Reader - Đăng ký account

Nơi thành viên của BNS đăng ký account để vào Reader.

Tất cả mọi người đều có thể xem truyện trong Reader, bạn chỉ cần account của Reader khi và chỉ khi bạn muốn đóng góp nội dung cho Reader, vì vậy khi post yêu cầu tạo account, các bạn vui lòng ghi rõ mục đích sử dụng! ( dịch, convert, hay sưu tầm để tạo nhóm sét chức năng chi tài khoản )

:hoa:


Khi đăng ký account, bạn phải dùng nick có tên mà bạn muốn dùng trong Reader, vì mình sẽ lấy tên nick yêu cầu để tạo account trong Reader. Mình sẽ cung cấp password vào ngay trong topic này. Bạn phải đăng nhập Reader ngay lập tức và đổi lại password. Nếu có vấn đề gì trục trặc, xin báo cho mình để mình reset lại password.

Đây là hướng dẫn cách đăng nhập và đổi lại password cho Reader.

- Reader: Bạch Ngọc Sách

- Bấm vào "Đăng Nhập". Nhập user-name và password tương ứng.

- Lập tức đổi lại password:
  • Click vào tên nick ở đầu trang, góc phải (hoặc hình Avatar).
  • Click vào nút Tùy Chọn (hình folder) và làm theo như hình -> Chọn Edit:
Screenshot 2025-05-19 153203.png

  • Nhập vào password cũ (mà mình mới đưa). Rồi, nhập 2 lần password của riêng các bạn.
- Các bạn cũng nên đổi lại email, và giờ giấc cho phù hợp. Email sẵn có chỉ là giả.

Sau khi các bạn đã đổi lại password, phải nhớ phản hồi lại cho mình ngay trong topic này để xác nhận rằng bạn đã nắm quyền account Reader. Sau 6 tiếng, nếu không nhận đc phản hồi từ bạn, mình sẽ khóa account đó lại.

Trong trường hợp topic này bị khóa, xin bấm Like vào post mà mình đã cấp account/password.


+ Hướng Dẫn Đăng Truyện, Chương reader Bạch Ngọc Sách

Reader - Đăng ký account

1. Đăng nhập trang reader bằng tài khoản bạn được cấp.
2. Mở một truyện bất kỳ. Ở đây mình chọn truyện Ngã Dục Phong Thiên. Sau đó ấn vào cái Cờ-lê như hình dưới.
0PtM0XY.png
3. Sau khi ấn vào cờ-lê bạn sẽ thấy như hình sau.
cHPm27k.png
3. Bạn muốn làm gì, hãy ấn nút đó. Đến đây bạn hãy đọc kỹ trang hiện ra sau khi ấn vào. Và đến đây là bạn đã có thể đăng truyện.

Ở cuối mỗi trang chương bên Reader, các bạn có thể thấy Lượt View của mỗi trang. (Vd: Q3 - Chương 308: Hồ ly và kẻ che mặt - Lục Tiên) . Số Like mà các bạn vẫn quen thuộc khi post bên diễn đàn thực chất chính là lượt view của các thành viên BNS mà không có Khách. Lượt View mà các bạn thấy bên reader là lượt view của cả thành viên BNS và cả Khách.

Nhớ đọc kỹ trong đó hướng dẫn nhé. Trước khi sưu tầm thì search chỗ tìm truyện tác giả xem coi đã làm chưa nhé kẻo trùng
 
Last edited by a moderator:

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
-147,96
Tu vi
0,14

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Cám ơn đệ Lục Dương.
- Trước mắt, do làm nhóm Dịch, nên người chịu trách nhiệm cho bản dịch sẽ là @Hoàng Hi Bình và lão Bình là người sẽ confirm là bạn @Minachan có nên mở acc Reader hay không :D

Và dĩ nhiên, Di sẽ xem xét chất lượng bản dịch trên Reader, hc gửi 1 bản dịch cho Di xem theo đường link trên cũng dc.

cc @Kemkensi
 

Minachan

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
165,69
Tu vi
34,49
Cám ơn đệ Lục Dương.
- Trước mắt, do làm nhóm Dịch, nên người chịu trách nhiệm cho bản dịch sẽ là @Hoàng Hi Bình và lão Bình là người sẽ confirm là bạn @Minachan có nên mở acc Reader hay không :D

Và dĩ nhiên, Di sẽ xem xét chất lượng bản dịch trên Reader, hc gửi 1 bản dịch cho Di xem theo đường link trên cũng dc.

cc @Kemkensi
Vâng
 

Minachan

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
165,69
Tu vi
34,49
@Niệm Di
Bản raw ạ
上午12: 21.

心理咨询诊所.

邻居罗伊站在门口, 手里拎着一个黑色的塑料袋, 里面鼓鼓囊囊, 似乎装了很多东西.

咚咚咚...

\"杜维医生, 你在吗? 你要的香烟我买好了. \"

\"杜维医生? 麻烦出来取一下. \"

连续喊了两声, 门后却丝毫没有回应.

坦白说, 罗伊对杜维的映像很深刻, 但了解的并不多, 只知道他是今年刚搬过来的心理医生, 长得很帅气, 也很有气质.

这种男人对女人的吸引力是很强的, 如果不是罗伊之前已经有了男朋友的话, 她还真不介意追一追杜维.

咚咚咚...

再次敲了敲门以后, 罗伊确定杜维应该是不在家, 于是便有些失望的叹了口气.

她从塑料袋里拿出一包香烟, 准备放在门口的信封箱里.

但下一秒, 她放弃了这个想法, 转而写了一张纸条, 夹进了门缝.

[ 香烟在我家里, 麻烦来取一下 ]

做完这些以后, 她转身就走, 一身黑色的连衣长裙把她美好的身材衬托的更加诱人, 除了手中提着的黑色塑料袋有些煞风景以外, 在任何男人的眼里, 她都是一个美丽的女孩.

这时, 夹在门缝里的纸条, 仿佛被人在后面抓住, 一把拽进了进去.

...

此时, 在艾利克斯的家里.

杜维在对方盛情邀请下, 只能答应一起共进午餐.

当然, 食物都是艾利克斯电话预约, 在附近的餐厅里买的.

否则的话, 一个物质生活极为丰富, 身材和皮肤保养的无比滋润的女人做的饭, 杜维还真不一定敢吃.

\"艾利克斯, 你真的确定, 两点整的时候你会准时午睡吗? \"

杜维吃完以后, 擦了擦嘴, 一边打量着屋里的布置, 一边随意提了句.

艾利克斯嘴角露出一个迷人的微笑: \"我从来没有隐瞒过你任何事情, 不是吗? \"

杜维沉默了一分钟, 点头道: \"是的. \"

...

下午, 13:55.

吃过饭后, 艾利克斯变得十分慵懒, 躺在沙发上, 用一种温和的眼神注视着杜维.

让她有些不爽的是, 面前的这个男人视线始终没怎么在自己身上停留过, 反而是在一些家具上给了更多的关注.

\"如果你喜欢这些家具的话, 我可以送你一套, 我记得你家里的那些沙发和茶几, 似乎都是买房的时候, 中介送的吧? \"

杜维身体顿了顿, 从站着的姿态变成坐下, 他并不习惯背靠着沙发, 因此身体微微前倾, 对艾利克斯淡淡摇头.

\"不用了, 我很喜欢我现在的家具, 并不喜欢随意更换它们. \"

这只是个借口, 目的却是不想让任何人进入自己家里, 或者有任何接触.

因为, 只有他自己知道, 家里看不见的两只恶灵, 有多么的恐怖.

