Chương 294: Chương cuối (hạ)
Ngày mười lăm tháng ba Âm lịch rất nhanh đã đến.
Trong Hoàng lịch có nói, ngày hôm nay thích hợp cho kết hôn, không nên làm mai táng. Nói cách khác, nếu Diệp Hoan muốn chết vào ngày này, thì cũng không phải là dịp tốt, hắn còn phải bi thảm sống tiếp, muốn chết thì phải đợi sang ngày khác đi.
Lúc đường chân trời lộ ra ánh rạng đông, trong khu nhà cũ, Nam Kiều Mộc đang sửa sang lại cách ăn mặc cho Diệp Hoan. Hôm nay cách ăn mặc của Diệp Hoan lộ ra khí chất rất tuấn tú: Âu phục màu trắng, áo sơ mi trắng, tóc chải chuốt bôi keo sáng bóng. Thoạt nhìn thì bộ dáng cà lơ cà phất ngày thường đã có thêm vài phần oai vệ thành thục. Nhìn cái bộ dáng hời hợt của hắn vào lúc này, cũng không uổng công cái danh hấp dẫn được bốn vị mỹ nữ tuyệt sắc nhân gian nha.
Nam Kiều Mộc cẩn thận thắt cà- vạt cho Diệp Hoan, thần sắc cô có chút u oán.
"Kiều Mộc, anh một mực vẫn không hiểu, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Muốn anh cùng với Liễu Mi Cao Thắng Nam tổ chức cưới xin là chủ ý của em à?"
Nam Kiều Mộc gật đầu, thản nhiên nói: "Ở Trung quốc chúng ta, tình yêu chưa bao giờ là chuyện giữa hai người yêu nhau, mà là sự tình giữa hai gia đình, ngày thường anh không tim không phổi không nói, tự nhiên không muốn lún quá sâu. Nhưng anh lại không biết, Liễu Mi và Thắng Nam phải thừa nhận áp lực lớn cỡ nào từ trong nhà. Việc cưới xin lần này là giúp hai cô ấy hoàn toàn gỡ xuống áp lực trong nhà mình đấy."
Diệp Hoan cười khổ nói: "Em có nghĩ tới hay không, nếu như hai cô ấy cùng anh tổ chức lễ cưới giả, tương lai làm thế nào mà lập gia đình?"
Nam Kiều Mộc lườm hắn một cái mới nói: "Anh cảm thấy các đời này trừ anh ra, các cô ấy còn có thể gả cho người khác sao? Lòng của các cô ấy đều đặt trên người của anh. Dù cho mấy cô ấy đều biết anh có nhiều nữ nhân, nhưng khi chiêu cáo thân bằng quyến thuộc chuyện cưới xin như vậy, nghĩa là các cô ấy đã không có ý định lưu lại đường lui cho mình rồi. Đây cũng là Liễu Mi và Thắng Nam gián tiếp bày tỏ cõi lòng cho anh thấy, còn anh nha, hại nhân chân bất thiển*. . ."
<i>(*) Đây là câu thành ngữ xuất phát từ câu:害人不浅 (Hại nhân bất thiển), nghĩa là gây tại hại rất nặng nề cho người khác. Trong câu nói trên có nghĩa là: “Anh quả thực hại người ta rất thảm mà!” </i>
Trong lòng Diệp Hoan hơi khó chịu, hắn mở miệng nói: "Kiều Mộc, em. . ."
Dường như Nam Kiều Mộc biết rõ hắn muốn nói gì, cười lắc đầu: "Cứ mặc kệ em. Dù sao thì trong chuyện này cũng phải có người lui một bước, bằng không anh sẽ vì em mà phụ bạc mấy người các nàng, có thể sẽ phá hủycuộc sống nhân sinh của ba người con gái. Nếu chuyện đó xảy ra, anh là người có tình có nghĩa, em há có thể khiến cả đời anh có đầu không đuôi?"
Diệp Hoan cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: " Kiều Mộc, anh thực xin lỗi em, lúc trước anh và các cô ấy. . ."
