"Ta cũng nghĩ qua như vậy, nhưng mà đến xem một lần theo như người nói cũng có lý, ta cũng muốn rời đi coi nhân tộc ở bên trong thành ra sao, nghe ngóng một chút tin tức; thứ hai là . ." Ngọc Lâm lộ ra một tia mệt mỏi, khẽ nở nụ cười, nụ cười kia bên trong lại ẩn chứa sự xinh đẹp, nói khẽ, "Kỳ thật, ngươi tâm t.ư chu đáo chặt chẽ,cơ trí thông minh, hơn xa ta và những thủ hạ kia. Năm đó lão Bạch Hầu sau khi rời đi, thủ hạ ta không có lấy một ai có thể bày mưu tính kế giải quyết khó khăn, nếu là ngươi lần này có thể cùng ta bình an trở về, ta đáp ứng ngươi, chẳng những giải độc cho ngươi, càng khôi phục thân phận quỷ vu nhất tộc của ngươi, từ đó về sau cho ngươi làm quân sư cho ta cống hiến mưu kế, ở trong bộ tộc địa vị gần kề với ta. Ngươi có bằng lòng hay không?"
Nói xong, nàng tựa hồ lại do dự một chút, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Thạch Đầu, ngươi cũng biết tính ta rồi,theo như thỏa thuận của chúng ta tại thượng cổ truyền tống pháp trận,khi hai chúng ta chỉ có một mình,ngươi nhớ phải tuân theo đó.
Thẩm Thạch giương mắt nhìn nàng, Ngọc Lâm chậm rãi gật đầu, thần sắc kiên quyết.
Thẩm Thạch im lặng thật lâu, lập tức cười khổ một cái, cũng không có nói điều gì nữa, trực tiếp đưa tay tới, cầm miếng thanh tiên đan kia trong tay sau đó không nói một lời mà trực tiếp nuốt xuống.
Trên mặt Ngọc Lâm cuối cùng cũng hiện ra một tia vui mừng sung sướng.
※※※
Mấy ngày sau, Thẩm Thạch cùng Ngọc Lâm hai người liền xuất hiện ở chỗ bìa rừng cây , Thẩm Thạch chỉ một tòa thành kỳ lạ được xây từ những cây gỗ lớn, nói: "Đó chính là thiên tình thành."
Ngọc Lâm chậm rãi gật đầu, ánh mắt ngắm nhìn về hướng kia, thần tình trên mặt có chút phức tạp. Ở sau lưng nàng cũng không có bất kỳ tộc nhân Thiên Thanh Xà Yêu nào theo tới, cho dù là muội muội của nàng Ngọc Lung nàng cũng lưu lại tại vũ khư, ngoại trừ bản thân nàng tu luyện tới Địa Yêu cảnh giới đã hoàn toàn hóa thành hình người, tộc nhân khác bề ngoài đều quá nổi bật, một khi tới đây chính là rước họa vào thân.
Thẩm Thạch nói: "Chúng ta đi qua đi."
Ngọc Lâm nói: "được."
Hai người men theo con đường đi tới, cũng không lâu lắm, một con hồ ly bỗng nhiên từ trong rừng cây chui ra, sau đó phát ra vài tiếng kêu vui sướng, thoáng cái lẻn đến bên Thẩm Thạch rồi. Thẩm Thạch cũng có chút ít kinh ngạc, hặc hặc nở nụ cười , sau đó xoa xoa đầu hồ ly.
Đúng như Thẩm Thạch nói lúc trước,khi hắn và Ngọc Lâm tiến vào thiên tình thành, cũng không có bất kỳ ai phát hiện ra điều gì bất ổn, tối đa chỉ là vài tên sắc quỷ nhiều lần ngó trộm dung mạo kiều mị của Ngọc Lâm mà thôi. Mà Ngọc Lâm cũng là lần đầu xâm nhập lãnh địa của nhân tộc,một chút cảm giác không thoải mái vô thức dâng lên trong lòng, nhưng nàng vẫn rất nhanh ép xuống.
Hai người bên trong thành đi dạo tùy ý,Thẩm Thạch khẽ giới thiệu cho nàng nghe về các công trình kiến trúc ,nhưng khi nghe đến số nhân khẩu bên trong thành,nhìn sợ qua cũng gấp hơn mười lần với nhân số Thiên Thanh Xà Yêu bộ tộc ,vậy mà hầu như tất cả tu sĩ đi trong thành đều là người tu đạo, cho dù là dùng định lực của Ngọc Lâm, cũng không nhịn được run lên trong lòng, hít sâu một hơi khí lạnh.
Sắc mặt của nàng thoạt nhìn có chút tái nhợt.
Có lẽ mới đầu nàng cho rằng Thẩm Thạch đã có chút phóng đại, nhưng đi tới đi lui, thời gian trôi đi khiến ngay cả Ngọc Lâm cũng đã tin.
Nhân tộc, thật là đã đã cường đại hơn xa so với yêu tộc. Nhân tộc, chỉ cần một cái đầu ngón út nho nhỏ cũng đủ nghiền nát bộ tộc của nàng.
Vì cái gì. . . Tại sao lại như vậy?không công bằng!
Thần thái nàng dần bình tĩnh,nhưng trong nội tâm âm thầm không cam lòng mà la lên một tiếng, một cỗ ý chí bí phẫn tự nhiên sinh ra. Có lẽ cũng chính bởi vì tâm tình kích động, cho nên nàng cũng không có chú ý đến việc đang cùng Thẩm Thạch chậm rãi tiếp cận tòa thượng cổ truyền tống pháp trận của thành trì này.
"Ngươi xem." Thẩm Thạch đứng cạnh nàng nói, "đây chính là trung tâm tòa thành, còn kia là tòa Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận , từ nơi này đi ra, có thể đến Thiên Hồng thành bên trong Hồng Mông chủ giới."
Nói xong,hắn vẫn như cũ, thần sắc bình tĩnh tiến về phía trước ,nhìn qua thì đã cách xa tòa truyền tống pháp trận này mấy trượng rồi.
Không biết tại sao, Ngọc Lâm bỗng nhiên tim đập mạnh một cái, bước chân đột ngột dừng lại,liếc nhìn Thẩm Thạch , thấp giọng quát to một tiếng, nói:
"Đứng lại!"