尤其是第二只恶灵, 任何人都有可能成为它的目标.

这时, 杜维看了看手机上的时间: 13:58.

他平静说道: \"还有两分钟. \"

艾利克斯眨巴了下眼睛: \"是哦, 还有两分钟我就会睡着, 你真的不会对我做些什么吗? \"

杜维一边看着手机时间, 一边吐出两个字: \"不会! \"

\"好吧, 那可真令人失望. \"

艾利克斯做出一副遗憾的表情, 心里却微微松了口气, 同时她注意到杜维似乎没有手表, 一直用手机看时间, 心里顿时一动.

男人最喜欢的礼物之一, 应该有名表吧?

然而, 这个念头刚在她脑海中浮现, 下一秒, 她眼睛一闭, 直接躺在了沙发上, 呼吸平稳无比, 进入了睡眠状态.

而杜维则眉头一皱, 脸上难以理解的色彩一闪而过.

\"你真的睡着了? 艾利克斯? \"

他注意到, 现在的时间是14:00.

此时, 整个屋子里安静的吓人, 只能听到艾利克斯微弱的呼吸声.

杜维把手机塞进了兜里, 然后走到艾利克斯的面前, 用非常认真的眼神看着她.

人的五感是非常敏锐的, 如果长时间的盯着一个人, 对方会有所感应, 或者有种很不自在的感觉.

某些人, 甚至在睡梦中都会对外界产生某种感应.

比如, 视线, 动作等等.

只是, 艾利克斯却始终一动不动, 睡的十分深沉.

并没有正常人的反应.

杜维皱起了眉头: \"深层睡眠吗? 为什么会在这个时候? \"

然后, 他想了想, 伸出一只手放在了艾利克斯的肩膀上, 入手便是一阵细腻的触感, 仿佛抚摸着某种光滑的玉石一样.
Bản dịch ạ
Chương 11: Quỷ nhãn



12:21 trưa.



Phòng khám t.ư vấn Tâm lý.



Người hàng xóm, Roy đang đứng ở cửa, trên tay xách một chiếc túi ni lông màu đen căng phồng và có vẻ như chứa rất nhiều thứ.



Cốc cốc cốc ......



"Bác sĩ Đỗ Duy, anh có ở đó không? Em mua thuốc lá mà anh muốn rồi đây."



"Bác sĩ Đỗ Duy? Mời anh ra ngoài lấy."



Đã kêu lên hai lần, nhưng cánh cửa vẫn không có phản ứng.



Thú thật thì Roy có ấn tượng rất mạnh với ngoại hình của Đỗ Duy, nhưng cũng không biết nhiều về hắn, chỉ biết hắn là bác sĩ tâm lý mới chuyển đến đây năm nay, rất đẹp trai và rất có phong độ.



Loại đàn ông này rất hấp dẫn phụ nữ, nếu như Roy chưa có bạn trai, cô ấy thật sự sẽ không ngại theo đuổi Đỗ Duy.



Cốc cốc cốc ......



Lại gõ cửa, Roy xác định Đỗ Duy không có ở nhà nên thất vọng thở dài.



Cô lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi ni lông và chuẩn bị cho vào hộp thư ở cửa.



Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy từ bỏ ý định và viết một tờ giấy nhắn, nhét vào khe cửa.



[Thuốc lá ở trong nhà em, anh hãy đến lấy]



Sau khi làm xong, cô xoay người rời đi, một chiếc đầm đen tôn lên dáng người xinh đẹp của cô khiến cô càng thêm hấp dẫn, ngoại trừ chiếc túi ni lông đen trên tay phá hỏng hình tượng, trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, cô là “Một cô gái đẹp”.



Lúc này, tờ giấy kẹt trong khe cửa dường như bị ai đó trong nhà kéo vào.



……



Lúc này, tại nhà của Alexis.



Đỗ Duy được đối phương ân cần mời, chỉ có thể đồng ý cùng nhau ăn trưa.



Tất nhiên, đồ ăn được Alexis được đặt trước qua điện thoại và mua ở một nhà hàng gần đó.



Nếu không, Đỗ Duy có lẽ không dám ăn bữa cơm của một người phụ nữ có đời sống vật chất vô cùng dư dả, cơ thể và làn da được bảo dưỡng kĩ càng.



"Alexis, em có chắc không, em sẽ ngủ trưa đúng vào lúc hai giờ chứ?"



Sau khi ăn xong, Đỗ Duy lau miệng, vừa nhìn cách bài trí trong phòng, vừa thản nhiên nói gì đó.



Một nụ cười hấp dẫn xuất hiện trên mặt Alexis: "Em chưa bao giờ che giấu bất cứ điều gì với anh, phải không?"



Đỗ Duy im lặng một phút, sau đó gật đầu nói: "Ừ."



……



1:55, Trưa.



Sau khi ăn xong, Alexis trở nên rất lười biếng, nằm ở trên ghế sô pha, ôn nhu nhìn Đỗ Duy.



Điều khiến cô có chút khó chịu chính là người đàn ông trước mặt vẫn chưa hề ngừng tầm mắt lại chỗ cô, ngược lại còn chú ý hơn đến một số đồ đạc.



"Nếu anh thích những đồ nội thất này, em có thể cho anh một bộ, em nhớ mấy cái ghế sô pha và bàn cà phê trong nhà anh, hình như lúc mua nhà đại nhân tặng cho anh?"



Đỗ Duy dừng lại, chuyển từ t.ư thế đứng sang ngồi xuống, anh không quen dựa vào ghế sô pha nên hơi nghiêng người về phía trước, lắc nhẹ đầu với Alexis.



"Không, tôi rất thích đồ đạc hiện tại của mình, và tôi không thích thay đổi chúng theo ý muốn."



Đây chỉ là cái cớ chứ mục đích là không cho ai vào nhà mình hay có liên hệ gì.



Vì chỉ có hắn mới biết hai ác linh trong nhà đáng sợ như thế nào.



Đặc biệt là ác linh thứ hai, bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu của nó.



Lúc này, Đỗ Duy kiểm tra thời gian trên smartphone: “13:58”.



Hắn bình tĩnh nói: "Còn hai phút nữa."



Alexis chớp chớp mắt: "Ừ, hai phút nữa em sẽ ngủ. Anh thật sự sẽ không làm gì em sao?"



Đỗ Duy thốt lên hai chữ khi xem giờ điện thoại: "Không!"



"Chà, thật là thất vọng."



Alexis lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng cô cũng yên tâm, đồng thời nhận thấy Đỗ Duy hình như không có đồng hồ, dùng điện thoại di động liên tục kiểm tra thời gian, trong lòng chợt động.



Một trong những món quà yêu thích của phái mạnh chắc hẳn là có một chiếc đồng hồ nổi tiếng đúng không?



Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu cô giây tiếp theo cô liền nhắm mắt lại, trực tiếp nằm trên sô pha, thở vô đều rồi đi vào giấc ngủ.



Trong khi đó Đỗ Duy cau mày, thần sắc khó hiểu trên mặt thoáng qua.



"Em ngủ thật à? Alexis?"



Hắn nhận thấy rằng bây giờ là 2:00 trưa.



Lúc này, cả căn phòng im ắng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Alexis.



Đỗ Duy cất điện thoại vào túi, sau đó bước đến chỗ Alexis, rất nghiêm túc nhìn cô.



Năm giác quan của một người rất nhạy bén. Nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người trong thời gian dài, người kia sẽ nhạy cảm hoặc cảm thấy rất khó chịu.



