[ĐK Dịch] Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ

Status
Not open for further replies.

sleepy

 
Ngọc
-330,02
Tu vi
0,00
À, sau khi nghe góp ý thì ta thấy do đọc Vietphrase nhiều quá nên lẫn lộn cấu trúc từ của tiếng Việt và tiếng Trung rồi. Chấm dứt chuyện dịch ở đây, bye các đạo hữu.
Ta sẽ cố gắng dịch xong chương 305 để trả nợ.

Một đời ta tu hành, tuy chưa thành đạo, nhưng ít nhiều cũng cảm nhận đc một tia Thiên Địa đạo ý. Ta cũng ko chắc rằng mình hiểu đc ý của đạo hữu, nhưng ta biết một điều:

Nếu chỉ vì vài lời xúc xiểm của thế nhân mà mình không vững đạo thì đó không phải là Đạo. Đạo là chí tôn, bản ngã là độc tôn. Điều mình nghĩ là đúng, nó phải đúng. Nửa đường buông bỏ, đó ko phải là Đạo.

Ta nghe nói mấy lão già sáng lập Bạch Ngọc Giới có lập ra Thanh Thiên đường, nếu đạo hữu tự thấy mình chịu ủy khuất, hãy đến đó đòi công đạo. Còn nếu không, việc gì phải để lời giẻ rách của thế nhân ảnh hưởng đến đạo tâm?!
:hoa:
 
Last edited:

aluco

Phàm Nhân
Ngọc
-398,26
Tu vi
0,00
Chương 308 đã edit
Pháp tướng của Huyết sắc đại thụ mọc ra hai sợi dây mây thô to như cành cây, phía ngoài mọc tua tủa gai nhọn xanh.


Sau đó nhánh dây mây chợt rung lên một cái, gai nhọn xanh trên thân nó lập tức bắn chi chít về phía Thạch Mục. Bắn xong, mặt ngoài nhánh dây mây lại lóe lên lục quang, tiếp tục mọc ra một mảng gai nhọn mới.


Giờ phút này trên người Thạch Mục được bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu xanh cùng một tầng kim quang.


Ngay khi pháp tướng của đại thụ vừa xuất hiện hắn đã gia trì Phong Ảnh Thuật cùng Kim Cương Thuật Phù Lục trên thân thể, giờ phút này trong tay Hắc Đao huyễn hóa ra mấy đạo đao quang, một bên ngăn cản ngăn cản Huyết Quỳ Tôn Giả công kích, một bên tránh né những cái gai nhọn màu lục.


Dù sao đối phương cũng có được thực lực Địa giai trung kỳ, cộng thêm lực công kích của pháp tướng vừa gọi ra, khiến áp lực lên Thạch Mục tăng mạnh, hắn dần dần chống đỡ hết nổi.


Chẳng qua chỉ sau mấy hiệp, vòng bảo hộ kim cương bên ngoài thân thể của Thạch Mục đã không còn thấy bóng dáng, quần áo trên người vỡ vụn, lân phiến phủ bên ngoài thân dưới sự công kích của gai nhọn màu lục đã loang lổ vết máu.


May mà hắn đã luyện thành tầng thứ sáu của Đại Lực Ma Viên thoát thai quyết, thân thể vượt xa võ giả bình thường, nếu không khi đối mặt với công kích như thế dù cho có lân phiến hộ thể, đã đứt gân gảy xương từ lâu.


Trên trán Thạch Mục đã thấm đẫm mồ hôi, một mặt thúc giục các loại Phù Lục cùng Vẫn Thiết Hắc Đao nỗ lực chống đỡ, một mặt tìm cách thối lui rời xa khỏi vòng chiến.


Huyết Quỳ Tôn Giả cũng không buông lỏng chút nào, từng bước ép sát.


Hắc đao giao đụng một cú thật mạnh với một nhánh dây mây thô to của đối phương, thân thể Thạch Mục lập tức bị chấn động mạnh, bước chân lập tức lảo đảo.


Huyết Quỳ Tôn Giả cười cạc cạc một tiếng quái dị, dùng chân đạp xuống mặt đất một cái thật mãnh liệt.


Mấy nhánh mây huyết sắc từ dưới đất chui ra, nhanh như thiểm điện quấn lấy hai chân Thạch Mục, thân thể Thạch Mục lập tức không cách nào nhúc nhích.


"Tiểu bối cuồng vọng, đi chết đi!"


Huyết Quỳ Tôn Giả hét lớn một tiếng, gai nhọn ở bề mặt hai nhánh dây mây của Pháp tướng sau lưng lão chợt bùng lên ánh sáng lục, ngay lập tức sẽ phải bắn ra, muốn thông qua đợt tấn công này tiêu diệt nhanh gọn Thạch Mục.


