[ĐK Dịch] Lục Tiên - Tiêu Đỉnh

the way

Phàm Nhân
Ngọc
-167,86
Tu vi
0,00
Mong nhận được nhiều chỉ dẫn :thank:
Test 405
Tất cả mọi thứ dường như vẫn như hôm qua,rõ mồn một trước mắt,Thẩm Thạch lặng yên ngồi xuống khối dá lớn kia,bỗng nhiên có chút nhớ nhung uống rượu,lại phát hiện bên mình không có bình nào cả.

Trong doanh địa vắng lặng tan hoang,mọi thứ thoạt nhìn đều không có sinh khí,tựa như đang nói biến hóa thật lãnh lẽo vô tình,cũng chỉ còn đống đổ nát thê lương kia còn nhớ nơi đây trước kia đã từng hưng thịnh,rồi lại làm cho người ta tăng thêm vài phần cảm khái.

Nếu như là lão Bạch Hầu và Thạch Trư còn ở đó,liệu bọn hắn còn có thể không cầm thương mà chĩa vào mình không?

Thẩm Thạch im lặng thật lâu,sau đó khe khẽ thở dài.Không có ai hiểu tính tình hai lão hữu kia hơn hắn rồi,Thạch Trư tính tình ngay thẳng nóng nảy dữ dằn,đầu óc ngu si nhưng lại thập phần xem trong tình cảm,có lẽ đối mặt với mình còn có chút do dự chần chờ; mà lão Bạch Hầu tuy rằng tuổi già sức yếu lại giao tình thân thiết với mình,nhưng lão vốn tha thiết theo đuổi ước mơ khôi phục vinh quang từ các Yêu tộc tiền bối,chỉ sợ lại càng kiên quyết trở mặt.

Bất quá có lẽ trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì,trước khi chết lão Bạch Hầu đã biết thân phận Thẩm Thạch,giây phút ấy đau khổ đến mức nào,đến nay vẫn còn ghi trong thâm tâm Thẩm Thạch.Chẳng qua là có ai ngờ rằng,sau nhiều năm mọi việc lại biến thành như vậy,Thẩm Thạch cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay của mình,chỗ đó vẫn khô ráo bình thường,chẳng qua là hắn dừng ở chính bàn tay,mơ hồ cảm thấy mùi vị của một cỗ huyết tinh.

Hôm nay cục diện Yêu giới như vậy,sinh linh Yêu tộc lầm than còn đứng trước họa diệt tộc,tuy rằng trong đó có một phần rất lớn do quỷ tộc lai lịch thần bí khó lường tàn sát bừa bãi,nhưng nguyên nhân chính lại là do Nhân tộc tiến vào Yêu giới.Thậm chí có thể nói,coi như không tính lũ Quỷ vật đông như kiến kia thì đứng trước đại quân Nhân tộc vô cùng cường thịnh ngày hôm nay thì kết cục rất có thể cũng không có gì khác nhau.

Mà nguyên nhân của những sự tình tựa hồ cũng đều nằm ở cả Thẩm Thạch,bàn tay của hắn từ đó trở đi có lẽ cũng đã dính máu tươi.

Chẳng qua là nhìn vẻ mặt Thẩm Thạch cũng không có hối tiếc hay than thở gì cả,hắn chỉ là lặng yên nhìn tay mình,lại ngẩng đầu nhìn mảnh phế tích này,một lát sau,hắn đứng lên,nhìn cái mảnh đất mà hắn đã trải qua biết bao gian nan vất vả,thấp giọng nói: “ Ta không sai ”.

Thạch Đầu trầm mặc không nói,mảnh phế tích này trầm mặc không nói,tất cả đều im ắng.

Thẩm Thạch xoay người bước rời đi,không có quay đầu lại,rất nhanh đã đi khỏi nơi đây.

Khoảng thời gian kế tiếp,Thẩm Thạch cũng không lập tức ly khai Hắc Ngục Sơn mạch mà ngự kiếm để xem xét những dãy núi này,nhưng mặc cho hắn cố nhớ hay tìm kiếm như thế nào cũng không tìm thấy long mạch tế đàn.

