[ĐK Dịch] Lục Tiên - Tiêu Đỉnh

hien055

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
ok.
Chương 396: Phá Trận

Long mạch tại Hồng Mông chủ giới cũng không phải là cái tên lạ lẫm. Trên thực tế thì cái từ này đã tồn tại rất nhiều năm tháng, chẳng qua chỉ là trải qua thời gian dài đằng đẵng nhưng hai chữ này vẫn một mực che đậy tầng tầng bí mật. Cái gọi là Long mạch kỳ thật cũng chẳng có quan hệ mấy đến Long tộc. Phần lớn Long mạch là để chỉ một số vị trí địa lý là Động Thiên Phúc Địa- Linh Sơn Thủy Tú trong truyền thuyết có tầm ảnh hưởng lớn đến sự hưng suy mạnh yếu của cá nhân hay chủng tộc, thậm chí là của cả một triều đại. Đơn giản mà nói thì nó có thể ảnh hưởng đến vận mệnh một thứ gì đó. Còn về phần tại sao lại dùng chữ Long thì đến nay chắc là không còn cách nào khảo chứng rồi. Dù sao thì cũng là xưa bày nay học theo. Ngày trước Thẩm Thạch có xem qua một ít điển tịch cổ thì kỳ thật cũng có người đưa ra điều hoài nghi này và suy đoán rằng có lẽ là do sự cường đại của Long Tộc sánh ngang thần linh cho nên mới dùng cái mệnh danh ấy.

Dĩ nhiên đến hôm nay thì chuyện Long mạch đều như là những chuyện vô cùng lạ lẫm, mang trong mình tràn đầy sắc thái thần bí. Kỳ thật nhiều năm qua trong Tu Chân giới cũng có rất nhiều tranh luận. Đối với người học rộng hiểu nhiều thì xì mũi coi thường lại còn cho rằng năm đó Thiên Yêu Vương Đình đồn đãi bừa bãi, toàn bịa đặt những lời vô căn cứ; tuy nhiên thì cũng có người lại vô cùng tin tưởng chuyện này. Tóm lại thì nó cũng chỉ là những ghi chép lung tung. Dù sao thì vận mệnh cũng có chút hư vô mờ mịt cho nên ít nhất cũng phải một đoạn thời gian nữa thì mới có kết quả rõ ràng. Mà cho đến cùng thì có phải do Long mạch gây ra hay không, và điều đó liệu có đúng với đủ loại giải thích.

Từ trước đến nay Thẩm Thạch chưa từng quan tâm đến cái gì gọi là Long mạch, nhưng lúc trước Hoàng Minh ở bên dưới địa cung Yêu Tộc đã tỏ ra nghiêm túc lạ thường phó thác cho hắn chuyện ấy nên phần nào đã đặt sự chú ý của Thẩm Thạch tới nơi đây. Hoàng Minh trước kia đã nói cho hắn biết Long Mạch bên kia Yêu giới chính là trụ cột chống đỡ cuối cùng của Yêu Tộc. Lúc này chỉ cần hủy cái Long mạch kia thì đã có thể rốt ráo hủy diệt toàn bộ Yêu tộc rồi.

Nói thực ra thì Thẩm Thạch cũng vô cùng hoài nghi về chuyện này nhưng tình huống lúc đó cũng chỉ có thể là đáp ứng trước mắt. Lúc từ miệng Hoàng Minh hắn mới biết được vị trí cùng bề ngoài đặc thù của Long Mạch ở Yêu giới đại khái có
phần giống như bảy cây trụ tế đàn ở Hắc Ngục sơn mạch, mà đặc thù cơ bản nhất là ở trên đài tế đàn có một cái đầu lâu cực lớn.

