơn giản là tồn tại.
Không biết tồn tại như thế liệu ta có ổn không. Chỉ biết ta hững hờ, vô cảm không mơ mộng ảo tưởng một tương lai.
29.05.16
 
Last edited by a moderator:

vind

Phàm Nhân
Ngọc
653,93
Tu vi
0,00
Đàn Ông Có Yêu..?
Tác giả: Đông Vĩ
* * *

Thời trẻ trâu bước ra đường chơi, có biết cái gì đâu? Thấy nào thích, nào vui là nhích thôi! Cũng nhờ thế mà gặp được hai con bạn chơi thân tới giờ. Hai nhỏ thì được cái đẹp hơn mình, lại con nhà giàu nữa chứ. Tội cái yêu sớm....rồi khổ.
Một trong hai con đó, có thằng bồ lớn hơn tuổi. Mà cái tuổi 16, 17 biết gì là yêu đâu nhỉ? Cứ bỏ học trốn đi chơi, học hành thì sa sút, tối ngày cứ anh anh! Em em! Xà nẹo xà nằn, mà mình thấy làm mệt. Rồi bẫng đi hai năm, ùng một cái con bạn chạy tới khóc bù lu bù loa:" Thằng Lợi nó bỏ tao, mày ơi!", thật là không biết phải nói gì với nó luôn, chỉ ngồi ôm nó vào lòng như kiểu mẹ ôm con vỗ về vậy á! Rồi nó khóc đã cũng nín. Tối hai đứa ôm nhau ngủ vì sợ nó nghĩ quẩn làm liều. Sáng ra, bình tĩnh kể lại đầu đuôi câu chuyện, thằng Lợi quen con khác bị nó bất quả tang, thế là kia được nước chia tay luôn. Mình ngồi khuyên ngăn nó hết cả bọt, giờ nhớ được vài câu." Mày quên mẹ thằng đó cho khỏe, từ từ sẽ hết đau mà!", nó nói: "biết là vậy nhưng khổ lắm mày ạ!", "tao ngủ với nó rồi!". Nghe xong câu đó mình đơ cả người, chẳng biết nói cái gì nữa? Thôi cũng ráng kìm chế lại: "Mày đừng quan trọng quá, giờ chuyện đó đầy đường rồi, đừng lo nữa con điên!"

Ấy thế mà xong rủ thêm con kia ba đứa đi nhậu, nhậu tăng một rồi karaoke tăng hai, quậy hết cả ngày cho nó đỡ tuổi. Rồi thời gian thấy nó cũng vui lại cũng mừng cho nó. Một năm sau nghe thằng bồ cũ nó đi tù vì tội cướp xe, chắc cũng "bần cùng sinh đạo tặc", ăn chơi chẳng biết điểm dừng. Vậy là từ đó chấm dứt không nghe tin tức của thằng đó nữa.

