[ĐK Dịch] Lục Tiên - Tiêu Đỉnh

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
@Diêm Xuyên, lão nhận biên chương 310 quyển 3:
Link convert để lấy text: http://bachngocsach.com/forum/threads/7467/page-79#post-1107213
- Biên đoạn đầu:
Một ngày yên bình trôi qua, mặt trời nhô cao rồi lặn xuống, lúc màn đêm buông rèm, Thẩm Thạch ngồi trong động thở nhẹ một hơi. Khe núi yên tĩnh trong hạp cốc dần chìm vào giấc ngủ, tất cả tiếng động đều an tĩnh trở lại, chỉ thỉnh thoảng có gió núi thổi qua phát ra thanh âm xào xạc.

Sau lưng truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của Hứa Tuyết Ảnh, Thẩm Thạch quay đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn còn ngủ sâu, so với hồi sáng, sắc mặt đã có thêm chút huyết sắc. Điều đó cho thấy thương thế trên người Hứa Tuyết Ảnh đã có chuyển biến tốt. Trong động có chút ánh sáng lờ mờ, trên khuôn mặt đang bình thản của thiếu nữ hiện ra một biểu cảm khác thường, khóe miệng còn giữ nguyên nụ cười mơ hồ.

Đắp trên người Hứa Tuyết Ảnh vẫn là bộ quần áo của Thẩm Thạch, có lẽ lúc nãy nàng cử động nên một phần y phục rơi ra khỏi ngực. Thẩm Thạch khẽ thở dài, bước tới đắp lại cho nàng, sau đó đưa mắt nhìn người thiếu nữ này một cái rồi im lặng lắc đầu.

Ban ngày Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên nói câu kia với hắn, khi đó Thẩm Thạch thật sự trợn mắt há hốc miệng. Có lẽ lúc đó bên trong huyệt động có một con yêu thú hung ác nhảy ra cũng không làm hắn giật mình đến thế. Về phía Hứa Tuyết Ảnh, những lời đó của nàng giống như là bộc lộ tâm tình, sau khi nói xong,

- Bản dịch thô của @hien055:
Ngày hôm nay vượt qua trong an tĩnh, nhìn mặt trời bay lên lại rơi xuống, thời điểm sắc trời dần dần tối xuống, Thẩm Thạch ngồi trong động nhẹ nhàng thở ra một hơi. Khe núi yên tĩnh trong hạp cốc có vẻ lại muốn đi vào giấc ngủ say, hết thảy tiếng động đều an tĩnh lại, chỉ có gió núi ngẫu nhiên thôi qua âm vang sào sạt.

Sau lưng truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của Hứa Tuyết Ảnh, Thẩm Thạch quay đầu lại nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng đang ngủ say sưa, sắc mặt so với sáng nay lại hồng nhuận chút ít, điều đó cho thấy được thương thế trên người nàng đích thực đang chuyển biến tốt thêm chút ít. Có chút ánh sáng lờ mờ bên trong soi rõ khuôn mặt ngủ say của thiếu nữ bình thản khác thường, thậm chí ở khóe miệng nàng còn treo trên môi một chút mỉm cười thản nhiên.

Ở trên người nàng vẫn đang đắp bộ quần áo của Thẩm Thạch, có lẽ là bởi vì lúc trước lúc trước thân thể vô tình nhúc nhích mà một góc y phục đã từ ngực của nàng trượt rơi xuống. Thẩm Thạch khe khẽ thở dài, đi qua giúp nàng đắp kín lại, sau đó đưa mắt nhìn người thiếu nữ này một cái, im lặng lắc đầu.

Ban ngày Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên nói với hắn một phen, Thẩm Thạch khi đó thật là có chút trợn mắt há hốc mồm. Có lẽ là lúc đó đột nhiên bên trong huyệt động tự nhiên nhảy ra một con yêu thú hung ác cũng chưa chắc có thể làm cho hắn giật mình như thế a. Nhưng mà đối với Hứa Tuyết Ảnh mà nói, những lời này tựa hồ giống như là nàng thổ lộ cảm xúc, mà lúc sau khi nói xong, nàng liền kích động, hưng phấn cùng sự vui sướng ban đầu mà lại e lệ về sau, rất nhanh mà cảm thấy mệt mỏi, sau đó cũng không lâu lắm, liền đè nén không được mà lại lần nữa rơi vào mộng đẹp.

