Ác Tiên (Tiên hiệp Việt - bối cảnh Việt) - thusinhdalat

thusinhdalat

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
ÁC TIÊN
Tác giả: thusinhdalat
Chương 50: Tái hiện
Phía trên bầu trời cao là một mảng sáng ngời ánh nắng, thế nhưng ở trên mặt đất làn sương đen lại có thể bao phủ một diện tích khá lớn, hơn nữa lại ngưng tụ đậm đặc mà không tiêu tán, điều này thật là vô cùng quái dị, khiến cho lòng người càng thêm kinh nghi bất định.

Sương mù dày đặc trông giống như là một biển mây đen nồng đậm, chậm rãi chuyển động.

Bốn người đi sát vào nhau, cẩn thận từng bước, người nào người nấy sắc mặt ngưng trọng không ngừng quan sát đề phòng bốn phía bởi vì đám sương đen này vô cùng quỷ dị, ai mà biết được ẩn giấu sâu trong lòng của nó có những loại nguy cơ nào đang rình rập, chờ đợi thời cơ nhảy bổ ra, lao vào mọi người.

Bình An chậm rãi nhìn ngó xung quanh, bởi vì làn sương mù che phủ cho nên hắn chỉ có thể nhìn được một khoảng cách rất ngắn không quá ba mươi bước chân, cũng còn may là vẫn còn có thể quan sát được nguồn ánh sáng tỏa ra từ trên đỉnh của cái đài đá ở phía xa cho nên mọi người mới không bị mất phương hướng.

Hiện tại, Bình An phát hiện ra là mình đang đi trên một con đường bằng đá vô cùng rộng rãi, hai bên đường lần lượt xuất hiện những phế tích đổ nát, vạn năm tuế nguyệt, vô cùng tang thương.

Bốn người dừng lại trước một căn nhà đá có vẻ rất lớn, lẳng lặng quan sát.

Tường đổ, cột đổ, những viên đá nằm trơ trọi vương vãi chính là những minh chứng tốt nhất về sự vô tình của thời gian, khiến cho lòng người thổn thức không thôi.

Dưới sự bào mòn của năm tháng, những dấu vết của một thời kỳ huy hoàng lộng lẫy xưa kia cho đến nay đều đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tro bụi tồn tại khắp nơi, không gian lúc này bao trùm một sự yên lặng tuyệt đối khiến cho bầu không khí càng thêm nặng nề khó thở.

Một chút cảm thán qua đi, đương lúc Bình An quay người, muốn tiếp tục đi theo con đường đá tiến về phía cái đà đá thì đột nhiên có một cơn gió lạnh buốt chẳng biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện, trong nháy mắt thổi qua bên người Bình An, thổi tà áo phất phơ lay động.

- Gió?

Bình An đột nhiên cảm thấy rùng mình, trong nội tâm không ngừng rúng động, Vô Danh Kiếm ở sau lưng đột nhiên khẽ run rẫy, truyền đến một tia kích động.

Như là cảm thấy điều gì đó, Bình An mãnh liệt ngẩng đầu nhìn chăm chú về phía trước, sau một lát, không chỉ có hắn mà những người còn lại đều hít sâu vô một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy làn sương đen ở phía trước mặt đang không ngừng quay cuồng dữ dội, một đạo ánh sáng bảy màu phát ra từ cái đài đá ở đằng xa chợt rơi xuống, không gian xung quanh đó như là đang bị một lực lượng thần bí nào đó mạnh mẽ bóp méo, ngay sau đó bỗng nhiên có một đám người hiện ra.

Những người này nam có, nữ có, trên mình ăn mặc chiến giáp có khắc họa tiết hình chim Lạc, đầu đội mũ có lông vũ, nơi tay cầm khiên và giáo, thoạt nhìn bọn họ vẻ mặt nghiêm trọng như đang đối mặt với cường địch.

- Cổ tộc Sơn Tinh!

Con ngươi của Nhập Thế hòa thượng bất thình lình co rụt lại, kinh sợ hô lên một tiếng.

Không để cho đám người Bình An kịp làm ra phản ứng, đám người đó đã ngửa đầu lên trời gầm thét:

- Tử chiến bảo vệ Long Quân, bảo vệ Hồng Lạc, người xâm phạm cấm địa giết!

Tiếng thét xuyên thẳng mây xanh, ầm ầm như sấm động,như vượt qua cả không gian và thời gian vang vọng ở trong lòng đám người Bình An, khiến cho máu huyết ở trong người như bị thiêu đốt, một luồng nhiệt huyết không có cách nào kiềm chế được cũng theo đó mà bốc lên cao.

Sau khi hô lớn, những người đó liền cầm vũ khí mạnh mẽ xông tới phía trước, khí thế hào hùng mạnh mẽ như biển triều dâng, coi cái chết nhẹ tựa như lông hồng.