* * *

Đứa còn lại cũng quen một thằng, nghe nói số má lắm cơ. Mình cũng chẳng biết má nó sao, mà số như nào? Chỉ biết nhìn bản mặt là muốn cho ăn dép, ghét cực! Dân ra đường kêu nó là "Anh Méo!", lớn hơn nhỏ bốn tuổi, mà con nhỏ quen thằng này bị đồn ghê lắm,dạng như " con này quen thằng đó thì nát bét còn gì?", " nó quen thằng đó thì nó cũng còn gì mà nát", kiểu kiểu thế. (Mà thật là mình khinh những ai nói thế lắm đấy! Thằng đàn ông nào quen gái cũng dụ ngọt rồi ném lên giừơng, sướng đã thay rồi chán chường là vứt, lại đi nhận xét là con này nát, con kia ngon ăn.) Rồi một ngày thằng này chở con ghệ mới vào nhà mình, vì thằng đó chơi chung với anh trai mình. Vô tình ba đứa mình ngày nào chả tụ tập lại chém trời bới đất, thế là ba mặt một lời, thằng này nói không chấp nhận được thì mày "nếch", bà nó điên mình nhảy vào cho nó ăn hai quả đấm, hai nhỏ bạn chạy lại ngăn mình nữa chứ! Thằng kia sao cũng im chuyện chở con ghệ mới đi mất. Còn nhỏ bạn ngồi khóc hù hụ như ma. Vừa khóc vừa nói :" Tao đau quá P!", mình tán cho hai bạt tay xưng hết bên mặt :" Mày tĩnh lại đi con rồ!", thế là ba đứa ôm nhau khóc nức nỡ. Không biết sao thấy thương nó vô cùng, nước mắt cứ thế mà tuông. Một tuần sau, thằng đó đòi quay lại, con bạn thấy mình nhìn liền nói "never", thời gian sau thấy nó bình thường trở lại. Rồi một hôm nghe ông anh nói:" thằng Méo chém người ta rớt mẹ cánh tay". Công an bắt rồi, ngày xét xử nhỏ cũng tới xem, Méo đi tám năm tù ở Bố Lá. Nhỏ đi về, thấy mắt nó đỏ biết là nó còn thương nhiều lắm! Tối xuống hẹn lũ bạn kéo nhau đi nhậu giúp nó giải sầu, khoảng hơn 20 đứa, trai có, gái có, 3d, led có đầy. Thi nhau hét hò làm trò cho nó vui. Mà nhỏ nhậu kém lắm say cắm đầu chó, hết biết gì. Đưa nhỏ lên xe taxi về mà nghe nhỏ nhảm," tao ngủ với nó rồi", " nó bỏ tao giờ trời trả báo nó P à!", rồi nhỏ bất tĩnh nhân sự luôn.

Thiệt thấy hai đứa bạn tự nhiên sợ yêu luôn! Cũng nhiều thằng tới làm quen cũng đi chơi, nhưng chắc được vài lần là "nếch", đơn giản là không thích, mỗi lần mà nắm tay đụng chạm ớn bỏ xừ nên rút cho lẹ!

Rồi thời gian sau mình cũng yêu thật! Quen giai này cũng gọi có tiếng luôn nè. Dân đi chơi gọi là Hoàng KL, giai không đẹp như các chàng trước nhưng được cái vui tính, thoải mái không có gò bó mình, giai lớn hơn mình 8 tuổi, tình yêu đôi khi đơn giản chỉ yêu thôi nhỉ? Lễ dịp đồ giai cũng chở đi chơi cả, hết Vũng Tàu, Mũi Né, Đà Lạt rồi Nha Trang... Được cái giai chẳng bao giờ nhắc tới tình dục, có lẽ vì thế mình yêu giai. Thời gian thấm thoát trôi được 3năm. Có lẽ vì mình thoải mái quá, giai cũng thế. Mình ít khi gặng hỏi giai đi đâu, đi với ai vì mình không muốn tạo áp lực nào cho cả hai. Chắc nhờ thoải mái quá giai ra đi không lời giải thích! Chỉ đơn giản là cả hai cùng im lặng, 3năm yêu thương chỉ đổi lấy một từ "lặng". Giai đi rồi! Ừ, thì buồn đó, nhưng không thích níu kéo. Khi người muốn buông có níu cũng không được. Cười nhạt!

Con gái à! Sống là có yêu thương nhưng phải biết nhìn nhận sự việc, biết chuyện gì nên hay không nên làm? Cuộc đời mà sống sao mình thấy đáng là được, đừng vì một lý do nào mà đánh mất mình. Đời chỉ có cha mẹ là không bỏ mình. Còn lại tất cả chỉ là phép thử! Vợ chồng cưới nhau về còn thử huống chi chỉ là "yêu".
2:05 21.06.16
 
Last edited:

vind

Phàm Nhân
Ngọc
653,93
Tu vi
0,00
Mẹ..!
Tác giả: Đông Vĩ
* * *

Mẹ! Người vĩ đại nhất của đời tôi!!! Vậy chứ có được bao nhiêu người biết yêu thương, kính trọng người đã từng vất vã mang nặng suốt 9 tháng 10 ngày! Đẻ thì đau như cắt đi khúc ruột của mình. Mẹ! Vĩ đại lắm cơ, nhưng mấy ai biết đến sự vĩ đại đó!