Có lẽ nàng chỉ là quá mức sợ hãi đi à, ở thời khắc đến bước đường cùng tuyệt vọng nhất, ở thời điểm thân chịu trọng thương sinh tử, đột nhiên thấy được Thẩm Thạch, đột nhiên thấy được hi vọng sống sót, cho nên mới kích động như vậy a.

Thẩm Thạch có chút đau đầu khi nghĩ như vậy, bỗng nhiên lông mày nhíu lại, nhưng lại cảm thấy điều gì, quay đầu hướng ra ngoài động nhìn một cái, lập tức đứng dậy đi tới cửa động.

Dưới bóng đèn lờ mờ chạng vạng tối, rừng núi vắng vẻ, bỗng nhiên có một cái bóng trăng từ trong rừng nhảy ra, đúng là con tuyết hồ kia, một đường chạy chậm đến hang động phía dưới, sau đó nhảy tới bên người Thẩm Thạch, “Ô ô ô ô” mà kêu vài tiếng, xem ra bộ dáng cực kỳ vui mừng.

Thẩm Thạch ngược lại là kinh hãi không ngớt, lập tức khuôn mặt lộ ra vẻ vui vẻ, cúi xuống cười ha ha một tiếng, dùng sức sờ soạng vài cái trên đầu hồ ly, sau đó đem nó ôm vào lòng, cười nói:”Ngươi tới đây như thế nào? Rất lợi hại đó a, ta còn muốn sang sớm ngày mai đi Hoàng Lân sơn kia một chuyến, muốn xem có thể hay không tìm được ngươi thì sao.”

Tuyết hồ dùng đầu cọ lấy bàn tay Thẩm Thạch, bộ dáng rất là cao hứng, Thẩm Thạch chơi đùa với nó một hồi, liền dẫn nó vào trở lại trong huyệt động. Vào thời khắc này, nhìn con hồ ly này và Hứa Tuyết Ảnh mặc dù vẫn còn trọng thương nằm trên mặt đất nhưng vẫn giữ được tính mạng, Thẩm thạch đột nhiên cảm giác được, bản thân một chuyến này không có uổng phí.

Ôm tuyết hồ nhảy cà tưng đang cực kỳ khoan khoái,Thẩm Thạch ngồi xuống, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, tựa ở trên vách đá hơi chếch, một lát sau chậm rãi nhắm mắt lại. Tuyêt hồ thì cũng an tĩnh lại, nằm sấp bên người Thẩm Thạch, nhưng mà lại không lập tức chìm vào giấc ngủ, mà là đôi mắt nhìn xem xung quanh, thời gian dần trôi qua mơ hồ có chút hào quang hơi lục lấp lánh lướt qua, trước là quan sát Hứa Tuyết Ảnh đang ngủ say phía trước, sau đó lại xoay đầu, ngưng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thạch một cái.

Trong mắt của nó giống như có vài phần vẻ suy t.ư, nhưng qua một chốc, đám hào quang hơi lục chậm rãi rút đi, hồ ly ngáp một cái, cái đuôi to lông xù mềm mại cuốn lấy thân người rất nhanh cũng lâm vào mộng đẹp.

----------------

Cũng thời khắc đó, trong thành Hắc Mộc. Đại thành phồn hoa cùng dã ngoại hoang vu tình cảnh đương nhiên sẽ không tương đồng, dù là trời tối xuống, trên con đường náo nhiệt nhất trong thành này cũng vẫn như cũ. Chi nhánh Thần tiên hội chính là nhân tài kiệt xuất nhất, nhưng mà dù sao đã là buổi tối, dòng người so với ban ngày đã giảm đi không ít, trong tiệm không ít nhân viên cửa hàng, tiểu nhị đều nhẹ nhàng thở ra, cả ngày ứng phó lại còn không tính đồng thời có quá nhiều khách nhân, chỉ chờ mong thời khắc đóng cửa hàng sớm hơn một chút đã đến.

