[ĐK Dịch] Lục Tiên - Tiêu Đỉnh

LinhChili

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
chưa đọc nhưng để thử đã,trước có đạo hữu cũng chê tiêu đỉnh giới thiệu bộ dụ dỗ tiểu hồ ly cho ta đọc và bảo hay lắm,đọc đc chục chap thì phải drop vì bộ này tả về tình yêu giữa 1 người và 1 con cáo đọc thấy biến thái quá.
Hình ảnh hay nội dung chỉ mang tính chất minh họa, nghiêm cấm thử nghiệm dưới mọi hình thức :nhattri:
 

Phạm Mỹ linh

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
@Phạm Mỹ linh, muội đã từng edit truyện, chắc cũng biết sử dụng phần mềm Quick Translator chứ?
*gật, gật* em biết dùng QT, mà k biết nên nói là em edit hay dịch vì em cũng làm từ bản Raw chứ k làm từ bản convert anh ơi.
nói chung cũng tàm tạm, nhưng mà bài của em hay mắc lỗi ngược câu vs sai chính tả nữa.
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
223,73
Tu vi
0,00
*gật, gật* em biết dùng QT, mà k biết nên nói là em edit hay dịch vì em cũng làm từ bản Raw chứ k làm từ bản convert anh ơi.
nói chung cũng tàm tạm, nhưng mà bài của em hay mắc lỗi ngược câu vs sai chính tả nữa.
QT của Lục Tiên: http://www.mediafire.com/download/1h8fo5jocarcvws/MTK+DCT+LT.rar
Vậy e nhận biên thử bản dịch chương 337 này xem:
Tại Hồng Mông chư giới mênh mông vô tận này, truyền tống pháp trận thượng cổ là con đường duy nhất gắn kết các vùng đất lại với nhau, dù ngươi muốn di chuyển trong nội địa Hồng Mông chủ giới bao la rộng lớn nơi đã thai nghén đại bộ phận chủng tộc này, hay muốn xuất phát để thăm dò khám phá các dị giới khác. Không thể nghi ngờ một điều, bước đầu tiên đều phải thông qua các truyền tống pháp trận này.


Cũng chính vì lý do đó nên dù ở bất kỳ một dị giới nào, địa phương có Truyền tống pháp trận thượng cổ tồn tại thường là nơi mọi người muốn dừng chân lại nhất. Ngoại trừ một vài nơi có hoàn cảnh đặc biệt hiểm ác, hầu hết nơi đâu có Thượng cổ truyền tống pháp trận thượng cổ thì nơi đó đều lập thành một tòa cứ điểm náo nhiệt vây xung quanh, sau đó lấy khu vực này làm trung tâm mới tiến hành phát triển ra bên ngoài tùy thuộc vào hoàn cảnh, ở những nơi có hoàn cảnh gian nan nguy cơ tứ phía có thể trở thành nơi trú quân, mà nơi có khí hậu ôn hòa sản vật phong phú thì dần dần tụ tập nhân khí chậm rãi phát triển theo năm tháng rồi trở thành một tòa thành trì thịnh vượng.


Sa La Giới, nơi có Truyền tống pháp trận liên thông với Hồng Mông chư giới cũng đã phát triển thành một tòa thành nhỏ, tên là “Thiên Không Thành” ( “trời trong xanh” mình đặt là thiên không không biết đúng không)


Đây là một cái tên có chút kỳ cục khi đặt tại Sa La giới này, nơi đây khí hậu cùng các vùng đất khác có chút bất đồng, quanh năm ẩm ướt, mưa rơi không ngừng, cả năm đều nhìn không được mấy ngày trời nắng. Có cái tên như vậy có lẽ do đám người đầu tiên tới mảnh đất này khai phá, “hưởng thụ” đầy đủ nước mưa tại đây, cho nên mới đặt cái tên mang theo đầy hy vọng của họ ah.


