Đoạn này dài gấp đôi đoạn trước.
Bài tập lần này phức tạp hơn, vì có nhiều chi tiết khắc họa ngoại hình cũng như nội tâm nhân vật. Hơn nữa còn cần lột tả cả sắc buồn của truyện.
Các tình yêu xuất sắc của ta, tiến lên nào!!!
Có vẻ text dài quá nên ta lại chia ra làm hai vậy.
Các tình yêu ơi cố lên nào.
P1
P2
Thành viên đã trả bài:
1.
2.
3.
Các bạn có thể chọn 1 trong 2 hoặc làm cả hai nhé. Nhớ ghi rõ phần 1 phần 2. :2
Bài tập lần này phức tạp hơn, vì có nhiều chi tiết khắc họa ngoại hình cũng như nội tâm nhân vật. Hơn nữa còn cần lột tả cả sắc buồn của truyện.
Các tình yêu xuất sắc của ta, tiến lên nào!!!
Có vẻ text dài quá nên ta lại chia ra làm hai vậy.
Các tình yêu ơi cố lên nào.
P1
不多时, 守卫回报说: "秦公子请进, 雷大人有请."
四周很安静, 只有弦音清亮, 夹杂了火盆里的火焰在燃烧跳跃的声音. 宁夏禀住呼吸, 她听见了自己的心跳的声音... 像要从这胸腔里跳出来!
忽然秦天生握住了她的手, 宽大温暖的掌心带着温热的温度, 贴紧了她的.
心跳不禁一缓.
宁夏带着一点点的感激之情望向他, 哪知, 他眼中的温柔一瞬即逝, 换上似笑非笑嘲讽的笑脸, 说: "公主, 你们的见面真让我期待啊."
宁夏冷笑: "秦公子真是有着变态的窥视心!"
秦天生听罢, 大笑起来, 放肆张狂.
宁夏拉开披风, 做了个深呼吸.
很好, 深夜冰冷的空气让她脑袋迅速清醒起来.
她曾想象过许多她与他再见面的情景. 或互相厮杀, 或大声叫骂... 可原来, 她与他的这一面, 可以那么平淡, 仿佛那场血案从来没有发生过, 她还是原来的她, 他也还是原来的他.
营帐里的布置都是按照他以前喜欢的风格, 充满了书卷气, 使得外人看起来, 这不像是一个主帅的营地, 而更像是夫子的书房.
他背对着她, 席地而坐, 膝上放着琴, 边撩拨, 边望着桌前的一幅画像, 仿佛望穿了秋水, 失了魂落了魄.
琴声未停, 他轻轻开口道: "天生, 找到她了吗?"
这个声音, 低沉而温柔, 与曾经一度徘徊在她梦中的那个声音, 竟是一模一样! 只是如今带着疲倦和无奈.
都一年半了! 五百个日夜, 足使得物是人非.
宁夏用力握紧自己的拳头, 以此来抑制自己不由自主的颤抖. 她早就知道, 雷若月是她心中的那根刺, 扎在她心底最深处的那根刺! 可是想不到的是, 她一直一直想来见他一面, 见到了, 却害怕了.
心没有退缩, 是这个身体本能地做出了颤抖的反应!
"雷大人, 你竟没有听出来, 走进这间营帐的, 是两个人." 秦天生语带嘲讽地说, "是我脚步轻盈呢, 还是你太专注于这毫无价值的画像."
琴音抖了一下, "嘣" 一声, 弦断了开来. 雷若月的背一僵, 明显到连宁夏都看得出来.
她甚至也能感受到他因为紧张的停滞的呼吸... 雷若月缓缓转过身, 宁夏看见了他指间被断弦弹回来时割开的一道血口.
原来... 他也跟她一样么...
四周很安静, 只有弦音清亮, 夹杂了火盆里的火焰在燃烧跳跃的声音. 宁夏禀住呼吸, 她听见了自己的心跳的声音... 像要从这胸腔里跳出来!
忽然秦天生握住了她的手, 宽大温暖的掌心带着温热的温度, 贴紧了她的.
心跳不禁一缓.
宁夏带着一点点的感激之情望向他, 哪知, 他眼中的温柔一瞬即逝, 换上似笑非笑嘲讽的笑脸, 说: "公主, 你们的见面真让我期待啊."
宁夏冷笑: "秦公子真是有着变态的窥视心!"
秦天生听罢, 大笑起来, 放肆张狂.
宁夏拉开披风, 做了个深呼吸.
很好, 深夜冰冷的空气让她脑袋迅速清醒起来.
她曾想象过许多她与他再见面的情景. 或互相厮杀, 或大声叫骂... 可原来, 她与他的这一面, 可以那么平淡, 仿佛那场血案从来没有发生过, 她还是原来的她, 他也还是原来的他.
营帐里的布置都是按照他以前喜欢的风格, 充满了书卷气, 使得外人看起来, 这不像是一个主帅的营地, 而更像是夫子的书房.
他背对着她, 席地而坐, 膝上放着琴, 边撩拨, 边望着桌前的一幅画像, 仿佛望穿了秋水, 失了魂落了魄.
琴声未停, 他轻轻开口道: "天生, 找到她了吗?"
这个声音, 低沉而温柔, 与曾经一度徘徊在她梦中的那个声音, 竟是一模一样! 只是如今带着疲倦和无奈.
都一年半了! 五百个日夜, 足使得物是人非.
宁夏用力握紧自己的拳头, 以此来抑制自己不由自主的颤抖. 她早就知道, 雷若月是她心中的那根刺, 扎在她心底最深处的那根刺! 可是想不到的是, 她一直一直想来见他一面, 见到了, 却害怕了.
心没有退缩, 是这个身体本能地做出了颤抖的反应!
"雷大人, 你竟没有听出来, 走进这间营帐的, 是两个人." 秦天生语带嘲讽地说, "是我脚步轻盈呢, 还是你太专注于这毫无价值的画像."
琴音抖了一下, "嘣" 一声, 弦断了开来. 雷若月的背一僵, 明显到连宁夏都看得出来.
她甚至也能感受到他因为紧张的停滞的呼吸... 雷若月缓缓转过身, 宁夏看见了他指间被断弦弹回来时割开的一道血口.
原来... 他也跟她一样么...
Không bao lâu, thủ vệ hồi báo nói: "Tần công tử mời đến, Lôi đại nhân cho mời."
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có dây cung âm trong trẻo, xen lẫn trong chậu than hỏa diễm tại thiêu đốt nhảy lên thanh âm. Ninh Hạ bẩm ở hô hấp, nàng nghe thấy được tim đập của mình thanh âm... Như muốn từ nơi này trong lồng ngực nhảy ra!
Bỗng nhiên Tần Thiên Sinh cầm tay của nàng, rộng thùng thình ôn hòa lòng bàn tay mang theo ấm áp độ ấm, dán chặt nàng đấy.
Tim đập không khỏi dừng một chút.
Ninh Hạ mang theo từng chút một lòng cảm kích nhìn về phía hắn, nào biết, trong mắt của hắn ôn nhu một cái chớp mắt tức thì, thay đổi giống như cười mà không phải cười trào phúng khuôn mặt tươi cười, nói: "Công chúa, các ngươi gặp mặt thật làm cho ta chờ mong ah."
Ninh Hạ cười lạnh: "Tần công tử thực là có thêm biến thái nhìn xem tâm!"
Tần Thiên Sinh sau khi nghe xong, cười ha hả, làm càn liều lĩnh.
Ninh Hạ kéo ra áo choàng, làm cái hít sâu.
Rất tốt, đêm khuya lạnh như băng không khí lại để cho nàng đầu nhanh chóng thanh tỉnh lên.
Nàng từng muốn giống như qua rất nhiều nàng cùng hắn gặp lại tình cảnh. Hoặc giúp nhau chém giết, hoặc lớn tiếng chửi bậy... Có thể nguyên lai, nàng cùng hắn cái này một mặt , có thể như vậy bình thản, phảng phất trận kia huyết án chưa từng có phát sinh qua, nàng chính là nàng, hắn cũng chính là hắn.
Trong doanh trướng bố trí đều là dựa theo hắn trước kia ưa thích phong cách, tràn đầy phong độ của người trí thức, khiến cho ngoại nhân thoạt nhìn, cái này không giống như là một cái chủ soái nơi trú quân, mà càng giống là phu tử thư phòng.
Hắn đưa lưng về phía nàng, ngồi trên mặt đất, trên gối để đó Cầm, bên cạnh trêu chọc, bên cạnh nhìn qua trước bàn một bức chân dung, phảng phất nhìn xuyên thu thủy, mất hồn rơi xuống phách.
Tiếng đàn không ngừng, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiên Sinh, tìm được nàng sao?"
Cái thanh âm này, trầm thấp mà ôn nhu, cùng đã từng một lần bồi hồi tại nàng trong mộng cái thanh âm kia, đúng là giống như đúc! Chỉ là hôm nay mang theo mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Đều một năm rưỡi rồi! 500 cái ngày đêm, đủ khiến cho người và vật không còn.
