Đại Việt Tu Chân - Trần Đức Tiến

aqua230991

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Đại Việt Tu Chân
Trần Đức Tiến
Chương 98: Hoàng Tinh Thạch

Chương 98: Hoàng Tinh Thạch

Lương Minh Nhật ở một bên quan sát thấy Trần Tiến đang nghiên cứu trận pháp cấm chế trước mặt.
- Cậu cũng có hứng thú với trận pháp sao.

Nghe Lương tiền bối nói như vậy, Trần Tiến gãi đầu nói.
- Cũng có một chút, hiện nay cấp bậc Trận Pháp Sư có lẽ cũng tam phẩm rồi.
- Sao!!!
Lương Minh Nhật có chút thất thố, ông ta không thể tin được lại có người không chỉ tinh thông trận pháp mà còn có thể luyện chế đan dược. Chỉ cần tốn thời gian vào một trong hai chức nghiệp này cũng đã tiêu hao rất nhiều thời gian cho nên không ai lựa chọn đa nghệ.

- Cậu nói thật chứ?
- Vãn bối sao lại phải nói dối với tiền bối chứ.

Lương Minh Nhật lại có chút trầm ngâm, rồi nói.
- Làm một tu sĩ không nên để bản thân mình quá phân tâm. Muốn thành đại đạo thì chỉ có thể dùng “ngộ” để chứng đạo, muốn thành một Đan Vương thì cũng phải “ngộ”, mà trở thành một Tông Sư trận pháp cũng là một chữ “ngộ”. Không biết cậu có hiểu ý của ta không?

Trần Tiến đương nhiên hiểu, nhưng hắn đúng là không thể giải thích được tình huống này với Lương Minh Nhật được. Đành phải cười khổ nói.
- Cám ơn tiền bối chỉ điểm, sau này vãn bối sẽ không tham lam như vậy nữa.

Nghe được Trần Tiến nói, Lương Minh Nhật có chút an tâm, dù sao ông ta đối với Trần Tiến có một sự coi trọng rất lớn dĩ nhiên hắn càng có thành tựu ông càng vui mừng.

Chỉ có Cố Tiểu Trầm dường như biết chàng trai này vốn dĩ rất tham rồi, từ lúc mới quen đã thấy hắn quyết tâm cả từ luyện đan đến tu luyện. Cho nên bắt hắn từ bỏ một chức nghiệp nào là chuyện không thể xảy ra rồi.

Sau một hồi quan sát, Trần Tiến cuối cùng cũng có thể đưa ra kết luận.
- Đây rõ ràng là một trận pháp phòng ngự, cho nên nếu có thể có cùng lúc bảy vị Hóa Thần tu sĩ cùng lúc công kích thì may ra mới có thể phá vỡ được nó. Còn nếu không đúng là hiện tại chỉ có thể dưới Nguyên Anh mới có thể đi qua mà thôi.

Lương Minh Nhật gật đầu tán thành, ông ta cũng từng suy xét vấn đề này. Nhưng ở đâu ra tìm được bảy vị tiền bối Hóa Thần để phá vỡ phong ấn chứ, cho nên đành bỏ qua di tích này gần trăm năm. Đúng là Lương Minh Nhật không có tìm hiểu về trận pháp nhưng đã đạt đến cấp bậc như Hư Thần kỳ rồi thì dĩ nhiên một chút kiến thức liên quan không thể nào không biết.

Trần Tiến sau một hồi dùng thần thức quan sát, khẳng định mình và Cố Tiểu Trầm hoàn toàn có thể đi qua được trận pháp hạn chế này nên cũng quay qua cáo biệt với Lương Minh Nhật tiền bối.
- Vãn bối đã xem qua một lượt trận pháp, quả nhiên rất xảo diệu. Tuy nhiên do không có sự hạn chế đối với hai người vãn bối nên bây giờ thỉnh tiền bối để hai người vãn bối tiến vào di tích.
- Được, ta sẽ ở đây chờ các cậu.
- Không cần đâu tiền bối, điều này sẽ trễ nãi thời gian vàng bạc của tiền bối. Hai năm sau vãn bối nhất định xuất hiện để đến tham gia Đan Sư Đại Hội mười ba Hạ Vực.
- Quả thực đúng là ta có công chuyện cần phải xử lý không thể ở lâu. Như vậy đi, hai năm sau chúng ta sẽ gặp lại. Ở đây có một ngọc giản bản đồ Hoa Quốc cậu cầm lấy đi.

Trần Tiến nhận lấy ngọc giản rồi cảm tạ Lương Minh Nhật, dù sao những vật như là bản đồ tương đối trân quý và quan trọng nên hắn cũng cẩn thận giữ lấy.

Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm quyết định đi vào bên trong di tích cổ. Lương Minh Nhật cũng đứng một bên chờ hai người tiến vào rồi mới rời đi còn vẳng vẳng lại thanh âm.
- Hãy nhớ mạng sống quan trọng, nếu có nguy hiểm lập tức rút lui.

Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm sau khi đi qua trận pháp một cách dễ dàng liền thấy phía bên trong là một con đường dài tuy nhiên lại tối đen như mực. Dù dùng thần thức quan sát phạm vi cũng không quá mười mét.
- Để huynh đi trước, muội đi phía sau huynh. - Trần Tiến có chút quan tâm nói.

Cố Tiểu Trầm cảm thấy thật ấm áp, lúc này dù cho tu vi của cô có cao hơn hắn. Nhưng cảm giác được chàng trai của mình bảo vệ đối với bất cứ cô gái nào cũng hết sức hạnh phúc.

Cứ thế Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đi một quãng đường khá dài bên trong di tích cổ. Con đường không chỉ dài và ngoằng ngèo mà còn tương đối hẹp chỉ có thể một người chui lọt.

Cuối cùng sau một thời gian nửa nén nhang, hai người cũng đi khỏi con đường dài đó tiến đến một mật thất bên trong. Bên trong mật thất lại không có gì chỉ có hai thi thể là những bộ xương khô không có một chút sức sống nào, cũng như đã mục rữa xem ra đã chết từ rất lâu rồi.

Trần Tiến cảm thấy kỳ lạ,
- “Con đường dài đó chỉ dẫn đến mật thất này nếu vậy tại sao hai người này không rời khỏi đây. Chẳng lẽ… bọn họ tu vi trên Nguyên Anh nên không thể nào xông qua trận pháp kia.”
- Muội có cảm thấy mật thất này khá kỳ lạ không? - Trần Tiến quay qua để tham khảo ý của Cố Tiểu Trầm.

