[Tập truyện ngắn] Những Trái Tim Rực Rỡ Sắc Màu

Status
Not open for further replies.

Hân Như

Phàm Nhân
Ngọc
20,91
Tu vi
0,00
Những trái tim rực rỡ sắc màu

Tuyển tập truyện ngắn
Tác giả: nhiều tác giả

Sản xuất: Công ty sách Văn Việt và NXB Văn học
Tháng 6/2012


Giới thiệu
Bia1.jpg



Nếu bạn là những người trẻ, đừng bỏ lỡ cuốn sách VÔ CÙNG ĐẶC BIỆT NÀY!

Nếu bạn dám sống, dám yêu, dám khát khao ước mơ, hãy cầm cuốn sách này lên để tìm thấy mình trong đó.

Những trái tim rực rỡ sắc màu là một câu chuyện được viết bởi 5 tác giả trẻ tuổi. Bạn sẽ thấy cuốn sách này ĐẶC BIỆT ngay từ những dòng đầu tiên bởi câu chuyện về mỗi cô gái giống như một mắt xích mở để ra một chuỗi tình huống cực kỳ hấp dẫn.

Câu chuyện về 5 cô gái trong nhóm bạn thân với 5 mảng ghép nhiều màu sắc về cuộc sống của những người trẻ. Họ là những cô gái xinh đẹp, tài năng mang trong mình nhiều nhiệt huyết của tuổi trẻ dám sống và dám yêu hết mình.

nhanvat.jpg

Năm cô gái xinh đẹp đó là :

Thailam.jpg

Thái Lam – một người mẫu trẻ tuổi đang nổi trong giới showbiz. Với tính cách thẳng thắn và đôi khi dễ làm tổn thương và gây khó chịu cho người khác cô đã gặp rắc rối gì trong cuộc sống, đặc biệt với vai trò của một người mẫu nổi tiếng. Và khi gặp anh chàng Z xứng danh là “Kẻ chín lạng, người mười phân”, những cuộc đối đầu nảy lửa của 2 người liệu có đi đến kết quả. Liệu hai kẻ cao ngạo không đội trời chung sẽ có một kết cục tốt đẹp không?


Minhthu.jpg

Minh Thư - một cô nàng đam mê viết lách. Cô vẫn được bạn bè tìm đến như một chỗ dựa vững chắc và cũng là một quân sư « quạt mo » rất giỏi giang.Kỳ nghỉ hè đến cô muốn tạo dấu ấn riêng cho tuổi 20 bằng một chuyến đi tình nguyện. Nhưng Việt Anh - một anh chàng cô ĐÃ TỪNG GHÉT cứ nhất định lẵng nhẵng đòi theo cùng.

Cô đã nói rằng cô chẳng hề quan tâm tới anh chàng đó.

Nhưng, khi họ có thời gian bên nhau, khi khoảng cách gần hơn. Thì điều cô từng nghĩ có phải là điều vẫn đúng hay không ?

Maianh.jpg

Người thứ 3 là Mai Anh, một cô gái đam mê hội họa nhưng đã từ bỏ đam mê của mình để theo học Kinh tế theo ước nguyện của gia đình nhưng cô phát hiện ra rằng điều khó khăn nhất là sống không thực với bản thân mình. Ai là người đã lấy lại niềm đam mê vẽ nguội lạnh trong con người cô? Đó có phải là người cô vẫn chờ đợi, khi cô phát hiện ra thứ tình cảm đang lớn dần trong mình là lúc cô sẽ phải quyết định lựa chọn. Đâu là con đường dành riêng cho cô?

Lamthao.jpg

Lam Thảo – một cái tên nghe đã mang dấu ấn của sự bình lặng như thảo nguyên. Khi cô và bạn trai có những bất đồng trong quan điểm, nó dường như là 2 mảnh ghép ngược của cuộc sống. Cô càng đơn giản bao nhiêu thì anh càng phức tạp và tham vọng bấy nhiêu. Cô nàng Thảo Lam sẽ “xử lí” vấn đề này như thế nào? Tình cảm của họ sẽ đi đến đâu? Liệu cô có giám từ bỏ sự bình lặng để đến với một mối quan hệ mới, không hề bình lặng?

Và đây là nhân vật của tôi:

Halinh.jpg


Hà Linh, một cô gái phóng khoáng, thích rock, đam mê hiphop và một cuộc sống tưởng như không bao giờ là bình lặng thì lại mang một trái tim đa cảm của một cô gái mỏng mạnh, yếu đuối với những nỗi niềm khắc sâu trong đáy tim mà không ai biết đến. Cô đã làm gì để cuộc sống lúc nào cũng đầy sắc màu? Và với anh chàng mới quen, mọi sự toan tính hoàn hảo như một kịch bản hoàn chỉnh liệu có thành sự thật và đâu sẽ là cái kết cho câu chuyện của hai người?


Năm cô gái, 5 trái tim rực rỡ sắc màu đại diện cho 5 tính cách nổi bật của cuộc sống trẻ năng động và tràn đầy nhiệt huyết – Họ có mối quan hệ với nhau như thế nào? Những quan niệm về tình yêu về cuộc sống của những người trẻ qua ánh mắt của 5 nhân vật sẽ đưa các bản đến những trải nghiệm thú vị nhất. Và biết đâu trong số những cô nàng này, các bạn sẽ tìm thấy những mảnh ghép cuộc sống của chính bản thân mình.

Mùa hè tuyệt vời của những cô gái xinh đẹp - Những trái tim rực rỡ sắc màu sẽ là ấn bản đặc biệt dành cho các bạn đọc trẻ trong mùa hè này. Cuốn sách được tặng kèm: 2 thiệp màu xinh xắn + 1 poster màu với bí mật của các Cung hoàng đạo về Tình Yêu hẳn sẽ là món quà thú vị cho mùa hè đầy ắp kỉ niệm này dành cho bạn!

Hãy cùng cầm cuốn sách này lên và cũng khám phá những câu chuyện về 5 cô nàng cá tính này thôi nào!

 

Hân Như

Phàm Nhân
Ngọc
20,91
Tu vi
0,00
Đôi lời tác giả:

tacgia-05.jpg



Tác giả: Hân Như

SN: 21/04

Dành tặng truyện ngắn này tới: những người anh, những người bạn tốt vẫn luôn ở bên và ủng hộ Hân Như.

“Tôi thích du lịch, thăm thú vài nơi và đôi khi dừng chân để viết lên những câu chuyện xung quanh mình. Hà Linh – một gái cô tính cách mạnh và ồn ào, vô tâm tới mức cô chằng hề biết rằng, bên cô vẫn luôn có một bờ vai sẵn sàng dang rộng mỗi khi cô mỏi mệt. Cô gái ấy mạnh mẽ và kiên cường lắm nhưng là con gái, dù mạnh mẽ đến mức nào thì vẫn cần lắm một bến bình yên cho riêng mình. Cũng giống như tôi, đi qua bao nhiêu nơi, bước chân mỏi mệt, tôi luôn cần lắm một nơi để trở về…

Mong rằng, các bạn, những độc giả thân thiết của Hân Như cũng sẽ tìm thấy cho mình một nơi bến bình yên để dừng chân.”





 

Hân Như

Phàm Nhân
Ngọc
20,91
Tu vi
0,00
Anh yêu em, đồ ngốc!
Tác giả: Hân Như
Trích: Tuyển tập "Những trái tim rực rỡ sắc màu"



Halinh.jpg



-Gái…
-Trai…

-Chắc chắn là con gái…

-Hôm nào họ chả đổi người. Hôm nay nhất định là anh chàng răng khểnh.

-Yên tâm, sáng nay tớ bói bài rồi, hôm nay tớ gặp may mắn, có tiền. Nhất định là được ăn chè của tụi cậu tẹt ga.

Tôi vênh mặt lên một cách đắc ý với bốn con bạn thân. Ai bảo con gái cứ hay tin vào bói toán. Vừa thấy tôi nói tới bói bài là bốn đứa im thin thít, lại bắt đầu ngóng ra phía cửa. Cứ mỗi lần có người bước vào, nhìn thấy năm cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình thì chỉ muốn rảo bước đi ra chỗ khác cho nhanh.