Thẩm Thạch lau lau nước mưa trên đầu trên mặt mình, trong màn mưa mông lung mờ mịt lầm lũi tiến về phía trước, đồng thời bắt đầu dò xét tòa thành trì lần đầu tiên hắn đặt chân tới này. Ấn tượng đầu tiên khi vào Thiên Không Thành ngoại trừ bầu trời âm u cộng với mưa liên miên ra, đại khái chính là tất cả phòng ốc tai đây tương đối thấp lùn. Một đường đi tới, Thẩm Thạch gần như không chứng kiến một tòa lầu các nào cao quá hai tầng, mà tài liêu dùng để kiến tạo phòng ốc tại nơi đây cũng cùng không giống với những địa phương khác tại Hồng Mông chủ giới, ví như tại Thiên Hồng đại thành đại đa số nhà cửa phòng ốc đều dùng vật liệu đá hoặc bùn đất trộn lại để kiến tạo, mà ở nơi đây có vẻ toàn bộ đều là dùng gỗ tạo nên.


Kể cả một vòng tường thành cao lớn hắn chứng kiến được một cách mơ hồ ở phía đằng xa kia cũng không ngoại lệ, có lẽ được tạo nên bởi những cây cự mộc to lớn, những cây cự mộc này được đóng trực tiếp xuống mặt đất rồi nối liền lại với nhau mà tạo nên một vách chắn vững chắc, bảo hộ cho tòa thành.


Tại cảnh nội Thiên Không Thành đi lại một hồi, Thẩm Thạch rất nhanh phát hiện bên trong tòa thành trì này tập trung một lượng tu sĩ nhân tộc cực lớn, có lẽ do Sa La giới là một vùng đất có sản vật phong phú, hấp dẫn không ít người tới đây, nhưng quy mô thành trì lại nhỏ hơn không ít so với dự đoán của hắn, thậm chí ngay cả cửa hàng buôn bán linh tài trên đường phố cũng không nhiều, ngược lại là một vài địa phương như tửu quán khách điếm tùy tiện cũng có thể thấy được.

Thẩm Thạch đầu tiên còn có chút kỳ quái, nhưng sau khi đi đi lại lại một lúc hắn cũng nắm bắt được điểm mấu chốt ở đây, tòa Thiên Không Thành này cách Thiên Hồng thành rất gần, những ai có nhu cầu mua bán linh tài đều đến Thiên Hồng thành, nơi đó so với nơi đây còn tốt gấp vạn lần!


Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Thạch liền không hao phí tâm t.ư trên vấn đề này nữa, người đi lại trên đường cũng không quá nhiều, ngược lại, những tửu quán bên đường kia đều kín người hết chỗ. Tuy rằng đối với phần lớn tu sĩ nhân tộc mà nói, thân thể đã trải qua tu luyện còn không để một chút mưa gió này lọt vào mắt, nhưng có lẽ chán ghét mưa gió là tâm lý chung của con người nên không ai tự dưng lại đi dầm mưa trên phố cả.

Thẩm Thạch cũng không đi vào những tửu quán bên đường kia để tránh mưa, bởi vì theo hắn biết tại đây hầu như mưa không dứt, hắn mà vào trú mưa có mà trú đến già ak, cho nên hắn hay vẫn là quyết định mau chóng ra khỏi thành, đi tìm nơi thần bí Vũ Khư kia.

Ngay lúc hắn đi vào phạm vi tường thành được tạo bởi một loạt cự mộc kia, đột nhiên hắn cảm thấy trước mắt tỏa sáng, phía chân trời xa xa bên trong những đám mây đen kịt phủ kín bầu trời bỗng hiện lên ánh chớp chói lòa, bầu trời đang âm u đột nhiên chợt sáng lên, một tia sét chợt hiện rồi bổ thẳng vào mặt đất phía dưới.


Ngay sau đó chính là một hồi âm thanh ầm ầm nặng nề của sấm, ánh sáng của tia chớp kia chỉ lóe lên một chút rồi lập tức biến mất, nhưng những ai chứng kiến được nó thì y nguyên vẫn còn lại ấn tượng sâu trong mắt, đây chính là uy lực của lão thiên ah. Về phần địa phương tia chớp đánh xuống, có lẽ bởi khoảng cách quá xa xôi nên tại Thiên Không Thành cũng không cẩm nhận được bất cứ cảm giác gì, Thẩm Thạch nhìn về phương hướng đó , có chút nhíu nhíu mày, sau đó cất bước đi ra ngoài cửa thành cũng được làm bằng gỗ này.
※※※

Một cỗ khí tức mộc mạc mát mẻ của cỏ cây hoa lá theo gió đập vào mặt Thẩm Thạch còn kèm theo những hạt mưa bụi khiến tinh thần của hắn khẽ lay động. Phóng mắt nhìn lại, cảnh vật bên ngoài Thiên Không thành lập tức được hắn thu hết vào trong mắt.