Ninh Hạ dùng sức nắm chặt nắm đấm của mình, dùng này đến ức chế chính mình không tự chủ được run rẩy. Nàng sớm đã biết rõ, Lôi Nhược Nguyệt là trong nội tâm nàng cái kia căn đâm, đâm vào nàng đáy lòng chỗ sâu nhất cái kia căn đâm! Nhưng là muốn không đến chính là, nàng một mực vẫn muốn đến gặp hắn một lần, gặp được, lại sợ hãi.
Tâm không có lùi bước, là thân thể này bản năng làm ra run rẩy phản ứng!
"Lôi đại nhân, ngươi lại không có nghe được ra, đi vào gian phòng này doanh trướng đấy, là hai người." Tần Thiên Sinh ngữ mang trào phúng nói, "Là ta bước chân nhẹ nhàng đâu rồi, vẫn là ngươi quá chuyên chú tại cái này không có chút giá trị bức họa."
Tiếng đàn run lên thoáng một phát, "B-A-N-G...GG" một tiếng, dây cung gãy đi ra. Lôi Nhược Nguyệt lưng (vác) cứng đờ, rõ ràng đến liền Ninh Hạ cũng nhìn ra được.
Nàng thậm chí cũng có thể cảm nhận được hắn bởi vì khẩn trương đình trệ hô hấp... Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Ninh Hạ nhìn thấy hắn ngón giữa bị đàn đứt dây đạn khi trở về cắt một đạo miệng máu.
Nguyên lai... Hắn cũng cùng nàng như nhau sao...
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có dây cung âm trong trẻo, xen lẫn trong chậu than hỏa diễm tại thiêu đốt nhảy lên thanh âm. Ninh Hạ bẩm ở hô hấp, nàng nghe thấy được tim đập của mình thanh âm... Như muốn từ nơi này trong lồng ngực nhảy ra!
Bỗng nhiên Tần Thiên Sinh cầm tay của nàng, rộng thùng thình ôn hòa lòng bàn tay mang theo ấm áp độ ấm, dán chặt nàng đấy.
Tim đập không khỏi dừng một chút.
Ninh Hạ mang theo từng chút một lòng cảm kích nhìn về phía hắn, nào biết, trong mắt của hắn ôn nhu một cái chớp mắt tức thì, thay đổi giống như cười mà không phải cười trào phúng khuôn mặt tươi cười, nói: "Công chúa, các ngươi gặp mặt thật làm cho ta chờ mong ah."
Ninh Hạ cười lạnh: "Tần công tử thực là có thêm biến thái nhìn xem tâm!"
Tần Thiên Sinh sau khi nghe xong, cười ha hả, làm càn liều lĩnh.
Ninh Hạ kéo ra áo choàng, làm cái hít sâu.
Rất tốt, đêm khuya lạnh như băng không khí lại để cho nàng đầu nhanh chóng thanh tỉnh lên.
Nàng từng muốn giống như qua rất nhiều nàng cùng hắn gặp lại tình cảnh. Hoặc giúp nhau chém giết, hoặc lớn tiếng chửi bậy... Có thể nguyên lai, nàng cùng hắn cái này một mặt , có thể như vậy bình thản, phảng phất trận kia huyết án chưa từng có phát sinh qua, nàng chính là nàng, hắn cũng chính là hắn.
Trong doanh trướng bố trí đều là dựa theo hắn trước kia ưa thích phong cách, tràn đầy phong độ của người trí thức, khiến cho ngoại nhân thoạt nhìn, cái này không giống như là một cái chủ soái nơi trú quân, mà càng giống là phu tử thư phòng.
Hắn đưa lưng về phía nàng, ngồi trên mặt đất, trên gối để đó Cầm, bên cạnh trêu chọc, bên cạnh nhìn qua trước bàn một bức chân dung, phảng phất nhìn xuyên thu thủy, mất hồn rơi xuống phách.
Tiếng đàn không ngừng, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiên Sinh, tìm được nàng sao?"
Cái thanh âm này, trầm thấp mà ôn nhu, cùng đã từng một lần bồi hồi tại nàng trong mộng cái thanh âm kia, đúng là giống như đúc! Chỉ là hôm nay mang theo mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Đều một năm rưỡi rồi! 500 cái ngày đêm, đủ khiến cho người và vật không còn.
Ninh Hạ dùng sức nắm chặt nắm đấm của mình, dùng này đến ức chế chính mình không tự chủ được run rẩy. Nàng sớm đã biết rõ, Lôi Nhược Nguyệt là trong nội tâm nàng cái kia căn đâm, đâm vào nàng đáy lòng chỗ sâu nhất cái kia căn đâm! Nhưng là muốn không đến chính là, nàng một mực vẫn muốn đến gặp hắn một lần, gặp được, lại sợ hãi.
Tâm không có lùi bước, là thân thể này bản năng làm ra run rẩy phản ứng!
"Lôi đại nhân, ngươi lại không có nghe được ra, đi vào gian phòng này doanh trướng đấy, là hai người." Tần Thiên Sinh ngữ mang trào phúng nói, "Là ta bước chân nhẹ nhàng đâu rồi, vẫn là ngươi quá chuyên chú tại cái này không có chút giá trị bức họa."
Tiếng đàn run lên thoáng một phát, "B-A-N-G...GG" một tiếng, dây cung gãy đi ra. Lôi Nhược Nguyệt lưng (vác) cứng đờ, rõ ràng đến liền Ninh Hạ cũng nhìn ra được.
Nàng thậm chí cũng có thể cảm nhận được hắn bởi vì khẩn trương đình trệ hô hấp... Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Ninh Hạ nhìn thấy hắn ngón giữa bị đàn đứt dây đạn khi trở về cắt một đạo miệng máu.
Nguyên lai... Hắn cũng cùng nàng như nhau sao...
毕竟曾经是最熟悉的人, 熟悉到只要一个眼神就能明白他在想什么.
"你来了." 他说得云淡风轻, 带起一抹笑容.
依然是那么温柔, 如沐春风.
这样的笑容会把她溺死——至少曾经溺死过.
"是的, 我来了." 宁夏不敢笑. 他们之间, 没有人会是赢家, 但故事总得有个结局, 该面对的, 总得去面对.
她没有他这样的修养, 面对他, 她笑不出来.
他们就这样, 隔着五步的距离, 遥望彼此.
宁夏强迫着自己不能低头, 眼神的战争她从来不曾害怕过! 只是她悲哀地发现, 她从来都抵抗不了雷若月的一个笑容!
他为什么要这样悲伤地看着她?
他哪里来的那么多忧伤? !
他在笑, 可眼里那分明的眷恋露骨得不带一丝掩饰!
雷若月你凭什么? ! 凭什么用这样深邃的眼神, 仿佛这一生都如此遥望, 如此渴求!
雷若月你凭什么! 你无辜吗? 曾经的你或许无辜, 但现在的你绝不无辜! 万人之上的你, 凭什么自己去悲伤!
...
可是他依然那么优雅... 像株兰, 清风扶面的淡雅, 不强势, 无所求. 她相信, 这天底下, 能把悲伤都可以表现得如此优雅的, 只有雷若月了!
可惜这些淡然都是一场骗局, 挥手屠城的雷若月, 不配用这么圣洁的兰来形容!
雷若月笑着, 眼中流淌出了隔着千山万水的思念.
她也变了. 脸被冷风吹出了异样得红色, 美丽而迷人. 原来那个会对他撒娇, 跟他耍赖的小女孩, 已经长大了... 惟独那双眼睛, 和依然倔强的眼神, 一如既往昭示着她的固执, 固执得让他疼到心里面.
他不敢眨眼, 似乎只要一眨眼, 她就会像在他无数个梦中那样, 消失不见.
他微笑着默默凝视, 一如从前.
"嘿, 你们不会就这样... 吧!" 秦天生酸涩的笑声打破了这片沉寂, 他忽然伸手, 从背后推了宁夏一把.
"你来了." 他说得云淡风轻, 带起一抹笑容.
依然是那么温柔, 如沐春风.
这样的笑容会把她溺死——至少曾经溺死过.
"是的, 我来了." 宁夏不敢笑. 他们之间, 没有人会是赢家, 但故事总得有个结局, 该面对的, 总得去面对.
她没有他这样的修养, 面对他, 她笑不出来.
他们就这样, 隔着五步的距离, 遥望彼此.
宁夏强迫着自己不能低头, 眼神的战争她从来不曾害怕过! 只是她悲哀地发现, 她从来都抵抗不了雷若月的一个笑容!
他为什么要这样悲伤地看着她?
他哪里来的那么多忧伤? !
他在笑, 可眼里那分明的眷恋露骨得不带一丝掩饰!
雷若月你凭什么? ! 凭什么用这样深邃的眼神, 仿佛这一生都如此遥望, 如此渴求!
雷若月你凭什么! 你无辜吗? 曾经的你或许无辜, 但现在的你绝不无辜! 万人之上的你, 凭什么自己去悲伤!
...
可是他依然那么优雅... 像株兰, 清风扶面的淡雅, 不强势, 无所求. 她相信, 这天底下, 能把悲伤都可以表现得如此优雅的, 只有雷若月了!
可惜这些淡然都是一场骗局, 挥手屠城的雷若月, 不配用这么圣洁的兰来形容!
雷若月笑着, 眼中流淌出了隔着千山万水的思念.
