Thành giao!!!Vậy ah, thế thì t nhận ch116 vậy, th 4 trả nhé![]()
^__^''
Thành giao!!!Vậy ah, thế thì t nhận ch116 vậy, th 4 trả nhé![]()
Nhóm CP cũng toàn trẻ mà chỉ có Liêu tỷ là lớn hơn h 1 tý, h cũng mới dô nhóm có 3 tuần àờ thì ....Huynh!!!
mụi ko có tự tin sửa cho huynh.Ta cảm thấy trình của ta cũng chưa đc Pro như nhóm dịch CP của huynh. Chẳng qua "ko có trâu bắt chó đi cày..." thôi.
Nhóm ta non trẻ lắm a. có gì thì trước khi đăng qua ta sẽ góp ý chút cho hợp với mạch truyện dịch bên ta thôi nhé.



"Ngưu b"???Nhóm CP cũng toàn trẻ mà chỉ có Liêu tỷ là lớn hơn h 1 tý, h cũng mới dô nhóm có 3 tuần à
Nhóm m thì khỏi nói, ai cũng kêu là "ngưu b" đó thui
P/s: chưa ngủ sao? m cũng thúc khuya gớm![]()
a.
NB= "Ngưu bức", vậy thì G9 nha!"Ngưu b"???a.
Nhóm ta đang lê lết theo ko kịp lão ấy.
Ngày bình thường thì trước 12h là ngủ rồi h.![]()

Tks tỉ nhé@Ma Đạo Tử , lần này đệ dịch tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, thật đấy.
Nhưng mà hình như đệ chưa nhớ tỷ có lưu ý lần trước thì phải.
1. Không ăn bớt ý so với nguyên tác. Nếu cảm thấy khó dịch có thể đăng đàn hỏi mọi người. Với mức độ phủ sóng của "Chuyên viên đi khách" là đệ, thì hẳn mọi người sẽ ưu ái giải quyết cho đệ nhanh nhất có thể đấy!
2. Không tự tiện gộp nhiều đoạn văn hoặc tách đoạn. Giữ đúng nguyên tác cho tỷ.
Thế thôi. Quy ước vẫn như cũ.
Màu xanh là gợi ý của tỷ, đệ tham khảo,
Màu đỏ là sửa lại.
Gạch chân là có vấn đề.
Vậy nha, sửa lại cho tỷ nhé đệ đệ thân yêu!!!
Không ai trong Thánh Tuyết Thành hiểu được những lời này của Mạnh Hạo, họ không rõ cụ thể câu chuyện, chỉ mơ hồ cảm thấy Mạnh Hạo từng quen biết vị Mặc Thổ Đạo Tử này.
Thế nhưng khi La Trùng nghe thấy những lời này, đầu óc gã nổ vang, thần sắc dưới mặt nạ đại biến, gã không thể tin được. Đời này gã sợ nhất hai người, một kẻ là Nam Vực Phương Mộc, một kẻ khác chính là Mặc Thổ Yêu Chủ.
Lúc này đột nhiên nghe được lời nói của Mạnh Hạo, người khác nghe không hiểu, nhưng gã sao có thể không hiểu, hai mắt gã mạnh mẽ co rút lại.
"Là hắn, chính là hắn!!"
"Chỉ hắn mới biết được chuyện này, chết tiệt, sao lại là hắn!!" La Trùng hô hấp dồn dập, mở to mắt, chuyện cũ từng chút hiện ra trong đầu, làm cho đáy lòng gã run lên, cơn ác mộng của gã. Sau khi gã bị trúng độc, về tới Mặc Thổ Cung, dù có dùng biện pháp nào cũng không giải được, cứ mỗi tháng lại có vài ngày toàn thân gã đau đớn khó có thể chịu được, ngày đêm kêu rên trong sợ hãi, thậm chí sư tôn gã cũng bất lực, ngay cả vị Đan Sư đến từ Đông Thổ kia cũng phải thở dài bó tay.
Không gộp đoạn văn trong nguyên tác.
--->Hơi thở La Trùng dồn dập, trợn to mắt, từng chuyện cũ lần lượt hiện ra trong đầu khiến đáy lòng gã run rẩy. Mà sâu đậm nhất trong kí ức của gã, là cơn ác mộng sau khi trúng độc trở về Mặc Thổ cung, dùng hết mọi biện pháp cũng không cách nào giải được độc.
---> Còn thêm chuyện mỗi tháng cứ vài ngày là toàn thân gã trở nên nhức mỏi đầy đau đớn khiến gã không cách nào chịu đựng được, chỉ có thể ngày đêm kêu rên trong sợ hãi. Thậm chí đến sư tôn của gã cũng bất lực, ngay cả vị Đan sư đến từ Đông Thổ kia củng phải thở dài bó tay. Tất cả mọi chuyện lúc này chợt bộc phát chỉ trong nháy mắt, bao phủ lấy La Trung vào bên trong.
Những kí ức này trong chớp mắt nhấn chìm gã, làm đầu óc gã trống rỗng, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới mình vì tránh đối phương nên đã lâu không ra ngoài, không ngờ ngay lần đầu tiên xuất hiện tại đây nơi hẻo lánh này lại gặp cơn ác mộng kia.
Hắn đứng yên tại chỗ, đáy lòng bi phẫn đến cực điểm. Gã muốn rống to rằng mình vô tội, gã thật sự không biết đối phương ở đây, nếu biết vị Yêu chủ đáng sợ này ở chỗ này thì có đánh chết hắn cũng không đến.
Nhất là khi nhớ đến lời nói của mình lúc trước, nghĩ tới lời nói của đối phương, không được bước vào chỗ hắn trong vòng trăm dặm. Thân thể La Trùng rung rung, gã vô cùng sợ hãi, trong lòng như nổi lên gió lốc.
---> Nghĩ tới đối phương đã từng nói gã không được phép bước vào chỗ hắn trong vòng trăm dặm. Trong chớp mắt, cả người La Trùng chợt run rẩy, nỗi sợ hãi không cách nào hình dung được một cơn cuồng phong trào lên trong lòng gã.
Nghĩ tới sự đáng sợ của đối phương, hơn nữa gã có cảm giác sinh tử của mình chỉ trong một ý niệm của đối phương. Tất cả những điều này như vô số ngọn núi suýt nữa nghiền nát lấy đem La Trùng dập nát.