Bốn người Bình An luống cuống tay chân, muốn thi triển pháp thuật nhưng sát khí cuồn cuộn tràn đến phô thiên cái địa mãnh liệt như nước lũ cuốn đê khiến cho thân thể mọi người bị định thân cứng ngắc không thể cử động.

Trong nội tâm của Bình An vô cùng kinh hãi, thời khắc này hắn chỉ đành trơ mắt nhìn đông đảo chiến binh xông đến, những tưởng trong khoảnh khắc hắn sẽ bị những người kia dùng vũ khí băm làm trăm ngàn mãnh nhưng bỗng nhiên Vô Danh Kiếm phía sau khẽ phát ra một tiếng ngâm, chỉ thấy một cơn gió lạnh lẽo đập vào mặt mà qua.

Vô số chiến binh của cổ tộc Sơn Tinh trực tiếp xuyên thấu qua thân thể hắn và mọi người, theo cơn gió mà tan biến vào trong hư vô, chỉ để lại những tiếng hô quát không cam tâm và đầy phẫn nộ nhưng cũng không kém phần quyết liệt:

- Bảo vệ…dùng mạng sống mà bảo vệ…Long Quân..!

Bình An có chút chưa hoàn hồn, theo bản năng bước lùi về phía sau mấy bước, vừa rồi hắn đứng ở trước nhất, rõ ràng cảm nhận được luồng sát khí ấy vô cùng chân thật, chỉ là chẳng hiểu tại sao tất cả lại hóa thành hư vô.

- Ảo giác ư? Không, không giống như vậy!

Bình An lắc đầu quả quyết, trong lòng đột nhiên có cảm giác, là từ trên Vô Danh Kiếm truyền đến, là phẫn nộ, là dãy dụa, là không cam tâm, ở sâu xa trong ý thức của Bình An như cảm thấy có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, phương hướng rõ ràng là từ trên đỉnh của cái đài đá cao kia.

Bỗng nhiên làn sương đen lại tiếp tục cuộn lên từng trận thêm một lần nữa, lần này có một người đàn ông từ trên trời hạ xuống.

Người này thân hình cao lớn, cởi trần nửa thân trên đứng hiên ngang giữa đất trời, làn da màu cổ đồng tỏa ra một luồng khí phách vững chãi như một ngọn núi to lớn, cũng ẩn chứa một luồng sức mạnh bàng bạc như núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, trên tay người này cầm một cái Búa Khai Sơn màu đỏ đồng.

Người đàn ông sau khi xuất hiện liền ngửa đầu lên trời hô lớn:

- Long Quân…Âu Cơ...cha…mẹ…con bất hiếu không thể bảo vệ..!

Cuối cùng dùng hai tay nắm lấy Búa Khai Sơn mạnh mẽ mà bổ xuống một búa.

Một búa này bổ xuống, trời đất trong lúc đó như tối sầm lại, gió nổi mây cuồng, sấm chớp nổi lên ầm ầm, thiên băng địa liệt, máu chảy thành sông.

Bốn người đối mặt với nhát búa đó, hít thở không thông, cảm giác giống như là con sâu cái kiến, vô cùng nhỏ bé.

Vô Danh Kiếm tự động xuất vỏ, đằng không bay lên, tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh đen mãnh liệt đem đám người Bình An bảo hộ hết vào trong đó.

Bình An lúc này hai nắm tay nắm thật chặt, cố gắng khống chế luồng khí huyết đang cuồng cuộn trào dâng lên ở trong cơ thể.

Qua một thoáng thời gian, hình ảnh người đàn ông đó mới từ từ tan biến theo cơn gió.

- Ta không cam tâm…a!

Vô Danh Kiếm chợt ngâm lên một tiếng trầm muộn sau đó trở về bên cạnh Bình An.

Mọi cảnh vật lúc này lập tức khôi phục lại bình thường, làn sương đen cũng trở nên bình tĩnh thôi không còn quay cuồng nữa.

Bình An đưa tay ra nắm lấy Vô Danh Kiếm, tinh tế cảm nhận những cảm xúc của nó, trầm ngâm không biết nghĩ tới điều gì.

- Thật không thể tin được!

Nhập Thế hòa thượng tỉnh lại từ sâu trong nhưng kinh sợ hoảng hốt thốt lên.

Thanh Lan và Thu Bạch cũng bị tiếng hô của hắn làm cho bừng tỉnh.

- Vừa nãy là chuyện gì?

Thu Bạch ánh mắt mê man hỏi.

- Những hình ảnh chúng ta thấy lúc nãy chính là những chuyện đã phát sinh ở vào hàng vạn năm trước, thật không thể tưởng tượng nổi làn sương đen này lại có khả năng như vậy, chẳng biết đến tột cùng kẻ địch của bộ tộc Sơn Tinh là ai mà có thể mạnh mẽ đến mức hủy diệt cả một cổ tộc vô cùng mạnh mẽ.