Một dòng suối nhỏ trong veo, phát ra âm thanh nước chảy róc rách từ một ngọn đồi nhỏ cách chân Thiên Không thành hơn mười trượng chậm rãi uốn lượn chảy, thu hút ánh mắt hắn đầu tiên là một mảnh cỏ rộng, phạm vi ước chừng trên dưới một trăm trượng, trên đó lại tồn tại không ít những cây cọc gỗ trong đó thậm chí còn có những cây cọc cực lớn mà hai ba người ôm không xuể.

Đây có lẽ là do những người tiến vào Sa La Giới cố ý khai phá ra một mảnh đất trống, mục đích hơn phân nửa là khiến tầm mắt không bị che kín bởi những thân cây lớn này, thuận lợi cho việc phòng ngự những yêu thú cường đại trong rừng mưa rậm rạp tập kích, hơn nữa những thân cây bị chặt bỏ đa phần cũng trực tiếp dùng ở xây thành trì và xây dựng phòng ốc, coi như là một công đôi việc.


Thẩm Thạch nhìn qua xung quanh một lượt, trong màn mưa mông lung thấp thoáng năm sáu con đường bắt đầu từ phía cửa thành dưới chân kéo dài ra xa xa những phương hướng bất đồng , cuối cùng đều biến mất vào trong cánh rừng râm rạp phía trước. Bên trên những con đường này thấp thoáng một vài bóng người tới tới lui lui, nhìn qua màn mưa trông ai nấy đều có chút áp lực âm trầm, lầm lũi bước đi mà không phát ra bất cứ một âm thanh nào phát ra.


Thẩm Thạch phân biệt phương hướng, sau đó chọn đi con đường về phía tây. Hắn cũng không có lựa chọn trực tiếp khống chế Khuynh Tuyết Kiếm ngự không phi hành, bởi vì trước khi bước chân vào Sa La giới hắn đã từ trên tờ giấy kia biết rõ tình huống ở nơi đây cùng với cánh đồng tuyết ở cực Bắc giống nhau, nếu trực tiếp phi hành trên không trung có thể dẫn phát lôi điện đánh xuống. Nguyên nhân cũng vì nơi đây trời mưa gió quanh năm, lôi điện thường xuyên xuất hiện vì vậy các tu sĩ khi tới nơi đây rất ít khi khống chế pháp bảo ngự không mà đi. Chậm nhưng mà chắc ak.

Ngươi nếu ngự không phi hành trên không trung thực tế cũng không khác gì dựng một tấm bia ngắm lớn cho lão thiên gia đánh ah, dưới uy lực của thiên địa con người cũng quá bé nhỏ rồi. Cũng không thấy có người nào chủ động đi nếm thử Lôi đình lực lượng chí dương chí cương , ngay cả chân nhân Nguyên Đan cảnh cũng không ngoại lệ. Nhà cửa trong Thiên Không Thành được xây thấp như vậy cũng do sợ bị Thiên Lôi đánh. Vài năm gần đây có vài tòa nhà do không hiểu quy tắc này, được xây cao hơn hẳn những tòa khác tựa như “hạc giữa bầy gà” Tất nhiên! Đều bị lôi điện đánh cho thấp lại rồi.

Sa La giới khí hậu ẩm ướt nhiều mưa, cực độ thích hợp các loại cỏ cây sinh trưởng, cho dù ở những gốc cự mộc bị đốn qua phía trên đồng cỏ, thời điểm Thẩm Thạch đi ngang qua cũng chứng kiến được những chồi non màu lục đang vươn cao đua nhau phát triển, sinh cơ bừng bừng.


Cách thành Thiên Không càng xa, không khí lại càng ẩm ướt, đường đi cũng ngày một lầy lội khó khăn, phía đầu đoạn đường có thể là do gần thành thị còn có người dùng mảnh gỗ , đá vụn để lấp đi những hố nước nhỏ nhưng càng vào sâu bên trong cảnh sắc càng trở nên hoang xơ nguyên thủy nên tất nhiên cũng không có người nào dỗi hơi mà đi lo mấy việc đó nữa rồi.