Cái gì mà Mặc Thổ Cung Đạo Tử, cái gì mà vinh quang, cái gì mà mặt mũi, tất cả những thứ đó lúc này đều bị gã vất ra đằng sau, mạng gã mới là thứ tối trọng yếu. Cũng bởi vậy, hiện tại La Trùng vô cùng sợ hãi.
---> Đạo tử Mặc Thổ Cung.
"Chết tiệt, làm sao hắn lại ở chỗ này!"
Đầu óc gã quay cuồng, sự sợ hãi như nhấn chìm gã. Những tu sĩ bên cạnh gã cũng sững sờ, lời nói này của Mạnh Hạo có chút bá đạo, khiến cho bọn họ sốt ruột muốn thể hiện long trung thành của mình. Ngay lập tức có kẻ đứng ra.
"Khẩu khí thật lớn, từ trước tới giờ đều là người khác gặp Đạo Tử Mặc Thổ Cung ta thì phải tránh lui trăm dặm, ngươi chỉ là một tên Đan Sư mà lại dám càn rỡ như thế!"
Một câu này như tia chớp đánh vào trong lòng La Trùng đang đứng dại ra ở cạnh đó, làm cho gã rung mạnh người, thần trí khôi phục, gã sợ hãi, thậm chí trở nên giận dữ vô cùng. Nhưng gã còn chưa kịp phát tiết lửa giận thì...
--->Một câu nói kia như lôi đình đánh thẳng vào trong lòng của La Trùng còn đang ngây ngốc đứng đó khiến cả người gã chợt run rẩy. Thần trí gã có khôi phục lại đấy, nhưng lại càng thêm kinh hãi, thậm chí còn vô cùng giận dữ. Nhưng gã còn chưa kịp thể hiện/phát tiết lửa giận ra ngoài thì....
"Ngươi là ai, Đạo Tử đại nhân nhà ta thân phận cao quý, ngươi lại dám nói lời như vậy, thật đáng giết!" Lại một tu sĩ bên người La Trùng vội vàng mở miệng, thể hiện bản thân. Y tiến lên vài bước, bộ dáng trung thành và tận tụy, giận dữ mở miệng.
--> Trong tình huống này, nên dịch "Ngươi là tên nào/ ngươi là kẻ nào thì hợp lý hơn.
--> Chỉ bằng mấy lời này ngươi cũng đáng phải chết...
Những lời này rơi vào trong tai La Trùng, than hình gã càng run rẩy, sự hãi vô cùng lại bao phủ gã, bởi gã thấy được hai mắt Mạnh Hạo trở nên lạnh lẽo.
Đầu óc gã ông một tiếng.
"Ngươi..." Một tu sĩ bên cạnh gã đang định mở miệng thì đúng lúc này La Trùng ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ.
"Câm miệng, chết tiệt, ngươi định hại chết bản Đạo Tử sao!!" Vừa hét gã vừa nhảy lên, tay phải không chút do dự tát mạnh vào miệng kẻ đang định nói kia
Oanh một tiếng, vị tu sĩ này phun ra máu tươi, thần sắc mờ mịt, thân thể như diều đứt dây rơi xuống. Ngay sau đó, gương mặt La Trùng bên dưới mặt nạ trở nên dữ tợn, xoay mạnh người lại, giơ tay phải lên bấm tay niệm thần chú, một mảnh tinh quang nhanh chóng rơi xuống, bao trùm lên người tên tu sĩ lúc trước mở miệng.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, người này dường như trở thành kẻ thù của La Trùng, bị gã bay vọt tới liều mạng đuổi giết!
"Tên nô tài chết tiệt này, ngươi lại dám mưu hại bản Đạo Tử sao, ta giết ngươi!" La Trùng hét to như phát cuồng, hai tay bấm quyết, niệm thần chú đánh về phía trước. Tiếng nổ vang lên, vị tu sĩ kia kêu thảm thiết, thân thể nổ bung, rơi xuống phía dưới.
"Nếu bất kính với bản Đạo Tử thì thôi, nhưng các ngươi thật là tội ác tày trời, lại dám bất kính với Yêu Chủ đại nhân!! Trong trời đất này, các ngươi có thể bất kính với ai chứ riêng với Yêu chủ đại nhân thì tuyệt đối không được!!" La Trùng hét lớn một tiếng, đánh về tên tu sĩ đầu tiên mở miệng. Y ngẩn người ra, sắc mặt tái nhợt, đang định giải thích, nhưng La Trùng sao có thể nghe y giải thích, chỉ hận không thể ngay lập tức chộp chết đối phương, sợ Mạnh Hạo hiểu nhầm.
Thật sự đáy lòng gã đối với ba người kia cũng là hận thấu xương, thầm nghĩ đó là một tên Yêu Chủ khủng bố, các ngươi nói vậy chẳng phải là đưa ta vào trong nguy hiểm, hại chết ta sao!
Tiếng nổ lại vang lên, La Trùng bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có, dung tốc độ sấm chớp giết chết tên tu sĩ kia. Sau đó tóc tai bù xù, ánh mắt đỏ ngầu, thân hình run lên, nhìn Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu thật thấp.
"Vãn bối bái kiến Yêu Chủ đại nhân, lúc trước không kịp ngăn cản miệng lưỡi mấy tên nô tài kia, ta đã giết chết bọn chúng, mong Yêu Chủ... Yêu Chủ thứ tội." La Trùng thân thể run run, lời nói tuy lưu loát, nhưng mọi người bốn phía đều có thể nghe rõ ràng trong đó sự sơ hãi và cầu xin.
--> Mấy tên nô tài không biết giữ mồm giữ miệng.
Trong ngoài thành trì, tất cả đều lập tức rơi vào trong im lặng.
Tứ đại trưởng lão sửng sốt, Hàn Tuyết San sửng sốt, tu sĩ trong thành trì đều sửng sốt.
Bên ngoài thành, những tu sĩ bên cạnh gã, còn có tu sĩ Mặc Thổ Cung đều có biểu tình cổ quái, mọi chuyện trở nên nghịch chuyển như vây làm họ không kịp phản ứng.
Năm vị lão giả Nguyên Anh kia đều mở to mắt, biến hóa của La Trùng thật sự quá mâu thuẫn...
"Vãn bối thật sự không biết Yêu Chủ đại nhân đang ở nơi này, thật sự không biết, ta... Ta..." La Trùng đáy lòng run run, giờ phút này gã cảm nhận được một nguy cơ sinh tử mãnh liệt, nguy cơ này bất luận ai cũng không giải được, sư tôn gã không thể, Đông Thổ Đan Sư không thể, năm lão giả Nguyên Anh ở đây càng không thể.