她也变了. 脸被冷风吹出了异样得红色, 美丽而迷人. 原来那个会对他撒娇, 跟他耍赖的小女孩, 已经长大了... 惟独那双眼睛, 和依然倔强的眼神, 一如既往昭示着她的固执, 固执得让他疼到心里面.
他不敢眨眼, 似乎只要一眨眼, 她就会像在他无数个梦中那样, 消失不见.
他微笑着默默凝视, 一如从前.
"嘿, 你们不会就这样... 吧!" 秦天生酸涩的笑声打破了这片沉寂, 他忽然伸手, 从背后推了宁夏一把.
Dù sao đã từng là nhất người quen, quen thuộc đến chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu rõ hắn đang suy nghĩ gì.
"Ngươi đã đến rồi." Hắn nói được mây trôi nước chảy, mang theo một vòng dáng tươi cười.
Vẫn là ôn nhu như vậy, như tắm gió xuân.
Như vậy dáng tươi cười sẽ đem nàng chết chìm —— ít nhất đã từng chết chìm qua.
"Đúng vậy, ta đến rồi." Ninh Hạ không dám cười. Bọn hắn tầm đó, không có người sẽ là người thắng, nhưng câu chuyện dù sao cũng phải có một kết cục, nên mặt đúng đích, dù sao cũng phải đi đối mặt.
Nàng không có hắn như vậy tu dưỡng, đối mặt hắn, nàng cười không nổi.
Bọn hắn cứ như vậy, cách năm bước khoảng cách, nhìn xa lẫn nhau.
Ninh Hạ bắt buộc lấy mình không thể cúi đầu, ánh mắt chiến tranh nàng chưa bao giờ từng sợ hãi qua! Chỉ là nàng bi ai phát hiện, nàng cho tới bây giờ đều chống cự không được Lôi Nhược Nguyệt một cái dáng tươi cười!
Hắn tại sao phải như vậy bi thương mà nhìn xem nàng?
Hắn nơi nào đến nhiều như vậy ưu thương? !
Hắn đang cười, có thể trong mắt cái kia rõ ràng quyến luyến rõ ràng được không mang theo một tia che dấu!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì dùng như vậy ánh mắt thâm thúy, phảng phất cả đời này cũng như này nhìn xa, như thế khao khát!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì! Ngươi người vô tội sao? Từng đã là ngươi có lẽ người vô tội, nhưng ngươi bây giờ tuyệt không người vô tội! Trên vạn người ngươi, dựa vào cái gì chính mình đi bi thương!
...
Thế nhưng mà hắn y nguyên như vậy ưu nhã... Như gốc lan, gió mát vịn mặt thanh nhã, không được thế, không chỗ nào cầu. Nàng tin tưởng, dưới gầm trời này, có thể đem bi thương cũng có thể biểu hiện được như thế ưu nhã đấy, chỉ có Lôi Nhược Nguyệt rồi!
Đáng tiếc những...này lạnh nhạt đều là một hồi âm mưu, bầy kế, phất tay tàn sát hàng loạt dân trong thành Lôi Nhược Nguyệt, không xứng dùng như vậy thánh khiết lan để hình dung!
Lôi Nhược Nguyệt cười, mắt giữa dòng chảy ra cách thiên sơn vạn thủy tưởng niệm.
Nàng cũng thay đổi. Mặt bị gió lạnh thổi ra khác thường được màu đỏ, xinh đẹp mà mê người. Nguyên lai cái kia sẽ đối với hắn làm nũng, cùng hắn chơi xấu tiểu nữ hài, đã trưởng thành... Duy độc cặp mắt kia, cùng y nguyên quật cường ánh mắt, trước sau như một tỏ rõ lấy nàng cố chấp, cố chấp đến làm cho hắn đau đến trong nội tâm.
Hắn không dám trong nháy mắt, tự hồ chỉ muốn nháy mắt, nàng sẽ như tại hắn vô số trong mộng như vậy, biến mất không thấy gì nữa.
Hắn mỉm cười yên lặng ngưng mắt nhìn, giống nhau lúc trước.
"Hắc, các ngươi sẽ không cứ như vậy... A!" Tần Thiên Sinh chua xót tiếng cười phá vỡ cái này phiến yên lặng, hắn bỗng nhiên thò tay, từ phía sau lưng đẩy Ninh Hạ một bả.
"Ngươi đã đến rồi." Hắn nói được mây trôi nước chảy, mang theo một vòng dáng tươi cười.
Vẫn là ôn nhu như vậy, như tắm gió xuân.
Như vậy dáng tươi cười sẽ đem nàng chết chìm —— ít nhất đã từng chết chìm qua.
"Đúng vậy, ta đến rồi." Ninh Hạ không dám cười. Bọn hắn tầm đó, không có người sẽ là người thắng, nhưng câu chuyện dù sao cũng phải có một kết cục, nên mặt đúng đích, dù sao cũng phải đi đối mặt.
Nàng không có hắn như vậy tu dưỡng, đối mặt hắn, nàng cười không nổi.
Bọn hắn cứ như vậy, cách năm bước khoảng cách, nhìn xa lẫn nhau.
Ninh Hạ bắt buộc lấy mình không thể cúi đầu, ánh mắt chiến tranh nàng chưa bao giờ từng sợ hãi qua! Chỉ là nàng bi ai phát hiện, nàng cho tới bây giờ đều chống cự không được Lôi Nhược Nguyệt một cái dáng tươi cười!
Hắn tại sao phải như vậy bi thương mà nhìn xem nàng?
Hắn nơi nào đến nhiều như vậy ưu thương? !
Hắn đang cười, có thể trong mắt cái kia rõ ràng quyến luyến rõ ràng được không mang theo một tia che dấu!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì dùng như vậy ánh mắt thâm thúy, phảng phất cả đời này cũng như này nhìn xa, như thế khao khát!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì! Ngươi người vô tội sao? Từng đã là ngươi có lẽ người vô tội, nhưng ngươi bây giờ tuyệt không người vô tội! Trên vạn người ngươi, dựa vào cái gì chính mình đi bi thương!
...
Thế nhưng mà hắn y nguyên như vậy ưu nhã... Như gốc lan, gió mát vịn mặt thanh nhã, không được thế, không chỗ nào cầu. Nàng tin tưởng, dưới gầm trời này, có thể đem bi thương cũng có thể biểu hiện được như thế ưu nhã đấy, chỉ có Lôi Nhược Nguyệt rồi!
Đáng tiếc những...này lạnh nhạt đều là một hồi âm mưu, bầy kế, phất tay tàn sát hàng loạt dân trong thành Lôi Nhược Nguyệt, không xứng dùng như vậy thánh khiết lan để hình dung!
Lôi Nhược Nguyệt cười, mắt giữa dòng chảy ra cách thiên sơn vạn thủy tưởng niệm.
Nàng cũng thay đổi. Mặt bị gió lạnh thổi ra khác thường được màu đỏ, xinh đẹp mà mê người. Nguyên lai cái kia sẽ đối với hắn làm nũng, cùng hắn chơi xấu tiểu nữ hài, đã trưởng thành... Duy độc cặp mắt kia, cùng y nguyên quật cường ánh mắt, trước sau như một tỏ rõ lấy nàng cố chấp, cố chấp đến làm cho hắn đau đến trong nội tâm.
Hắn không dám trong nháy mắt, tự hồ chỉ muốn nháy mắt, nàng sẽ như tại hắn vô số trong mộng như vậy, biến mất không thấy gì nữa.
Hắn mỉm cười yên lặng ngưng mắt nhìn, giống nhau lúc trước.
"Hắc, các ngươi sẽ không cứ như vậy... A!" Tần Thiên Sinh chua xót tiếng cười phá vỡ cái này phiến yên lặng, hắn bỗng nhiên thò tay, từ phía sau lưng đẩy Ninh Hạ một bả.
Thành viên đã trả bài:
1.
Không bao lâu, thủ vệ hồi báo nói: "Tần công tử đã đến, Lôi đại nhân cho mời vào."
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có tiếng dây cung trong trẻo, xen lẫn tiếng lửa thiêu đốt trong chậu than hồng. Ninh Hạ dừng hô hấp, nàng nghe thấy được tiếng tim của mình đập càng nhanh... Như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra!
Bỗng nhiên Tần Thiên Sinh cầm tay của nàng, bàn tay to mang theo độ ấm ôn hòa xoa lòng bàn tay nhỏ bé, noãn nà của Ninh Hạ
Tim đập không khỏi dừng một chút.
Ninh Hạ nhìn về phía hắn ánh mắt mang đầy cảm kích, nào biết, trong mắt của hắn một tia ôn nhu xẹt qua tức thì, thay đổi giống như không có chuyện gì cà lơ phất phơ tươi cười, nói: "Công chúa, các ngươi gặp mặt thật làm cho ta chờ mong ah."
Ninh Hạ cười lạnh: "Tần công tử thật là giống như chị em ta rất hiểu tâm t.ư phụ nữ!"
Tần Thiên Sinh sau khi nghe xong, cười ha hả, làm càn bất chấp nguy hiểm, tai họa xảy ra.
Ninh Hạ kéo lại áo choàng, hít một hơi thật sâu.