Nhưng vào lúc này, Thạch Mục bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng nổi lên một đường cong.


Sau một khắc, sau lưng Huyết Quỳ Tôn Giả xuất hiện một đám sương mù màu đen, một bóng người màu trắng hiện ra từ giữa đám sương mù, quanh thân người được bao phủ bởi quang mang màu trắng làm cho thân hình không thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy được một hình dáng thon dài hơi có vẻ thướt tha.


Bóng người màu trắng vung tay lên, trong tay hiện ra một đồ vật giống như cây gậy ngắn màu đen, không chút khách sáo đánh thẳng vào phía sau lưng của Huyết Quỳ Tôn Giả.


Đối mặt với bóng người màu trắng không mời mà đến này, Huyết Quỳ Tôn Giả phản ứng cũng cực nhanh, lập tức thúc giục pháp tướng sau lưng tạm dừng công kích, hai nhánh dây mây tựa như nhánh cây kia liền quấn vào với nhau, ngưng tụ thành một cái thuẫn bằng dây mây màu đỏ máu, mặt ngoài lấp lóe lục quang, gai ngược mọc ra chi chít.


Khí tức do bóng người màu trắng tản mát ra kém hơn nhiều so với lão.



Nhưng mà màn tiếp theo lại làm cho mọi người kinh hãi.


Đoản côn màu đen đập vào phía trên Huyết Sắc Đằng Thuẫn, lúc đầu nhẹ nhàng tựa hồ không hề có chút lực nào cả , chẳng qua ngay sau đó mặt ngoài đằng thuẫn chấn động mạnh một cái, Linh lực ẩn chứa trong đó dường như bị triệt tiêu đi mất một nửa, đám gai ngược màu lục đua nhau tan rã, hào quang trên mặt thuẫn đột nhiên ảm đạm, sau đó vỡ vụn ra cùng với Pháp tướng Huyết sắc đại thụ.


Đoản côn ngay sau đó liền “tiếp xúc thân mật” với thân mình của Huyết Quỳ Tôn Giả.


Oanh!


Một cỗ lực lượng cực lớn từ trên đoản côn tuôn ra, dũng mãnh dung nhập vào trong cơ thể của Huyết Quỳ Tôn Giả.


Sắc mặt Huyết Quỳ Tôn Giả đại biến, một khắc sau, thân thể lão "Rặc rặc" một tiếng, đứt thành hai đoạn.


"Vèo" một tiếng, một bàn tay đeo giáp duỗi tới nhanh như điện xẹt, chộp lấy cái đầu, đột nhiên dùng sức.


"Rặc rặc" một tiếng giòn vang.


Đầu của Huyết Quỳ Tôn Giả giống như quả dưa hấu bị bóp nát bấy, màu trắng của óc màu đỏ của máu từ đó văng ra tứ tán.


Tiếp theo, một đoàn lục quang từ trong đó lóe lên phi độn mà ra, bên trong là một Thụ Yêu nho nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, đúng là Yêu Soái Thú Hồn.


Nó vừa mới xuất hiện chưa bay được bao xa đã bị một đạo hắc khí bám sát theo cuốn lấy, kéo về.


Bóng người bạch sắc thu lại hắc khí trong tay, chụp lấy quang đoàn nuốt xuống, sau đó bóng người lóe lên, biến mất vô tung.


Từ lúc bóng người bạch sắc xuất hiện đến khi biến mất, trước sau bất quá hai ba cái hô hấp mà thôi, ngay lập tức Huyết Quỳ Tôn Giả tu vi đạt tới Địa giai trung kỳ đã bị đánh chết, hồn phách cũng bị thôn phệ hầu như không còn.


Hai tên La Toa Thụ Yêu chứng kiến Huyết Quỳ Tôn Giả bị đánh chết, thần sắc lập tức đại biến, sau khi ngăn lại mấy đạo công kích của kiếm ảnh kim sắc, thân thể lập tức lóe lên ánh sáng màu xanh chui xuống dưới đất, bỏ trốn mất dạng.


Thạch Mục cảm thấy hai chân đã không còn bị trói buộc, nhánh mây huyết sắc nhanh chóng héo rũ và rút đi, hắn phất tay triệu hồi Kim Tiền Kiếm sau đó xoay chuyển ánh mắt nhìn về đám đánh nhau phía bên kia.