La Trùng nội tâm hối hận vô cùng, hắn cảm thấy mình ngàn lần vạn lần không nên, không nên theo Mặc Thổ Cung đi tới đây...
Không nên đi ra khỏi Mặc Thổ Cung...




)---> cái câu này bạn CV hứng Thú thêm vào thôi, ko nhất thiết đệ phải bỏ vào trong bản dịch đâu.
@Sun_Fly, tỷ góp ý thêm cho đệ nè!
Chương dịch tốt. Lỗi không nhiều, chú ý thêm chính tả một chút, diễn dịch mềm hơn một chút là được.
ah, riêng từ 'Hiến dâng"/"dâng hiến"/phụng hiến" đệ chọn 1 từ cho thống nhất trong chương, đừng để tràn lan nhiều từ như vậy trong chương nhé.
Hơn nữa, những chỗ nào đệ chưa rõ nghĩa, nhớ đọc kĩ ko hiểu lệch nghĩa nhé.
Quy ước vẫn như cũ.
Màu xanh là gợi ý của tỷ, đệ tham khảo,
Màu đỏ là sửa lại.
Gạch chân là có vấn đề.Nói chung chương dịch này không có nhiều chỗ sửa lắm. Sửa rồi gửi lại cho tỷ nhá.
Chương 131: Hết Thảy Kính Dâng
Vì nó mang 1 cái nghĩa theo hướng hài nhạy cảm, tỷ đề nghị đệ đổi thành: hiến dâng, dâng hiến hay để nguyên là "phụng hiến" đc ko?
Vì đệ dịch nên tùy đệ quyết định nhé.
Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên ngoài viện tử, hai tay chắp sau lưng nhìn đầu đại hùng đang rời đi. Đại Hùng cẩn thận đi từng bước, thần sắc mang dáng vẻ say mê, tựa hồ còn mang chút lưu luyến. Hắn rất là cảm khái, cảm thấy như mình vừa làm được một việc tốt.
Câu này nguyên văn là: Nhất bộ tam hồi đầu: mang ý quyến luyến ko nỡ rời đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
---> Đoạn này tách câu chưa hợp lý lắm.
Btt đứng ngoài viện tử, chắp tay sau lưng nhìn đầu đại hùng mang đầy vẻ say mê đi xa. Nhìn dáng vẻ quyến luyến, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại của đại Hùng, hắn rất cảm khái, cảm thấy như mình vừa làm được một việc tốt.
Bởi thế, suốt nửa tháng tiếp theo, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần đi ra ngoài, đều tinh tế tuyển chọn một con thú rồi mang về. Mỗi lần đều nhìn những con thú kia bị Dục Thú Hoa nuốt, rồi lại nhìn chúng nó trầm mê trong đó (hơi lệch nghĩa: nó say mê, thích thú ko muốn rời đi, ko có nghĩa nó "chìm đắm" trong đó ko chịu tỉnh để đi ra) không chịu rời đi. Nửa tháng qua đi, trên hai trăm đầu thú vật tại đây đều đã qua tay hắn tuyển chọn. (Sai nghĩa: toàn bộ hung thú trong hai trăm thứ hạng đầu hắn đều đã chọn hết.....)
Về phần hai trăm đàu thú còn lại, trừ phi là một ít đầu thú dữ đặc biệt ra thì hắn không chọn nữa.
---> Sai nghĩa:
Về phần ngoài hai trăm thứ hạng đầu, trừ phi là một vài đầu hung thú đặc biệt ra thì hắn cũng sẽ không chọn lựa thêm nữa.
Mục đích cuối cùng của hắn là tạo ra một đầu chiến thú mạnh nhất. Thế nên hắn chỉ chọn những đầu hùng mạnh nhất, hoặc những đầu (loại) có tiềm lực cực lớn.
Thậm chí đến cuối cùng, tất cả những đầu hung thú từng dâng hiến tinh hoa (bỏ) cho Dục Thú Hoa đều tụ tập trước trận pháp bên ngoài lầu các của Bạch Tiểu Thuần. Mỗi lần thấy Bạch Tiểu Thuần đi ra, toàn bộ liền gào rú (Vietphrase quá, tất cả cùng gào rú lên...hay j j đó thuần việt hơn thì hay hơn) , hận sao (bỏ) không thể có cơ hội lại đi vào một lần nữa.
“Không được, phụng hiến một lần là đủ rồi. Nhiều nữa sẽ tổn hại đến thân thể các ngươi." Bạch Tiểu Thuần giọng điệu (bỏ) cứng rắn cự tuyệt. Lại qua tiếp vài ngày, ngay cả Xuyên Sơn Giáp khổng lồ kia cũng đã phụng hiến xong. Bạch Tiểu Thuần bi ai phát hiện, trong Bách Thú Viện đã không còn thú để chọn.
Bạch Tiểu Thuần trở nên sốt ruột, bởi vì hắn biết sinh kỳ của Dục Thú hoa không dài, một khi để qua khoảng thời gian này, nó sẽ bắt đầu thai nghén.
“Không được a, chỉ những đầu hung thú này thì chưa đủ để bồi dưỡng ra được chiến thú mạnh nhất!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, liền rời Bách Thú Viện đi vòng quanh bờ Bắc. Thời điểm hắn quan sát bách thú, hắn cũng để ý đến đám chiến thú của mấy tên đệ tử. Không nói biết đến toàn bộ, nhưng cũng đại khái có ấn tượng, biết rõ chiến thú của ai mạnh, của ai có tiềm lực lớn.(một câu thì có chủ ngữ, vị ngữ, hoặc câu rút gọn cũng đủ, còn đây chưa thành một câu, đệ nhập ý vào câu trên luôn đi nhé!)
“Ta nhớ hình như một nữ đệ tử ngoại môn có chiến thú là một đầu khổng tước thì phải? Tiềm lực cũng rất lớn, chắc được chứ nhỉ???” Bạch Tiểu Thuần vội vàng đi đến nơi ở của nữ đệ tử kia.
