[ĐK Dịch] Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Chương 368 đệ sửa lại tỷ @hoangtruc đã ok chưa? Nếu ổn thỏa chương ấy rồi thì đệ dịch thêm C373 nhé?
quên chưa coi, chắc ổn @Ma Đạo Tử , đệ có coi phần sau tỷ chưa sửa chưa? Vì đệ đọc nhiều, dịch nhiều chương nên tỷ có khắt khe hơn chút chỉ sửa cho đệ nửa chương, còn phần sau lười quá để đệ tự giác sửa a....:((
Vì đệ toàn dính lỗi câu văn ko có phù hợp với trật tự chủ ngữ, vị ngữ a.
Nếu ổn thì tỷ chỉ coi sơ thôi. :D
 

Ma Đạo Tử

Phàm Nhân
Ngọc
1.080,98
Tu vi
0,00
quên chưa coi, chắc ổn @Ma Đạo Tử , đệ có coi phần sau tỷ chưa sửa chưa? Vì đệ đọc nhiều, dịch nhiều chương nên tỷ có khắt khe hơn chút chỉ sửa cho đệ nửa chương, còn phần sau lười quá để đệ tự giác sửa a....:((
Vì đệ toàn dính lỗi câu văn ko có phù hợp với trật tự chủ ngữ, vị ngữ a.
Nếu ổn thì tỷ chỉ coi sơ thôi. :D
HE HE tại đệ toàn đọc convert nên bị như vậy đó tỉ tỉ à @@, ta sẽ cố gắng sửa, cám ơn tỉ, @Hàn Thiên Long ca và @nguyenhien tỉ rất nhiều:thank::thank::thank:
 
Last edited:

Sun_Fly

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Ko sao đâu, chúng ta ko hối đệ đâu, nhưng nhớ cẩn thận nhé, làm đến đâu tốt đến đó.
Như vậy lần sau mới nhanh tiến bộ đấy! :90:

á...còn một điểm nhắc đệ nữa, là nhân vật chính xưng "hắn" nhưng nhân vật khác có thể xứng "gã" "y" "lão"...cho khỏi trùng lắp và dễ phân biệt nhân vật nhé.
:thongbao:Đã sửa xong:087:, xin trả hàng.:41:
Chương 120: Khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!

Thanh âm truyền đến, Phi hổ vốn cả người đầy khí thế đột ngột dừng lại, lập tức từ trên bầu trời hạ xuống nằm trên mặt đất. Thậm chí cái đuôi của nó còn đang ngoe ngẩy mạnh mẽ nhấc lên không bít bụi đất lá rụng, cái đầu to lớn ngẩng cao, lưỡi thè ra, nhu thuận nhìn về một bóng dáng khổng lồ đang tiến tới từ đằng xa kia.

Bóng dáng kia hiện rõ là một con Xuyên Sơn Giáp cao to đến hơn mười trượng, toàn thân đầy khí tức hung tàn, con mắt xanh lục đầy lạnh lẽo đang từng bước đi tới.

Mọi việc diễn ra quá nhanh,Tôn Văn ngây ngẫn cả người,hai tên đệ tử ngoại môn phia sau gã hít vào một hơi lạnh, trợn mắt há mồm nhìn mọi chuyện.

Nử đệ tử kia hết sức bối rối, thái độ nghịch chuyển của Phi Hổ, rồi Xuyên Sơn Giáp tiến tới đây khiến cho nàng đều có một cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Nàng không cách nào hình dung được Phi hổ khiến cho Tôn sư huynh tràn đầy hoảng sợ kia, lại có thể vì một câu nói mà nằm ngay xuống, còn lộ ra cái dáng vẻ đầy nhu thuận. So sánh với cái dáng vẻ hung tàn lúc nãy thì sự biến hóa lớn đókhiến cho người khác không khỏi hốt hoảng.

-Thập đại chiến thú?!

Tên đệ tử đứng sau Tôn Văn ngẩng đầu, phát hiện bóng dáng to lớn đang tiến lại gần thì trợn mát há mồm, có chút không thể tin tưởngthì thào trong miệng.


-Thiết giáp…Sơn thú!

Tôn Văn chật vật nhìn qua Xuyên Sơn Giáp cực lớn kia, vẻn vẹn chỉ một chút uy áp, liền khiến cõi lòng gã tràn đầy kinh hãi. Nhất là khi hắn nhìn rõ cái thân ảnh nhỏ gầy trên lưng Xuyên Sơn Giáp, tức thì trongđầunhư có tiếng sấm nổ, hắn nghẹn ngào mở miệng:

-Là ngươi!

Người ngồi trên cái lưngto lớn củaXuyên Sơn Giáp chính là Bạch Tiểu Thuần, hắn đứng lên, nhảy xuống bên người Phi Hổ, vỗ một cái lên cái đầu to đang đưa qua của nó.

-Ngươi ah, lại đi hù dọa người!

Bạch Tiểu Thuần rất tức giận. Phi Hổ mở to mắt nhìn nhìn Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu xuống cọ cọ lên chân hắn. Nhìn bộ dáng của Phi Hổ khiến Tôn Văn cảm thấy như thiên băng địa liệt, tròng mắt hai tên ngoại môn đệ tử như rơi ra ngoài.

-Thành thật xin lỗi,tiểu Phi trên thực tế không hề có ác ý, nó chỉ là tương đối nghịch ngợm một chút, lại rất thích hù dọa… Tiểu Phi, còn không nhanh đi xin lỗi người ta!

Bạch Tiểu Thuần cho Phi Hổ một cước.

Thần sắc Phi Hổ có chút ủy khuất,nghiêng đầu nhìn vềphíaba người Tôn Văn gầm nhẹ một tiếng,tiếng gầm tuy nhỏnhưng lại như tiếng sấm, chấn ba người Tôn Văn run lên cầm cập.

-Các người đến chọn chiến thú ah??!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua ba người, nhận ra Tôn Văn nhưng lại giả vờ không biết, mở miệng cười.

-Chúng ta…chúng ta là tới chọn chiến thú.

Nữ ngoại môn đệ tử dùng sức nuốt xuống nước bọt, tranh thủ thời giantrả lời.Lúc nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lộ ra chútsợ sệt, chiến thú khiến cho đám Tôn sư huynh hoảng sợ lại nhu thuận nằm dưới chân đối phương như một con chó con. Một màn này thật sự quá kinh người.

-Thôi được,đã gặp chính là có duyên, ta giúp các người một tay.

Đối với việc này, Bạch Tiểu Thuầnluôn luôn nhiệt tâm phi thường. Hắn vội vàng ho một tiếng, ngẩng đầu gầm một tiếng.

Tiếng gầm quanh quẩn trong không trung, rất nhanh, bốn phía mặt đất chấn động mạnh. Một đạo thân ảnh cấp tốc tiến đến, xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Bóng dáng hiện ra là một đầu đại tinh tinh, nó hưng phấn hướng về phía Bạch Tiểu Thuần nhếch miệng, hai tay đấm ngực bùm bùm không ngừng kêu to.

- Tiểu Hầu, đứng sang một bên, ngươi không thích hợp với họ.

Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, đại tinh tinh vớibộ mặt đưa đám chạy sang một bên. Cả người Tôn Văn run rẩy. Gã nhận ra, đây chính là một trong thập đại chiến thú – hung tàn chiến thú Dạ HànhViên, năm đó gã từng thấy tận mắt một con Dạ Hành Viên trực tiếpvặn gãy đầu một con Thủy Mộc sư, rất ư là tàn bạo.

Nhưng trướcmặtBạch Tiểu Thuần, đầu tinh tinh này lại trở nên nhu thuận biết nghe lời, Tôn Văn có một loại cảm giác như đang mơ.