Tại đó đám người Minh Nguyệt Giáo dưới sự dẫn dắt của Tần đàn chủ đã gọi ra rất nhiều sinh vật Tử Linh đang cùng với đám người của tộc trưởng Cự Mộc đánh nhau tưng bừng khói lửa. Trên mặt đất nằm chình ình hơn mười cỗ thi thể, trong đó hơn phân nửa là đệ tử cấp thấp của Minh Nguyệt Giáo, cũng có hai ba thi thể là tộc nhân của bộ tộc Cự Mộc.


"Huyết Quỳ Tôn Giả bị giết rồi!" Không biết là ai, đột nhiên hô một câu.


Mọi người đang say sưa kịch chiến, ngoại trừ Tần Đàn chủ cùng Tộc trưởng Cự Mộc ra, cũng không có ai đi chú ý đến tình hình chiến đấu của Thạch Mục.


Giờ phút này mới phát hiện là Thạch Mục chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể đánh chết Huyết Quỳ Tôn Giả có thực lực Địa giai trung kỳ, tất cả đều tỏ ra sợ hãi.


"Chúng ta đi!"


Tần đàn chủ liếc nhìn Thạch Mục có chút kiêng kị, hét lớn một tiếng, trong tay cầm một thanh Linh Khí cốt trượng tỏa ra ánh hào quang xám sáng ngời mãnh liệt, ngưng tụ thành một cái sọ người màu xám thật lớn đánh về phía Tộc trưởng Cự Mộc khiến lão phải thụt lùi về sau vài bước, sau đó hắn lật tay lấy ra một quả Phù Lục màu vàng, bóp chặt lấy.


Một mảnh hoàng mang xuất hiện, bao trùm phạm vi mấy trượng chung quanh đó, ngay sau đó lóe lên, tất cả Minh Nguyệt Giáo đồ cùng sinh vật Tử Linh không ngờ toàn bộ biến mất vô tung.


Tên Tần đàn chủ này phát hiện tình huống không ổn, lập tức thập phần quyết đoán, không nói hai lời trực tiếp rút đi.


Trong nháy mắt, trong sơn cốc chỉ còn lại có người của bộ tộc Cự Mộc cùng Thạch Mục.


Tộc trưởng bộ tộc Cự Mộc cùng mấy người bên cạnh liếc mắt nhìn lẫn nhau, lúc này đi về phía Thạch Mục dùng một tay xoa ngực thi lễ một cái, nói với ngữ khí cung kính:


"Đa tạ Mục công tử đã giải vây cho chúng ta, thực lực của các hạ cường đại, trước đây chúng ta có chỗ đắc tội, mong các hạ đừng nên trách cứ."


"Trước mắt những người kia đã rút đi, hứa hẹn của Mục mỗ cũng coi như hoàn thành, xin phép cáo từ." Thạch Mục không nói thêm gì nữa, vung tay lên, thanh sắc ngọc toa nâng thân thể của hắn lên, lập tức bay ra phía ngoài sơn cốc.


Lục Đường hình như còn muốn nói cái gì đó với Thạch Mục, thế nhưng Thạch Mục không nói hai lời trực tiếp đi ngay, không khỏi có chút buồn bã như vừa mất đi cái gì đó.


"Cũng tốt, hắn chỉ lấy đi một quả Đào Vương Quả." Tộc trưởng bộ tộc Cự Mộc nhìn thoáng qua Hỏa Nguyên Thụ Vương, thở dài một hơi.


"Đường nhi, ngươi cùng Bành trưởng lão lập tức quay trở về tộc, mời mấy vị Tế Tự đến đây, một lần nữa bố trí lại Pháp trận Đồ đằng nơi này." Tộc trưởng bộ tộc Cự Mộc nói với Lục Đường cùng một người trung niên Man tộc khác.


Lục Đường đáp ứng, cùng với người trung niên Man tộc ly khai khỏi nơi đây rất nhanh.


"Đại trưởng lão, mới vừa rồi ngươi có lẽ cũng thấy được bóng người màu trắng kia phải không?" Tộc trưởng bộ tộc Cự Mộc hỏi một lão giả Man tộc tóc hoa râm đứng bên cạnh.


"Bóng người kia chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, ta cũng không thể nhìn rõ. Thoạt nhìn, hình như có chút giống với thủ đoạn của hồn sư Minh Nguyệt Giáo, nhưng có thể giết Yêu Soái có tu vi Địa giai trung kỳ ngay tại chỗ, thực lực này quả thực có chút nghe rợn cả người rồi." Lão giả Man tộc tóc hoa râm lắc đầu nói.


