[ĐK Dịch] Ngũ Hành Thiên - Phương Tưởng

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Mạn phép @Đậu bắp huynh, mình góp ý chút nhé. Thấy được tag hôm qua rồi nhưng nay mới rảnh chút chút. Chủ yếu là ý kiến riêng mình, bạn thấy được thì sửa, ko áp đặt gì đâu nhé. :D

- Nhận định chung là bạn đã dịch ổn rồi, chỉ chữa thêm vài chi tiết nhỏ bên dưới. Tuy vậy, theo mình bạn nên tự sửa, như vậy sau này dịch sẽ ổn và tiến bộ hơn nhiều. Hơi màu mè, đạo hữu chịu khó đọc qua 1 lần tổng hợp ý kiến của ta đã nhé. :xinloi:
Quyển 2: Man Hoang Lôi Đình
Chương 562: Thiên Tâm Thành đối sách

---> Nên đổi thành: Kế sách của Thiên Tâm thành
----o0o----
Tại nơi đóng quân của Binh Nhân Chiến bộ.

Thiết Binh Nhân yên lặng theo dõi huyễn ảnh đậu giáp, một thân ảnh băng bó khắp người, đôi mắt đỏ như cương thi, ngoài trừ thanh âm quen thuộc thì hắn không thể nào đem thân ảnh đó liên hệ cùng với thiếu niên ở phường thêu của Tùng Gian Thành trước đây. Thanh âm đó, tuy có chút thân quen nhưng nó ẩn chứa sự bình tĩnh cùng quyết tâm. Thiếu niên năm đó sau khi trải qua ma luyện đã không còn sự non nớt, thay vào đó là một ý chí kiên cường.
---> Đoạn trên hơi thiếu liên kết với các câu còn lại.
Gợi ý:
Thiết Binh Nhân yên lặng theo dõi huyễn ảnh đậu giáp. Trong đó là một thân ảnh băng bó khắp người, đôi mắt đỏ như cương thi, ngoại trừ thanh âm (giọng nói) quen thuộc thì hắn không thể nào liên hệ được thân ảnh đó với thiếu niên ở phường thêu của Tùng Gian Thành trước đây. Thanh âm đó, tuy có chút thân quen nhưng nó ẩn chứa sự bình tĩnh cùng quyết tâm. Thiếu niên năm đó sau khi trải qua ma luyện đã không còn sự non nớt, thay vào đó là một ý chí kiên cường.

Thời gian trôi qua thật nhanh a.

Sau khi tỉnh lại, hắn liền tìm kiếm chi tiết về cuộc chiến tại Tùng Gian Thành, sự thảm thiết của nó làm cho hắn cơ hồ hít thở không thông.

Nhìn thấy Ngải Huy dùng kiếm đâm vào Vương Thủ Xuyên, nhìn thấy Minh Tú lệ rơi đầy mặt, bi thương thống khổ, Binh Nhân hắn lòng đau như cắt.

Đêm hôm đó, hắn uống say bí tỉ.

Ông trời thật biết trêu đùa, để hắn hưởng thụ ánh mặt trời tươi đẹp, lại thẳng thường (thừng) đạp hắn xuống Thâm Uyên (là "vực sâu" chỉ là danh từ bình thường, không cần viết hoa) lạnh lẽo.

Một bàn tay nhẹ nhàng ôm thấy (nắm lấy : Bàn tay chỉ có thể nắm, cánh tay hay vòng tay mới "ôm" được nhé) thiết thủ của hắn, bàn tay ấy cũng không mềm mại, trên nó chi chít vết chai vì luyện kiếm. (câu này có thể rút gọn là: Bàn tay ấy cũng không mềm mại mà chi chít vết chai vì luyện kiếm)


Hắn từ từ phục hồi tinh thần trở lại.

Buồn cười, đến mạng của mình cũng không do mình nắm giữ, lấy t.ư cách gì mà ưu t.ư sầu não?
---> Có thể chuyển : đến mạng của mình cũng không nắm giữ được (hoặc cũng không thuộc về mình) để tránh lặp từ "mình" không cần thiết

Hắn hướng Côn Luân Thiên Phong cười cười nói: "Ta không sao, chỉ hơi thất thần một chút, không ngờ tiểu tử đó trưởng thành nhanh như vậy."
---> Hắn cười cười với Côn Luân Thiên Phong.