Thẩm Thạch còn nhớ rất rõ khi Hoàng Minh nói với hắn trên mặt lại lộ ra một vẻ biểu cảm vô cùng khó nói. Phải qua một thời gian, nam tử mang trong mình huyết mạch Yêu Tộc kia mới nói ra cái bí mật vô cùng hệ trọng:

Bí mật truyền thừa của Lịch đại Yêu Hoàng truyền miệng lại nói rằng Đầu lâu cực lớn kia chính là di hài của Thiên Yêu Hoàng đời thứ nhất, Yêu tộc Thủy Tổ. Chỗ tế đàn bí mật kia chính là nơi thờ phụng Thiên Yêu Hoàng viễn cổ Yêu Tộc đồng thời cũng nhờ di hài Thiên Yêu Hoàng cổ xưa trấn thủ Long mạch duy trì vận mệnh yêu Tộc. Căn bản theo lời Hoàng Minh nói thì cái tế đàn kia phải là nơi được che giấu hết sức kín đáo, người ngoài hoàn toàn không được biết.

Mà trên thực tế thì có lẽ cũng đúng như thế, ít nhất là trong trí nhớ Thẩm Thạch thì trong ba năm ở Yêu Giới tuy là hắn sinh hoạt trong Hắc Ngục sơn hỗ trợ Thiên Thanh Xà Yêu đánh Đông dẹp Bắc nhưng chưa từng nghe nói qua ở sâu bên trong Hắc Ngục sơn có một chỗ như thế. Còn những thứ khác thì Yêu Tộc bao gồm cả Ngọc Lâm và lão Bạch Hầu cũng tưởng chừng như hoàn toàn không biết một điều gì.

Đến bây giờ thoạt nhìn như còn sót lại một chi Yêu Tộc đã tìm được chỗ tế đàn bí mật này, và cũng không biết bọn chúng đã bằng cách nào mà kích hoạt được cấm chế bên trong tế đàn để đối phó với đại quân Quỷ Vật hùng mạnh bên ngoài. Thẩm Thạch cũng không nghi ngờ Hoàng Minh đã dối gạt mình điều gì bởi vì bất luận là chuyện gì thì chuyện đó cũng không nhất thiết phải dối gạt. Có lẽ vài năm trở lại đây bên trong Yêu giới đã xảy ra chuyện gì mà mình không hề biết.

Đến lúc này Lăng Xuân Nê tựa hồ đã chú ý đến thần sắc khác thường của Thẩm Thạch: "Thế nào? Người biết cái chỗ kia à?"

Thẩm Thạch trầm ngâm giây lát rồi trả lời: "Trước kia có nghe qua hình như là nơi Yêu Tộc thờ cúng Tổ tiên nhưng không dám chắc là có điểm nào giống hay không."

Lăng Xuân Nê nhẹ cười nói: "Đi thôi, ta với ngươi qua đó xem, ngươi thông minh như vậy nói không chừng còn có thể giúp ta một chút đấy."

Thẩm Thạch im lặng. Lăng Xuân Nê thì nhìn hắn mỉm cười hỏi:"Ngươi sẽ giúp ta chứ?"

Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu xong đáp:"Đầu tiên ta không biết mình có đủ bản lĩnh để giúp ngươi hay không, thứ hai là ta không thể nghĩ ra được lí do gì khiến ta phải giúp cho ngươi? "

Lăng Xuân Nê hơi cười bước tới trước giống như không hề để ý gì tới những lời của Thẩm Thạch. Thẩm Thạch đi theo sau nàng mà ý niệm trong đầu cuồn cuộn chuyển động. Trước kia Hoàng Minh đã nói với hắn rất rõ về cái tế đàn Long mạch Yêu tộc kia, kể cả là cách phá hủy triệt để nó như thế nào. Chẳng qua là tới cùng thì có nên làm hay không đây? Nghe khẩu khí vừa rồi của Lăng Xuân Nê thì dường như có một nhóm người rất trọng yếu trong Yêu Tộc đang trốn trong tế đàn, nếu như thật sự phải phá vỡ cấm chế chỉ sợ những Yêu Tộc kia lập tức phải chịu chết thảm.

Nghĩ tới đây nội tâm Thẩm Thạch bỗng nhiên khẽ động nhưng mà là đối với những lời Hoàng Minh nói lúc trước sinh ra lòng hoài nghi. Phải biết rằng cho đến hôm nay thì cái long mạch kia còn chưa bị đánh vỡ nhưng Yêu Tộc ở Yêu giới đã biến thành bộ dạng như thế nào rồi. Nhân tộc, Quỷ tộc hoành hành, Yêu Tộc như ngọn đèn leo lét trước gió. Thậm chí Thẩm Thạch còn nghi rằng nếu như chẳng có ai đánh vỡ long mạch kia thì Yêu Tộc trong Yêu giới này cũng đã không còn chút sinh ý nào cho nên đến chuyện quật cường lần nữa xem ra có vẻ hiếm hoi.