Hiện ra trong mắt hắn bây giờ là một vùng thiên địa tràn ngập sinh cơ, cây cối cao lớn với những tán lá khổng lồ che khuất cả bầu trời, mà ở tầng đất thấp những loại cây bụi cây leo đua nhau chen lấn, mọc kín khắp mặt đất, tựa như mỗi loài thực vật ở đây đều đang liều mạng sinh trưởng, tham lam cướp đoạt từng tấc không của nơi này.

Mỗi khi có gió mạnh thổi qua các tán lá đua nhau kêu sào sạc vang vọng cả khu rừng, cành lá đung đưa qua lại tựa hồ trong rừng cây này có một đôi mắt đang dõi theo một kẻ bé nhỏ như hắn vậy.

Con đường dưới chân vẫn còn lờ mờ có thể thấy được, quanh co khúc khuỷu kéo dài vào sâu trong cánh rừng nguyên thủy tươi tốt này, Thẩm Thạch quay đầu nhìn về phía Thành Thiên không qua màn mưa tựa như trở nên xa xôi mờ ảo, trên con đường nhỏ hắn chọn cũng chỉ còn lại một mình hắn độc hành.

Hắn nhíu nhíu mày nhưng bước chân cũng không hề do dự, quay người cất bước tiến thẳng vào khu rừng mưa nguyên thủy, mà ở phía sau hắn, gió mưa vần vũ lại có vẻ còn lớn hơn một chút, mưa như trút nước che lại tòa thành trì càng ngày càng mơ hồ ở phương xa.
Ở trong Hồng Mông chư giới, truyền tống pháp trận thượng cổ là trong các vùng đất khác nhau lui tới con đường duy nhất, ngoại trừ bao la rộng lớn, thai nghén đại bộ phận chủng tộc Hồng Mông chủ giới bên ngoài, mỗi khi mọi người thông qua truyền tống pháp trận thượng cổ hướng dị giới khác nhau xuất phát và thăm dò, không hề nghi ngờ bước đầu tiên đều là từ truyền tống pháp trận thượng cổ bắt đầu.

Cũng chính bởi vì như thế, từng cái dị giới truyền tống pháp trận thượng cổ chỗ địa phương, gần như đều là cái điểm dừng chân thứ nhất của mọi người, ngoại trừ có chút hoàn cảnh địa lý thực sự quá hiểm ác bên ngoài, vây quanh pháp trận cổ xưa thần bí tổng hội hình thành một tòa cứ điểm náo nhiệt, sau đó xem cái vùng đất này tình huống dần dần phát triển, hoàn cảnh gian nan hung hiểm nguy cơ tứ phía địa phương đại khái là là một người điểm hơn nơi trú quân, mà khí hậu thích hợp vùng đất sản vật phong phú trên, thì rất có thể dần dần tụ tập nhân khí sau đó ở năm tháng dài đằng đẵng trong phát triển trở thành làm một tòa thành trì thịnh vượng.

Sa La giới ở đây, ở liên thông Hồng Mông chư giới truyền tống pháp trận thượng cổ bên cạnh, chính là có như vậy một tòa thành nhỏ, tên là "Trời trong xanh" .

Đây là một cái có chút tên kỳ cục, bởi vì ở Sa La giới ở đây khí hậu cùng vùng đất khác bất đồng, quanh năm ẩm ướt nước mưa không ngừng, quanh năm suốt tháng liền nhìn không ra mấy cái trời nắng. Có lẽ là trước kia đi vào cái vùng đất này đám người mở đường thụ đủ rồi ở đây nước mưa, cho nên mới lấy như vậy một cái mang theo hi vọng danh tự a.

Thẩm Thạch lau một cái rơi ở trên đầu của mình nước mưa, ở trong mưa phùn mông lung mê ly đi thẳng về phía trước, đồng thời bắt đầu dò xét cái này bản thân lần đầu tiên tới đến thành trì. Thành Thiên Tình bên trong cho người ấn tượng đầu tiên, ngoại trừ bầu trời âm trầm rơi xuống mưa phùn bên ngoài, đại khái chính là trong chỗ này tất cả phòng ốc nhìn lại đều tương đối thấp lùn rồi. Một đường đi tới, Thẩm Thạch gần như không có chứng kiến vượt qua hơn hai tầng nhà lầu, mà ở kiến tạo phòng ốc tài liệu trên cũng cùng Hồng Mông chủ giới đại đa số địa phương bất đồng, giống như thành Thiên Hồng như vậy đại thành cố đô, đại bộ phận nhà lầu đều là vật liệu đá hoặc là bùn đất lẫn vào sở kiến, mà ở trong đó phòng ốc xem ra, có vẻ toàn bộ đều là dùng đầu gỗ che lại.