Côn Luân Thiên Phong biết rõ sư huynh của nàng lại nhớ về sự tình ở Tùng Gian Thành,. Nàng biết mấy năm nay sư huynh luôn buồn bực không vui,hắn mỗi lần nghĩ đến cuộc chiến ở Tùng Gian Thành đều không giữ được bình tĩnh.
---> Mỗi lần hắn nghĩ đến cuộc chiến ở Tùng Gian thành......

Không biết trước kia sư huynh là người như thế nào? Có giống như hiện tại là một người nghiêm túc, không biết cười sao?
Chỉnh cho lời lẽ tự nhiên hơn nữa thì hay hơn:
--> Có thể chỉnh:
Không biết sư huynh trước đây là người thế nào? Có phải cũng nghiêm túc, không biết cười đùa như hiện tại hay không?

Nàng khẽ nói: "Diệp di đối với Tuyết Dung Nham hình như có chút ý kiến."
Câu này vẫn còn mang Vietphrse nhiều.
Có thể chỉnh sửa cho phù hợp với văn nói, ví dụ:
"Hình như Diệp di có chút ý kiến với Tuyết Dung Nham"


Thiết Binh Nhân đáp: "Không phải hình như mà là chắc chắn. Tuyết Dung Nham là Giáp đẳng hỏa dịch, tác dụng rất lớn. Bây giờ lại xuất hiện thêm Địa hỏa pháo tháp, một cái (bỏ) vũ khí kinh khủng như thế, Thiên Tâm Thành sao có thể ngồi yên."

Hắn trầm ngâm:"Tiểu tử Ngải Huy của rất có đảm lược, không thành thật (nên dịch thành "vô cùng cáo già" hoặc "rất xảo quyệt" phù hợp ngữ cảnh hơn) , thiệt thòi một chút cũng không nhường. Kẻ nào sau lưng hắn cướp bát cơm, hắn nhất định liều mạng với kẻ đó. Xem xét tình hình hiện tại, chắc hắn đã biết Thiên Tâm Thành muốn tranh giành liền tiên hạ thủ vi cường."
Vẫn còn nhiều Vietphrase quá.
---> Kẻ nào dám lén lút cướp bát cơm của hắn, nhất định hắn sẽ liều mạng với kẻ đó. ........chắc biết Thiên Tâm thành muốn tranh giành, do đó mà tiên hạ thủ vi cường (hoặc do đó mà đã ra tay trước)

"Ngươi ngẫm lại lời nói của hắn rõ ràng là phản bác lại Thiên Tâm Thành. Nhu cầu Tuyết Dung Nham ở các Chiến bộ ở tiền tuyến cần được ưu tiên hơn các Chiến bộ phía sau. Thiên Tâm Thành nhất định tức muốn bể phổi, hết lần này đến lần khác đều không bắt chẹt được Ngải Huy. Tiểu tử xấu này rất được, trước kia hắn cũng như vậy, cứ nghĩ dồn hắn vào tuyệt lộ, cuối cùng lại bị hắn lật thuyền trong mương. Không hiểu sao một nữ tữ chính khí lẫm liệt như Sư Tuyết Mạn lại ưng ý tiểu tử hư hỏng này. "

Mỹ mâu (Ánh mắt) sau tấm lụa khẽ cong lên, Côn Luân Thiên Phong thích nhất là ngắm bộ dáng tập trung suy nghĩ của sư huynh. Vì mỗi lần như vậy, sư huynh của nàng sẽ tạm thời quên đi hết những việc không vui trước kia, sẽ không bị thương tật của mình ảnh hưởng đến tâm trạng.

Nàng hỏi tiếp: "Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?"

Thiết Binh Nhân suy nghĩ một lát, hắn đáp: "Trừ phi có mệnh lệnh từ Thiên Tâm Thành nếu không chúng ta vẫn giữ thái độ cũ. Ta đoán Thiên Tâm Thành cũng không dám làm liều, hơn nữa, tình huống bây giờ rất nguy cấp. Nếu phòng tuyến sụp đổ thì sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền. Đến lúc đó, đại quân Huyết tu tiến công thần tốc, không gì ngăn cản nổi, Thiên Tâm Thành tuyệt đối không muốn đối diện chuyện này."

