Luận Truyện Lời Tác Giả - Ms. P (Phi Vũ PL)

Ma Đạo Tử

Phàm Nhân
Ngọc
1.080,98
Tu vi
0,00
Nhân tiện ta ghi lại 1 vài lỗi chính tả, ôi cảm xúc thật khó để mình tả, trc đây toàn người sửa cho chính ta, bây h ta sửa cho người khác chính tả, ôi bài thơ linh tinh linh ta:thodai::thodai::thodai:
Đêm
Tác giả: Ms. P (Phi Vũ PL)
* * *
Đêm!

Đêm! Là lúc tôi sống thật với chính mình. Trở về với thực tại, trở về với cô đơn. Cái sự cô đơn đến trống trãi ngột ngạc khó thở. Tưởng chừng bóp ngẹt lấy tôi, muốn nuốt chửng hình hài bé nhỏ này vậy. Nhưng không phải, dần dần tôi nhận ra màn đêm cũng có nỗi buồn của nó. Đêm! Chỉ một mình, gió cũng đi qua như một người bạn, cây cũng chỉ xào xạt an ủi nỗi buồn của đêm. Càng về khuya đêm lại càng cô độc.

Một mình ngồi bên cửa sổ tôi chìm vào thế giới của riêng tôi. Bình dị, mộc mạc... Không phải phủ lên mặt mình một lớp phấn, son, maxcara... như những buổi sáng trước khi rời nhà. Không gắn lên trên mặt nụ cười xã giao và (ta nghĩ nên bỏ đi, đương nhiên để lại k sao) giả tạo. Không phải nói luyên thuyên chào hỏi các đồng nghiệp, người thân, không có những buổi hẹn bạn bè hàn khuyên, không có lời trách hờn của một ai đó. Không(ta nghĩ . Không->, không) phải tất bật kiếm những đồng tiền mưu sinh, mà đôi khi phải hi sinh cả máu và nước mắt...

Đêm!

Cho tôi sự yên bình. Với gương mặt thật sự mộc, mặc trên người là quần leging áo phông giản dị. Không còn những cái nhếch mép khi cười. Không còn tiếng nói rôm . Không còn những lời quan tâm khi màn đêm buông xuống vượt qua(ta nghĩ nên viết là "che đi") ánh hoàng hôn vô tận. Không còn những giọi mồ hôi đã rơi cùng nước mắt(ta nghĩ nên viết là"cùng nước mắt đã rơi, mặn đắng còn lưu...") mặn đắng lưu lại trên môi. Còn và còn đây một thân hình bé nhỏ vươn đôi vai gầy muốn được bay cùng gió. Còn và còn màn đêm tĩnh mịt bao trùm lấy tôi(ta nghĩ nên viết là"thân hình nhỏ bé đó").

Tôi cảm nhận được hơi thở của tôi hòa vào cùng gió, con tim gõ nhịp theo tiếng xào xạc của lá như tâm sự với cây. Trí óc tôi hòa vào bóng đêm cô độc nhìn về khoảng không vô định.

Tôi thấy mình cô đơn... Nhưng cái cô đơn(ta nghĩ nên viết thêm vào đây"đó được ôm ấp") trong sự ấm áp của bóng tối. Tôi đã tập chấp nhận, thay đổi nó thành thói quen và giờ tôi cảm thấy mình yêu nó. Tôi yêu màn đêm của bản thân mình và tôi nghiện, tôi thèm thuồng cái cảm giác được hòa vào thế giới đó sau một ngày trưng lên bộ mặt giả tạo.

Tôi yêu màn đêm là vậy. Nó bình dị, không một chút vội vã, không một lời trách hờn. Nó chỉ bên tôi mỗi ngày, ôm lấy, che chở cho tôi. Khi tôi buồn nó cũng im lặng an ũi. Khi tôi vui gió(ta k chắc đây là lỗi hay ý của tác giả nhưng xin mạn phép đánh dấu @@) cũng sẽ cười đáp lại tôi.
Khi tôi cần khoảng lặng. Đêm sẽ lặng cùng tôi.

Có lẽ đêm là người bạn mà tôi yêu nhất. Forever.
Ta lưu ý: có 1 số chỗ ta viết cách sửa theo ý của mình, tỉ có thể sửa tùy theo ý thích, có giống ta hay k k quan trọng, quan trọng ở chỗ tỉ sửa tốt là đc.
Giống như tỉ nói tỉ k thích đọc tản văn của người nổi tiếng, k thích mình là phiên bản của 1 người nào đó, muốn khác họ. Ta đồng ý quan điểm của tỉ. Cố lên nhá:chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung:
 
Last edited:

vind

Phàm Nhân
Ngọc
253,93
Tu vi
0,00
Nhân tiện ta ghi lại 1 vài lỗi chính tả, ôi cảm xúc thật khó để mình tả, trc đây toàn người sửa cho chính ta, bây h ta sửa cho người khác chính tả, ôi bài thơ linh tinh linh ta:thodai::thodai::thodai:

Ta lưu ý: có 1 số chỗ ta viết cách sửa theo ý của mình, tỉ có thể sửa tùy theo ý thích, có giống ta hay k k quan trọng, quan trọng ở chỗ tỉ sửa tốt là đc.
Giống như tỉ nói tỉ k thích đọc tản văn của người nổi tiếng, k thích mình là phiên bản của 1 người nào đó, muốn khác họ. Ta đồng ý quan điểm của tỉ. Cố lên nhá:chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung::chucmung:
Mơn đệ! À câu cuối là ý của ta. Hờ hờ
Nhưng h làm s sửa được ca LoCiu chuyển qa mừ. Hic
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top