Nhập Thế thở dài nói, thật sự cho đến lúc này đây ở trong lòng của hắn vẫn chưa hết rung động.

- Vừa nãy tôi có nghe người đó nhắc tới Long Quân và Âu Cơ, đây chẳng phải là hai vị thần của Ma Giáo đó sao? Thanh Lan, em có nghe nói gì về chuyện này hay không?

Bình An hướng về Thanh Lan cất tiếng hỏi.

- Em cũng không rõ lắm, nhưng trong Thánh Giáo có một truyền thuyết mà người nào cũng biết đó là câu chuyện về sự tích của Lạc Long Quân và Âu Cơ.

Thanh Lan nhẹ giọng trả lời.

Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi lại tiếp tục nói ra:

- Thuở xa xưa, Lạc Long Quân chính là tộc trưởng của Thần tộc cư ngụ ở trong biển Đông, ngài thường xuyên ngao du đất liền sau đó đã gặp gỡ và yêu Âu Cơ thánh nữ của Tiên tộc cư ngụ ở trong những dãy núi sâu. Hai người kết hôn và sinh được một trăm đứa con, về sau không hiểu phát sinh chuyện gì đó mà hai người phải trở về Tộc của mình, năm mươi người con theo cha xuống biển, năm mươi người con theo mẹ lên núi. Hiện nay, trong Thánh Điện của Ma Giáo vẫn còn lưu lại tên của một trăm người con, trong một trăm người con đó có hai người con có huyết mạch mạnh nhất, kế thừa được thần thông của Tiên tộc và Thần Tộc, tên của hai người đó chính là Sơn Tinh và Thủy Tinh.

Nói đến đây, Thanh Lan không khỏi ngẩn người, bất giác trong đầu chợt nhớ tới hình ảnh hùng vĩ của người đàn ông cầm trong tay cây Búa Khai Sơn khi nãy.

- Theo như lời của cô thì người đàn ông xuất hiện lúc nãy chẳng lẽ chính là Sơn Tinh ư? Vậy cổ tộc Sơn Tinh chính là hậu duệ của Tiên tộc ư?

Thu Bạch hô hấp dồn dập nói, nàng tuy là Yêu tộc nhưng đã hóa thân thành người, đối với chuyện liên quan đến Thần và Tiên cũng vô cùng hiếu kỳ.

- Rất có thể là như vậy!

Thanh Lan trịnh trọng gật đầu, đồng ý với giả thuyết của Thu Bạch.

Nhập Thế hòa thượng sắc mặt nhăn nhó, hắn vốn là người trong Chánh Đạo mà người trong Chánh Đạo từ xưa đến nay đều luôn phủ nhận sự tồn tại của hai vị thần Lạc Long Quân và Âu Cơ của Ma Giáo, cho rằng Ma Giáo cố tình sử dụng những điều huyễn hoặc để mê hoặc lòng người thế nhưng hôm nay sự thật bày ra trước mắt đã khiến cho lý niệm của hắn sụp đổ.

Lạc Long Quân và Âu Cơ chính là hai vị thần có thật.
 

thusinhdalat

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
ÁC TIÊN
Tác giả: thusinhdalat
Chương 51: Đền cổ.
Thời kỳ vạn năm về trước, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Những bí mật kinh thiên nào đã bị tấm vải thời gian lặng lẽ che dấu đi mất?

Đến tột cũng cũng không ai biết.

Những sự việc mà bốn người Bình An vô tình được chứng kiến ngày hôm nay quả thật là làm cho lòng người bàng hoàng khiếp sợ, có lẽ đây chỉ là một góc khuất rất nhỏ của thời đại đó mà thôi thế nhưng góc nhỏ này nếu như để cho các vị cao nhân đứng đầu của Chánh – Ma biết được thì không biết sẽ tạo nên một cơn chấn động như thế nào trong Tu tiên giới.

Có điều lúc này đây, người khiếp sợ nhất vẫn là Bình An.

Kể từ lúc bước vào nơi này, Vô Danh Kiếm đã liên tục truyền đến những biểu hiện kỳ lạ khiến cho trong lòng hắn không tránh khỏi cảm thấy vô cùng bất an và lo lắng, rõ ràng là thanh kiếm nát của hắn có một sự liên hệ nào đấy với cổ tộc Sơn Tinh, hơn nữa rất có thể nó chính là một chìa khóa quan trọng có thể mở ra một bí mật vô cùng to lớn nào đấy.

Nếu đúng là như vậy thì quá khứ của thanh kiếm này còn cổ xưa hơn những gì mà Bình An nghĩ. Một thanh kiếm tồn tại qua hơn vạn năm, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy da đầu tê dại.

Trong đáy lòng Bình An lúc này đây lúc nào cũng tồn tại một cảm giác thấp thỏm không yên, mặc dù vậy bề ngoài hắn vẫn biểu hiện một vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì, thật lòng ở nơi luôn tràn ngập nguy cơ này, hắn không muốn phải khiến cho người khác lo lắng thêm nữa, đặc biệt là Thanh Lan.