Rất tốt, đêm khuya không khí lạnh như băng làm cho đầu óc nàng nhanh chóng thanh tỉnh.
Nàng từng nghĩ rất nhiều cảnh nàng cùng hắn gặp lại. Hoặc giúp nhau chém giết, hoặc lớn tiếng chửi bậy... Có thể căn bản, nàng và hắn cùng một loại người, có thể như vậy bình thản, trận máu đẫm như vậy chưa từng có xảy ra, nàng chính là nàng, hắn cũng chính là hắn.
Trong doanh trướng bố trí đều là dựa theo phong cách ưa thích trước kia của hắn, tràn đầy phong độ của người trí thức, khiến cho người khác thoạt nhìn, nơi này không giống như là một nơi tướng lĩnh sinh sống, mà càng giống thư phòng của người thầy đáng kính trọng.
Hắn đưa lưng về phía nàng, ngồi trên mặt đất, trên gối có để một cây đàn Cầm, hắn đang đánh đàn, bên cạnh nhìn trước bàn một bức chân dung, phảng phất cảnh sắc trời, nước mùa thu, mất hồn rơi xuống đáy.
Tiếng đàn không ngừng, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiên Sinh, tìm được nàng sao?"
Cái thanh âm này, trầm thấp mà ôn nhu, cùng đã từng khiến nàng bồi hồi vì tiếng nói kia, đúng là giống như đúc! Chỉ là hôm nay mang theo mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Đều một năm rưỡi rồi! 500 cái ngày đêm, đủ khiến cho người và vật thay đổi.
Ninh Hạ dùng sức nắm chặt nắm đấm của mình, dùng sức đến ức chế chính mình không tự chủ run lên. Nàng sớm đã biết rõ, trong nội tâm nàng Lôi Nhược Nguyệt như một kim châm, cái kim châm đó đâm sâu vào tận đáy lòng nàng! Nhưng là muốnđến chính là nàng, nàng một mực vẫn muốn gặp lại hắn một lần, gặp được, lại sợ hãi.
Trong lòng không có lùi bước, là thân thể phản ứng theo bản năng sinh ra run rẩy.
"Lôi đại nhân, ngươi không có nghe được trong gian phòng tại doang trại có hai người đi vào sao?." Tần Thiên Sinh ngữ khí mang theo mỉa mai nói, "Là ta bước chân nhẹ nhàng hay vẫn là ngươi quá chuyên chú tại bức họa không có chút giá trị này."
Tiếng đàn run lên thoáng dừng lại, "B-A-N-G...GG" một tiếng, dây đàn bị đứt. Lôi Nhược Nguyệt sóng lưng cứng đờ, Ninh Hạ vừa đến cũng có thể rõ ràng nhìn ra được.
Nàng thậm chí cũng có thể cảm nhận được hắn bởi vì khẩn trương mà dừng lại hô hấp... Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Ninh Hạ nhìn thấy ngón giữa của hắn bị cắt một mảng khi dây đàn bị đứt.
Thì ra... Hắn cũng giống như nàng sao?...
Dù sao đã từng là người quen thuộc nhất, quen thuộc đến nỗi chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu được hắn đang suy nghĩ gì.
"Ngươi đã đến rồi." Hắn nói được một lời rất trôi chảy, mang theo một bộ dáng tươi cười nhàn nhạt.
Vẫn là ôn nhu như vậy, như tắm gió xuân.
Dáng tươi cười như vậy sẽ làm nàng say đắm —— ít nhất đã từng khiến nàng say đắm qua.
"Đúng vậy, ta đến rồi." Ninh Hạ không dám cười. Bọn họ vẫn nhìn nhau như vậy, người thắng sẽ không có, nhưng chuyện gì đi nữa dù sao cũng phải có một kết cục, nên mặt đối mặt mới có thể tìm được điểm dừng.
Nàng không có hắn bên cạnh chăm sóc, đối mặt hắn, nàng cười không nổi.
Bọn họvcứ như vậy, cách xa nhau năm bước, nhìn vào lẫn nhau.
Ninh Hạ bắt buộc mình không thể khuất phục, ánh mắt thù hận của nàng chưa bao giờ sợ hãi qua! Chỉ là nàng đau khổ phát hiện, nàng cho tới bây giờ đều chống cự không được Lôi Nhược Nguyệt một bộ dáng tươi cười!
Hắn tại sao phải như vậy thương tâm mà nhìn nàng?
Hắn khi nào mà nhiều ưu thương như vậy? !
Hắn đang cười, trong mắt rõ ràng là quyến luyến, có thể nhìn ra không mang theo một tia che dấu nào!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì dùng ánh mắt thâm thúy như vậy, phảng phất nhìn xa xăm, như thể rất khao khát!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì! Ngươi không có tội sao? Ta từng nghĩ có lẽ ngươi là người vô tội, nhưng bây giờ ngươi tuyệt đối không phải là người vô tội! Trên vạn người đau khổ, ngươi dựa vào cái gì mà chính mình bi thương!
...
Thế nhưng mà hắn hoàn toàn không có gì thay đổi vẫn như vậy ưu nhã... Như gốc lan, gió mát thổi qua gương mặt thanh nhã, còn hơn thế, không chỗ nào bằng. Nàng tin tưởng, trên thế gian này, có thể đem bi thương biểu hiện ưu nhã như thế này, chỉ có Lôi Nhược Nguyệt rồi!
Đáng tiếc thay...Lôi Nhược Nguyệt là con người lạnh nhạt, hắn có lúc âm mưu, bày kế, phất tay sát hạihàng loạt dân trong thành, không xứng dùng loài hoa thánh khiết như lan để hình dung!
Lôi Nhược Nguyệt cười, mắt nhìn giữa dòng chảy, nhìn nơi rất xa qua nhiều núi nhiều sông tưởng niệm.
Nàng cũng đã thay đổi. Mặt bị gió lạnh thổi làm cho hai gò má ửng đỏ, xinh đẹp và mê người. Lúc trước gương mặt này sẽ đối với hắn làm nũng, cùng hắn chơi là một cô bé dưới 10 tuổi, giờ đã trưởng thành... Duy nhất cặp mắt kia không thay đổi vẫn quật cường như trước, trước sau như một thấy rõ nàng rất cố chấp, cố chấp đến nỗi làm cho hắn đau lòng.
Hắn không dám nháy mắt, tựa như chỉ nháy mắt một cái nàng sẽ như vô số lần trong mộng biến mất không thấy nữa.
Hắn mỉm cười yên lặng ngưng mắt nhìn, giống như lúc trước.
"Hắc, các ngươi sẽ không cứ như vậy... A!" Tần Thiên Sinh chua xót cười, tiếng cười phá vỡ không khí yên lặng, hắn bỗng nhiên thò tay, từ phía sau lưng đẩy bả vai Ninh Hạ.
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có tiếng dây cung trong trẻo, xen lẫn tiếng lửa thiêu đốt trong chậu than hồng. Ninh Hạ dừng hô hấp, nàng nghe thấy được tiếng tim của mình đập càng nhanh... Như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra!
Bỗng nhiên Tần Thiên Sinh cầm tay của nàng, bàn tay to mang theo độ ấm ôn hòa xoa lòng bàn tay nhỏ bé, noãn nà của Ninh Hạ
Tim đập không khỏi dừng một chút.
Ninh Hạ nhìn về phía hắn ánh mắt mang đầy cảm kích, nào biết, trong mắt của hắn một tia ôn nhu xẹt qua tức thì, thay đổi giống như không có chuyện gì cà lơ phất phơ tươi cười, nói: "Công chúa, các ngươi gặp mặt thật làm cho ta chờ mong ah."
Ninh Hạ cười lạnh: "Tần công tử thật là giống như chị em ta rất hiểu tâm t.ư phụ nữ!"
Tần Thiên Sinh sau khi nghe xong, cười ha hả, làm càn bất chấp nguy hiểm, tai họa xảy ra.
Ninh Hạ kéo lại áo choàng, hít một hơi thật sâu.
Rất tốt, đêm khuya không khí lạnh như băng làm cho đầu óc nàng nhanh chóng thanh tỉnh.
Nàng từng nghĩ rất nhiều cảnh nàng cùng hắn gặp lại. Hoặc giúp nhau chém giết, hoặc lớn tiếng chửi bậy... Có thể căn bản, nàng và hắn cùng một loại người, có thể như vậy bình thản, trận máu đẫm như vậy chưa từng có xảy ra, nàng chính là nàng, hắn cũng chính là hắn.
Trong doanh trướng bố trí đều là dựa theo phong cách ưa thích trước kia của hắn, tràn đầy phong độ của người trí thức, khiến cho người khác thoạt nhìn, nơi này không giống như là một nơi tướng lĩnh sinh sống, mà càng giống thư phòng của người thầy đáng kính trọng.
Hắn đưa lưng về phía nàng, ngồi trên mặt đất, trên gối có để một cây đàn Cầm, hắn đang đánh đàn, bên cạnh nhìn trước bàn một bức chân dung, phảng phất cảnh sắc trời, nước mùa thu, mất hồn rơi xuống đáy.
Tiếng đàn không ngừng, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiên Sinh, tìm được nàng sao?"