"Đúng vậy, nhưng bất quá hắn vừa rồi biến thân thành thú, thì rõ ràng là bí thuật của Man tộc chúng ta. Bất kể thế nào mà nói, hắn không dùng thực lực cướp đi tất cả đào vương, coi như là vạn hạnh rồi." Tộc trưởng bộ tộc Cự Mộc thở dài nói.


Sau khi Thạch Mục bay khỏi mảnh sơn cốc kia, thúc giục thanh sắc ngọc toa bay vòng quanh phụ cận một hồi, tìm một khe núi vắng vẻ đáp xuống.


Hắn vừa đáp xuống, sương mù màu đen cũng xuất hiện ngay bên cạnh, một bóng người màu trắng hiện ra, đúng là Yên La, trong tay đang nắm lấy Vẫn Thiết Hắc Côn.


"Yên La, lần này có ngươi thật đúng là may mắn, nếu không ta không phải là đối thủ của Thụ Yêu Địa giai kia." Thạch Mục nhìn Yên La, nói ra.


"Đúng lúc muốn tới trả lại côn cho ngươi. Lần sau nhớ chuẩn bị Linh Thạch nhiều một chút, lần này ta ra tay, coi như là tiền đặt cọc rồi đấy." Yên La vừa nói vừa ném Vẫn Thiết Hắc Côn trong tay cho Thạch Mục, lập tức quay người muốn trở về Tử Linh giao diện.


"Chờ một chút." Thạch Mục thò tay chộp lấy Vẫn Thiết Hắc Côn, vội vàng gọi Yên La lại.


Yên La dừng bước, quay đầu nhìn lại.


"Ngươi làm thế nào để kích phát khả năng thôn phệ Linh lực của cây côn này? Ta thử rất nhiều lần, ngoại trừ kích phát ra một điểm thôn phệ năng lực của Hắc Đao, những ngày này không có tí thu hoạch nào." Thạch Mục nói ra.


"Với thực lực của ngươi bây giờ là không thể nào làm được, đợi tới lúc thực lực của ngươi đạt tới Địa giai rồi nói sau." Yên La suy nghĩ một chút, dùng thanh âm bình thường trả lời, trên người lóe lên hào quang màu xám, thân thể tan biến vào hư không.


Thạch Mục còn muốn nói tiếp cái gì đó nhưng Yên La đã quay trở về Tử Linh giao diện.


Hắn cầm đoản côn trong tay giơ lên, phát hiện sức nặng của cây côn đã lần nữa trở lại như lúc vừa mới luyện chế ra, không khỏi lắc đầu cười khổ.


Không cần phải nói, tất cả Linh Thạch bản thân kiếm được trước đây có lẽ đều bị Yên La tiêu xài gần như không còn.


Chẳng qua nếu dùng số Linh Thạch này mà có thể đổi lấy những lục hoa kia, cùng với sự ra tay trợ giúp của Yên La, giao dịch này tính ra cũng không quá thiệt thòi.


Thạch Mục sau khi suy nghĩ liền tự an ủi mình một phen, cũng đã bình tĩnh trở lại rồi.


Hắn đeo đoản côn lên sau lưng, trong tay lóe lên ánh sáng tím, lấy Đào Vương Quả ra.


Trên mặt hắn lộ ra một tia hưng phấn, đã có Hỏa nguyên Đào Vương Quả này cùng những trái Hỏa Nguyên Đào Quả kia, chỉ cần tìm được một chỗ có Hỏa Linh phù hợp là hắn nắm chắc chỉ trong vòng nửa năm có thể luyện tới tầng thứ chín của Xích Viên Hỏa Kinh, tiến giai Tiên Thiên hậu kỳ.


Tuy rằng hắn nắm chắc có thể đoạt được tất cả ba trái Hỏa nguyên Đào Vương Quả, nhưng nếu làm thế thì hành vi của bản thân cũng không khác gì bọn cường đạo thổ phỉ, chính mình giúp đỡ đối phương đánh lui cường địch, lấy một quả Đào Vương Quả coi như thù lao, hai không thiếu nợ nhau, tự nhiên không thẹn với lương tâm.


Thạch Mục cất Đào Vương Quả đi, thò tay vào trong ngực, lấy ra một cái thủ trạc (*vòng tay) hình tròn màu đen.


Đây là một cái Pháp Khí trữ vật, là vật lấy được từ trên người của Huyết Quỳ Tôn Giả, coi như là chiến lợi phẩm thứ hai trong ngày hôm nay, đồ vật trong này hắn còn chưa xem qua.


Thạch Mục thả thần thức thăm dò vào bên trong vòng tròn màu đen, đuôi lông mày chợt dựng lên.