Đem theo những cảm xúc sợ hãi và tò mò, cả bốn người tiếp tục cất bước hướng về phía cái đài đá cao đi tới.

Càng đi đến gần đài đá, làn sương đen bao phủ xung quanh mọi người càng trở nên nhạt dần, cho đến khi làn sương hoàn toàn biết mất, cả bốn người cuối cùng đã đi đến phía dưới chân đài.

Trước mặt mọi người hiện tại chính là một cái cầu thang đá cực lớn dẫn thẳng lên bầu trời, xuyên thủng qua mây xanh, ở phía trên đỉnh dài có một nguồn ánh sáng bảy màu không ngừng lưu chuyển, thỉnh thoàng lại có một vài tia sáng nhẹ nhàng rơi vãi xuống không trung trông giống hệt như những sợi tơ mỏng manh phiêu lạc giữa vòm trời.

Ngẩng đầu lên nhìn thang trời cao chót vót, trong mắt Bình An bỗng nhiên lập lòe những tia sáng bất định thoáng qua.

Trong chốc lát, sau một chút t.ư lự, hắn bèn nhìn sang mấy người còn lại thì liền thấy cả ba người đều nhìn hắn gật đầu khẳng định.

Hít sâu một hơi tràn đầy lòng ngực, Bình An không do dự nữa , trực tiếp bước ra từng bước dẫn đầu mọi người đi lên những bậc thang lớn, lúc này cho dù biết là sau khi đi lên trên đỉnh của đài đá thì nhất định là sẽ có một chuyện gì đó xảy ra, hắn cũng mặc kệ, bởi vì thật sự mọi người đã không còn đường lui nữa.

Thang trời thật dài, mọi người đi mất một lúc lâu, mãi cho đến khi màn đêm dần buông xuống thì mới gần lên đến đỉnh.

- Nhìn kìa, có người!

Đúng vào lúc này, Thanh Lan đột ngột hô to lên.

Đám người lúc này còn cách đỉnh đài khoảng bốn bậc thang nghe được tiếng hô của Thanh Lan liền rùng mình một cái, vội vàng nhìn lên.

Chỉ thấy nơi đó, giữa mây mù mờ ảo mông lung có một người con gái vô cùng mỹ lệ đang đứng, dáng hình yểu điệu mông lung, tà áo phấp phới theo cơn gió, trông chẳng khác nào tiên nữ từ trên trời hạ phàm.

Nhìn thấy nàng, Bình An trong lòng không khỏi chấn động, toàn thân căng thẳng, nhưng sau khi bình tĩnh quan sát trở lại thì bỗng nhiên thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hóa ra đây lại là một bức tượng bằng đá, chỉ là chẳng biết người đắp nặn là ai mà lại có thủ pháp giỏi giang tinh tế như thế, khéo đoạt tạo hóa, sống động như thật.

Cả bốn người nhanh chóng tiến lại gần xem xét, càng nhìn vào bức tượng càng cảm thấy nó giống như là một người sống thực sự chứ không phải là một vật chết.

Bức tượng đứng lặng yên trầm mặc, ngẩng đầu nhìn thiên không, vẻ như đang lo lắng ngóng trông một ai đó.

Trên khuôn mặt tú mỹ, vào lúc này, nơi khóe mi thoạt nhiên có hai giọt sương long lanh chảy xuống trông giống như hai hàng lệ trong, lặng lẽ tràn ra khỏi đôi mắt tượng đá, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi xót xa thương cảm, giống như là cho dù trải qua vạn năm dài đằng đẵng, người con gái này vẫn chưa lau khô một nỗi thương hoài sâu nặng.

Phủ phục ở sau lưng bức tượng đá là những con Yêu Thú theo hầu có hình dạng khá kỳ lạ, lần lượt là Kê Chín Cựa, Mã Chín Hồng Mao, Tượng Chín Ngà.

- A! Ba đại Thủy Tổ của Yêu tộc sao lại cùng nhau xuất hiện tại đây, bọn họ mỗi người đều có tu vi cao tuyệt sao lại có thể cam nguyện lấy chân thân mà theo hầu cô gái này? Nàng rốt cuộc là ai?

Thu Bạch kinh hoảng hô lên, sắc mặt nàng lúc này cũng trở nên vô cùng tái mét.

Nàng không hoảng sợ sao được khi trong năm đại Thủy Tổ của Yêu tộc là Hồ – Nghê – Kê – Mã – Tượng thì đã có ba đại Thủy Tổ xuất hiện ở nơi đây, hơn nữa Nghê – Kê – Mã – Tượng vốn từ lâu đã tuyệt tích trên nhân thế có lẽ là từ vạn năm về trước.

Ngày nay, sự tích về Nghê – Kê – Mã – Tượng chỉ còn được nhắc đến như là một sự bí ẩn củ Yêu tộc ở trong những truyền thuyết xưa cũ mà thôi.