Tính ra chuyện vừa nói thoạt nhìn chẳng có bao nhiêu quan hệ với Long mạch a?

(*Cái cha Tiêu ĐỈnh này nghĩ đi đâu, chuyện đánh vỡ Long mạch là để yêu tộc không tu được- còn cái chuyện hưng suy thì lại là một chuyện khác).
---------------------
Mấy ngày sau bên trong một đoàn Quỷ Vật hung tợn, Lăng Xuân Nê cùng Thẩm Thẩm bước chân tới một sơn cốc sâu bên trong Hắc Ngục sơn. Sơn cốc là một bãi cỏ bằng phẳng chiếm diện tích khá lớn, sát mép bên trong có một tế đàn cực lớn dài gần trăm trượng. Bắt mắt nhất chính là cái đầu lâu cực lớn cung phụng bên trên tế đàn kia, đứng ở nơi rất xa sơn cốc đều có thể trông thấy được.

Thẩm Thạch đứng từ xa nhìn lại bất giác hít một hơi khí lạnh.

Từ nơi đây nhìn sang đã thấy kích cỡ cái đầu lâu vượt hẳn cốt cách Nhân Tộc hay Yêu Tộc bình thường hiện nay, thậm chí là vượt xa luôn cả hình hài một người trưởng thành. Nếu như ước đoán thì chủ nhân của bộ cốt cách này chỉ sợ ít nhất là bộ dáng của một Cự Nhân cực kì to lớn.

Là một cự nhân Yêu tộc thủy tổ sao?

Thẩm Thạch hơi nhíu mày cẩn thận suy ngẫm giây lát nhưng chẳng nhớ ra điều gì có liên quan đến những ghi chép trong sách vở. Những truyền thuyết về Thiên Yêu Hoàng của Yêu Tộc cho đến nay bất kể là do Nhân Tộc hay Yêu Tộc nói ra đều là những câu chuyện huyền hoặc, còn những ghi chép để lại thì đã mai một từ lâu.

Cho nên khi Thẩm Thạch tiếp cận gần vùng tế đàn lập tức đã thấy được rất nhiều thân ảnh Yêu Tộc ở sâu bên trong chỗ kia. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một điều, nếu như cái Khô Lâu cực lớn trước mắt quả nhiên là Thiên Yêu Hoàng thì có lẽ bản thân Yêu Tộc vẫn còn tiềm lực thập phần cường đại vẫn chưa phát huy được a.

Bảy cây trụ lớn đứng sừng sững bao quanh tế đàn bị một lực lượng vô hình nào đó thúc giục lập thành một trận pháp bao phủ xung quanh tế đàn khiến cho vô số Quỷ Vật không thể nào nhúc nhích một bước.

Thẩm Thạch chăm chú nhìn thật lâu, sắc mặt dần trầm xuống. Một lát sau hắn quay qua Lăng Xuân Nê hỏi:

"Ta muốn đi xem xét thử có cách gì phá trận này có được hay không?"

Trong mắt Lăng Xuân Nê hiện lên một tia thỏa mãn vô cùng, gật đầu cười nói: "Ta biết ngay là ngươi sẽ giúp ta mà. Được rồi, ngươi đi đi."

Chương 397: Ngôn ngữ Cổ Yêu.

Ở nơi sâu bên trong Hắc Ngục sơn mạch, Thẩm Thạch chậm rãi bước đi, cách một khoảng hắn lại thấy có một đám Yêu Tộc tụ lại xung quanh tế đàn. Đồng thời trên bảy cây trụ tế đàn sừng sững quang mang rực rỡ tản mác khí tức cổ xưa. Ngẫu nhiên trên một hay hai cây cột đá nào đó bất chợt thoáng lên một ánh lửa điện sáng ngời, nhưng lực lượng tỏ ra vô cùng cứng rắn khiến người ta cảm giác hít thở khó khăn.