Không gian bên trong vòng tròn thật lớn, hình như lớn gấp hai Miễu Trần Giới, đồ vật bên trong…


Hắn nhướng mày, không gian bên trong vòng tròn tuy lớn nhưng bên trong lại chẳng có đồ gì nhiều, chỉ có một đống nhỏ Linh Thạch cùng một ít tài liệu tạp nham, trừ những thứ đó ra, chính là một ít sách vở.


Linh Thạch ước chừng hơn vạn, những tài liệu kia xem ra cũng tương đối trân quý, những vật này cộng lại tuy rằng cũng là một khoản tài phú không nhỏ, nhưng mà nếu so với thân phận của Huyết Sắc Thụ Yêu Địa giai thì quá không phù hợp rồi.


Thạch Mục dời tất cả mọi thứ bên trong vòng tay đen sang Trần Miễu Giới của mình.


"Ồ..." Ánh mắt của hắn khẽ động, lật tay lấy ra một quyển sách, là một trong rất nhiều điển tịch bên trong vòng tròn màu đen.


“Danh sách Yêu Tộc “


Trên mặt Thạch Mục hiện lên vẻ vui mừng, hiện tại hắn đang cần hiểu rõ thêm một số chuyện của Đại Lục Tây Hạ, quyển sách này đúng là thứ hắn đang cần đây.


Chẳng qua nơi đây không thích hợp để ngồi đọc sách, ánh mắt Thạch Mục ngóng nhìn về phía xa.


Ở hướng sơn cốc, Thải Nhi đang nhanh chóng bay tới.

Sau khi Thạch Mục ly khai bộ lạc Cự Mộc, tâm tình lúc đầu có chút buồn bực, cho dù ai gặp phải loại chuyện thế này, tâm tình đều có chút khó chịu.


Chân hắn càng chạy càng nhanh, trong nháy mắt đã đi được vài dặm, sau đó ngừng lại tại một hòn núi nhỏ.


Đi đến nơi đây, sự hậm hực trong lòng của hắn cũng gần như đã hết sạch rồi.


Trời sinh tính tình hắn vốn không câu chấp, sự tình vừa rồi chỉ là một việc nhỏ chẳng có bao nhiêu ý nghĩa, hắn cũng không ý đồ chờ người khác hồi báo, chẳng qua là đi đến một địa phương lạ lẫm, thật vất vả mới tìm được một vài người có thể hỏi thăm, không nghĩ tới đối phương lại có tính bài ngoại như thế (*loại bỏ những gì của nước ngoài), thế cho nên trong lòng đầy nghi vấn mà không tìm được người có thể hỏi mà thôi.


Bất quá nếu như nơi này có không ít Man tộc, bản thân chắc cũng sẽ tìm được một vài người.


Nhưng vào lúc này, giữa không trung có một vật nhiều màu bay tới, đậu vào trên bờ vai Thạch Mục, đúng là Thải Nhi.


"Hặc hặc, Thạch Đầu, bị người ta đuổi ra ngoài không thương tiếc à..." Thải Nhi cười nói, thái độ nhìn có chút hả hê.


"Lắm miệng." Thạch Mục cong ngón tay búng ra, một đám kình phong xạ kích trên thân Thải Nhi.


Thải Nhi "Ôi" một tiếng, thân hình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ đầu vai té xuống, những lời cười nhạo định nói tiếp tất nhiên là miễn cưỡng nuốt vào trong bụng.


Thạch Mục quay đầu nhìn về phía bộ lạc Cự Mộc, khẽ thở dài.


Vừa rồi lúc đi theo thiếu chủ Lục Đường kia trở về bộ lạc, bởi vì hai gã trung niên Man tộc kia một tả một hữu kẹp Lục Đường ở giữa, vì thế cho nên bản thân không tìm được cơ hội hỏi xem nên đi như thế nào để ra khỏi vùng núi rừng này.


Bất quá việc đã đến nước này, cũng không có những biện pháp gì khác, chỉ có thể dựa theo phương pháp cũ, hướng về phía tây đi thẳng tới, chắc có thể đi ra ngoài.


"Đi thôi." Thạch Mục nói xong, quay người nhắm phía xa xa đi đến.


Giờ phút này sắc trời đã bắt đầu đen kịt, cũng không lâu lắm, màn đêm dần dần buông xuống.


Lúc toàn bộ bầu trời tối đen, Thạch Mục đi tới một đỉnh núi cao hơn trăm trượng.