Cho nên ở thời điểm này, không khí tại tiệm ăn bên trong Thần Tiên hội không hề nghi ngờ là nhẹ nhõm, nhưng là cùng so sánh với một mảnh đằng trước này, vồn là hậu đường càng nên yên tĩnh, càng bình thản thì giờ phút này lại cùng ngày thường khác hẳn bất đồng.

Ở trong gian thư phòng kia chỉ có chưởng quầy có chuyện quan trọng mới có thể tiến vào. Giờ phút này đèn đuốc lại sáng trưng, trong phòng xem chừng có năm người hoặc ngồi hoặc đứng, bên ngoài tòa viện đứng chừng mười mấy người. Điều làm cho người ta cảm thấy kì quái chính là y phục của đám người này đại khái là giống nhau hoặc là tương tự. Nhưng lại phân biệt rõ ràng thành hai khối, một bên xem ra chỉ có bốn người, bên còn lại có tới hơn mười người. Tất cả đều im lặng, nhưng mơ hồ bên này đẳng cấp cao hơn một tầng, về mặt khí thế có vẻ càng cao hơn một bậc.

Trong thư phòng xem ra cũng phân ra làm hai bên, mỗi bên ba người, ngồi chính giữa là lão chưởng quầy Thần tiên hội của thành Hắc Mộc. Đứng ở bên cạnh hắn là hai người, một trẻ tuổi một trung niên. Vừa vặn chính là hai người giải đáp nghi vấn cho Thẩm Thạch lần trước. Mà ba người ở phía đối diện hai người này, trong đó có một người ngồi đối diện với lão chưởng quầy, dáng người mập lùn khuôn mặt ôn hòa, nhưng trong cặp mắt lại mơ hồ có cỗ khí thế không giận mà uy. Mà đứng ở phía sau hắn là một người đàn ông có thần thái tinh anh, ánh mắt lạnh lùng như chim ưng, có vẻ hoàn toàn khác biệt với những tu sĩ nhân tộc vãng lai ngoài đường phố vào ngày thường.

Nếu quả thật đại khái muốn so sánh thì những tu sĩ bình thường kia như là cừu non, còn người đàn ông này lại giống như mãnh thú cắn người.

Lão chưởng quầy chi nhánh thần tiên hội bên thành Hắc Mộc này đã lớn tuổi nên lịch duyệt nhiều. Giờ phút này coi như là trấn định, nhưng hai người phía sau hắn trông thần sắc có chút không được tự nhiên. Đặc biệt là thời điểm ánh mắt nam nhân đứng sau lưng gã mập lùn quét tới, phảng phất giống như là một con sói đói đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, lập tức muốn nhào về phía trước, cảm giác đó làm lòng người phát lạnh.


Lão chưởng quầy hơi quay đầu lại, nhìn sơ qua hai người thủ hạ của mình, lập tức lắc đầu thở dài, đối diện với gã mập lùn nói: “Địa phương nhỏ bé, chưa từng kinh qua nhiều sự đời, đã để Thẩm chưởng quỹ chế giễu”.

Cái gã mập lùn giờ này mới quay mặt lại, thình lình lại đúng là Thẩm Thái- phụ thân Thẩm Thạch, chỉ thấy hắn mỉm cưới trả lời:”Tống chưởng quỹ nói đùa. Những thủ hạ huynh đệ này phần lớn là xuất thân từ hung man chi địa, dã tính khá lớn, chư vị nhìn không quen cũng là bình thường.” Nói qua hắn thoáng dừng một cái, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hai người kia, cuối cùng lại rơi vào khuôn mặt Tống chưởng quỹ, tiếp tục:

“Tống chưởng quỹ, như yêu cầu trước kia thì người trẻ tuổi tên là Thẩm Thạch về sau đã đi nơi nào, các ngươi thật sự không biết sao?”