Cái tế đan kỳ dị kia tựa hồ vô tung vô ảnh mà biến mất khỏi trời đất vậy.Lúc Thẩm Thạch bay ngược lại liên tiếp phát hiện không ít hài cốt,quỷ vật cũng có mà yêu tộc chết trận cũng có nhưng có vẻ như đều không liên quan đến long mạch tế đàn.

Hiện giờ Thẩm Thạch có bao suy nghĩ mà không tìm được lời giải,đến cùng thì sau khi mình hôn mê,cái sơn mạch này hay là cái long mạch trong tế đàn kia đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng qua là hắn cũng đã thấy nhiều chuyện quỷ dị khó lường trong thiên hạ,cũng biết có một số việc người ta khó có thể tưởng tượng được,ví như trên đời này,căn bản không có người tin đại chiến Bàn Cổ với Giới thần thời cổ,Ví dụ tương tự còn có rất nhiều nên Thẩm Thạch cũng không quá cố chấp việc này,đến khi xác nhận là đích thực không cách nào tìm được tế đàn,Thẩm Thạch liền buông tha nơi đây,ra khỏi Hắc Ngục Sơn mà hướng về bình Yêu thành.

Bay ra khỏi Hắc Ngục Sơn,dọc trên mảnh bình nguyên một đoạn đường,Thẩm Thạch có chút kinh ngạc khi phát hiện ra giấc mộng kỳ quái của mình có vài phần giống thực.Quỷ tộc này từng hung tàn không ai bì nổi ,vậy mà đứng trước nhuệ khí của Nhân tộc cũng đã tiêu tán,chẳng những bên ngoài Bình Yêu thành đã được giải vây,Nhân tộc càng mở rộng quy mô tiến công,trực chỉ sâu bên trong Yêu giới mà Quỷ vật cũng không hề chống cự.

Về phần những chỗ trước mắt được Nhân tộc xác minh trên địa bàn,tuy rằng không biết đúng bởi vì nguyên nhân gì đã tạo thành thổ dân Yêu tộc tại đây mảnh thổ địa bên trên dại lượng Tử Vong cùng di chuyển,còn lại đều là những bộ tộc nhỏ yếu chẳng những xin thần phục lúc quỷ tộc cường thịnh,mà lúc này đại quân nhân tộc tiếp cận thì cũng có không ít những bộ tộc nhỏ khúm núm,qua để xin tha.

Về sau đi vào yêu giới,có hai chuyện làm những người chủ trì nhân tộc vô cùng khó hiểu,thứ nhất đúng là Yêu tộc suy yếu vậy sao:thứ hai mới không lâu quỷ tộc còn vô cùng cường đại nay giống như là từ từ mất đi sức mạnh,đã bắt đầu sợ hãi sau đó rất nhanh bị đội quân Nhân tộc hùng mạnh mà vô cùng gian xảo này đánh lui.

Mà ngày hôm nay,đám tu sĩ ra vào làm bình Yêu thành náo nhiệt phi thường,đại đa số mọi người đều nhẹ nhõm vui vẻ,thật khác biệt so với không khí khẩn trương vài ngày trước lúc bị vô số Quỷ vật vây công.Đồng thời số lượng tu sĩ trong thành cũng giảm đi nhiều do không ít người đã ra khỏi thành mà tiếp tục thăm dò sâu bên trong Yêu giới.

Kỳ thật là do nguyên nhân khác mới khiến đa số tu sĩ thâm nhập Yêu giới,chứ cái gọi là việc đại nghĩa thì chẳng ai coi vào đâu.

Ở cổng thành rộng lớn,có một nữ tử chắp hai tay bước vào,từng cái giơ tay nhấc chân thôi dường như cũng có phong thái ôn nhu mà có phần mị hoặc.Nàng chính là Lăng Xuân Nê,hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng như vài ngày trước có tiến cảnh lớn.

Cũng có những tán tu qua đường bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn,nhìn về phía nàng nhiều lần nhưng cũng không có nhiều chuyện phát sinh vì Tứ chính danh môn sớm đã lập những quy của trong tòa thành này,bất kể là tán tu ở đâu cũng đều muốn tuân thủ.