* * *

Nhà cạnh tôi, Mẹ già có bốn thằng con trai, cực khổ nài lưng làm lụng kiếm tiền lo cho con ăn, ở, học hành... Rồi vài năm sau lớn rồi, biết đâu là yêu đâu là ghét rồi, người bình thường thì chắc là thế ? Còn đằng này cũng chẳng biết là cái loại gì nữa? Công Mẹ nuôi dưỡng bao năm giờ lớn họng, cứng đầu... Nói một tiếng cãi lại hai tiếng, chi vậy? Nhiều khi nghe tiếng "xoảng...g.g" bên nhà, chạy qua thì thấy thằng con phi hết cả đống chén xuống đất, người Mẹ hiền ánh mắt buồn rưng rưng, tôi thấy đau lòng!

* * *

Rồi gia đình của bác t.ư tôi! Có mỗi một thằng con trai và đứa con gái... Lo cho đầy đủ học xong đại học rồi có công việc ổn định, mà nói trắng là làm ngân hàng đấy! Thế cơ mà chẳng biết thương Mẹ, ăn uống bà nấu còn chê tới chê lui, những bữa đi nhậu về say mèm thì kiếm chuyện chửi bà, nào là "báo đời, báo kiếp tôi", "già rồi chết mẹ cho rảnh nợ!". Có hôm dí bà chạy vòng vòng ngoài sân, bà tuổi già sức yếu thì chạy nỗi gì! Thế là nó đánh bà không thương tiếc, chồm xóm nhào vào can ngăn nó đánh luôn cả họ. Không biết thằng đó có bị điên không nữa? Đánh bà mặt mày tím rịm hết trơn, có bữa phải nhập viện nằm hết cả tuần vì chấn thương phần mềm. Nhìn bà tôi tội lắm, cả đời heo hút vì con giờ lại bị đối đãi như thế, bất công lắm.