Nam Kiều Mộc đã cắt đứt lời hắn mà nói: "Cái gì anh cũng không cần nói. Em biết chuyện giữa anh và mấy cô gái đó. Các cô đều là nữ tử thoát tục, không vì tiền tài không màng danh lợi, tình cảm đối với anh là sạch sẽ thuần khiết đấy. Chính vì như thế, anh nên hảo hảo quý trọng, huống chi mỗi người các cô đều cùng anh trải qua những chuyện tình đến chết cũng khó quên. Vì anh mà các cô ấy có thể không thèm để ý đến tính mạng của mình. Có người yêu như vậy, anh có thể bỏ được sao?"
"Kiều Mộc, chẳng lẽ em không trách anh sao?"
Nam Kiều Mộc cười nói: "Em sao có thể trách ngươi? Mọi việc trên đời đều nhìn vào hai mặt mà ứng xử đấy. Nếu như anh vì em mà vứt bỏ mấy cô gái đó, là tình thâm một lòng đối với em. Nhưng nhìn ở mặt khác, nếu anh ngươi bỏ ba cô gái tình thâm nghĩa trọng như vậy, không phải cũng là người không có tâm sao, là kẻ vong ân phụ nghĩa? Nam Kiều Mộc em đây sao dám sống cả đời với một tên đàn ông vong ân phụ nghĩa chứ?"
Một phen lời nói của Nam Kiều Mộc rốt cuộc khiến sự áy náy mãnh liệt trong lòng Diệp Hoan bớt một chút, trên mặt hắn dần dần lộ ra dáng tươi cười.
Kiều Mộc bao dung độ lượng, Kiều Mộc thỏa hiệp nhượng bộ, những thứ này đều khắc trong tâm khảm Diệp Hoan. Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, giữa hai người bọn hắn thực sự đã hiểu nhau rất rõ, chứng kiến bên dưới bộ dáng khoan dung độ lượng mà Kiều Mộc biểu lộ ra cất giấu vài phần u oán không nói, thì trong lòng Diệp Hoan ngoài cảm giác cảm kích thì sự áy náy càng thêm dày đặc.
"Kiều Mộc, cả đời này. . ."
"Cả đời này chúng ta mãi mãi hạnh phúc!" Nam Kiều Mộc cười nói cắt đứt lời hắn.
Diệp Hoan cũng đành phải lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Diệp Hoan, anh tới đây. . ." Nam Kiều Mộc vẫy tay, Diệp Hoan tiến lên hai bước dừng trước người của cô.
Nam Kiều Mộc ôn nhu vuốt ve lồng ngực cường tráng của hắn, si ngốc nhìn cái khuôn mặt quen thuộc tại trước người dường như đã khắc sâu thành thực chất ở trong lòng. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Nam Kiều Mộc tự nhiên cười nói, rồi lại nhón chân lên ôm bờ vai của hắn.
Diệp Hoan còn chưa kịp phản ứng, lập tức bỗng cảm thấy nơi bả vai truyền đến một cơn đau đớn thấu tim*. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Nam Kiều Mộc đang gắt gao cắn lên vai hắn, dùng sức cắn rất mạnh.
<i>(*) Dịch: Đọc đến đây mà cứ tưởng DH bị đâm một dao chứ, kakaka</i>^_^
Diệp Hoan xiết chặt nắm đấm, cố gắng nhịn xuống, cổ họng không phát ra một tiếng.
Bất kể có bao dung độ lượng như thế nào, cuối cùng thì cô cũng chỉ là một người con gái.
Rốt cuộc Nam Kiều Mộc cũng không nỡ cắn hắn quá đau, không lâu sau liền nới lỏng miệng. Trên lớp vải nơi bả vai Diệp Hoan nhiều hơn một mảnh bị thấm ướt. . .
Lại nhìn về Kiều Mộc, cô đã quay lưng đi, nhẹ nhàng cười nói: "Chuẩn bị ra ngoài sao, còn có hai cọc phiền toái lớn chờ anh đi giải quyết đấy. Nhớ kỹ, tiệc cưới là tiệc cưới, thật thật giả giả trong đó, giả giả thực, anh cần phải đắn đo cho rõ ràng. . . Em, ở nhà chờ anh."
*****************************************************************
Lúc rời khỏi khu nhà cũ, sắc trời đã hơi dần sáng rồi, Diệp Hoan thở dài thật sâu. Kiều Mộc nói không sai, hôm nay còn có hai cọc phiền toái cực lớn đang chờ hắn đấy.