Ở khoảng cách không xa với hắn, có một ngọn núi khổng lồ cao vút đâm vào trong mây, trên đỉnh núi có một thác nước cực lớn rộng tầm mười trượng, thác nước chảy xiết, bọt nước văng khắp nơi, tiếng nước chảy "Rào rào" quanh quẩn ở trong núi.


Thác nước từ trên đổ xuống giữa chừng gặp khoảng mười khối cự thạch màu đen lớn nhỏ không đều nhô ra, màn nước đang lao xuống bị chia thành ngàn vạn tia nước như những sợi dây xích lóe sáng ngân quang, cộng thêm với từng trận gió âm u từ trong sơn cốc thổi ra, hơi nước theo những cơn gió này trôi nổi, từ nơi này nhìn lại giống như thiên quân vạn mã đang lao nhanh, khí thế cực kỳ hùng tráng.


Thạch Mục tại Đông Châu Đại Lục cũng chưa từng thấy một thác nước nào hùng vĩ như thế, cũng không khỏi phải nhìn thêm mấy lần, sau đó mới tìm một chỗ đất khô ráo, quan sát đánh giá một phen, sau khi không phát hiện thấy tình huống dị thường mới bố trí một cái kết giới đơn giản ở chung quanh, rồi khoanh chân ngồi xuống.


Bóng đêm dần dần dày đặc, giữa không trung một vầng trăng sáng tỏ chậm rãi bay lên.


Thạch Mục lúc này nhắm hai mắt, bày ra t.ư thế Thôn Nguyệt Thức, tiến vào mộng cảnh.


************


Một mảnh núi rừng cực lớn, vô số cổ thụ cao chọc trời mọc ở đó thành từng đám, như những chiếc tán dù màu xanh.


Sương mù màu trắng tràn ngập trong rừng núi, những đám sương mù này rõ ràng là thiên địa linh khí nồng đậm tới cực điểm, bởi thế cho nên các loại thiên tài địa bảo, Linh thảo Linh hoa mọc rễ khắp nơi.


Bất quá những thứ kỳ hoa dị thảo linh tính siêu phàm này, ở nơi đây dường như là cỏ dại bình thường, không người nào để ý.


Cổ thụ, mây mù, các loại hoa, hợp thành một phong cảnh cực đẹp, đáng tiếc cũng không có người nào thưởng thức.


Vào thời khắc này, trên một cây cổ thụ, một con Viên hầu toàn thân trắng như tuyết vịn vào từng thân cây, không ngừng hướng về phía trước đi tới.


Viên Hầu chỉ cao hơn một xích, thoạt nhìn còn rất nhỏ, bất quá đôi mắt màu vàng của nó lại linh động vô cùng, không ngừng đánh giá bốn phía, đi dọc theo ven đường hái xuống một ít hoa quả tươi gặm ăn.


Cũng không lâu lắm, Tiểu Bạch viên đã ra khỏi rừng cây, một loạt thanh âm cực lớn được tạo ra từ những bọt nước bắn tung tóe truyền đến, chỉ thấy từ một chỗ trên vách núi cách đó không xa, một thác nước khổng lồ rộng ước chừng trăm trượng đang đổ xuống, hơi nước tỏa ra, đem cả sườn dốc của ngọn núi bao phủ lên nhìn qua phảng phất như Tiên cảnh.


Nước của thác nước này có một màu xanh nhàn nhạt, hiển nhiên không phải là nước bình thường mà là thiên địa linh khí ở dạng thể lỏng.


Tiểu Bạch viên nhìn thấy thác nước, lập tức trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, tung người nhảy lên, nhảy vào đầm nước dưới thác nước, vốc lấy từng ngụm từng ngụm nước để uống, một lát sau, tựa hồ là uống no, lúc này mới nổi lên mặt nước bơi lội, trong lúc nhất thời bọt nước văng khắp nơi.


Sau khi ngâm một hồi trong đầm nước, bộ lông trên thân Tiểu Bạch viên càng phát ra tinh túy, mơ hồ tản mát ra ánh sáng màu trắng.


Ngay thời điểm Tiểu Bạch viên hưng phấn vui đùa ầm ĩ, một đạo bạch quang bất chợt từ trên trời giáng xuống, rơi vào gần đầm nước, giữa bạch quang mơ hồ có hoa tươi trắng noãn bay múa vòng quanh.


Hào quang thu vào, lộ ra một bóng người nữ tử mặc cung trang.


Da thịt nàng này phảng phất như bạch ngọc, cái cổ thon dài trắng như ngọc, dung mạo cực đẹp, quả thực làm cho người ta có một cảm giác hoảng hốt, làm cho không người nào có thể nhìn thẳng, một bộ cung trang màu trắng, mái tóc màu đen mềm mại rủ xuống phía sau lưng, toàn bộ người tản mát ra một cảm giác xuất trần không thể khinh nhờn, phảng phất giống như Cửu Thiên thần nữ.