Một số người sẽ có cảm giác nhất định về thế giới bên ngoài ngay cả trong giấc ngủ của họ.



Ví dụ, tầm nhìn, chuyển động, v.v…



Tuy nhiên, Alexis bất động suốt, ngủ rất sâu.



Không có phản ứng bình thường.



Đỗ Duy nhíu mày: "Ngủ say? Sao lại vào lúc này?"



Sau đó, anh suy nghĩ một lúc, và đặt một tay lên vai Alexis, và anh bắt đầu với một cái chạm nhẹ nhàng, như thể anh đang vuốt ve một loại ngọc mịn nào đó.







"Dậy đi Alexis."



Trả lời hắn bằng sự im lặng.



Trái tim Đỗ Duy không khỏi chìm xuống, trạng thái này hoàn toàn không bình thường, một giây đầu tiên một người có thể giao tiếp bình thường, nhưng giây sau lại đột nhiên gọi điện thoại và tỉnh lại.



Trừ khi đó là một người đã chết.



Lúc này, trái tim của Đỗ Duy đột nhiên co quắp, bên tai vang lên một tiếng vo ve rõ ràng buộc cậu phải cúi xuống bịt tai lại, khuôn mặt rất xấu xí.



Hắn nghe thấy một giọng nói.



Da da da ……



Đây là……



Đỗ Duy đột nhiên ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên tường.



Không biết từ khi nào, các kim trên chiếc đồng hồ đó đã hoạt động trở lại và đang quay từng chút một.



Da da da ……



Da da da ……



Đều đặn, kỳ lạ, cứng nhắc, máy móc.



Tất cả những tính từ dùng để miêu tả âm thanh mà hắn nghe được chợt lóe lên trong đầu Đỗ Duy và một thứ gì đó kỳ lạ đột nhiên hiện ra trước mắt anh.



Hắn nhìn thấy một bóng đen đứng sau Alexis trên ghế sô pha, nhìn mình với ánh mắt trống rỗng.



Đỗ Duy hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh nhìn sự tồn tại của bóng đen.



Giờ phút này, quang cảnh cả căn phòng trong mắt Đỗ Duy đã thay đổi rất nhiều.



Ánh sáng trở nên ảm đạm, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù ảm đạm, nhiều ngõ ngách vốn đã ảm đạm lại trở nên đen kịt, như thể là một cái miệng vô hình, toát ra vẻ ác độc nhất định.



Đỗ Duy cũng nhìn thấy Alexis đang ngủ say như chết, trên người xuất hiện nhiều sợi đen như tơ, có chút giống tơ nhện, liên kết với thân thể đen, như thể hai người hòa làm một.



“Ác linh?” Hắn bình tĩnh suy nghĩ, tự hỏi trong lòng, rồi lại trả lời :



"Chắc không phải chứ."



Lúc này, những gì Cha Tony nói khi rời nhà thờ hiện lên trong đầu hắn.



[Khi sức mạnh của ác linh ăn mòn con người , con người sẽ dễ bị chúng tấn công hơn. Khi sự xói mòn ngày càng sâu, cơ thể và tinh thần của con người cũng sẽ trải qua một số thay đổi bất thường. 】



[ Mà giai đoạn thứ nhất, chúng ta đang xem là Quỷ nhãn ]
Dạ hết rồi ạ :333
 
Last edited by a moderator:

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
@Niệm Di
Bản raw ạ
上午12: 21.

心理咨询诊所.

邻居罗伊站在门口, 手里拎着一个黑色的塑料袋, 里面鼓鼓囊囊, 似乎装了很多东西.

咚咚咚...

\"杜维医生, 你在吗? 你要的香烟我买好了. \"

\"杜维医生? 麻烦出来取一下. \"

连续喊了两声, 门后却丝毫没有回应.

坦白说, 罗伊对杜维的映像很深刻, 但了解的并不多, 只知道他是今年刚搬过来的心理医生, 长得很帅气, 也很有气质.

这种男人对女人的吸引力是很强的, 如果不是罗伊之前已经有了男朋友的话, 她还真不介意追一追杜维.

咚咚咚...

再次敲了敲门以后, 罗伊确定杜维应该是不在家, 于是便有些失望的叹了口气.

她从塑料袋里拿出一包香烟, 准备放在门口的信封箱里.

但下一秒, 她放弃了这个想法, 转而写了一张纸条, 夹进了门缝.

[ 香烟在我家里, 麻烦来取一下 ]

做完这些以后, 她转身就走, 一身黑色的连衣长裙把她美好的身材衬托的更加诱人, 除了手中提着的黑色塑料袋有些煞风景以外, 在任何男人的眼里, 她都是一个美丽的女孩.

这时, 夹在门缝里的纸条, 仿佛被人在后面抓住, 一把拽进了进去.

...

此时, 在艾利克斯的家里.

杜维在对方盛情邀请下, 只能答应一起共进午餐.

当然, 食物都是艾利克斯电话预约, 在附近的餐厅里买的.

否则的话, 一个物质生活极为丰富, 身材和皮肤保养的无比滋润的女人做的饭, 杜维还真不一定敢吃.

\"艾利克斯, 你真的确定, 两点整的时候你会准时午睡吗? \"

杜维吃完以后, 擦了擦嘴, 一边打量着屋里的布置, 一边随意提了句.

艾利克斯嘴角露出一个迷人的微笑: \"我从来没有隐瞒过你任何事情, 不是吗? \"

杜维沉默了一分钟, 点头道: \"是的. \"

...

下午, 13:55.

吃过饭后, 艾利克斯变得十分慵懒, 躺在沙发上, 用一种温和的眼神注视着杜维.

让她有些不爽的是, 面前的这个男人视线始终没怎么在自己身上停留过, 反而是在一些家具上给了更多的关注.

\"如果你喜欢这些家具的话, 我可以送你一套, 我记得你家里的那些沙发和茶几, 似乎都是买房的时候, 中介送的吧? \"

杜维身体顿了顿, 从站着的姿态变成坐下, 他并不习惯背靠着沙发, 因此身体微微前倾, 对艾利克斯淡淡摇头.

\"不用了, 我很喜欢我现在的家具, 并不喜欢随意更换它们. \"

这只是个借口, 目的却是不想让任何人进入自己家里, 或者有任何接触.

因为, 只有他自己知道, 家里看不见的两只恶灵, 有多么的恐怖.

尤其是第二只恶灵, 任何人都有可能成为它的目标.

这时, 杜维看了看手机上的时间: 13:58.

他平静说道: \"还有两分钟. \"

艾利克斯眨巴了下眼睛: \"是哦, 还有两分钟我就会睡着, 你真的不会对我做些什么吗? \"

杜维一边看着手机时间, 一边吐出两个字: \"不会! \"

\"好吧, 那可真令人失望. \"

艾利克斯做出一副遗憾的表情, 心里却微微松了口气, 同时她注意到杜维似乎没有手表, 一直用手机看时间, 心里顿时一动.

男人最喜欢的礼物之一, 应该有名表吧?

然而, 这个念头刚在她脑海中浮现, 下一秒, 她眼睛一闭, 直接躺在了沙发上, 呼吸平稳无比, 进入了睡眠状态.

而杜维则眉头一皱, 脸上难以理解的色彩一闪而过.

\"你真的睡着了? 艾利克斯? \"

他注意到, 现在的时间是14:00.

此时, 整个屋子里安静的吓人, 只能听到艾利克斯微弱的呼吸声.

杜维把手机塞进了兜里, 然后走到艾利克斯的面前, 用非常认真的眼神看着她.