Cho nên cũng không có người tìm đến Lăng Xuân Nê gây phiền toái,mọi thứ thoạt nhìn đều vô cùng bình tĩnh.Lăng Xuân Nê thần thái nhàn nhã nhìn xung quanh,hướng về ao trong thành,chỗ đó có một tòa Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận,đúng là thông đạo duy nhất từ Hồng Mông chư giới sang Yêu giới.

Từ phương xa như truyền lại tiếng hò hét,là Nhân tộc đang xử lý Quỷ vật và một ít Yêu tộc bắt được,Quỷ vật hầu như đều không có linh trí nên Nhân tộc tự nhiên không có hảo cảm gì,nhưng đối với tù binh Yêu tộc thì dùng lời khai của chúng mà làm ra bức họa Yêu giới địa đồ sơ khai.

Bất quá những chuyện này đối với Lăng Xuân Nê không có liên quan,nàng làm nhiều chuyện như vậy kỳ thật chỉ muốn một vật mà thôi,mà nó thì giờ đã nằm trong tay nàng.

Tất cả tu sĩ trong thành trì đều không có chút phát giác ra thân phận thật sự của nàng,mọi người đều đương nhiên cho rằng nàng là tu sĩ Nhân tộc.

Lăng Xuân Nê kiên nhẫn đứng trước Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận,đợi chờ trời giáng kim quang trong bầu không khí trang nghiêm này.

Không có người nào nhận ra thân phận khác của nào nên khi kim sắc quang mang chiếu xuống,Lăng Xuân Nê mỉm cười bước vào Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận,ly khai khỏi giới Thổ này.

Cùng lúc đó,Thẩm Thạch đi đến cửa lớn bình Yêu Thành.
 
Last edited:

thanh54321

Phàm Nhân
Ngọc
-1.386,88
Tu vi
0,00
Chương 414 : An bài

Thẩm Thạch tuy đang kích động nhưng vì hắn cố kiềm chế nên chỉ phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp nhẹ vang lên trong phòng.Tiểu Tề hốc mắc chuyển hồng , quay người lui ra ngoài. Mà Cố Linh Vân đang đứng ở cửa thì ngước mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

Thẩm Thái ngoái đầu lại, trông thấy Cố Linh Vân, lão lộ ra nụ cười, nói: "Cố chưởng quỹ, là cô dẫn Thẩm Thạch đến đây đúng không, thật sự là đa tạ."

Cố Linh Vân thở dài, lắc đầu, dường như cũng không biết nên nói điều gì, cuối cùng chỉ biết nhìn lão, đáp: "đôi khi ta ngẫm lại, mấy năm nay đấu với ông, cũng không biết để được thứ gì? Ông. . . nên bảo trọng hơn nữa."

Thẩm Thái quan sát nàng, trên gương mặt tiều tụy của lão cũng không lộ ra bất cứ địch ý nào, chỉ giống như thường ngày mà thôi. Lão nói: "Vốn nên như thế, Cố chưởng quỹ ngươi cũng nên bảo trọng, nên quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn."

Cố Linh Vân gật gật đầu, sau đó quay người đi ra khỏi phòng, khi ra còn thuận tay khép cửa lại.

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại cha con Thẩm Thạch. Thẩm Thạch vẫn đang chìm sâu trong đau khổ mà không thể nào thoát ra nổi. Hắn chăm chú nắm lấy bàn tay phụ thân, vẫn còn có mấy phần không cam lòng nên hắn tập trung tinh thần kiểm tra cơ thể cha mình hòng tìm kiếm một phép màu, nhưng mà rất nhanh chóng sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, bởi vì trong cơ thể Thẩm Thái mọi thứ đều hỗn loãn, khi linh lực lướt qua, dường như tất cả lục phủ ngũ tạng như đang bên bờ vực sụp đổ, có thể tan rã bất cứ lúc nào.

Người bình thường rơi vào tình huống nay, chỉ sợ đã sớm chết từ lâu, nhưng trong cơ thể Thẩm Thái dường như có một luồng chân khí vốn không phải của lão, cưỡng ép duy trì cục diện cân bằng, giúp cho những cơ quan nội tạng lẽ ra đã vỡ nát có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mà cuối cùng cũng đã đến giới hạn của nó.