***​


Vâng, chắc hẳn các bạn đang rất tò mò muốn xem chúng tôi đang cá đổ ước chuyện gì đúng không?

*************​

Họ tên: Phạm Hà Linh
Tuổi: 20
Cung ngày sinh: Thiên Bình
Sở thích: rap, hiphop, sự náo nhiệt
Sở ghét: nhạc không lời, những trò đòi hỏi kiên nhẫn và đầu óc, những anh chàng lặng lẽ.

*************​

Ai cũng bảo người tên Linh rất ghê gớm và đanh đá, nhưng đấy là họ chưa gặp tôi mà thôi. Tôi tự nhận bản thân mình đúng là con bé “bá đạo” nhất khu phố, nhất lớp từ thuở lớp… mầm tới tận đại học. Đanh đá có lẽ không hợp để dành cho tôi. Từ thích hợp nhất chính là: Kinh khủng.

Sở thích thứ nhất…

Tôi thích hát. Nhưng cái giọng trầm khàn, đùng đục của tôi lại bị tất cả các loại nhạc tẩy chay, cuối cùng tôi quay sang học… nhảy. Vào ngày khai giảng năm học thứ hai ở trường đại học, tôi thấy có một nhóm nhảy rất đẹp. Sau khi hỏi thăm khắp chốn, cuối cùng tôi có được địa chỉ của nhóm nhảy đó. Tôi quyết định xin gia nhập vào nhóm này vì tôi quá mê mẩn cái cách họ thể hiện mình. Hôm tôi vác đơn đến xin gia nhập câu lạc bộ nhảy lại đúng vào ngày họ tổ chức sinh hoạt nhóm. Thấy tôi, một rừng đầu đinh trố mắt ra nhìn, giống như cả tỷ năm rồi họ chưa từng nhìn thấy một sinh vật nào có tên là “con gái”.

Tôi cũng tròn mắt mà nhìn, tự hỏi không biết có phải mình đến nhầm câu lạc bộ bóng đá hay bóng rổ gì đó không. Mà thực tế là tôi cũng không đoán được đây là câu lạc bộ gì bởi quần áo của mấy tên con trai này nhìn rất “hầm hố”, thậm chí có tên còn mang đủ các loại dây xích trên người.

Sau đó, một tên con trai tiến lại hỏi han và cho tôi biết là tôi đã nhầm lịch sinh hoạt của câu lạc bộ Dance sport mà tôi muốn tham gia với câu lạc bộ hiphop này. Sự nhầm lẫn đó khiến cả đám con trai cười ồ lên khiến tôi quê một cục. Nhưng Long- đội trưởng của đội- cũng là người đã đi tới nói chuyện với tôi thì nói rằng thật tiếc vì không phải tôi đến đây vì họ. Anh còn đề nghị tôi ở lại xem họ tập một buổi, biết đâu tôi lại bén duyên với môn nghệ thuật này.

Không ngờ sau đó tôi lại bén duyên với Hiphop thật.

Mà hơn thế nữa, tôi còn trở thành “giọng ca vàng” của CLB. Sau khi thấy mình không có duyên với việc ca hát, tôi đã muốn chôn vùi đi ước mơ đó. Nhưng ở CLB, tôi được biết còn có một thể loại vô cùng hợp với mình- RAP. Lần ấy, tôi nhớ mắt Long đã sáng rực lên khi nghe tôi hát, và anh quả quyết rằng tôi sinh ra là để hát RAP.

Từ sau hôm ấy, tôi ăn Hiphop, ngủ RAP, chơi Hiphop, đến học cũng phải bật RAP để nghe thì học mới vào được. Tôi cũng thay đổi cách ăn mặc khiến cho bọn bạn shock đến vài ngày sau mới đỡ choáng váng.

Đó là chuyện của gần một năm về trước. Hiện tại tôi đã trở thành ngôi sao của CLB Hiphop thật sự. Bạn thử nói xem, nếu bạn là con gái duy nhất trong một gia đình có tới 17 ông anh trai thì bạn có thể tránh khỏi cái biệt danh “út cưng” của gia đình đó hay không? Tôi cũng vậy đấy. Đi nhảy ở đâu cũng phải có Hà Linh thì cả đội nhảy mới sung sức nhất. Ăn cũng cơm của Hà Linh nấu là ngon nhất. Đến bày kế tán gái cũng Hà Linh là tâm lý nhất. Vô hình chung, tôi giống như là công chúa kiêm bảo mẫu bất đắc dĩ của đám con trai lộc ngộc nhưng vui tính và cũng đầy tài năng của CLB Hiphop duy nhất của trường này.

Sở thích thứ hai…

Ăn.

Con gái vốn hay ăn quà vặt đã thành tiếng, chúng tôi cũng không nằm ngoài cái quy luật đó. Ở đâu có hàng ăn vặt ngon, ở đó chắc chắn từng có dấu giày của chúng tôi để lại. Và cuộc cá đổ ước hiện tại của chúng tôi đây cũng liên quan tới đồ ăn.

Cả bọn- tôi, Lam, Thư, Mai Anh, Thảo đang đánh đố nhau xem người đưa cơm hộp tới cho nhân viên phục vụ trong quán café mà chúng tôi đang ngồi hôm nay là nam hay nữ. Cả bốn đứa kia nói là nam, còn tôi thì nói là nữ. Vì thường xuyên đóng đô ở quán qua trưa nên chúng tôi thường được thấy cảnh nhân viên đưa cơm hộp đến quán. Chỉ là mỗi hôm lại một người đưa khác nhau nên mới có vụ cá đổ ước đó. Nếu tôi thua, tôi phải chiêu đãi cả bốn đứa một bữa KFC no nê, còn nếu chúng nó thua thì tôi được ăn chè thả phanh trong một tuần.

Chung quy cũng chỉ là ăn mà thôi.

Sở thích thứ ba…

Yêu cái đẹp.

Mọi thứ nằm trong phạm trù thẩm mỹ đều không thoát khỏi sự “bình loạn” của chúng tôi. Nó gần như là chủ đề hàng ngày để chúng tôi tán gẫu, khi thì là một anh chàng xinh giai nào đó, khi thì là một thứ nào đó mới xuất hiện trong cửa hàng. Thậm chí những bức ảnh chụp đầy nghệ thuật trên báo đôi khi cũng trở thành chủ đề để chúng tôi đá đưa với nhau cả buổi. Và nếu anh chàng nhiếp ảnh gia nào nghe được chúng tôi khen chê ảnh của anh ta thế nào, chắc chắn anh ta sẽ sinh ra suy nghĩ muốn đập máy ảnh bỏ nghề mất.

***

-Cậu có chóng mặt không?- Mai Anh quay sang hỏi Thư.

-Ờ… có hơi hơi…- Thư gật gật đầu- Ai bảo nãy giờ người ra người vào mà cứ ngóng ra làm gì.

-Sao giờ này mà họ chưa đưa cơm tới nhỉ?- Tôi cũng nhìn đồng hồ tỏ vẻ sốt ruột.

-Bọn mình cũng đi ăn đi thôi, tớ đói sắp chết rồi.- Lam uể oải tựa lưng vào ghế.

-Thế thì đi.- Tôi gật đầu cứng ngắc, trong lòng vẫn tiếc mấy ly chè miễn phí.

-Hay mình cũng gọi đồ ăn đến đây đi, bên ngoài nắng lắm.-Thảo đề nghị- Gọi pizza đi Linh, pizza nhà lão Long của cậu làm ăn ngon phết.

-Cái gì mà lão Long của tớ.- Tôi lườm.

-Anh chị lúc nào cũng kè kè với nhau mà cứ mở mồm là tình bạn trong sáng.- Thảo bĩu môi trêu- Cậu yêu quách lão đi, để bọn này còn được ăn pizza miễn phí thường xuyên.

-Ờ, đúng đó.- Lam và Mai Anh cũng chêm vào theo, lại còn gật gật đầu đầy vẻ đồng tình.

-Lũ bạn đểu. Chúng cậu định đem hạnh phúc cả đời tớ để đổi lấy mấy cái pizza à?