Vô số Quỷ Vật chen chúc nhau như thủy triều chiếm hết khoảng một phần ba khoảnh đất, song lại không dám vượt qua cái giới hạn này - một cái giới hạn vô hình nhưng lại hoạch định rõ ràng ranh giới ngay trước người Quỷ Vật, giống như là phô trương uy nghiêm thượng cổ.

Nhân số Yêu Tộc trong sơn cốc rất nhiều, nhìn sơ sơ chí ít cũng mấy nghìn người. Hơn nữa đủ loại chủng tộc lẫn lộn với nhau. Tình huống trước mắt quả là rất hiếm thấy kể từ khi mất đi đại nhất thống Thiên Yêu Vương Đình sau đó lại lâm vào nội đấu gay gắt giữa các tộc Yêu. Cho dù là năm đó Thẩm Thạch cũng có đôi lần thấy tộc Thiên Thanh Xà yêu thu nhận những dị tộc, tuy nhiên thì những bộ phận trọng yếu vẫn được người của Thanh Xà nhất tộc nắm giữ. Thế nhưng lúc này lại xuất hiện một đoàn Yêu Tộc chen chúc lộn xộn, mà dường như chẳng có nổi người nào gọi là tâm phúc của đại tộc cầm đầu.

Quỷ vật hung ác gầm thét trước Sơn cốc. Đối với huyết nhục tươi sống thèm muốn nước miếng chảy ròng ròng. Tuy rằng bị lực lượng thần bí của tế đàn ngăn lại bên ngoài nhưng cỗ hung uy vẫn áp bách vô cùng cường đại, quả thực nếu như đột nhiện lực lượng thần bí kia mất đi thì không biết thảm sự kế tiếp là gì sẽ phát sinh đây. Cũng chính vì vậy mà tạm thời là an toàn nhưng thần sắc trên mặt những Yêu tộc kia cũng chẳng tốt lên, hơn nữa không có lấy tới một người dám bước gần tới trước sơn cốc.

Cũng chính lúc này bỗng nhiên đại quân Quỷ Vật bên kia tách ra, nhao nhao thối lui về hai bên nhượng ra một con đường. Hành động dị thường này lập tức làm cho những Yêu Tộc bên trong tế đàn tập trung chú ý. Từ trong đại quân Quỷ Vật đi ra một người hình dáng hoàn toàn khác hẳn những Quỷ Vật hung ác xấu xí kia càng làm cho tất cả Yêu Tộc cả kinh.

Người này đương nhiên chính là Thẩm Thạch.

Đi giữa đám Quỷ Vật diện mạo xấu xí, bao trùm tanh hôi, đối với hắn đây không phải là lần đầu tiên nhưng cảm giác vẫn là thập phần chán ghét. Bất quá chán ghét thì chán ghét chứ thực lực không bằng người thì cũng chỉ có thể cố gắng mà chịu đựng.

Hắn chỉ có thể cố gắng không chú ý tới những diện mạo khó ưa xung quanh, tựa hồ diện mạo những Yêu Tộc dưới tế đàn đều trở nên thuận mắt hơn nhiều. Tuy rằng bàn về lịch sử thì những Yêu Tộc này cùng Nhân tộc cũng không có gì gọi là hảo cảm.

Hắn tiếp cận tế đàn gần hơn để quan sát kĩ hình dáng bảy cây cột đá cùng cái đầu lâu cực lớn và tình hình đại bộ phận Yêu Tộc lẩn trốn như thế nào. Thẩm Thạch liền phát hiện cách tổ chức của bọn Yêu Tộc này có chút kỳ quái. Trong nội tâm nghĩ thầm chẳng lẽ ở đây đều là những con cá may mắn lọt lưới tụ tập về đây hay sao. Bất quá hắn cũng nhanh chóng thu hồi tâm tình, cũng chẳng nhọc công suy nghĩ tình huống của những Yêu Tộc này như thế nào. Huống chi lúc này hắn chỉ muốn làm một điều đó là, phá hủy cấm chế nơi đây.