人的五感是非常敏锐的, 如果长时间的盯着一个人, 对方会有所感应, 或者有种很不自在的感觉.

某些人, 甚至在睡梦中都会对外界产生某种感应.

比如, 视线, 动作等等.

只是, 艾利克斯却始终一动不动, 睡的十分深沉.

并没有正常人的反应.

杜维皱起了眉头: \"深层睡眠吗? 为什么会在这个时候? \"

然后, 他想了想, 伸出一只手放在了艾利克斯的肩膀上, 入手便是一阵细腻的触感, 仿佛抚摸着某种光滑的玉石一样.
Bản dịch ạ
Chương 11: Quỷ nhãn



12:21 trưa.



Phòng khám t.ư vấn Tâm lý.



Người hàng xóm, Roy đang đứng ở cửa, trên tay xách một chiếc túi ni lông màu đen căng phồng và có vẻ như chứa rất nhiều thứ.



Cốc cốc cốc ......



"Bác sĩ Đỗ Duy, anh có ở đó không? Em mua thuốc lá mà anh muốn rồi đây."



"Bác sĩ Đỗ Duy? Mời anh ra ngoài lấy."



Đã kêu lên hai lần, nhưng cánh cửa vẫn không có phản ứng.



Thú thật thì Roy có ấn tượng rất mạnh với ngoại hình của Đỗ Duy, nhưng cũng không biết nhiều về hắn, chỉ biết hắn là bác sĩ tâm lý mới chuyển đến đây năm nay, rất đẹp trai và rất có phong độ.



Loại đàn ông này rất hấp dẫn phụ nữ, nếu như Roy chưa có bạn trai, cô ấy thật sự sẽ không ngại theo đuổi Đỗ Duy.



Cốc cốc cốc ......



Lại gõ cửa, Roy xác định Đỗ Duy không có ở nhà nên thất vọng thở dài.



Cô lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi ni lông và chuẩn bị cho vào hộp thư ở cửa.



Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy từ bỏ ý định và viết một tờ giấy nhắn, nhét vào khe cửa.



[Thuốc lá ở trong nhà em, anh hãy đến lấy]



Sau khi làm xong, cô xoay người rời đi, một chiếc đầm đen tôn lên dáng người xinh đẹp của cô khiến cô càng thêm hấp dẫn, ngoại trừ chiếc túi ni lông đen trên tay phá hỏng hình tượng, trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, cô là “Một cô gái đẹp”.



Lúc này, tờ giấy kẹt trong khe cửa dường như bị ai đó trong nhà kéo vào.



……



Lúc này, tại nhà của Alexis.



Đỗ Duy được đối phương ân cần mời, chỉ có thể đồng ý cùng nhau ăn trưa.



Tất nhiên, đồ ăn được Alexis được đặt trước qua điện thoại và mua ở một nhà hàng gần đó.



Nếu không, Đỗ Duy có lẽ không dám ăn bữa cơm của một người phụ nữ có đời sống vật chất vô cùng dư dả, cơ thể và làn da được bảo dưỡng kĩ càng.



"Alexis, em có chắc không, em sẽ ngủ trưa đúng vào lúc hai giờ chứ?"



Sau khi ăn xong, Đỗ Duy lau miệng, vừa nhìn cách bài trí trong phòng, vừa thản nhiên nói gì đó.



Một nụ cười hấp dẫn xuất hiện trên mặt Alexis: "Em chưa bao giờ che giấu bất cứ điều gì với anh, phải không?"



Đỗ Duy im lặng một phút, sau đó gật đầu nói: "Ừ."



……



1:55, Trưa.



Sau khi ăn xong, Alexis trở nên rất lười biếng, nằm ở trên ghế sô pha, ôn nhu nhìn Đỗ Duy.



Điều khiến cô có chút khó chịu chính là người đàn ông trước mặt vẫn chưa hề ngừng tầm mắt lại chỗ cô, ngược lại còn chú ý hơn đến một số đồ đạc.



"Nếu anh thích những đồ nội thất này, em có thể cho anh một bộ, em nhớ mấy cái ghế sô pha và bàn cà phê trong nhà anh, hình như lúc mua nhà đại nhân tặng cho anh?"



Đỗ Duy dừng lại, chuyển từ t.ư thế đứng sang ngồi xuống, anh không quen dựa vào ghế sô pha nên hơi nghiêng người về phía trước, lắc nhẹ đầu với Alexis.



"Không, tôi rất thích đồ đạc hiện tại của mình, và tôi không thích thay đổi chúng theo ý muốn."



Đây chỉ là cái cớ chứ mục đích là không cho ai vào nhà mình hay có liên hệ gì.



Vì chỉ có hắn mới biết hai ác linh trong nhà đáng sợ như thế nào.



Đặc biệt là ác linh thứ hai, bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu của nó.



Lúc này, Đỗ Duy kiểm tra thời gian trên smartphone: “13:58”.



Hắn bình tĩnh nói: "Còn hai phút nữa."



Alexis chớp chớp mắt: "Ừ, hai phút nữa em sẽ ngủ. Anh thật sự sẽ không làm gì em sao?"



Đỗ Duy thốt lên hai chữ khi xem giờ điện thoại: "Không!"



"Chà, thật là thất vọng."



Alexis lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng cô cũng yên tâm, đồng thời nhận thấy Đỗ Duy hình như không có đồng hồ, dùng điện thoại di động liên tục kiểm tra thời gian, trong lòng chợt động.



Một trong những món quà yêu thích của phái mạnh chắc hẳn là có một chiếc đồng hồ nổi tiếng đúng không?



Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu cô giây tiếp theo cô liền nhắm mắt lại, trực tiếp nằm trên sô pha, thở vô đều rồi đi vào giấc ngủ.



Trong khi đó Đỗ Duy cau mày, thần sắc khó hiểu trên mặt thoáng qua.



"Em ngủ thật à? Alexis?"



Hắn nhận thấy rằng bây giờ là 2:00 trưa.



Lúc này, cả căn phòng im ắng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Alexis.



Đỗ Duy cất điện thoại vào túi, sau đó bước đến chỗ Alexis, rất nghiêm túc nhìn cô.



Năm giác quan của một người rất nhạy bén. Nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người trong thời gian dài, người kia sẽ nhạy cảm hoặc cảm thấy rất khó chịu.



Một số người sẽ có cảm giác nhất định về thế giới bên ngoài ngay cả trong giấc ngủ của họ.



Ví dụ, tầm nhìn, chuyển động, v.v…



Tuy nhiên, Alexis bất động suốt, ngủ rất sâu.



Không có phản ứng bình thường.



Đỗ Duy nhíu mày: "Ngủ say? Sao lại vào lúc này?"



Sau đó, anh suy nghĩ một lúc, và đặt một tay lên vai Alexis, và anh bắt đầu với một cái chạm nhẹ nhàng, như thể anh đang vuốt ve một loại ngọc mịn nào đó.







"Dậy đi Alexis."



Trả lời hắn bằng sự im lặng.



Trái tim Đỗ Duy không khỏi chìm xuống, trạng thái này hoàn toàn không bình thường, một giây đầu tiên một người có thể giao tiếp bình thường, nhưng giây sau lại đột nhiên gọi điện thoại và tỉnh lại.



Trừ khi đó là một người đã chết.



Lúc này, trái tim của Đỗ Duy đột nhiên co quắp, bên tai vang lên một tiếng vo ve rõ ràng buộc cậu phải cúi xuống bịt tai lại, khuôn mặt rất xấu xí.



Hắn nghe thấy một giọng nói.