-Cậu đổi được vài cái pizza là khá lắm rồi. Cậu xem đến tận bây giờ đã có chàng nào thèm nghía đến cậu chưa?- Thảo cười khanh khách.

-Xì… là tớ không thèm để ý tới chúng nó thôi nha.- Tôi cự lại.

Mặc dù ngoài mặt tỏ ra vô cùng bất mãn với cái kết luận của mấy đứa bạn nhưng tôi vẫn đứng dậy ra ngoài gọi pizza đến. Không chỉ mấy đứa bạn, mà bản thân tôi cũng rất thích ăn pizza của cửa hàng nhà Long làm. Mặc dù thỉnh thoảng Long vẫn đem đến cho cả đội ăn no nê nhưng với một đứa lấy ăn làm sở thích như tôi thì có ăn bao nhiêu cũng chẳng biết chán.

Khi quay vào thì tôi gặp chị Nga, nhân viên của quán đã mang thêm sinh tố ra cho cả bọn.

-Sao hôm nay chưa thấy người mang cơm đến vậy chị? Các chị ăn rồi à?- Tôi ngồi vào chỗ và hỏi chị.

-Ừ, hôm nay có nhân viên mới nên cả bọn gọi đồ ăn nhanh về quán liên hoan từ sớm rồi em ạ.- Chị Nga tươi cười đáp, nhân viên làm ở đây từ lâu như chị đều quá quen với đám khách ruột chúng tôi.

-Wao… có nhân viên mới ạ? Nam hay nữ thế chị?

-Nam, đẹp trai lắm.- Chị cười tít mắt.

-Ô, đẹp ạ?- Cả năm đứa đều reo lên- Đâu đâu, chị gọi ra đây cho bọn em nghía chút. Cũng sinh viên trường em ạ?

-Ừ… Sinh viên năm nhất thì phải… Đấy, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo có mặt, cậu ấy kìa.

Nhìn theo ánh mắt của chị Nga, chúng tôi thấy một chàng trai trong bộ đồng phục nhân viên của quán bước ra, trên tay là một khay đồ uống.

Anh chàng cao chừng 1m75, mái tóc cắt gọn, gương mặt trắng trẻo, thư sinh nhưng lại có chút lạnh lùng đầy cuốn hút. Năm đứa con gái cứ thế há hốc mồm mà nhìn, giống như chưa khi nào nhìn thấy trai đẹp vậy.

Khi anh chàng bước qua bàn mà chúng tôi đang ngồi, tôi đột ngột thốt lên:

-Đẹp quá đi!

-Cậu thật bất lịch sự đó Linh, nói thế cậu ấy ngại thì sao? Có khen người ta đẹp thì cũng phải khen khéo khéo chút chứ?- Mai Anh lườm tôi nhưng sau đó hai mắt lại nháy nháy đầy vẻ ranh mãnh.

- Tớ nói cái vòng hình cung Thiên Bình mà cậu ấy đeo trên cổ kia đẹp quá!

-Sặc…

-Phì…

-Ặc ặc…

Đó là phản ứng của bọn bạn sau câu trả lời đầy ngây thơ và vô tội của tôi. Một câu nói thật mà cũng tạo ra những phản ứng đầy tiêu cực như thế, đúng là “sự thật mất lòng”, các cụ xưa nói chẳng bao giờ sai.

“Cạch…”

Một âm thanh thanh thúy vang lên, cách chúng tôi chừng hai bàn, anh chàng phục vụ đẹp trai không hiểu vì sao đang thu dọn đồ uống đã hết của khách để mang vào lại làm cốc chén trong khay đổ nghiêng.

-Không sao chứ Dương?- Chị Nga rời bàn chúng tôi tiến lại hỏi.

-Không có gì đâu chị.- Anh chàng đáp lại bằng một giọng cứng cỏi, gần như không thể đoán được cảm xúc gì qua câu nói đó.

Lúc trở vào, anh chàng thậm chí còn đi vòng qua bàn khác chứ không đi thẳng qua bàn của chúng tôi nữa.

Sau khi anh chàng đi vào rồi, cả bọn chúng tôi đang nín cười đến đỏ mặt tía tai lập tức cười ầm ầm lên khiến cho nhiều khách đang ngồi trong quán cũng phải quay ra nhìn.

- Tớ thua cậu.- Thư vừa hổn hển cười vừa nói- Người ta có câu: “Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc.” Còn cậu thì một câu cũng khiến cho cốc chén đổ loảng xoảng, chắc thêm câu nữa thì anh chàng cao to đẹp trai kia chắc ngất xỉu tại chỗ quá!

- Tớ làm gì nào? Tớ chỉ khen một câu rất chân thành thôi mà.- Tôi tỏ vẻ oan uổng giải thích.- tớ là người tôn sùng cái đẹp, không thể nói những lời trái lương tâm khi đứng trước sự hoàn mỹ được.

-Đừng giả nai nữa đi cậu.- Thảo khùng khục cười.-Cậu làm người ta thiếu điều chưa tức chết đi được mà thôi.

-Cái vòng đó đẹp thật. Lúc nào tớ phải lân la hỏi xem cậu chàng này mua nó ở đâu mới được.

-Thấy cậu nó không chạy xa trăm mét cũng là dũng cảm lắm rồi. Quên ngay cái ý định đó đi.

-Chạy sao? Chạy thì tớ dính lại với tớ là khỏi chạy chứ gì?

-Trong đầu cậu lại có ý định đen tối gì phải không?- Lam tủm tỉm hỏi.

-Đen tối gì? Ai bảo đen tối?- Tôi vênh mặt nói.

-Ghê nha. Kết người ta thì cứ nói thẳng ra. Nhưng mà không biết cậu ta có định làm phi công trẻ không nhỉ?

-Tuổi tác không phải vấn đề. Để tớ tán cho tụi cậu coi.

-Thiệt nha.- Lam khoái chí cười.

-Ờ, thiệt. Lúc đó sẽ cho tụi cậu ăn khao tẹt ga.

-Được, cứ quyết định vậy đi.

***​

Đấy, giờ chắc bạn đã hiểu tại sao trong mắt lũ cùng lớp thì năm chúng tôi là “tổ hợp của một lũ dở hơi”!

***​

Vậy là tôi đã có mục tiêu để thực hiện trong mùa hè này: cưa cẩm “cậu bé” Dương kia để lũ bạn có một buổi ăn khao thỏa thích (và tất nhiên chủ chi sẽ là cậu ấy).

Trong mắt tôi, Dương có đôi mắt lạnh lùng của một cold boy thứ thiệt. Cái nhìn của cậu ấy đôi khi dửng dưng đến phát ghét. Nhưng cậu trai lạnh lùng này lại rất hay đỏ mặt nếu bị trêu ghẹo, nhìn vô cùng đáng yêu.

Nhiều người sẽ nghĩ tôi không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nhưng tôi thề là tôi hoàn toàn nghiêm túc. Không có nhiều chàng trai có thể để lại cho tôi ấn tượng tốt như Dương. Tôi không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không có nghĩ là tôi không thể phát triển tình cảm với một chàng trai có ấn tượng tốt từ lần đầu gặp gỡ. Tôi nói chuyện này với một vẻ nghiêm túc hiếm có khiến cho bọn bạn lo sốt vó bởi lẽ tôi vốn là một đứa có tính cách hơi bốc đồng.

Là một đứa chuyên đi bày trò cưa cẩm con gái cho các chàng trai của A.S club- câu lạc bộ hiphop của trường tôi- vậy mà bản thân khi đụng tới chuyện này tôi lại hoang mang tợn. Tôi bắt đầu ngồi nghĩ, có khi tới hàng giờ, xem sẽ phải bắt đầu làm quen với Dương như thế nào. Quả thật đó là một việc đau đầu, và tôi đã hiểu vì sao đám con giai ngốc xít của A.S.C lại hay kêu than đến thế.