Chờ ở nơi đó cả buổi, mới thấy được bóng dáng thướt tha, xinh đẹp của cô nàng từ xa. (Chém quá!!! Chờ cả buổi ở nơi đó, hắn mới thấy được vị nữ đệ tử ngoại môn khá nổi tiếng, có vẻ ngoài xinh đẹp trở về) Lập tức Bạch Tiểu Thuần một nụ cười mà hắn tự nhận là rất ấm áp, (trên mặt Btt nở nụ cười mà hắn tự nhận vô cùng ấm áp nhất)bước mau tới trước, uyển chuyển biểu đạt hắn nguyện ý dùng điểm cống hiến đổi lấy Khổng Tước phối hợp với hắn làm một ít việc gọi là phụng hiến. Ngoại trừ chuyện Dục Thú hoa hắn chưa nói ra, những việc còn lại hắn đều nói rất kỹ càng.
Thậm chí hắn vì lo lắng đối phương cụ tuyệt, Bạch Tiểu Thuần còn giải thích thêm.
“Ngươi yên tâm, thời điểm phụng hiến tuyệt không tổn thương tới chiến thú. Có lẽ ngươi không biết, cái đám hung thú trong Bách THú viện sau khi phụng hiến đều rất say mê, muốn có lần tiếp theo nhưng ta lo chúng nguyên khí đại thương nên đều cự tuyệt.”
Nữ đệ tử kia mới đầu còn không hiểu hắn nói gì,không biết phụng hiến kia là ý gì. Nhưng sau khi nghe xong liền trợn trừng hai con mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuầntrước mặt, cuối cùng trong con (bỏ) mắt đầy sợ hãi.
“Ngươi…ngươi…cái tên râm tặc này!!” Nàng thật không biết nên nói cái gì, giậm chân một cái, tranh thủ thời gian cách Bạch Tiểu Thuần càng xa càng tốt.
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt một chút, có chút ủy khuất.
“Ta chỉ là mượn chiến thú ngươi dùng một chút thôi nha, không đồng ý thì thôi, rõ ràng còn mắng ta râm tặc. Bạch Tiểu Thuần ta không phải là râm tặc!” Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực rời đi. Cứ thế liên tiếp mấy ngày, hắn tìm đến hơn trăm người nhưng không một ai đồng ý. Thậm chí không ít người, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy quỷ dị.
Bạch Tiểu Thuần thở dài nghĩ thầm, nếu như tất cả mọi người đều không đồng ý thì thôi đi. Nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể lấy lui cầu tiến, dùng cái đám hung thú còn lại trong Bách Thú viện thôi.
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần muốn buông tha, trong tông môn lại truyền ra một chút tiếng gió (tin đồn/ Đồn thổi), rất nhiều đệ tử lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần, đều hiện lên vẻ cổ quái, châu đầu ghé tai (Chụm đầu ghé tai) nhau nghị luận.
Nghe nói gì chưa?? Bạch Tiểu Thuần có một có (cái) ham mê đặc thù (đặc biệt)…”
“Mấy ngày nay, hắn gặp người nào đều xin mượn chiến thú của họ, nói cái gì mà phụng hiến…Ngươi không hiểu hàm nghĩa của phụng hiến là gì à?Đến đến đến, ta giải thích cho ngươi!”
“…Lại là ý tứ như vậy? Trời ạ, Bạch Tiểu Thuần hắn lại cùng thú…Trời ạ, đây không phải sự thật đi?!”
Những tin đồn này không biết phát ra từ đâu, phảng phất như tất cả oán khí, ác ý, vô lực đối với Bạch Tiểu Thuần của đám đệ tử bờ Bắc từ trước giờ đều ẩn chứa trong này. Tin đồn cành ngày càng mãnh liệt, (NV;Tin đồn càng diễn càng liệt: đại ý như "Tam sao thất bản", "tin càng đồn càng lệch nghĩa") đến cuối cùng, thậm chí cũng thay đổi cả nội dung. Hết lần này đến lần khác, đệ tử bờ Bác đối với cái này cực kỳ hứng thú, tốc độ truyền bá nhanh cực kỳ, chỉ mấy ngày sau, hầu như tất cả đệ tử đều nghe nói việc này.
‘‘Có biết vì cái gì mà Bạch Tiểu Thuần vào bờ Bắc không ? Chính là bởi vì hắn đối với hung thú có ham mê đặc thù a’’
---> Hắn có một đam mê đặc thù đối với hung thú.
‘‘Ta rốt cuộc hiểu rõ, vì sao hắn có thể nghiên cứu ra Phát Tình đan ! Nguyên lai là vì cái lí do này !!! Vì hắn cần, cho nên nghiên cứu chế tạo thôi...’’
‘‘Thiên kiêu đều khác người a, ta chỉ hơi tò mò, mục tiêu của hắn hình như toàn là công thú, không có mẫu thú...’’
ngược chút:
Hình như mục tiêu của hắn không phải là mẫu thú, mà là công thú thì phải?"
‘‘Trời ạ, cái này ngươi cũng nghĩ được !Suỵt...chúng ta nhỏ giọng một chút, ta mơ hồ đoán được chút ít nguyên nhân...’’
.
..
...
Lúc Bạch Tiểu Thuần nghe đến những tin đồn này, cả người như bị sét đánh. Khoa trương nhất, là một lần hắn bắt gặp một nữ đệ tử tản bộ dưới hoàng hôn với một đầu Bích Nhãn Hắc Miêu, vì tò mò nên hắn nhìn nhiều một chút, nữ đệ tử kia liền hét toáng lên, ôm lấy chiến thú xoay người bỏ chạy.
Đệ thiếu cái đoạn này:
"Trắng nhỏ thuần túy choáng váng, vô cùng ủy khuất, hắn đều muốn đi giải thích, có thể phát hiện những người này nghe được chính mình sau khi giải thích, từng cái một bừng tỉnh đại ngộ, có thể hết lần này tới lần khác âm thầm nghe đồn càng nhiều."
‘‘Các ngươi quá khinh người rồi !!’’ Bạch Tiểu Thuần nổi giận.
‘‘Bạch Tiểu Thuần ta khó khăn biết bao a! Ta một người lẻ loi hiu quạnh tiến vào bờ Bắc tu hành, một mực cẩn thận từng li từng tí, ai cũng không dám đắc tội, kẹp lấy cái đuôi làm người,(làm người luôn cụp đuôi lại) các ngươi rõ ràng còn khi dễ ta như vậy! Còn vu oan cho ta!!” Bạch Tiểu Thuần ánh mắt đỏ bừng, cắn răn gằn từng chữ.
“Đây là các ngươi bức ta, đã vu oan ta như vậy, những đầu chiến thú kia các ngươi tự mình bắt lấy!” Đang lúc Bạch Tiểu Thuần bị lửa giận thiêu đốt, thì bỗng dưng sau lưng truyền đến tiếng gió. Hắn lập tức quay đầu lại, phát hiện sau lưng mình không có gì, chỉ có cây đại thụ cách đó không xa đang lắc lư vài cái.