Cố Tiểu Trầm tâm t.ư tương đối nhanh nhạy, cô cũng đã phát hiện sự bất thường của việc có hai thi thể ở đây.
- Huynh nhìn xem hai thi thể tuy quần áo đã mục nát nhưng bên trong cả hai đều có pháp bảo hộ giáp bên trong chứng tỏ tu vi khi hai người này còn sống không hề tầm thường.

Lúc này Trần Tiến mới dùng thần thức nhìn kỹ qua thi thể nằm bên dưới.
- Quả nhiên là pháp bảo hộ giáp, có vẻ phẩm chất cũng tương đối cao.

Giá trị của bộ giáp tương đối cao nên Trần Tiến cũng lập tức cởi ra khỏi người bộ xương, tiện tay hắn cũng lấy trong túi trữ vật một cái áo dự phòng mặc cho bộ thi thể. Cầm lấy bộ giáp trong tay, hắn lập tức nhét vào túi trữ vật mà không nhìn qua thêm.

Thấy hành động của Trần Tiến đem cất hộ giáp vào túi trữ vật, cô hỏi.
- Sao huynh không sử dụng, hộ giáp này sẽ giúp đỡ huynh rất nhiều.
- Thôi tha cho huynh, vốn dĩ tính huynh đã không thích dùng chung đồ với người khác. Bây giờ lại mặc hộ giáp của người đã chết đến mức thối rửa thì huynh chịu không nổi. Nhưng nếu bỏ đi thì quá tiếc, sau này cứ đem nó đi bán đấu giá kiếm thêm ít tinh thạch còn có lý hơn.

Cố Tiểu Trầm nhìn thấy bộ dạng tính toán của Trần Tiến liền tủm tỉm cười rồi nói.
- Trên thi thể cũng còn nhẫn trữ vật, cả hai chúng ta cùng mở ra xem thử bên trong có gì?
- Huynh không có ý kiến về chuyện này.

Nhẫn trữ vật của thi thể đầu tiên không ngờ bên trong lại có rất nhiều linh thạch ước chừng cũng phải năm chục ngàn linh thạch hạ phẩm hơn mười ngàn trung phẩm linh thạch, một viên đá và một vài quyển công pháp Huyền cấp.

- Lần này phát tài rồi, không ngờ lại nhiều linh thạch như vậy.
Trần Tiến hết sức mừng rỡ, dù sao đến giờ hắn là chủ một cửa hàng đan dược nhưng so với số lượng ở trong túi trữ vật này quả là hơn xa. Những công pháp này tuy Huyền cấp từ trung giai đến thượng giai đủ cả nhưng không đủ khiến hắn để tâm hắn cầm qua đưa cho Cố Tiểu Trầm xem có cái nào hữu dụng thì giữ lại còn không đem cất sau này bán đấu giá hết.

Còn viên đá hắn chạm vào lập tức từ trong thức hải hắn truyền ra thanh âm quen thuộc của Bách Khoa Hỗn Độn Thiên Thư.
- “Hoàng Tinh Thạch, tài liệu luyện khí cấp chín. Cực phẩm trong cực phẩm một trong các tài liệu để luyện chế vũ khí cấp độ Thiên Cấp.”

Sự rung động của Trần Tiến khi nghe những lời này làm cho hắn nhất thời run rẩy. Cố Tiểu Trầm cũng nhận ra phản ứng lạ của hắn khi vừa cầm vào viên đá.
- Huynh làm sao vậy, viên đá này có gì đặc biệt sao? Muội nhìn cũng có chút quen mắt.

Trần Tiến cố gắng hít thở thật mạnh áp chế sự kích động của mình, quay qua hỏi.
- Muội nhận ra viên đá này?
- Nhất thời thì muội không nhớ ra, nhưng hình dáng của nó thì quả nhiên có chút quen thuộc. Là một loại tài liệu cao cấp.
- Đúng là cao cấp mà không phải cao cấp bình thường nữa, lần này chúng ta mèo mù vớ cá rán rồi, đây là Hoàng Tinh Thạch.
- Hoàng Tinh Thạch? Hả…. Hoàng Tinh Thạch tài liệu luyền khí cấp chín, muội nhớ ra rồi.
Cố Tiểu Trầm bình thường hằng ngày dáng vẻ luôn thanh lịch không ngờ đến khi gặp chuyện cũng có dáng vẻ thất thố như vậy nhất thời Trần Tiến cũng quên mình cũng vừa thất thố mà phì cười.

- Muội nhìn xem, sao lại ngạc nhiên như vậy chứ. Đã nói đây là di tích cổ có được bảo vật là hiển nhiên. Chỉ là không ngờ lại có bảo vật như vậy.
- Huynh nói xem, có phải hai người này bị giam cầm ở đây vì viên đá này không?
- Theo huynh nghĩ dường như là không phải, nếu đã vì viên đá này tại sao sau khi lập trận pháp hạn chế xong không tìm cách vào đây đoạt bảo. Dường như còn nguyên nhân sâu xa khác.
- Huynh nói cũng có lý, lần này huynh quả thực may mắn nhưng thật đáng tiếc.
- Tại sao?
- Vì nếu chỉ có Hoàng Tinh Thạch không vẫn không đủ để luyện chế vũ khí Thiên cấp, nhưng nếu lộ ra tin tức huynh có Hoàng Tinh Thạch thì sẽ lành ít dữ nhiều.
- Muội yên tâm, huynh biết đạo lý người thì không có tội, bảo vật mới có tội mà. Cái này chúng ta sẽ xử lý sau, giờ xem nhẫn trữ vật của thi thể thứ hai xem có gì nào.

Nhẫn trữ vật thi thể thứ hai lại cực kỳ nghèo nàn, linh thạch hạ phẩm chưa đến mười ngàn. Trần Tiến có chút thất vọng khi trông thấy số linh thạch ít ỏi như vậy. Ngoài ra một vài tài liệu luyện khí và công pháp không có giá trị.

Xem xong nhẫn trữ vật của hai người này Trần Tiến có thể kết luận:
- Hai thi thể này đều có tài liệu luyện khí trong người, có lẽ khi còn sống là một Luyện Khí Sư, linh thạch không nhiều và công pháp đều ở mức Huyền Cấp, tu vi có lẽ từ Nguyên Anh kỳ đến Hư Thần Kỳ. Nhưng nếu chỉ là như vậy thì tại sao lại có người lập trận pháp đến cấp bảy để giam cầm họ, huynh nghĩ có lẽ còn có bí mật gì đó.
 

aqua230991

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Đại Việt Tu Chân
Trần Đức Tiến
Chương 99: Ngao Du Hoa Quốc

Chương 99: Ngao Du Hoa Quốc

Cố Tiểu Trầm cũng đồng ý với quan điểm của Trần Tiến.
- Hay là chúng ta thử tìm hiểu xung quanh xem, biết đâu vẫn còn manh mối nào khác.
- Cũng được, mật thất này khá nhỏ nếu có bí mật gì thì chúng ta cũng dễ dàng biết được.