Côn Luân Thiên Phong không phải là người không có đầu óc, nàng nghiêng đầu suy t.ư. Sư huynh nói chính xác, Diệp di am hiểu nhất là ẩn nhẫn, nàng gật đầu: "Sư huynh nói đúng."

Thiết Binh Nhân cảm khái: "Cho nên ta mới nói tiểu tử này xảo trá a, ngươi xem, hắn chọn thời cơ rất chuẩn xác, Thiên Tâm Thành không thể nào phản bác. Tuy nhiên ta cũng không đoán được tiểu tử này sẽ đối phó với cục diện trước mắt thế nào, nhưng có được một khoảng thời gian tạm yên bình này, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện. Tiểu tử này là cao thủ trong việc náo loạn (Nguyên văn là: loạn chiến cao thủ. Tức là cao thủ trong thế loạn không phải cao thủ gây náo loạn, hơn nữa hắn còn trơn trượt như cá chạch, lại biết nắm bắt thời cơ cùng tận dụng mọi khả năng có thể."

Côn Luân Thiên Phong cười khẽ: "Ta thấy sư huynh thực ra rất thưởng thức Ngải Huy."

Thiết Binh Nhân hơi sửng sốt, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ngải Huy có nhiều điểm khác với người thường, đặc biệt là sự kiên cường, ta chưa từng thấy người nào giống như hắn. Đối với chúng ta, ý chí chiến đấu hình thành và duy trì nhờ vào một tín niệm nào đó,khi tín niệm sụp đổ, ý chí đó dễ dàng lung lay, Ngải Huy thì khác, ý chí chiến đấu của hắn giống như là bản năng, hắn kiên trì và gần như không thể lay chuyển."
Vietphrase quá. Có thể dịch thành:
---> ....gần như không có chuyện buông bỏ.

Côn Luân Thiên Phong có chút giật mình: "Không ngờ sư huynh lại đánh giá Ngải Huy cao như vậy."

Thiết Binh Nhân tự giễu nói: "Thật ra ta có t.ư cách gì mà đánh giá hắn, những gì hắn có ngày hôm nay đều là bắt đầu từ hai bàn tay trắng làm ra, chúng ta thật sự không thể so sánh a."

Côn Luân Thiên Phong nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Sư huynh nói đúng."

Nàng cùng sư huynh có thể trở thành bộ thủ đều là nhờ vào cha của nàng. Mà Ngải Huy ngày hôm nay lại đứng đầu Tùng Gian Phái, kể cả Sư Tuyết Mạn cũng là trợ thủ của hắn.

Kề vai chiến đấu cùng Sư Tuyết Mạn một thời gian dài, Côn Luân Thiên Phong rất bội phục thực lực cùng cách đối nhân xử thế của Sư Tuyết Mạn. Tên Ngải Huy kia quả thật lợi hại, không biết hắn làm thế nào mà Sư Tuyết Mạn lại cam tâm trở thành phụ tá.

Thiết Binh Nhân nói: "Chuyện Tuyết Dung Nham cứ để Thiên Tâm Thành đau đầu a. Hiện tại ta lại thấy rất hứng thú với Tháp pháo liên minh của Ngải Huy. Nói đi cũng phải nói lại, tên Ngải Huy kia chiến đấu cũng cực kỳ lão luyện, có hắn chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực."

Côn Luân Thiên Phong cười khẽ một tiếng: "Được sư huynh xem trọng như vậy, ta thật sự mong Ngải Huy đến sớm một chút."

Thiết Binh Nhân nói không sai, Thiên Tâm Thành hiện tại đang đau đầu vì sự tình của Ngải Huy.

"Kết quả hiện tại là thứ mà các ngươi nói đã nắm chắc trong lòng bàn tay? Là thứ mà các ngươi khẳng định sẽ làm tốt?"

Thanh âm nghiêm nghị của Diệp phu nhân văng vẳng trong phòng nghị sự, tất cả mọi người đều câm như hến. Dạo gần đây phu nhân rất ung dung trang nhã a, phu nhân cư xử thất thố như vậy là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến. Lần trước hai chiến bộ Thần Úy Tài Quyết rời khỏi thành cũng không khiến phu nhân tức giận đến mức này.

Đạo hữu dịch sót đoạn này nữa nà!!!

Niên Thính Phong bất tri bất giác cái trán một tầng tầng mồ hôi mịn, hắn nghĩ tới các loại khả năng, bất kể là thành công hay là thất bại, nhưng mà tuyệt đối thật không ngờ, Ngải Huy làm việc phương thức như thế ngoài dự đoán mọi người.