Cái thanh âm này, trầm thấp mà ôn nhu, cùng đã từng khiến nàng bồi hồi vì tiếng nói kia, đúng là giống như đúc! Chỉ là hôm nay mang theo mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Đều một năm rưỡi rồi! 500 cái ngày đêm, đủ khiến cho người và vật thay đổi.
Ninh Hạ dùng sức nắm chặt nắm đấm của mình, dùng sức đến ức chế chính mình không tự chủ run lên. Nàng sớm đã biết rõ, trong nội tâm nàng Lôi Nhược Nguyệt như một kim châm, cái kim châm đó đâm sâu vào tận đáy lòng nàng! Nhưng là muốnđến chính là nàng, nàng một mực vẫn muốn gặp lại hắn một lần, gặp được, lại sợ hãi.
Trong lòng không có lùi bước, là thân thể phản ứng theo bản năng sinh ra run rẩy.
"Lôi đại nhân, ngươi không có nghe được trong gian phòng tại doang trại có hai người đi vào sao?." Tần Thiên Sinh ngữ khí mang theo mỉa mai nói, "Là ta bước chân nhẹ nhàng hay vẫn là ngươi quá chuyên chú tại bức họa không có chút giá trị này."
Tiếng đàn run lên thoáng dừng lại, "B-A-N-G...GG" một tiếng, dây đàn bị đứt. Lôi Nhược Nguyệt sóng lưng cứng đờ, Ninh Hạ vừa đến cũng có thể rõ ràng nhìn ra được.
Nàng thậm chí cũng có thể cảm nhận được hắn bởi vì khẩn trương mà dừng lại hô hấp... Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Ninh Hạ nhìn thấy ngón giữa của hắn bị cắt một mảng khi dây đàn bị đứt.
Thì ra... Hắn cũng giống như nàng sao?...
Dù sao đã từng là người quen thuộc nhất, quen thuộc đến nỗi chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu được hắn đang suy nghĩ gì.
"Ngươi đã đến rồi." Hắn nói được một lời rất trôi chảy, mang theo một bộ dáng tươi cười nhàn nhạt.
Vẫn là ôn nhu như vậy, như tắm gió xuân.
Dáng tươi cười như vậy sẽ làm nàng say đắm —— ít nhất đã từng khiến nàng say đắm qua.
"Đúng vậy, ta đến rồi." Ninh Hạ không dám cười. Bọn họ vẫn nhìn nhau như vậy, người thắng sẽ không có, nhưng chuyện gì đi nữa dù sao cũng phải có một kết cục, nên mặt đối mặt mới có thể tìm được điểm dừng.
Nàng không có hắn bên cạnh chăm sóc, đối mặt hắn, nàng cười không nổi.
Bọn họvcứ như vậy, cách xa nhau năm bước, nhìn vào lẫn nhau.
Ninh Hạ bắt buộc mình không thể khuất phục, ánh mắt thù hận của nàng chưa bao giờ sợ hãi qua! Chỉ là nàng đau khổ phát hiện, nàng cho tới bây giờ đều chống cự không được Lôi Nhược Nguyệt một bộ dáng tươi cười!
Hắn tại sao phải như vậy thương tâm mà nhìn nàng?
Hắn khi nào mà nhiều ưu thương như vậy? !
Hắn đang cười, trong mắt rõ ràng là quyến luyến, có thể nhìn ra không mang theo một tia che dấu nào!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì dùng ánh mắt thâm thúy như vậy, phảng phất nhìn xa xăm, như thể rất khao khát!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì! Ngươi không có tội sao? Ta từng nghĩ có lẽ ngươi là người vô tội, nhưng bây giờ ngươi tuyệt đối không phải là người vô tội! Trên vạn người đau khổ, ngươi dựa vào cái gì mà chính mình bi thương!
...
Thế nhưng mà hắn hoàn toàn không có gì thay đổi vẫn như vậy ưu nhã... Như gốc lan, gió mát thổi qua gương mặt thanh nhã, còn hơn thế, không chỗ nào bằng. Nàng tin tưởng, trên thế gian này, có thể đem bi thương biểu hiện ưu nhã như thế này, chỉ có Lôi Nhược Nguyệt rồi!
Đáng tiếc thay...Lôi Nhược Nguyệt là con người lạnh nhạt, hắn có lúc âm mưu, bày kế, phất tay sát hạihàng loạt dân trong thành, không xứng dùng loài hoa thánh khiết như lan để hình dung!
Lôi Nhược Nguyệt cười, mắt nhìn giữa dòng chảy, nhìn nơi rất xa qua nhiều núi nhiều sông tưởng niệm.
Nàng cũng đã thay đổi. Mặt bị gió lạnh thổi làm cho hai gò má ửng đỏ, xinh đẹp và mê người. Lúc trước gương mặt này sẽ đối với hắn làm nũng, cùng hắn chơi là một cô bé dưới 10 tuổi, giờ đã trưởng thành... Duy nhất cặp mắt kia không thay đổi vẫn quật cường như trước, trước sau như một thấy rõ nàng rất cố chấp, cố chấp đến nỗi làm cho hắn đau lòng.
Hắn không dám nháy mắt, tựa như chỉ nháy mắt một cái nàng sẽ như vô số lần trong mộng biến mất không thấy nữa.
Hắn mỉm cười yên lặng ngưng mắt nhìn, giống như lúc trước.
"Hắc, các ngươi sẽ không cứ như vậy... A!" Tần Thiên Sinh chua xót cười, tiếng cười phá vỡ không khí yên lặng, hắn bỗng nhiên thò tay, từ phía sau lưng đẩy bả vai Ninh Hạ.
2.
P1
▼
Thoáng chốc, hậu vệ hồi báo: "Tần công tử đã đến, cho mời Lôi đại nhân."
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn du dương hòa vào tiếng nổ tí tách của chậu than đang hừng hực cháy. Ninh Hạ như ngừng thở, cảm nhận được nhịp đập con tim một ngày nhanh hơn... Giống như nó muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy!
Bỗng nhiên Tần Thiên Sinh cầm tay của nàng, nhẹ nhàng mở rộng vòng tay ấm áp mà ôm chặt lấy nàng.
Con tim đã lệch đi một nhịp.
Ninh Hạ cảm động nhìn về phía hắn, nào hay ánh mắt dịu dàng lúc nãy liền trở thành nụ cười giễu cợt, nói:" Công chúa! Ta đã mong chờ rất lâu để được gặp mặt nàng."
Ninh Hạ cười nhạt: "Tần công tử xem ra tâm tình thật là biến thái!"
Tần Thiên Sinh nghe xong, cười ha hả tỏ ra kiêu ngạo.
Ninh Hạ kéo lại áo choàng, hít sâu một cái.
Rất tốt, đêm khuya không khí lạnh như băng phải để cho nàng thanh tĩnh đầu ốc.
Nàng từng muốn cùng hắn trãi qua rất nhiều tình cảnh, chém giết cùng nhau, chửi bậy cùng nhau... Có thể lúc đầu, nàng một mặt nghĩ như vậy nên mới bình thản, ý nghĩ như lúc nãy chưa từng phát sinh, nàng chính là nàng, hắn chính là hắn.
Trong lều của hắn tại doanh trại, được bố trí theo phong cách mà hắn thích, tràn đầy phong độ của người trí thức, khiến cho người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nơi này không phải của quân soái mà là thư phòng của tử phu.
Hắn đưa lưng về phía nàng, ngồi trên mặt đất đưa tay lướt lên những dây đàn Cầm được đặt trên một chiếc gối, rồi nhìn qua bức chân dung trước bàn, nhìn mông lung như người mất hồn.
Tiếng đàn vẫn du dương, hắn nhẹ giọng nói: "Thiên Sinh tìm được nàng sao?"
Giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng, đã từng làm cho nàng bồi hồi, âm thanh này rất giống như thế! Chỉ là hôm nay có sự mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Đã một năm rưỡi rồi! 500 ngày và đêm, đủ khiến người và vật tan biến.
Ninh Hạ dùng hết sức lực nắm chặt tay của mình, trong lòng ức chế đến run rẩy. Nàng đã biết trước, trong lòng nàng Lôi Nhược Nguyệt là một cây kim, một cây kim sắc bén đâm thủng sâu vào lòng nàng! Nhưng một mực là nàng muốn đến gặp hắn, nhưng gặp được rồi lại sợ.
Tâm tuy không lùi bước, nhưng bản năng lại phản ứng làm thân thể nàng run rẩy.
"Lôi đại nhân, ngươi không nghe thấy là có hai người đi vào gian phòng của doanh trại sao?"
Tần Thiên Sinh giễu cợt nói:" Là bức chân ta nhẹ nhàng, hay là ngươi quá tập trung vào một bức tranh không có giá trị?"
Tiếng đàn run lên và phát ra một tiếng "BANG..GG", dây cung bị đứt. Lôi Nhược Nguyệt cứng đờ, Ninh Hạ cũng nhìn thấy.
Nàng thậm chí cảm nhận được hắn rất khẩn trương mà đình trệ hô hấp... Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Ninh Hạ nhìn thấy ngón giữa của hắn bị dây đàn cắt đứt một đường máu đang rỉ ra.
Như vậy... Hắn cũng như nàng sao..?