--->Sai nghĩa: Đây là các ngươi bức ta. đã vu oan ta như vậy thì tự ta sẽ đến mang mấy đầu chiến thú kia đi....
Ngay sau đó, có một đạo hắc ảnh ngay lúc Bạch Tiểu Thuần xoay đầu, bằng tốc độ cực nhanh, hướng bụng hắn vọt tới…Hung hăng cắn một cái như muốn cắn ra một miếng thịt trên người hắn.
Không sát nghĩa lắm:
---> Ngay sau đó, ngay khi BTT vừa quay đầu lại thì một đạo hắc ảnh đã vọt thẳng tới hắn với tốc độ cực nhanh, mục tiêu là bụng của hắn...rồi cắn mạnh một cái, cú đớp đầy mãnh liệt như muốn cắn xé một cách rốt ráo nhất.
Cũng may Bạch Tiểu Thuần đã là ngưng khí tầng thứ mười, đặc biệt là sau lần ngộ Định đó, toàn thân giác quan đề cao, ý thức trở nên linh mẫn hơn. Vừa phát hiện sự tình không đúng, mãnh liệt lui về sau.
“Cạch…” một tiếng, trong nháy mắt khi hắn lui về sau, một cái miệng to lớn tràn (bỏ) đầy những cái(bỏ) răng nhọn hoắt, cách Bạch Tiểu Thuần chỉ có nửa trượng. Một cái cắn kia rơi vào khoảng không, lực lượng quá lớn, nhấc lên một cơn âm bạo, mang theo vô tận hận ý.
Bóng đen này đúng là đầu Đại Hắc Cẩu kia. Hôm nay đêm tối, tốc độ của nó so với ban ngày nhanh hơn rất nhiều. Mắt thấy lần thứ hai đánh lén Bạch Tiểu Thuần không thành công, đầu Đại cẩu không chút do dự, lập tức quay người bỏ chạy.
“Lại là ngươi!!” Da đầu Bạch Tiểu Thuần tê rần, mồ hôi lạnh chảy đầy người, chỉ thấy dọc sóng lưng có luồng khí lạnh chạy dài. Vừa rồi nếu hắn tránh chậm một chút thôi, cũng sẽ bị đầu cẩu kia trực tiếp cắn trên người mình.
Nghĩ đến hậu quả khi bị cắn, tâm thần Bạch Tiểu Thuần run rẩy không dứt. Hắn không dám dùng Bất Tử Trường Sinh công đi đánh bạc…
“Đại Hắc Cẩu chết tiệt! Thiếu một chút nữa liền diệt một cái vinh quang gia tộc!!”(Chỗ này không hiểu cho lắm!!!) Mắt thấy đầu hắc cẩu kia chạy trốn, lập tức Bạch Tiểu Thuần lửa giận ngập trời.
---> Câu cảm thán thôi.
"Đại Hắc cẩu chết tiệt, suýt nữa là nó vừa diệt đi một cái Vinh Quang gia tộc rồi!!!"
“Khinh người quá đáng, đám đệ tử bờ Bắc khi dễ ta cũng thôi đi, ngay cả đầu đại cẩu ngươi cũng khinh ta! Trước đây còn nhìn ngươi (Lần đầu tiên thấy ngươi tội nghiệp/ đáng thương _ vì nó từng cắn BTT 1 lần nhưng BTT ko đuổi theo òi) đáng thương nên ta tha cho, lần này ngươi đừng hòng trốn!” Bạch Tiểu Thuần gào thét, sau lưng xuất hiện đôi cánh, thân thể nhoáng một cái, tốc độ bạo tăng, lập tức đuổi theo.
Bầu trời tối đen. Bạch Tiểu Thuần đã đuổi theo được nửa canh giờ. Nhưng đầu Đại Hắc Cầu kia tốc độ rất nhanh, lại quen thuộc địa hình nơi đây khiến hắn không thể nào đuổi kịp. Hắn vốn đang tức giận, lại bị đầu hắc cẩu này đánh lén, cộng thêm giờ phút này biết mình đuổi không kịp, lập tức khiến hắn như phát điên.
Đầu Đại Hắc Cẩu này đã được hắn xếp vào vị trí thứ hai trên bảng cừu hận trong lòng hắn. Vị trí thứ ba chính là con chim của Chu trưởng lão…về phần vị trí thứ nhất đương nhiên không con nào khác ngoài con thỏ mách lẽo kia rồi.
“Dù đuổi đến chân trời góc biển, ta cũng quyết bắt được ngươi!!” Toàn thân Bạch Tiểu Thuần bắn ra ngân quang mãnh liệt, Bất Tử Trường Sinh công được hắn thúc đẩy đến cực hạn. Đôi cánh sao lưng vừa vỗ, từng trận Nguyên Từ Chi Lực xuất hiện, tốc độ bạo tăng gấp hai.
Oanh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần hóa thành một đạo tàn ảnh kéo gần khoảng cách lại.Đại Hắc Cẩu phốc một tiếng, muốn chui vào cửa động gần đó. Thân cẩu mới chui vào được một nửa, Bạch Tiểu Thuần đã tới gần, phóng tới trước, hai tay ôm chặt.
Trong nháy mắt hắn chộp tới, hai con mắt Đại Hắc Cẩu đỏ bừng, hung hăng quay đầu, không để ý tới nguy hiểm bản thân, trực tiếp cắn tới phía dưới bụng Bạch Tiểu Thuần.
Thời điểm Đại Cẩu này đánh lén còn không thành công thì đừng nói chi là giờ phút này Bạch Tiểu Thuần đang nộ khí ngập trời. Không đợi Đại Hắc cẩu cắn tới, liền ô ngao một tiếng,.. Bạch Tiểu Thuần liền một tay bắt trên cỗ nó, trực tiếp xách lên.
Mặc cho Đại Hắc cẩu giãy giụa như thế nào, tay của hắn cứ như một cái kìm sắt, khiến cho nó không thể nào thoát thân.
“Hừ…Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng trở về Bách Thú viện, vừa đi vừa cân nhắc làm thế nào trừng phạt con chó này, lúc về đến viện, quét mắt qua Dục THú hoa, hắn liền có một chủ ý. Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, ném đại cẩu về phía trước, trong nháy mắt liền bị Dục Thú hoa nuốt chửng.