Diệp phu nhân sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: "Hắn đây là đánh mặt của chúng ta a! Chiến đấu ở tiền tuyến chiến bộ càng cần nữa Tuyết Dung Nham, đây là nói chúng ta ở phía sau kéo dài hơi tàn! Ha ha, hắn còn ngay lập tức tiến lên tuyến, cỡ nào một chiêu rất hay a, cái tát đánh vào chúng ta trên mặt, ba ba rung động, chúng ta còn phản kích không được!"

Niên Thính Phong kiên trì: "Thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh phu nhân trách phạt."

Chứng kiến Niên Thính Phong trung thực nhận lỗi, sắc mặt Diệp phu nhân có chút hòa hoãn, bà hừ lạnh một tiếng: "Trách phạt? Trách phạt thì sao? Trách phạt có thể làm cho chúng ta không bị thế nhân cười nhạo không?"

Càng nói nội tâm bà càng bực bội, không hiểu sao sự tình liên quan đến Tùng Gian Cốc luôn khiến bà vô cùng khó chịu. Diệp phu nhân hối hận, vì cái gì mình không sớm san bằng Tùng Gian Cốc!

Niên Thính Phong cúi đầu: "Thuộc hạ tội đáng muôn chết"

Diệp phu nhân hít sâu một hơi, bà cố gắng kìm nén sự bực bội: "Ngươi có tội hay không ta sẽ xử lí sau. Trước mắt chúng ta cần tính xem bước sắp tới nên làm thế nào. Hơn nữa, Ngải Huy phát biểu như vậy là có ý đồ gì?"

Mọi người nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.

Niên Thính Phong thấy thế, hắn đành phải nói: "Thuộc hạ có suy đoán."

Diệp phu nhân lạnh lùng: "Nói!"

Niên Thính Phong không trả lời ngay, hắn sắp xếp ý nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: "Thuộc hạ đã tìm hiểu rất kỹ về Ngải Huy, ban đầu thuộc hạ cũng khá kinh ngạc. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, thuộc hạ thấy hắn rõ ràng là tìm đường sống trong cõi chết. Ngải Huy biết ý đồ của chúng ta với Tuyết Dung Nham nên hắn dùng đại nghĩa đối với đại nghĩa, dùng việc ra tiền tuyến để phản bác chúng ta đồng thời khiến dư luận không cách nào trù dập hắn. Ngải Huy hiểu rõ tiền tuyến nguy cơ tứ phía, Tùng Gian Phái nhất định không trụ nổi nên hắn nghĩ ra Tháp pháo liên minh, gài bẫy một đám người, gia tăng lực lượng đồng nghĩa với gia tăng một chút hi vọng chiến thắng."

Diệp phu nhân hừ lạnh: "Ngải Huy chết tiệt, cứ ngỡ hắn chẳng có gì hơn người không ngờ lại vô cùng xảo trá. "

Niên Thính Phong rùng mình, Diệp phu nhân tức giận như vậy rõ ràng bà đã động sát tâm.

Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu. Trước đây chưa từng có ai trong bọn họ cho rằng Ngải Huy có thể gây bất lợi cho Thiên Tâm Thành. Mặc dù Tùng Gian Cốc thế lực không tầm thường nhưng nó thật sự quá nhỏ. Một nhúm người như vậy có thể làm nên sự kiện gì?

Nhưng mà, hiện tại Tùng Gian Cốc tựa như một cái gai đâm vào yết hầu của Thiên Tâm Thành, nó không đủ sức để giết người nhưng khiến người ta cực kỳ khó chịu.

"Phu nhân anh minh!" Niên Thính Phong vỗ mông ngựa, hắn nói tiếp: "Thuộc hạ thấy chúng ta hiện tại không nên động thủ. Có hai nguyên nhân, một là tính thế nguy cấp, trận chiến này là mấu chốt. Hai là Lôi Đình Chi Kiếm chủ động ra tiền tuyến, chúng ta không có lý do để đối phó bọn hắn. Lúc này chúng ta tốt nhất là lấy tĩnh chế động. Ngải Huy sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại nếu muốn thực hiện mục tiêu của hắn. Trước mắt, tình thế của hắn đang rất xấu."