Sắc mặt Tống chưởng quỹ trở nên nghiêm trọng, nghiêm mặt nói:

“Đích thực là như thế, ta và ngươi đều là cùng một cấp bậc môn hạ, Thẩm huynh ngươi lại là người tín nhiệm của Chu lão thần tiên, tại hạ tuyệt không dám có chỗ lừa gạt.”

Thẩm thái khoát khoát tay, đáp lại: “Thẩm mỗ không có ý tứ này, chỉ là không dối gạt Tống lão huynh, kỳ thật ngày đó người trẻ tuổi kia, hắn chính là đứa con ruột duy nhất của ta trên đời này.”

Tống chưởng quỹ cùng hai người phía sau sắc mặt khẽ biến, lộ vẻ kính sợ.

“Thì ra là thế”

Thẩm Thái cười khổ một cái không nói gì, mà qua một chốc, Tống chưởng quỹ bỗng nhiên nhướng mày, suy xét

“Việc này khả năng còn liên quan đến một vị đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh, Thẩm huynh ngươi cũng đã biết sao?”

Thẩm Thái lông mày khẽ nhướng, tầm mắt cụp xuống, có vẻ vào thời khắc này đột nhiên hắn bị những lời của Tống chưởng quỹ khuấy động đến ngọn nguồn cái hồi ức nào đó. Một lát sau mới nghe được tiếng cười nhàn nhạt từ hắn, thấp giọng như bảo:

“Đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh ấy ư, cực kỳ lợi hại a.”
 