Sau một chầu chè với bốn cô bạn tại quán ăn quen thuộc, cả bọn đã vạch ra được trình tự như sau cho tôi: đầu tiên là tìm hiểu sở thích, sở ghét, sở trường, sở đoản của Dương; tiếp theo là nắm rõ lịch trình hoạt động của cậu ấy; tiếp cận; cưa cẩm và cuối cùng là (hy vọng được) đi ăn chè. Nói thì dễ, nhưng phải đứng ở trong cuộc mới thấy nó là một quá trình khó khăn như thế nào.

 

Hân Như

Phàm Nhân
Ngọc
20,91
Tu vi
0,00
Anh yêu em, đồ ngốc!
Tác giả: Hân Như
Trích: Tuyển tập "Những trái tim rực rỡ sắc màu"



Halinh.jpg




Sáng đầu hè, trời oi như giữa trưa một ngày tháng 7 có gió Lào. Vừa bước chân ra khỏi cửa tôi đã nghe tiếng mẹ gọi lại từ bếp:

-Hà Linh, con không ăn sáng rồi hãy đi sao?

Đang cảm thấy ngột ngạt trong người nên tôi muốn gắt lên với mẹ, nhưng rồi kiềm chế lại được, tôi đáp lại bằng giọng thờ ơ như mọi khi:

-Con ra ngoài ăn.

-Con với chả cái, mẹ mất công dậy sớm nấu cơm mà lại nói thế à?- Tiếng mẹ có vẻ bực bội.

Như mọi lần tôi sẽ vặc lại mẹ mấy câu, nhưng rồi trong lòng có chút không vui, tôi ngồi bệt xuống cửa thềm buộc lại đôi giầy patin và đứng dậy đi thẳng.

Bố mẹ tôi ly thân từ khi tôi còn nhỏ, kết quả của mấy tháng tình yêu bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên của cả hai. Từ ngày ly thân, bố thường xuyên đi công tác xa còn mẹ cũng cắm đầu cắm cổ vào làm ăn. Mẹ đi thâu đêm suốt sáng với những đối tác của mình, và thứ bố mẹ cho tôi duy nhất chỉ có tiền bạc và những món quà xa xỉ. Đêm qua cũng vậy, lại một đêm mẹ không về. Tôi cũng không nhớ rõ là đêm thứ bao nhiêu nữa, vì từ khi còn nhỏ tôi đã phải ngủ một mình trong căn nhà rộng thênh thang và lạnh lẽo của mình.

Tôi nhớ khi còn nhỏ tôi rất sợ ma, và chị giúp việc luôn dọa rằng nếu tôi không nhắm mắt vào ngủ thì sẽ bị ma bắt đi. Thế nên tôi không dám thức khóc đòi mẹ. Tôi luôn đi ngủ từ rất sớm, cũng chẳng biết khi nào mẹ về. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi thấy mẹ về nhà là một buổi sớm tháng 10, ngày phụ nữ Việt Nam. Hôm ấy tôi được lên hát tại trường nên đã dậy rất sớm để nhờ mẹ chuẩn bị váy áo. Nhưng cái mà tôi nhìn thấy, lại là việc mẹ bước xuống từ một chiếc xe sang trọng. Trước khi vào nhà mẹ còn hôn người đàn ông đã đưa mẹ về nhà. Trái tim non nớt của một cô bé lớp hai của tôi đã khắc sâu hình ảnh đó, đến nỗi tôi căm ghét mẹ vô cùng mỗi khi nhớ lại.

Tôi học cách sống mạnh mẽ kể từ lúc đó. Nếu tôi không mạnh mẽ, có lẽ tôi sẽ chết vì cô đơn trong ngôi nhà của chính mình. Và nếu không có bốn cô bạn cùng lớp luôn ở bên chia sẻ và an ủi, thì chắc tôi đã không thể từ bỏ được ý định muốn chết trong thời gian mình mắc bệnh trầm cảm vào năm đầu tiên đại học. Lúc đó tôi phát hiện ra bố tôi không hề đi công tác như tôi vẫn ngây thơ nghĩ, ông có một gia đình khác trong thành phố, và đứa con lớn của ông hiện tại cũng đang học lớp 12 rồi. Còn cô con gái thứ hai của ông cũng vừa bước vào lớp một và “xinh như búp bê”. Nhớ lại những tháng ngày lớn lên thiếu bàn tay chăm chút và dìu dắt của người cha tôi lại thấy vô cùng đau khổ và uất ức.

Những cô bạn thân và A.S. C chính là gia đình thân thương của tôi, những người đã cho tôi sức mạnh để vượt qua những mặc cảm và đau khổ. Họ cho tôi hiểu rằng trên đời này còn rất nhiều người yêu thương tôi, rất nhiều người mong được nhìn thấy tôi sống vui vẻ mỗi ngày.

Đi đôi Igor xong, tôi xốc ba lô đứng dậy, nghe tiếng mẹ đang nói chuyện điện thoại trong bếp nên tôi cũng chẳng buồn chào, cứ thế lao thẳng ra đường. Tôi biết mẹ đi cả đêm qua, sáng nay mới về, và mẹ sẽ ở nhà cả sáng nay. Trước đây mỗi ngày mẹ nghỉ tôi đều loanh quanh ở nhà cả buổi. Tôi ước được mẹ dạy nấu từng món ăn như những cô bạn cùng lớp hay được mẹ tụi nó hướng dẫn. Tôi ước hai mẹ con sẽ cùng làm một cái gì đó thật vui, hoặc mẹ sẽ đưa tôi đến công viên chơi. Nhưng mẹ luôn chẳng bao giờ có thời gian, mẹ chỉ đưa tiền cho chị giúp việc và bảo chị làm những điều đó. Tuổi thơ của tôi đã trôi qua như thế, trong cái khát khao mòn mỏi có được sự quan tâm của mẹ.

Và tôi đã lớn lên bướng bỉnh và khác hẳn những cô gái khác như thế.

Tôi cố tình bày ra đủ trò nghịch ngợm trên lớp để năm lần bảy lượt bị cô gọi phụ huynh tới trường. Tôi chỉ muốn dùng đến cách ấy để tìm sự quan tâm của mẹ. Mẹ luôn đánh tôi một trận đòn, và sau đó đưa tiền thuê bác xe ôm đầu ngõ giả làm phụ huynh để tới gặp cô.

Tôi sống mạnh mẽ, lì lợm như một thằng con trai.

Cho đến khi vào đại học, tôi gặp Mai Anh, Thư, Lam, Thảo- năm người năm cá tính khác nhau đã dần làm quen với nhau rồi trở nên thân thiết lúc nào không hay. Chính họ đã vực tôi dậy từ những suy sụp, đã giúp tôi hiểu rằng cuộc sống còn có rất nhiều điều ý nghĩa đang đợi tôi khám phá. Tôi luôn thầm cám ơn họ vì điều đó.

Đang trong thời gian ôn đi cuối kỳ nên chúng tôi được nghỉ, nhưng chẳng khi nào tôi ở nhà. Tôi thường lang thang đến trường, lên thư viện học, tới câu lạc bộ hoặc ra sân thể dục chơi bóng rổ với mấy ông anh tồng ngồng trong A.S.C. Thỉnh thoảng đi chơi hoặc ngồi café buôn chuyện với nhóm bạn, nhưng dù sao chúng nó cũng có cuộc sống riêng của mình, và tôi không thể dính lấy bọn nó được.

-Aaaa…

-Cẩn thận.

“Rầm”.

Khi vừa tới khúc quanh rẽ vào câu lạc bộ thì gặp Long cũng đang lao ra. Do phóng quá nhanh nên cả hai chúng tôi gần như đâm sầm vào nhau. Long túm lấy khuỷu tay tôi, cả hai xoay một vòng và ngã nhào. Tôi mất đà ngay từ đầu, ngã đè lên cả thân hình cao to của Long.

Đỡ tôi dậy, Long nhăn nhó hỏi:

-Em làm gì mà phóng như ma đuổi thế? Anh đã dặn em bao nhiêu lần rồi, tới khúc rẽ thì đi chậm thôi.

-Ai bảo anh kéo em làm gì để cùng bị ngã chứ?- Tôi bướng bỉnh cãi lại.