Bình An sau khi nghe Thu Bạch giải thích rõ ràng tại sao nàng lại hoảng sợ như vậy thì không tránh khỏi đồng cảm, trong mơ hồ hắn ý thức được rõ ràng một điều rằng chắc chắc ở vào vạn năm về trước, Lạc Hồng đã có một giai đoạn lịch sử kinh thiên, chỉ là không biết tại sao giai đoạn lịch sử vô cùng quan trọng ấy lại có thể bị thời gian mai một vùi lấp đi.

Đến tột cùng là ai, là thế lực nào có khả năng làm như vậy?

- Nàng chính là Mỵ Nương, con gái của Vua Hùng đời thứ mười tám ở vào thời đại Văn Lang, trong sách cổ của Thánh Giáo có ghi lại việc này, nàng chính là vợ của Sơn Tinh.

Thanh Lan vuốt vuốt lồng ngực nói ra, những sự kiện dồn dập kéo đến vừa khiến cho nàng sợ hãi lại vừa tò mò, dường như gốc gác của Ma Giáo đang từng bước từng bước được hé mở ra trước mắt nàng, điều này đối với nàng cũng rất là quan trọng.

Nhập Thế hòa thượng ánh mắt mê man bất định, cho dù là người trong Phật đạo tâm trí kiên định nhưng đứng trước những sự kiện to lớn như thế này thì tâm thức cho dù kiên định cách mấy cũng cũng liền không tránh khỏi rung động, bàng hoàng.

Bình An lúc này mới để ý, lúc này hắn đã hoàn toàn bước lên trên đỉnh của cái đài đá, đây là một khoảnh sân rất rộng, trên sân có rất nhiều bức tượng người đang quỳ, tất cả đều là chiến binh của cổ tộc Sơn Tinh, tất cả đều hướng về phía một ngôi đền ở giữa sân mà triều bái, nét mặt thành kính.

Bình An cảm nhận rất rõ ràng, thứ đồ vật đang kêu gọi hắn đang ở chín trong ngôi đền đó.

- Mọi người hãy cẩn thận thêm một chút!

Hắn vội vàng nhắc nhở mọi người, sau đó cẩn thận len lỏi qua những hàng người đá bước về phía ngôi đền.

Đi đến trước cổng lớn của ngôi đền, có thể thấy được bên trên hai cánh cửa hai bên chạm khắc nổi hình hai con chim Lạc lớn tung cánh bay cao.

Ánh sáng bảy màu mà đám người Bình An nhìn thấy lúc ở bên dưới cái đài đá chính là thấu phát ra từ phía trong của ngôi đền này.

Trong sự kích động, Bình An run rẩy đưa hai tay lên từ tốn đẩy ra hai cánh cửa.

Cánh cửa to lớn, tưởng như dầy nặng nhưng thật sự Bình An chỉ dùng một chút sức lực liền có thể mở ra dễ dàng, chỉ nghe “Két!” một tiếng, trước mắt mọi người ngay lập tức bị một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ chụp tới.

Sau khi quen dần với ánh sáng, mọi người lúc này mới mở mắt ra, bước vào phía sau cánh cửa.

Phía sau cánh cửa là một gian điện hết sức rộng lớn, nơi đây ở vào thời kỳ xa xưa có lẽ chính là sảnh lớn để những thầy cúng của bộ tộc Sơn Tinh tụ tập trước khi bước qua cánh cửa duy nhất dẫn đến hành lan đi về trong trung tâm của ngôi đền nằm ở phía xa kia.

Ánh sáng bảy màu như hóa thành thực chất, hệt như một dòng sông, chính là từ trong cánh cửa đó không ngừng chảy ra.

Trên bốn bức vách của gian điện khắc đầy tranh ảnh cực kỳ sống động, thu hút ánh mắt của mọi người, Bình An chậm rãi đi lướt qua từng bức tranh để mà quan sát.

Bức thứ nhất khắc họa hình ảnh một người đàn ông lực lưỡng khôi ngô gặp gỡ một người con gái rất đẹp, nói là đẹp hơn tiên nữ cũng không quá đáng, hai người về sau có đến một trăm đứa con.

Bức thứ hai khắc họa hình ảnh người đàn ông đó đang khuyên bảo một con Hồ ly có chín đuôi quanh thân tỏa ra trận trận yêu khí ngừng giết người bừa bãi.

Nhìn kỹ, nơi mi tâm của con Hồ ly đó có một cái bớt đỏ như son, nửa hé nửa hở giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra một con mắt thứ ba từ đó.

Hồ ly sau khi nghe lời khuyên của người đàn ông đó, liền thôi không giết người bừa bãi nữa, người đàn ông đó tỏ vẻ rất hài lòng, cắt tay ban cho Hồ ly ba giọt máu, cuối cùng Hồ ly nhờ vào ba giọt máu đó hóa đi thân thú, biến thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, những luồng yêu khí đậm đặc tồn tại quanh thân kia cũng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những luồn sương khói mỏng manh tinh khiết như tiên khí.