Giờ phút này sắc mặt của nữ tử mặc cung trang giống như có vài phần phiền não, lông mày như làn khói hơi hơi chau lại.


Nhưng dù vậy, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người, không gì sánh được.


Ánh mắt của nữ tử nhìn khắp chung quanh, ngắm nhìn thác nước khổng lồ nơi đây cùng cảnh đẹp xung quanh, đôi mắt đẹp sáng ngời, hai đầu lông mày giãn ra vài phần.


Con khỉ trắng nhỏ đứng ở trong đầm nước, kinh ngạc nhìn nữ tử mặc cung trang đứng ở bên cạnh đầm nước, tựa hồ cũng bị dung nhan tuyệt thế kia làm cho sợ ngây người.


Vào thời khắc này, một luồng gió núi thổi qua, một luồng nước trong thác nước bị gió thổi lên, rơi đúng vào đỉnh đầu của Tiểu Bạch viên, Tiểu Bạch viên lập tức bừng tỉnh, tay chân quơ quào cuồng loạn, phát ra tiếng kêu chi ... chi.


Nữ tử mặc cung trang màu trắng nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Tiểu Bạch viên, đôi mắt đẹp không khỏi hơi hơi sáng ngời.


Nàng vung tay lên, thân thể của khỉ trắng lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, bay ra khỏi thủy đàm, lơ lửng ở trước người của nàng.


"Chi ... chi..." Tiểu Bạch viên tựa hồ cực kỳ Thông Linh, đôi mắt to màu đen lúng liếng nhìn nữ tử mặc cung trang trước mặt, không né tránh cũng không sợ hãi.


Nữ tử mặc cung trang nhìn con tiểu hầu nhu thuận đáng yêu trước mặt, khóe miệng lộ ra một đường cong nhàn nhạt.


Dung mạo của nàng vốn là cực đẹp, giờ phút này nhoẻn miệng cười càng giống như nghìn đóa hoa nở rộ, băng tuyết tan ra, hết thảy mọi vật chung quanh tựa hồ cũng sáng bừng lên.


Nữ tử mặc cung trang đưa bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu xù lông của Tiểu Bạch viên, sau đó lật tay một cái, không biết lấy từ đâu ra một quả trái cây màu đỏ đưa tới trước người Tiểu Bạch viên.


Tiểu Bạch viên lập tức thò tay nhận lấy, há miệng cắn một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện ra thần sắc mừng rỡ, nhai ngấu nghiến đem trái cây nuốt vào, bởi vì ăn quá nhanh nên ợ lên một cái, bộ dạng buồn cười của nó làm cho nữ tử mặc cung trang che miệng bật cười.


Tiểu Bạch viên chép miệng vài cái, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, ngước đầu lên nhìn nữ tử mặc cung trang với vẻ mong đợi.


Nữ tử mặc cung trang cười khẽ, lại lấy ra thêm một quả hồng đưa cho Tiểu bạch viên, lập tức vung tay lên làm cho con khỉ nhỏ rơi nhẹ nhàng trên mặt đất.


Nàng khẽ thở dài, bắt đầu đi bộ chậm rãi cạnh đầm nước.


Tiểu bạch viên ăn xong quả hồng rất nhanh, bộ lông trên thân thể tản phát ra tia sáng trắng càng sáng ngời, nhảy tưng tưng đi theo bên cạnh nữ tử mặc cung trang, tựa hồ không muốn rời xa nàng.


Nữ tử mặc cung trang chậm rãi bước đi một hồi, sau đó dừng bước, bạch quang trên thân sáng lên muốn bay lên không trung.


"Chi ... chi..." Tiểu Bạch viên kêu lên, chợt thò tay kéo một góc váy của nữ tử mặc cung trang lại.


Nữ tử mặc cung trang kinh ngạc quay đầu lại, nhìn ánh mắtlộ ra vẻ chờ đợi của Tiểu Bạch viên, khẽ cười một tiếng, vung tay lên.


Một cỗ lực lượng vô hình nâng khỉ trắng lên, ôm nó vào trong lòng.


Trên mặt Tiểu Bạch viên lập tức lộ ra thần sắc cao hứng, thét lên chi...chi, bắt đầu làm nũng không thôi với nữ tử mặc cung trang.


Nữ tử mặc cung trang trầm ngâm một chút, khẽ hé môi son nói hai chữvới Tiểu Bạch viên, tựa hồ là cho nó một cái tên.