Nếu như những lời trước kia Hoàng Minh nói với hắn đều là thật thì cái chỗ đàng trước kia chính là tế đàn thờ phụng Thiên Yêu Hoàng, long mạch của yêu Tộc. Mặc dù theo lời nói của Hoàng Minh thì vốn cái sơn mạch này phải nằm sâu trong lòng đất mới đúng. Năm đó Thẩm Thạch từng ở Hắc Ngục sơn ba năm cũng chưa từng nghe qua nơi nào có một cái tế đàn quy mô như thế. Bằng không mà nói thì tuyệt đối Thiên Thanh xà yêu nhất tộc quyết không có khả năng là không biết một chút gì về nơi đây. Hẳn là mấy năm gần đây trong Yêu giới đã xảy ra chuyện gì mới phát sinh dị biến làm cho tế đàn trồi lên mặt đất như thế.

Bất quá những sự tình này thoạt nhìn vô cùng quỷ dị nhưng lúc này đây Thẩm Thạch không quản được nhiều như vậy, bởi vì hắn vẫn còn trong tay quái vật kia, giữa đại quân Quỷ Vật hắn căn bản không có cách nào thoát thân được. Nhưng trước mắt hắn đã có một cơ hội duy nhất, nếu như Hoàng Minh không có lừa hắn.

Hắn nhàn nhạt nhìn qua những khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của đám Yêu Tộc kia, sau đó tiếp tục bước về phía trước. Nhìn phương hướng của hắn là chỗ bảy cây cột đá cực lớn đàng kia.

Bên trên cột đá thô sơ giản dị chỉ có điêu khắc một ít đồ án cổ sơ, nhìn lại có phần giống với một Đồ đằng* cổ xưa, nhưng là cái gì thì không thể phân biệt nổi. Thẩm Thạch dừng lại dưới gốc một cột đá chăm chú nhìn một hồi, cau mày tựa hồ là nhớ lại hay phân biệt điều gì đó. Xong lại lắc đầu xoay người đi sang chân cột đá tiếp theo tiếp tục suy nghĩ.

*Đồ đằng là nhân vật tối cao nắm quyền sinh sát ở một địa phương nào đó. Giống như lãnh tụ vậy đó.

Bảy cây cột đá sừng sững xung quanh tế đàn cách giới tuyến vô hình rất gần. Trên thực tế cỗ lực lượng cường đại thần bí kia tràn ngập khắp cây cột đá, rất có thể cấm chế là được kích phát bởi bảy cây cột đá này.

Thế nhưng lúc này không ai biết rốt cục Thẩm Thạch đang làm cái gì, chẳng qua là bộ dáng của hắn thấy thế nào cũng không giống là đang cứu vớt muôn dân trăm họ. Cho nên những Yêu tộc bên trên tế đàn lập tức trở nên khẩn trương, hơn nữa còn có người tức giận lớn tiếng quát mắng hắn.

Thẩm Thạch đang đi nghe được tiếng chửi rủa liền phát hiện trong ý chửi rủa cũng không lớn tiếng nhục mạ thân phận Nhân Tộc của hắn. Ngược lại có không ít người vẫn đang coi hắn là người của tộc Quỷ Vu. Có lẽ những Yêu Tộc này vẫn còn chưa biết kẻ thù huyết hải thâm cừu Nhân Tộc kia đã vào trong Yêu giới.

Đúng là đã sớm bị vây ở chỗ này sao?

Thẩm Thạch không dừng bước, mặt không đổi sắc bước sang cây cột đá khác, ngẩng đầu nhìn đồ văn khắc trên đó. Lát sau hắn lại buông tha cho cây cột đá này lại tiếp tục hướng sang cây cột đá khác.

Cứ lặp đi lặp lại ba bốn lần như vậy, cũng không biết từ khi nào trong sơn cốc đã hoàn toàn im lặng. Một cỗ khí tức kì dị phủ xuống tòa sơn cốc khiến con người ta bất giác phải ngậm miệng lại. Tất cả ánh nhìn hết thảy đều tụ lại một tiêu điểm là thân ảnh Nhân Tộc thập phần nhỏ yếu kia.