Dù vậy cả hai người mất cả một ngày trời tìm kiếm vẫn không thấy điểm nào khác thường bên trong. Trần Tiến cuối cùng cũng đành bỏ cuộc rồi nói.
- Có lẽ chúng ta đã quá đa nghi, có lẽ bọn họ tuy tu vi không cao nhưng do gặp kẻ địch là một Đại Tông Sư trận pháp nên đã bị nhốt ở nơi đây.

Cố Tiểu Trầm cũng không hề thấy bất kỳ vấn đề nào ở mật thất, nhưng do là con gái tính tình vốn tỉ mi và đa nghi nên vẫn cảm thấy dường như mọi chuyện quá đơn giản đến bất hợp lý. Dù vậy, do không phát hiện được điểm bất thường kế tiếp nào cho nên cô cũng đành chịu.

Cuối cùng Trần Tiến quyết định rời khỏi đây.
- Không ngờ lại đơn giản như vậy, chúng ta rời khỏi đây đi.
Cố Tiểu Trầm gật đầu tán thánh với chuyện này dù sao chính cô cũng không phát hiện được sự bất thường nào nữa.

Cả hai cũng đi ngược lại con đường tối đen như mực để ra đến hang động. Nhưng cả hai cứ đi mãi đi mãi lại không thấy điểm ra như lúc ban đầu. Cảm thấy cực kỳ quái lạ Cố Tiểu Trầm liền đem thắc mắc mình nói với Trần Tiến.
- Huynh có thấy con đường này mình đi ngược trở ra có vẻ dài hơn trước không?
- Huynh cũng thấy vậy, có cảm tưởng mình đã đi khá lâu rồi, so với lúc vào thì phải ra rồi mới đúng chứ. Cứ thử tiếp xem sao.

Tiếp tục lại đi tiếp một quãng thời gian nữa nhưng vẫn không thấy điêm ra.
- Có sự bất thường rồi, chúng ta quay ngược trở lại mật thất xem?

Đi ngược trở lại vào mật thất quả nhiên chỉ mất một khoảng thời gian tương đối ngắn.
- Chúng ta có lẽ rơi vào ảo trận rồi. - Trần Tiến có chút uể oải nói.
- Có lẽ hai người này cũng bị ảo trận này nhốt không thể thoát ra được. - Cố Tiểu Trầm liếc nhìn hai thi thể nằm ở dưới mặt đất.
- Dù là ảo trận nhất định cũng có điểm để phá, có lẽ nó nằm trong mật thất này. Tất cả là lỗi của huynh, sự việc này giúp huynh hiểu rõ mình vẫn còn quá non nớt.

Trần Tiến lại tiếp tục tìm kiếm xem ở mật thất này có thông đạo hoặc điểm gì kỳ lạ không nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Cuối cùng hắn nghĩ đến một điểm bất thường.
- “Phải chăng do Hoàng Tinh Thạch mà mình gặp ảo cảnh.”

Cầm lấy viên đá từ túi trữ vật ra hắn ngắm một lượt, nhưng điểm bất thường hắn hoàn toàn không nhận ra. Tuy nhiên cũng hết cách hắn đành nói với Cố Tiểu Trầm.
- Lần này chúng ta để lại viên Hoàng Tinh Thạch thử xem, có còn gặp ảo cảnh vừa nãy không?

Cố Tiểu Trầm gật đầu với quyết định của hắn. Sau khi để lại viên đá cả hai lại tiếp tục theo con đường tối tăm ở phía trước để đi ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau một lúc cả hai đã ra được cửa di tích.

- Quả nhiên ảo cảnh tạo ra bởi Hoàng Tinh Thạch.
Trần Tiến có chút thất vọng nói.

- Người đặt ra trận pháp này rõ ràng là hướng đến Hoàng Tinh Thạch rồi, vậy suy đoán của chúng ta lúc đầu có lẽ sai rồi. Dù sao ở trong di tích từ thi thể của hai người đó chúng ta cũng thu hoạch không ít. Đáng tiếc so với Hoàng Tinh Thạch vô giá những thứ khác đều không thể sánh bằng. - Cố Tiểu Trầm tâm trạng cũng có chút đồng cảm.
- Có lẽ sẽ có phương pháp phá trận nào đó, dù sao trận pháp đã trải qua một thời gian dài sức mạnh thế nào cũng không còn như lúc ban đầu.
- Muội không hiểu lắm về trận pháp nhưng dù sao chúng ta cũng có thể thử.

Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm lại trở vào trong mật thất, hắn cố gắng ghi nhớ từng chi tiết bên trong để xem sự khác lạ gì khi hắn cầm Hoàng Tinh Thạch đi. Thế nhưng mọi thứ đều không thay đổi, chỉ có con đường trở ngược ra là cứ đi mãi như bất tận. Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, Trần Tiến cảm giác bản thân mình hết sức bất lực trước trận pháp hạn chế này.

Cố Tiểu Trầm thấy thần thái của Trần Tiến có chút không cam lòng, cũng bèn phải khuyên nhủ.
- Dù sao như huynh đã nhận xét, trận pháp này có lẽ là trận pháp cấp bảy. Cho nên chúng ta không thể tìm thấy điểm mấu chốt để phá giải cũng không nên tự trách mình.
- Đúng là huynh có chút cảm giác khó chịu khi thứ đã ở trong tay mình mà mình lại đánh mất. Khoảng khắc đó khiến huynh ngộ ra “cuộc sống không có gì là tuyệt đối”, rất rõ ràng chúng ta đã cầm lấy Hoàng Tinh Thạch trong tay nhưng rút cuộc lại không thể mang nó ra ngoài. Nhưng tuyệt đối không phải huynh đang tự trách mình, sẽ có lúc huynh quay lại đây lấy nó.

Nói xong, Trần Tiến lấy ra khoảng năm ngàn linh thạch, bổ sung nguồn năng lượng đã thất thoát theo thời gian của trận pháp. Lại dùng tiếp năm ngàn linh thạch để làm một trận pháp ẩn giấu, rất hiển nhiên hắn đã xem viên Hoàng Tinh Thạch bên trong là tài sản của hắn trong tương lai nên cần phải che giấu cẩn thận.

Cố Tiểu Trầm ở một bên cũng phải mặc cảm.
- “Có thể trâu bò đến vậy sao, luyện đan, trận pháp cái gì cũng thành thục như vậy.”