Da da da ……



Đây là……



Đỗ Duy đột nhiên ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên tường.



Không biết từ khi nào, các kim trên chiếc đồng hồ đó đã hoạt động trở lại và đang quay từng chút một.



Da da da ……



Da da da ……



Đều đặn, kỳ lạ, cứng nhắc, máy móc.



Tất cả những tính từ dùng để miêu tả âm thanh mà hắn nghe được chợt lóe lên trong đầu Đỗ Duy và một thứ gì đó kỳ lạ đột nhiên hiện ra trước mắt anh.



Hắn nhìn thấy một bóng đen đứng sau Alexis trên ghế sô pha, nhìn mình với ánh mắt trống rỗng.



Đỗ Duy hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh nhìn sự tồn tại của bóng đen.



Giờ phút này, quang cảnh cả căn phòng trong mắt Đỗ Duy đã thay đổi rất nhiều.



Ánh sáng trở nên ảm đạm, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù ảm đạm, nhiều ngõ ngách vốn đã ảm đạm lại trở nên đen kịt, như thể là một cái miệng vô hình, toát ra vẻ ác độc nhất định.



Đỗ Duy cũng nhìn thấy Alexis đang ngủ say như chết, trên người xuất hiện nhiều sợi đen như tơ, có chút giống tơ nhện, liên kết với thân thể đen, như thể hai người hòa làm một.



“Ác linh?” Hắn bình tĩnh suy nghĩ, tự hỏi trong lòng, rồi lại trả lời :



"Chắc không phải chứ."



Lúc này, những gì Cha Tony nói khi rời nhà thờ hiện lên trong đầu hắn.



[Khi sức mạnh của ác linh ăn mòn con người , con người sẽ dễ bị chúng tấn công hơn. Khi sự xói mòn ngày càng sâu, cơ thể và tinh thần của con người cũng sẽ trải qua một số thay đổi bất thường. 】



[ Mà giai đoạn thứ nhất, chúng ta đang xem là Quỷ nhãn ]
Dạ hết rồi ạ :333
Bữa sau muội bỏ trong spoiler cho gọn nhé
trên thanh công cụ có ..., bấm vào đó chọn spoiler, ra cái bảng đánh tiêu đề vào, continue, rồi copy paste đoạn dịch vào vị trí nháy chuột
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
-147,96
Tu vi
0,14
@Niệm Di
Bản raw ạ
上午12: 21.

心理咨询诊所.

邻居罗伊站在门口, 手里拎着一个黑色的塑料袋, 里面鼓鼓囊囊, 似乎装了很多东西.

咚咚咚...

\"杜维医生, 你在吗? 你要的香烟我买好了. \"

\"杜维医生? 麻烦出来取一下. \"

连续喊了两声, 门后却丝毫没有回应.

坦白说, 罗伊对杜维的映像很深刻, 但了解的并不多, 只知道他是今年刚搬过来的心理医生, 长得很帅气, 也很有气质.

这种男人对女人的吸引力是很强的, 如果不是罗伊之前已经有了男朋友的话, 她还真不介意追一追杜维.

咚咚咚...

再次敲了敲门以后, 罗伊确定杜维应该是不在家, 于是便有些失望的叹了口气.

她从塑料袋里拿出一包香烟, 准备放在门口的信封箱里.

但下一秒, 她放弃了这个想法, 转而写了一张纸条, 夹进了门缝.

[ 香烟在我家里, 麻烦来取一下 ]

做完这些以后, 她转身就走, 一身黑色的连衣长裙把她美好的身材衬托的更加诱人, 除了手中提着的黑色塑料袋有些煞风景以外, 在任何男人的眼里, 她都是一个美丽的女孩.

这时, 夹在门缝里的纸条, 仿佛被人在后面抓住, 一把拽进了进去.

...

此时, 在艾利克斯的家里.

杜维在对方盛情邀请下, 只能答应一起共进午餐.

当然, 食物都是艾利克斯电话预约, 在附近的餐厅里买的.

否则的话, 一个物质生活极为丰富, 身材和皮肤保养的无比滋润的女人做的饭, 杜维还真不一定敢吃.

\"艾利克斯, 你真的确定, 两点整的时候你会准时午睡吗? \"

杜维吃完以后, 擦了擦嘴, 一边打量着屋里的布置, 一边随意提了句.

艾利克斯嘴角露出一个迷人的微笑: \"我从来没有隐瞒过你任何事情, 不是吗? \"

杜维沉默了一分钟, 点头道: \"是的. \"

...

下午, 13:55.

吃过饭后, 艾利克斯变得十分慵懒, 躺在沙发上, 用一种温和的眼神注视着杜维.

让她有些不爽的是, 面前的这个男人视线始终没怎么在自己身上停留过, 反而是在一些家具上给了更多的关注.

\"如果你喜欢这些家具的话, 我可以送你一套, 我记得你家里的那些沙发和茶几, 似乎都是买房的时候, 中介送的吧? \"

杜维身体顿了顿, 从站着的姿态变成坐下, 他并不习惯背靠着沙发, 因此身体微微前倾, 对艾利克斯淡淡摇头.

\"不用了, 我很喜欢我现在的家具, 并不喜欢随意更换它们. \"

这只是个借口, 目的却是不想让任何人进入自己家里, 或者有任何接触.

因为, 只有他自己知道, 家里看不见的两只恶灵, 有多么的恐怖.

尤其是第二只恶灵, 任何人都有可能成为它的目标.

这时, 杜维看了看手机上的时间: 13:58.

他平静说道: \"还有两分钟. \"

艾利克斯眨巴了下眼睛: \"是哦, 还有两分钟我就会睡着, 你真的不会对我做些什么吗? \"

杜维一边看着手机时间, 一边吐出两个字: \"不会! \"

\"好吧, 那可真令人失望. \"

艾利克斯做出一副遗憾的表情, 心里却微微松了口气, 同时她注意到杜维似乎没有手表, 一直用手机看时间, 心里顿时一动.

男人最喜欢的礼物之一, 应该有名表吧?

然而, 这个念头刚在她脑海中浮现, 下一秒, 她眼睛一闭, 直接躺在了沙发上, 呼吸平稳无比, 进入了睡眠状态.

而杜维则眉头一皱, 脸上难以理解的色彩一闪而过.

\"你真的睡着了? 艾利克斯? \"

他注意到, 现在的时间是14:00.

此时, 整个屋子里安静的吓人, 只能听到艾利克斯微弱的呼吸声.

杜维把手机塞进了兜里, 然后走到艾利克斯的面前, 用非常认真的眼神看着她.

人的五感是非常敏锐的, 如果长时间的盯着一个人, 对方会有所感应, 或者有种很不自在的感觉.

某些人, 甚至在睡梦中都会对外界产生某种感应.

比如, 视线, 动作等等.

只是, 艾利克斯却始终一动不动, 睡的十分深沉.

并没有正常人的反应.

杜维皱起了眉头: \"深层睡眠吗? 为什么会在这个时候? \"

然后, 他想了想, 伸出一只手放在了艾利克斯的肩膀上, 入手便是一阵细腻的触感, 仿佛抚摸着某种光滑的玉石一样.
Bản dịch ạ
Chương 11: Quỷ nhãn



12:21 trưa.



Phòng khám t.ư vấn Tâm lý.



Người hàng xóm, Roy đang đứng ở cửa, trên tay xách một chiếc túi ni lông màu đen căng phồng và có vẻ như chứa rất nhiều thứ.



Cốc cốc cốc ......