Một cảm xúc bi phẫn như núi lửa phun trào trong lòng Thẩm Thạch. Thanh âm hắn trở nên khàn khàn, nói với Thẩm Thái: "Cha, cha rốt cuộc là bị tổn thương gì vậy?"

Thẩm Thái nhẹ nhàng xoa đầu con mình, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, thần sắc cũng rất lạnh nhạt, trả lời: "Một vết thương cũ mà thôi, không cần hỏi." Nói xong, lão cười cười, tiếp: "ông trời có mắt, giúp ta trước khi chết có thể nhìn thấy con, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt."

Thẩm Thạch cắn răng rơi lệ, miệng không nói nên lời.

Thẩm Thái thò tay xóa đi dấu vết của nước mắt trên khuôn mặt Thẩm Thạch. Do mệt mỏi, bàn tay của lão khẽ run rẩy. Thẩm Thạch cảm thấy thế, lập tức nắm lấy bàn tay ấy, đồng thời tuỳ tiện giơ tay lau qua loa khuôn mặt mình, mạnh mẽ áp chế cảm xúc, cố gắng nở ra một nụ cười, nói: "Cha cứ an tâm tĩnh dưỡng, Trong Lăng Tiêu Tông có một vị trưởng lão là luyện đan đại sư tạo nghệ cực cao, cách đây không lâu bà từng luyện ra Thất phẩm Tiên Đan. Cha hãy đợi con, con sẽ lập tức quay về và xin thuốc trị bệnh cho cha, dù có thể nào con cũng muốn cứu được cha."

Thần thái của Thẩm Thái vẫn y như cũ, dường như thất phẩm tiên đan trong lời nói của Thẩm Thạch có thể khiến cho vô số tu sĩ phát cuồng lại chẳng có chút ý nghĩa gì với lão, lão chỉ yên lặng quan sát Thẩm Thạch, khẽ mỉm cười, nói: "Không cần."

Thẩm Thạch còn muốn nói tiếp, Thẩm Thái đã mở miệng ngăn lại: "Cha hỏi con, thất phẩm tiên đan kia giá bao nhiêu?"

Khoé mắt Thẩm Thạch hơi giật giật, thấp giọng đáp: "Vật báu vô giá."

Thẩm Thái cười cười, nói: " Thứ đó là linh đan bảo vật trong truyền thuyết, hao phí bao nhiêu thiên tài địa bảo có thể đoán ra được. Lăng Tiêu Tông Chưởng giáo Chân Nhân và Vân Nghê Trưởng lão sẽ nguyện ý đem Tiên Đan này lãng phí ở trên người ta?"

Thẩm Thạch lộ ra một tia thống khổ, qua hồi lâu về sau mới đáp: "Con...con đi cầu xin bọn họ."

Thẩm Thái lấy tay sờ lên mặt Thẩm Thạch, lắc đầu nói: "Cần gì chứ"

Thẩm Thạch còn muốn nói tiếp điều gì đó, Thẩm Thái thấy vậy lắc đầu, sau đó nói với Thẩm Thạch: "Thạch Đầu, con lại đây, ta có vài điều muốn nói với con."

Thẩm Thạch lại gần, Thẩm Thái lẳng lặng hắn, sau đó nói khẽ: "Thạch Đầu, cha sắp chết rồi."

Thẩm Thạch quỳ gối trước giường, cầm chặt tay cha mình, không nói được điều gì. Thẩm Thái cười cười, nói: "Cha cũng không nói lời gì khiến con đau khổ, hôm nay con đã khôn lớn, rất nhiều chuyện bản thân con có thể tự xem xét nhận định và gánh vác. Bất quá có một số việc, cha vẫn muốn cùng con thảo luận một chút."

Trong thoáng chốc, Thẩm Thạch dường như trở lại thời niên thiếu, vào một buổi chiều âm u trong Tây Lô thành ở Âm Châu , bên trong một tiểu viện chuyên để giết gia súc, phụ thân cũng nói với hắn câu ấy. Qua nhiều năm, thời gian như dòng nước chảy không ngừng nghỉ, lập lại không ngừng, thế nhưng chẳng ai nghĩ tới, khi cha con gặp lại cũng là lúc phải ly biệt.