Chớp mắt cũng bảy ngày trôi qua, Trần Tiến cũng đã xong xuôi mọi chuyện. Cả hai đang bắt đầu tính toán bước kế tiếp nên làm gì.
- Dù sao chúng ta cũng đã đến Hoa Quốc, hai năm thời gian này cùng nhau ngao du sơn hải chứ.
- Huynh có nhớ lần đầu muội gặp huynh không, muội quả thực có ý định đi Hoa Quốc để mở rộng tầm mắt.

Thế là cả hai quyết định bỏ lại Hoàng Tinh Thạch tạm thời trong di tích để đi du ngoạn ở Hoa Quốc dù sao thì họ cũng có được một số vốn linh thạch và bảo vật nếu đem đi đấu giá thì hai người họ có thể tính là tương đối giàu có.

Cả hai đi ngược lại phương hướng của Lâm Minh Nhật tiền bối để ghé đến Nam Lân Thành, một thành trì mà trước đó họ đã đi qua.

Nam Lân Thành cũng chỉ là một thành trì cấp ba ở Hoa Quốc, tuy nhiên diện tích tương đối lớn hơn so với Lâm Hoa Thành. Cũng dễ hiểu vì dù sao Hoa Quốc cũng có số lượng tu sĩ đông đảo nhất trong ba nước ở La Thành Đại Lục.

Phía bên ngoài có một trận pháp tụ linh khí đây chính là điểm khác biệt so với Lâm Hoa thành, trận pháp này tương đối hao tốn linh thạch để duy trì cho nên mỗi tu sĩ đều phải nộp lệ phí nếu muốn ở lại thành này.

Cấp độ càng cao thì lệ phí lại càng lớn. Luyện Khí phí từ năm mươi đến hai trăm linh thạch hạ phẩm, Trúc Cơ thì từ ba trăm đến năm trăm linh thạch hạ phẩm, Kim Đan thì từ tám trăm đến một ngàn năm trăm linh thạch hạ phẩm, Nguyên Anh thì từ ba ngàn đến bốn ngàn linh thạch hạ phẩm trong bảy ngày.

Đứng trước cửa thành Nam Lân, Trần Tiến cũng một phen hoảng hốt với cái giá siêu mắc như vậy. Nếu không phải do hắn hiện tại tương đối tích lũy nhiều linh thạch thì chắc hắn thà quay về nơi rừng rú sơn lâm chứ không dám bước chân vào thành.

- Không ngờ chi phí ở một thành trì cấp ba của Hoa Quốc lại mắc như vậy, không biết bên trong có được bao nhiêu tu sĩ Luyện Khí đây.
Trần Tiến ở một bên than vãn.
- Dù sao bên ngoài thành này có bố trị một tụ linh trận pháp, muội tin rằng có rất nhiều tu sĩ Luyện Khí cắn răng bỏ ra số lớn linh thạch để vào bên trong tu luyện.
- Chi phí ở đây mắc như vậy, có lẽ chúng ta sẽ kiếm được một khoản từ những công pháp ở di tích cổ đấy.
- Huynh không sợ người lập nên trận pháp kia sẽ có được manh mối từ những công pháp này sao?
- Muội cứ yên tâm, người lập trận pháp không hề lấy Hoàng Tinh Thạch có nghĩa những người đó không mở được nhẫn trữ vật của hai thi thể kia ra. Cho nên sẽ không biết được bên trong đó có gì.
- Điểm nghi vấn đó đến giờ vẫn khiến muội canh cánh trong lòng.
- Chuyện gì cũng có cách giải quyết, chưa kể trận pháp đã được bố trí khá lâu rồi. Cho dù bây giờ còn sống loại tu sĩ như vậy cũng không ở thành trì cấp ba này đâu.
- Đành vậy.

Cả hai cùng tiến vào thành, trải qua bước kiểm tra tu vi để nộp lệ phí. Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đều không dự tính ở đây lâu nên chỉ đóng lệ phí bảy ngày. Tổng hai người phải nộp là một ngàn ba trăm linh thạch.

Bước vào bên trong thành, trái với suy đoán của Trần Tiến, số lượng tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ tương đối nhiều. Còn đang mải quan sát một thanh niên Luyện Khí đến gần hỏi.
- Hai vị có phải lần đầu đến Nam Lân Thành.

Trần Tiến quan sát thanh niên này, tuổi tác của người này dường như còn lớn hơn hai người bọn họ, tuy nhiên tu vi của anh ta chỉ là Luyện Khí tầng tám. Gương mặt cũng hết sức khắc khổ, điều đó ít nhiều chứng tỏ anh ta trải qua cuộc sống có lẽ khá nhiều gian nan.

Trần Tiến gật đầu trả lời anh ta.
- Không giấu gì anh, chúng tôi đúng là lần đầu đặt chân đến đây.

Chàng thanh niên bỗng nhiên cười rất vui vẻ lại nói tiếp.
- Nếu vậy, anh phải cần một hướng dẫn viên rồi. Tôi ở đây đã hai năm tất cả các nơi buôn bán, đấu giá hay thông tin gì tôi đều nắm rõ.

Trần Tiến lập tức thầm nghĩ trong lòng:
- “Ở đây còn có dịch vụ như vậy sao.”
Tuy vậy Trần Tiến cũng không tình nguyện lắm, hắn vốn dĩ trước giờ khi đến đâu đều cũng chỉ cùng Cố Tiểu Trầm tự tìm hiểu. Nhưng hắn lại nhớ đến việc ở Tuyên Quang Thành. Nơi đây lại là Hoa Quốc, ít nhiều cũng cần cảnh giác hơn liền nói.
- Thật may, tôi cũng cần một người như anh, anh ra giá đi?
- Thấy hai vị còn trẻ như vậy nên tôi lấy rẻ thôi, một trăm hạ phẩm linh thạch một ngày.
- Không, chỉ năm mươi thôi, nếu làm tốt tôi sẽ thưởng thêm. - Trần Tiến dứt khoát nói.
- Một trăm không mắc đâu, không có bất kỳ ai ở đây nhận giá này rẻ hơn tôi. Nếu cậu không tin có thể đi hỏi thử.

Trần Tiến im lặng một lúc không nói, hắn biết cái giá này nếu trừ đi so với thời gian phải nộp lệ phí thì khá hậu hĩnh rồi. Nhưng có lẽ không phải lúc nào cũng kiếm được một người mới như mình cho nên chắc chắn sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
- Nếu vậy tôi cũng đành chịu. Không thể thuê anh được.