"Bác sĩ Đỗ Duy, anh có ở đó không? Em mua thuốc lá mà anh muốn rồi đây."



"Bác sĩ Đỗ Duy? Mời anh ra ngoài lấy."



Đã kêu lên hai lần, nhưng cánh cửa vẫn không có phản ứng.



Thú thật thì Roy có ấn tượng rất mạnh với ngoại hình của Đỗ Duy, nhưng cũng không biết nhiều về hắn, chỉ biết hắn là bác sĩ tâm lý mới chuyển đến đây năm nay, rất đẹp trai và rất có phong độ.



Loại đàn ông này rất hấp dẫn phụ nữ, nếu như Roy chưa có bạn trai, cô ấy thật sự sẽ không ngại theo đuổi Đỗ Duy.



Cốc cốc cốc ......



Lại gõ cửa, Roy xác định Đỗ Duy không có ở nhà nên thất vọng thở dài.



Cô lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi ni lông và chuẩn bị cho vào hộp thư ở cửa.



Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy từ bỏ ý định và viết một tờ giấy nhắn, nhét vào khe cửa.



[Thuốc lá ở trong nhà em, anh hãy đến lấy]



Sau khi làm xong, cô xoay người rời đi, một chiếc đầm đen tôn lên dáng người xinh đẹp của cô khiến cô càng thêm hấp dẫn, ngoại trừ chiếc túi ni lông đen trên tay phá hỏng hình tượng, trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, cô là “Một cô gái đẹp”.



Lúc này, tờ giấy kẹt trong khe cửa dường như bị ai đó trong nhà kéo vào.



……



Lúc này, tại nhà của Alexis.



Đỗ Duy được đối phương ân cần mời, chỉ có thể đồng ý cùng nhau ăn trưa.



Tất nhiên, đồ ăn được Alexis được đặt trước qua điện thoại và mua ở một nhà hàng gần đó.



Nếu không, Đỗ Duy có lẽ không dám ăn bữa cơm của một người phụ nữ có đời sống vật chất vô cùng dư dả, cơ thể và làn da được bảo dưỡng kĩ càng.



"Alexis, em có chắc không, em sẽ ngủ trưa đúng vào lúc hai giờ chứ?"



Sau khi ăn xong, Đỗ Duy lau miệng, vừa nhìn cách bài trí trong phòng, vừa thản nhiên nói gì đó.



Một nụ cười hấp dẫn xuất hiện trên mặt Alexis: "Em chưa bao giờ che giấu bất cứ điều gì với anh, phải không?"



Đỗ Duy im lặng một phút, sau đó gật đầu nói: "Ừ."



……



1:55, Trưa.



Sau khi ăn xong, Alexis trở nên rất lười biếng, nằm ở trên ghế sô pha, ôn nhu nhìn Đỗ Duy.



Điều khiến cô có chút khó chịu chính là người đàn ông trước mặt vẫn chưa hề ngừng tầm mắt lại chỗ cô, ngược lại còn chú ý hơn đến một số đồ đạc.



"Nếu anh thích những đồ nội thất này, em có thể cho anh một bộ, em nhớ mấy cái ghế sô pha và bàn cà phê trong nhà anh, hình như lúc mua nhà đại nhân tặng cho anh?"



Đỗ Duy dừng lại, chuyển từ t.ư thế đứng sang ngồi xuống, anh không quen dựa vào ghế sô pha nên hơi nghiêng người về phía trước, lắc nhẹ đầu với Alexis.



"Không, tôi rất thích đồ đạc hiện tại của mình, và tôi không thích thay đổi chúng theo ý muốn."



Đây chỉ là cái cớ chứ mục đích là không cho ai vào nhà mình hay có liên hệ gì.



Vì chỉ có hắn mới biết hai ác linh trong nhà đáng sợ như thế nào.



Đặc biệt là ác linh thứ hai, bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu của nó.



Lúc này, Đỗ Duy kiểm tra thời gian trên smartphone: “13:58”.



Hắn bình tĩnh nói: "Còn hai phút nữa."



Alexis chớp chớp mắt: "Ừ, hai phút nữa em sẽ ngủ. Anh thật sự sẽ không làm gì em sao?"



Đỗ Duy thốt lên hai chữ khi xem giờ điện thoại: "Không!"



"Chà, thật là thất vọng."



Alexis lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng cô cũng yên tâm, đồng thời nhận thấy Đỗ Duy hình như không có đồng hồ, dùng điện thoại di động liên tục kiểm tra thời gian, trong lòng chợt động.



Một trong những món quà yêu thích của phái mạnh chắc hẳn là có một chiếc đồng hồ nổi tiếng đúng không?



Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu cô giây tiếp theo cô liền nhắm mắt lại, trực tiếp nằm trên sô pha, thở vô đều rồi đi vào giấc ngủ.



Trong khi đó Đỗ Duy cau mày, thần sắc khó hiểu trên mặt thoáng qua.



"Em ngủ thật à? Alexis?"



Hắn nhận thấy rằng bây giờ là 2:00 trưa.



Lúc này, cả căn phòng im ắng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Alexis.



Đỗ Duy cất điện thoại vào túi, sau đó bước đến chỗ Alexis, rất nghiêm túc nhìn cô.



Năm giác quan của một người rất nhạy bén. Nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người trong thời gian dài, người kia sẽ nhạy cảm hoặc cảm thấy rất khó chịu.



Một số người sẽ có cảm giác nhất định về thế giới bên ngoài ngay cả trong giấc ngủ của họ.



Ví dụ, tầm nhìn, chuyển động, v.v…



Tuy nhiên, Alexis bất động suốt, ngủ rất sâu.



Không có phản ứng bình thường.



Đỗ Duy nhíu mày: "Ngủ say? Sao lại vào lúc này?"



Sau đó, anh suy nghĩ một lúc, và đặt một tay lên vai Alexis, và anh bắt đầu với một cái chạm nhẹ nhàng, như thể anh đang vuốt ve một loại ngọc mịn nào đó.







"Dậy đi Alexis."



Trả lời hắn bằng sự im lặng.



Trái tim Đỗ Duy không khỏi chìm xuống, trạng thái này hoàn toàn không bình thường, một giây đầu tiên một người có thể giao tiếp bình thường, nhưng giây sau lại đột nhiên gọi điện thoại và tỉnh lại.



Trừ khi đó là một người đã chết.



Lúc này, trái tim của Đỗ Duy đột nhiên co quắp, bên tai vang lên một tiếng vo ve rõ ràng buộc cậu phải cúi xuống bịt tai lại, khuôn mặt rất xấu xí.



Hắn nghe thấy một giọng nói.



Da da da ……



Đây là……



Đỗ Duy đột nhiên ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên tường.



Không biết từ khi nào, các kim trên chiếc đồng hồ đó đã hoạt động trở lại và đang quay từng chút một.



Da da da ……



Da da da ……



Đều đặn, kỳ lạ, cứng nhắc, máy móc.



Tất cả những tính từ dùng để miêu tả âm thanh mà hắn nghe được chợt lóe lên trong đầu Đỗ Duy và một thứ gì đó kỳ lạ đột nhiên hiện ra trước mắt anh.



Hắn nhìn thấy một bóng đen đứng sau Alexis trên ghế sô pha, nhìn mình với ánh mắt trống rỗng.



Đỗ Duy hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh nhìn sự tồn tại của bóng đen.



Giờ phút này, quang cảnh cả căn phòng trong mắt Đỗ Duy đã thay đổi rất nhiều.