Cho đến khi Thẩm Thạch đột nhiên dừng bước.

Đôi mắt hắn chăm chú nhìn cây cột đá thứ sáu. Bên trên khắc dấu vết của đồ đằng cổ xưa, một bích họa cổ sơ phác thảo một bộ tranh vẽ cổ xưa mơ hồ có thể thấy được hình ảnh giữa thiên địa một Cự Nhân bễ nghễ trước vạn vật, vô số sinh linh bé nhỏ quỳ lạy dưới chân hắn.

Thẩm Thạch hít sâu một hơi, giơ hai tay lên trước chân cột đá, miệng hắn lẩm bẩm một tràng âm tiết vô cùng phức tạp thật sự tối nghĩa. Thế nhưng cơ hồ tại cùng lúc đó yêu Tộc bên trong tế đàn đột nhiên trở nên bạo động. Theo sau đó là một thanh âm không thể che giấu nổi sự kinh hãi đột nhiên vang lên:

"Cổ, ngôn ngữ Cổ Yêu !"
 

thanh54321

Phàm Nhân
Ngọc
-1.386,88
Tu vi
0,00
Chương 400 : Cổ linh

Đối với Thẩm Thạch mà nói, vô luận ra sao cũng không thể liên hệ cỗ hài cốt trước mặt với bộ khô lâu cực lớn trên tế đàn long mạch ở ngoài kia, khó có thể tưởng tượng làm cách nào một thân thể bình thường có thể mang trên cổ một cái đầu to như cái gò đất, tình cảnh quỷ dị này khiến cho hắn dù kiến thức rộng rãi cũng không cách nào tiếp nhận.

Chẳng lẽ thủy tổ vĩ đại của yêu tộc chính là một quái vật cực biến thái?

Hay hoặc là căn bản cỗ hài cốt trước mắt hắn không phải của thiên yêu hoàng?

Đủ loại nghi vấn hiện lên trong đầu thẩm thạch , trước đây khi hắn cùng hoàng minh thảo luận, căn bản không hề đề cập đến những việc thế này, trên thực tế, nguyên bản hoàng minh cho rằng từ cái khô lâu cực lớn ở phía ngoài thì suy ra bộ thi hài bên trong phải cực kỳ vĩ đại.

Thẩm Thạch đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào bộ khô lâu một lúc lâu, khi tâm tình của hắn đã trở lại bình thường, lúc này mới bắt đầu quan sát xung quanh. Hỏa quang chiếu ra từ lòng bàn tay hắn, chiếu sáng xung quanh bệ đá, nhưng nhìn một lúc cũng không có bất kỳ chỗ nào đáng chú ý, nham thạch bề mặt khô ráp cứng rắn, điều duy nhất bên trong tòa mật thất này khác với bên ngoài là tùy ý có thể thấy được những tinh thể xinh đẹp sáng bóng kỳ dị hiện ra với đủ mọi màu sắc.

Nếu như thực sự cái bộ hài cốt trước mắt hắn vô cùng cường đại, hay chính là thiên yêu hoàng được yêu tộc sùng bái kính ngưỡng từng thống trị hồng mông thế giới vô số năm tháng dài dằng dặc, thì quang cảnh nơi này không khỏi quá mức đơn sơ rồi. Thẩm Thạch thu hồi ánh mắt, bắt đầu quan sát bộ hài cốt không đầu một lần nữa.

Vô luận nhìn từ góc độ nào, đây đều là một bộ di cốt không khác gì hài cốt nhân tộc, trừ việc bên ngoài bộ xương có màu bạch ngọc, mơ hồ tỏa ra ánh sáng ôn nhuận trắng bóng ra xung quanh, thì không còn gì đặc biệt. Sự vật trước mặt hắn so với sự phỏng đoán của hoàng minh hoàn toàn bất đồng. Hắn đứng tại chỗ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng quyết định mặc kệ thế nào, dù cuối cùng có xảy ra chuyện gì hoặc là hắn sẽ chẳng thể biết được chân tướng sự việc, nhưng hắn đã đáp ứng hoàng minh đến nơi này, như vậy thì vẫn phải hoàn thành việc đã hứa.