Hai nhà cùng một ngày gả con gái, thời gian liền định vào giữa trưa hôm nay, mà chú rể cũng chỉ có một mình hắn.
Hai nữ cùng gả một chồng, nếu không muốn sau này hai vị cha vợ biết rõ chân tướng sẽ mang theo dao phay tới chém, thì chuyện tổ chức hôn lễ hôm nay nhất định phải làm cho mọi người không chê vào đâu được, đồng thời còn phải vô cùng náo nhiệt, không cho người nhà hai gia đình không nảy lòng nghi ngờ.
Chỉ mới nghĩ thế thôi mà đã cảm thấy nhức đầu rồi.
Đi ra ngõ nhỏ khu nhà cũ, thình lình có mười mấy đại hán dũng mãnh ăn mặc thường phục mang thần sắc nhanh nhẹn đang đứng đấy ngay ngõ hẻm. Những người này chính là hơn mười người chiến hữu của hắn thuộc đại đội Lam Kiếm.
Trong đáy lòng Diệp Hoan bỗng hân hoan.
Cái tên Hà Bình này quả nhiên là bạn tâm giao, ngoài miệng thì mắng chửi Diệp Hoan là kẻ đạo đức bại hoại, nhưng thực sự lại hết sức bao che như con. Diệp Hoan gặp nạn, anh ta không thể không giúp, rốt cục vẫn phải phái mười mấy người chiến hữu tới đây.
Cầm đầu đám người này chính là người cùng phòng ký túc xá tại quân doanh, Xạ Lang. Chỉ thấy Xạ Lang cười hì hì rất không nghiêm túc chào hắn theo nghi thức quân đội, sau đó nháy mắt ra hiệu rồi cười nói: "Lúc vừa nhận được mệnh lệnh của đội trưởng, chúng ta cứ tưởng phải xuất phát đi tiêu diệt phần t.ử khủng bố, ai mà ngờ nguyên lai lại là giúp đỡ cậu đối phó với cha vợ. A huynh đệ rất được nha, mới chỉ rời quân doanh không đến một năm thì t.ư tưởng đã đạt đến cảnh giới cao siêu rồi, cái này đã đạt tới trình độ ‘Quân pháp bất vị thân’ nha. . ."
Xạ Lang nói xong, hơn mười người chiến hữu cũng thi nhau nở nụ cười toe toét.
Diệp Hoan cười khổ: "Mấy tên khốn kiếp các ngườiđừng có nhìn lão tử chê cười. Việc hôm nay nếu xử lý không tốt, thì lão tử ngoại trừ cuốn gói chạy ra nước ngoài, cũng không có kết cục khác rồi!"
"Đội trưởng nói, giúp ngươi làm xong chuyện này, sẽ thả cho chúng tôi nghỉ dài hạn một tháng. Chúng tôi cũng là nhờ phúc của cậu đó nha. Được rồi, hiện tại cậu muốn chúng tôi làm cái gì thì cứ việc phân phó."
Diệp Hoan không cần nghĩ ngợi, lập tức nói: "Giúp tôi tiêu diệt hai người cha vợ. . ."
Trên khuôn mặt lập tức nổi lên vẻ ngoan lệ, Xạ Lang lớn tiếng đáp ứng: "Không có vấn đề! Thương Lang, đi phân bộ quân khu lấy một ít vũ khí, súng ngắm, mười khẩu súng tiểu liên, mọt số lựu đạn Tia Chớp. Thuận tiện chuẩn bị một trương bản đồ chi tiết nhà cha vợ Diệp Hoant, các huynh đệ còn lại cùng tôi bố trí kế hoạch tác chiến. Chuẩn bị chiến đấu!"
Diệp Hoan quá sợ hãi ngăn cản Xạ Lang: " Cậu tính đùa thành thật sao?"
Xạ Lang cười khúc khích. Sát ý nghiêm nghị trên gương mặt giống như cây hoa cúc <i>(châm chọc)</i> tràn ra, anh ta nói: "Đang chọc cái đồ chó hoang như cậu không được à, cậu cho rằng lão tử thiếu I ốt hả? Giết cha vợ của cậu, chẳng phải đến phiên tôi phải trốn chết ở nước ngoài à. . .!?"