Kể cả xa xa mơ hồ có thể chứng kiến một vòng cao lớn như là tường thành tương tự đồ vật, có vẻ cũng là dùng chặt cây mà đến cự mộc từng cây đánh xuống mặt đất, tạo thành bảo hộ tòa thành trì này vách chắn.

Ở thành Thiên Tình trong đi thôi một hồi, Thẩm Thạch rất nhanh phát hiện bên trong tòa thành trì này lui tới tu sĩ nhân tộc số lượng cực kỳ rất nhiều, dù sao Sa La giới cho tới nay coi như là một cái vùng đất sản vật phong phú, hấp dẫn không ít người lại tới đây, nhưng ở về mặt quy mô thành trì lại so với chính mình trước kia lường trước muốn nhỏ hơn không ít, thậm chí mà ngay cả trên đường cửa hàng mua bán linh tài đều không tính quá nhiều, ngược lại là một ít tửu quán khách sạn các loại địa phương tùy ý có thể thấy được.

Thẩm Thạch vừa bắt đầu có chút kỳ quái, nhưng mà ở đi thôi một hồi về sau hắn rất nhanh liền nghĩ đến mấu chốt trong đó, tòa này thành Thiên Tình cách thành Thiên Hồng thật sự thân cận quá rồi, nhưng có linh tài mua bán nhu cầu, bên trong thành Thiên Hồng không thể so với ở đây tốt gấp một vạn lần?

Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Thạch liền không có ở này phía trên nhiều hơn nữa hao phí tâm t.ư, người đi trên đường không tính rất nhiều, ngược lại là những tửu quán bên đường kia bên trong kín người hết chỗ. Tuy rằng đối với phần lớn tu sĩ nhân tộc mà nói, trải qua tu luyện thân thể đã sớm có thể không lọt vào mắt chút mưa gió ấy, nhưng mà có vẻ hết thảy mọi người hay vẫn là vô ý thức mà chán ghét đứng ở trong mưa gió.

Thẩm Thạch cũng không có đi vào những cái tửu quán bên đường kia đi tránh mưa, bởi vì theo hắn biết ở đây nước mưa có lẽ ngươi rất khó đợi đến lúc sau cơn mưa trời lại sáng thời điểm, cho nên hắn hay vẫn là quyết định mau chóng ra khỏi thành, đi tìm kiếm cái kia thần bí Vũ Khư.

Đem làm hắn dần dần đi vào kia một loạt dùng cự mộc sở kiến tường thành lúc, bỗng nhiên chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, phía chân trời xa xa bầu trời phủ kín mây đen bên trong, từ nặng nề mây đen trong đột nhiên hiện lên chói mắt chói mắt điện mang, ở trong bầu trời đột nhiên sáng lên một cái, bổ về phía thế giới phía dưới.

Theo sau đó mà đến chính là một trận tiếng sấm ầm ầm nặng nề, tia chớp sáng chỉ chốc lát về sau, lập tức biến mất, chỉ là luồng hào quang lóa mắt kia có vẻ y nguyên còn lưu lại thêm vài phần ở đáy mắt. Về phần tia chớp đánh xuống cái chỗ kia, có lẽ là bởi vì quá mức xa xôi cho nên thành Thiên Tình ở đây cũng không có cảm giác đến bất cứ động tĩnh gì, Thẩm Thạch hướng về phía kia nhìn một cái, có chút nhíu nhíu mày, sau đó cất bước đi ra kia phiến cự mộc sở kiến cửa thành.

※※※

Một cỗ mang theo đậm đặc nhưng mới lạ cỏ cây khí tức gió, nương theo lấy rơi xuống mưa bụi quét ở khuôn mặt của Thẩm Thạch, để tinh thần của hắn chịu chấn động. Phóng mắt nhìn đi, thành Thiên Tình bên ngoài cảnh vật liền trong nháy mắt ánh vào tầm mắt của hắn.