▲
P2
▼
Dù sao cũng từng là chỗ thân thiết, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của hắn lúc này thì hiểu rõ hắn đang suy nghĩ gì.
"Ngươi đã đến rồi." Hắn nói như mây trôi nước chảy, cùng gương mặt tươi cười.
Vẫn nhẹ nhàng như tấm gió xuân.
Dáng vẻ tươi cười như vậy sẽ làm nàng say đắm...ít nhất cũng đã từng say đắm.
"Đúng vậy! Ta đến rồi." Ninh Hạ không dám cười. Bọn hắn cứ thế, không ai thắng ai thua, nhưng câu chuyện dù sao cũng phải có kết thúc, nên phải nói đến trọng tâm, dù sao cũng phải đối mặt.
Nàng không có hắn bên cạnh che chở, giờ đối mặt với hắn! Nàng không thể cười nỗi
Bọn hắn cứ như vậy, cách nhau khoảng năm bước, nhìn nhau.
Ninh Hạ bắt mình không thể cuối đầu, ánh mắt chưa từng sợ hãi chiến tranh! Chỉ là nàng đang bị phát hiện, cho tới bây giờ lại không chống cự được dáng vẻ tươi cười của Lôi Nhược Nguyệt.
Hắn tại sao lại nhìn nàng bị thương đến vậy?
Từ khi nào, hắn lại ưu t.ư phiền muộn như thế?
Hắn đang cười, trong ánh mắt kia rõ ràng là có sự quyến luyến! Và che dấu gì đó?
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt u sầu kia, nhìn xa vô định mà như là khao khát.
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì?! Ngươi là người vô tội sao? Ngươi bây giờ là một kẻ phạm tội! Trên con người ngươi, dựa vào cái gì mà bi thương
...
Thế nhưng hắn vẫn ưu nhã như thế... Như gốc lan, gió thổi nhẹ vào mặt, không được vậy, không mong chút nào. Nàng tin rằng, dưới vùng trời này, người có thể vừa bi thương vừa ưu nhã chỉ có Lôi Nhược Nguyệt!
Đáng tiếc sự lạnh nhạt chỉ là một âm mưu, kế sách, ra tay tàn sát hàng loạt dân trong thành Lôi Nhược Nguyệt, lấy khánh thiết lan hình dung cũng không đáng như vậy.
Lôi Nhược Nguyệt cười, dòng nước mắt tưởng niệm chảy ra như cả một vùng núi trời.
Nàng cũng thay đổi. Gương mặt bị cái lạnh của gió thổi làm ửng hồng, càng trở nên xinh đẹp đến mê người. Nếu trước kia, nàng sẽ làm nũng với hắn, cùng hắn chơi trò đuổi bắt... Nhưng giờ đây nàng lại tỏ ra kiên cường, trước sau đều tỏ ra cố chấp, cố chấp đến nỗi làm hắn đau lòng.
Hắn không dám chớp mắt, một cái cũng không, cứ như sợ đây là một giấc mơ, chớp mắt sẽ tan biến mất.
Hắn im lặng mỉm cười, giống như lúc trước.
"Hừm... Các ngươi cứ như vậy à?" Tần Thiên Sinh chua xót cười lớn phá vỡ không khí yên lặng này, hắn bỗng nhiên thò tay ra sau lưng choàng qua nắm lấy bên bả vai Ninh Hạ.
▼
Thoáng chốc, hậu vệ hồi báo: "Tần công tử đã đến, cho mời Lôi đại nhân."
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn du dương hòa vào tiếng nổ tí tách của chậu than đang hừng hực cháy. Ninh Hạ như ngừng thở, cảm nhận được nhịp đập con tim một ngày nhanh hơn... Giống như nó muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy!
Bỗng nhiên Tần Thiên Sinh cầm tay của nàng, nhẹ nhàng mở rộng vòng tay ấm áp mà ôm chặt lấy nàng.
Con tim đã lệch đi một nhịp.
Ninh Hạ cảm động nhìn về phía hắn, nào hay ánh mắt dịu dàng lúc nãy liền trở thành nụ cười giễu cợt, nói:" Công chúa! Ta đã mong chờ rất lâu để được gặp mặt nàng."
Ninh Hạ cười nhạt: "Tần công tử xem ra tâm tình thật là biến thái!"
Tần Thiên Sinh nghe xong, cười ha hả tỏ ra kiêu ngạo.
Ninh Hạ kéo lại áo choàng, hít sâu một cái.
Rất tốt, đêm khuya không khí lạnh như băng phải để cho nàng thanh tĩnh đầu ốc.
Nàng từng muốn cùng hắn trãi qua rất nhiều tình cảnh, chém giết cùng nhau, chửi bậy cùng nhau... Có thể lúc đầu, nàng một mặt nghĩ như vậy nên mới bình thản, ý nghĩ như lúc nãy chưa từng phát sinh, nàng chính là nàng, hắn chính là hắn.
Trong lều của hắn tại doanh trại, được bố trí theo phong cách mà hắn thích, tràn đầy phong độ của người trí thức, khiến cho người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nơi này không phải của quân soái mà là thư phòng của tử phu.
Hắn đưa lưng về phía nàng, ngồi trên mặt đất đưa tay lướt lên những dây đàn Cầm được đặt trên một chiếc gối, rồi nhìn qua bức chân dung trước bàn, nhìn mông lung như người mất hồn.
Tiếng đàn vẫn du dương, hắn nhẹ giọng nói: "Thiên Sinh tìm được nàng sao?"
Giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng, đã từng làm cho nàng bồi hồi, âm thanh này rất giống như thế! Chỉ là hôm nay có sự mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Đã một năm rưỡi rồi! 500 ngày và đêm, đủ khiến người và vật tan biến.
Ninh Hạ dùng hết sức lực nắm chặt tay của mình, trong lòng ức chế đến run rẩy. Nàng đã biết trước, trong lòng nàng Lôi Nhược Nguyệt là một cây kim, một cây kim sắc bén đâm thủng sâu vào lòng nàng! Nhưng một mực là nàng muốn đến gặp hắn, nhưng gặp được rồi lại sợ.
Tâm tuy không lùi bước, nhưng bản năng lại phản ứng làm thân thể nàng run rẩy.
"Lôi đại nhân, ngươi không nghe thấy là có hai người đi vào gian phòng của doanh trại sao?"
Tần Thiên Sinh giễu cợt nói:" Là bức chân ta nhẹ nhàng, hay là ngươi quá tập trung vào một bức tranh không có giá trị?"
Tiếng đàn run lên và phát ra một tiếng "BANG..GG", dây cung bị đứt. Lôi Nhược Nguyệt cứng đờ, Ninh Hạ cũng nhìn thấy.
Nàng thậm chí cảm nhận được hắn rất khẩn trương mà đình trệ hô hấp... Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Ninh Hạ nhìn thấy ngón giữa của hắn bị dây đàn cắt đứt một đường máu đang rỉ ra.
Như vậy... Hắn cũng như nàng sao..?
▲
P2
▼
Dù sao cũng từng là chỗ thân thiết, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của hắn lúc này thì hiểu rõ hắn đang suy nghĩ gì.
"Ngươi đã đến rồi." Hắn nói như mây trôi nước chảy, cùng gương mặt tươi cười.
Vẫn nhẹ nhàng như tấm gió xuân.
Dáng vẻ tươi cười như vậy sẽ làm nàng say đắm...ít nhất cũng đã từng say đắm.
"Đúng vậy! Ta đến rồi." Ninh Hạ không dám cười. Bọn hắn cứ thế, không ai thắng ai thua, nhưng câu chuyện dù sao cũng phải có kết thúc, nên phải nói đến trọng tâm, dù sao cũng phải đối mặt.
Nàng không có hắn bên cạnh che chở, giờ đối mặt với hắn! Nàng không thể cười nỗi
Bọn hắn cứ như vậy, cách nhau khoảng năm bước, nhìn nhau.
Ninh Hạ bắt mình không thể cuối đầu, ánh mắt chưa từng sợ hãi chiến tranh! Chỉ là nàng đang bị phát hiện, cho tới bây giờ lại không chống cự được dáng vẻ tươi cười của Lôi Nhược Nguyệt.
Hắn tại sao lại nhìn nàng bị thương đến vậy?
Từ khi nào, hắn lại ưu t.ư phiền muộn như thế?
Hắn đang cười, trong ánh mắt kia rõ ràng là có sự quyến luyến! Và che dấu gì đó?
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt u sầu kia, nhìn xa vô định mà như là khao khát.
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì?! Ngươi là người vô tội sao? Ngươi bây giờ là một kẻ phạm tội! Trên con người ngươi, dựa vào cái gì mà bi thương
...
Thế nhưng hắn vẫn ưu nhã như thế... Như gốc lan, gió thổi nhẹ vào mặt, không được vậy, không mong chút nào. Nàng tin rằng, dưới vùng trời này, người có thể vừa bi thương vừa ưu nhã chỉ có Lôi Nhược Nguyệt!
Đáng tiếc sự lạnh nhạt chỉ là một âm mưu, kế sách, ra tay tàn sát hàng loạt dân trong thành Lôi Nhược Nguyệt, lấy khánh thiết lan hình dung cũng không đáng như vậy.