****************************************************************
Sắc trời sáng rõ. cách thời gian tổ chức lễ cưới còn sáu tiếng dồng hồ.
Diệp Hoan mang theo mười mấy chiến hữu trùng trùng điệp điệp đi vào Liễu Mi phụ thân Liễu Tứ Hải bên ngoài biệt thự.
Chúng đệ tử Hồng Hổ bang ở trong biệt thự và hơn mười người thủ vệ bên ngoài, trên mặt ai cũng lộ vẻ vui sướng hớn hở. Đối với bọn họ mà nói, chuyện lão bang chủ gả con gái tự nhiên là đại hỷ sự.
Diệp Hoan và đám chiến hữu đến, không khác nào mang đến cho biệt thự một trận** <i>(kinh ngạc, náo loạn)</i>. Chúng đệ tử Hồng Hổ bang thủ vệ ngoài cửa tự nhiên nhận biết Diệp Hoan. Vừa thấy chú rể tới, thì chúng vội vàng tránh đường mời đám người Diệp Hoan đi vào, sau đó có người chạy như bay vào báo tin cho Liễu Tứ Hải.
Liễu Tứ Hải ngây ra một lúc, âm thầm kinh ngạc.
Theo tập tục bản địa ở Ninh Hải, khi kết hôn thì chuyện đón dâu cùng với đoàn xe rước dâu bình thường đều là tới gần giữa trưa mới xuất phát, đi dạo vài vòng rồi mới đến nhà cha vợ mẹ vợ để mang cô dâu đến nơi tổ chức tiệc cưới. Bây giờ mới chỉ hơn sáu giờ sáng, thế mà Diệp Hoan đã mang theo mười mấy người qua đây làm gì nhỉ?
Liễu Tứ Hải là một người giảng quy củ, bất quá quy củ là giữa người giang hồ nói với nhau. Diệp Hoan không phải là người giang hồ, Liễu Tứ Hải tự nhiên sẽ không quá chú ý, vì vậy tranh thủ thời gian sai người đón tiếp con rể rồi dẫn vào.
Diệp Hoan vừa vào cửa, Liễu Tứ Hải liền híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt ôn hoà nói: "Tiểu Diệp, con có phải đến quá sớm hay không? Còn mấy tiếng nữa mới tới giờ, mà con đã không thể chờ đợi được đến nhà của ta đón Mi nhi về nhà chồng rồi hả?"
Nói xong Liễu Tứ Hải cười ha ha, cả sảnh đường bằng hữu thân thích bên Liễu gia đến đây chúc mừng cũng thi nhau cười ha hả.
Diệp Hoan gượng cười hai tiếng, nói: "Chú Liễu. . . Khục khục, cha vợ à, con xác thực tới sớm một chút. Chẳng qua là con vừa nghĩ tới hôm nay kết hôn, con có hơi kích động không thôi. . . Thật hổ thẹn, lần đầu tiên kết hôn trong đời, còn chưa có kinh nghiệm gì, cho nên muốn tìm ngài uống vài chén, mười người bằng hữu của con cũng chung ý tứ này. Lúc đi ra ngoài con đã nghĩ thật lâu, nếu nói cùng uống rượu với ai là thống khoái nhất, thì duy chỉ có vài lần uống với cha vợ ngài thôi, cho nên. . . Con đây liền dẫn theo bằng hữu đến làm vài chén rượu, cha vợ ngài sẽ không không nỡ bỏ ra chứ?"
Liễu Tứ Hải không khỏi một hồi mở cờ trong bụng.
Con rể tốt, con rể ngoan nha. Chuyện cưới xin còn chưa xử lý xong, mà trong lòng hắn đã lập tức thấp thỏm nhớ về người cha vợ như mình rồi, tốt!
Lập tức Liễu Tứ Hải do dự nói: "Uống rượu không phải vấn đề, nhưng chuyện đón dâu trước mắt nên xử lý cho xong đã rồi. . ."
Diệp Hoan tranh thủ thời gian ngắt lời, khiêu khích: "Không phải con đang ở đây sao? Cha vợ à, lúc này hai chúng ta cứ uống trước đã, thời gian vừa đến thì con lập tức mang Liễu Mi đi, đổi địa phương khác rồi uống tiếp. Cha vợ ngài đây là không nỡ bỏ mấy chai rượu ngon trong nhà, hay là vì sợ cụng rượu với người trẻ tuổi hăng máu như con nhỉ?"