- Hồ thần! Hồ thần – Thủy tổ của Hồ Ly nhất tộc, tổ tiên của Hồ tộc vậy mà đã từng gặp gỡ thần phụ Lạc Long Quân trước kia..!

Thanh Lan níu lấy cánh tay của Thu Bạch chỉ vào bức tranh không ngừng hô lớn.

Thu Bạch như chết lặng người, con Hồ ly phía trên bức vẽ rõ ràng chính là Hồ thần – Thủy tổ của Hồ ly nhất tộc không sai được, nàng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ngay bởi vì trong ký ức truyền thừa của nàng từ trước đến giờ vẫn luôn tồn tại một hình ảnh giống y chang như vậy.

- Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà Hồ tộc trong lúc tu luyện lại có thể dễ dàng hóa thành hình người hơn những loài khác hay sao, hơn nữa một khi hóa hình thì toàn thân Yêu khí cũng theo đó mà biến mất...!

Thu Bạch lắp bắp thốt lên, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà Hồ ly nhất tộc vẫn còn tồn tại mạnh mẽ đến bây giờ trong khi bốn đại Yêu tộc còn lại đã hoàn toàn biến mất.

Trong dòng máu của Hồ ly nhất tộc vậy mà có một tia huyết mạch của Lạc Long Quân.
 

thusinhdalat

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
ÁC TIÊN
Tác giả: thusinhdalat
Chương 52: Đàn tế.
Hít sâu một hơi cố gắng đè nén những cảm xúc kinh hãi đang quay cuồng ở trong lòng, Thu Bạch nhanh chóng nhìn sang bức tranh thứ ba, nhưng bức tranh này đã không còn nhắc gì đến chuyện của Hồ thần nữa.

Chỉ thấy trên bức tranh thứ ba lúc này đây khắc họa một trận chiến vô cùng to lớn, ở trong đó Lạc Long Quân dẫn đầu loài người và Yêu tộc tiến hành giao chiến với những con quái vật đông đảo, những con quái vật này có hình dạng hết sức quen thuộc đối với đám người Bình An, đầu cá thân người, bọn nó chính là những con Kình Quỷ mà mọi người đã từng gặp gỡ ở trong khu rừng lúc trước.

Trận chiến này phải nói là vô cùng kinh thiên thảm liệt, máu chảy thành sông nhuộm thắm không gian, xác chết chồng chất như núi.

Ban đầu, một mình Lạc Long Quân cùng với năm mươi người con cùng giao chiến với Kình Quỷ Vương và Kình Quỷ Tướng, trận chiến có vẻ thất thế nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng sau đó may mà Âu Cơ đã dẫn theo năm mươi người con còn lại cùng với Tiên tộc đến cứu viện kịp thời.

Tiên tộc đến liền khiến cho trận chiến ngay lập tức thay đổi, mặc dù ác liệt nhưng cuối cùng dưới sự hợp lực của lạc Long Quân và Âu Cơ, Kình Quỷ Vương đã bị hai người đánh trọng thương phải quay đầu bỏ chạy.

Đội quân Kình Quỷ tan rã.

Một mình Lạc Long Quân đuổi theo chém giết Kình Quỷ Vương, đuổi đến biển Đông thì giết được nó.

Lạc Long Quân chém đầu của Kình Quỷ Vương xuống sau đó rút xương sống của nó chế tạo thành một thanh kiếm.

Bình An sau khi nhìn thấy được hình dáng của thanh kiếm ở trong bức tranh thì trong đầu hắn chợt nổ oanh một tiếng như bị sấm đánh.

Thanh kiếm trên bức tranh kia rõ ràng giống y như thanh Vô Danh Kiếm mà hắn đang đeo sau lưng vậy.

- A! Có lẽ nào..!

Bình An hít sâu từng ngụm khí, cảm xúc trong lòng phức tạp quay cuồng như biển động sóng xô trào dâng dữ dội.

- A di đà phật! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Nếu như câu chuyện ở trong những bức tranh này là sự thật thì chẳng lẽ Chánh Đạo chúng ta ngay từ lúc mới bắt đầu đã sai lầm rồi ư? Rốt cuộc thì bên nào mới là Chánh bên nào mới là Ma?

Nhập Thế Hòa Thượng hoang mang thốt lên, những bí ẩn này có sức ảnh hưởng quá lớn, khiến cho tâm cảnh của hắn vốn cứng cỏi xưa nay cũng phải gợn sóng lung lay, những lý niệm trong lòng gần như muốn sụp đổ.

- Sư huynh! Anh hãy mau bình tĩnh lại, anh cần gì phải cố chấp, ác thiện ở tại lòng người, cũng giống như đóa hoa sen vậy, nếu là tinh khiết thì cho dù có sinh trưởng ở trong đám bùn lầy dơ bẩn nó cũng có thể tỏa ra hương hoa thơm ngát, đây là những lời ông bà ngoại thường nói với em khi còn nhỏ.