Hỏa cầu sáng ngời chậm rãi bay lên không trung, yên lặng tỏa ra ánh sáng soi rọi không gian, cùng lúc đó, Thẩm Thạch thò tay vào trong như ý đại lấy ra một cái bình ngọc dài chừng nửa gang tay. Hắn nhìn qua hài cốt trên bệ đá, khẽ nhíu mày, sau đó trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng, cẩn thận từng li từng tí mà mở nắp bình, sau đó đổ thứ trong bình về đám xương trắng.

Một hỗn hợp đen đậm và đặc sệt vô cùng, nhìn giống như một thứ nước bùn, chậm rãi từ trong bình ngọc chảy ra, ở giữa không trung từng giọt chảy xuống, giống như thời gian đột nhiên chậm lại, nhỏ xuống đám xương trắng từng tí một.

Chung quanh an tĩnh đến đáng sợ, Thẩm Thạch không rời mắt mà nhìn chằm chằm vào thứ hỗn hợp màu đen như nước bùn đang chậm rãi rơi xuống bộ hài cốt . Cũng không có bất kỳ tiếng động hay biến hóa nào phát sinh, bùn đen chẳng qua chỉ nhẹ nhàng bám lên trên bộ xương, nhưng nếu nhìn kỹ thì, có thể nhận thấy ở chỗ tiếp xúc, một làn khí hắc ám quỷ dị đang thẩm thấu vào màu bạch ngọc ôn nhuận vốn có bên ngoài bộ xương.

Mọi việc được tiến hành một cách hết sức yên tĩnh không chút ồn ào, bản thân thẩm thạch không nhịn được liên tục thở dồn dập, chậm rãi nhưng không ngừng nhỏ thứ nước đen kỳ quái xuống bên ngoài bộ bạch cốt, từ tay đến chân, lại đến bộ ngực rồi xương sống, một chút cũng không rơi ra ngoài. Trong như ý đại của hắn bình ngọc tương tự thế này còn đến mười bình, đó đều la hoàng minh giao cho hắn, bọn họ chuẩn bị nhiều như vậy là vì muốn đối phó với một bộ hài cốt to như hòn núi nhỏ, nhưng mà bây giờ chỉ cần một bình cũng đủ sài.

Thẩm Thạch cũng không biết thứ bùn đen kỳ quái này là cái gì, chẳng qua là khi hoàng minh giao cho hắn sắc mặt lão thập phần cẩn trọng, cũng nhiều lần dặn dò hắn cẩn thận, có thể nghĩ thứ mà hoàng minh muốn đối phó không phải là tầm thường. Tuy rằng Thẩm Thạch một mực nghĩ mãi mà không rõ làm cách nào quanh năm suốt tháng hoàng minh bị nhốt dưới địa cung yêu tộc nhưng lại kiếm ra được thứ đối phó với thiên yêu hoàng, nhưng mà nếu như Hoàng Minh đã bày cách, hắn nghe theo là được.

Khi giọt bùn đen cuối cùng nhỏ xuống, đem cái bộ hài cốt thống khổ trong t.ư thế cuộn mình hoàn toàn nhuộm thành màu đen , Thẩm Thạch từ trên bệ đá đi xuống, sau đó tránh đi thật xa, chọn một bệ đá khác ngồi xuống.

Hỏa cầu chẳng biết đã tắt từ bao giờ, ánh sáng bên trong mật thất biến mất, hắc ám lại một lần nữa bao phủ mọi thứ. Thẩm Thạch tĩnh tọa trong bóng đêm, lặng yên chờ đợi.

&&

Không biết từ lúc nào, trong bóng tối hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ quái, sâu thẳm lại quỷ dị, như tiếng côn trùng kêu vang, lại như tiếng tằm ăn dâu vào mùa xuân, từng chút một, vang vọng khắp nơi.

Đột nhiên, một tiếng thanh thuý nổi lên, như cục đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, lập tức kích phát một loạt tiếng náo động khác, thanh âm như tiếng côn trùng đột nhiên đại thịnh, ông ông ông ông liên tiếp, sau đó một đạo hào quang, đột nhiên từ sâu trong hắc ám rực lên.

