Ngắn và rất ngắn

Status
Not open for further replies.

Nam Tiên Sinh

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Bóng nắng, bóng râm
Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
- Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có mẹ, có con
Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
Trời vẫn nắng, vẫn râm...
...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
(Sưu tầm)​
 
Last edited:

Nam Tiên Sinh

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Bàn tay
Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả, em luồn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.

Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.
(Sưu tầm)
 
Last edited:

Nam Tiên Sinh

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Xa xứ
Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.
Thư đầu viết: "ở đây, đường phó sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình..."
Cuối năm viết: "mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm..."
Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..."
(Sưu tầm)
 

Nam Tiên Sinh

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Cua rang muối
Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
- Cua rang muối thật đó mẹ.
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
- Còn răng đâu mà ăn?!
(Sưu tầm)​
 

Nam Tiên Sinh

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Gia đình
Mấy năm trước, cháu được một tuổi rưỡi, nói bập bẹ, mới biết đi. Bà vỗ tay mừng cháu. Mẹ cười hạnh phúc.

Hai năm sau, cháu đã vào lớp một. Bà bị tai biến mạch máu não, nằm liệt gường, không nói được. Nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt mẹ.

Sau nhiều tháng điều trị, bà bỗng nói được, rồi bà chống gậy tập đi. Bà đi được, cháu vỗ tay mừng bà. Mắt đẫm lệ, mẹ cười.
(Đào Thị Diễm Tuyết)
 

Nam Tiên Sinh

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Lớn
Năm con một tuổi, cha mẹ là đôi chân của con. Năm con 7 tuổi, cha mẹ là người đẹp nhất, giỏi nhất. Năm con 18, cha mẹ như bạn con. Năm con 30, cha mẹ là quân sư. Năm con đã ngũ thập tri thiên mệnh, cha mẹ là nỗi lo. 50 tuổi, con sợ con mồ côi, sợ không ai trả lời con: với cha mẹ, con là ai?

Lớp 8. Nhìn anh chị lớp 9 khóc, " đồ dở hơi". Lớp 11, nhìn anh chị lớp 12 khóc, " mình sẽ chẳng yếu đuối thế đâu". Thi xong, sắp nhập học, bạn bè mỗi đứa một nơi, " bao giờ mình mới lại được khóc nhỉ!"

Trung thu. Còn nhớ như in vầng trăng sáng rực, to đùng. Hai thằng bé, với cái đèn làm bằng quả bóng nhựa rạch một miếng, đang đi với nhau trên con đường màu trắng bạc. Nhà nó nghèo, học khác trường mình. Giờ gặp nhau chỉ biết cười rồi hỏi nhau đi đâu.......... T__T
(Hàn Thu Cúc)​
 

Nam Tiên Sinh

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Tình đầu
Mười tám tuổi, yêu tha thiết, tỏ tình. Nàng chu mỏ: học trò, nhỏ xíu, bày đặt. ...

... Hai mươi hai, Thiếu úy Sư Đoàn 18, về phép đến thăm, nàng lạnh lùng. Sợ làm góa phụ lắm. Hai mươi sáu Đại úy Trưởng khối CTCT Trung Đoàn. Khó chết rồi, xin bỏ trầu cau. Nàng ậm ừ để suy nghĩ lại đã. Tháng 4/75 chạy giặc, lạc mất nhau.

Ở tù ra, gặp lại. Nàng đã có chồng, hai con. Buồn và mặc cảm, thôi cứ vậy không lấy ai. Ba mươi năm sau, lận đận quê người, gặp lại. Nàng chồng chết, các con trưởng thành ra ở riêng. Mừng rơn, mời nàng đi ăn cơm tối nhà hàng. Tỏ tình. Nàng thẳng thừng: già rồi bận bịu nhau làm gì, ở một mình cho khỏe.
(Sưu tầm)​
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top