* * *

Mẹ tôi! Một người phải nói ngoài yêu thương, kính trọng, trong tôi còn có sự khâm phục nữa. Mẹ giỏi lắm một thân một mình nuôi bốn đứa con, một mình gánh vác cả hai vừa làm Mẹ vừa phải làm Cha! Một mình mà chống chọi với đất trời, chống lại với sự ghẻ lạnh của xã hội vì chữ "Nghèo", Mẹ ban cho tôi cả một vùng trời tuy không được gọi là bình yên của tuổi thơ, nhưng với tôi như thế là quá đủ! Mẹ không hiền dịu, không đầm thắm như những người phụ nữ khác! Có phải chăng vì cuộc sống mưu sinh, quy luật xoay tròn giữa "cơm, áo, gạo, tiền đã khiến Mẹ phải mạnh mẽ như thế? Tôi lớn lên không có tình thương của Cha, vì người đã sớm rời khỏi cõi đời này vì hai chữ "bệnh" và "nghèo!", đôi khi tôi cũng nhớ tới dáng vóc gầy nhôm của Cha, cũng mong muốn được một cái ôm ấp trong lòng, nhưng khó quá, xa quá! Đành trở về với thực tại của mình, nhìn những sợi tóc đã bạc chiếm hơn nửa trên mái tóc của Mẹ, lòng tôi bồi hồi, nặng trĩu... Phải chăng đó là in dấu thời gian, phải chăng báo hiệu của một sự chia lìa mà không ai muốn nhưng đều phải trãi qua!
Năm 18 tuổi tôi đã làm Mẹ buồn lòng, tôi bệnh nên không tốt nghiệp cuối cấp. Hay chăng là do ý trời? Nhưng tôi cảm thấy mình có lỗi, nhìn Mẹ ngồi mắt thẩn thờ về phía xa, muốn lắm! Muốn chạy lại và ôm lấy Mẹ thật chặt, nhưng chân tôi lại chùn bước, chỉ đứng chết lặng theo ánh nhìn heo hút của Mẹ!
Năm 20, Mẹ la tôi vì chuyện vặt vãnh, tặng cho tôi hai cái bạt tay nhớ đời vì cãi lại Mẹ. Tối hôm đó tôi buồn chẳng muốn về nhà nên ngủ nhờ nhà nhỏ bạn. Bạn tôi thấy vậy điện về cho Mẹ tôi hay (thật ra sau này nhỏ mới nói), có phải chăng tôi vô tâm và ích kỷ quá, chỉ biết bản thân của mình. Đời nói đúng:" Có con bỏ Mẹ, chứ Mẹ nào nỡ bỏ con?!" Sáng hôm sau, tôi về Mẹ nhìn tôi không nói gì cả, có chút buồn trong mắt của Mẹ tôi! Tối hôm đó tôi thấy Mẹ khóc, tôi biết rằng tôi đã sai, tôi là một đứa bất hiếu! Bao nhiêu năm nuôi nấn giờ tôi như thế làm cho Mẹ buồn, tôi đứng nhìn rồi nước mắt tuôn theo...! Hai bạt tay thì có là gì? Đem so với nghàn nỗi đau Mẹ phải chịu lấy, thì cũng như một hạt bụi bay vào làm xốn và chảy nước mắt thôi... Giờ nghĩ lại sao mình khờ quá, Mẹ đây rồi không biết nâng niu, vài năm nữa biết hãy còn Mẹ, thôi thì cứ nghe Mẹ mắng, Mẹ la thế cũng là hạnh phúc khi có Mẹ. Chứ vài năm nữa muốn nghe lại biết có còn không?
Vài tháng trước Mẹ bệnh nhập viện, sự thật mới thấy lúc đỉnh điểm ta mới thấy cần biết bao, tôi hoảng loạn vì lo cho Mẹ và vì lo cho chính tôi, tôi sợ! Sợ một lần nữa lại mất đi tình cảm thiêng liêng ấy, chỉ muốn mãi mãi được cảm nhận nó mỗi ngày, tôi cầu trời cầu phật nghàn lạy, cuối cùng Mẹ cũng qua khỏi mà về với tôi...cười!

Con trai à! Con gái ơi! Mẹ là tất cả những gì của chúng ta. Mẹ là tâm hồn của con trẻ, Mẹ là điểm tựa nghàn năm vững bền...! Ai có Mẹ hãy biết quý trọng, đừng để mất đi rồi ngồi khóc than, như thế diễn lắm. Kiểu như lúc sống không cho ăn uống đầy đủ, mất đi rồi làm mâm cổ mâm to, lúc đó còn đáng không, họ có ăn được không?! Thế nên hãy yêu thương Mẹ, người mà không bao giờ được cho là " Phép thử"! Mẹ ơi...! Con xin lỗi! Mẹ ơi! Con yêu Mẹ...
2:50 22.06.16
 
Last edited:

vind

Phàm Nhân
Ngọc
653,93
Tu vi
0,00
Gửi Anh! Người Ở Tương Lai...
Tác giả: Đông Vĩ
* * *
Gửi anh người ở tương lai!
Cuộc sống bao nhiều bộn bề anh nhỉ? Nhưng đêm về em lại nhớ...nỗi nhớ man mát, đau đáo trong tận cõi lòng, có lẽ nó được hình thành từ sự cô đơn được tích tụ qua nhiều năm trở thành một bức tường tuy vô hình mà vững chắc!