Lôi Nhược Nguyệt cười, dòng nước mắt tưởng niệm chảy ra như cả một vùng núi trời.
Nàng cũng thay đổi. Gương mặt bị cái lạnh của gió thổi làm ửng hồng, càng trở nên xinh đẹp đến mê người. Nếu trước kia, nàng sẽ làm nũng với hắn, cùng hắn chơi trò đuổi bắt... Nhưng giờ đây nàng lại tỏ ra kiên cường, trước sau đều tỏ ra cố chấp, cố chấp đến nỗi làm hắn đau lòng.
Hắn không dám chớp mắt, một cái cũng không, cứ như sợ đây là một giấc mơ, chớp mắt sẽ tan biến mất.
Hắn im lặng mỉm cười, giống như lúc trước.
"Hừm... Các ngươi cứ như vậy à?" Tần Thiên Sinh chua xót cười lớn phá vỡ không khí yên lặng này, hắn bỗng nhiên thò tay ra sau lưng choàng qua nắm lấy bên bả vai Ninh Hạ.
3.
P1
▼
Không bao lâu sau, thủ vệ vào bẩm báo nói: "Tần công tử mời vào, Lôi đại nhân cho mời ngài."
Bốn phía rất là yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn trong trong suốt xen lẫn trong đó là tiếng lửa cháy "tí tách" của chậu than trong phòng. Ninh Hạ cảm nhận được hô hấp dồn dập của bản thân, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập "thình thịch"... Như thể nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng!
Bỗng nhiên Tần Thiên Sinh nắm lấy bàn tay của nàng, lòng bàn tay mang theo hơi ấm từ đằng sau ôm lấy nàng dán chặt sau lưng nàng.
Tim nàng thoáng dừng lại một chút.
Ninh Hạ lòng đầy cảm kích nhìn về phía Tần Thiên Sinh, đâu biết rằng sự ôn nhu đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, mà thay vào đó là khuôn mặt với nụ cười châm biếm treo trên môi nói: "Công chúa, ta thật chờ mong cuộc gặp gỡ này của chúng ta a~."
Ninh Hạ cười lạnh nói: "Ta không nghĩ tới Tần công tử là một tên biến thái!"
Sau khi nghe xong hắn không những không giận mà ngược lại còn cười ha hả.
Ninh Hạ kéo lại góc áo choàng, hít sâu một cái.
Thật tốt vì không khí buổi đêm rất lạnh làm cho đầu óc nàng thanh tỉnh hơn không ít.
Nàng đã từng nghĩ qua rất nhiều trường hợp cùng hắn gặp mặt. Có lẽ là chém giết lẫn nhau, hay lớn tiếng chửi nhau... Nhưng lại không ngờ tới hóa ra nàng và hắn lại gặp nhau trong hoàn cảnh này,lại có thể bình tĩnh đối diện nhau, giống như cảnh tàn sát năm đó chưa từng phát sinh qua vậy, nàng vẫn là nàng, còn hắn cũng vẫn là hắn.
Cách bố trí trong lều trại đều dựa theo sở thích trước kia của hắn, tràn đầy phong cách của người đọc sách, khiến cho người khác khi nhìn vào nơi này cảm giác đây đâu phải là nơi mà một tướng quân ở , mà càng giống phòng của một phu tử.
Hắn ngồi trên tấm thảm giữa phòng đưa lưng về phía nàng, tay lướt nhẹ qua những dây đàn trên gối. Nhìn qua bên cạnh cái bàn đặt một bức chân dung phụ nữ, đôi mắt hắn mất hồn nhìn xuyên qua bức tranh.
Tiếng đàn vẫn không dừng lại, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiên Sinh đã tìm thấy nàng sao?"
Giọng nói của hắn trầm thấp mà nhẹ nhàng, nàng cũng đã từng một lần nghe thấy thanh âm này trong mộng, nó giống nhau như đúc! Chỉ là hôm nay mang theo một ít mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Đều đã qua một năm rưỡi rồi! 500 ngày và đêm, đủ để khiến cho mọi vật thay đổi.
Ninh Hạ dùng sức nắm chặt tay của mình, hy vọng ức chế được cảm giác run rẩy lúc này. Nàng sớm đã hiểu rõ, trong lòng nàng Lôi Nhược Nguyệt như một thanh thủy thủ sắc bén, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng! Nhưng nàng lại không khống chế được bản thân muốn lao vào đó, muốn đến gặp hắn một lần, nhưng khi gặp được hắn cơ thể nàng lại sợ hãi.
Thân thể nàng theo bản năng run rẩy nhưng trong thâm tâm nàng lại nói không được lùi bước.
"Lôi đại nhân, ngươi lại không có nghe thấy sao, đi vào trong lều trại này là hai người đấy." Giọng Tần Thiên Sinh mang theo trào phúng nói, "Là bước chân của ta quá nhẹ nhàng, hay là các ngươi quá chú ý vào bức họa không có một chút giá trị nào kia."
Tiếng đàn thoáng run lên và phát ra một tiếng, "B-A-N-G...GG" dây đàn bị đứt thành nhiều sợi. Lưng Lôi Nhược Nguyệt cứng đờ, rõ ràng đến cả Ninh Hạ cũng nhìn ra được.
Nàng thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của hắn bởi vì khẩn trương mà ngừng lại... Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Ninh Hạ nhìn thấy ngón giữa của hắn bởi vì dây đàn bị đứt mà lưu lại một vắt cắt vẫn còn đang chảy máu.
Nguyên lai... Hắn cũng giống như nàng sao...
P2
▼
Suy cho cùng thì họ cũng đã từng rất quen thuộc nhau, quen thuộc đến mức chỉ cần một ánh mắt của hắn thì nàng cũng có thể biết hắn đang suy nghĩ gì.
"Ngươi đã đến rồi sao." Lời nói của hắn như nước chảy mây trôi, mang theo một bộ dáng tươi cười.
Nụ cười của hắn vẫn ôn nhu làm nàng như tắm trong gió xuân vậy.
Nụ cười đó đã làm nàng sa ngã —— ít nhất nàng đã từng chìm đắm trong đó.
"Đúng vậy, ta đã đến rồi." Ninh Hạ không dám cười. Bọn họ cứ như thế, không có ai là người thắng cuối cùng, nhưng câu chuyện lúc nào cũng phải có một kết thúc, mặc dù họ không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với nó.
Nàng không giống hắn như vậy có trình độ, khi đối mặt với hắn, nàng không thể cười nổi.
Bọn họ cứ như vậy, cách nhau năm bước chân mà nhìn nhau.
Ninh Hạ ép buộc bản thân mình không được phép cúi đầu trước hắn, ánh mắt của nàng chưa bao giờ sợ hãi qua chiến tranh ! Chẳng qua nàng đau xót phát hiện ra một điều, cho tới bây giờ nàng đều không thể chống cự lại bộ dạng tươi cười như hoa của Lôi Nhược Nguyệt!
Hắn tại sao lại dùng ánh mắt đau khổ đó mà nhìn nàng?
Từ khi nào mà hắn lại mang nhiều ưu t.ư phiền muộn như vậy? !
Hắn đang cười, có thể trong ánh mắt của hắn mang theo một chút lưu luyến nhưng lại không bị hắn che giấu!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì mà ngươi dùng ánh mắt sâu thẳm giống như có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ trên thế gian mà khao khát có được nó hả!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì! Ngươi là người vô tội sao? Có thể ngươi đã từng là người vô tội, nhưng bây giờ ngươi tuyệt đối không phải là người vô tội nữa rồi! Dựa vào cái gì mà ngươi đã đứng trên vạn người nhưng vẫn còn buồn phiền hả?!
...
Nhưng mà hắn vẫn thanh nhã không nhiễm bụi trần như xưa... Như gốc lan để gió thổi qua khuôn mặt lãnh đạm của hắn, không được như thế, nàng không muốn như vậy. Nàng tin rằng, dưới bầu trời này ngoài hắn ra thì không ai có thể đem bi thương thể hiện được tao nhã như vậy, chỉ có một mình Lôi Nhược Nguyệt mà thôi!
Tiếc là sự lạnh nhạt đó chỉ là một hồi âm mưu tính toán mà thôi, Lôi Nhược Nguyệt chỉ cần vung tay một cái là đã giết hại hàng loạt dân chúng trong thành, khí chất thánh khiết như lan đó không xứng đáng được dùng để hình dung con người hắn!
Lôi Nhược Nguyệt mỉm cười, trong đôi mắt đó bây giờ là hàng trăm suy nghĩ.
Nàng cũng đã thay đổi. Gió lạnh thổi qua hai má khiến nó trở nên ửng đỏ khác thường, xinh đẹp mê hoặc lòng người. Hóa ra người đã từng hướng hắn làm nũng, cùng hắn chơi đùa tiểu nữ hài, bây giờ đã trưởng thành... Duy nhất cặp mắt kia là không thay đổi, vẫn mang theo bướng bỉnh cùng cố chấp, trước sau như một không chịu khuất phục, cố chấp đến nỗi làm cho hắn đau lòng.