Tinh thần Diệp phu nhân phấn chấn: "Nói tiếp!"

Niên Thính Phong chậm rãi nói: "Thứ nhất chính danh vọng Tùng Gian Cốc thấp. Trước đây bọn chúng chỉ là một cái tiểu thế lực. Cho dù thực lực Ngải Huy không tệ nhưng vẫn chưa đủ sức hấp dẫn người khác gia nhập. Mà có gia nhập đi nữa, Ngải Huy làm thế nào để mọi người nghe lệnh của hắn."

Mọi người nhao nhao gật đầu, Niên Thính Phong nói có lý.

Diệp phu nhân hiểu vấn đề càng sâu hơn nữa.

Ngải Huy tuy là lãnh tụ của Tùng Gian Phái hắn chưa từng gặp phải việc khiến người khác phục tùng vì lúc đầu Tùng Gian Phái chỉ có mấy trăm người. Bất kỳ thế lực nào khi gia tăng quy mô đều gặp phải vấn đề trấn trụ người tham gia, điều này thực sự không đơn giản.
Hơi dài dòng, nên tóm lược bớt cho gọn.
--> Ngải Huy tuy là lãnh tụ của Tùng Gian phái, nhưng chỉ có mấy trăm người nên không có chuyện gì. Nhưng bất kì thế lực nào khi gia tăng quy mô đều gặp phải vấn đề trấn trụ người tham gia, điều này thực sự không đơn giản.

Diệp phu nhân xuất thân danh giá, gia tộc của bà là một trong những gia tộc cổ xưa nhất của Ngũ Hành Thiên, cộng thêm sự hỗ trợ của Đại Trưởng lão vậy mà cũng có nhiều người không phục. Tân Quang Thành bề ngoài là An Sửu Sửu nắm giữ, thực ra Úy Trì Bá trưởng lão mới là người chủ sự.

Khi Ngải Huy xây dựng Tháp Pháo Liên Minh nhất định sẽ gặp phải vấn đề ai là người có quyền quyết định. Trên chiến trường quan trọng nhất là giữ mạng, chỉ vì Tuyết Dung Nham mà khiến người khác trực tiếp phục tùng là chuyện không thể xảy ra.

"Hoàn cảnh xấu thứ hai, hắn đã thể hiện quyết tâm như vậy thì thứ hắn cần nhất hiện tại chính là một trận thắng. Nếu không thì thái độ của hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ."

Niên Thính Phong nói tiếp: "Bất kể là Tháp Pháo Liên Minh lục đục nội bộ hay Ngải Huy thất bại, chúng ta đều có lý do để thu thập tàn cuộc. Đến lúc đó, chúng ta dễ dàng nắm Tuyết Dung Nham trong lòng bàn tay."

Diệp phu nhân ho nhẹ một tiếng: "Vậy thì chúng ta cổ vũ một ít chiến bộ có thực lực để bọn họ gia nhập Tháp Pháo Liên Minh."

Niên Thính Phong đáp: "Vâng."

Diệp phu nhân nói tiếp: "Chúng ta phải nắm quyền chủ động, không thể bị động đối phó như lần này!"

Niên Thính Phong cung kính: "Thuộc hạ ghi nhớ!"

Diệp phu nhân trầm ngâm: "Hiện tại tuy chúng ta thất bại trước Tùng Gian Phái nhưng sự tình quan trọng nhất vẫn là ngăn trở Thần Chi Huyết."
Nguyên văn Vietphrase là:
Diệp phu nhân trầm ngâm: "Thất bại cũng muốn đám người ngăn trở cái này sóng địch nhân sau đó."
--> Theo mình, ý nói cho dù Ngải Huy có thất bại, cũng đảm bảo cản được đợt tấn công của đám địch nhân Huyết tu lần này.
--->
Thất bại cũng phải để đám người này cản được lớp địch nhân này đã.


Niên Thính Phong hiểu ý: "Thuộc hạ minh bạch."

Diệp phu nhân nói thầm: "Hi vọng Thần Úy Tài Quyết không để ta thất vọng."