-Nói mãi không chừa lại còn bướng bỉnh à?- Long cau cậu- Anh biết thừa là em chả bao giờ mang mũ cũng như miếng đệm bảo hộ cả. Anh ngã thì cùng lắm chỉ trầy xước vài chỗ, chứ em mà bị làm sao thì lấy ai đi nhảy cùng câu lạc bộ hè này. Em biết là hè này chúng ta có rất nhiều chương trình mà.

Mặc dù rất cảm kích việc Long đã cố tình ngã trước để tránh cho tôi bị đau nhiều, nhưng vì bị anh mắng nên tôi cũng bướng bỉnh, một câu cảm ơn cũng không có. Long lật lật khuỷu tay đã trầy ra, chảy cả máu khẽ nhăn nhó nên tôi bèn giục anh đi vào trong câu lạc bộ để sát trùng và dán urgo vào đó.

Long là nhóm trưởng của A.S.C chúng tôi, học trên tôi 2 khóa, là một anh chàng tài năng và rất nổi bật. Nhờ có Long mà từ khi thành lập tới giờ, dù còn ít tuổi như A.S.C đã tạo được những tiếng vang nhất định trong giới trẻ thành phố. Ở A.S.C, Long chính là anh cả, là niềm tự hào của cả câu lạc bộ. Với tôi, Long còn chính là người đưa tôi đến với hiphop, tạo cho tôi một niềm đam mê bất tận với bộ môn nhảy này. Long còn là người luôn an ủi, lo lắng và khuyên bảo tôi trong cuộc sống.

-Anh bảo vệ luận án xong rồi còn gì? Chưa bị đuổi khỏi trường à?- Tôi châm chọc hỏi khi cả hai ngồi trên sân khấu với hộp bông băng sơ cứu bên cạnh.

-Đuổi anh cũng không đi. Sao, muốn tống cổ ông anh này đi lắm rồi à?- Long cười cười hỏi.

-Thì đỡ đi việc suốt ngày bị mắng mà.

-Sao nào? Anh đi rồi, không có ai mắng mỏ thì đừng nhớ nha.

-Xì… - Tôi bĩu môi, không nói gì nữa mà tiếp tục công việc.

-Nói vậy thôi. Anh đang cần tìm cưng đây.

-Tìm em? Làm gì?

-Hỏi ý kiến thôi.

-Ý kiến chuyện gì?- Tôi tò mò.

-À, ý kiến về việc tán gái đó. Chẳng phải mấy tên ngốc xít của A.S.C này đều trông cả vào quân sư quạt mo là em sao? Ái, nhẹ tay thôi.

-Anh ăn chay 24 năm rồi, cố mà ăn chay đến hết đời đi, gái gú gì?

-Ơ hay, nhóc ghen đấy à?- Long tủm tỉm cười.

-Em mà thèm. Thế cô ấy là ai? Tính tình thế nào? Quen ra sao? Có ý tứ gì với anh không?

-Ờ ờ, quen cũng lâu lâu rồi. Nhưng cô ấy có vẻ xa cách lắm nên cũng chẳng rõ cô ấy có thích anh hay không.- Long nhún vai- Thế nên anh mới nhờ tới em chứ.

-Lắm mối tối nằm không. Nhìn thấy vệ tinh xoay quanh anh như chong chóng thế kia, người ta không chạy mới lạ đấy.- Tôi chép miệng.

-Thế cuối cùng có giúp anh không?

-Để xem… Vậy trao đổi đi.

-Trao đổi gì?- Long ngạc nhiên hỏi.

-Tất nhiên là em giúp anh tán gái, anh phải giúp em cưa đổ một anh chàng. Thế nào?

-Hả? Lại có vụ đó nữa.

-Thế có đồng ý không?

-Ờ ờ. Ok. Em cần anh giúp gì nào?- Sau một hồi ngớ ra, cuối cùng Long cũng nhún vai chấp thuận.

**************​
Họ tên: Nguyễn Đông Dương

Tuổi: 19 tuổi

Cung ngày sinh: Thiên Bình

Sở thích: Rubik, piano

Sở ghét: rap, hiphop và những cô gái ồn ào.

Số điện thoại: 01688 abc xyz

Nick yahoo: …

Facebook: ….



***************​

Bọn Mai Anh nhìn cái mặt nghệt ra của tôi khi tôi không thể rời mắt khỏi tờ thông tin dài dằng dặc do Long đưa này, có lẽ chúng nó cũng đang cố nín cười lắm.

-Sao lại có thể như thế được?- Tôi thở dài.

-Vậy nên tớ rất tin câu: ghét của nào trời trao của ấy.- Lam làm ra vẻ bác học lên giọng nói.

-Trái dấu thì hút nhau mà.- Thư gật gù đế thêm vào càng làm tôi thấy ảo não.

-Nếu không được thì bỏ cuộc đi, cậu chỉ phải bỏ tiền túi ra đãi bọn tớ một khoản thôi mà.-Mai Anh cười cười.

-Bỏ là bỏ thế nào.- Tôi lườm nó, nhưng rồi cứng cả họng vì biết đã rơi vào bẫy khích tướng của con bạn.

-Ô ô, vậy thì cố lên, cậu luôn xứng đáng là một người mạnh mẽ nhất nhóm.

-Có cần bọn tớ quân sư cho không?

-Ờm. Bọn cậu nghĩ xem nên dùng cách nào là hữu hiệu nhất?- Tôi ngắc ngứ một hồi, cuối cùng vẫn phải mở miệng xin sự trợ giúp. Gì chứ vấn đề tình cảm chắc chắn tôi thua xa bốn đứa nó.

-Dựa vào các phương tiện công nghệ thông tin. Tin nhắn chúc chàng mỗi buổi sáng.-Mai Anh gợi ý.

-Có nhàm quá không?- Tôi nhăn nhó- Trò này xưa lắm rồi.

-Bậy nào… Ai nói là nhàm. Cậu nên nhớ con trai mặc dù sống lạnh lùng đến mấy nhưng tất cả đều có chung một tính xấu: thích được càng nhiều cô tỏ tình, ngưỡng mộ càng tốt. Bọn họ lại càng thích những cô nàng hơi bí ẩn một tẹo. Cậu giả làm một người ngưỡng mộ âm thầm. Nhưng nhớ sáng nào cũng phải chúc hắn một câu chúc, mặc kệ hắn có thờ ơ không trả lời tin nhắn đến đâu. Rồi đùng một cái, cậu biến mất. He he, hắn sẽ phát điên lên vì bỗng dưng sáng ấy không thấy có tin nào của cô gái bí ẩn ấy. Hôm sau không có, hắn bắt đầu nhớ. Hôm sau nữa, không có, hắn bắt đầu hơi buồn một tí, cho rằng có lẽ cậu đã chán hắn rồi. Hắn sẽ hơi tiếc nuối một chút, nhưng rồi sẽ quên nhanh. Cậu không được để hắn có thời gian quên mà phải quay lại, tiếp tục mỗi ngày một tin nhắn. Mà cũng có khi là nhiều hơn ấy chứ, vì hắn chắc chắn sẽ nhắn lại cho cậu. Nhưng không được tiết lộ quá nhiều nha, phải quay cho hắn chóng mặt đến chết thì thôi. Sau đó là gì nào, hắn sẽ đề nghị gặp cậu…

Mai Anh nói một tràng dài trước cái trố mắt của cả bốn đứa còn lại chúng tôi.

-Cậu thử cách này chưa đó?- Lam nghi ngờ hỏi.

-Chưa, nhưng đây là cách đánh vào tâm lý rất hữu hiệu mà.- Mai Anh đỏ mặt giải thích.

-Cậu nghĩ tin nó được không?- Lam quay sang hỏi Thảo một cách không tin tưởng.

- tớ thấy nó sến sến.- Thảo nhún vai thờ ơ.

-Ờ, sến rệt.- Thư đập bộp thêm một câu nữa rồi mới quay sang tôi với vẻ “kinh nghiệm đầy mình”- tớ nghĩ cậu nên tiếp cận hắn bằng cách đánh vào sở thích của hắn đi.

-Là sao?

-Rubik và piano.