Chàng trai có chút lo lắng, anh ta đã chuẩn bị hết thời gian ở Nam Lân Thành rồi, mà đây là giai đoạn để anh ta có thể tiến vào tầng chín, cho nên không thể bỏ qua được đành cắn răng đáp.
- Đồng ý với cậu.
 

aqua230991

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Đại Việt Tu Chân
Trần Đức Tiến
Chương 100: Trường Minh Hội

Chương 100: Trường Minh Hội

Sau khi đạt thành hiệp định với anh chàng hướng dẫn ở Nam Lân Thành, cả hai cùng theo anh ta và nghe anh ta kể một số thông tin ở thành này.

Nam Lân thành đã có lịch sử hơn một vạn năm, do một vị cao thủ Hư Thần xây dựng nên. Trải qua bao nhiêu năm vẫn là một thành trì cấp bốn, cho đến khoảng năm trăm năm trước mới bị giáng xuống thành thành trì cấp ba.

Thành chủ hiện tại là một cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ tên là Phan Thế Danh, là một người bảo thủ cho nên cũng không hề có mong muốn mở rộng thành trì nhưng lại được lòng rất nhiều tu sĩ đang cư ngụ bên trong thành.

Điều này mặc dù có hơi mâu thuẫn, nhưng nếu mở rộng phạm vi hoạt động thì dễ xảy ra xung đột lợi ích hay đắc tội với nhiều thế lực khác cho nên việc bảo thủ này vô tình mang lại sự yên ổn rất lớn cho Nam Lân thành từ khi Phan Thế Danh được đề cử làm thành chủ đến nay.

Ngoài ra, Nam Lân thành này còn được bảo hộ bởi một tông môn cấp năm, thực lực tương đối mạnh mẽ tên là Thiết Ảnh Môn. Chính vì những điều đó có thể nói đây là một thành trì yên bình, có thể an cư lạc nghiệp.

Sau khi giới thiệu sơ lược qua một chút về Nam Lân Thành. Anh chàng hướng dẫn này lại bắt đầu luyên thuyên về các cao thủ tọa trấn trong thành. Trần Tiến không muốn nghe những điều nà, nên cũng chuyển đề tài.
- Tính ra cũng hơn nửa ngày rồi, tôi vẫn chưa biết tên anh?

Nghe Trần Tiến hỏi vậy, anh ta có chút bối rối lại xoa đầu cười nói.
- Thật là vô ý quá, xin lỗi cậu. Tôi tên là Trương Tiểu Xuân. Cũng không biết hai vị tên gì?
- Tôi là Trần Tiến. - Trần Tiến đáp.
- Tôi là Cố Tiểu Trầm.

Sau khi biết tên của người hướng dẫn mình là Trương Tiểu Xuân, Trần Tiến lại hỏi.
- Ở đây nếu muốn đấu giá hoặc mua bán vật phẩm thì nơi nào thích hợp nhất.

Trương Tiểu Xuân dường như không phải nghỉ ngợi gì mà lập tức nói.
- Dĩ nhiên là Thiết Ảnh Đường rồi.
- Thiết Ảnh Đường, vậy nơi đó thuộc sở hữu của Thiết Ảnh Môn phải không?
- Đúng vậy, đó là nơi đấu giá không chỉ lớn nhất Nam Lân Thành mà còn cả các vùng lân cận. Dù chỉ mới mở ra cách đây mười năm nhưng do có sự hậu thuẫn của Thiết Ảnh Môn mà danh khí vươn lên đứng đầu.

Nghe đến Thiết Ảnh Môn, Trần Tiến cũng có chút không muốn liên quan. Mình là một người đến từ quốc gia khác, nên hạn chế những thứ này thì tốt hơn.
- Không còn nơi nào khác sao?

Trương Tiểu Xuân đầu óc tương đối nhanh nhạy, dường như anh ta biết hại vị khách này của mình không muốn đến những nơi tương đối quá lớn dễ gây chú ý cho nên anh ta cũng lập tức đưa ra phương án khác.
- Trường Minh Hội, là cửa hàng vật phẩm đứng đầu trước kia ở Nam Lân Thành. Cũng chuyên mua bán các loại vật phẩm bảo vật.
- Vậy cũng được, dẫn ta đến đó đi.

Ba người cũng nhanh chóng đi đến Trường Minh Hội. Vừa đến trước cửa hàng, cả ba bị tên tiểu nhị nhanh chóng mời chào.
- Xin mời ba vị tiền bối, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng lâu đời nhất Nam Lân Thành này. Chỉ cần tiền bối cần gì chúng tôi đều có thể đáp ứng.

Bước vào trong Trường Minh Hội, quả nhiên cửa hàng ở đây quy mô không chỉ lớn hơn các cửa hàng của Lâm Quốc mà Trần Tiến từng đến mà thái độ của các nhân viên khiến các khách hàng phải hết sức hài lòng.

Mỗi một người khách hàng sẽ có một nhân viên trực tiếp giới thiệu về các sản phẩm của cửa hàng. Tiếp nhóm người của Trần Tiến là một tiểu cô nương dung mạo thanh tú tuổi ước chừng mười lăm.

Khi nhìn tiểu cô nương này, Trần Tiến bỗng nhớ đến Đặng Ngọc Nhi. Dù sao ít nhiều hắn và cô có giao tình cho nên đôi lúc không khỏi hoài niệm.
- “Tiểu oa oa có lẽ bây giờ cũng đã mười ba tuổi rồi, vài năm nữa không biết lại bao nhiêu tông môn thế gia lại đổ máu tranh giành cô.”

Tiểu cô nương tuy con trẻ nhưng kinh nghiệm bán hàng tương đối phong phú, các sản phẩm mà Trần Tiến thắc mắc đều được cô nương giới thiệu tường tận và cặn kẽ. Tuy nhiên, Trần Tiến có chút thất vọng vì không hề có những loại đan dược hay pháp khí phù hợp.

Hiện tại hắn có trong tay thanh Hắc Tiên Kiêm của Cố Tiểu Trầm tặng thì hắn không có thêm pháp khí nào. Còn đan dược ở đây đều là từ tam phẩm trở xuống, hắn lại hoàn toàn có thể luyện chế.

Thấy vẻ mặt có phần thất vọng của Trần Tiến, tiểu cô nương tâm t.ư linh động nhanh chóng đưa ra một đề nghị.
- Công tử dường như vẫn không tìm được thứ hợp ý.
- Đúng vậy, không giấu gì cô nương những thứ ở đây ta không xem trọng lắm.

Tiểu cô nương vẫn không thay đổi nét mặt mà mỉm cười nói.
- Công tử có thể đợi tiểu nữ một chút không?
- Không thành vấn đề.

Tiểu cô nương vào bên trong gian phòng phía sau cửa hàng. Ở bên trong một tên thân hình mập ú đang ngồi trên ghế đang chăm chút xem sổ sách.
- Ông chủ.