Diêm Xuyên

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00

hien055

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Trả bài nek KTTT7. Chương 322.
Chương 322: Thùng xe trong mưa. --Trong bản tiếng trung thì dịch là 332, nhưng có lẽ bị lệch chương nên ta cứ để là 322 vậy.
Đây là một đêm mưa, sắc trời trong trẻo nhưng hơi lạnh mà lại có chút cô tịch. Phần lớn mọi người đã sớm quay về với chiếc giường của mình, trốn vào trong chăn,sớm đã tiến vào mộng đẹp. Nơi thành trì đầu phố đều đã không còn bóng người nào, đừng nói chi đến dã ngoại hoang vu, một mảnh rét buốt thê lương mênh mông trong đêm tối hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có tiếng gió mưa cùng với tiếng sấm thỉnh thoảng từ trên cao truyền đến ầm ầm, càng khiến cho mảnh thiên địa này tăng thêm vài phần thịnh nộ.
Cảnh ban đêm có chút thê lương, nhưng Hứa Tuyết Ảnh di chuyển cũng không trở ngại gì.
Cổ đạo bên cạnh thật dài, trước không đến thôn sau không tới điếm, chiếc xe ngựa dừng tại một chỗ hoang vắng ven đường để tránh gió, chiếc càng xe cũng đã được lão Mã tháo xuống, gá dưới một thân cây, yên ổn né tránh trận mưa gió này.
Hứa Tuyết Ảnh yên tĩnh nằm trong xe, thân thể có chút cuộn lại, trên người đang đắp một tấm chăn nhỏ, ngày đó cô ấy đã cùng Thẩm Thạch mua nó trong thành Thông Hà. Nệm chăn đơn bạc, nhưng nàng lại cảm thấy thật ấm áp. Trong bóng tối nàng có chút khẩn trương, dù là đêm đã khuya nhưng nửa điểm buồn ngủ cũng chẳng có, đôi mắt nàng mở to theo dõi một thân ảnh đang ngồi yên tĩnh.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nàng, Thẩm Thạch cuối cùng cũng đành phải ngồi lại vào thùng xe cho qua trận mưa đêm. Về phần con Hồ Ly, từ lúc trận mưa bắt đầu đã không biết nó chạy tới nơi nào. Bất quá hai người cũng không lo lắng cho nó, trong khoảng thời gian này, Hồ Ly tựa hồ thích tự mình kiếm thức ăn, hơn nữa mỗi lần nó đều có thể tự mình quay trở về đúng đường.
Chiếc thùng xe ngựa bình thường này xem chừng không nhỏ, nhưng cùng lúc hai người bên trong, có một người nằm nên nói ra thì có vẻ chen chúc. Ở ngoài thùng xe mưa vẫn rơi đều, không tính là lớn nhưng cũng không coi là nhỏ, từng chút từng chút đập vào mái hiên bên ngoài vách đá, tựa như lại rơi vào đáy lòng thiếu nữ.
Nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác vui mừng, đây giống như là một loại bầu không khí yên ả mềm mại vậy, nàng quả thực chưa bao giờ trải qua. Nàng cố gắng lắng nghe tiếng mưa gió ngoài kia, tiếng hắn yên tĩnh hô hấp, còn có tiếng tim mình đập.
Gương mặt của nàng có chút nóng lên.
Thế nhưng có bóng tối lặng lẽ vây quanh nàng, che lấp tất cả, tiếng mưa tiếng gió bên ngoài dịu dàng thế, Thế giới trần gian liền chợt chỉ còn lại hai người.
Tí tách, mưa phùn từng giọt, gió nhẹ lay động màn xe, gió nghịch ngợm thăm hỏi nơi này.
Một bàn tay duỗi tới nhẹ nhàng khép màn xe lại, vì thế trong xe nhanh chóng khôi phục vẻ yên tĩnh cùng ấm áp. Một lát sau, thanh âm Thẩm Thạch vang lên:
- "Tại sao vẫn còn chưa ngủ"
Hứa Tuyết Ảnh sợ hết hồn, lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng che kín thân thể, tựa như theo bản năng như thế có thể làm cho bản thân lẫn khuất, sau một lúc lâu, nãng nói khẽ:
"Ngủ không được"
Thẩm Thạch "A..." lên một tiếng, không nói gì nữa, lúc này phía đằng Bắc đột nhiên có một đạo tia chớp sáng ngời phía chân trời giống như xé rách màn đêm, vừa giống như xuyên thẳng vào thế gian, quang huy chói mắt rực rỡ vô cùng, thậm chí rọi sáng bên trong thùng xe ngựa nơi xa xôi.
Hai người đồng thời nhìn qua, trong một khắc của đời này có thể nói rằng bọn hắn mới thấy qua đạo Thiểm điện to lớn, sáng ngời như thế. Bất quá có lẽ là Thiên Địa kỳ cảnh cũng không thể bền bỉ, đạo quang mang vạn trượng kia cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh liền trở nên ảm đạm.