-Điên à?- Tôi trợn mắt- Cậu biết tớ ngu nhất về mấy cái đòi hỏi trí óc mà. Nhạc không lời thì càng không. Cái này không khác nào bảo L.K đi hát nhạc vàng, còn Quang Dũng đi đọc R.A.P.

-Ờ ờ… Vậy thì chỉ còn cách dùng cách nhất cự li, nhì cường độ thôi.- Thư nhún vai.

-Nói rõ chút đi.

-Xin vào làm ở đây, đằng nào chúng ta cũng đang trong thời gian ôn thi mà. Tiếp cận em nó, tạo cảm tình dần dần là tốt nhất.- Thư nháy mắt.

- tớ nghe có vẻ được đó.- Thảo gật đầu- Biết đâu hết tháng vừa có tiền đút túi lại vừa có giai dắt đi chơi.

-Ừ, để tớ suy nghĩ thêm đã.- Tôi thở dài.- Thôi tụi cậu cứ tiếp tục đi, tớ phải về câu lạc bộ đây.

-Lại tập à?

-Không, tớ gặp Long có chút việc. Thôi tớ đi nha, ăn trưa gọi tớ.

Tôi đeo ba lô lên vai và đi nhanh ra cửa, phía sau nghe Lam nói:

-Mới sáng sớm mà đã hẹn hò rồi, thế mà còn đi cưa giai, lạ nha.

***​

Tôi bắt đầu máy móc làm theo những lời khuyên của bọn bạn. Đầu tiên là tiếp cận với Dương qua số điện thoại và facebook. Thực ra chủ yếu là dùng tin nhắn, còn facebook chỉ là kết bạn và chăm chỉ đăng những dòng status thật shock để hy vọng (mong manh) là biết đâu cậu ấy sẽ chú ý.

Cái SMS đầu tiên tôi đã tốn mất gần nửa tiếng để đọc đi đọc lại, sửa tái sửa hồi, băn khoăn tới từng dấu chấm dấu phẩy, cứ như rằng sợ cậu ấy đọc sẽ không hiểu tôi viết gì. Sau đó, lại mất thêm nửa tiếng nữa chỉ để đặt ngón tay vào phím “send” và nhấn. Mặc dù Mai Anh đã nói trước là không hy vọng gì ở một anh chàng lạnh lùng một câu hồi âm nhưng không hiểu sao tôi vẫn hy vọng. Cuối cùng, sau nửa ngày cầm cái điện thoại trong tay, tôi tự cười mình rằng bản thân đã quá mong chờ rồi.

Thú thực, ban đầu tôi nói tôi sẽ cưa Dương chỉ là một câu mạnh miệng dưới “bẫy” thách thức của bọn bạn. Nhưng mỗi ngày qua, càng tìm hiểu về cậu ấy tôi lại càng có thêm một chút tình cảm. Thật kỳ lạ vì điều này chưa từng xảy ra trước đó. Có lẽ là tôi thích Dương thật. Nên khi mấy ngày liền nhắn tin mà không nhận được hồi âm của Dương, tôi cảm thấy rất buồn và hụt hẫng. Tôi ôm lấy cái điện thoại gần như mọi lúc, hy vọng rằng biết đâu hôm nay cậu ấy buồn chán và sẽ nhắn cho tôi.

Tôi làm không sai lời của Mai Anh. Nhắn tin được chừng một tuần thì tôi dừng lại. Không hiểu không nhận được tin nhắn của tôi nữa, cậu ấy có buồn hay “phát điên” lên như Mai Anh nói hay không, nhưng bản thân tôi thì thấy nhớ kinh khủng. Tôi không thể kiềm chế mình không cầm cái điện thoại lên, và lại cố dằn lòng mới không gửi tin.

Ba ngày sau, tôi lại tiếp tục với việc nhắn một lời chúc ngày tốt lành vào buổi sáng cho Dương. Không phụ kỳ vọng của tôi, hôm ấy Dương đã nhắn lại cho tôi. Nhưng khi đọc tin, tôi cảm thấy bị tổn thương và buồn muốn khóc:

“Cô chưa biến mất sao? Cô không thấy phiền à? Tôi thì thấy phiền lắm. Đừng làm trò mèo ấy nữa.”

Hôm ấy tôi đã nằm cả ngày trong phòng vì buồn chán. Long đã tới thăm tôi vì tưởng tôi ốm.

-Anh tưởng em ốm chứ? Mất công anh mang pizza qua quá!- Long nhún nhún vai khi thấy tôi ủ dột xuất hiện.

-Thế thôi, anh để pizza lại rồi đi về đi.

-A, sao lại thế? Ít nhất em cũng phải mời anh ly nước chứ? Anh rời khỏi phòng tập cái là về nhà lấy bánh rồi mang tới đây cho em ăn ngay vì sợ nguội đây này.

Tôi nhún vai, né người cho Long đi vào.

Nhìn tôi ngồm ngoàm ăn pizza, Long gần như trợn tròn cả mắt:

-Em ăn gì mà như hổ như sói vậy?

-Ói ứ ao! (Đói chứ sao!)- Tôi đáp và vội nuốt thức ăn xuống khiến cho cổ họng nghẹn ứ.

Long lại phải rót nước cho tôi.

-Ờ, ăn no nê đi rồi thử đọc cho anh đoạn Rap này coi sao? Bài này anh mới sáng tác, đoạn Rap này phải giọng nữ đọc mới hợp.

Tôi đưa bàn tay đầy mỡ cầm lấy tờ giấy mà Long chìa ra. Đọc qua nhanh một hồi, tôi gật gật:

-Hay đấy, nhưng cái này là lời tỏ tình của nhân vật nam mà, sao lại nữ đọc?

-Thì cứ thử đi, anh nghĩ nữ đọc sẽ hay hơn.

-Ừm, mà anh sáng tác thiệt hả? Nghe tình cảm ghê.

-Ờ, món quà anh muốn tặng cho cô ấy trong lễ tốt nghiệp của anh mà.- Long gãi gãi đầu cười.

-Thật lãng mạn. Em tò mò muốn biết cô gái nào mà chảnh quá vậy, giờ còn chưa chịu đầu hàng.

-Thực ra… anh chưa có tỏ tình với cô ấy.

-Ô, mấy cách em bày đâu có khó và sến lắm đâu.- Tôi thản nhiên nói và gặm góc bánh cuối cùng.

Sức ăn của tôi chưa bao giờ làm Long phải thất vọng cả.

-Anh sợ bị từ chối.

-Xì, vậy thì đừng tỏ tình là tốt nhất. Cứ tu đi.- Tôi bĩu môi.

-Nhưng anh sắp ra trường rồi. Không trói cô ấy lại, anh sợ anh sẽ hối hận. Thế còn em thì sao rồi, đã có tí tiến triển nào với cậu giai kia chưa?

Nghe Long nhắc đến Dương, tôi hơi mất tự nhiên. Nhưng rồi tôi nhún vai:

-Kế hoạch A thất bại hoàn toàn. Em đang nghỉ ngơi để chuẩn bị kế hoạch B.

-Chà, lại còn cả kế hoạch A và kế hoạch B nữa cơ đấy. Sao em bày cho anh lại không có kế hoạch A hay B vậy?

-Em đâu có nghĩ anh lại tán gái mà gái không đổ.- Tôi trợn mắt.

-Biết đâu được nào. Thôi ăn đi, nhanh rồi tập thử xem.


 

Hân Như

Phàm Nhân
Ngọc
20,91
Tu vi
0,00
Anh yêu em, đồ ngốc!
Tác giả: Hân Như
Trích: Tuyển tập "Những trái tim rực rỡ sắc màu"



Halinh.jpg



Tôi không nghĩ lần gặp đầu tiên tôi lại để cho Dương ấn tượng xấu đến thế!

Tôi dễ dàng xin được vào làm phục vụ tại X café- quán đã trở thành địa điểm tập kết của nhóm chúng tôi gần hai năm nay.