Một đầu dòng suối không lớn nhưng trong veo, phát ra bọt nước rào rào âm thanh từ cách thành Thiên Tình bên ngoài hơn mười trượng một chỗ dưới đồi nhỏ uốn lượn chảy qua, trong tầm mắt đầu tiên là một mảnh bãi cỏ bao la, ước chừng có trên dưới một trăm trượng phương viên trong phạm vi, có thể chứng kiến số lượng không ít cái cọc gỗ, trong đó có chút thậm chí cực kỳ to lớn, xem ra tầm hai ba người hợp không thể nào ôm hết.

Những này có lẽ chính là những năm qua đi vào Sa La giới trong mọi người chặt cây sửa sang lại ra một mảnh đất trống, tầm mắt khoáng đạt về sau có thể hữu hiệu mà phòng ngự những cái kia trong rừng mưa rậm rạp yêu thú cường đại tập kích, hơn nữa chặt bỏ cây cối đa số cũng trực tiếp dùng ở xây thành trì và xây phòng trên, coi như là ngay tại chỗ lấy tài liệu rồi.

Thẩm Thạch hướng xung quanh sơ lược nhìn một chút, trong mưa phùn mê hoặc, có năm sáu con đường từ thành Thiên Tình cửa thành ở đây tản mát ra đi, phân biệt từ phương hướng bất đồng kéo dài đến chỗ xa hơn, cuối cùng đều biến mất vào những cái kia rừng rậm sum suê đến cực điểm bên trong. Cùng lúc đó, xem ra cũng có một vài bóng người đang tại trên những con đường này lui tới đi tới, nhưng là ở trong mưa phùn, có vẻ mỗi một người xem ra đều lộ ra có chút áp lực và im lặng, không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến.

Thẩm Thạch phân biệt một cái phương hướng, sau đó chọn lựa một đầu đi thông hướng chính Tây, ở tất cả con đường trong lộ ra con đường nhỏ hẹp nhất, hướng bên kia đi tới. Hắn cũng không có lựa chọn trực tiếp khống chế Khuynh Tuyết Kiếm sau đó ngự không phi hành, bởi vì ở đi vào Sa La giới trước, hắn đã từ trên tờ giấy kia biết rõ, cùng cánh đồng tuyết cực Bắc tình hình tương cùng loại, ở Sa La giới trong thám hiểm các tu sĩ sẽ rất ít trực tiếp khống chế pháp bảo ngự không mà đi, nguyên nhân là trong cái vùng đất này quanh năm trời mưa, mưa dầm không dứt, thường thường liền sẽ có lôi điện đánh rớt.

Người ngự kiếm phi hành trên không trung, liền chẳng khác gì là dựng thẳng cái bia ngắm lớn nhất cho lão thiên gia đi đánh, dưới cái uy của thiên địa, kia chí dương chính cương Lôi Đình lực lượng hay vẫn là không có người nghĩ dễ dàng đi nếm thử, kể cả đại chân nhân Nguyên Đan cảnh cũng là như thế. Kể cả ở tòa này thành Thiên Tình trong, tất cả nhà lầu nhà cửa đều che được như vậy nhỏ, kỳ thật cũng là bởi vì cái nguyên do này, sớm mấy năm không rõ ý tưởng chỗ che cao ốc, hôm nay đã toàn bộ đều bị lôi điện bổ thành tro tàn rồi.

Sa La giới khí hậu ẩm ướt nhiều mưa, cực độ thích hợp các loại cỏ cây sinh trưởng, cho dù là ở những cái kia bị chặt phạt qua đi trên đồng cỏ lưu lại cọc gỗ, Thẩm Thạch khi đi ngang qua thời điểm cũng chứng kiến không ít ở rễ cây chỗ vẫn đang rút ra mầm non màu lục, hiện ra tràn đầy vô cùng sinh cơ cùng sức sống.

Cách thành Thiên Tình càng xa, không khí xung quanh liền vượt ẩm ướt, kể cả dưới chân đường cũng liền càng ngày càng lầy lội khó đi, lúc mới bắt đầu có chút vũng nước nhỏ chỗ còn có người tùy ý ném đi chút ít hòn đá hoặc là tấm ván gỗ các loại chăn đệm, về sau tiếp cận rừng mưa tươi tốt biên giới về sau, cũng đã hoàn toàn là nhất phái Nguyên Thủy cảnh tượng rồi.