Cùng lúc đó, một đầu cự hùng mạnh mẽ đâm tới, lúc tiến đến gần Bạch Tiểu Thuận liền đứng thẳng hai chân, không ngừng uốn éo cái mông.

-Tiểu hùng nghe lời,có người ngoài ở đây, đừng nhảy.

Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu. Cự hùng liền nghiêng đầu hung ác nhìn lấy ba người Tôn Văn, gầm nhẹ một tiếng.

-Trời..trời ơi…Thiên Hỏa Hùng, là Thiên Hỏa Hùng. Nó rõ ràng còn đang khiêu vũ...

Trong mắt Tôn Văn mơ hồ, trong đầu nhấc lên sóng lớn. Hắn đã như thế, hai tên ngoại môn đệ tử càng thêm rung động, nhưng rất nhanh, rung động của bọn họ liền mãnh liệt tăng lên gấp mười lần, hóa thành sợ hãi trước đó chưa từng có.

Bốn phía mặt đất chấn động dữ dội, từng tôn hung thú lần lượt xuất hiện. Đến cuối cùng, tạo thành ba tầng trong ngoài vây kín, có đến mấy trăm đầu chiến thú. Cả đám đều là yêu thú vô cùng hung tàn nhưng lúc này lại mang bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn mà ba người chưa từng thấy trước trong đời.

Dưới uy áp của mấy trăm đầu hung thú,cho dù Tôn Văn là nội môn đệ tử,hai chângã cũng trở nên mềm nhũn. Sắc mặt hai tên ngoại môn đệ tử tái nhợt, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến tâm thần bọn họ run rẩy không cách nào kiềm chế.

-Chọn một con đi !

Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, ra vẻ thâm trầm mở miệng.

Đầu óc Tôn Vă đầy mơ hồ.Hắn không cách cách nào tưởng tưởng,làm thế nào mà Bạch Tiểu Thuần có thể làm được. Vẻn vẹn nửa năm thời gian, có thể khiến cho tất cả hung thú ở đây nghe lời như thế.


Lại nghĩ tới mấy năm mình ở nơi này, lòng hắn tràn ngập cảm giác đắng chát, loại chênh lệch rõ ràng này, đừng nói là hắn, ngay đến hai tên ngoại môn đệ tử đứng phía sau cũng hối hận đến phát điên.

Cặp mắt Tôn Văn đầy phức tạp nhìn đến những đàu chiến thú kia, trong lòng đắng chát còn hơn cảngậmHoàng Liên.Hắn hận chính mình vì sao trước đólại lựa chọnqua loa mộtđầu chiến thú, nếu là có thể chờ một chút, gặp được vị sư huynh thần kỳ này, mình cũng sẽ có một phen tạo hóa kinh người như thế này. Nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi.

Cả người nữ đệ tử ngoại môn kia run rẩy, có chút không dám tin tưởng, vội vàng chỉ về phía một đầu đại điêu toàn thân đen óng. Đầu đại điêutê minhmột tiếng, bản tính hung tàn dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Tiểu Thuần liền tiêu tán, mặc chongự thú lựccủa nữ đệ tửhòa tan vào thân thể, chẫm rãi ký kết khế ước. Sau khi ký kết xong, đầu đại điêu bay lên, lượn vòng trên không.

Bạch Tiểu Thuần cười cười, vung tay lên, lập tức chiến thú xung quanh giải tán, hắn nhảy lên trên lưng Xuyên Sơn Giáp, đầu Xuyên Sơn Giáp gầm nhẹ một tiếng, quay lưng lại bỏ đi.

Nữ tữ khó mà tin được chính mình lại thành công, giờ phút này nhìn bóng lưng phía xa của Bạch Tiểu Thuần, nàng cao giọng:


- Sư huynh, có thể nói cho ta biết tên ngươi được không ?!

Bạch Tiểu Thuần đứng trên lưng Xuyên Sơn Giáp nghe được câu này, đáy lòng đắc ý, từ từ nâng lên cằm nhỏ, toàn thân trên dưới xuất hiện bộ dáng cô đơn lạnh lẽo đầy u buồn của một tuyệt đại cao thủ, tay áo nhỏ rất tự nhiên hất lên.

- Tên ta là Bạch … Tiểu… Thuần !

Thanh âm thâm trầm theo gió phiêu lãng, hai tay chắp sau lưng, đứng trên Xuyên Sơn Giáp, trường bào lay động, sợi tóc tung bay, cảm giác u buồn trên thân, trải qua nỗ lực nhiều năm nay tôi luyện, đã đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, khó phân biệt thực giả.

Bộ dáng như vậy, lập tức khắc sâu ấn tượng trong lòng nữ đệ tử kia....


-Bạch Tiểu Thuần ?? Danh tự thật có chút quen tai...

Tên nam đệ tử đứng bên sửng sốt một chút, chốc sauliền trợn to mắt, thần sắc khó tin.

-Bờ Bắc công địch !!

Nữ đệ tử cũng ngây ngốc một hồi liền trợn mắt há mồm, cũng nhớ tới cái tên Bạch Tiểu Thuần này, nhưng lại không cách nào đem thân ảnh trong truyền thuyết Bờ Bắc công địch cùng thân ảnh u buồn phía trước trùng lên nhau.

Ba người đều rất mơhồ, yên lặng rời đi Bách Thú Viện.

Trong rừng, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trên lưng Xuyên Sơn Giáp, phát hiện sau lưng không ai chú ý mình, liền bỏ đi bộ dáng cao thủ côđơnlạnh lẽo lừatìnhấy, rất là đắc ý hát vang, nhìn thấy thú nhỏ liền ném ra một viên thuốc.

Nửanăm qua, lí do mà đám hung thú nơi đây đối với hắn vô cùng nhu thuận, ngoại trừ tình cảm chânthật từ đáy lòng Bạch Tiểu Thuần ra còn có công lao của những viên đan dược này. Những đầu hung thú nơi đây đều nhờ đan dược hắn cho mà tiềm lực tăng cao nên lẽ tất nhiên bọn chúng đối với hắn tràn đầy hảo cảm , rất là thân cận.

Đương nhiên cũng không phải tất cả đều như thế, vẫn có một ít đối với hắn thủy chung mang theo vẻ cảnh giác.Bất quá hắn không để tâm đến, nửa năm nay ở tại Bách Thú Viện hắn vô cùng vui vẽ. Nhất là Dục Thú Chúng phía sau hậu viện, lúc này cũng đã bắt đầu nảy mầm khiến cho tâm tình Bạch Tiểu Thuần càng thêm kích động.

Mà chuyện tốt đến không ngừng, trongnửanăm nhờ quan sát bách thú, Bạch Tiểu Thuần phát hiện bản thân tu luyện Thủy Trạch Quộc Độ đã tạo ra khí thế mạnh hơn một, tuy rằng Bản Mệnh Linh còn chưa xuất hiện, nhưng nhiều hơn một tia hung tàn.Cứ tiếp tục tu hành Thủy Trạch Quốc độ như thế, Bản Mệnh chi linh nhất định sẽ xuất hiện. Hắn rất ngạc nhiên, không biết bản mệnh chi linh của mình sẽ là bộ dáng gì ?!!

Hắn càng thêm mong chờ bí thuật được coi là mạnh nhất có thể đặt ngang hàng với Quỷ Dạ Hành của Quỷ Nha như Thủy Trạch Quốc Độ, liệu bản thân tu luyện đến tận cùng thì có thể có chiến lực cường đại đến mức nào.

Ở bên trong tu hành cùng chờ mong, một tháng đi qua. Bạch Tiểu Thuần đã tiến vào Bờ Bắc đượcnửanăm, hắn mặc dù cảm giác mình rất điệu thấp, rất ít xuất hiện, nhưng trên thực tế, chuyện những hung thú đối với hắn nhu thuận nghe lời trong Bách Thú Viện, đã từ miệng rất nhiều đệtửđến thu phục chiến thú truyền ra.

Rất nhanh, không ít người trong tông môn nghe đến chuyện này, thậm chí chuyện về BTT trong nửa năm qua đã gần như trở thành chủ đề bàn luận chính của đám đệ tử bờ Bắc. Hành động cùa hắn tại Thiên Kiêu Chiến khiến cho tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi. Mỗi một lần nghĩ đến, đều liên tưởng tới Bắc Hàn Liệt, khiến cho trong lòng nhiều người như vướng phải một cây gai, lúc nhìn tới chiến thú của mình, nhành gai ấy như biến thành những ám ảnh không cách nào có thể xóa bỏ được. Bắc Hàn Liệt từ lần đó trở về đã bế quan trong động phủ không bước ra ngoài, ngày hôm nay rốt cuộc gã cũng mở mắt ra rồi bóp nát miếng ngọc giản trong tay. Nửa năm trước gã cũng đã nhận được truyền âm báo tin Bạch Tiểu Thuần đã đến nơi này.

-Bạch Tiểu Thuần, nỗi sĩ nhục của Bắc Hàn Liệt ta, hôm nay ta sẽ triệt để rữa sạch, ngươi quả thật rất mạnh, nhưng mấy năm nay Bắc Hàn Liệt ta tiến thêm được một bước, hơn nữa lại là bước tiến nhảy vọt. Ta rốt cuộc đem Lạc Nhật Quyết tu luyện đến tầng thứ ba, dưới Trúc Cơ ta là vô địch !

Bắc Hàn Liệt đứng dậy, toàn thân tu vi Ngưng Khí tầng thứ chín ầm ầm bộc phát, khí thế truyền khắp bốn phía. Những năm này, sau khi bị đã kích mãnh liệt, hắn trở nên điên cuồng tu hành.

-Bạch Tiểu Thuần !

Bắc Hàn Liệt ngửa mặt lên trời rống to, trực tiếp lao ra động phủ, một đường khí thế cuồn cuộn, dẫn đến vô số người chú ý, nhất là Công Tôn huynh muội, Từ Tung lại càng thêm chăm chú.

-Mạnh như vậy! Hắn dĩ nhiên mang Lạc Nhật Quyết luyện đến tầng thứ ba !Đây là chuyện mà cả ngàn năm qua chưa ai là được ah! Chẳng qua hắn tiến bộ, nhưng chúng ta cũng có tiến bộ, so ra thì không biết là hắn có mạnh hơn chúng ta hay không đây.

-Đổi lại bất kì ai gặp đả kích lớn như thế, mỗi ngày bị dằn vặt trong thống khỗ, đều sẽ điên cuồng như thế !!

Trong lúc những thiên kiêu này đang kinh hãi, Bắc Hàn Liệt dã hóa thành một đạo cầu vồng, bắn thẳng đến thí luyện đài nổi danh tại trung tâm Bờ Bắc. Thí luyện đài này, chuẩn xác mà nói là một pho tượng hung thú với vuốt phải đưa lên. Pho tượng cao ước chừng hơn mười trượng, bộ dáng dữ tợn, tràn ra chiến ý mãnh liệt, xa xa trông nó như một đầu Cự Ngạc đang đứng yên, toàn thân phủ đầy lân phiến, phần lưng mọc dài ba hàng cốt thứ, kinh người nhất là vuốt của nó chiếm đến nửa người. Trong đó vuốt trái của nó đã phong hóa, mà vuốt phải nâng lên như muốn phá thương khung. Đài thí luyện thì nằm trong lòng tay phải của nó! Pho tượng này được Linh Khê Tông phát hiện ra bên dưới Vực sâu Cổ thú từ hơn bốn ngàn năm trước, phải trả một cái giá rất lớn mới đem được về đây, rồi trở thành Đài thí luyện của bờ Bắc.

Giờ phút này, Bắc Hàn Liệt đứng trên thí luyện đài, trong mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt, rống lớn một tiếng.

-Ta xuất ra toàn bộ điểm cống hiến, tổng cộng ba vạn bảy ngàn điểm, ta muốn khiêu chiến Bạch...Tiểu.. Thuần !!!!

Vừa dứt lời, toàn bộ thí luyện đài nổ vang, không gian bốn phía vặn vẹo, huyễn hóa ra một con hạc giấy. Hạc giấy cấp tốc bay đi, bay thẳng đến Bách Thú Viện !

Bờ Bắc thí luyện đài, danh khí to lớn, truyền khắp LinhKhêtông, thậm chí bờ Nam cũngcónghe nói qua. Thí luyện đài có một quy tắc, người khiêu chiến chỉ cần xuất ra điểm cống hiến, có thể hướng bất kì người nào ở Bờ Bắc khiêu chiến, sẽ có một con hạc giấy xuất hiện, bay về phía người bị khiêu chiến.

Khiêu chiến có thời hạnlànửanăm, người ‘được’ khiêu chiến trong nửa năm có thể tùy thời tiếp nhận. Một khi tiếp nhận khiêu chiến, thì trận chiến sẽ bị cưỡng chế tiến hành ngay lập tức, thắng có thể đạt được điểm cống hiến mà người khiêu chiến đã đặt, thua thì điểm cống hiến của mình cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.


Người ‘được’ khiêu chiến cũng có thể chọn không chấp nhận khiêu chiến, hoặc không tiếp thu khiêu chiến, sau nữa năm khiêu chiến sẽ bị hủy, mất hiệu lực. Điểm cống hiến sẽ trả về cho kẻ đề xuất. Trong nửa năm, người khiêu chiến không thể tự ý hủy lời khiêu chiến đã phát ra của mình. Quy tắc này đối với người đề xuất mà nói, rất là bị động, nhưng càng như thế mới càng công bằng.
 

nguyenhien

Phàm Nhân
Ngọc
31,19
Tu vi
0,00
:thongbao:Đã sửa xong:087:, xin trả hàng.:41:
Chương 120: Khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!

Thanh âm truyền đến, Phi hổ vốn cả người đầy khí thế đột ngột dừng lại, lập tức từ trên bầu trời hạ xuống nằm trên mặt đất. Thậm chí cái đuôi của nó còn đang ngoe ngẩy mạnh mẽ nhấc lên không bít bụi đất lá rụng, cái đầu to lớn ngẩng cao, lưỡi thè ra, nhu thuận nhìn về một bóng dáng khổng lồ đang tiến tới từ đằng xa kia.

Bóng dáng kia hiện rõ là một con Xuyên Sơn Giáp cao to đến hơn mười trượng, toàn thân đầy khí tức hung tàn, con mắt xanh lục đầy lạnh lẽo đang từng bước đi tới.

Mọi việc diễn ra quá nhanh,Tôn Văn ngây ngẫn cả người,hai tên đệ tử ngoại môn phia sau gã hít vào một hơi lạnh, trợn mắt há mồm nhìn mọi chuyện.

Nử đệ tử kia hết sức bối rối, thái độ nghịch chuyển của Phi Hổ, rồi Xuyên Sơn Giáp tiến tới đây khiến cho nàng đều có một cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Nàng không cách nào hình dung được Phi hổ khiến cho Tôn sư huynh tràn đầy hoảng sợ kia, lại có thể vì một câu nói mà nằm ngay xuống, còn lộ ra cái dáng vẻ đầy nhu thuận. So sánh với cái dáng vẻ hung tàn lúc nãy thì sự biến hóa lớn đókhiến cho người khác không khỏi hốt hoảng.

-Thập đại chiến thú?!

Tên đệ tử đứng sau Tôn Văn ngẩng đầu, phát hiện bóng dáng to lớn đang tiến lại gần thì trợn mát há mồm, có chút không thể tin tưởngthì thào trong miệng.


-Thiết giáp…Sơn thú!

Tôn Văn chật vật nhìn qua Xuyên Sơn Giáp cực lớn kia, vẻn vẹn chỉ một chút uy áp, liền khiến cõi lòng gã tràn đầy kinh hãi. Nhất là khi hắn nhìn rõ cái thân ảnh nhỏ gầy trên lưng Xuyên Sơn Giáp, tức thì trongđầunhư có tiếng sấm nổ, hắn nghẹn ngào mở miệng:

-Là ngươi!

Người ngồi trên cái lưngto lớn củaXuyên Sơn Giáp chính là Bạch Tiểu Thuần, hắn đứng lên, nhảy xuống bên người Phi Hổ, vỗ một cái lên cái đầu to đang đưa qua của nó.

-Ngươi ah, lại đi hù dọa người!

Bạch Tiểu Thuần rất tức giận. Phi Hổ mở to mắt nhìn nhìn Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu xuống cọ cọ lên chân hắn. Nhìn bộ dáng của Phi Hổ khiến Tôn Văn cảm thấy như thiên băng địa liệt, tròng mắt hai tên ngoại môn đệ tử như rơi ra ngoài.

-Thành thật xin lỗi,tiểu Phi trên thực tế không hề có ác ý, nó chỉ là tương đối nghịch ngợm một chút, lại rất thích hù dọa… Tiểu Phi, còn không nhanh đi xin lỗi người ta!

Bạch Tiểu Thuần cho Phi Hổ một cước.

Thần sắc Phi Hổ có chút ủy khuất,nghiêng đầu nhìn vềphíaba người Tôn Văn gầm nhẹ một tiếng,tiếng gầm tuy nhỏnhưng lại như tiếng sấm, chấn ba người Tôn Văn run lên cầm cập.

-Các người đến chọn chiến thú ah??!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua ba người, nhận ra Tôn Văn nhưng lại giả vờ không biết, mở miệng cười.

-Chúng ta…chúng ta là tới chọn chiến thú.

Nữ ngoại môn đệ tử dùng sức nuốt xuống nước bọt, tranh thủ thời giantrả lời.Lúc nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lộ ra chútsợ sệt, chiến thú khiến cho đám Tôn sư huynh hoảng sợ lại nhu thuận nằm dưới chân đối phương như một con chó con. Một màn này thật sự quá kinh người.

-Thôi được,đã gặp chính là có duyên, ta giúp các người một tay.

Đối với việc này, Bạch Tiểu Thuầnluôn luôn nhiệt tâm phi thường. Hắn vội vàng ho một tiếng, ngẩng đầu gầm một tiếng.

Tiếng gầm quanh quẩn trong không trung, rất nhanh, bốn phía mặt đất chấn động mạnh. Một đạo thân ảnh cấp tốc tiến đến, xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Bóng dáng hiện ra là một đầu đại tinh tinh, nó hưng phấn hướng về phía Bạch Tiểu Thuần nhếch miệng, hai tay đấm ngực bùm bùm không ngừng kêu to.

- Tiểu Hầu, đứng sang một bên, ngươi không thích hợp với họ.

Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, đại tinh tinh vớibộ mặt đưa đám chạy sang một bên. Cả người Tôn Văn run rẩy. Gã nhận ra, đây chính là một trong thập đại chiến thú – hung tàn chiến thú Dạ HànhViên, năm đó gã từng thấy tận mắt một con Dạ Hành Viên trực tiếpvặn gãy đầu một con Thủy Mộc sư, rất ư là tàn bạo.

Nhưng trướcmặtBạch Tiểu Thuần, đầu tinh tinh này lại trở nên nhu thuận biết nghe lời, Tôn Văn có một loại cảm giác như đang mơ.

Cùng lúc đó, một đầu cự hùng mạnh mẽ đâm tới, lúc tiến đến gần Bạch Tiểu Thuận liền đứng thẳng hai chân, không ngừng uốn éo cái mông.

-Tiểu hùng nghe lời,có người ngoài ở đây, đừng nhảy.

Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu. Cự hùng liền nghiêng đầu hung ác nhìn lấy ba người Tôn Văn, gầm nhẹ một tiếng.

-Trời..trời ơi…Thiên Hỏa Hùng, là Thiên Hỏa Hùng. Nó rõ ràng còn đang khiêu vũ...

Trong mắt Tôn Văn mơ hồ, trong đầu nhấc lên sóng lớn. Hắn đã như thế, hai tên ngoại môn đệ tử càng thêm rung động, nhưng rất nhanh, rung động của bọn họ liền mãnh liệt tăng lên gấp mười lần, hóa thành sợ hãi trước đó chưa từng có.

Bốn phía mặt đất chấn động dữ dội, từng tôn hung thú lần lượt xuất hiện. Đến cuối cùng, tạo thành ba tầng trong ngoài vây kín, có đến mấy trăm đầu chiến thú. Cả đám đều là yêu thú vô cùng hung tàn nhưng lúc này lại mang bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn mà ba người chưa từng thấy trước trong đời.

Dưới uy áp của mấy trăm đầu hung thú,cho dù Tôn Văn là nội môn đệ tử,hai chângã cũng trở nên mềm nhũn. Sắc mặt hai tên ngoại môn đệ tử tái nhợt, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến tâm thần bọn họ run rẩy không cách nào kiềm chế.

-Chọn một con đi !

Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, ra vẻ thâm trầm mở miệng.

Đầu óc Tôn Vă đầy mơ hồ.Hắn không cách cách nào tưởng tưởng,làm thế nào mà Bạch Tiểu Thuần có thể làm được. Vẻn vẹn nửa năm thời gian, có thể khiến cho tất cả hung thú ở đây nghe lời như thế.


Lại nghĩ tới mấy năm mình ở nơi này, lòng hắn tràn ngập cảm giác đắng chát, loại chênh lệch rõ ràng này, đừng nói là hắn, ngay đến hai tên ngoại môn đệ tử đứng phía sau cũng hối hận đến phát điên.

Cặp mắt Tôn Văn đầy phức tạp nhìn đến những đàu chiến thú kia, trong lòng đắng chát còn hơn cảngậmHoàng Liên.Hắn hận chính mình vì sao trước đólại lựa chọnqua loa mộtđầu chiến thú, nếu là có thể chờ một chút, gặp được vị sư huynh thần kỳ này, mình cũng sẽ có một phen tạo hóa kinh người như thế này. Nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi.

Cả người nữ đệ tử ngoại môn kia run rẩy, có chút không dám tin tưởng, vội vàng chỉ về phía một đầu đại điêu toàn thân đen óng. Đầu đại điêutê minhmột tiếng, bản tính hung tàn dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Tiểu Thuần liền tiêu tán, mặc chongự thú lựccủa nữ đệ tửhòa tan vào thân thể, chẫm rãi ký kết khế ước. Sau khi ký kết xong, đầu đại điêu bay lên, lượn vòng trên không.

Bạch Tiểu Thuần cười cười, vung tay lên, lập tức chiến thú xung quanh giải tán, hắn nhảy lên trên lưng Xuyên Sơn Giáp, đầu Xuyên Sơn Giáp gầm nhẹ một tiếng, quay lưng lại bỏ đi.

Nữ tữ khó mà tin được chính mình lại thành công, giờ phút này nhìn bóng lưng phía xa của Bạch Tiểu Thuần, nàng cao giọng:


- Sư huynh, có thể nói cho ta biết tên ngươi được không ?!

Bạch Tiểu Thuần đứng trên lưng Xuyên Sơn Giáp nghe được câu này, đáy lòng đắc ý, từ từ nâng lên cằm nhỏ, toàn thân trên dưới xuất hiện bộ dáng cô đơn lạnh lẽo đầy u buồn của một tuyệt đại cao thủ, tay áo nhỏ rất tự nhiên hất lên.

- Tên ta là Bạch … Tiểu… Thuần !

Thanh âm thâm trầm theo gió phiêu lãng, hai tay chắp sau lưng, đứng trên Xuyên Sơn Giáp, trường bào lay động, sợi tóc tung bay, cảm giác u buồn trên thân, trải qua nỗ lực nhiều năm nay tôi luyện, đã đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, khó phân biệt thực giả.

Bộ dáng như vậy, lập tức khắc sâu ấn tượng trong lòng nữ đệ tử kia....


-Bạch Tiểu Thuần ?? Danh tự thật có chút quen tai...

Tên nam đệ tử đứng bên sửng sốt một chút, chốc sauliền trợn to mắt, thần sắc khó tin.

-Bờ Bắc công địch !!

Nữ đệ tử cũng ngây ngốc một hồi liền trợn mắt há mồm, cũng nhớ tới cái tên Bạch Tiểu Thuần này, nhưng lại không cách nào đem thân ảnh trong truyền thuyết Bờ Bắc công địch cùng thân ảnh u buồn phía trước trùng lên nhau.

Ba người đều rất mơhồ, yên lặng rời đi Bách Thú Viện.

Trong rừng, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trên lưng Xuyên Sơn Giáp, phát hiện sau lưng không ai chú ý mình, liền bỏ đi bộ dáng cao thủ côđơnlạnh lẽo lừatìnhấy, rất là đắc ý hát vang, nhìn thấy thú nhỏ liền ném ra một viên thuốc.

Nửanăm qua, lí do mà đám hung thú nơi đây đối với hắn vô cùng nhu thuận, ngoại trừ tình cảm chânthật từ đáy lòng Bạch Tiểu Thuần ra còn có công lao của những viên đan dược này. Những đầu hung thú nơi đây đều nhờ đan dược hắn cho mà tiềm lực tăng cao nên lẽ tất nhiên bọn chúng đối với hắn tràn đầy hảo cảm , rất là thân cận.

Đương nhiên cũng không phải tất cả đều như thế, vẫn có một ít đối với hắn thủy chung mang theo vẻ cảnh giác.Bất quá hắn không để tâm đến, nửa năm nay ở tại Bách Thú Viện hắn vô cùng vui vẽ. Nhất là Dục Thú Chúng phía sau hậu viện, lúc này cũng đã bắt đầu nảy mầm khiến cho tâm tình Bạch Tiểu Thuần càng thêm kích động.

Mà chuyện tốt đến không ngừng, trongnửanăm nhờ quan sát bách thú, Bạch Tiểu Thuần phát hiện bản thân tu luyện Thủy Trạch Quộc Độ đã tạo ra khí thế mạnh hơn một, tuy rằng Bản Mệnh Linh còn chưa xuất hiện, nhưng nhiều hơn một tia hung tàn.Cứ tiếp tục tu hành Thủy Trạch Quốc độ như thế, Bản Mệnh chi linh nhất định sẽ xuất hiện. Hắn rất ngạc nhiên, không biết bản mệnh chi linh của mình sẽ là bộ dáng gì ?!!

Hắn càng thêm mong chờ bí thuật được coi là mạnh nhất có thể đặt ngang hàng với Quỷ Dạ Hành của Quỷ Nha như Thủy Trạch Quốc Độ, liệu bản thân tu luyện đến tận cùng thì có thể có chiến lực cường đại đến mức nào.

Ở bên trong tu hành cùng chờ mong, một tháng đi qua. Bạch Tiểu Thuần đã tiến vào Bờ Bắc đượcnửanăm, hắn mặc dù cảm giác mình rất điệu thấp, rất ít xuất hiện, nhưng trên thực tế, chuyện những hung thú đối với hắn nhu thuận nghe lời trong Bách Thú Viện, đã từ miệng rất nhiều đệtửđến thu phục chiến thú truyền ra.

Rất nhanh, không ít người trong tông môn nghe đến chuyện này, thậm chí chuyện về BTT trong nửa năm qua đã gần như trở thành chủ đề bàn luận chính của đám đệ tử bờ Bắc. Hành động cùa hắn tại Thiên Kiêu Chiến khiến cho tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi. Mỗi một lần nghĩ đến, đều liên tưởng tới Bắc Hàn Liệt, khiến cho trong lòng nhiều người như vướng phải một cây gai, lúc nhìn tới chiến thú của mình, nhành gai ấy như biến thành những ám ảnh không cách nào có thể xóa bỏ được. Bắc Hàn Liệt từ lần đó trở về đã bế quan trong động phủ không bước ra ngoài, ngày hôm nay rốt cuộc gã cũng mở mắt ra rồi bóp nát miếng ngọc giản trong tay. Nửa năm trước gã cũng đã nhận được truyền âm báo tin Bạch Tiểu Thuần đã đến nơi này.

-Bạch Tiểu Thuần, nỗi sĩ nhục của Bắc Hàn Liệt ta, hôm nay ta sẽ triệt để rữa sạch, ngươi quả thật rất mạnh, nhưng mấy năm nay Bắc Hàn Liệt ta tiến thêm được một bước, hơn nữa lại là bước tiến nhảy vọt. Ta rốt cuộc đem Lạc Nhật Quyết tu luyện đến tầng thứ ba, dưới Trúc Cơ ta là vô địch !

Bắc Hàn Liệt đứng dậy, toàn thân tu vi Ngưng Khí tầng thứ chín ầm ầm bộc phát, khí thế truyền khắp bốn phía. Những năm này, sau khi bị đã kích mãnh liệt, hắn trở nên điên cuồng tu hành.

-Bạch Tiểu Thuần !

Bắc Hàn Liệt ngửa mặt lên trời rống to, trực tiếp lao ra động phủ, một đường khí thế cuồn cuộn, dẫn đến vô số người chú ý, nhất là Công Tôn huynh muội, Từ Tung lại càng thêm chăm chú.

-Mạnh như vậy! Hắn dĩ nhiên mang Lạc Nhật Quyết luyện đến tầng thứ ba !Đây là chuyện mà cả ngàn năm qua chưa ai là được ah! Chẳng qua hắn tiến bộ, nhưng chúng ta cũng có tiến bộ, so ra thì không biết là hắn có mạnh hơn chúng ta hay không đây.

-Đổi lại bất kì ai gặp đả kích lớn như thế, mỗi ngày bị dằn vặt trong thống khỗ, đều sẽ điên cuồng như thế !!

Trong lúc những thiên kiêu này đang kinh hãi, Bắc Hàn Liệt dã hóa thành một đạo cầu vồng, bắn thẳng đến thí luyện đài nổi danh tại trung tâm Bờ Bắc. Thí luyện đài này, chuẩn xác mà nói là một pho tượng hung thú với vuốt phải đưa lên. Pho tượng cao ước chừng hơn mười trượng, bộ dáng dữ tợn, tràn ra chiến ý mãnh liệt, xa xa trông nó như một đầu Cự Ngạc đang đứng yên, toàn thân phủ đầy lân phiến, phần lưng mọc dài ba hàng cốt thứ, kinh người nhất là vuốt của nó chiếm đến nửa người. Trong đó vuốt trái của nó đã phong hóa, mà vuốt phải nâng lên như muốn phá thương khung. Đài thí luyện thì nằm trong lòng tay phải của nó! Pho tượng này được Linh Khê Tông phát hiện ra bên dưới Vực sâu Cổ thú từ hơn bốn ngàn năm trước, phải trả một cái giá rất lớn mới đem được về đây, rồi trở thành Đài thí luyện của bờ Bắc.

Giờ phút này, Bắc Hàn Liệt đứng trên thí luyện đài, trong mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt, rống lớn một tiếng.

-Ta xuất ra toàn bộ điểm cống hiến, tổng cộng ba vạn bảy ngàn điểm, ta muốn khiêu chiến Bạch...Tiểu.. Thuần !!!!

Vừa dứt lời, toàn bộ thí luyện đài nổ vang, không gian bốn phía vặn vẹo, huyễn hóa ra một con hạc giấy. Hạc giấy cấp tốc bay đi, bay thẳng đến Bách Thú Viện !

Bờ Bắc thí luyện đài, danh khí to lớn, truyền khắp LinhKhêtông, thậm chí bờ Nam cũngcónghe nói qua. Thí luyện đài có một quy tắc, người khiêu chiến chỉ cần xuất ra điểm cống hiến, có thể hướng bất kì người nào ở Bờ Bắc khiêu chiến, sẽ có một con hạc giấy xuất hiện, bay về phía người bị khiêu chiến.

Khiêu chiến có thời hạnlànửanăm, người ‘được’ khiêu chiến trong nửa năm có thể tùy thời tiếp nhận. Một khi tiếp nhận khiêu chiến, thì trận chiến sẽ bị cưỡng chế tiến hành ngay lập tức, thắng có thể đạt được điểm cống hiến mà người khiêu chiến đã đặt, thua thì điểm cống hiến của mình cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.


Người ‘được’ khiêu chiến cũng có thể chọn không chấp nhận khiêu chiến, hoặc không tiếp thu khiêu chiến, sau nữa năm khiêu chiến sẽ bị hủy, mất hiệu lực. Điểm cống hiến sẽ trả về cho kẻ đề xuất. Trong nửa năm, người khiêu chiến không thể tự ý hủy lời khiêu chiến đã phát ra của mình. Quy tắc này đối với người đề xuất mà nói, rất là bị động, nhưng càng như thế mới càng công bằng.
:hoa:
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Chào @Ma Đạo Tử , tỷ sửa chút cho đệ chương này. Ý kiến của tỷ.
1. Yêu cầu dịch cẩn thận, không bỏ sót ý so với bản gốc (nếu khó quá có thể đăng đàn hỏi bàn dân thiên hạ), ko nên bỏ qua, hoặc thay bằng ý nghĩ riêng mình.
2. Bám sát vị trí câu cú tiếng Việt.

Thực sự tỷ sửa nửa chương trước cho đệ, đệ sửa nửa chương trước mà ko để ý tới phần sau đúng ko? sửa lại đi nha, :31:
Màu xanh là góp ý, kiến nghị của tỷ để tham khảo
Màu đỏ là cần sửa.
Gạch chân là có vấn đề.
Sửa lại cho tỷ rồi nhận chương mới nha đệ đệ thân yêu!!! :hoa:
Mặc dù nơi đây là chiến trường, nhưng giờ phút này lại im lặng đến đáng sợ...

Bọn họ không thể không im lặng. Đối với rất nhiều người ở nơi này, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một tu sĩ bị sét đánh chết tươi. Tuy rằng Thiên Lôi cường đại, thế nhưng bản thân tu sĩ cũng không hề thua kém, chuyện bị sét đánh chết như thế này hầu hết chỉ được nghe trong những câu nói đùa mà thôi, gần như chưa từng có ai nhìn thấy...

Rất ít người thật sự bị sét đánh chết, nếu có cũng chỉ có thể là Thiên Kiếp trong truyền thuyết mà thôi.

Có điều Thiên Kiếp lại càng hiếm thấy, nó chỉ nhằm vào một ít loại đan dược hoặc là thiên tài địa bảo, nhưng loại Thiên Kiếp đó lại không hề nhắm vào nhân loại...

"Bị sét đánh chết. . ."

"Tại sao lại như vậy, đây rốt cuộc là loại sét gì, sao lại khủng bố đến thế!"

"Cái kinh khủng không phải ở sét mà là ở vị Mạnh đại sư kia kìa. Chết tiệt, chẳng lẽ ngay cả Thiên Lôi cũng giúp hắn? Hay đây là chỉ là thuật pháp của hắn?" Mặc Thổ cung cùng Tây Mạc tu sĩ đều hoảng sợ, tâm thần chấn động mãnh liệt,nghĩ đến việc có thể bị sét đánh chếtbọn họ cảm thấy đáng sợ vô cùng.

Dù sao tu sĩ ở dưới bầu trời mà sét lại ở trên trời, có thể nói là... Không có chỗ trốn!

Thậm chí những tu sĩ Nguyên Anh kia cũng kinh ngạc mắt lóe tinh mang. Cử động của Mạnh Hạo lúc trước đều nằm ngoài dự đoán của bọn họ, thậm chí nếu Mạnh Hạo dùng ra pháp thuật kinh người hơn nữa bọn họ cũng sẽ không khiếp sợ đến vậy, nhưng không thể ngờ được. . . Mạnh Hạo trực tiếp giơ kẻ kia lên cao, nhất là động tác này thuần thục đến mức làm cho người ta không thể không hoài nghi rằng hắn thường xuyên làm như vậy.

Thần sắc của đám người Thánh Tuyết Thành so với những tu sĩ Mặc Thổ cung và Tây Mạc càng thêm cổ quái. Mấy ngày nay bọn hắn sớm đã biết được vị Mạnh đại sư đức cao vọng trọng này cứ mỗi vài ngày lại gặp phải sét đánh.

Mọi người ở Thánh Tuyết thành đều biết chuyện này, thậm chí có những lúc một vài người đến nhờ Mạnh Hạo luyện đan cho sẽ gặp được hiện tượng sét đánh như vừa rồi.

Lúc này chứng kiến được cảnh tên tu sĩ Tây Mạc khi nãy đầy kiêu ngạo bị Lôi Đình đánh chết, trong nội tâm mọi người Thánh Tuyết thành đều có chút phức tạp.Dường như, bọn họ bắt đầu kính sợ Mạnh Hạo...
"Mạnh đại sư đến cùng đã làm loại chuyện người người đều oán nào mà mấy tháng qua thường xuyên có Lôi Đình muốn đánh chết hắn?"

"Tên Tây Mạc tu sĩ này cũng thật xui xẻo. Trêu ai không trêu lại đi trêu chọc Mạnh Đại sư. Phải biết là mấy tháng nay, ta nhìn thấy Mạnh Đại sư giơ cái hồn thể đầy thê thảmkia lên không trung rất nhiều lần rồi.."

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, vẫn đứng ở trên tường thành, không chú ý ánh mắt của mọi người bốn phía. Hắn sớm đã quen thuộc chuyện bị sét đánh này rồi, hơn nữa, thậm chí hắn còn có thể đưa ra một ít phán đoán.

Một lúc lâu sau, chiến trường mới khôi phục trở lại. Tu sĩhai bênmột lần nữa lại chém giết, có điều trận chiến lúc này đã có biến hóa. Tất cả tu sĩ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi khi chẳng qua chỉ vì một tiếng nổ vang bình thường của pháp thuật lập tức có người liền né tránh, dường như họ sợ rằng lại có Lôi Đình đột nhiên xuất hiện đánh chết tươi mình.

Hiện tượng này kéo dài đến tận ba ngày sau mới dần dần biến mất, trongba ngày này, Mặc Thổ tu sĩ không ngừng phát động tấn công. Liên tục vang lên những tiếng nổ kinh thiên động địa. Cho đến đêm ngày thứ ba, một tiếng nổ mạnh vang lên, Phong Bạo trận pháp bên ngoài Thánh Tuyết thành rung chuyển rồi vỡ vụn ra.

Ngay khi trận pháp tan vỡ, hàng loạt tu sĩ Mặc Thổ và Tây Mạc cùng hung thú liền vọt tới Thánh Tuyết Thành.

Ầm ầm..., ngôi sao năm cánh trên trời không ngừng tỏa sáng, dù bây giờ đã là đêm tối thế nhưng bốn phía chiến trường được hào quang chiếu rọi sáng như ban ngày.

Dường như đã đến giây phút mấu chốt, tứ đại trưởng lão vốn đang thăm dò đối thủ, lúc này liền triển khai chém giết kịch liệt với cao tầng của đối phương trên không.
Màu xanh là gợi ý của tỷ. Tỷ nếu ra tình huống để đệ diễn tả hợp lý chứ đâu phải nghĩa nó vậy. =_=
---> Dường như đã đến thời khắc/ giây phút mấu chốt, tứ đại trưởng lão vốn đã ra tay từ lúc nãy, đang triển khai chém giết kịch liệt với đám Nguyên Anh Tây Mạc và Mặc Thổ cung trên không trung/ trên bầu trời.

Mạnh Hạo sắc mặt có chút khó coi, đứng ở trên tường thành, giơ tay phải lên, chỉ về phía trước, huyết quang lóe lên, một con phi cầm từ trên không rơi xuống, nó bị một chỉ của Mạnh Hạo xuyên thấu thân hình, thân thể nổ bung, tử vong.


"Lúc này mới ba tháng, nếu cứ như vậy thì thành trì sẽ rất nhanh bị phá, Hàn Tuyết tằm của ta sẽ không thể luyện ra." Mạnh Hạo nhíu mày, Thánh Tuyết thành có bị phá hay không, không có quan hệ gì với hắn, nhưng trong vòng nửa năm thành này không thể sụp đổ.

Đúng lúc này mặt đất rung lên, hai tên Man Cự Nhân gào thét nhanh chóng từ xa chạy đến, ở phía sau lại xuất hiện thêm mấy nghìn tu sĩ Mặc Thổ và Tây Mạc cùng với rất nhiều hunh thú dị yêu đông nghìn nghịt.


"Vị Trảm Linh lão tổ kia vì sao còn không ra tay?" Mạnh Hạo chần chừ một chút, ngày đó khi Chu Đức Khôn bị mang đi, hắn đã nghe được một tiếng gầm nhẹ từ sâu trong lòng đất, đánh chết vô số hung thú và tu sĩ


Nhưng hôm nay Phong Bạo trận pháp cũng đã bị phá, Trảm Linh lão tổ của Thánh Tuyết gia tộc vẫn còn không xuất hiện.

"Xem ra Hàn Tuyết Túng nói thật, những lời đồn đại ở bên ngoài cũng là thật, vị Trảm Linh lão tổ này đã chết , có điều Mặc Thổ cung cũng vô cùng kiêng kị, giờ phút này trận chiến nhìn như mãnh liệt, nhưng trên thực tế đối với tu vi Trảm Linh cũng chỉ mang ý nghĩa thăm dò mà thôi." Mạnh Hạo đang trầm ngâm, bỗng ánh mắt liếc về một chỗ cách đó không xa, bên cạnh Hàn Tuyết Sancó hai tên tu sĩ Tây Mạc tu sĩ Đồ Đằng quanh người đi đến,về phần mấy hộ vệ của gia tộc bên cạnh nàng cũng không thể ngăn cản hai tu sĩ kia, còn bị đánh hộc máu.
---> Bên cạnh Hàn Tuyết San lúc này đang có hai tu sĩ Tây Mạc, Đồ đằng trên người cũng được huyễn hóa mà lao thẳng tới chỗ nàng, còn đám tộc nhân hộ vệ bên cạnh nàng đã phun ra máu tươi, không thể chống cự được.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, bước về phía trước một bước, huyết quang lóe lên, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở phía trước của Hàn Tuyết San, tay phải giơ lên, chỉ về phía hai tu sĩ kia, Yêu Phong Đệ Bát cấm thi triển ra, thân thể hai tu sĩ Tây Mạc kia ngay lập tức dừng lại, dường như đã bị phong ấn tu vi, cấm chế sinh mệnh, một giây sau, kiếm quang lóe lên, phi kiếm từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo bay ra, chém rơi hai cái đầu lâu, vờn quanh đỉnh đầu Mạnh Hạo phát ra âm thanh vù vù.
--> Chia câu ra cho ngắn gọn súc tích.
MH hừ lạnh lên một tiếng, bước về phía trước một bước, huyết quang lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện trước người Hàn Tuyết San. Đồng thời hắn đưa tay phải lên, điểm một chỉ về phía hai tên tu sĩ kia thi triển ra Phong Yêu đệ bát cấm. Cả người hai tên tu sĩ Tây Mạc ngay lập tức khựng lại, dường như tu vi đã bị phong cấm, sinh mệnh cũng bị cấm chế lại. Một khắc sau, kiếm quang gào thét, phi kiếm từ trong túi trữ vật của MH bay ra chém rơi hai cái đâu lâu rồi vờn quanh đỉnh đầu của MH, phát ra thanh âm vù vù.


Hàn Tuyết San sắc mặt tái nhợt, thế nhưng lúc nhìn Mạnh Hạo, nàng vẫn mỉm cười.
-->Sắc mặt Hàn Tuyết San
"Ngươi lại cứu ta một lần nữa."

Những bông tuyết lúc này bay đầy trên bầu trời, tuyết bị gió thổi vang lên âm thanh như một khúc Táng Ca, nức nở nghẹn ngào vọng vào trong Thiên Địa, nhưng cũng không thể che lấp hết ở bốn phía những tiếng kêu thảm thiết, âm thanh của chém giết, âm thanh thành trì chấn động. Ngôi sao năm cánh trên bầu trời dần dần tan vỡ, sự chém giết điên cuồng của tu sĩ Tây Mạc và Mạc Thổ dường như khiến cho tuyết bay đầy trời, máu tràn mặt đất.
---> Không sát nghĩa lắm, đoạn này tả cảnh văn vẻ tí đi.
Thêm một ngôi sao măn cánh trên bầu trời vỡ tan....(tức là có rất nhiều ngôi sao, dần bị vỡ nát hết)

sự chém giết điên cuồng của tu sĩ Tây Mạc và Mạc Thổ dường như khiến cho tuyết bay đầy trời, máu tràn mặt đất.
--> Cái này ý người ta nói lúc này, Thiên địa chỉ có tuyết, và mặt đất chỉ có máu huyết. (ko có gì khác)


Mạnh Hạo không nói gì,chân phải đạp mạnh xuống mặt đất, Yêu khí mà mọi người không nhìn được nhanh chóng ngưng tụ đến sau lưng Mạnh Hạo, hóa thành một khối không khí mờ mờ, cản trở một chiếc chiến xa ở xa xa, nhưng chiếc chiến xa chợt bắn ra một đạo ánh sáng âm u.
--> hóa thành một đoàn khí mơ hồ đến ngăn cản lấy một đạo u quang được bắn ra từ một chiếc chiến xa ở phía xa xa.

Tiếng nổ vang lên, tuy Yêu khí sau lưng Mạnh Hạo đã cản trở đạo ánh sáng âm u này lại nhưng nó vẫn tạo ra trùng kích, Mạnh Hạo ôm nhẹ Hàn Tuyết San, thân thể chợt biến mất, ngay sau đó xuất hiện tại một chỗ khác trên tường thành, tránh khỏi trùng kích.

"Ngươi đi đi, bọn hắn chỉ muốn tiêu diệt Hàn Tuyết Gia Tộc của (bỏ) ta, không quan hệ với ngươi, dùng tu vi của ngươi, lúc này có thể chạy khỏi đây." Hàn Tuyết San đắng chát mở miệng, nàng nhìn thấy ngôi sao năm cánh trên trời giờ phút này lại vỡ vụn thêm một ít, lại nhìn bốn phía tường thành đã xuất hiện rất nhiều Tây Mạc tu sĩ, hào quang pháp thuật trên bầu trời lóe lên liên tục.
Thậm chí nàng còn nhìn thấy bà lão ở trên không trung phun ra máu tươi, nhưng vẫn như trước cắn răng tái chiến.
---> Với tu vi của người thì hẳn sẽ sống sót chạy được ra khỏi đây.
---> Nhìn thấy ngôi sao năm cánh trên bầu trời đang dần vỡ vụn từng cái một (có nhiều ngồi sao năm cánh trên bầu trời, và đang rơi rụng dần)
---> Nhưng vẫn cứ cắn răng mà
tiếp tục chiến đấu.

"Không có tác dụng đâu, dù cho ta liều chết lấy ra (dẫn phát, thôi động) Hàn Tuyết Kinh Thứ, thế nhưng lão tổ đã dầu hết đèn tắt (như ngọn đèn cạn dầu) , gần như lúc nào cũng hôn mê, không thể dùng Ti Long bí pháp thôi phát Kinh Thứ. . ." Ánh mắt Hàn Tuyết San lộ ra tuyệt vọng, giờ phút này thành trì lại nổ vang, một khu vực xa xa sụp xuống, một tên Tây Mạc tu sĩ dữ tợn lao ra.

"Cái gì Kinh Thứ?" Mạnh Hạo cau mày, nhìn bốn phía, hỏi một câu.
---> Kinh thứ là cái/ thứ gì?

"Có thể bảo vệ thành trì một tháng không bị phá, Hàn Tuyết Kinh Thứ, Thánh Vật của Hàn Tuyết Gia Tộc ta, từ rất lâu rồi, nó được tổ tiên ta mang theo khi rời khỏi Tây Mạc. Đáng tiếc nhiều năm qua đi, nó đã héo rũ, trừ phi dùng bí pháp đặc thù, nếu không nó sẽ không thức tỉnh.
Bí pháp đặc thù này chỉ có Trưởng lão cùng thân huyết mạch nắm giữ, thế nhưng trừ tu vi lão tổ ra không ai có thể làm được." Hàn Tuyết San đắng chát, thấp giọng nói, tay phải vỗ vào bên trên túi trữ vật, lấy ra một cái hạt giống khô quắt.
Bí pháp đặc thù này ngoại trừ trưởng lão và huyết mạch dòng chính ra thì không người nào có thể thôi hóa được, tất nhiên là với tu vi của lão tổ thì cũng có làm được....

"Chính là vật này, tổ tiên ta thu hồi tám hạt giống, Trưởng lão mỗi người một cái, chỗ ta có một cái, những cái khác đều ở chỗ lão tổ, nhưng không ai có thể thành công."
Chính là vật này, chúng ta chỉ có tám hạt giống tất cả, mỗi trưởng lão giữ một hạt, một hạt do ta giữ, còn lại thì do lão tổ giữ....


"Thúc hóa?" Mạnh Hạo hai mắt lóe lên, đang định mở miệng, bỗng mặt đất chấn động, thành trì rung chuyển. Mạnh Hạo biến sắc, lần nữa mang theo Hàn Tuyết San lui về phía sau, tại chỗ xa xa lại thấy có thêm một mảnh tu sĩ Tây Mạc đông nghịt.
---> là "Thôi hóa" cho phù hợp với tất cả chương dịch của nhóm.
nhìn về phía xa lại thấy có thêm .....

Tường thành sụp đổ, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thê lương truyền ra, Mạnh Hạo mang theo Hàn Tuyết San lui ra phía sau, hắn nhanh chóng mở miệng.

"Đem phương pháp thúc hóa nói cho ta biết, ta là Đan Sư, bản thân cũng có thúc hóa chi pháp, có lẽ từ đó có thể suy luận ra biện pháp."

Hàn Tuyết San khẽ giật mình, nếu là lúc bình thường, nàng chắc chắn không thể nói ra gia tộc bí pháp. Dù cho có người sưu hồn cũng không thể nào đạt được, bởi vì đây là truyền thừa chi pháp được khắc vào trong huyết mạch, nhưng lúc này nàng chỉ trầm mặc mấy hơi thở liền nhẹ giọng mở miệng, nói ra Đại t.ư Long bí pháp từng giúp Hàn Tuyết Gia Tộc bọn họ tại Tây Mạc phong vân một cõi!

Bí pháp này không dài, chỉ có khoảng ngàn chữ mà thôi, có điều sau khi Mạnh Hạo nghe được, tâm thần hắn chấn động mạnh, dường như ngay trong chớp mắt này, chiến trường bốn phía biến mất trong giác quan của hắn, chỉ còn lưu lại bí pháp gần nghìn chữ này mà thôi!

". . . Trầm tuế nhi xuất, lạc nguyệt triều tịch, thủ minh dương chi ý, vạn vật giai khả trường sinh niệm. . ."(Ta dịch tạm mn góp ý nhé: Từ trong năm tháng đi ra, mặt trăng lặn, lấy ý cảnh Mặt Trời, vạn vật có thể trường sinh) Hàn Tuyết San nhẹ giọng nói , đoạn bí pháp này nếu đặt ở Tây Mạc đủ để tạo nên một hồi điên cuồng tranh đoạt, cho dù là Hàn Tuyết Túng phản bội gia tộc, dù cho năm đó hắn đã giết chết cha mình, nhưng cũng không thể lấy được đoạn bí pháp này. Sở dĩ hắn quay trở lại, muốn diệt Hàn Tuyết Gia Tộc, một nguyên nhân trong đó chính là vì chỉ có một cách để lấy được nó-được tộc nhân tự mình nói ra, ngoài ra không còn cách nào khác!
--> Sai nghĩa.
Năm đó, cho dù Hàn Tuyết Túng phản bội gia tộc, tuy cha gã không giết chết gã nhưng đã lau đi đoạn trí nhớ khẩu quyết này, nên nguyên nhân chính khiến gã quay đầu trở về, muốn đem toàn toàn bộ Hàn Tuyết gia tộc tiêu diệt cũng vì không cách gì có thể đoạt được đoạn khẩu quyết này, trừ phi tự chính tộc nhân nói ra..

Tâm thần Mạnh Hạo càng lúc càng chấn động, nhắm mắt lại, một câu câu bí pháp kia vang vọng trong đầu óc hắn, ngay lúc đó hắn liền nghĩ đến Tử Vận tông Thôi Phát chi thuật, nghĩ tới Tuế Nguyệt chi pháp mình giải mã (dịch ra) được từ bên trên Tuế Nguyệt ngọc phiến.

Đó là hai đoạn Bản Nguyên khẩu quyết, Thôi Phát bí pháp là tầng thứ nhất, Tuế Nguyệt bí pháp là tầng thứ hai, mà hôm nay. . . Lúc này, đầu óc Mạnh Hạo chấn động, hắn có thể xác định bí pháp của Hàn Tuyết Gia Tộc mà hắn nghe thấy chính là tầng thứ ba!
--> Đó chính là hai đoạn khẩu quyết có cùng nguồn gốc, .....

t.ư Long bí pháp!

Nếu chỉ có một loại trong ba bí pháp này, bất kể là loại nào, lập tức có thể đạt đến tiểu thành của bí pháp. Nhưng nếu như có người có thể lấy được toàn bộ thì lập tức có thể từ đó suy ra được, chẳng những hiểu rõ cả ba bí pháp mà chúng còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, tăng uy lực lên, lớn hơn uy lực khi chỉ có riêng lẻ một loại rất nhiều!

Học được Thúc Hóa bí pháp, hiểu ra Tuế Nguyệt bí pháp, giờ phút này lại nghe thấy Ti Long bí pháp này, Mạnh Hạo liền trực tiếp đạt được bí pháp, khắc sâu ở bên trong tâm thần.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top