Bình An trông thấy sắc mặt của Nhập Thế Hòa Thượng liên tục vặn vẹo, dường như có dấu hiệu muốn tẩu hỏa nhập ma, hắn hoảng quá trong lúc vội vàng liền vô thức nói ra.

- Thiện tai ! Thiện tai! Sư đệ nói rất đúng!

Nghe những lời nói của Bình An, Nhập Thế Hòa Thượng như ngộ ra điều gì đó, lý trí theo đó cũng dần dần thanh tỉnh lại.

Bình An thấy Nhập Thế Hòa Thượng đã thoát khỏi nguy hiểm, liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, ở trên đời này, điều đáng sợ nhất đối với người Tu Tiên đó chính là bị tâm Ma xâm lấn khiến cho bản thân mất đi lý trí.

Hắn không dám lưu luyến nhìn vào những bức tranh khắc ở trên tường thêm chút nào nữa, kêu gọi mọi người hướng về phía cánh cửa đang có ánh sáng bảy màu không ngừng tràn ra bước tới.

Xuyên qua cánh cửa, là dãy hành lan dài dẫn vào trung tâm của ngôi đền, ánh sáng bảy màu như hóa thành thực chất, hệt như những dòng nước, uốn lượn bao quanh.

Điểm cuối của hành lan dần dần hiện ra, càng đi tới gần, Bình An càng cảm thấy sự nôn nóng và khao khát mãnh liệt của Vô Danh Kiếm.

Bước qua mái vòm cao ngất, đập vào mắt mọi người lúc này đây là một cái Đàn Tế bằng đá lớn vuông vức, bốn mặt Đàn Tế khắc đầy họa tiết hình chim Lạc và hoa văn trống đồng, nếu như các đại môn phái của Chánh Ma có mặt ở đây vào lúc này, chắc hẳn tất cả bọn họ sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì cái Đàn Tế này giống y như đúc cái Đàn Tế ở đảo Trường Sa, chỉ khác là ở trên Đàn Tế này hiện thời đang lơ lửng một chiếc vỏ kiếm.

Vỏ kiếm màu đen, hoa văn như vảy cá, bị bao phủ bên trong một tấm màn ánh sáng bảy màu không ngừng lưu chuyển.

Ánh sáng bảy màu này hóa ra lại được phát ra từ bốn chiếc trống đồng cổ kính đặt ở bốn góc của Đàn Tế, hợp lại y hệt như một chiếc lồng úp xuống.

Lúc Bình An xuất hiện, bước đến phía trước tấm màn sáng của Đàn Tế thì dị biến xảy ra, chiếc vỏ kiếm dường như cảm thấy được điều gì đó, đột ngột thức tỉnh, tán phát ra ánh sáng màu xanh đen mạnh mẽ, không ngừng run lên dữ dội, như muốn dãy dụa thoát ra khỏi cái Đàn Tế kia.

Bốn chiếc trống đồng trên Đàn Tế dường như cảm nhận được sự chống đối của nó, ngay lập tức sáng rực lên, phát ra vô số tiếng trống dồn dập, âm thanh ẩn hiện như từ cõi xa xăm vọng lại.

Ánh sáng bảy màu theo tiếng trống dồn dập càng lúc càng phát ra rực rỡ, áp chế luồng ánh sáng xanh đen phát ra từ vỏ kiếm.

Nhưng lúc này, Vô Danh Kiếm ở phía sau lưng Bình An đột nhiên run lên bần bật, tự động thoát ly ra khỏi vỏ kiếm, bay lơ lửng phía trên đỉnh đầu của Bình An.

Trên thân kiếm liên tục toả ra ánh sáng màu xanh đen rực rỡ đến chói mắt có phần dữ dội, từng đợt tiếng kiếm ngâm không ngừng lan tỏa ra bốn bề không gian, ngân nga vang vọng như muốn đánh tan những tiếng trống kia, cộng hưởng cùng chiếc vỏ kiếm ở trên Đàn Tế.

Đồng thời lúc này, một luồng hơi lạnh giá như băng chợt bất ngờ xuất hiện, luồng hơi lạnh từ trên Vô Danh Kiếm truyền sang, nhanh chóng xâm lấn tâm hồn của Bình An, đóng băng ý thức của hắn.

Hai mắt Bình An đột nhiên hằn lên những tia máu li ti, bắn ra một luồng hồng quang yêu dị, từ trên thân thể, một luồng sát khí khủng bố không ngừng tản mát ra bốn phía, khiến cho những người còn lại phải giật mình kinh hãi.

- Sư đệ!

- Bình An!

Ba người đồng thanh kêu to lên.