Niên Thính Phong không lên tiếng, câu nói của Diệp phu nhân khiến hắn trở thành tiêu điểm của mọi người, một số ánh mắt ẩn chứa sự miệt thị. Hắn bất động thanh sắc bày ra bộ dáng thư thái, việc Thần Úy Tài Quyết ra tiền tuyến khiến cho Thính Phong Bộ bị cười nhạo.
---> Nên đổi ngôi xưng cho Niên Thính Phong. thay vì "hắn" chuyển sang "gã" "y" tùy nhé.
Lửa giận của Diệp phu nhân đã tắt, bà hướng ánh mắt về phía Ma Sĩ Cát: "Đại sư chi quang mới là khâu quan trọng trong kế hoạch của ta. Hi vọng tiên sinh tiếp tục cố gắng, ta không cần đẩy nhanh tiến độ, chỉ cần mọi thứ ổn định. Chỉ cho phép thành công, không được thất bại"

Ma Sĩ Cát cũng không dám lãnh đạo, lão cẩn thận đáp: "Vâng"
 

Đầu Gỗ

Phàm Nhân
Ngọc
999,40
Tu vi
0,00
Tại nơi đóng quân của Binh Nhân Chiến bộ.

Thiết Binh Nhân yên lặng theo dõi huyễn ảnh đậu giáp. Trong đó là một thân ảnh băng bó khắp người, đôi mắt đỏ như cương thi, ngoài trừ thanh âm quen thuộc thì hắn không thể nào liên hệ được thân ảnh đó cùng với thiếu niên ở phường thêu của Tùng Gian Thành trước đây. Thanh âm đó, tuy có chút quen thuộc nhưng nó ẩn chứa sự bình tĩnh cùng quyết tâm. Thiếu niên năm đó sau khi trải qua ma luyện đã không còn sự non nớt, thay vào đó là một ý chí kiên cường.

Thời gian trôi qua thật nhanh a.

Sau khi tỉnh lại, hắn liền tìm kiếm chi tiết về cuộc chiến tại Tùng Gian Thành, sự thảm thiết của nó làm cho hắn cơ hồ hít thở không thông.

Nhìn thấy Ngải Huy dùng kiếm đâm vào Vương Thủ Xuyên, nhìn thấy Minh Tú lệ rơi đầy mặt, bi thương thống khổ, Binh Nhân hắn lòng đau như cắt.

Đêm hôm đó, hắn uống say bí tỉ.

Ông trời thật biết trêu đùa, để hắn hưởng thụ ánh mặt trời tươi đẹp, lại thẳng thừng đạp hắn xuống thâm uyên lạnh lẽo.

Một bàn tay nhẹ nhàng nắm thấy thiết thủ của hắn, bàn tay ấy cũng không mềm mại mà chi chít vết chai vì trường kỳ luyện kiếm.

Hắn từ từ phục hồi tinh thần trở lại.

Buồn cười, đến mạng của mình cũng khônh nắm giữ được thì lấy t.ư cách gì mà ưu t.ư sầu não?

Hắn cười cười với Côn Luân Thiên Phong : "Ta không sao, chỉ hơi thất thần một chút, không ngờ tiểu tử đó trưởng thành nhanh như vậy."

Côn Luân Thiên Phong biết rõ sư huynh của nàng lại nhớ về sự tình ở Tùng Gian Thành. Nàng biết mấy năm nay sư huynh luôn buồn bực không vui, mỗi lần hắn nghĩ đến cuộc chiến ở Tùng Gian Thành đều không giữ được bình tĩnh.

Không biết trước kia sư huynh là người như thế nào? Có phải cũng nghiêm túc, không biết cười đùa như hiện tại sao?

Nàng khẽ nói: "Hình như Diệp di có chút ý kiến với Tuyết Dung Nham."

Thiết Binh Nhân đáp: "Không phải hình như mà là chắc chắn. Tuyết Dung Nham là Giáp đẳng hỏa dịch, tác dụng rất lớn. Bây giờ lại xuất hiện thêm Địa hỏa pháo tháp, một vũ khí kinh khủng như thế, Thiên Tâm Thành sao có thể ngồi yên."

Hắn trầm ngâm:"Tiểu tử Ngải Huy vừa có đảm lược lại rất xảo trá, thiệt thòi một chút cũng không nhường. Kẻ nào dám lén lút cướp bát cơm của hắn, nhất định hắn sẽ liều mạng với kẻ đó. Xem xét tình hình hiện tại, ta thấy hắn đã biết Thiên Tâm Thành muốn đoạt Tuyết Dung Nham, do đó hắn liền ra tay trước."