Tôi vừa cười toe toét, niềm nở chào Dương khi cậu ấy vừa đến, nhưng cậu ấy chỉ cau cậu lại nhìn tôi rồi khẽ gật đầu. Hai ngày liền cậu ấy không nói với tôi một tiếng nào, thậm chí còn có vẻ lảng tránh mỗi khi gần tôi. Có lẽ trong ấn tượng của Dương, tôi là một cô gái ồn ào và có phần hơi điêu ngoa. Tôi đã làm cho cậu ấy ngượng chín cả mặt trong lần gặp đầu tiên, và có lẽ ấn tượng xấu đó không bao giờ phai nhạt được.

Không hiểu do vô tình hay cố ý mà tôi và Dương cùng làm chung một ca. Bây giờ mỗi lúc rảnh rỗi, tôi thường lôi khối Rubik ra xoay xoay vặn vặn. Ban đầu thực sự là nó làm tôi nản, chỉ muốn đáp đi cho xong. Nếu không phải vì muốn Dương chú ý, tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ mình có thể ngồi quá 5 phút với khối lập phương nhiều màu này. Nhưng dần dần, tôi thích ôm nó, không phải vì Dương nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy yêu thích cái trò này, mặc dù tôi có ngồi từ sáng tới tối cũng chưa bao giờ xếp nổi dù chỉ một mặt của rubik.

Ban đầu, khi tôi loay hoay với nó, lần đầu tiên tôi thấy Dương nhìn tôi lâu đến thế. Tôi mất kiên nhẫn với nó một, thì Dương mất kiên nhẫn với tôi mười. Có lẽ cách chơi của tôi làm Dương cảm thấy khó chịu, có lẽ là ngứa ngáy tay chân chăng? Cũng giống như tôi, nếu nhìn thấy một đứa lần đầu trượt patin, chắc chắn trong đầu sẽ cảm thấy buồn cười vì cách trượt của người đó.

Một buổi chiều vắng khách, tôi lại lấy ra khối rubik đó. Dương lại ngồi nhìn vẻ mặt cau có của tôi từ xa. Nếu là trước đây chắc chắn tôi sẽ tìm cách lượn lờ rồi lại gần cậu ấy để bắt chuyện, nhưng giờ đây, Dương với tôi chẳng còn quan trọng nhiều như thế. Nhưng đúng lúc ấy, Dương lại tới gần tôi, và cậu ấy nói với tôi:

-Chị làm như thế thì một năm nữa chị cũng không xếp được nó đâu.

Và cậu ấy chìa tay ra.

Tôi ngẩng đầu, hơi ngỡ ngàng một chút. Trong ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy có một chút gì đó thân thiện đến lạ. Đôi mắt ấy vẫn trong veo và sâu thẳm, trông rất đẹp và hút hồn.

Tôi đưa khối Rubik cho Dương. Dương lẳng lặng ngồi xuống cạnh tôi và nói:

-Rubik không phải là một trò chơi đòi hỏi trí tuệ quá cao, nhưng nó đòi hỏi sự kiên trì và bền bỉ. Chị cứ xoay xoay vặn vặn một cách nóng nảy và vô ý thức như thế thì sẽ không bao giờ nhận ra được sự hấp dẫn của nó mà chỉ thấy nó phức tạp và rắc rối.

Nói rồi cậu ấy yên lặng xoay khối rubik. Vài phút sau, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, một khối Rubik sáu mặt đồng màu đã được xếp hoàn chỉnh. Dương lại tháo ra và đưa cho tôi, nói tiếp:

-Chị thử đi, em sẽ hướng dẫn chị.

Từ đầu đến cuối Dương vẫn không cười, nhưng tôi thấy đôi mắt của cậu ấy đã cười với tôi. Nhờ Rubik, chúng tôi đã tìm được tiếng nói chung như thế.

Lần đầu tiên, trong suốt thời gian cậu ấy chỉ cho tôi xếp khối rubik, tôi không nói không rằng, cứ lặng im làm theo từng lời cậu ấy nói. Có lẽ vì quá bất ngờ nên tôi chẳng biết nói gì, hoặc cũng có thể là do tôi ngượng quá! Tôi vẫn là con gái cơ mà.

***​

5h sáng, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Là Long gọi.

-Hôm nay bọn anh làm lễ tốt nghiệp, em phải đến dự đấy nhé! Anh sẽ hát.

-Đoạn rap ấy ghi âm rồi mà, em đến làm gì?- Tôi vừa ngáp vừa đáp lại.

-Em phải tới xem anh biểu diễn lần cuối trên khân khấu của trường chứ. Với lại còn xem anh tỏ tình nữa chứ?

-Việc anh tỏ tình thì liên quan gì đến em?- Tôi vặc lại, còn chưa hết bực mình vì bị đánh thức sớm như thế.

-Thôi, đến nhé!

-Nhưng em không mua hoa đâu đấy.

-Không cần đâu.

-Ok, vậy mấy giờ bắt đầu ạ?

-8h.

-Được rồi, em ngủ tiếp đây.

Nói thì nói vậy, nhưng tôi không thể ngủ tiếp được nữa. Rời khỏi giường, tôi mở cửa sổ để đón chút gió buổi sớm vào phòng. Thói quen sợ ma từ nhỏ nên không bao giờ tôi mở cửa sổ vào ban đêm, bất kể mùa nào trong năm.

Trời đã vào hè, cây phượng vĩ lớn đầu khu phố đã nở đỏ rực cả một góc. Tiếng ve kêu inh ỏi. Trời đã sáng hẳn và đường phố cũng đã có nhiều xe cộ qua lại.

Và tôi nhìn thấy chiếc ô tô màu đen đậu trước cổng nhà.

Là ô tô của bố.

Tôi ngạc nhiên trong chốc lát rồi mở cửa đi xuống nhà. Đến lưng chừng cầu thang, tôi nghe tiếng bố mẹ trong phòng khách. Cả bố và mẹ đang đều cố kiềm chế không nói lớn, có lẽ là không muốn tôi thức giấc.

-Trước đây cô nói không muốn con nghĩ ngợi nên cứ níu kéo tôi lại. Bây giờ con Linh nó cũng 20 tuổi rồi. Đơn ly hôn đây, cô kí đi rồi chúng ta ra tòa, tôi cũng không thể để mấy đứa nhỏ ở nhà biết được tôi thực ra còn vợ và con ở nơi khác. Tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm nuôi nó như thường.

-Bọn nó là con anh, con Linh không phải là con anh sao? Kí thì kí, nhưng anh cũng đừng hòng nhận con, mẹ con tôi cũng không cần những đồng tiền của anh.- Tiếng mẹ đáp lại.

-Tùy cô. Bây giờ cô cũng giỏi giang lắm mà. Nhân tình của cô thằng nào cũng giàu hơn tôi gấp trăm lần, cô cần gì mấy đồng lương quèn của tôi chứ. Nhưng cô cũng một vừa hai phải thôi, đừng có làm gương xấu cho con.

-Tôi làm gương xấu cho con sao? Nó vừa ra đời thì anh cắp đít đi theo con hồ ly tinh kia, bỏ hai mẹ con tôi vất vả biết chừng nào. Anh có t.ư cách đó sao? Nếu không vì nghĩ cho con tôi cũng không duy trì cuộc hôn nhân này với anh làm gì… Đây, giấy đây, cầm lấy và cút khỏi nhà tôi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa. Tôi sẽ nói với nó là anh chết ở nơi xa rồi, chết mất xác.

-Cô… Đúng là đồ đàn bà lòng dạ độc ác. Nói ra những lời đó mà cô cũng nói được à. Tôi cũng muốn gặp nó lắm sao. Nếu không phải ngày đó cô có thai rồi nói nếu không cưới thì sẽ làm mọi chuyện ầm lên cho tôi mất việc, mất cơ hội thăng tiến thì tôi cũng sẽ chẳng cưới cô đâu.

-Cút đi. Anh là đồ khốn nạn.- Mẹ gào lên, có lẽ do không kìm nén được uất ức trong lòng nữa.

Sau đó là tiếng giày đi ra khỏi cửa, tiếng đóng cửa xe ô tô. Và tiếng xa chạy.

Mắt tôi cũng nhòe đi tự lúc nào. Vịn tay vào cầu thang cho khỏi ngã, tôi lảo đảo đi lên phòng, đi mà gần như là bò lên.