Bình An quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt đỏ ngầu của hắn, lúc này đây sát khí đang không ngừng dâng lên, ẩn hiện quay cuồng giống hệt như một cái xoáy nước to lớn giữa biển khơi sâu thẳm, muốn nuốt chửng mọi linh hồn, khiến cho người khác bất chợt sinh ra một nỗi sợ hãi không tên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Chạy…chạy…đi!

Bình An cố gắng gom hết chút lý trí còn sót lại, khó khăn lắm rít lên từng chữ.

- Úm Ma Ni Bát Mễ Hồng!

Nhập Thế Hòa Thượng nhận thấy tình thế không ổn, vội vàng chắp tay thành hình chữ Vạn, hai mắt nhắm lại, niệm lên Lục Tự Chân Ngôn, một trong những tuyệt học của Ẩn Thế Tự.

Theo tiếng tụng niệm của hắn, sáu khỏa hạt châu đen nhánh lập tức thoát ly chuỗi niệm châu đeo ở trên tay, bề mặt rực sáng lên sáu ký tự, bay múa xung quanh thân hình Bình An, hợp thành một trận pháp hình ngôi sao sáu cánh.

Trận pháp sau khi hình thành, trong chớp mắt liền tỏa ra trận trận tiếng đọc kinh văng vẳng, ánh sáng màu vàng nhu hòa, ứng với tiếng tụng kinh của Nhập Thế Hòa Thượng mà tiến hành áp chế sát khí tỏa ra từ trên thân thể của Bình An.

Có điều, Vô Danh Kiếm lúc này đây dường như đã bị hành động của Nhập Thế Hòa Thượng chọc giận, bị khiêu khích, nó phát ra tiếng kiếm ngâm càng lúc càng lớn, cuối cùng bộc phát ra một trận hào quang mãnh liệt, đánh tan tành trận pháp của Nhập Thế Hòa Thượng.

- Phụt!

Nhập Thế Hòa Thượng lập tức phun về trước một ngụm máu, cũng còn may, trong lúc nguy cấp, Thu Bạch và Thanh Lan đã kịp thời dùng Tiên bảo của mình cứu lấy tính mạng của hắn.

- A..a..a!

Bình An lúc này hét lên như một con dã thú, hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí, từ trên thân thể, từng sợi máu mảnh như tơ không ngừng thoát ly thân thể bị Vô Danh Kiếm hấp thu.

- Bình An!

Thanh Lan hét to lên, vận khởi Tiên bảo xông về phía hắn, nhưng lại bị một bức tường vô hình cản trở, không có cách nào tiến lên được.

Vô Danh Kiếm phát ra hào quang càng ngày càng sáng ngời, giây lát sau hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, chém thẳng về phía Đàn Tế, khí thế vô cùng mạnh mẽ như bạt núi rạch trời.

Tiếng trống ở trên Đàn Tế phát ra càng dồn dập và mạnh mẽ như muốn kháng cự lại Vô Danh Kiếm.

Chỉ nghe một tiếng nổ chát chúa vang lên, bức màn sáng bảo về Đàn Tế ngay lập tức sụp đổ, có lẽ là do trải qua vạn năm hao mòn, có lẽ là do không có người duy trì điều khiển, bức màn sáng nhìn như chắc chắn đến nỗi ở trên đời này có lẽ không có thứ gì có thể phá hủy được vậy mà lại không hề chịu nổi một kích.

Khí lưu từ vụ va chạm hóa thành một cơn bão vô cùng cuồng bạo, lấy Bình An làm trung tâm quét bay mọi thứ.

Đám người Thanh Lan đứng mũi chịu sào liền bị cơn bão thổi bay lên không trung, đập mạnh vào bức tường của ngôi đền, rớt xuống bất tỉnh.

Ba người mặc dù bị trọng thương nhưng cũng còn may là nhờ có Tiên bảo bảo vệ , hơn nữa đạo hạnh của mỗi người cũng không yếu cho nên mới có thể tạm thời bảo vệ tánh mạng.

Chiếc vỏ kiếm thoát khỏi sự khống chế của Đàn Tế liền bay vút lên, quấn quít lấy Vô Danh Kiếm không ngừng phát ra tiếng ngâm vui vẻ, như là gặp lại người thân lâu ngày xa cách.

Vô Danh Kiếm cũng ngân lên từng tiếng cộng hưởng với chiếc vỏ kiếm, cuối cùng cắm hẳn vào trong chiếc vỏ kiếm, hợp hai làm một.

Khoảnh khắc ấy, cả vùng núi Hồng Lĩnh đột nhiên chấn động, rung chuyển dữ dội, như người khổng lồ ngủ say sau vạn năm bị đánh thức, từ trên đỉnh của chín mươi chín ngọn núi bỗng dưng có chín mươi chín cột ánh sáng thô to bắn thẳng lên trời, xuyên qua tận mây xanh.

Một cái đồ án pháp trận khổng lồ cũng theo đó hiện ra, che phủ bầu trời.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top