Tên mập ngước nhìn lên thấy cũng lười đáp.
- Tìm ta có chuyện gì?
- Dạ bẩm ông chủ, có khách quý.
- Khách quý nào? Người của Thiết Ảnh Môn sao?
- Dạ không phải, là một thanh niên có lẽ vừa mới đến, y còn mướn theo một hướng dẫn viên. Y khá lạnh nhạt với các vật phẩm của chúng ta trưng bày.
- Tu vi của y như thế nào?
- Theo la bàn thì y là một Trúc Cơ hậu kỳ.
- Hừ! Chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà dám thờ ơ với các vật phẩm của cửa hàng chúng ta. Vậy mà người còn dám nói là khách quý.
- Xin ông chủ nghe tiểu nữ, tuy anh ta chỉ Trúc Cơ hậu kỳ nhưng vị cô nương ở phía sau là một cao thủ Kim Đan Kỳ. Mà cả hai đều chỉ khoảng hai mươi, có lẽ là con cháu của một gia tộc hoặc đệ tử của Tông Môn lớn nào đó.

Tiểu cô nương này tên là tiểu Cúc, làm việc ở Trường Minh Hội cũng đã hai năm. Cho nên lão mập này tương đối tin tưởng về năng lực nhìn người của cô nên khi nghe cô nói như vậy cũng cảm thấy mình cần nên đi xem thử.

Trần Tiến lập tức được ông chủ mập cho mời vào bên trong phòng phía sau cửa hàng. Vừa bước vào đã thấy được thái độ hết sức lịch thiệp của ông chủ, nhưng ánh mắt không ngừng dò xét hắn.

Thấy đích thân ông chủ đón tiếp, hắn cũng nở nụ cười đáp lại.
- Ông là chủ của cửa hàng.

Ông chủ mập gật đầu cười nói.
- Tôi chính là chủ của cửa hàng, nghe nhân viên báo lại dường như công tử không hài lòng lắm với các vật phẩm được trưng bày. Không biết công tử cần loại vật phẩm như thế nào?

Trần Tiến nghĩ ngợi.
- “Bây giờ hắn cũng chỉ cần một lò luyện đan mới vì rõ ràng theo khả năng của hắn hiện tại thì Lò Luyện Đan Sơ Khởi không thể đáp ứng được nữa rồi. Còn một pháp khí nữa mới được, dù bản thân vẫn muốn tự tay chế tạo pháp khí cho chính mình hơn sau khi nhìn thấy viên Hoàng Tinh Thạch.”

Hắn liền nói.
- Không biết ở cửa hàng ông có lò luyện đan huyền cấp trở lên không?
- Lò luyện đan huyền cấp, công tử là một luyện đan sư?

Trần Tiến cũng cười lạnh không đáp, ông chủ mập nhìn thấy vậy biết hình như mình vô tình lỡ lời, nên vội vàng xin lỗi.
- Xin lỗi công tử, việc này đúng là không phải việc tôi nhiều chuyện. Thế nhưng đúng là ở cửa hàng chúng tôi có thể đáp ứng được đề nghị của quý khách.

Trần Tiến trong lòng có chút mừng rỡ, cũng không im lặng mà nói.
- Ông có thể lấy ra để tôi xem?
- Dĩ nhiên không thành vấn đề.

Nói xong ông chủ lập tức cho gọi một người đến để cho anh ta đi lấy vật phẩm. Chỉ một vài phút sau, người nhân viên đã quay lại mang theo lò Luyện Đan đặt lên bàn.

Trần Tiến thoáng giật mình vì người nhân viên này không ngờ tu vi lại là Kim Đan Kỳ, tuy nhiên hắn cũng nhanh chóng ổn định lại tâm tình. Nếu một cửa hàng vật phẩm không có vài cao thủ tọa trấn thì làm sao mà có thể chống đỡ nổi. Hiển nhiên so với vẻ bên ngoài của cửa hàng thì các cao thủ dường như tập trung ở một nơi khác để canh giữ bảo vật thì phải.

Ông chủ thấy lò luyện đan được đưa đến lại cười nói.
- Đây là Tiết Ma Đan Lô, được luyện chế từ Tinh Nham Thạch. Lò luyện đan này phải trải qua một trăm ngày chế tác mới thành hình. Do một tiền bối Luyện Khí Sư tứ phẩm chế tác, có thể luyện chế được các đan dược từ ngũ phẩm trở xuống mà không bị giảm hiệu quả.

Tâm tình Trần Tiến có chút động tâm, rất rõ ràng lò luyện đan này giá trị tương đối cao so với hắn lúc này. Nhưng chính bản thân hắn cũng có chút không kiềm chế được với nó.

Lão chủ là một người buôn bán lâu năm, kinh nghiệm phong phú. Ông ta có thể nhìn ra được sự khát khao của Trần Tiến đối với lò luyện đan này. Trong lòng ông ta cười lạnh.
- “Không hút chút máu tiểu tử nhà người thì làm sao ta còn tên là Lý Quỹ.”

- Một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm hoặc mười ngàn linh thạch trung phẩm đều được.
Ông chủ mập mỉm cười nói.

Cái giá này quả thực quá khủng khiếp nếu so với gia tài của một tu sĩ Kết Đan bình thường. Thế nhưng bản thân của Trần Tiến bây giờ sở hữu số lượng tuyệt đối vượt xa con số này. Nhưng hắn cũng không muốn trong phút chốc liền tiêu nhiều như vậy.

Hắn biết dường như bản thân mình đang bị làm giá, nên cũng tương kế tựu kế sắc mặt trầm xuống. Ông chủ lại thấy hắn có chút do dự lại nghĩ rằng mình khéo quá hóa vụng, nên nhanh chóng thêm vào.
- Tuy nhiên, nếu có các vật phẩm đồng giá thì có thể trừ vào số linh thạch.

Đôi mắt của Trần Tiến có chút sáng lên, từ trong túi trữ vật đem ra hai quyển công pháp.
Ông chủ liếc mắt qua xem sắc mặt có chút giật mình.
- “Không ngờ lại là hai công pháp Huyền Cấp thượng giai”.

Ở Tu Chân Giới này nếu xét trong các loại vật phẩm thì đương nhiên pháp khí phi hành và phòng ngự là mắc nhất. Kế tiếp chính là các bảo vật như lò luyện đan, pháp khí công kích và cuối cùng mới đến công pháp tu luyện. Nhưng một lúc có thể lấy ra hai quyển công pháp Huyền Cấp thượng giai trao đổi cũng không phải ai cũng lấy ra được.