Trong tầm mắt, khắp nơi đều là một mảnh sinh cơ bừng bừng màu lục, cây cối cao lớn tạo ra tán cây khổng lồ, xem ra có vẻ có chút che khuất bầu trời, mà thấp bé chỗ đồng dạng là các loại lùm cây bụi cỏ giao thoa, có vẻ mỗi một loại thực vật đều tại liều mạng sinh trưởng lấy, tham lam mà cướp đoạt lấy không gian ở đây.

Có gió thổi tới, Thẩm Thạch trước mắt khu rừng mưa này vang sào sạt, có vẻ ở chỗ rừng sâu đang có một đôi mắt theo dõi hắn.

Con đường dưới chân vẫn còn đang lờ mờ có thể thấy được, quanh co khúc khuỷu mà kéo dài tiến khu rừng mưa nguyên thủy mà tươi tốt này trong, Thẩm Thạch quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy thành Thiên Tình ở trong cơn mưa kia có vẻ đột nhiên trở nên xa xôi, mà ở hắn gần bên trên con đường nhỏ này, có vẻ cũng không có bất kỳ bóng người hướng ở đây đi.

Lông mày của hắn có chút nhíu một cái, nhưng cũng không do dự, quay người đi vào khu rừng mưa nguyên thủy này, mà ở phía sau của hắn, một trận gió lạnh thổi qua, ở giữa thiên địa, mưa rơi có vẻ lại lớn một chút, nước mưa bồng bềnh rơi xuống, che lại phương xa tòa thành trì kia, càng phát ra mông lung.
在鸿蒙诸界中,上古传送法阵是不同界土中来往的唯一途径,除了巨大广袤、孕育了大部分种族的鸿蒙主界外,每当人们通过上古传送法阵向不同的异界进发和探索,毫无疑问的第一步都是从上古传送法阵开始的。

也正是因为如此,每一个异界的上古传送法阵所在的地方,几乎都是人们的第一个落脚点,除了某些实在太过险恶的地理环境外,围绕着古老神秘的法阵总会形成 一座热闹的据点,然后视这个界土的情况逐渐发展,环境艰难凶险危机四伏的地方大概也就是一个人多点的营地,而气候适宜物产丰富的界土上,则很有可能逐渐聚 集人气然后在漫长的岁月中发展成为一座兴旺的城池。

桫椤界这里,在连通鸿蒙诸界的上古传送法阵边,便是有这样一座小城,名叫“天晴”。

这是一个有些奇怪的名字,因为在桫椤界这里气候与其他界土不同,终年湿热雨水不断,一年到头就看不到几个晴天。也许是早年来到这片界土的先行者们受够了这里的雨水,所以才取了这么一个带着希望的名字吧。

沈石抹了一把落在自己头上的雨水,在朦胧迷离的细雨中向前走去,同时开始打量这个自己第一次来到的城池。天晴城里给人的第一印象,除了阴沉的天空下着细 雨之外,大概就是这里的所有房子看去都比较低矮了。一路走过来,沈石几乎没有看到超过两层以上的楼房,而在建造房子的材料上也与鸿蒙主界大多数地方不同, 似天鸿城那样的巨城古都,大部分楼房都是石料或是泥土掺和所建,而这里的房子看起来,似乎全部都是用木头盖起来的。

包括远处隐约可以看到的一圈高大的像是城墙一样的东西,似乎也是用砍伐而来的巨木一根根打入地面,形成了保护这座城池的屏障。

在天晴城中走了一会,沈石很快发现这座城池里来往的人族修士数目十分众多,毕竟桫椤界一直以来也算是一个物产丰富的界土,吸引了不少人来到这里,但在城 池规模上却比自己原先料想的要小了不少,甚至就连街上买卖灵材的商铺都不算太多,反倒是一些酒馆客栈之类的地方随处可见。

沈石最开始有些奇怪,不过在走了一阵子后他很快便想到了其中的关键,这座天晴城离天鸿城实在太近了,但有灵材买卖的需求,天鸿城里不比这里好一万倍?