Sau một lúc lâu,Dục Thú hoa khẽ buông, Đại Hắc Cẩu bò ra, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần trừ điên cuồng cùng hận ý lại có thêm chút ít kỳ quái, giống như còn muốn xông tới hung hăng cán xé… Bạch Tiểu Thuần không nói nhiều, lại xách nó lên ném trở lại.
--->Ánh mắt của nó vẫn còn nguyên vẻ điên cuồng và thù hận như cũ, nhưng còn có thêm một chút vẻ kì quái. Khi nhìn thấy BTT, nó vẫn còn muốn hung hăng nhảy tới cắn xé nữa...
Lại một canh giờ qua đi,Dục Thú hoa buông ra, Đại Hắc cẩu xuất hiện, ánh mắt vẫn điên cuồng, lại bị Bạch Tiểu Thuần ném trở lại.
Lại như thế thêm bốn lần, lúc Đại Hắc cẩu bò ra lần nữa, bốn chân đều mềm nhũn, gục tại chỗ thở hồng hộc.
“Có sợ không!” Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng.
“Lại đến chọc ta, ta…” không đợi Bạch Tiểu Thuần nói xong, Đại Hắc cẩu liền ngẩng đầu, dùng sức xông lại cắn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần muốn nổi điên, lại ném Đại Hắc cẩu vào trong Dục Thú hoa thêm mấy lần, tính thêm năm lần trước nữa là chín lần.
Sau chín lần, thân hình Đại Hắc cẩu gầy đi hẳn một vòng.Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần lại muốn bắt nó ném đi, Đại Hắc cẩu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, suy yếu giãy giụa khiến Bạch Tiểu Thuần cũng mềm lòng.
“Biết sợ rồi sao? Sau này đừng chọc tới ta, thời điểm Thiên Kiêu Chiến ta thực không có biện pháp nào khác a…” Bạch Tiểu Thuần cảnh cáo một phen, liền đem Đại Hắc cẩu quẳng ra lầu các. Đại Hắc cẩu dùng chút thể lực còn thừa lại lết đi xa xa, lúc đến một chỗ khuất, nó ngừng lại, ánh mắt tràn đầy mê mang. Mơ hồ trong đấy còn có chút dư vị…
(Bạch Tiểu Thuần làm con Đại Hắc Cẩu 9 lần)---> cái câu này bạn CV hứng Thú thêm vào thôi, ko nhất thiết đệ phải bỏ vào trong bản dịch đâu.



cũng là cái tội sao

)
Chém đúng thì ng ta thấy vui, chém lộn tiệm ng ta chửi vô duyên à....chémcũng là cái tội sao
đệ trả bài sửa nè
cop zô lun cho nó zuiChương 131: Hết Thảy Vì Phụng Hiến
Bạch Tiểu Thuần đứng bên ngoài viện tử, hai tay chắp sau lưng nhìn đầu đại hùng mang theo vẻ say mê rời đi. Nhìn dáng vẻ quyến luyến, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại của Đại Hùng, hắn rất là cảm khái, cảm thấy như mình vừa làm được một việc tốt.
Bởi thế, suốt nửa tháng tiếp theo, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần đi ra ngoài, đều tinh tế tuyển chọn một con thú rồi mang về. Mỗi lần đều nhìn những con thú kia bị Dục Thú Hoa nuốt, rồi lại nhìn chúng nó say mê trong đó không chịu rời đi. Nửa tháng qua đi, toàn bộ hung thú nằm trong top hai trăm đầu bảng hắn đều đã chọn hết...
Ngoài hai trăm đầu thú trên ra, trừ phi là một ít đầu hung thú đặc biệt, thì hắn không chọn nữa.
Mục đích cuối cùng của hắn là tạo ra một đầu chiến thú mạnh nhất. Thế nên hắn chỉ chọn những đầu hùng mạnh nhất, hoặc những loại có tiềm lực cực lớn.
Thậm chí đến cuối cùng, tất cả những đầu hung thú từng phụng hiến cho Dục Thú Hoa đều tụ tập trước trận pháp bên ngoài lầu các của Bạch Tiểu Thuần. Mỗi lần thấy Bạch Tiểu Thuần đi ra, cả đám đều gào lên ầm ĩ, hận không thể có cơ hội lại đi vào một lần nữa.
“Không được, phụng hiến một lần là đủ rồi. Nhiều nữa sẽ tổn hại đến thân thể các ngươi.” Bạch Tiểu Thuần cứng rắn cự tuyệt.Lại qua tiếp vài ngày, ngay cả Xuyên Sơn Giáp khổng lồ kia cũng đã phụng hiến xong. Bạch Tiểu Thuần bi ai phát hiện, trong Bách Thú Viện đã không còn thú để chọn.
Bạch Tiểu Thuần trở nên sốt ruột, bởi vì hắn biết sinh kỳ của Dục Thú hoa không dài, một khi để qua khoảng thời gian này, nó sẽ bắt đầu thai nghén.
“Không được a, chỉ những đầu hung thú này thì chưa đủ để bồi dưỡng ra được chiến thú mạnh nhất!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, liền rời Bách Thú Viện đi vòng quanh bờ Bắc. Thời điểm hắn quan sát bách thú, hắn cũng để ý đến đám chiến thú của mấy tên đệ tử, không nói biết đến toàn bộ, nhưng cũng đại khái có ấn tượng, biết rõ chiến thú của ai mạnh, của ai có tiềm lực lớn.
“Ta nhớ hình như một nữ đệ tử ngoại môn có chiến thú là một đầu khổng tước thì phải? Tiềm lực cũng rất lớn, chắc được chứ nhỉ???” Bạch Tiểu Thuần vội vàng đi đến nơi ở của nữ đệ tử kia.
Chờ ở nơi đó cả buổi, mới thấy được bóng dáng vị nữ đệ tử khá nổi tiếng, cỏ vẻ ngoài khá xinh đẹp trở về. Lập tức, trên mặt Bạch Tiểu Thuần nở một nụ cười mà hắn tự nhận là ấm áp nhất, bước mau tới trước, uyển chuyển biểu đạt hắn nguyện ý dùng điểm cống hiến đổi lấy Khổng Tước phối hợp với hắn làm một ít việc gọi là phụng hiến. Ngoại trừ chuyện Dục Thú hoa hắn chưa nói ra, những việc còn lại hắn đều nói rất kỹ càng.
Thậm chí hắn vì lo lắng đối phương cụ tuyệt, Bạch Tiểu Thuần còn giải thích thêm.