Ầm ầm tiếng sấm truyền tới nơi đây từ trong bầu trời đêm sau khi điện mang rực rỡ tiêu tán. Ngoài xe mưa rơi tựa hồ lớn thêm. Ở một nơi xa hơn, vài tiếng ngựa khịt mũi, nghe như đang đứng cách lão Mã không xa có chút kinh hãi, bất quá cũng bình tĩnh trở lại rất nhanh.
Hết thảy lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
- "Tia chớp thật sáng a."
- "Ân, ta cũng là lần đầu chứng kiến." Thẩm Thạch nói.
Hứa Tuyết Ảnh trầm mặc một hồi, nói:
- "Thẩm đại ca, nghe nói trước kia ngươi thường xuyên một mình ra ngoài thám hiểm du lịch, có phải cũng thường thường một mình ngủ ngoài trời hoang vu hay không đây? "
- "Ân, số lần không ít". Thẩm thạch nở nụ cười một chút, nói:
- "Bất quá đại đa số lúc trước, ta đều mang theo Tiểu Hắc, chính là con Tiểu Hắc trư lúc trước ngươi thấy, cho nên cũng không tính là một thân một mình a. Thời gian qua đêm trong rừng núi hoang vắng rất nhiều, khi đó chúng ta thường tìm một cây đại thụ, sau đó leo lên đó ngủ."
- "A? Đây là vì cái gì a?" Hứa Tuyết Ảnh có chút kinh ngạc, nàng đúng là lần đầu tiên nghe được loại sự tình này, cảm thấy thập phần kỳ thú.
- "Bởi vì trên cây an toàn a." Thẩm Thạch vươn cánh tay trong bóng đêm, khoa tay múa chân một chút rồi nói,
- "Ta cùng Tiểu Hắc đi dã ngoại, nhiều khi gặp nhiều Yêu thú quái vật có chút hung mãnh thậm chí ban đêm mới xuất hiện, cho nên đêm tối một mảnh đen kịt kỳ thật so với ban ngày nguy hiểm hơn rất nhiều. Bất quá trốn trên tàng cây nghỉ ngơi liền có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm, đúng là một biện pháp thập phần thuận tiện và hữu hiệu. "
- "Thế nhưng..." Hứa Tuyết Ảnh hơi nghiêng đầu ra khỏi chăn, suy nghĩ một lát, vẫn là nhịn không được liền cười hỏi Thẩm Thạch, "Thế nhưng mà Thẩm đại ca, trên tàng cây có nhiều chi nhánh, ngươi làm sao có thể nằm ngủ được nha?"
- "Ngồi ngủ a."
Hứa Tuyết Ảnh bỗng nhiên trầm mặc lại, một lát sau, nàng nhẹ giọng lại hỏi một câu:
- "Tiểu Hắc kia ư?"
- "Điều đó a, A ... ..đều là nằm sấp để ngủ đấy ư. "
- "Các ngươi ngủ như vậy, có khi nào rơi xuống không?"
- "Ta chưa có té xuống lần nào a, bất quá cái đầu heo kia ngay từ đầu đã té xuống rất nhiều lần rồi a."
- "A... Tiểu Hắc không phải đã rất đau a?"
- "Không có, dưới tình huống bình thường, nó liền lật người lại trên mặt đất rồi ngủ tiếp."
- "A... . ."
Tiếng mưa rơi lặng lẽ, đang nhỏ xuống lắt nhắt dày đặc, có gió thổi qua, tiếng vang sàn sạt.
- "Thẩm đại ca."
- "Ách ?"
- "Ta... Đôi khi rất hâm mộ ngươi đấy."
- "Vì cái gì ?"
- "Ta cảm thấy cuộc sống như thế này của ngươi vô cùng tốt, muốn làm cái gì thì làm, muốn đi nơi đâu thì đi, Thiên Mã Hành Không, Độc Hành Thiên Hạ, lưu lạc Thiên Nhai. "
Thẩm Thạch trong bóng đêm nở nụ cười, nhìn đôi gò má người thiếu nữ trong bóng đêm nằm cách đầu gối mình không xa, mỉm cười nói: "Vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ đến được a, chẳng qua là trông tốt thế thôi đấy. Ví như màn trời chiếu đất cũng rất đáng thương, cùng Yêu thú quái vật chém giết cũng thật nguy hiểm. Kỳ thật khi còn bé, ta cũng rất hâm mộ ngươi, một cuộc sống thế gia đệ tử như thế. "
- "Hì hì..." Hứa Tuyết Ảnh thấp giọng nở nụ cười, trong thanh âm pha lẫn vài phần vui mừng cùng tiếng tim đập dồn, một lát sau, nàng nhẹ giọng hỏi,
- "Vậy bây giờ ngươi còn nghĩ qua chuyện này chứ."
- "Muốn a, tại sao không muốn chứ !" Thẩm Thạch gối tay lên đầu, khẽ dựa vào thùng xe sát vách đá cười nói; "Đợi có một ngày ta đã kiếm được đủ nhiều Linh Tinh, là hưởng thụ cuộc sống phú quý giống như ngươi ngay. "
Hứa Tuyết Ảnh thổi phù một tiếng bật cười, trốn ở trong chăn lấy tay che đi đôi má có chút ửng hồng.
Cơn mưa đêm nay thật ôn nhu mỹ lệ, cho dù là tại nơi tha hương xa xôi lạ lẫm. Một khắc này nàng tự nhiên muốn, nếu đêm nay vĩnh viễn không chấm dứt thật là tốt biết bao nhiêu.
Lời tác giả:
(Năm mới vui vẻ, tất cả hiểu rõ ta, bẵng hữu vẫn đang dõi theo ta phóng bút.)
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top