Tiểu Bạch viên sau khi nghe được câu đó tựa hồ nhặt được chí bảo, hoa tay múa chân đầy vui sướng, gật đầu liên tục.


Nữ tử mặc cung trang vung tay áo, một mảnh bạch quang nâng thân thể của nàng lên, hóa thành một đạo bạch quang bay thẳng lên trời.


*****


Thân thể Thạch Mục run lên, hồi tỉnh lại.


Tinh vân sau ót hắn di động, ba khối tinh vân trong đó tỏa sáng, khối tinh vân thứ t.ư cũng hiện ra hào quang âm u, xem ra không bao lâu cũng sẽ sáng lên.


Giờ phút này sắc trời đã sáng, một mặt trời màu đỏ mọc lên từ phương đông, giờ phút này là thời gian tốt nhất để tu luyện Thôn Nhật Thức, bất quá hắn lại tựa hồ không có ý định tu luyện, chẳng qua là nhìn thác nước lớn cách đó không xa một cách kinh ngạc.


Những chuyện vừa rồi trong mộng bây giờ hiện rõ mồn một trước mặt, cô gái tuyệt sắc nhìn thoáng qua giống như cửu thiên tiên nữ mặc dù chỉ là hiện ra trong giấc mộng, bất quá cũng đã để lại dấu ấn thật sâu trong lòng Thạch Mục.


Nữ tử vừa gặp trong mộng đẹp đến mức không gì sánh được, những nữ tử hắn từng gặp qua không ai có thể sánh được với nàng.


Tây Môn Tuyết, Chung Tú, Kim Tiểu Thoa những cô gái này đều là những giai nhân tuyệt sắc hiếm có trong thế gian, chẳng qua nếu so sánh với cô gái trong mộng thì bất luận là dung mạo hay khí chất đều thua kém một ít.


Hơn nữa, chẳng biết tại sao nữ tử kia vừa mới gặp lần đầu lại mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc, bản thân tựa hồ đã từng gặp qua ở nơi nào đó.


Thạch Mục cố sức hồi tưởng nhưng cũng không thu hoạch được gì.


Mỹ nhân như thế nếu như hắn từng gặp qua, tuyệt đối không thể nào không có ấn tượng.


Sau một lát, hắn lắc đầu, đứng lên.


"Thạch Đầu, Thạch Đầu!" Thải Nhi kêu lên từ rất xa.


"Làm sao vậy, tại sao lại vội vàng hấp tấp như thế?" Thạch Mục nhíu mày.


"Mau tới, ở chỗ đó có người đang chiến đấu, chính là thiếu chủ của Cự Mộc tộc ngày hôm qua." Thải Nhi bay tới, đậu vào trên bờ vai Thạch Mục, vẩy vẫy cánh chỉ về phía dưới.


"A." Thạch Mục tựa hồ cũng không có tâm t.ư đi xen vào chuyện của người khác.


"Đối thủ là người củaMinh Nguyệt Giáo, còn thiếu chủ chỉ có một mình." Thải Nhi bổ sung.


Thạch Mục suy nghĩ một chút, lập tức nói "Đi xem", thân hình chợt nhoáng một cái, trực tiếp nhảy xuống từ ngọn núi, một đạo ánh sáng màu xanh nâng thân thể của hắn lên, bay về phía Thải Nhi chỉ.


"Ài, Thạch Đầu, chờ ta một tý..." Thải Nhi theo sát phía sau kêu lên.
@Yukihana116490 biên lại chương 305 và đăng giùm cùng với chương 308, thanks!
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
À, sau khi nghe góp ý thì ta thấy do đọc Vietphrase nhiều quá nên lẫn lộn cấu trúc từ của tiếng Việt và tiếng Trung rồi. Chấm dứt chuyện dịch ở đây, bye các đạo hữu.
Ta sẽ cố gắng dịch xong chương 305 để trả nợ.
Cái gì cũng chỉnh sửa được. Đạo hữu đã nhận ra là được.
Thực, nhiều khi ta lười dịch phụ thuộc vp.
 

Venus

Phàm Nhân
Ngọc
625,17
Tu vi
0,00
@huycoiqc hiền đệ nhận thêm hơm :99:

@chickel thì cả cái diễn đàn 98 % dịch giả đâu ai biết tiếng Trung mà :"> mà hỏi thật là PNT giải thể vậy PNT bank có thể dùng để tài trợ cho HGCM đc ko hay mọi người có kế hoạch khác ? Lâp tông môn mới chẳng hạn @nila32 @Thiết Huyết @tiểu toán bàn chickel và.....
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top