Ông chủ có chút sợ hãi tên thanh niên này có thế lực phía sau hay không, nếu không may đắc tội thì phải làm thế nào. Dù sao từ ngày cái Thiết Ảnh Đường xuất hiện, thì cửa hàng của ông ta đã khó khăn trong việc kinh doanh lắm rồi.
 

aqua230991

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Đại Việt Tu Chân
Trần Đức Tiến
Chương 101: Hội Đấu Giá Ngầm

Chương 101: Hội Đấu Giá Ngầm

Trần Tiến thấy sắc mặt của ông chủ Trường Minh Hội có chút trầm ngâm, cũng thầm tính toán.
- “Dù không rõ giá trị của hai quyển công pháp Huyền Cấp thượng giai này ở Hoa Quốc giá trị như thế nào, nhưng có lẽ cũng ít nhiều bảy tám chục ngàn hạ phẩm linh thạch, không thể để tên này ép giá quá được.”

- Không biết ông chủ có thể đưa ra cá giá bao nhiêu cho hai quyển công pháp này?
Ngữ khí của Trần Tiến có chút cứng rắn khiến ông chủ cảm nhận được dường như hắn ta đang bất mãn với thái độ của bản thân mình.

Ông chủ cũng biết đây cũng chỉ là thái độ làm giá nên cũng không vội vàng mà trả lời ngay.
- Hai quyển công pháp này theo lý mà nói có thể trên một trăm ngàn hạ phẩm linh thạch tuy nhiên…

Thấy thái độ ngập ngừng của ông chủ, Trần Tiến biết rõ mình nếu càng cố thêm lợi ích thì có nguy cơ càng bị ép giá.
- Dù sao cũng là đổi chác, tôi bằng lòng lấy hai quyển công pháp này thêm năm ngàn linh thạch hạ phẩm để đổi lấy lò Tiết Ma Đan Lô kia.

Ông chủ có chút run rẩy trong lòng, vốn dĩ ông chỉ muốn đổi ngang. Nhưng không ngờ hắn lại lập tức đưa ra cái giá khiến mình không thể cự tuyệt. Cho nên thái độ trở nên vô cùng ôn hòa.
- Được cứ quyết định vậy đi.

Nhanh chóng Trần Tiến đem lò luyện đan quăng vào túi trữ vật sau khi giao dịch xong. Theo suy nghĩ của ông chủ thì tên này có lẽ là một “nhị thế tổ” nhưng học đòi trả giá nên mới đưa ra cái giá có lợi như vậy. Còn bản thân Trần Tiến thì cũng lười suy nghĩ tiết kiệm một ít linh thạch này, dù sao hắn cũng rõ ràng nếu không cho tên chủ này một ít lợi ích thì sẽ khó có cơ hội có những món hàng ngon.

Thấy thương vụ này diễn ra tương đối đơn giản, tên chủ lại tiếp tục chào hàng.
- Ở cửa hàng của tôi còn một pháp khí trấn phái không biết công tử có hứng thú không.
Lời ông ta có một chút ý tứ thăm dò.

Nghe đến pháp khí trấn phái, Trần Tiến có chút hứng thú. Hắn biết việc mình thả dây dài câu cá lớn có chút hiểu quả rồi.
- Ông mang ra để ta xem thử.

Ông chủ lập tức mừng rỡ, lại sai nhân viên của mình đi lấy vật phẩm. Lần này gã nhân viên mang đến một chiếc hộp màu nâu tương đối cũ kĩ trên chiếc hộp còn có một cấm chế khá phức tạp.

Ông chủ mở cấm chế rồi mở chiếc hộp ra, bên trong là một cây đao. Thấy cây đao, Trần Tiến có chút thất vọng, hắn mong chờ sẽ là một thanh kiếm hơn vì theo cảm quan kiếm với hắn vẫn thuận tay hơn.

Thấy nét mặt của Trần Tiến không có sự mừng rỡ như trước, ông chủ thấy hình như cây đao này không đủ sức hấp dẫn. Nhưng là một tay lão luyện đâu có chuyện đưa ra vật phẩm mà chưa giới thiệu đã bị bỏ qua như vậy được.
- Công tử có thể cầm cây đao thử xem qua một chút đi.

Trần Tiến tuy không hứng thú lắm nhưng cũng cảm thấy không nên chối từ cũng cầm cây đao lên xem thử. Khi vừa cầm lên một cảm giác nhiệt truyền vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn giật mình làm rớt cây đao khỏi lòng bàn tay.

Quá hứng thú với việc này, hắn liền dùng thần thức để kiểm tra bên trong cây đao nhưng không ngờ thần thức của hắn bị một lớp sương mù che khuất.
- “Trên thanh đao này không ngờ có một trận pháp. Mà mình lại không thể nhận ra được cấp độ của nó.”

Sự kiện này không thoát khỏi cặp mặt của tên chủ đang lăm le ý muốn làm giá cho cây đao. Lão cũng không rõ giá trị thật sự của cây đao này, nhưng từ sự thần bí của nó tỏa ra khiến ông ta xem nó như một bảo vật trấn phái của cửa hàng. Hai mươi năm trước, ông ta vô tình mua lại được từ tay một tên Luyện Khí đang trong cảnh túng quẫn với giá chỉ năm ngàn linh thạch. Suốt thời gian đó, ông cũng luôn đem ra để thu hút các cao thủ nhưng quả thật dường như với mọi người một cây đao không rõ phẩm chất lại có giá đến hai trăm ngàn linh thạch quả là một vụ mua bán không hợp lý.

- Cây đao này bao nhiêu?

Ông chủ mừng thầm trong bụng:
- “Chỉ sợ người không ra giá.”

- Đây là báu vật trấn phái của cửa hàng, cũng là do tổ tiên ta truyền lại. Nghe nói nó có công dụng rất thần kỳ, nhưng do ta vô năng không thể lĩnh ngộ được đành đem nó ra bán để tìm người hữu duyên.

Ông chủ cửa hàng nói với giọng điệu như đang không nỡ rời xa kỷ vật.

Trần Tiến có Đại Việt Tinh Thần Quyết nên những tiểu xảo này chưa bao giờ hắn để trong mắt, tuy nhiên dù biết rõ đối phương đang dùng chiêu bài kể lể để tăng thêm giá trị của món đồ.
- Không cần dài dòng, tôi cần là cái giá của nó?
- Một giá chắc chắn. Hai trăm năm mươi ngàn hạ phẩm linh thạch hoặc hai mươi ngàn trung phẩm linh thạch.

Cái giá đưa ra quá chát, hiện tại tuy Trần Tiến coi như là một đại gia nhưng số lượng linh thạch hiện tại của hắn chỉ có hơn năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm, mười ngàn linh thạch trung phẩm và vài cuốn công pháp huyền cấp thu được từ di tích cổ.