"Ngươi ngẫm lại lời nói của hắn rõ ràng là phản bác lại Thiên Tâm Thành. Nhu cầu Tuyết Dung Nham ở các Chiến bộ ở tiền tuyến cần được ưu tiên hơn các Chiến bộ phía sau. Thiên Tâm Thành nhất định tức muốn bể phổi, hết lần này đến lần khác đều không bắt chẹt được Ngải Huy. Tiểu tử xấu này rất được, trước kia hắn cũng như vậy, cứ nghĩ dồn hắn vào tuyệt lộ, cuối cùng lại bị hắn lật thuyền trong mương. Không hiểu sao một nữ tữ chính khí lẫm liệt như Sư Tuyết Mạn lại ưng ý tiểu tử hư hỏng này. "

Mỹ mâu sau tấm lụa khẽ cong lên, Côn Luân Thiên Phong thích nhất là ngắm bộ dáng tập trung suy nghĩ của sư huynh. Vì mỗi lần như vậy, sư huynh của nàng sẽ tạm thời quên đi hết những việc không vui trước kia, sẽ không bị thương tật của mình ảnh hưởng đến tâm trạng.

Nàng hỏi tiếp: "Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?"

Thiết Binh Nhân suy nghĩ một lát, hắn đáp: "Trừ phi có mệnh lệnh từ Thiên Tâm Thành nếu không chúng ta vẫn giữ thái độ cũ. Ta đoán Thiên Tâm Thành cũng không dám làm liều, hơn nữa, tình huống bây giờ rất nguy cấp. Nếu phòng tuyến sụp đổ thì sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền. Đến lúc đó, đại quân Huyết tu tiến công thần tốc, không gì ngăn cản nổi, Thiên Tâm Thành tuyệt đối không muốn đối diện chuyện này."

Côn Luân Thiên Phong không phải là người không có đầu óc, nàng nghiêng đầu suy t.ư. Sư huynh nói chính xác, Diệp di am hiểu nhất là ẩn nhẫn, nàng gật đầu: "Sư huynh nói đúng."

Thiết Binh Nhân cảm khái: "Cho nên ta mới nói tiểu tử này xảo trá a, ngươi xem, hắn chọn thời cơ rất chuẩn xác, Thiên Tâm Thành không thể nào phản bác. Tuy nhiên ta cũng không đoán được tiểu tử này sẽ đối phó với cục diện trước mắt thế nào, nhưng có được một khoảng thời gian tạm yên bình này, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện. Tiểu tử này là cao thủ trong thế loạn, hơn nữa hắn còn trơn trượt như cá chạch, lại biết nắm bắt thời cơ cùng tận dụng mọi khả năng có thể."

Côn Luân Thiên Phong cười khẽ: "Ta thấy sư huynh thực ra rất thưởng thức Ngải Huy."

Thiết Binh Nhân hơi sửng sốt, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ngải Huy có nhiều điểm khác với người thường, đặc biệt là sự kiên cường, ta chưa từng thấy người nào giống như hắn. Đối với chúng ta, ý chí chiến đấu hình thành và duy trì nhờ vào một tín niệm nào đó,khi tín niệm sụp đổ, ý chí đó dễ dàng lung lay, Ngải Huy thì khác, ý chí chiến đấu của hắn giống như là bản năng, gần như không thể lay chuyển."

Côn Luân Thiên Phong có chút giật mình: "Không ngờ sư huynh lại đánh giá Ngải Huy cao như vậy."

Thiết Binh Nhân tự giễu nói: "Thật ra ta có t.ư cách gì mà đánh giá hắn, những gì hắn có ngày hôm nay đều là bắt đầu từ hai bàn tay trắng làm ra, chúng ta thật sự không thể so sánh a."

Côn Luân Thiên Phong nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Sư huynh nói đúng."

Nàng cùng sư huynh có thể trở thành bộ thủ đều là nhờ vào cha của nàng. Mà Ngải Huy ngày hôm nay lại đứng đầu Tùng Gian Phái, kể cả Sư Tuyết Mạn cũng là trợ thủ của hắn.

Kề vai chiến đấu cùng Sư Tuyết Mạn một thời gian dài, Côn Luân Thiên Phong rất bội phục thực lực cùng cách đối nhân xử thế của Sư Tuyết Mạn. Tên Ngải Huy kia quả thật lợi hại, không biết hắn làm thế nào mà Sư Tuyết Mạn lại cam tâm trở thành phụ tá.