Đôi khi đêm về, một mình ngồi trong căn phòng đối diện với bốn bức tường một màu đen huyền bí. Lòng dậy lên một cơn sóng mang tên "lạc lõng!" Không biết tương lai ra sao, anh của tương lai sẽ như nào? lòng trùng xuống nặng trĩu! Cảm giác muốn được yêu thương, nhiều lắm! Nhưng mặc khác lại sợ, sợ lại tổn thương, sợ sẽ mất mác, sợ sự dối lừa, sợ người đến rồi đi trong im lặng... như thế đau biết nhường nào?! Cảm thấy sao bản thân quá yếu đuối, đành tập cho mình một cái "lạnh" ở trí óc nhưng sao khó quá..!

Người đến em lại từ chối, người đi em lại hụt hẫng, có lẽ em tham lam chăng? Hay vì nỗi đau người trước để lại đã quá lớn dẫm nát con tim của em. Em cảm nhận được lời tim nói: "Tao muốn yêu mày ạ!", ừ thì muốn yêu chứ! Rồi cái đầu lại bảo: "Yêu sẽ làm bản thân mềm yếu và dễ tổn thương!". Thế thì em biết làm gì đây, một bên cứ hối thúc một bên thì ngăn cản em lại, trong em như có hai con người đối lập! Một kẻ thì sống theo cảm xúc, một kẻ lại sống theo trí óc. Hai con người không ngừng đấu đá nhau, biết khi nào mới tìm được tiếng nói chung hỡi anh?!

Chỉ mong anh ở tương lai rồi sẽ đến phá tan bao suy nghĩ phiền muộn trong em. Anh ở tương lai có lẽ sẽ biết cách dung hòa con tim và trí óc... nơi em! Để em không phải lo lắng, trăn trở vị súp của cuộc đời. Hãy làm con tim em ấm lại, làm cho trí óc của em không quá nhiều tĩnh táo. Chỉ đủ nhưng đừng đầy, đầy có lúc sẽ tràn đi hết những yêu thương, niềm tin và cuốn trôi hết những ký ức, hoài niệm.. Anh của tương lai hãy yêu em một cách nhẹ nhàng và sâu lắng, đừng quá quan tâm cũng đừng quá lạnh nhạt. Hãy bên em những lúc em cần, hãy cho em hạnh phúc khi em muốn, hãy yêu em bằng một con tim ấm áp mà trí óc không cuồng loạn!
Như thế có khó quá không anh, người ở tương lai?!
2:29 24.06.16
 
Last edited:

vind

Phàm Nhân
Ngọc
653,93
Tu vi
0,00
Chơi Vơi...!
Tác giả: Đông Vĩ
* * *

Bầu trời buổi trưa lại chợt tối, một màu mây xám bao trùm lên cảnh vật nơi tôi. Cái cảm giác u ám, buồn lặng, chơi vơi quá...

Bốn bức tường bao quanh thân hình bé nhỏ... Tĩnh lặng quá, êm ả quá mà sao lòng cứ mãi mong lung, nhớ người ư? Tôi không biết mình nhớ đến ai? Nhớ về chuyện gì? Chỉ thấy lòng nôn nao, một chút đau, một chút hờn, một chút tự trách... Tôi không biết tôi có yêu người không? Tôi có thật sự yêu hay chỉ là một chút bồng bột, một chút thoáng qua? Có lẽ tôi đang sợ...