Ánh sáng trở nên ảm đạm, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù ảm đạm, nhiều ngõ ngách vốn đã ảm đạm lại trở nên đen kịt, như thể là một cái miệng vô hình, toát ra vẻ ác độc nhất định.



Đỗ Duy cũng nhìn thấy Alexis đang ngủ say như chết, trên người xuất hiện nhiều sợi đen như tơ, có chút giống tơ nhện, liên kết với thân thể đen, như thể hai người hòa làm một.



“Ác linh?” Hắn bình tĩnh suy nghĩ, tự hỏi trong lòng, rồi lại trả lời :



"Chắc không phải chứ."



Lúc này, những gì Cha Tony nói khi rời nhà thờ hiện lên trong đầu hắn.



[Khi sức mạnh của ác linh ăn mòn con người , con người sẽ dễ bị chúng tấn công hơn. Khi sự xói mòn ngày càng sâu, cơ thể và tinh thần của con người cũng sẽ trải qua một số thay đổi bất thường. 】



[ Mà giai đoạn thứ nhất, chúng ta đang xem là Quỷ nhãn ]
Dạ hết rồi ạ :333
*vỗ đầu*
Mình nhớ là mình dẫn link cho bạn rồi mà :3cool_angry:
Thôi bỏ đi:hutthuoc:
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
@Niệm Di
Bản raw ạ
上午12: 21.

心理咨询诊所.

邻居罗伊站在门口, 手里拎着一个黑色的塑料袋, 里面鼓鼓囊囊, 似乎装了很多东西.

咚咚咚...

\"杜维医生, 你在吗? 你要的香烟我买好了. \"

\"杜维医生? 麻烦出来取一下. \"

连续喊了两声, 门后却丝毫没有回应.

坦白说, 罗伊对杜维的映像很深刻, 但了解的并不多, 只知道他是今年刚搬过来的心理医生, 长得很帅气, 也很有气质.

这种男人对女人的吸引力是很强的, 如果不是罗伊之前已经有了男朋友的话, 她还真不介意追一追杜维.

咚咚咚...

再次敲了敲门以后, 罗伊确定杜维应该是不在家, 于是便有些失望的叹了口气.

她从塑料袋里拿出一包香烟, 准备放在门口的信封箱里.

但下一秒, 她放弃了这个想法, 转而写了一张纸条, 夹进了门缝.

[ 香烟在我家里, 麻烦来取一下 ]

做完这些以后, 她转身就走, 一身黑色的连衣长裙把她美好的身材衬托的更加诱人, 除了手中提着的黑色塑料袋有些煞风景以外, 在任何男人的眼里, 她都是一个美丽的女孩.

这时, 夹在门缝里的纸条, 仿佛被人在后面抓住, 一把拽进了进去.

...

此时, 在艾利克斯的家里.

杜维在对方盛情邀请下, 只能答应一起共进午餐.

当然, 食物都是艾利克斯电话预约, 在附近的餐厅里买的.

否则的话, 一个物质生活极为丰富, 身材和皮肤保养的无比滋润的女人做的饭, 杜维还真不一定敢吃.

\"艾利克斯, 你真的确定, 两点整的时候你会准时午睡吗? \"

杜维吃完以后, 擦了擦嘴, 一边打量着屋里的布置, 一边随意提了句.

艾利克斯嘴角露出一个迷人的微笑: \"我从来没有隐瞒过你任何事情, 不是吗? \"

杜维沉默了一分钟, 点头道: \"是的. \"

...

下午, 13:55.

吃过饭后, 艾利克斯变得十分慵懒, 躺在沙发上, 用一种温和的眼神注视着杜维.

让她有些不爽的是, 面前的这个男人视线始终没怎么在自己身上停留过, 反而是在一些家具上给了更多的关注.

\"如果你喜欢这些家具的话, 我可以送你一套, 我记得你家里的那些沙发和茶几, 似乎都是买房的时候, 中介送的吧? \"

杜维身体顿了顿, 从站着的姿态变成坐下, 他并不习惯背靠着沙发, 因此身体微微前倾, 对艾利克斯淡淡摇头.

\"不用了, 我很喜欢我现在的家具, 并不喜欢随意更换它们. \"

这只是个借口, 目的却是不想让任何人进入自己家里, 或者有任何接触.

因为, 只有他自己知道, 家里看不见的两只恶灵, 有多么的恐怖.

尤其是第二只恶灵, 任何人都有可能成为它的目标.

这时, 杜维看了看手机上的时间: 13:58.

他平静说道: \"还有两分钟. \"

艾利克斯眨巴了下眼睛: \"是哦, 还有两分钟我就会睡着, 你真的不会对我做些什么吗? \"

杜维一边看着手机时间, 一边吐出两个字: \"不会! \"

\"好吧, 那可真令人失望. \"

艾利克斯做出一副遗憾的表情, 心里却微微松了口气, 同时她注意到杜维似乎没有手表, 一直用手机看时间, 心里顿时一动.

男人最喜欢的礼物之一, 应该有名表吧?

然而, 这个念头刚在她脑海中浮现, 下一秒, 她眼睛一闭, 直接躺在了沙发上, 呼吸平稳无比, 进入了睡眠状态.

而杜维则眉头一皱, 脸上难以理解的色彩一闪而过.

\"你真的睡着了? 艾利克斯? \"

他注意到, 现在的时间是14:00.

此时, 整个屋子里安静的吓人, 只能听到艾利克斯微弱的呼吸声.

杜维把手机塞进了兜里, 然后走到艾利克斯的面前, 用非常认真的眼神看着她.

人的五感是非常敏锐的, 如果长时间的盯着一个人, 对方会有所感应, 或者有种很不自在的感觉.

某些人, 甚至在睡梦中都会对外界产生某种感应.

比如, 视线, 动作等等.

只是, 艾利克斯却始终一动不动, 睡的十分深沉.

并没有正常人的反应.

杜维皱起了眉头: \"深层睡眠吗? 为什么会在这个时候? \"

然后, 他想了想, 伸出一只手放在了艾利克斯的肩膀上, 入手便是一阵细腻的触感, 仿佛抚摸着某种光滑的玉石一样.
Bản dịch ạ
Chương 11: Quỷ nhãn



12:21 trưa.



Phòng khám t.ư vấn Tâm lý.



Người hàng xóm, Roy đang đứng ở cửa, trên tay xách một chiếc túi ni lông màu đen căng phồng và có vẻ như chứa rất nhiều thứ.



Cốc cốc cốc ......



"Bác sĩ Đỗ Duy, anh có ở đó không? Em mua thuốc lá mà anh muốn rồi đây."



"Bác sĩ Đỗ Duy? Mời anh ra ngoài lấy."



Đã kêu lên hai lần, nhưng cánh cửa vẫn không có phản ứng.



Thú thật thì Roy có ấn tượng rất mạnh với ngoại hình của Đỗ Duy, nhưng cũng không biết nhiều về hắn, chỉ biết hắn là bác sĩ tâm lý mới chuyển đến đây năm nay, rất đẹp trai và rất có phong độ.



Loại đàn ông này rất hấp dẫn phụ nữ, nếu như Roy chưa có bạn trai, cô ấy thật sự sẽ không ngại theo đuổi Đỗ Duy.



Cốc cốc cốc ......



Lại gõ cửa, Roy xác định Đỗ Duy không có ở nhà nên thất vọng thở dài.



Cô lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi ni lông và chuẩn bị cho vào hộp thư ở cửa.



Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy từ bỏ ý định và viết một tờ giấy nhắn, nhét vào khe cửa.