"Sau khi cha chết, con không cần vì thế mà mang lòng oán hận, trên đời này cũng không có ai có lỗi với cha con chúng ta, cho dù là Cố Linh Vân. Hành động trước kia của nàng chẳng qua là thủ đoạn kinh doanh mà thôi, tuy rằng nội tâm con cảm thấy khổ sở, nhưng nếu cha là nàng, hơn phân nửa cũng làm như thế. Hơn nữa lần này nàng dẫn con tới đây, giảm bớt đi rất nhiều đường vòng, để cho cha trước khi chết có thể gặp con lần cuối, đây chính là ân đức to lớn. Trừ việc đó ra, " Thẩm Thái hơi dừng lại, thấp giọng nói tiếp:"Sau này trong Thần Tiên Hội, tiền đồ của Cố Linh Vân hết sức sáng sủa, con không cần vì cha mà kết oán với một cường địch."

Thẩm Thạch cắn răng, thấp giọng đáp ứng.

Thẩm Thái cười cười, dường như đã yên tâm hơn, sau đó chỉ tay về phía một căn phòng trong khu nhà, nói: "Trong những năm qua cha tích cóp được một ít của cải, mà thứ giá trị nhất chính là những người ngoài kia, nếu bọn họ dốc toàn lực, thậm chí có thể thắng được một nguyên đan chân nhân bình thường mà không cần dùng chút thủ đoạn nào . Cha vốn định giao bọn họ cho con, mà bọn Tiểu Tề cũng mấy lần bày tỏ nguyện vọng muốn đi theo con, nhưng mà sau nhiều ngày suy nghĩ cẩn thận, cha vẫn quyết định là sau khi cha chết, sẽ cho bọn họ giải tán, con cũng không nên đi tìm bọn họ, có hiểu không?"

Thẩm Thạch hơi ngơ ngăc, lập tức gật nhẹ đầu, đáp:" con sẽ làm thế."

Thẩm Thái thở dài, nói: "Kỳ thật cha cũng biết, tâm ý của bọn Tiểu Tề trước mắt cũng không có điểm nào hoài nghi, bọn họ rất biết ơn cha, nên nguyện ý đi theo con. Nhưng mà lòng người, vô cùng khó đoán, bọn họ là những người có kỳ tài thiên bẩm, thành tựu sau này khó có thể đoán định, tới lúc đó nếu họ thay lòng, thì sẽ rất bất lợi cho con. Ngoài ra, lực lượng này rất mạnh mẽ, con bản thân đạo hạnh không cao, chỉ sợ chính là rước hoạ vào thân, con đã minh bạch?"

Thẩm Thạch gật gật đầu, thấp giọng đáp: "Hài nhi đã minh bạch, cha yên tâm, con biết phải làm như thế nào."

Thẩm Thái cười cười, nói: "Thạch Đầu, ta là cha con, lại không để lại cho con bất cứ thứ gì, ?"

Thẩm Thạch lắc đầu nói: "Cha con chúng ta một mình cô độc trên đời này, những người kia bỏ đi cũng không sao."

Thẩm Thái nói: "Chính là như thế, chúng ta tuy chỉ là người thường, nhưng chỉ cần tâm chí kiên định, tự nhiên có thể thoải mái mà sống, ngày sau con cũng phải như thế, tự bản thân mình cố gắng, chính là điều quan trọng nhất."

Nội tâm Thẩm Thạch khẽ rung động, dường như nghĩ tới điều gì, bàn tay đang nắm tay Thẩm Thái bỗng siết chặt . Thẩm Thái nhanh chóng cảm thấy điều này, hỏi Thẩm Thạch: "Làm sao vậy?"

Thẩm Thạch do dự một chút, nói: "Cha, con muốn hỏi cha điều này."

Thẩm Thái nói: "ừ, con nói đi."

Thẩm Thạch thấp giọng kể lại những sự việc phát sinh trong những ngày qua, mà quan trọng nhất chính là việc nhân yêu hai tộc phân tranh, cuối cùng hắn nhỏ giọng hỏi:

"Cha nói con làm sai hay đúng?"

Thẩm Thái nhắm mắt không nói, nhìn lại hình như có vài phần mệt mỏi, hồi lâu không nói gì
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top