Đó là một dải ánh sáng màu trắng, phát ra từ nơi sâu nhất trong bóng tối, nhờ thứ ánh sáng ấy, Thẩm Thạch chứng kiến rõ ràng, đạo bạch quang ấy có nguồn gốc từ thứ nước bùn đậm đặc, phía trong bùn đen bạch cốt đã bị thẩm thấu gần một nửa, hơn nữa vẫn còn đang không ngừng biến màu.

Bộ xương vốn toả ra ánh sáng ôn nhuận xanh ngọc, đã bắt đầu biến thành đen, mà đạo bạch quang kia, giống như là những nỗ lực giãy dụa cuối cùng, từ bên trong di cốt bắn ra. Chẳng qua là bị một lực lượng hắc ám đen đậm như mực bao vây, thứ ánh sáng này tỏ ra đặc biệt yếu ớt, thời gian dần trôi qua, đạo quang huy này cũng dần dần phai nhạt.

khi mọi thứ lại chìm trong bóng tối , khi âm thanh quỷ dị ngừng vang lên, tựa như một con đường cuối cùng đi tới đích, một sinh mệnh cuối cùng cũng chấm dứt.

Vô thanh vô tức, dường như chẳng có gì, lại giống như hết thảy đều đã biến mất.

Thẩm Thạch đợi thật lâu, mới chậm rãi đứng lên, cẩn thận đi đến bệ đá, cùng lúc đó một hoả cầu khác lại được hắn tạo ta, soi sáng không gian, tản ánh sáng ra bốn phía.

Hết thảy vẫn tĩnh lặng như cũ, không có bất kỳ chỗ nào phát sinh dị biến long trời lở đất, có lẽ dù là sinh mện vĩ đại cũng không thể ngăn cản cái chết cùng năm tháng ăn mòn, cường thịnh một thời cuối cùng cũng trở về tĩnh lặng, hết thảy cuối cùng tan thành mây khói.

Trên bệ đá, bùn đen tứ tán, nhưng mà làm cho người ta giật mình chính là, bộ hài cốt màu trắng chẳng những hoàn toàn biến thành màu đen, hơn nữa lại vỡ vụn từng khúc, hóa thành vô số mảnh, trở thành một thứ hỗn độn.

Cái này chính là thịt nát xương tan à. . .

Thẩm Thạch ngước mắt quan sát, đồng tử có chút co rút, bỗng nhiên suy nghĩ, Hoàng Minh đối với Tổ Tiên, hoặc là đối với xuất thân yêu tộc của hắn, thù hận thấu xương đến mức nào?

Thiên yêu hoàng vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cuối cùng kết cục chính là như vậy sao? Thẩm Thạch có hơi mờ mịt, nhưng mà ngay cạnh hắn, đột nhiên, một lực lượng khí tức cổ xưa bỗng xuất hiện bên trên bệ đá.

Hắc ám yên tĩnh giống như biển lớn giận dữ rồi nổi lên phong ba, bắt đầu mãnh liệt bành trướng, Thẩm Thạch chấn động, vô thức muốn hướng lui về phía sau đi, nhưng mà trong giây lát chỉ cảm thấy thân thể ngày một nặng, một lực lượng đáng sợ vô hình trực tiếp áp chế hắn.

Hắn dốc sức liều mạng mà giãy giụa, nhưng cơ thể vô lực , lúc hắn ngẩng đầu về phía trước quan sát, không ngờ lại trông thấy, một đôi cự nhãn cực lớn loé ra hào quang đỏ thẫm, ở thâm sâu trong bóng tối phía trên bệ đá hiện ra.

Khí tức cổ xưa mà tang thương xuất hiện, mọi thứ tựa hồ cũng trở nên mâu thuẫn.

Khi ánh mắt cổ xưa ấy rơi xuống thẩm thạch đang giãy giụa trên mặt đất như con sâu cái kiến, một thanh âm đột nhiên vang vọng trong bóng tối hắc ám, như xuyên qua năm tháng sâu thẳm mà kêu gọi, vang bên tai thẩm thạch:

"Con cháu của ta, ngươi tới cứu ta sao. . ."
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top