* * *

Nhớ ngày này của ba năm trước... Có phải chăng đây không phải bất hạnh? Ngày tôi chứng kiến cảnh người mình yêu thương, quý trọng nhất đang cùng cô bạn thân làm cái trò người lớn trước mắt tôi... Mở cánh cửa, đôi mắt tôi lưng tròng, thân thể tôi như tê dại cảm giác có hàng ngàn mũi kim đâm vào mọi góc ngách, đôi chân muốn gãy rụng như nhành cây khô lâu ngày mục nát... Con tim tôi có phải đã ngừng đập từ giây phút đó, tôi không nhớ mình đã đứng như thế bao lâu, những hình ảnh đó bủa vây trong trí óc tôi, tôi không khóc nhưng cái chất lỏng trong suốt mằn mặn cứ tuông ra, tuông ra nhiều lắm...! Tôi không biết mình đã đi khỏi đó bằng cách nào, cũng không biết hai con người ấy có biết đến sự có mặt của tôi không? Với tôi lúc đó, tất cả đã hết... Tôi không biết cảm giác như thế gọi là gì..? Đau ư? Buồn ư?... Hụt hẫng hay là tổn thương? Tôi thật sự không biết... Cứ mỗi đêm về những hình ảnh quái ác đó cứ ám ảnh tâm trí tôi, tôi bấn loạn tôi đã muốn gào thét, muốn chạy ra khỏi vũng lầy nhơ nhớt của hai con người đó... Nhưng tôi không thể thoát ra được. Thế là tôi tập cách sống cùng với nó, tập cho mình phải nhớ và nhớ thật rõ những hình ảnh đó, những niềm đau những tổn thương của người dành cho tôi. Một tình yêu trong sáng bị vứt bỏ bằng những khát khao của tuổi trẻ, của những dục vọng. Một tình bạn thánh thiện đã ra đi vì những ham muốn của bản thân. Tôi đã từng cố nhớ để rồi sẽ quên những ký ức đó.

* * *

Trùng hợp thật, hôm nay cũng một màu buồn như thế! Tôi lại nhớ một người... Buồn cười lắm, một người tôi không biết mặt, không nói chuyện nhiều, không biết gì về người mà lại nhớ. Đôi khi chỉ cần một cái "like" của người tôi cũng vui, một cái "reply" tôi cũng cười, mặc dù nội dung không có gì đáng cười cả! Nhưng tôi sợ, sợ phải thừa nhận thứ tình cảm đó, tôi cũng không định nghĩa được cảm xúc đó thuộc nhóm nào ? Là H2O tưới mát cỏi lòng tôi?! Hay là H2SO4 đang sôi sục làm tan chảy con tim đã hóa thạch bao ngày qua... Tôi không biết, và cũng không muốn biết, vì điều đó làm tôi sợ...

Tôi chỉ muốn như thế không quá xa, không quá gần, không chiếm hữu và cũng không mất đi. Cứ cho mình ảo tưởng một chút, tương t.ư một chút vì tôi biết người đó có lẽ không cần tôi. Và tôi chưa thể khẳng đi nó là chất gì... Là chất xúc tác hay đơn giản là một phương trình hóa học đang được thực hành mà kết quả là bốc hơi không một chất kết tủa còn sót lại...

* * *

Sự thật là khi đã trãi qua nhiều nỗi đau thì con người sẽ chai sạn sao? Không phải đâu, chỉ là họ sợ mình lại vấp tiếp một lần nữa nên chỉ muốn lảng tránh mà thôi. Cứ nghỉ đi vấp một lần cố gắng sẽ đứng lên được... Vừa lấy lại được niềm tin lại ngã tiếp lần nữa liệu có đứng dậy được không...? Tôi không cầu mong sẽ có một ai đến dìu tôi bước tiếp đến cuối đoạn đường. Tuy con đường nào cũng sẽ có sỏi đá, một mình bước có lẽ sẽ chậm, tốn nhiều máu và nước mắt hơn, nhưng cuối cùng thì cũng sẽ đến đích mà.
14:36 25/06/16
 
Last edited:

vind

Phàm Nhân
Ngọc
653,93
Tu vi
0,00
Từng Yêu...!
Tác giả: Đông Vĩ
* * *

Lâu lắm rồi, không nghỉ về ai nhiều như thế! Cũng không biết cảm giác là gì...? Đơn giản là nghỉ, rồi tự vui...rồi tự buồn, cười nhạo bản thân "sao mày yếu đuối quá P à?"