Thấy Trần Tiến nhăn mặt, ông chủ cảm thấy cái giá này có vẻ đã khiến hắn do dự. Liền tươi cười nói tiếp.
- Tuy giá gốc là hai trăm năm mươi ngàn nhưng công tử khiến tôi thích thú. Vậy đi tôi chịu lỗ một chút, chỉ hai trăm ngàn hạ phẩm linh thạch hoặc mười tám ngàn linh thạch trung phẩm.
- Nếu là mười ngàn linh thạch trung phẩm và hai quyển công pháp Huyền cấp trung giai thì sao?

Ông chủ thấy Trần Tiến lại trả giá, lần này lại là hai quyển Huyền cấp trung giai.
- “Môn phái của tên này thu thập công pháp sao, sao lại có nhiều loại công pháp như vậy?’
- Không thể được, lần trước công tử đã dùng công pháp đổi rồi. Cho nên nếu dùng công pháp cấp thấp hơn thì không thể.
Ông chủ kiên quyết nói.

- Thêm năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm thì sao?
Trần Tiến cười nhạt nói.

Ông chủ thấy cái giá này cũng tương ứng với hai trăm ngàn hạ phẩm linh thạch mà mình mong muốn. Cũng không muốn dây dưa sợ làm mất lòng vị khách quý này.
- Được theo ý công tử vậy.

Lý do mà Trần Tiến quyết tâm mua cây đao này, không phải vì hắn muốn bỏ kiếm dùng đao. Mà hắn rất có hứng thú với trận pháp trên thanh đao này, hắn cảm thấy dường như nó có chút tương tự với trận pháp cấm chế ở di tích cổ. Mua nó đem về nghiên cứu biết đâu lại tìm ra được phương pháp phá giải cấm chế của di tích cổ thì lợi ích thu về được tuyệt đối lớn hơn nhiều, mà không nghiên cứu được cũng không sao, dù sao toàn bộ số tài sản này cũng bắt nguồn từ di tích cổ đó. Chính xác bản thân Trần Tiến cũng chưa bỏ ra một linh thạch nào.

Cũng không tiếp tục xem qua, Trần Tiến cũng bỏ cây đao vào trong túi trữ vật của mình. Lúc này hắn cũng cạn kiệt tài sản nên có dấu hiệu rời khỏi. Ai ngờ khi vừa chuẩn bị, ông chủ của cửa hàng đã ngăn cản, nói.

- Công tử khoan đi đã, không biết công tử có hứng thú với hội đấu giá ngầm không?
- Hội đấu giá ngầm?

Trần Tiến có chút hứng thú. Từ cái tên có thể thấy hội đấu giá này bảo đảm có nhiều loại bảo vật quý giá, tuy nhiên nếu đã không công khai vậy thì nguy hiểm cũng tương đối lớn.

Ông chủ cười híp mắt nói.
- Đúng vậy, hội đấu giá này không được công khai nhưng lại có sự có mặt của hầu hết các cao thủ trong Nam Lân thành và các khu vực lận cận. Chỉ mười năm mới diễn ra một lần và được sự chấp thuận ngầm của thành chủ. Người chủ trì cũng chính là đến từ Thiết Ảnh Đường và đây là lần thứ hai được tổ chức.
- Khi nào thì diễn ra?
- Tối hai ngày sau?
- Có thể đi hai người không?
- Số người không giới hạn, nên công tử và vị công nương này hoàn toàn có thể đến.
- Được, cho tôi địa điểm cụ thể, đúng tối hai ngày sau tôi sẽ có mặt.
- Thật ra cũng không phải nơi đâu xa xôi, ngay cửa hàng của Thiết Ảnh Đường. Đây là hai ngọc giản giới thiệu, chỉ cần đưa nó cho bọn bảo vệ cửa sẽ vào được.

Trần Tiến cũng lập tức lấy hai ngọc giản từ tay ông chủ cho vào túi trữ vật. Cùng với Cố Tiểu Trầm và Trương Tiểu Xuân rời khỏi Trường Minh Hội.

Ra khỏi cửa hàng được một lúc, Trần Tiến mới hỏi Trương Tiểu Xuân.
- Anh biết hội đấu giá ngầm này chứ.
- Đương nhiên, dù tôi ở đây hai năm nhưng những ngày qua không một tu sĩ nào không nhắc đến hội đấu giá này. Dường như ai cũng mong muốn kiếm được cơ hội tham gia nó.
- Hội đấu giá ngầm tại sao ai cũng biết?
- Nói là hội đấu giá ngầm vì sẽ không có bất kỳ sự bảo vệ nào cho người mua vật phẩm đấu giá tại hội đấu giá đó. Và lần này quy mô còn lớn hơn lần trước rất nhiều lần. Mười năm trước, một Nguyên Anh tiền bối sau khi vừa đấu giá vật phẩm xong đã bị một tiền bối khác tru diệt ngay khi vừa bước ra khỏi Thiết Ảnh Đường.
- Đáng sợ vậy sao.
- Đúng vậy, cho nên nếu cậu muốn tham gia thì được nhưng tuyệt đối không thể đấu giá bất cứ món hàng gì.

Thấy Trương Tiểu Xuân nói vậy, Cố Tiểu Trầm cũng không nhịn được bèn thắc mắc một câu.
- Nếu vậy thì tại sao vẫn thu hút được những tu sĩ đến tham gia như vậy?
- Điểm đặc biệt ở tràng đấu giá lần này không phải chỉ các vật phẩm quý hiếm, mà còn bởi vì những người tham dự sẽ có cơ hội tiếp xúc với người của Thiết Ảnh Môn.
- Tiếp xúc với người Thiết Ảnh Môn?
- Chắc các vị không biết, sắp tới Thiết Ảnh Môn sẽ mở một bí cảnh tại cấm địa của họ. Nhưng lần này không giới hạn môn phái, chỉ cần được Thiết Ảnh Môn công nhận sẽ được tham gia.
- Bí cảnh cấm địa của môn phái mà họ cũng để người ngoài tham gia, việc này đúng là kỳ lạ.
- Chuyện này thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng có một lần nghe một vị tiền bối nói chuyện rằng đây là lần cuối bí cảnh của Thiết Ảnh Môn được mở ra trước khi bị đóng hoàn toàn cho nên họ muốn thu thập số lượng lớn tài nguyên bên trong.
- Lần cuối cùng họ mở là cách đây bao lâu?
- Hình như tôi nghe nói là bí cảnh đó đã tồn tại hơn hai vạn năm, và mỗi lần hai mươi năm mở một lần.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top