“Ngươi yên tâm, thời điểm phụng hiến tuyệt không tổn thương tới chiến thú. Có lẽ ngươi không biết, cái đám hung thú trong Bách THú viện sau khi phụng hiến đều rất say mê, muốn có lần tiếp theo nhưng ta lo chúng nguyên khí đại thương nên đều cự tuyệt.”
Nữ đệ tử kia mới đầu còn không hiểu hắn nói gì,không biết phụng hiến kia là ý gì. Nhưng sau khi nghe xong liền trợn trừng hai con mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuầntrước mặt, cuối cùng trong mắt đầy sợ hãi.
“Ngươi…ngươi…cái tên râm tặc này!!” Nàng thật không biết nên nói cái gì, giậm chân một cái, tranh thủ thời gian cách Bạch Tiểu Thuần càng xa càng tốt.
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt một chút, có chút ủy khuất.
“Ta chỉ là mượn chiến thú ngươi dùng một chút thôi nha, không đồng ý thì thôi, rõ ràng còn mắng ta râm tặc. Bạch Tiểu Thuần ta không phải là râm tặc!” Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực rời đi. Cứ thế liên tiếp mấy ngày, hắn tìm đến hơn trăm người nhưng không một ai đồng ý. Thậm chí không ít người, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy quỷ dị.
Bạch Tiểu Thuần thở dài nghĩ thầm, nếu như tất cả mọi người đều không đồng ý thì thôi đi. Nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể lấy lui cầu tiến, dùng cái đám hung thú còn lại trong Bách Thú viện thôi.
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần muốn buông tha, trong tông môn lại truyền ra một tin đồn, rất nhiều đệ tử lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần, đều hiện lên vẻ cổ quái, chụm đầu ghé tai nhau nghị luận.
Nghe nói gì chưa?? Bạch Tiểu Thuần có một cái ham mê đặc biệt…”
“Mấy ngày nay, hắn gặp người nào đều xin mượn chiến thú của họ, nói cái gì mà phụng hiến…Ngươi không hiểu hàm nghĩa của phụng hiến là gì à?Đến đến đến, ta giải thích cho ngươi!”
“…Lại là ý tứ như vậy? Trời ạ, Bạch Tiểu Thuần hắn lại cùng thú…Trời ạ, đây không phải sự thật đi?!”
Những tin đồn này không biết phát ra từ đâu, phảng phất như tất cả oán khí, ác ý, vô lực đối với Bạch Tiểu Thuần của đám đệ tử bờ Bắc từ trước giờ đều ẩn chứa trong này. Tin đồn càng truyền càng mãnh liệt, đến cuối cùng, thậm chí cũng thay đổi cả nội dung. Hết lần này đến lần khác, đệ tử bờ Bắc đối với cái này cực kỳ hứng thú, tốc độ truyền bá nhanh cực kỳ, chỉ mấy ngày sau, hầu như tất cả đệ tử đều nghe nói việc này.
‘‘Có biết vì cái gì mà Bạch Tiểu Thuần vào bờ Bắc không ? Chính là bởi vì hắn có ham mê đặc thù đối với hung thú a...’’
‘‘Ta rốt cuộc hiểu rõ, vì sao hắn có thể nghiên cứu ra Phát Tình đan ! Nguyên lai là vì cái lí do này !!! Vì hắn cần, cho nên nghiên cứu chế tạo thôi...’’
‘‘Thiên kiêu đều khác người a, ta chỉ hơi tò mò, hình như mục tiêu của hắn không phải là mẫu thú, mà là công thú thì phải ??’’
‘‘Trời ạ, cái này ngươi cũng nghĩ được !Suỵt...chúng ta nhỏ giọng một chút, ta mơ hồ đoán được chút ít nguyên nhân...’’
.
..
...
Lúc Bạch Tiểu Thuần nghe đến những tin đồn này, cả người như bị sét đánh. Khoa trương nhất, là một lần hắn bắt gặp một nữ đệ tử tản bộ dưới hoàng hôn với một đầu Bích Nhãn Hắc Miêu, vì tò mò nên hắn nhìn nhiều một chút, nữ đệ tử kia liền hét toáng lên, ôm lấy chiến thú xoay người bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuần choáng váng, phi thường ủy khuất. Hắn muốn đi giải thích, nhưng phát hiện những người này sau khi nghe mình giải thích xong, từng người đều như bừng tỉnh đại ngộ, nhưng hết lần này tới lần khác lại âm thầm tung tin đồn càng nhiều !’’
‘‘Các ngươi quá khinh người rồi !!’’ Bạch Tiểu Thuần nổi giận.
‘‘Bạch Tiểu Thuần ta khó khăn biết bao a! Ta một người lẻ loi hiu quạnh tiến vào bờ Bắc tu hành, một mực cẩn thận từng li từng tí, ai cũng không dám đắc tội, làm người luôn cụp cái đuôi lại, các ngươi rõ ràng còn khi dễ ta như vậy! Còn vu oan cho ta!!” Bạch Tiểu Thuần ánh mắt đỏ bừng, cắn răng gằn từng chữ.
“Đây là các ngươi bức ta, đã vu oan ta như vậy, những đầu chiến thú kia ta sẽ tự mình bắt lấy!” Đang lúc Bạch Tiểu Thuần bị lửa giận thiêu đốt, thì bỗng dưng sau lưng truyền đến tiếng gió. Hắn lập tức quay đầu lại, phát hiện sau lưng mình không có gì, chỉ có cây đại thụ cách đó không xa đang lắc lư vài cái.
Ngay sau đó, ngay lúc Bạch Tiểu Thuần xoay đầu lại thì một đạo hắc ảnh, vọt tới hắn bằng tốc độ cực nhanh, hướng dưới bụng hắn vọt tới (cắn một phát là hơi thốn ^^)…Hung hăng cắn mạnh một cái như muốn cắn xuống một miếng thịt trên người hắn.
Cũng may Bạch Tiểu Thuần đã là ngưng khí tầng thứ mười, đặc biệt là sau lần ngộ định đó, toàn thân giác quan đề cao, ý thức trở nên linh mẫn hơn. Vừa phát hiện sự tình không đúng, mãnh liệt lui về sau.
“Cạch…” một tiếng, trong nháy mắt khi hắn lui về sau, một cái miệng to lớn đầy răng nhọn hoắt, cách Bạch Tiểu Thuần chỉ có nửa trượng. Một cái cắn kia rơi vào khoảng không, lực lượng quá lớn, nhấc lên một cơn âm bạo, mang theo vô tận hận ý.