* * *

Lúc trước có hai con bạn thân, mỗi lần nó buồn là chạy tới blu...bla với mình. Mà hay thật! Vỗ người thì hay, khuyên nhủ người khác cũng hay... Cái gì không phải chuyện của mình hay tất. Đến chuyện của mình thì giữ mãi trong lòng, cậy miệng cũng không nói... Con bạn bị thằng bồ đá thì khóc lốc tỉ tê, đòi sống thiếu chết... Đập phá đồ đạc lung tung hết. Van nài thằng bồ đủ kiểu, quen chia tay, rồi quen lại, lại chia tay không biết bao nhiêu lần, cũng không biết nó tốn bao nhiêu nước mắt rồi.... Mà nó lụy tình quá, chấp nhận đau thương đến người không ra người, ma không ra ma. Thằng bồ oằn tà lằn vằn dữ lắm mà cái con này cứ mê như đếu đổ. Khuyên nhủ hoài không được thì đành im lặng cho nó khỏi buồn mình. Cuối cùng hai đứa nó cũng đường ai nấy đi, thấy nó buồn nhưng mình mừng cho nó thoát khỏi thằng đó. Thứ háo gái như nó thì con nào lấy nó cũng khổ suốt đời...

* * *

Một con cũng yêu dữ lắm, tối ngày kè kè suốt thôi. Con này thì ghen bá đạo trên từng hạt gạo, thằng bồ đi đâu cũng nghỉ là đi với gái. Suốt ngày tra hỏi, giận hờn vu vơ chuyện đâu không à! Rồi một ngày thằng đó chán đòi chia tay, con này chạy về khóc với mình, mình nói " nó chứ gặp tao là tao bỏ mày mấy kiếp rồi!"," suốt ngày đi ghen tuông chuyện không đâu!". Thử nghỉ đi quen mà không được một chút thoải mái sao bền được, con bạn quản lý từ giờ giấc ăn ngủ, đi làm, ngay cả điện thoại, ví... cũng kiểm tra. Mình thấy còn chịu không nỗi sao ai chịu được, mình mà gò bó và lệ thuộc như thế là cho đi tàu bay ngay và luôn...

* * *

Về bản thân mình! Mình cũng từng yêu chứ, yêu nhiều ...lắm, 24 tuổi trãi qua hai cuộc tình lâm li bi đát quá nên giờ chưa dám yêu nữa! Người đầu tiên ra đi sau 3năm, người thứ hai thì phản bội mình, hài thật. Mình trái ngược hoàn toàn với hai con bạn, yêu thì yêu hết mình thật nhưng chẳng quỳ lại, van xin năn nỉ ai bao giờ, người ta muốn chia tay có nghĩa là không cần mình nữa, có quay lại cũng chẳng tôn trọng mình đâu nên chấm xuống hàng cho chắc. Còn kẻ phản bội thì không cần giải thích, biến nhanh cho mình nhờ, không cần nhiều lời!..

Mà có lẻ cô nàng Thiên Yết như mình thì chẳng biết gì là tâm sự nhỉ? Có chuyện gì thì suy nghĩ cùng với bóng tối và bốn bức tường. Đau khổ đến mức trầm cảm phải trị liệu mới khỏi mà cũng chẳng hé ra một lời than thở với ai. Lúc nào bề ngoài cũng lạnh lùng chẳng thích chen vào chuyện người khác và ngược lại. Thiên Yết rất thẳng thắn phải không các bạn? mình không rõ lắm chỉ là ai ve vãn mà không thích là mình cho "go out", chẳng day dưa "mệt"... Không biết có quá tuyệt tình không nhưng không thích là không thích, dứt khoát thẳng thắn. Nhưng dạo này để ý anh chàng Bảo Bình lại ủ mãi trong lòng chẳng dám nói ra, mà mình thì có chết mang theo chứ chẳng nói đâu. Nên thôi cho mình suy nghỉ xíu về người nhưng không được phép yêu. Trở về một Thiên Yết của mình, lạnh nhạt không bày tỏ tình cảm, sống nội tâm và nghiêm khắc....
0:24 28/06/16
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top