想通了这一点,沈石便没有在这上头再多费心思,街上的行人不算很多,倒是路旁的那些酒馆里人满为患。虽然对大部分人族修士来说,经过修炼的肉躯早已经可以完全无视这点风雨,不过似乎所有的人还是下意识地讨厌站在风雨中。

沈石并没有走进那些街边的酒馆去躲雨,因为据他所知这里的雨水也许你很难等到雨过天晴的时候,所以他还是决定尽快出城,去寻觅那个神秘的雨墟。

当他逐渐走进那一排用巨木所建的城墙时,忽然只觉得眼前一亮,远方天际乌云密布的天空里,从沉沉阴云中猛然闪过一道耀眼夺目的电芒,在天空里猛然闪亮了一下,劈向下方的世界。

随之而来的是一阵沉闷的隆隆雷声,闪电亮了片刻后,随即消失,只是那道炫目的光芒似乎依然还残留了几分在眼底。至于闪电劈下的那个地方,或许是因为太过 遥远所以天晴城这里并没有感觉到任何的动静,沈石向那个方向看了一眼,微微皱了皱眉,然后迈步走出了那扇巨木所建的城门。

※※※

一股带着浓烈但新鲜的草木气息的风,伴随着落下的雨丝吹拂在沈石的脸上,让他的精神为之一振。放眼看去,天晴城外的景物便瞬间映入了他的眼帘。

一条不大但清澈的溪流,发出哗哗的水花声从距离天晴城数十丈外的一处小丘下蜿蜒流过,入眼处首先是一片开阔的草地,大约有百十丈方圆范围之内,可以看到为数不少的树桩,其中有些甚至十分巨大,看起来两三个人合抱都抱不住。

这些应该就是往年来到桫椤界中的人们砍伐整理出的一片空地,视野开阔之后能够有效地防御那些茂密雨林中强大妖兽的袭击,而且砍下的树木多数也直接用在了建城和建屋上,也算是就地取材了。

沈石向周围粗略看了一下,迷蒙的细雨中,有五六条道路从天晴城的城门口这里散发出去,分别从不同的方向延伸至更远处,最终都没入那些繁茂至极的森林之 中。与此同时,看起来也有一些人影正在这些道路上来往走着,但是在细雨之中,似乎每个人看起来都显得有些压抑和沉默,没有任何的声音传来。

沈石辨认了一下方向,然后挑选了一条通往正西方向、在所有道路中显得最窄小的道路,向那边走了过去。他并没有选择直接驾驭倾雪剑然后御空飞行,因为在来 到桫椤界之前,他已经从那张纸上知道,与极北雪原的情形相类似,在桫椤界中探险的修士们很少会直接驾驭法宝御空而行,原因是这个界土中终年下雨,阴雨不 绝,常常便会有雷电劈落。

人御剑飞行在空中,便等于是竖了个最大的靶子给老天爷去劈,天地之威下,那至阳正刚的雷霆之力还是没人想轻 易去尝试的,包括元丹境的大真人也是如此。包括在那座天晴城中,所有的楼房屋宇都盖得那么小,其实也是因为这个缘故,早些年不明就里所盖的高楼,如今已经 全部都被雷电劈成灰烬了。

桫椤界的气候湿热多雨,极度适合各种草木生长,哪怕是在那些被砍伐过后的草地上残留的木桩,沈石在路过的时候也看到不少在树根处仍然抽出了绿色的新芽,显示出了旺盛无比的生机与活力。

离天晴城越远,周围的空气便越潮湿,包括脚下的路也就越来越泥泞难走,开始的时候有些水洼处还有人随意丢了些石块或是木板之类的铺垫,到了后来接近茂盛的雨林边缘后,便已经完全是一派原始景象了。

入眼处,到处都是一片生机勃勃的绿色,高大的树木撑开了庞大的树冠,看起来似乎有些遮天蔽日,而低矮处同样是各种草叶灌木交错,似乎每一种植物都在拼命生长着,贪婪地抢夺着这里的空间。

有风吹来,沈石眼前的这片雨林沙沙作响,似乎在密林深处正有一双眼睛盯着他。

脚下的道路仍然还依稀可见,弯弯曲曲地延伸进这片原始而茂盛的雨林中,沈石回头看了一眼,只见天晴城在那片雨中似乎突然变得遥远了起来,而在他附近的这条路径上,似乎也并没有任何人影往这里走。

他的眉头微微皱了一下,但并没有犹豫,返身走进了这片原始雨林,而在他的身后,一阵冷风吹过,天地之间,雨势似乎又大了几分,雨水飘然而落,遮盖住了远方那座城池,越发朦胧起来。
 

Phạm Mỹ linh

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
ý còn có. Bản đầu "337 Tiền Bình Ngư Ông" là gì vậy anh.
2 cái sau 1 cái là CV 1 cái là Raw thì em biết nhưng cái đầu là sao em k hỉu.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top