[Thuốc lá ở trong nhà em, anh hãy đến lấy]



Sau khi làm xong, cô xoay người rời đi, một chiếc đầm đen tôn lên dáng người xinh đẹp của cô khiến cô càng thêm hấp dẫn, ngoại trừ chiếc túi ni lông đen trên tay phá hỏng hình tượng, trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, cô là “Một cô gái đẹp”.



Lúc này, tờ giấy kẹt trong khe cửa dường như bị ai đó trong nhà kéo vào.



……



Lúc này, tại nhà của Alexis.



Đỗ Duy được đối phương ân cần mời, chỉ có thể đồng ý cùng nhau ăn trưa.



Tất nhiên, đồ ăn được Alexis được đặt trước qua điện thoại và mua ở một nhà hàng gần đó.



Nếu không, Đỗ Duy có lẽ không dám ăn bữa cơm của một người phụ nữ có đời sống vật chất vô cùng dư dả, cơ thể và làn da được bảo dưỡng kĩ càng.



"Alexis, em có chắc không, em sẽ ngủ trưa đúng vào lúc hai giờ chứ?"



Sau khi ăn xong, Đỗ Duy lau miệng, vừa nhìn cách bài trí trong phòng, vừa thản nhiên nói gì đó.



Một nụ cười hấp dẫn xuất hiện trên mặt Alexis: "Em chưa bao giờ che giấu bất cứ điều gì với anh, phải không?"



Đỗ Duy im lặng một phút, sau đó gật đầu nói: "Ừ."



……



1:55, Trưa.



Sau khi ăn xong, Alexis trở nên rất lười biếng, nằm ở trên ghế sô pha, ôn nhu nhìn Đỗ Duy.



Điều khiến cô có chút khó chịu chính là người đàn ông trước mặt vẫn chưa hề ngừng tầm mắt lại chỗ cô, ngược lại còn chú ý hơn đến một số đồ đạc.



"Nếu anh thích những đồ nội thất này, em có thể cho anh một bộ, em nhớ mấy cái ghế sô pha và bàn cà phê trong nhà anh, hình như lúc mua nhà đại nhân tặng cho anh?"



Đỗ Duy dừng lại, chuyển từ t.ư thế đứng sang ngồi xuống, anh không quen dựa vào ghế sô pha nên hơi nghiêng người về phía trước, lắc nhẹ đầu với Alexis.



"Không, tôi rất thích đồ đạc hiện tại của mình, và tôi không thích thay đổi chúng theo ý muốn."



Đây chỉ là cái cớ chứ mục đích là không cho ai vào nhà mình hay có liên hệ gì.



Vì chỉ có hắn mới biết hai ác linh trong nhà đáng sợ như thế nào.



Đặc biệt là ác linh thứ hai, bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu của nó.



Lúc này, Đỗ Duy kiểm tra thời gian trên smartphone: “13:58”.



Hắn bình tĩnh nói: "Còn hai phút nữa."



Alexis chớp chớp mắt: "Ừ, hai phút nữa em sẽ ngủ. Anh thật sự sẽ không làm gì em sao?"



Đỗ Duy thốt lên hai chữ khi xem giờ điện thoại: "Không!"



"Chà, thật là thất vọng."



Alexis lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng cô cũng yên tâm, đồng thời nhận thấy Đỗ Duy hình như không có đồng hồ, dùng điện thoại di động liên tục kiểm tra thời gian, trong lòng chợt động.



Một trong những món quà yêu thích của phái mạnh chắc hẳn là có một chiếc đồng hồ nổi tiếng đúng không?



Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu cô giây tiếp theo cô liền nhắm mắt lại, trực tiếp nằm trên sô pha, thở vô đều rồi đi vào giấc ngủ.



Trong khi đó Đỗ Duy cau mày, thần sắc khó hiểu trên mặt thoáng qua.



"Em ngủ thật à? Alexis?"



Hắn nhận thấy rằng bây giờ là 2:00 trưa.



Lúc này, cả căn phòng im ắng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Alexis.



Đỗ Duy cất điện thoại vào túi, sau đó bước đến chỗ Alexis, rất nghiêm túc nhìn cô.



Năm giác quan của một người rất nhạy bén. Nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người trong thời gian dài, người kia sẽ nhạy cảm hoặc cảm thấy rất khó chịu.



Một số người sẽ có cảm giác nhất định về thế giới bên ngoài ngay cả trong giấc ngủ của họ.



Ví dụ, tầm nhìn, chuyển động, v.v…



Tuy nhiên, Alexis bất động suốt, ngủ rất sâu.



Không có phản ứng bình thường.



Đỗ Duy nhíu mày: "Ngủ say? Sao lại vào lúc này?"



Sau đó, anh suy nghĩ một lúc, và đặt một tay lên vai Alexis, và anh bắt đầu với một cái chạm nhẹ nhàng, như thể anh đang vuốt ve một loại ngọc mịn nào đó.







"Dậy đi Alexis."



Trả lời hắn bằng sự im lặng.



Trái tim Đỗ Duy không khỏi chìm xuống, trạng thái này hoàn toàn không bình thường, một giây đầu tiên một người có thể giao tiếp bình thường, nhưng giây sau lại đột nhiên gọi điện thoại và tỉnh lại.



Trừ khi đó là một người đã chết.



Lúc này, trái tim của Đỗ Duy đột nhiên co quắp, bên tai vang lên một tiếng vo ve rõ ràng buộc cậu phải cúi xuống bịt tai lại, khuôn mặt rất xấu xí.



Hắn nghe thấy một giọng nói.



Da da da ……



Đây là……



Đỗ Duy đột nhiên ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên tường.



Không biết từ khi nào, các kim trên chiếc đồng hồ đó đã hoạt động trở lại và đang quay từng chút một.



Da da da ……



Da da da ……



Đều đặn, kỳ lạ, cứng nhắc, máy móc.



Tất cả những tính từ dùng để miêu tả âm thanh mà hắn nghe được chợt lóe lên trong đầu Đỗ Duy và một thứ gì đó kỳ lạ đột nhiên hiện ra trước mắt anh.



Hắn nhìn thấy một bóng đen đứng sau Alexis trên ghế sô pha, nhìn mình với ánh mắt trống rỗng.



Đỗ Duy hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh nhìn sự tồn tại của bóng đen.



Giờ phút này, quang cảnh cả căn phòng trong mắt Đỗ Duy đã thay đổi rất nhiều.



Ánh sáng trở nên ảm đạm, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù ảm đạm, nhiều ngõ ngách vốn đã ảm đạm lại trở nên đen kịt, như thể là một cái miệng vô hình, toát ra vẻ ác độc nhất định.



Đỗ Duy cũng nhìn thấy Alexis đang ngủ say như chết, trên người xuất hiện nhiều sợi đen như tơ, có chút giống tơ nhện, liên kết với thân thể đen, như thể hai người hòa làm một.



“Ác linh?” Hắn bình tĩnh suy nghĩ, tự hỏi trong lòng, rồi lại trả lời :



"Chắc không phải chứ."



Lúc này, những gì Cha Tony nói khi rời nhà thờ hiện lên trong đầu hắn.



[Khi sức mạnh của ác linh ăn mòn con người , con người sẽ dễ bị chúng tấn công hơn. Khi sự xói mòn ngày càng sâu, cơ thể và tinh thần của con người cũng sẽ trải qua một số thay đổi bất thường. 】



[ Mà giai đoạn thứ nhất, chúng ta đang xem là Quỷ nhãn ]
Dạ hết rồi ạ :333
Cán ơn bạn, mình sẽ check và phản hồi sau nhé.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top