Liễu Tứ Hải dù sao cũng là hán tử giang hồ hào khí vượt mây, tuy rằng đã rút lui khỏi giang hồ, thế nhưng một bầu máu nóng <i> (nóng tính) </i> vẫn còn đấy. Nếu bàn về tranh đấu mạnh mẽ ngoan lệ <i>(tranh giành địa bàn)</i> thì ông ta không có bất cứ hứng thú gì, nhưng nếu đả kích nói tửu lượng của ông kém, thì ông ta sao có thể chịu đựng cơn tức này được.
Vì vậy Liễu Tứ Hải vỗ mạnh bàn một cái, quát to: "Lão tử uống rượu đã mấy chục năm, còn sợ đứa tiểu tử lông chưa có mọc dài như con sao? Người đâu, mang rượu tới!"
Con ngươi Diệp Hoan đảo tới đảo lui, rồi quay lại nháy mắt với đám chiến hữu ở sau lưng, nói: "Các huynh đệ chắc cũng đang nhàn rỗi nhỉ, giúp tôi mời hết các bằng hữu thân thuộc bên nhà gái đi, không say không về a!"
Đám người Xạ Lang hiểu ý, mỗi người đều mang theo mấy bình rượu đế có độ cồn cao, không có ý tốt đi về phía mấy người thân thích bên Liễu gia. . .
****************************************************************
Một giờ sau, Liễu Tứ Hải say bí tỉ ầm ầm gục xuống, nằm trên đất trong cái biệt thự âm trầm của Liễu gia này.
Sắc mặt Diệp Hoan hồng hồng, hắn bước vững vàng tiêu sái đi ra biệt thự.
Kỳ thật tửu lượng của hắn cũng không tốt, bất quá trên bàn rượu không chỉ cần đến tửu lượng, mà còn cần cả trí tuệ. Hắn liên tiếp giở thủ đoạn như tên trộm gian manh, chuyển dời mâu thuẫn, nước trắng thay rượu. . . , còn các thủ đoạn nhỏ sau đó nữa. Cho nên khi Liễu Tứ Hải đã gục rồi, thì Diệp Hoan lại không có gì không ổn cả.
Đánh nhau, Liễu Tứ Hải đã không được, uống rượu, . . . Liễu Tứ Hải càng không bằng.
Cho nên nói, người đã già thì phải chấp nhận mình già, bằng không sẽ có kết cục xấu. . . Xắn ống tay áo lên mà cùng uống rượu với một đám bộ đội đặc chủng , đó là việc mà người già nên làm sao?
Có lẽ Liễu Tứ Hải đã học được một bài học, ngooài việc không nên cùng uống rược với bộ đội đặc chủng ta, thì càng không nên cùng tiểu nhân uống rượu.
Ân, tất nhiên tất cả thân thích Liễu gia có lẽ cũng đều tiếp thu cái giáo huấn này. . .
Đợi cho Diệp Hoan nghênh ngang đi ra, chúng đệ tử Hồng Hổ cẩn thận từng li từng tí nhìn vào bên trong thì chúng không khỏi chấn động. Chỉ thấy trong phòng cả đống chén bát bày bừa bộn trên bàn. Toàn bộ người từ Liễu Tứ Hải đến tất cả thân thích Liễu gia đều nằm ngổn ngang lộn xộn trên đất. Trông cứ như bị tận diệt cả nhà vậy. Tình cảnh như thế làm cho người ta sởn hết cả gai ốc. . .
Chuyện bên Liễu gia đã giải quyết, Diệp Hoan lại kêu đám người Xạ Lang ở lại Liễu gia, hơn nữa phân phó bọn hắn rằng:"Nếu thấy được thì dùng dũng khí thừa đuổi theo giặc cùng đường", nghĩa là gặp ai có dấu hiệu tỉnh rượu thì cứ tiếp tục chuốc rượu chết người đó.
Một mình Diệp Hoan tức thì rời khỏi biệt thự Liễu gia, vội vàng lên xe chạy tới nhà Cao Thắng Nam.
************************************************************