Hắn không dám chớp mắt, dường như chỉ cần một cái chớp mắt của hắn thì nàng sẽ lại biến mất, giống như trong mơ vậy.
Hắn mỉm cười lặng lẽ quan sát nàng, giống như trước kia đã từng làm.
"Này, các ngươi sẽ không phải cứ như vậy nhìn nhau đi... A!" Tiếng cười đau xót của Tần Thiên Sinh vang lên đáng gãy không khí yên lặng lúc này, hắn đột nhiên đưa tay ra đẩy Ninh Hạ từ phía sau.
▼
Không bao lâu sau, thủ vệ vào bẩm báo nói: "Tần công tử mời vào, Lôi đại nhân cho mời ngài."
Bốn phía rất là yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn trong trong suốt xen lẫn trong đó là tiếng lửa cháy "tí tách" của chậu than trong phòng. Ninh Hạ cảm nhận được hô hấp dồn dập của bản thân, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập "thình thịch"... Như thể nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng!
Bỗng nhiên Tần Thiên Sinh nắm lấy bàn tay của nàng, lòng bàn tay mang theo hơi ấm từ đằng sau ôm lấy nàng dán chặt sau lưng nàng.
Tim nàng thoáng dừng lại một chút.
Ninh Hạ lòng đầy cảm kích nhìn về phía Tần Thiên Sinh, đâu biết rằng sự ôn nhu đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, mà thay vào đó là khuôn mặt với nụ cười châm biếm treo trên môi nói: "Công chúa, ta thật chờ mong cuộc gặp gỡ này của chúng ta a~."
Ninh Hạ cười lạnh nói: "Ta không nghĩ tới Tần công tử là một tên biến thái!"
Sau khi nghe xong hắn không những không giận mà ngược lại còn cười ha hả.
Ninh Hạ kéo lại góc áo choàng, hít sâu một cái.
Thật tốt vì không khí buổi đêm rất lạnh làm cho đầu óc nàng thanh tỉnh hơn không ít.
Nàng đã từng nghĩ qua rất nhiều trường hợp cùng hắn gặp mặt. Có lẽ là chém giết lẫn nhau, hay lớn tiếng chửi nhau... Nhưng lại không ngờ tới hóa ra nàng và hắn lại gặp nhau trong hoàn cảnh này,lại có thể bình tĩnh đối diện nhau, giống như cảnh tàn sát năm đó chưa từng phát sinh qua vậy, nàng vẫn là nàng, còn hắn cũng vẫn là hắn.
Cách bố trí trong lều trại đều dựa theo sở thích trước kia của hắn, tràn đầy phong cách của người đọc sách, khiến cho người khác khi nhìn vào nơi này cảm giác đây đâu phải là nơi mà một tướng quân ở , mà càng giống phòng của một phu tử.
Hắn ngồi trên tấm thảm giữa phòng đưa lưng về phía nàng, tay lướt nhẹ qua những dây đàn trên gối. Nhìn qua bên cạnh cái bàn đặt một bức chân dung phụ nữ, đôi mắt hắn mất hồn nhìn xuyên qua bức tranh.
Tiếng đàn vẫn không dừng lại, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiên Sinh đã tìm thấy nàng sao?"
Giọng nói của hắn trầm thấp mà nhẹ nhàng, nàng cũng đã từng một lần nghe thấy thanh âm này trong mộng, nó giống nhau như đúc! Chỉ là hôm nay mang theo một ít mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Đều đã qua một năm rưỡi rồi! 500 ngày và đêm, đủ để khiến cho mọi vật thay đổi.
Ninh Hạ dùng sức nắm chặt tay của mình, hy vọng ức chế được cảm giác run rẩy lúc này. Nàng sớm đã hiểu rõ, trong lòng nàng Lôi Nhược Nguyệt như một thanh thủy thủ sắc bén, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng! Nhưng nàng lại không khống chế được bản thân muốn lao vào đó, muốn đến gặp hắn một lần, nhưng khi gặp được hắn cơ thể nàng lại sợ hãi.
Thân thể nàng theo bản năng run rẩy nhưng trong thâm tâm nàng lại nói không được lùi bước.
"Lôi đại nhân, ngươi lại không có nghe thấy sao, đi vào trong lều trại này là hai người đấy." Giọng Tần Thiên Sinh mang theo trào phúng nói, "Là bước chân của ta quá nhẹ nhàng, hay là các ngươi quá chú ý vào bức họa không có một chút giá trị nào kia."
Tiếng đàn thoáng run lên và phát ra một tiếng, "B-A-N-G...GG" dây đàn bị đứt thành nhiều sợi. Lưng Lôi Nhược Nguyệt cứng đờ, rõ ràng đến cả Ninh Hạ cũng nhìn ra được.
Nàng thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của hắn bởi vì khẩn trương mà ngừng lại... Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Ninh Hạ nhìn thấy ngón giữa của hắn bởi vì dây đàn bị đứt mà lưu lại một vắt cắt vẫn còn đang chảy máu.
Nguyên lai... Hắn cũng giống như nàng sao...
P2
▼
Suy cho cùng thì họ cũng đã từng rất quen thuộc nhau, quen thuộc đến mức chỉ cần một ánh mắt của hắn thì nàng cũng có thể biết hắn đang suy nghĩ gì.
"Ngươi đã đến rồi sao." Lời nói của hắn như nước chảy mây trôi, mang theo một bộ dáng tươi cười.
Nụ cười của hắn vẫn ôn nhu làm nàng như tắm trong gió xuân vậy.
Nụ cười đó đã làm nàng sa ngã —— ít nhất nàng đã từng chìm đắm trong đó.
"Đúng vậy, ta đã đến rồi." Ninh Hạ không dám cười. Bọn họ cứ như thế, không có ai là người thắng cuối cùng, nhưng câu chuyện lúc nào cũng phải có một kết thúc, mặc dù họ không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với nó.
Nàng không giống hắn như vậy có trình độ, khi đối mặt với hắn, nàng không thể cười nổi.
Bọn họ cứ như vậy, cách nhau năm bước chân mà nhìn nhau.
Ninh Hạ ép buộc bản thân mình không được phép cúi đầu trước hắn, ánh mắt của nàng chưa bao giờ sợ hãi qua chiến tranh ! Chẳng qua nàng đau xót phát hiện ra một điều, cho tới bây giờ nàng đều không thể chống cự lại bộ dạng tươi cười như hoa của Lôi Nhược Nguyệt!
Hắn tại sao lại dùng ánh mắt đau khổ đó mà nhìn nàng?
Từ khi nào mà hắn lại mang nhiều ưu t.ư phiền muộn như vậy? !
Hắn đang cười, có thể trong ánh mắt của hắn mang theo một chút lưu luyến nhưng lại không bị hắn che giấu!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì mà ngươi dùng ánh mắt sâu thẳm giống như có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ trên thế gian mà khao khát có được nó hả!
Lôi Nhược Nguyệt ngươi dựa vào cái gì! Ngươi là người vô tội sao? Có thể ngươi đã từng là người vô tội, nhưng bây giờ ngươi tuyệt đối không phải là người vô tội nữa rồi! Dựa vào cái gì mà ngươi đã đứng trên vạn người nhưng vẫn còn buồn phiền hả?!
...
Nhưng mà hắn vẫn thanh nhã không nhiễm bụi trần như xưa... Như gốc lan để gió thổi qua khuôn mặt lãnh đạm của hắn, không được như thế, nàng không muốn như vậy. Nàng tin rằng, dưới bầu trời này ngoài hắn ra thì không ai có thể đem bi thương thể hiện được tao nhã như vậy, chỉ có một mình Lôi Nhược Nguyệt mà thôi!
Tiếc là sự lạnh nhạt đó chỉ là một hồi âm mưu tính toán mà thôi, Lôi Nhược Nguyệt chỉ cần vung tay một cái là đã giết hại hàng loạt dân chúng trong thành, khí chất thánh khiết như lan đó không xứng đáng được dùng để hình dung con người hắn!
Lôi Nhược Nguyệt mỉm cười, trong đôi mắt đó bây giờ là hàng trăm suy nghĩ.
Nàng cũng đã thay đổi. Gió lạnh thổi qua hai má khiến nó trở nên ửng đỏ khác thường, xinh đẹp mê hoặc lòng người. Hóa ra người đã từng hướng hắn làm nũng, cùng hắn chơi đùa tiểu nữ hài, bây giờ đã trưởng thành... Duy nhất cặp mắt kia là không thay đổi, vẫn mang theo bướng bỉnh cùng cố chấp, trước sau như một không chịu khuất phục, cố chấp đến nỗi làm cho hắn đau lòng.
Hắn không dám chớp mắt, dường như chỉ cần một cái chớp mắt của hắn thì nàng sẽ lại biến mất, giống như trong mơ vậy.
Hắn mỉm cười lặng lẽ quan sát nàng, giống như trước kia đã từng làm.
"Này, các ngươi sẽ không phải cứ như vậy nhìn nhau đi... A!" Tiếng cười đau xót của Tần Thiên Sinh vang lên đáng gãy không khí yên lặng lúc này, hắn đột nhiên đưa tay ra đẩy Ninh Hạ từ phía sau.


. Mọi người cố gắng lên, xem ra mìn không hợp NT rồi 