Tôi, chỉ là một đứa con bị chối từ.

Tôi, sinh ra là một sai lầm của bố và mẹ.

Điều đó lại được chính người sinh thành ra mình khẳng định, đấy mới là điều đau khổ nhất. Thì ra bố chưa bao giờ cần tới tôi cả.

***

6h sáng. Sau khi khóc một trận no nê trong phòng, tôi dậy làm vệ sinh và mặc quần áo để chuẩn bị tới trường. Đi ngang phòng mẹ, tôi nghe tiếng mẹ đang khóc trong phòng. Tôi cứ đứng đó, ngẩn ra không biết làm gì.

Tôi luôn trách mẹ không quan tâm tới tôi. Tôi luôn trách mẹ bỏ rơi tôi. Tôi oán hận mẹ khi mẹ tìm tới người đàn ông khác, và biết đâu cũng như người đàn bà kia của bố, mẹ cũng trở thành một con hồ ly tinh dụ dỗ chồng người khác. Nhưng nghe tiếng mẹ khóc, tôi lại tự hỏi, mẹ đã phải khóc trong cô đơn và lặng thầm như vậy bao nhiêu đêm rồi? Tôi vô tâm tới mức không bao giờ quan tâm tới điều ấy.

-Mẹ.- Tôi đẩy cửa bước vào.

Căn phòng tối om. Còn mẹ ngồi ôm hay chân ở một góc giường, gục mặt xuống mà khóc. Nghe thấy tiếng gọi run run của tôi, mẹ ngẩng đầu dậy, với một ánh mắt gần như bối rối, mẹ vội lau nước mắt và hỏi:

-Con dậy rồi sao? Đợi chút, mẹ làm cho con cái gì đó ăn rồi đi học.

-Không cần đâu mẹ. Mẹ nghỉ đi.

-Vậy con ăn tạm gì đó ở ngoài nhé! Mẹ hơi mệt nên hôm nay không dậy sớm được.

Tôi nhìn mẹ. Mẹ khóc, lòng tôi cũng đang gào khóc.

-Mẹ…

-Ừ, sao thế con?

-Con đã biết hết mọi chuyện rồi. Mẹ ly dị với bố đi, và hãy sống cho tốt. Nếu mẹ yêu một người đàn ông nào đó, hãy kết hôn với họ. Con lớn rồi, con hiểu mọi chuyện mà.

-Hà Linh…

-Nếu bố đã không cần mẹ con mình thì thôi. Từ nhỏ con đã sống quen với việc mẹ vừa là mẹ, vừa là cha rồi. Con nghĩ mẹ con mình sống vẫn vui vẻ mà.- Tôi nhún vai nói, bản thân cũng không nghĩ ra được những câu nói đầy tình cảm để nói với mẹ nên chỉ đành nói vài câu khô khốc ấy.

-Mẹ xin lỗi, Hà Linh.

-Thôi, con đến trường. Hôm nay mẹ ở nhà chứ?

-Ừ, hôm nay mẹ ở nhà.

-Chắc con sẽ về sớm. Xem nào, trưa nay mẹ dạy con làm món sườn chua ngọt nhé!

-Lâu lắm rồi mẹ cũng không làm món ấy, không biết…- Mẹ nhìn tôi vừa kinh ngạc, lại có chút vì đó ấm áp.

-Con biết mẹ làm vẫn ngon như ngày xưa. Thôi con đi. Con chào mẹ.- Tôi mỉm cười và đi nhanh ra cửa.

Tôi không muốn mẹ nhìn thấy tôi đang cười toét miệng vì vui mừng.

***​

-Ủa, chị Linh, hôm nay chị không có ca làm mà?- Dương ngỡ ngàng nhìn tôi khi thấy tôi ngồi thu lu trước X café.

Tôi đang suy nghĩ về gia đình, ngẩng đầu nhìn Dương chỉ khẽ cười.

-Mắt chị sao thế? Chị khóc à?- Dương mở cửa quán và hỏi.

-Không có gì.- Tôi lắc đầu cười- Thèm café của quán mình nên đến sớm một chút thôi.

-Ok, chị ngồi đi, em sẽ pha cho chị một cốc thật ngon. Nhưng phải hứa nói cho em biết tại sao chị lại khóc nhé!

-Chị uống café có trả tiền mà, sao lại có điều kiện chứ?

-Café em pha cơ mà.

Một lúc sau, sau khi đã dọn dẹp và bày biện xong, Dương đặt trước mặt tôi một đĩa xúc xích và một cốc capuchino rồi cười nói:

-Chưa ăn sáng thì không được uống café, và con gái thì không nên uống café quá đặc.

-Từ bao giờ em lại dịu dàng với chị thế? Trước đây em ghét chị lắm mà?- Tôi nháy mắt hỏi.

-Từ khi em thấy chị ngồi xếp khối rubik. Và lần đầu tiên chị ghép được một mặt rubik, chị đã cười khoe với em. Khi đó, chị cười rất xinh. Giá như em sớm nhận ra điều đó một chút.- Dương cười đáp.

-A… ra thế. Em làm chị ngạc nhiên đó.

-Em còn biết rất nhiều chuyện khác.- Dương tủm tỉm cười một cách gian xảo.

-Chuyện gì?

-À, có một cô nàng, vì một bữa chè khao với bọn bạn mà đã cất công mời tới năm quân sư để cưa cẩm được em.

Tôi giật mình nhìn vào đôi mắt đang cười của Dương. Làm sao mà cậu ta lại biết chuyện này được nhỉ? Chắc chắn là đã có đứa nào bán rẻ tôi rồi.

-Cô gái ấy còn mỗi ngày nhắn tin cho em, chúc em buổi sáng tốt lành. Cô ấy xin việc ở nơi em làm để “nhất cự li”. Cô ấy còn vì em mà cả ngày ôm một khối rubik trong khi bản thân không mặn mà gì lắm với nó. Chị bảo một cô gái như thế có đáng để yêu không?- Dương lại cười khiến tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.

Nếu là người khác chắc đã ngượng không có chỗ mà chui xuống đất, nhưng cũng may là tôi đã luyện được thần công “chai mặt” nên lúc này vẫn cười cười đáp lại với cậu ta.

-Thế cuối cùng em có yêu cô ấy không?

-Tiếc là không được.- Dương thở dài, cũng không chắc là cậu ta thực sự thở dài hay chỉ là giả bộ.

-Sao lại không được?

-Em mà làm thế ông anh em chắc giết em mất. Ngay từ đầu ông ấy đã đe dọa em là không được để chị tán đổ. Lúc đó cũng ghét chị nên lỡ nhận lời luôn rồi, giờ biết làm sao?- Dương gãi đầu.

-Ông anh em? Anh em là ai?- Tôi ngẩn ra, trong lòng đã có chút ngờ ngợ.

-Là cái tên suốt ngày nhảy nhót như một con khỉ, miệng thì lải nhải mấy câu thơ không ra thơ, văn chẳng ra văn. Đã thế còn tập tành sáng tác hẳn một bài hát để tặng người ta mà không biết người ta có động lòng hay không.

Long?

-Hôm nay là ngày anh trai em tốt nghiệp, hy vọng anh ấy đủ dũng cảm để tỏ tình với chị, bà chị ngốc ạ.

-À à …

Tôi chỉ thốt lên được hai từ như thế, và lần đầu tiên trước cậu trai này, tôi đỏ mặt.

***​

- tớ biết ngay là Hà Linh nó nhầm mà.

-Nhầm gì?

-Thì bói bài nhầm. Chất đó đâu phải là có tiền, mà là có tình. Ha ha.

***​

-Sao, bài hát hay không?

-Dở ẹc.

-Buồn nha.

-Nhưng cũng làm cảm động người ta là được rồi.

-Nói thật không đó.

-Thật chứ sao không thật.

-Vậy chiều nay anh đưa đi ăn chè cảm ơn nhé!

-Được.

-Dẫn cả năm cô bạn của em theo đấy.

-Tất nhiên rồi.

-Ngốc thật.

-Nói gì vậy?

-À, anh nói… anh yêu em, đồ ngốc.

 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top