Bóng đen này đúng là đầu Đại Hắc Cẩu kia. Hôm nay đêm tối, tốc độ của nó so với ban ngày nhanh hơn rất nhiều. Mắt thấy lần thứ hai đánh lén Bạch Tiểu Thuần không thành công, đầu Đại cẩu không chút do dự, lập tức quay người bỏ chạy.
“Lại là ngươi!!” Da đầu Bạch Tiểu Thuần tê rần, mồ hôi lạnh chảy đầy người, chỉ thấy dọc sóng lưng có luồng khí lạnh chạy dài. Vừa rồi nếu hắn tránh chậm một chút thôi, cũng sẽ bị đầu cẩu kia trực tiếp cắn trên người mình.
Nghĩ đến hậu quả khi bị cắn, tâm thần Bạch Tiểu Thuần run rẩy không dứt. Hắn không dám dùng Bất Tử Trường Sinh công đi đánh bạc…
“Đại Hắc Cẩu chết tiệt! Suýt chút nữa liền diệt đi một cái vinh quang gia tộc rồi!!” Mắt thấy đầu hắc cẩu kia chạy trốn, lập tức Bạch Tiểu Thuần lửa giận ngập trời.
“Khinh người quá đáng, đám đệ tử bờ Bắc khi dễ ta cũng thôi đi, ngay cả đầu đại cẩu ngươi cũng khinh ta! Lần đầu thấy ngươi đáng thương nên ta tha cho, lần này ngươi đừng hòng trốn!” Bạch Tiểu Thuần gào thét, sau lưng xuất hiện đôi cánh, thân thể nhoáng một cái, tốc độ bạo tăng, lập tức đuổi theo.
Bầu trời tối đen. Bạch Tiểu Thuần đã đuổi theo được nửa canh giờ. Nhưng đầu Đại Hắc Cầu kia tốc độ rất nhanh, lại quen thuộc địa hình nơi đây khiến hắn không thể nào đuổi kịp. Hắn vốn đang tức giận, lại bị đầu hắc cẩu này đánh lén, cộng thêm giờ phút này biết mình đuổi không kịp, lập tức khiến hắn như phát điên.
Đầu Đại Hắc Cẩu này đã được hắn xếp vào vị trí thứ hai trên bảng cừu hận trong lòng hắn. Vị trí thứ ba chính là con chim của Chu trưởng lão…về phần vị trí thứ nhất đương nhiên không con nào khác ngoài con thỏ hay mách lẽo kia rồi.
“Dù đuổi đến chân trời góc biển, ta cũng quyết bắt được ngươi!!” Toàn thân Bạch Tiểu Thuần bắn ra ngân quang mãnh liệt, Bất Tử Trường Sinh công được hắn thúc đẩy đến cực hạn. Đôi cánh sao lưng vừa vỗ, từng trận Nguyên Từ Chi Lực xuất hiện, tốc độ bạo tăng gấp hai.
Oanh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần hóa thành một đạo tàn ảnh kéo gần khoảng cách lại.Đại Hắc Cẩu phốc một tiếng, muốn chui vào cửa động gần đó. Thân cẩu mới chui vào được một nửa, Bạch Tiểu Thuần đã tới gần, phóng tới trước, hai tay ôm chặt.
Trong nháy mắt hắn chộp tới, hai con mắt Đại Hắc Cẩu đỏ bừng, hung hăng quay đầu, không để ý tới nguy hiểm bản thân, trực tiếp cắn tới phía dưới bụng Bạch Tiểu Thuần.
Thời điểm Đại Cẩu này đánh lén còn không thành công thì đừng nói chi là giờ phút này Bạch Tiểu Thuần đang nộ khí ngập trời. Không đợi Đại Hắc cẩu cắn tới, liền ô ngao một tiếng,.. Bạch Tiểu Thuần liền một tay bắt trên cổ nó, trực tiếp xách lên.
Mặc cho Đại Hắc cẩu giãy giụa như thế nào, tay của hắn cứ như một cái kìm sắt, khiến cho nó không thể nào thoát thân.
“Hừ…Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng trở về Bách Thú viện, vừa đi vừa cân nhắc làm thế nào trừng phạt con chó này, lúc về đến viện, quét mắt qua Dục THú hoa, hắn liền có một chủ ý. Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, ném đại cẩu về phía trước, trong nháy mắt liền bị Dục Thú hoa nuốt chửng.
Sau một lúc lâu,Dục Thú hoa khẽ buông, Đại Hắc Cẩu bò ra, ánh mắt của nó trừ điên cuồng cùng hận ý lại có thêm chút ít vẻ kỳ quái. Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nó vẫn muốn xông tới hung hăng cán xé nữa… Bạch Tiểu Thuần không nói nhiều, lại xách nó lên ném trở lại.
Lại một canh giờ qua đi,Dục Thú hoa buông ra, Đại Hắc cẩu xuất hiện, ánh mắt vẫn điên cuồng, lại bị Bạch Tiểu Thuần ném trở lại.
Lại như thế thêm bốn lần, lúc Đại Hắc cẩu bò ra lần nữa, bốn chân đều mềm nhũn, gục tại chỗ thở hồng hộc.
“Có sợ không!” Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng.
“Lại đến chọc ta, ta…” không đợi Bạch Tiểu Thuần nói xong, Đại Hắc cẩu liền ngẩng đầu, dùng sức xông lại cắn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần muốn nổi điên, lại ném Đại Hắc cẩu vào trong Dục Thú hoa thêm mấy lần, tính thêm năm lần trước nữa là chín lần.
Sau chín lần, thân hình Đại Hắc cẩu gầy đi hẳn một vòng.Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần lại muốn bắt nó ném đi, Đại Hắc cẩu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, suy yếu giãy giụa khiến Bạch Tiểu Thuần cũng mềm lòng.
“Biết sợ rồi sao? Sau này đừng chọc tới ta, thời điểm Thiên Kiêu Chiến ta thực không có biện pháp nào khác a…” Bạch Tiểu Thuần cảnh cáo một phen, liền đem Đại Hắc cẩu quẳng ra lầu các. Đại Hắc cẩu dùng chút thể lực còn thừa lại lết đi xa xa, lúc đến một chỗ khuất, nó ngừng lại, ánh mắt tràn đầy mê mang. Mơ hồ trong đấy còn có chút dư vị…(Bạch Tiểu Thuần làm con Đại Hắc Cẩu 9 lần)
![]()

Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản