[ĐK Dịch] Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn

Ma Đạo Tử

Phàm Nhân
Ngọc
1.080,98
Tu vi
0,00
Chương 357 nè mn, mn đọc và góp ý giúp đệ với nhé. Thank u very much
Thánh Tuyết thành so với Đông Lạc thành còn lớn hơn nhiều, thành chia làm nội ngoại, nội là Hàn Tuyết gia tộc, ngoại là tu sĩ nội thành.


Bởi vì ở chỗ thiên hàn, thường xuyên có gió tuyết cho nên nhiều khi cả nội thành đều là tuyết trắng, thỉnh thoảng còn không nhìn thấy phong cảnh phương Nam.


Phía Đông Ngoại thành có một dãy nhà, mỗi chỗ đều có linh tuyền, cho dù linh khí không nhiều lắm nhưng ở Mặc Thổ thì đây đã là cực kỳ xa xỉ.


Những tòa nhà này đều có trận pháp, cho nên nếu không được chủ nhân cho phép thì rất khó xâm nhập, quan trọng nhất là mỗi trận pháp phòng hộ những tòa nhà kia đều liên kết với Thánh Tuyết thành chủ trận cho nên uy lực rất mạnh. Người có thể sống ở nơi này đều là khách mời quan trọng của Thánh Tuyết thành, mà chỗ ở của Mạnh Hạo chính là được an bài tại đây.


Tòa nhà của hắn không lớn, nhưng đình viện lại không nhỏ, Man Cự Nhân ngồi dưới đấ, như là một tòa núi nhỏ, ngủ khò khè, khi tỉnh dậy thì cầm lên một đống thịt bên người nuốt vào, nếu thức dậy mà bên cạnh không có thịt thì gã sẽ trừng tròng mắt rống to lên.


"Thịt. . . Thịt. . ."


Mỗi lần như vậy một hô, Mạnh Hạo lại phải bất đắc dĩ đưa thịt đến, sau một thời gian hắn cảm giác mình đang nuôi một vị tổ tông. . .


Bên trong đình viện của tòa nhà, trừ gã Man Cự Nhân ham ăn kia còn có một trung niên nam tử, khuôn mặt lúc nào cũng đắng chát, như thể ăn phải mướp đắng vì sau khi Mạnh Hạo hầu hạ tên ham ăn kia hai lần liền đem công tác thần thánh này giao cho y.


Người này chính là Tây Mạc t.ư Long bị Mạnh Hạo bắt được, hôm nay dù được Mạnh Hạo giải phong ấn, nhưng có Độc đan trong cơ thể, khiến cho hắn không thể có nửa điểm tâm t.ư, chỉ có thể thở dài nhận mệnh.


Mà theo yêu cầu Mạnh Hạo, Hàn Tuyết San suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng đưa đến không ít hạt giống sen, sau khi được Mạnh Hạo thúc hóa thì được trồng trong sân. Có thể nói là hoa sen đầy đất, nhưng sống được ở môi trường như vậy thì không thể là sen thường mà là Tuyết Liên.


Tuyết Liên Hoa nở hoa rất đẹp bao trùm toàn bộ sân nhỏ, Mạnh Hạo thường xuyên nhìn những hoa sen này, mỗi lần như vậy là một ngày.


Xem hoa hình, cảm hoa thần, minh hoa ý, dung Liên Hoa Kiếm Trận.


Thực ra cuộc sống như vậy đối với vị Tây Mạc t.ư Long kia cũng không phải là không thể tiếp nhận nhưng mà. . . Từ khi Mạnh Hạo biết cái gì là t.ư Long, cái gì là dị yêu, trung niên nam tử tên Cổ Lạp này liền cảm thấy đáy lòng phát lạnh, buồn rầu.


Bởi vì Mạnh Hạo rất thích nghiên cứu, nghiên cứu máu, nghiên cứu xương, nghiên cứu thân thể, nghiên cứu đồ đằng, mà mỗi lần nghiên cứu đối với Cổ Lạp đều là một cơn ác mộng.


"t.ư Long chia làm chín giai, cửu giai xưng là Đại t.ư Long. Dị yêu cũng chia cửu giai. Tại Tây Mạc tồn tại đủ loại kỳ hung dị thú, chúng được gọi là dị yêu!" Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trước một đóa sen, nhìn hoa sen. Đối với Tây Mạc t.ư Long hắn đã hiểu rất rõ.


"Từ nhất giai đến cửu giai là dị yêu, thập giai là Địa Yêu, thập nhất giai là Thiên Yêu, mà thập nhị giai thì là. . . Đồ đằng!" Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh mang. Thông qua những điều này, hắn đối với Tây Mạc đồ đằng đã không còn lạ lẫm như lúc trước.


Theo Tây Mạc nói mỗi cái Đồ đằng của một bộ lạc đều là thập nhị giai dị thú, hoặc là Thiên Yêu, bởi vì chỉ dị yêu đến cấp bậc này mới có thể trở thành đồ đằng. Mà đồ đằng là tộc nhân dùng máu của đời sau dị thú đó săm lên người. Một bộ lac cường đại có thể có nhiều đồ đằng mà bộ lạc nhỏ yếu có lẽ chỉ có một.


Đây là lai lịch của Đồ đằng, mà mỗi cái đồ đằng khác nhau đều đại biểu cho Thập nhị giai Đồ đằng dị yêu đã từng xuất hiện trong lịch sử.


"Thập nhị giai dị yêu rất mạnh?" Mạnh Hạo chần chờ một chút, hắn không cách nào phán đoán, Cổ lạp cũng không nói cụ thể chỉ là nói rất mạnh, nhưng mạnh như thế nào thì có rất ít người biết.


Tại Tây Mạc phàm là đồ đằng tu sĩ đều có thể điều khiển dị yêu. Nhưng nếu có thể khống chế lượng lớn dị yêu thì chỉ có t.ư Long!


Ngoại trừ nghiên cứu đồ đằng ra, Mạnh Hạo cũng không từ bỏ cảm ngộ Tiên Thổ phù văn, việc này dường như đã trở thành bản năng của hắn, tuy không đén mức thời thời khắc khắc đều nghiên cứu nhưng chỉ cần rảnh rỗi, hắn mỗi ngày đều dành ra một ít thời gian để cảm ngộ.


Chỉ là hắn đi tới Thánh Tuyết thành đã mấy ngày nhưng Hàn Tuyết gia tộc lại không hề nói đến chuyện Hàn Tuyết Tằm, thậm chí ngay cả ước định luyện đan lúc trước cũng không đề cập. Mấy ngày nay, Mạnh Hạo cũng không có bất kỳ khách nào tới thăm, chỉ có một mình, hắn như là bị lãng quên.


Mạnh Hạo không sốt ruột, hắn đã trong trận chiến mấy ngày trước lộ thực lực đã đủ rồi hắn tin tưởng, Hàn Tuyết gia tộc dù có tính toán gì, nhưng đến lúc cần mình thì nhất định sẽ tới bái phỏng.


Mà theo trận chiến tiếp dẫn càng về sau, Mạnh Hạo tin tưởng khả năng dụng độc của mình tác dụng cũng càng lớn, vị trí của mình tuy không nói là phản khách vi chủ, có thể như khách đại lời mà nói..., chủ cũng muốn cúi đầu. Cho nên Mạnh Hạo an tâm ngắm hoa, nghiên cứu đồ đằng, cảm ngộ tiên thổ.


Cùng lúc đó, tại Thánh Tuyết thành nội thành, Hàn Tuyết gia tộc chủ điện có tất cả bốn người kể cả bà lão kia đang khoanh chân ngồi đó, một chén đèn dầu theo gió lạnh bên ngoài, cũng trở nên chập chờn lúc sáng lúc tối.


Bốn người họ là Hàn Tuyết gia tộc tứ đại trưởng lão, đều có Nguyên Anh tu vi, ngày thường tọa trấn Thánh thành, chấn nhiếp bát phương.


"Ta vẫn không đồng ý đề nghị của Tam trưởng lão, Hàn Tuyết Tằm vô cùng quan trọng, hôm nay trong tộc chỉ có hai ấu thể là có thể bồi dưỡng, sao có thể dễ dàng cho ngoại nhân được!" Trong bốn người, một lão giả tóc bạc, mi tâm có một cái ấn ký Nguyệt Nha, ngẩng đầu trầm giọng nói, cái ấn ký cũng theo đó chớp động.


Bốn người này, đã thảo luận thật lâu về chuyện của Mạnh Hạo, nhưng vẫn không thể nào thống nhất.


"Ta đồng ý ý kiến của Nhị trưởng lão, tên tu sĩ am hiểu dụng độc kia thứ nhất không rõ lai lịch, thứ hai có Kết Đan tu vi lại dám không biết ngượng mà yêu cầu Hàn Tuyết Tằm! Kẻ này chắc chắn là cho rằng Thánh thành lung lay sắp đổ, cho nên muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, người như vậy, theo lão phu nghĩ thì nên lập tức giết đi để răn đe kẻ khác!" Một người trung niên nam tử thần sắc âm trầm nói, thanh âm lộ ra sát khí.


"Việc này chúng ta đã nói rất nhiều lần rồi, người này dù là có mục đích gì, nhưng mà ở lúc hắn đến, ta và hắn đã nói rõ vấn đề, mà trận chiến mấy ngày trước, chiến lực hắn thể hiện cũng đủ để lão thân coi trọng. Viện thủ như vậy nếu như chúng ta đẩy ra khỏi cửa thì còn ai dám đến nữa? Tứ trưởng lão nói hắn lai lịch bất minh, Mặc Thổ tu sĩ hầu hết là tán tu thì làm sao chứng minh được lai lịch? Việc này lão thân đã hứa hẹn tuyệt không cải biến, độc của hắn nếu thực sự vô dụng thì thôi, nhưng một khi đã đưa đến quyết định thắng bại, Tuyết Hàn Tằm chính là của hắn!" Bà lão bình tĩnh mở miệng, thanh âm trầm thấp.


Đại điện lần nữa trầm mặc, một lúc lâu sau, vị đại trưởng lão tóc trắng, dung nhan già nua, thân thể lại bé như là người lùn vẫn im lặng kia, đôi mắt đang nhắm bỗng nhiên mở ra. Tinh mang trong mắt lão lóe lên khiến cho cả đại điện bừng sáng, ngay cả ánh sang của ngọn đèn cũng bị áp chế.


"Được rồi, ba người các ngươi tranh luận đã lâu, mọi chuyện đợi sau khi Chu tiên sinh đánh giá độc huyết rồi quyết định!" Đại trưởng lão vừa nói xong, ba người kia, kể cả bà lão đều cúi đầu không nói.


Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng hai canh giờ sau, tiếng bước chân từ bên ngoài Đại điện vọng vào, bốn người đều ngẩng đầu, thấy một lão giả mặc hắc trường bào, ngạo nghễ bước tới, phía sau hắn có hai nữ tử trẻ tuổi cẩn thận đi theo, thần sắc cuồng nhiệt, tôn kính, dường như chỉ cần một câu của lão giả, họ có thể trả giá hết thảy. Bốn người trong điện ngoại trừ vị đại trưởng lão kia, ba người khác đều đứng dậy.


"Chu tiên sinh." Bọn họ mỉm cười mở miệng.


"Chu mỗ bái kiến chư vị đạo hữu." Chu lão giả nhàn nhạt mở miệng, thần sắc vẫn ngạo nghễ như trước, dung nhan của lão cũng không phải rất già nua, mặt mũi hông hào, vẻ ngạo nghễ cực kì rõ ràng hiển nhiên là do ở địa vị cao lâu ngày, hoặc là được người ta nịnh nọt mà dưỡng thành.


Giờ phút này nếu Mạnh Hạo ở đây chắc chắn sẽ giật mình, bởi vì lão giả này hắn biết, chính là Đan Đông nhất mạch chủ lô đan sư Chu Đức Khôn, năm đó bị bắt vào Mặc Thổ! Chu lão nhi này năm đó quan hệ với Mạnh Hạo đã hòa hoãn, hai người thậm chí cũng đã có giao tình khá sâu, hồi đó lão được rất nhiều gia tộc tu chân của Mạnh Hạo cung phụng, bộ dáng lúc đó và bộ dáng hôm nay giống hệt nhau.


Sau khi lão bị bắt đi, Mạnh Hạo vẫn âm thầm lo lắng, thậm chí bây giờ ở trong Mặc Thổ, hắn cũng từng để cho người dò la nhưng không có tin tức gì. Hắn vẫn cho rằng đối phương hẳn là ở một nơi nào đó trong Mặc Thổ chịu cực khổ. . .


Có điều Chu Đức Khôn lúc này dù là bộ dáng hay là khí thế thậm chí còn hơn cả năm đó, khi đó già nua, mà giờ thì sắc mặt hồng hào, nhất là hai nữ tử sau lưng khi nhìn về lão thì lộ ra vẻ ngượng ngùng cùng sung kính, có thể biết cái này Chu lão nhi ở đây, chắc chắn là gốc cây già nở hoa, nở liên tục... .



"Chu tiên sinh, không biết ngài nghiên cứu độc huyết ra sao rồi?" Đại trưởng lão cho dù vẫn còn khoanh chân ngồi nhưng lại cười cười, mở miệng, thần sắc vô cùng khách khí, đối xử như người cùng bối phận, không hề khinh thị với Chu Đức Khôn tu vi chỉ Trúc Cơ Hậu kì.


"Hiện nay trong thiên hạ, đan đạo chỉ có hai người có thể vượt qua lão phu, một là sư tôn lão phu các ngươi cũng biết đó, Đan Quỷ đại sư! Người thứ hai là sư đệ của ta Phương Mộc, trừ hai người bọn họ ra lão phu có thể nói là thiên hạ đệ nhất!" Chu Đức Khôn ngạo nghễ nói, tay phải vung lên ném ra một bình ngọc.


"Độc huyết trong đây không hề tầm thường, dù là lão phu cũng phải mất mấy ngày để nghiên cứu, nếu như là ở nơi khác, người này phải nói là thiên kiêu, nhưng trong mắt lão phu hắn cũng chỉ miễn cưỡng được coi là một tên đan sư thôi. Lão phu chỉ cần một câu là có thể làm Độc đạo của hắn sụp đổ! Cũng để hắn biết được Độc đạo nào phải đơn giản như vậy, nếu nói về Độc đạo thì trong thiên hạ lão phu chỉ bội phục một người, đó là sư đệ ta Phương Mộc, lấy thân phận Đan Đỉnh đại sư, bất kể là loại độc gì trước mặt Nhập Ma đan của hắn, đều phải xưng lão tổ!" Chu Đức Khôn, ngạo nghễ mở miệng, một bộ dáng các ngươi có thể xem sư đệ của hắn lợi hại thế nào thì lão tử cũng lợi hại như vậy.


Ngoại trừ Đại trưởng lão ra thì Tam lão đều có thần sắc ngưng trọng, càng thêm khách khí, về phần hai vị nữ tử kia cũng vô cùng sùng bái nhìn Chu Đức Khôn.
 

Hàn Thiên Long

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 357 nè mn, mn đọc và góp ý giúp đệ với nhé. Thank u very much
Thánh Tuyết thành so với Đông Lạc thành còn lớn hơn nhiều, thành chia làm nội ngoại, nội là Hàn Tuyết gia tộc, ngoại là tu sĩ nội thành.


Bởi vì ở chỗ thiên hàn, thường xuyên có gió tuyết cho nên nhiều khi cả nội thành đều là tuyết trắng, thỉnh thoảng còn không nhìn thấy phong cảnh phương Nam.


Phía Đông Ngoại thành có một dãy nhà, mỗi chỗ đều có linh tuyền, cho dù linh khí không nhiều lắm nhưng ở Mặc Thổ thì đây đã là cực kỳ xa xỉ.


Những tòa nhà này đều có trận pháp, cho nên nếu không được chủ nhân cho phép thì rất khó xâm nhập, quan trọng nhất là mỗi trận pháp phòng hộ những tòa nhà kia đều liên kết với Thánh Tuyết thành chủ trận cho nên uy lực rất mạnh. Người có thể sống ở nơi này đều là khách mời quan trọng của Thánh Tuyết thành, mà chỗ ở của Mạnh Hạo chính là được an bài tại đây.


Tòa nhà của hắn không lớn, nhưng đình viện lại không nhỏ, Man Cự Nhân ngồi dưới đấ, như là một tòa núi nhỏ, ngủ khò khè, khi tỉnh dậy thì cầm lên một đống thịt bên người nuốt vào, nếu thức dậy mà bên cạnh không có thịt thì gã sẽ trừng tròng mắt rống to lên.


"Thịt. . . Thịt. . ."


Mỗi lần như vậy một hô, Mạnh Hạo lại phải bất đắc dĩ đưa thịt đến, sau một thời gian hắn cảm giác mình đang nuôi một vị tổ tông. . .


Bên trong đình viện của tòa nhà, trừ gã Man Cự Nhân ham ăn kia còn có một trung niên nam tử, khuôn mặt lúc nào cũng đắng chát, như thể ăn phải mướp đắng vì sau khi Mạnh Hạo hầu hạ tên ham ăn kia hai lần liền đem công tác thần thánh này giao cho y.


Người này chính là Tây Mạc t.ư Long bị Mạnh Hạo bắt được, hôm nay dù được Mạnh Hạo giải phong ấn, nhưng có Độc đan trong cơ thể, khiến cho hắn không thể có nửa điểm tâm t.ư, chỉ có thể thở dài nhận mệnh.


Mà theo yêu cầu Mạnh Hạo, Hàn Tuyết San suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng đưa đến không ít hạt giống sen, sau khi được Mạnh Hạo thúc hóa thì được trồng trong sân. Có thể nói là hoa sen đầy đất, nhưng sống được ở môi trường như vậy thì không thể là sen thường mà là Tuyết Liên.


Tuyết Liên Hoa nở hoa rất đẹp bao trùm toàn bộ sân nhỏ, Mạnh Hạo thường xuyên nhìn những hoa sen này, mỗi lần như vậy là một ngày.


Xem hoa hình, cảm hoa thần, minh hoa ý, dung Liên Hoa Kiếm Trnậ.


Thực ra cuộc sống như vậy đối với vị Tây Mạc t.ư Long kia cũng không phải là không thể tiếp nhận nhưng mà. . . Từ khi Mạnh Hạo biết cái gì là t.ư Long, cái gì là dị yêu, trung niên nam tử tên Cổ Lạp này liền cảm thấy đáy lòng phát lạnh, buồn rầu.


Bởi vì Mạnh Hạo rất thích nghiên cứu, nghiên cứu máu, nghiên cứu xương, nghiên cứu thân thể, nghiên cứu đồ đằng, mà mỗi lần nghiên cứu đối với Cổ Lạp đều là một cơn ác mộng.


"t.ư Long chia làm chín giai, cửu giai xưng là Đại t.ư Long. Dị yêu cũng chia cửu giai. Tại Tây Mạc tồn tại đủ loại kỳ hung dị thú, chúng được gọi là dị yêu!" Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trước một đóa sen, nhìn hoa sen. Đối với Tây Mạc t.ư Long hắn đã hiểu rất rõ.


"Từ nhất giai đến cửu giai là dị yêu, thập giai là Địa Yêu, thập nhất giai là Thiên Yêu, mà thập nhị giai thì là. . . Đồ đằng!" Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh mang. Thông qua những điều này, hắn đối với Tây Mạc đồ đằng đã không còn lạ lẫm như lúc trước.


Theo Tây Mạc nói mỗi cái Đồ đằng của một bộ lạc đều là thập nhị giai dị thú, hoặc là Thiên Yêu, bởi vì chỉ dị yêu đến cấp bậc này mới có thể trở thành đồ đằng. Mà đồ đằng là tộc nhân dùng máu của đời sau dị thú đó săm lên người. Một bộ lac cường đại có thể có nhiều đồ đằng mà bộ lạc nhỏ yếu có lẽ chỉ có một.


Đây là lai lịch của Đồ đằng, mà mỗi cái đồ đằng khác nhau đều đại biểu cho Thập nhị giai Đồ đằng dị yêu đã từng xuất hiện trong lịch sử.


"Thập nhị giai dị yêu rất mạnh?" Mạnh Hạo chần chờ một chút, hắn không cách nào phán đoán, Cổ lạp cũng không nói cụ thể chỉ là nói rất mạnh, nhưng mạnh như thế nào thì có rất ít người biết.


Tại Tây Mạc phàm là đồ đằng tu sĩ đều có thể điều khiển dị yêu. Nhưng nếu có thể khống chế lượng lớn dị yêu thì chỉ có t.ư Long!


Ngoại trừ nghiên cứu đồ đằng ra, Mạnh Hạo cũng không từ bỏ cảm ngộ Tiên Thổ phù văn, việc này dường như đã trở thành bản năng của hắn, tuy không đén mức thời thời khắc khắc đều nghiên cứu nhưng chỉ cần rảnh rỗi, hắn mỗi ngày đều dành ra một ít thời gian để cảm ngộ.


Chỉ là hắn đi tới Thánh Tuyết thành đã mấy ngày nhưng Hàn Tuyết gia tộc lại không hề nói đến chuyện Hàn Tuyết Tằm, thậm chí ngay cả ước định luyện đan lúc trước cũng không đề cập. Mấy ngày nay, Mạnh Hạo cũng không có bất kỳ khách nào tới thăm, chỉ có một mình, hắn như là bị lãng quên.


Mạnh Hạo không sốt ruột, hắn đã trong trận chiến mấy ngày trước lộ thực lực đã đủ rồi hắn tin tưởng, Hàn Tuyết gia tộc dù có tính toán gì, nhưng đến lúc cần mình thì nhất định sẽ tới bái phỏng.


Mà theo trận chiến tiếp dẫn càng về sau, Mạnh Hạo tin tưởng khả năng dụng độc của mình tác dụng cũng càng lớn, vị trí của mình tuy không nói là phản khách vi chủ, có thể như khách đại lời mà nói..., chủ cũng muốn cúi đầu. Cho nên Mạnh Hạo an tâm ngắm hoa, nghiên cứu đồ đằng, cảm ngộ tiên thổ.


Cùng lúc đó, tại Thánh Tuyết thành nội thành, Hàn Tuyết gia tộc chủ điện có tất cả bốn người kể cả bà lão kia đang khoanh chân ngồi đó, một chén đèn dầu theo gió lạnh bên ngoài, cũng trở nên chập chờn lúc sáng lúc tối.


Bốn người họ là Hàn Tuyết gia tộc tứ đại trưởng lão, đều có Nguyên Anh tu vi, ngày thường tọa trấn Thánh thành, chấn nhiếp bát phương.


"Ta vẫn không đồng ý đề nghị của Tam trưởng lão, Hàn Tuyết Tằm vô cùng quan trọng, hôm nay trong tộc chỉ có hai ấu thể là có thể bồi dưỡng, sao có thể dễ dàng cho ngoại nhân được!" Trong bốn người, một lão giả tóc bạc, mi tâm có một cái ấn ký Nguyệt Nha, ngẩng đầu trầm giọng nói, cái ấn ký cũng theo đó chớp động.


Bốn người này, đã thảo luận thật lâu về chuyện của Mạnh Hạo, nhưng vẫn không thể nào thống nhất.


"Ta đồng ý ý kiến của Nhị trưởng lão, tên tu sĩ am hiểu dụng độc kia thứ nhất không rõ lai lịch, thứ hai có Kết Đan tu vi lại dám không biết ngượng mà yêu cầu Hàn Tuyết Tằm! Kẻ này chắc chắn là cho rằng Thánh thành lung lay sắp đổ, cho nên muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, người như vậy, theo lão phu nghĩ thì nên lập tức giết đi để răn đe kẻ khác!" Một người trung niên nam tử thần sắc âm trầm nói, thanh âm lộ ra sát khí.


"Việc này chúng ta đã nói rất nhiều lần rồi, người này dù là có mục đích gì, nhưng mà ở lúc hắn đến, ta và hắn đã nói rõ vấn đề, mà trận chiến mấy ngày trước, chiến lực hắn thể hiện cũng đủ để lão thân coi trọng. Viện thủ như vậy nếu như chúng ta đẩy ra khỏi cửa thì còn ai dám đến nữa? Tứ trưởng lão nói hắn lai lịch bất minh, Mặc Thổ tu sĩ hầu hết là tán tu thì làm sao chứng minh được lai lịch? Việc này lão thân đã hứa hẹn tuyệt không cải biến, độc của hắn nếu thực sự vô dụng thì thôi, nhưng một khi đã đưa đến quyết định thắng bại, Tuyết Hàn Tằm chính là của hắn!" Bà lão bình tĩnh mở miệng, thanh âm trầm thấp.


Đại điện lần nữa trầm mặc, một lúc lâu sau, vị đại trưởng lão tóc trắng, dung nhan già nua, thân thể lại bé như là người lùn vẫn im lặng kia, đôi mắt đang nhắm bỗng nhiên mở ra. Tinh mang trong mắt lão lóe lên khiến cho cả đại điện bừng sáng, ngay cả ánh sang của ngọn đèn cũng bị áp chế.


"Được rồi, ba người các ngươi tranh luận đã lâu, mọi chuyện đợi sau khi Chu tiên sinh đánh giá độc huyết rồi quyết định!" Đại trưởng lão vừa nói xong, ba người kia, kể cả bà lão đều cúi đầu không nói.


Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng hai canh giờ sau, tiếng bước chân từ bên ngoài Đại điện vọng vào, bốn người đều ngẩng đầu, thấy một lão giả mặc hắc trường bào, ngạo nghễ bước tới, phía sau hắn có hai nữ tử trẻ tuổi cẩn thận đi theo, thần sắc cuồng nhiệt, tôn kính, dường như chỉ cần một câu của lão giả, họ có thể trả giá hết thảy. Bốn người trong điện ngoại trừ vị đại trưởng lão kia, ba người khác đều đứng dậy.


"Chu tiên sinh." Bọn họ mỉm cười mở miệng.


"Chu mỗ bái kiến chư vị đạo hữu." Chu lão giả nhàn nhạt mở miệng, thần sắc vẫn ngạo nghễ như trước, dung nhan của lão cũng không phải rất già nua, mặt mũi hông hào, vẻ ngạo nghễ cực kì rõ ràng hiển nhiên là do ở địa vị cao lâu ngày, hoặc là được người ta nịnh nọt mà dưỡng thành.


Giờ phút này nếu Mạnh Hạo ở đây chắc chắn sẽ giật mình, bởi vì lão giả này hắn biết, chính là Đan Đông nhất mạch chủ lô đan sư Chu Đức Khôn, năm đó bị bắt vào Mặc Thổ! Chu lão nhi này năm đó quan hệ với Mạnh Hạo đã hòa hoãn, hai người thậm chí cũng đã có giao tình khá sâu, hồi đó lão được rất nhiều gia tộc tu chân của Mạnh Hạo cung phụng, bộ dáng lúc đó và bộ dáng hôm nay giống hệt nhau.


Sau khi lão bị bắt đi, Mạnh Hạo vẫn âm thầm lo lắng, thậm chí bây giờ ở trong Mặc Thổ, hắn cũng từng để cho người dò la nhưng không có tin tức gì. Hắn vẫn cho rằng đối phương hẳn là ở một nơi nào đó trong Mặc Thổ chịu cực khổ. . .


Có điều Chu Đức Khôn lúc này dù là bộ dáng hay là khí thế thậm chí còn hơn cả năm đó, khi đó già nua, mà giờ thì sắc mặt hồng hào, nhất là hai nữ tử sau lưng khi nhìn về lão thì lộ ra vẻ ngượng ngùng cùng sung kính, có thể biết cái này Chu lão nhi ở đây, chắc chắn là gốc cây già nở hoa, nở liên tục... .



"Chu tiên sinh, không biết ngài nghiên cứu độc huyết ra sao rồi?" Đại trưởng lão cho dù vẫn còn khoanh chân ngồi nhưng lại cười cười, mở miệng, thần sắc vô cùng khách khí, đối xử như người cùng bối phận, không hề khinh thị với Chu Đức Khôn tu vi chỉ Trúc Cơ Hậu kì.


"Hiện nay trong thiên hạ, đan đạo chỉ có hai người có thể vượt qua lão phu, một là sư tôn lão phu các ngươi cũng biết đó, Đan Quỷ đại sư! Người thứ hai là sư đệ của ta Phương Mộc, trừ hai người bọn họ ra lão phu có thể nói là thiên hạ đệ nhất!" Chu Đức Khôn ngạo nghễ nói, tay phải vung lên ném ra một bình ngọc.


"Độc huyết trong đây không hề tầm thường, dù là lão phu cũng phải mất mấy ngày để nghiên cứu, nếu như là ở nơi khác, người này phải nói là thiên kiêu, nhưng trong mắt lão phu hắn cũng chỉ miễn cưỡng được coi là một tên đan sư thôi. Lão phu chỉ cần một câu là có thể làm Độc đạo của hắn sụp đổ! Cũng để hắn biết được Độc đạo nào phải đơn giản như vậy, nếu nói về Độc đạo thì trong thiên hạ lão phu chỉ bội phục một người, đó là sư đệ ta Phương Mộc, lấy thân phận Đan Đỉnh đại sư, bất kể là loại độc gì trước mặt Nhập Ma đan của hắn, đều phải xưng lão tổ!" Chu Đức Khôn, ngạo nghễ mở miệng, một bộ dáng các ngươi có thể xem sư đệ của hắn lợi hại thế nào thì lão tử cũng lợi hại như vậy.


Ngoại trừ Đại trưởng lão ra thì Tam lão đều có thần sắc ngưng trọng, càng thêm khách khí, về phần hai vị nữ tử kia cũng vô cùng sùng bái nhìn Chu Đức Khôn.
màu: sửa
màu:thêm bớt từ, đổi dấu chấm, hoặc phẩy, lỗi chính tả
đoạn cuối ta chưa đọc đâu. Đang đau đầu
 

Ma Đạo Tử

Phàm Nhân
Ngọc
1.080,98
Tu vi
0,00
Lão huynh @Hàn Thiên Long , đệ xin lỗi hôm qua đi chơi uống bia về hơi say nên dịch không tốt:xinloi::xinloi::xinloi:. Huynh đỡ đau đầu chưa, đỡ rồi thì sửa giúp đệ nhé:hayhay::hayhay::hayhay:
Thánh Tuyết thành so với Đông Lạc thành còn lớn hơn nhiều, thành chia làm nội ngoại, nội là Hàn Tuyết gia tộc, ngoại là tu sĩ nội thành.


Bởi vì ở chỗ thiên hàn, thường xuyên có gió tuyết cho nên nhiều khi cả nội thành đều là tuyết trắng, thỉnh thoảng còn không nhìn thấy phong cảnh phương Nam.


Phía Đông Ngoại thành có một dãy nhà, mỗi chỗ đều có linh tuyền, cho dù linh khí không nhiều lắm nhưng ở Mặc Thổ thì đây đã là cực kỳ xa xỉ.


Những tòa nhà này đều có trận pháp, cho nên nếu không được chủ nhân cho phép thì rất khó xâm nhập, quan trọng nhất là mỗi trận pháp phòng hộ những tòa nhà kia đều liên kết với chủ trận Thánh Tuyết thành cho nên uy lực rất mạnh. Người có thể sống ở nơi này đều là khách mời quan trọng của Thánh Tuyết thành, mà chỗ ở của Mạnh Hạo chính là được an bài tại đây.


Tòa nhà của hắn không lớn, nhưng đình viện lại không nhỏ, Man Cự Nhân ngồi dưới đất giống như là một tòa núi nhỏ, ngủ khò khè, khi tỉnh dậy thì cầm lên một đống thịt bên người nhét vào mồm rồi nuốt, nếu thức dậy mà bên cạnh không có thịt thì gã sẽ trừng tròng mắt, rống to lên.


"Thịt. . . Thịt. . ."


Mỗi lần như vậy, Mạnh Hạo lại bất đắc dĩ mà đưa thịt đến, sau một thời gian hắn cảm giác mình đang nuôi một vị tổ tông. . .


Bên trong đình viện của tòa nhà, trừ gã Man Cự Nhân ham ăn kia còn có một trung niên nam tử, khuôn mặt lúc nào cũng đắng chát như thể ăn phải mướp đắng, vì sau khi Mạnh Hạo hầu hạ tên ham ăn kia hai lần liền đem công tác thần thánh này giao cho y.


Người này chính là Tây Mạc t.ư Long bị Mạnh Hạo bắt được, hôm nay dù đã được Mạnh Hạo giải phong ấn nhưng có Độc đan trong cơ thể, hắn không thể có nửa điểm tâm t.ư chỉ đành thở dài nhận mệnh.


Mà theo yêu cầu Mạnh Hạo, Hàn Tuyết San đưa đến không ít hạt giống sen, sau khi Mạnh Hạo thúc hóa chúng thì trồng trong sân. Có thể nói là hoa sen đầy đất, nhưng sống được ở môi trường như vậy thì không thể là sen thường mà là Tuyết Liên.


Tuyết Liên Hoa nở hoa rất đẹp, bao trùm toàn bộ sân nhỏ, Mạnh Hạo thường xuyên nhìn những hoa sen này, mỗi lần như vậy là mất một ngày.


Khán hoa hình, cảm hoa thần, minh hoa ý, dung Liên Hoa Kiếm Trận.(Đoạn này đệ thấy để Hán Việt thì hợp hơn)


Thực ra cuộc sống như vậy đối với vị Tây Mạc t.ư Long kia cũng không phải là không thể tiếp nhận, nhưng mà. . . Từ khi Mạnh Hạo biết cái gì là t.ư Long, cái gì là dị yêu, trung niên nam tử tên Cổ Lạp này liền cảm thấy đáy lòng phát lạnh, buồn rầu.


Bởi vì Mạnh Hạo rất thích nghiên cứu, nghiên cứu máu, nghiên cứu xương, nghiên cứu thân thể, nghiên cứu đồ đằng, mà mỗi lần nghiên cứu đối với Cổ Lạp đều là một cơn ác mộng.


"t.ư Long chia làm chín giai, cửu giai xưng là Đại t.ư Long. Dị yêu cũng chia cửu giai. Tại Tây Mạc tồn tại đủ loại kỳ hung dị thú, chúng được gọi là dị yêu!" Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trước một đóa sen, nhìn hoa sen. Đối với Tây Mạc t.ư Long hắn đã hiểu rất rõ.


"Từ nhất giai đến cửu giai là dị yêu, thập giai là Địa Yêu, thập nhất giai là Thiên Yêu, mà thập nhị giai thì là. . . Đồ đằng!" Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh mang. Thông qua những điều này, hắn đã không còn lạ lẫm với Tây Mạc như lúc trước.


Theo Cổ Lạp nói mỗi cái Đồ đằng của một bộ lạc đều là thập nhị giai dị thú, hoặc là Thiên Yêu, bởi vì chỉ dị yêu đến cấp bậc này mới có thể trở thành đồ đằng. Mà đồ đằng là do tộc nhân của bộ lạc dùng máu của dị thú đó săm lên người. Một bộ lạc cường đại có thể có nhiều đồ đằng, mà bộ lạc nhỏ yếu có lẽ chỉ có một.


Đây là lai lịch của Đồ đằng, mà mỗi cái đồ đằng khác nhau đều đại biểu cho Thập nhị giai Đồ đằng dị yêu đã từng xuất hiện trong lịch sử.


"Thập nhị giai dị yêu rất mạnh?" Mạnh Hạo chần chờ một chút, hắn không cách nào phán đoán, Cổ lạp cũng không nói cụ thể chỉ là nói rất mạnh, nhưng mạnh như thế nào thì có rất ít người biết.


Tại Tây Mạc phàm là đồ đằng tu sĩ đều có thể điều khiển dị yêu. Nhưng nếu có thể khống chế lượng lớn dị yêu thì chỉ có t.ư Long!


Ngoại trừ nghiên cứu đồ đằng ra, Mạnh Hạo cũng không từ bỏ cảm ngộ Tiên Thổ phù văn, việc này dường như đã trở thành bản năng của hắn, tuy không đến mức thời thời khắc khắc đều nghiên cứu nhưng chỉ cần rảnh rỗi, hắn mỗi ngày đều dành ra một ít thời gian để cảm ngộ.


Chỉ là hắn đi tới Thánh Tuyết thành đã mấy ngày nhưng Hàn Tuyết gia tộc lại không hề nói đến chuyện Hàn Tuyết Tằm, thậm chí ngay cả ước định luyện đan lúc trước cũng không đề cập. Mấy ngày nay, cũng không có ai đến thăm Mạnh Hạo, hắn như là bị lãng quên.


Mạnh Hạo không sốt ruột, trong trận chiến mấy ngày trước hắn đã lộ ra thực lực nhất định, hắn tin tưởng dù Hàn Tuyết gia tộc dù có tính toán gì thì đến lúc cần mình thì nhất định sẽ tới bái phỏng.


Mà theo trận chiến tiếp dẫn càng về sau, Mạnh Hạo tin tưởng tác dụng từ khả năng dụng độc của mình cũng càng lớn, vị trí của mình tuy không nói là phản khách vi chủ, nhưng nếu khách đã mở lời..., chủ cũng muốn cúi đầu. Cho nên Mạnh Hạo an tâm ngắm hoa, nghiên cứu đồ đằng, cảm ngộ tiên thổ.


Cùng lúc đó, bên trong Thánh Tuyết Thành, Hàn Tuyết gia tộc chủ điện, có tất cả bốn người kể cả bà lão kia đang khoanh chân ngồi đó,trước mạt bọn họ đặt một chén đèn dầu, theo gió lạnh bên ngoài cũng trở nên chập chờn lúc sáng lúc tối.


Bốn người họ là Hàn Tuyết gia tộc tứ đại trưởng lão tu vi Nguyên Anh, ngày thường tọa trấn Thánh thành, chấn nhiếp bát phương.


"Ta vẫn không đồng ý đề nghị của Tam trưởng lão, Hàn Tuyết Tằm vô cùng quan trọng, hôm nay trong tộc chỉ có hai ấu thể là có thể bồi dưỡng, sao có thể dễ dàng cho ngoại nhân được!" Trong bốn người, một lão giả tóc bạc, mi tâm có một cái ấn ký Nguyệt Nha, ngẩng đầu trầm giọng nói, cái ấn ký cũng theo đó chớp động.


Bốn người này, đã thảo luận thật lâu về chuyện của Mạnh Hạo, nhưng vẫn không thể nào thống nhất.


"Ta cùng ý kiến với Nhị trưởng lão, tên tu sĩ kia tuy am hiểu dụng độc nhưng thứ nhất là không rõ lai lịch, thứ hai là chỉ có tu vi Kết Đan mà dám yêu cầu Hàn Tuyết Tằm! Kẻ này chắc chắn là cho rằng Thánh thành lung lay sắp đổ, cho nên muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, người như vậy, theo lão phu nghĩ thì nên lập tức giết đi để răn đe kẻ khác!" Một người trung niên nam tử thần sắc âm trầm nói, thanh âm lộ ra sát khí.


"Việc này chúng ta đã nói rất nhiều lần rồi, người này dù là có mục đích gì, nhưng mà ở lúc hắn đến, ta và hắn đã nói rõ vấn đề, mà trận chiến mấy ngày trước, chiến lực hắn thể hiện cũng đủ để lão thân coi trọng. Viện thủ như vậy nếu như chúng ta đẩy ra khỏi cửa thì còn ai dám đến nữa? Tứ trưởng lão nói hắn lai lịch bất minh, Mặc Thổ tu sĩ hầu hết là tán tu thì làm sao chứng minh được lai lịch? Việc này lão thân đã hứa hẹn tuyệt không cải biến, độc của hắn nếu thực sự vô dụng thì thôi, nhưng một khi đã đưa đến quyết định thắng bại, Hàn Tuyết Tằm chính là của hắn!" Bà lão bình tĩnh mở miệng, thanh âm trầm thấp.


Đại điện lần nữa trầm mặc, một lúc lâu sau, vị đại trưởng lão tóc trắng, dung nhan già nua, thân thể lại bé như là người lùn vẫn im lặng kia, đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra. Tinh mang trong mắt lão lóe lên khiến cho cả đại điện bừng sáng, ngay cả ánh sáng của ngọn đèn cũng bị áp chế.


"Được rồi, ba người các ngươi tranh luận đã lâu, mọi chuyện đợi sau khi Chu tiên sinh đánh giá độc huyết rồi quyết định!" Đại trưởng lão vừa nói xong, ba người kia kể cả bà lão đều cúi đầu không nói.


Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng hai canh giờ sau, tiếng bước chân từ bên ngoài Đại điện vọng vào, bốn người ngẩng đầu, thấy một lão giả mặc hắc trường bào ngạo nghễ bước tới, phía sau hắn có hai nữ tử trẻ tuổi cẩn thận đi theo, thần sắc cuồng nhiệt, tôn kính, giống như chỉ cần một câu của lão giả, họ có thể trả giá hết thảy. Trong điện ngoại trừ vị đại trưởng lão kia, ba người khác đều đứng dậy.


"Chu tiên sinh." Bọn họ mỉm cười mở miệng.


"Chu mỗ bái kiến chư vị đạo hữu." Chu lão giả nhàn nhạt mở miệng, thần sắc vẫn ngạo nghễ như trước, dung nhan của lão cũng không phải rất già nua, mặt mũi hồng hào, vẻ ngạo nghễ của lão hiển nhiên là do ở địa vị cao lâu ngày, hoặc là được người ta nịnh nọt mà dưỡng thành.


Giờ phút này nếu Mạnh Hạo ở đây chắc chắn sẽ giật mình, bởi vì hắn biết lão giả này, Đan Đông nhất mạch chủ lô đan sư Chu Đức Khôn năm đó bị bắt vào Mặc Thổ! Chu lão nhi này năm đó quan hệ với Mạnh Hạo đã hòa hoãn, hai người thậm chí cũng đã có giao tình khá sâu. Hồi đó lão được rất nhiều gia tộc tu chân của Mạnh Hạo cung phụng, bộ dáng lúc đó và hôm nay giống hệt nhau.


Sau khi lão bị bắt đi, Mạnh Hạo vẫn âm thầm lo lắng, thậm chí bây giờ ở Mặc Thổ, hắn cũng từng để cho người dò la nhưng không có tin tức gì. Hắn vẫn cho rằng đối phương hẳn là ở một nơi nào đó trong Mặc Thổ chịu cực khổ. . .


Có điều Chu Đức Khôn lúc này dù bộ dáng hay khí thế đều hơn cả năm đó, khi đó khuôn mặt già nua mà giờ thì sắc mặt hồng hào, nhất là hai nữ tử sau lưng khi nhìn về lão thì lộ ra vẻ ngượng ngùng cùng sùng kính, có thể thấy Chu lão nhi này ở đây chắc chắn là gốc cây già nở hoa, nở liên tục... .



"Chu tiên sinh, không biết ngài nghiên cứu độc huyết ra sao rồi?" Đại trưởng lão cho dù vẫn còn khoanh chân ngồi nhưng lại cười cười mở miệng, thần sắc vô cùng khách khí, đối xử như người cùng bối phận, không hề khinh thị với Chu Đức Khôn tu vi chỉ Trúc Cơ Hậu kì.


"Hiện nay trong thiên hạ, đan đạo chỉ có hai người có thể vượt qua lão phu, một là sư tôn lão phu các ngươi cũng biết đó, Đan Quỷ đại sư! Người thứ hai là sư đệ của ta Phương Mộc, trừ hai người bọn họ ra lão phu dám nhận là thiên hạ đệ nhất!" Chu Đức Khôn ngạo nghễ nói, tay phải vung lên ném ra một bình ngọc.


"Độc huyết trong đây không hề tầm thường, dù là lão phu cũng phải mất mấy ngày để nghiên cứu, nếu như là ở nơi khác, người này phải nói là thiên kiêu, nhưng trong mắt lão phu hắn cũng chỉ miễn cưỡng được coi là một tên đan sư thôi. Lão phu chỉ cần một câu là có thể làm Độc đạo của hắn sụp đổ! Cũng để hắn biết được Độc đạo nào phải đơn giản như vậy, nếu nói về Độc đạo thì trong thiên hạ lão phu chỉ bội phục một người, đó là sư đệ ta Phương Mộc, Đan Đỉnh Đại Sư, bất kể là loại độc gì trước mặt Nhập Ma đan của hắn, đều phải xưng lão tổ!" Chu Đức Khôn, ngạo nghễ mở miệng, một bộ dáng các ngươi có thể thấy sư đệ ta lợi hại thế nào thì lão tử cũng lợi hại như vậy.


Ngoại trừ Đại trưởng lão ra, Tam lão đều có thần sắc ngưng trọng, càng thêm khách khí, về phần hai vị nữ tử kia cũng vô cùng sùng bái nhìn Chu Đức Khôn.
 
Last edited:

nguyenhien

Phàm Nhân
Ngọc
31,19
Tu vi
0,00
Thông báo: phát thưởng cho các thành viên tham gia dịch 2 đầu truyện Ngã Dục Phong ThiênNhất Niệm Vĩnh Hằng trong tháng 5/2016.

I - Thống kê thành tích đầu truyện tính đến 24h00 31/05/2016:

1/ Nhất Niệm Vĩnh Hằng (trung bình 2700 chữ): 62 chương (4 -> 65)
@nguyenhien: 4, 7, 10, 13, 16, 19, 22, 25,28, 31, 34, 37, 53
@Hàn Thiên Long: 5, 8, 11, 14, 17, 20, 23, 26, 29, 32, 35, 38, 41, 43, 44, 47 - 49, 51, 54, 56, 57, 60 - 62
@hoangtruc: 6, 9, 12, 15, 18, 21, 24, 27, 30, 33, 36, 39, 40, 42, 45, 46, 50, 52, 55, 58, 59, 63 - 65

2/ Ngã Dục Phong Thiên (trung bình 2200 chữ): 31 chương (313 -> 343)
@nguyenhien: 313 -> 315, 1/2 323, 333, 334, 340
@hoangtruc: 316 -> 320, 324, 329, 332, 335 - 339
@Hàn Thiên Long: 321, 322, 1/2 323, 325, 341 - 343
@chickel: 326
@Vô Hoàng: 327, 331
@Tử Nhân: 328, 330
=> nhóm được sự hỗ trợ, góp sức nhiệt tình của các bạn @chickel, @Vô Hoàng, @Tử Nhân.

Tháng 5, truyện Ngã Dục Phong Thiên đứng thứ 2, được thưởng 4000 ngọc.

- Ca @chickel : 200 ngọc thưởng
- @Vô Hoàng: 400 ngọc thưởng
- @Tử Nhân: 400 ngọc thưởng

Tổng: 800 ngọc (không tính phí chuyển 10% sẽ trừ vào số ngọc 3200 còn lại.


-> Đã chuyển ngọc!
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Thông báo: phát thưởng cho các thành viên tham gia dịch 2 đầu truyện Ngã Dục Phong ThiênNhất Niệm Vĩnh Hằng trong tháng 5/2016.

I - Thống kê thành tích đầu truyện tính đến 24h00 31/05/2016:

1/ Nhất Niệm Vĩnh Hằng (trung bình 2700 chữ): 62 chương (4 -> 65)
@nguyenhien: 4, 7, 10, 13, 16, 19, 22, 25,28, 31, 34, 37, 53
@Hàn Thiên Long: 5, 8, 11, 14, 17, 20, 23, 26, 29, 32, 35, 38, 41, 43, 44, 47 - 49, 51, 54, 56, 57, 60 - 62
@hoangtruc: 6, 9, 12, 15, 18, 21, 24, 27, 30, 33, 36, 39, 40, 42, 45, 46, 50, 52, 55, 58, 59, 63 - 65

2/ Ngã Dục Phong Thiên (trung bình 2200 chữ): 31 chương (313 -> 343)
@nguyenhien: 313 -> 315, 1/2 323, 333, 334, 340
@hoangtruc: 316 -> 320, 324, 329, 332, 335 - 339
@Hàn Thiên Long: 321, 322, 1/2 323, 325, 341 - 343
@chickel: 326
@Vô Hoàng: 327, 331
@Tử Nhân: 328, 330
=> nhóm được sự hỗ trợ, góp sức nhiệt tình của các bạn @chickel, @Vô Hoàng, @Tử Nhân.

Tháng 5, truyện Ngã Dục Phong Thiên đứng thứ 2, được thưởng 4000 ngọc.

- Ca @chickel : 200 ngọc thưởng
- @Vô Hoàng: 400 ngọc thưởng
- @Tử Nhân: 400 ngọc thưởng

Tổng: 800 ngọc (không tính phí chuyển 10% sẽ trừ vào số ngọc 3200 còn lại.


-> Đã chuyển ngọc!
:64::64::64:
:hottien::hottien::hottien:
 

Vô Hoàng

Phàm Nhân
Ngọc
-352,50
Tu vi
0,00
Chương 346: Ngươi tính toán mọi việc ngon ăn vậy sao!

Mạnh Hạo nhìn qua Liên Hoa Kiếm Trận, trận này được ghi lại trong ba trang sách nhỏ nằm ở túi trữ vật của mấy trăm kẻ đuổi giết hắn trước đây, còn cụ thể nó là của ai, Mạnh Hạo cũng không thể biết được.

Ba trang sách nhỏ này khiến cho Mạnh Hạo như ngộ được một tầm cao mới, kiếm. . . có thể thành trận!

Mấy ngày nay, hắn tập trung nghiên cứu đồ đằng, tiểu bình được truyền thừa ở Đệ tứ sơn, thời gian còn lại thì hắn tập trung vào ba trang sách nhỏ này. Ba trang sách không có chứa văn tự gì, chỉ có hình vẽ, hiểu thì hiểu, không hiểu thì mãi mãi cũng không hiểu.

Mạnh Hạo hiểu không nhiều lắm, chung quy cũng đủ để bày ra bộ Liên hoa này. Nhưng dù như thế cũng khiến cho kiếm trận này phát ra uy lực kinh người.

Dùng hoa sen thành trận, phóng thích sát cơ của năm tháng!

Dù hắn không có để ý đến xung quanh, nhưng tất cả mọi người đều chú ý đến Mạnh Hạo, bởi vì hắn là lão tổ của bọn họ, là hồn của Kim Quang Giáo. Bốn chữ “Kim Quang lão tổ” sớm đã nổi tiếng khắp bốn phương tám hướng.

Giờ phút này tâm thần cả đám chấn động, đứng ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo thi triển liên hoa, bất kì kiến trúc gì trong liên hoa kiếm trận đều bị mục nát vì năm tháng. Sắc mặt Đầu to tái nhợt, ánh mắt gã lộ vẻ kiêng kị mãnh liệt, hơi thở dồn dập. Gã vốn tưởng rằng trước đây Mạnh Hạo đuổi giết gã đã dùng toàn lực, nhưng bây giờ gã mới phát hiện chỉ một cái hình dáng bên ngoài của kiếm trận đã khiến gã hãi hùng khiếp vía .

"Nếu trận này được triển khai, dưới Nguyên Anh, còn ai đối lại được với hắn nữa chứ?" Đầu to không khỏi nổi lên suy nghĩ rung động như vậy.

Liên Hoa chuyển, Tuế Nguyệt vũ, Thiên Địa kinh, Bát Phương hủ!* Lúc này mọi người xung quanh nhìn Mạnh Hạo chăm chú. (*hoa sen chuyển, năm tháng biến đổi, trời đất kinh sợ, tám phương mục nát)

Anh Vũ ở giữa không trung ngây ngốc, ánh mắt đảo một vòng, lóe sáng một cách hiếm thấy. Nó nhìn Liên Hoa kiếm trận giữa không trung, hô hấp thoáng dồn dập. Bì Đống mắt cũng trợn tròn.

Bọn chúng lúc trước không chút để ý tới ba trang sách nhỏ, mấy ngày nay còn bận thao luyện hơn một ngàn tu sĩ, cũng chẳng để ý tới Mạnh Hạo nghiên cứu kiếm trận. Giờ đây nhìn lại, ánh mắt vô thức nhìn nhau, cả hai đều thấy sự rung động mãnh liệt trong mắt đối phương.

"Chưa từng nghe nói đến loại Liên Hoa kiếm trận này… Nhưng hết lần này tới lần khác… khi ta nhìn nó… toàn thân ta đều cảm thấy lạnh lẽo” Anh Vũ trừng mắt nhìn, miệng hút vào một ngụm lãnh khí.

"Thật là tà ác. Đây khẳng định là Tà kiếm, tà kiếm này thật là bá đạo, loại kiếm trận này ẩn ẩn chứa một loại khí tức kỳ dị, nó phải bị tiêu diệt, không thể tồn tại" Bì Đống vẻ mặt nghiêm túc.

"Ngũ Gia ta cảm thấy… có chút không hiểu tên chủ nhân của ta" Anh Vũ thì thào nói nhỏ.

Cùng lúc đó ở bên ngoài thung lũng cũng có vài chục tu sĩ đang đứng ở rìa thung lũng nhìn vào không trung. Trong này có một lão giả nhìn Liên Hoa kiếm trận, thần sắc ngưng trọng, ánh mắt lóe sáng.

Người này chính là một trong ba vị Nguyên Anh lão tổ ngày đó bị Anh Vũ chọc tức. Phía sau hắn đều là tu sĩ của Đông Lạc gia, trong đó có Đông Lạc Linh và Đông Lạc Hàn.

Cả đám yên lặng, những ai dưới tu vi Nguyên Anh đều bị gợn sóng từ kiếm trận tỏa ra làm chấn động. Gợn sóng kia làm mục nát hết thảy mọi thứ, khiến cho núi tựa như già đi, làm cho đất biến đổi.

Đúng lúc này bỗng nhiên hai mắt Mạnh Hạo lệ mang lóe lên, tay phải hắn vung lên, Liên Hoa kiếm trận giữa không trung như phá vỡ hư không, hóa thành tàn ảnh bay thẳng đến chỗ tu sĩ của Đông Lạc gia tộc .

Nháy mắt mà đến, lúc trận pháp phiêu phù giữa không trung ngay trên đầu bọn họ, lão giả Nguyên Anh tay vung lên hình thành màn sáng bảo vệ hắn và những tu sĩ trong gia tộc, cùng đối kháng với gợn sóng tỏa ra từ kiếm trận.

Thần sắc Mạnh Hạo không thay đổi, tay phải bấm niệm pháp quyết biến hóa, điểm một chỉ vào kiếm trận. “Ông” một tiếng, Liên Hoa không chuyển, mười thanh Tuế Nguyệt kiếm sau khi dừng lại thì nhanh chóng hóa thành mười đạo hào quang lao thẳng về phía lão giả Nguyên Anh tạo thành mười vệt kiếm trên không trung.

Hai mắt lão lóe lên, đưa bàn tay nắm chặt thành nắm đấm lên không trung. Rồi sau đó mạnh mẽ buông lỏng bàn tay, nhàn nhạt mở miệng.

"Vực!" (Ngăn cách)

Một lời nói ra, hư vô như sụp đổ, âm thanh ầm ầm vang vọng, đại địa chấn động mạnh mẽ. Mười thanh Tuế Nguyệt Kiếm dừng lại giữa không trung ngay ngắn, không cách nào tiến thêm nửa phân, dù vậy, gương mặt Nguyên Anh lão giả cũng biến sắc.

Màn sáng phía sau hắn ảm đạm, lung lay sắp đổ như đã trải qua thời gian quá lâu mà bắt đầu tan rã, còn trên mặt lão cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu già nua.

Phảng phất trong thời gian cực ngắn thọ nguyên của lão đã bị hút đi, ngay khi sắc mặt lão biến hóa, tay phải Mạnh Hạo đã vung lên, mười thanh kiếm nháy mắt bay trở lại, biến mất bên cạnh hắn.


"Mạnh mỗ luyện tập pháp thuật, thu phát chưa tùy tâm, mong tiền bối thông cảm" Mạnh Hạo đứng lên, một thân thanh y nho nhã, dung nhan tuấn lãng cùng mái tóc đen phiêu diêu, khí tức như thư sinh nhưng lại mang khí thế của một tu sĩ cao cao tại thượng, nhàn nhạt mở miệng.

Cho đến giờ phút này hơn một ngàn người bốn phía mới phát hiện đám tu sĩ Đông Lạc gia tộc tại đỉnh núi phía xa, ánh mắt cả đám đều lóe sáng, khí thế hợp chung lại một chỗ hình thành uy áp, tràn ngập tám hướng.

Nơi đây thuộc sơn môn của bọn hắn, bất luận ai cũng không thể tự tiện xâm nhập, muốn bái kiến cần phải gõ chuông từ phía xa xa. Nhưng đám tu sĩ Đông Lạc gia tộc hôm nay không những không mời mà đến, còn đến gần như vậy rõ ràng là không có ý tốt, mà cầm đầu nhóm tu sĩ kia lại còn là một tu sĩ Nguyên Anh.

"Không sao, tiểu hữu không nên tự trách." Đông Lạc gia tộc Nguyên Anh lão giả ha ha cười, vừa nói vừa dẫn theo hơn mười người sau lưng đi về phía thung lũng. Càng đến gần, thần sắc lão nhìn qua bình thường, nhưng trong lòng lão lại kinh hãi. Hơn một ngàn người nơi đây tu vi cao thấp không đều nhưng khi hắn nhìn lại cảm thấy một ngàn người này như một khối. Loại cảm giác này khiến hắn giật mình, khi nhìn vào kiến trúc đã mục nát bốn phía, đáy lòng hắn đối với Mạnh Hạo bỗng có chút chần chừ.

Sự chần chừ này không phải với tu vi của Mạnh Hạo mà là chần chừ với kiếm trận Mạnh Hạo mới bộc lộ.

"Trận này lại còn hấp thụ thọ nguyên. . ." Đây mới là cái làm hắn thấy yêu dị, bất cứ một tu sĩ Nguyên Anh nào ngoại trừ tính mạng ra đều quan tâm đến thọ nguyên của mình nhất.

Bọn họ đã sống lâu, nhưng cũng chính vì sống lâu nên với thọ nguyên giảm bớt lại càng để ý.

Dựa theo ý định ban đầu, lão tới đây vốn là cưỡng ép bọn người Mạnh Hạo gia nhập Đông Lạc gia tộc. Nếu hắn không đồng ý thì lão nhất định sẽ dùng thủ đoạn, dù sao thế lực Mạnh Hạo nơi đây cũng quá lớn khiến cho Đông Lạc gia tộc cực kỳ coi trọng nên mới có chuyến đi hôm nay.

Nhưng giờ đây lão bỗng nhiên chần chừ, vừa rồi tiếp xúc với kiếm trận của Mạnh Hạo trong chớp mắt, lão phát hiện ra mình bị hao tổn mất mấy tháng thọ nguyên.

Ngay sau đó lão thấy Anh Vũ giữa không trung, đáy lòng lần nữa thở dài, lão đã xác định được thân phận của đại hán kia, chính là do Anh Vũ không biết dùng thủ đoạn nào biến ra .

Nhưng chút này lại chỉ làm cho lão chần chừ, không làm cho lão thay đổi quyết định của gia tộc. Lão chậm rãi đi tới, sau khi đến vị trí cách Mạnh Hạo mười trượng, lão trừng mắt nhìn Mạnh Hạo, lộ ra ý dọa người hùng hổ

"Bất quá, tiểu hữu chỉ là vô tình, cũng không cần tự trách, nhưng nếu xem như không có chuyện gì xảy ra, chuyện này mà truyền đi, thanh danh của lão phu cũng không được tốt cho lắm." Lão giả lời nói chậm chạp, chắp tay sau lưng, nhìn qua Mạnh Hạo, trong mắt mang theo ý thâm sâu.

"Lão phu tới đây chắc ngươi có lẽ cũng biết mục đích là gì rồi, cho ngươi nói một câu, kết quả kế tiếp phụ thuộc hoàn toàn vào một câu nói này của ngươi." Nói tới đây, lão giả lộ ra một cỗ kiêu ngạo, tộc nhân Đông Lạc gia tộc cũng tỏ vẻ ngạo nghễ nhìn ra xung quanh.

Duy chỉ có Đông Lạc Hàn, hướng Mạnh Hạo biểu lộ áy náy, còn Đông Lạc Linh bên cạnh y lại lộ vẻ ngạo nghễ cùng với sự khinh miệt, nàng đang chờ cái người làm nàng chán ghét này cúi đầu.

Thậm chí sau khi lời lão giả truyền ra, có thể thấy được trên đỉnh núi bốn phía thung lũng lần lượt từng người của lão xuất hiện, dần dần khí thế của hai phe vô hình đối chọi với nhau.

Anh Vũ ở giữa không trung ngạo nghễ nhìn bốn phía, nét mặt hiện rõ sự khinh miệt. Bì Đống thì nằm sấp trên đỉnh đầu Hoàng Đại Tiên vẫn còn đang run rẩy. Vẻ mặt nó nghiêm túc, tựa hồ đang rất chân thành đếm số lượng người bên ngoài.

Đếm tới đếm lui, vẫn chỉ thấy được ba cái. . .

Một ngàn người bốn phía phần lớn thần sắc khẩn trương, duy chỉ có đầu to hất cằm lên, vẻ mặt cảm khái nội tâm nói thầm.

"Những tên tu sĩ Đông Lạc Thành này gây chuyện với ai không gây, hết lần này tới lần khác trêu chọc tên sát tinh này. . ."

Mạnh Hạo nhàn nhạt nhìn thoáng qua lão giả Nguyên Anh phía trước. Người này tu vi Nguyên Anh sơ kì, đứng đó như một ngọn núi, tản ra vô hình uy áp, phảng phất như lão là chủ nhân nơi này, một ý nghĩ của lão quyết định tính mạng mọi người nơi đây, trong đó có cả hắn.

"Gia nhập Đông Lạc gia tộc có gì tốt?" Mạnh Hạo thần sắc như thường, như không thấy được thân ảnh mọi người trên đỉnh núi bốn phía.

"Trở thành thế lực ngoại tông của Đông Lạc gia tộc ta, các ngươi có quyền được định cư ở chỗ này (như kiểu xin cấp phép sổ đỏ không bằng =.=). Ngoài ra còn được tài nguyên hỗ trợ, nhưng phải uống dẫn dược, đến thời điểm thích hợp sẽ chiếu theo công lao của các ngươi mà hóa giải" Nguyên Anh lão giả bình tĩnh nói ra, lão tin tưởng đối phương nhất định sẽ đồng ý, bởi vì lão nghĩ Mạnh Hạo giờ đây chỉ có một con đường, hắn không có t.ư cách lựa chọn.

Trên thực tế kế hoạch này, hôm nay Đông Lạc gia tộc có nguy cơ mới không thể không làm như vậy. Bây giờ trong lúc đại loạn rất ít người nguyện ý gia nhập, mấy ngày nay bọn họ đã tích cực mời chào nhiều nơi nhưng hiệu quả lại cực kém, mà một ngàn người Mạnh Hạo tại đây trong mắt họ như một đám dê con .Quan trọng hơn là bọn họ cũng không cần phải để ý nhiều tới tu vi của MH, cho dù chiến lực của hắn không tệ thì bọn họ vẫn cứ có thừa khả năng diệt sát hắn chỉ trong một ý niệm mà thôi.
"Lão phu cho ngươi ba hơi thở cânnhắc, ngươi là người thông minh, chắc cũng biết rõ ngươi không có lựa chọn, đồng ý là đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!" Lão giả tay phải hất ống tay áo, lạnh nhạt nói ra.

" Ngươi tính toán ngon ăn vậy sao? Hóa ra là Đông Lạc gia tộc cần có một đám tay sai để thao túng sao??" Mạnh Hạo thần sắc không đổi, nhàn nhạt mở miệng
:80::80: Mọi người đọc rồi góp ý cho đệ a :hayhay:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top