Thiết Binh Nhân nói: "Chuyện Tuyết Dung Nham cứ để Thiên Tâm Thành đau đầu a. Hiện tại ta lại thấy rất hứng thú với Tháp pháo liên minh của Ngải Huy. Nói đi cũng phải nói lại, tên Ngải Huy kia chiến đấu cũng cực kỳ lão luyện, có hắn chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực."

Côn Luân Thiên Phong cười khẽ một tiếng: "Được sư huynh xem trọng như vậy, ta thật sự mong Ngải Huy đến sớm một chút."

Thiết Binh Nhân nói không sai, Thiên Tâm Thành hiện tại đang đau đầu vì sự tình của Ngải Huy.

"Kết quả hiện tại là thứ mà các ngươi nói đã nắm chắc trong lòng bàn tay? Là thứ mà các ngươi khẳng định sẽ làm tốt?"

Thanh âm nghiêm nghị của Diệp phu nhân văng vẳng trong phòng nghị sự, tất cả mọi người đều câm như hến. Dạo gần đây phu nhân rất ung dung trang nhã a, phu nhân cư xử thất thố như vậy là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến. Lần trước hai chiến bộ Thần Úy Tài Quyết rời khỏi thành cũng không khiến phu nhân tức giận đến mức này.

Trán Niên Thính Phong đổ đầy mồ hôi, gã tốn công sức suy tính tất cả các loại khả năng có thể xảy ra nhưng cách làm việc của Ngải Huy lại vượt xa tất cả tính toán của gã.

Sắc mặt của Diệp phu nhân tái nhợt, bà lạnh lùng nói: "Hắn rõ ràng muốn hạ thấp danh dự của chúng ta! Đầu tiên nói chiến đấu trên tiền tuyến cần được ưu tiên cung cấp Tuyết Dung Nham, câu này của hắn chính là ám chỉ chúng ta trốn ở phía sau kéo dài hơi tàn! Ha ha, hắn còn lập tức ra tiền tuyến, chiêu này lại càng hay hơn nữa! Rõ ràng là chúng ta bị hắn tát thằng vào mặt nhưng không có cách nào phản kích, cái tát này thực sự rất đau a!"

Niên Thính Phong kiên trì: "Thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh phu nhân trách phạt."

Chứng kiến Niên Thính Phong trung thực nhận lỗi, sắc mặt Diệp phu nhân có chút hòa hoãn, bà hừ lạnh một tiếng: "Trách phạt? Trách phạt thì sao? Trách phạt có thể làm cho chúng ta không bị thế nhân cười nhạo không?"

Càng nói nội tâm bà càng bực bội, không hiểu sao sự tình liên quan đến Tùng Gian Cốc luôn khiến bà vô cùng khó chịu. Diệp phu nhân hối hận, vì cái gì mình không sớm san bằng Tùng Gian Cốc!

Niên Thính Phong cúi đầu: "Thuộc hạ tội đáng muôn chết"

Diệp phu nhân hít sâu một hơi, bà cố gắng kìm nén sự bực bội: "Ngươi có tội hay không ta sẽ xử lí sau. Trước mắt chúng ta cần tính xem bước sắp tới nên làm thế nào. Hơn nữa, Ngải Huy phát biểu như vậy là có ý đồ gì?"

Mọi người nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.

Niên Thính Phong thấy thế, hắn đành phải nói: "Thuộc hạ có suy đoán."

Diệp phu nhân lạnh lùng: "Nói!"

Niên Thính Phong không trả lời ngay, hắn sắp xếp ý nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: "Thuộc hạ đã tìm hiểu rất kỹ về Ngải Huy, ban đầu thuộc hạ cũng khá kinh ngạc. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, thuộc hạ thấy hắn rõ ràng là tìm đường sống trong cõi chết. Ngải Huy biết ý đồ của chúng ta với Tuyết Dung Nham nên hắn dùng đại nghĩa đối với đại nghĩa, dùng việc ra tiền tuyến để phản bác chúng ta đồng thời khiến dư luận không cách nào trù dập hắn. Ngải Huy hiểu rõ tiền tuyến nguy cơ tứ phía, Tùng Gian Phái nhất định không trụ nổi nên hắn nghĩ ra Tháp pháo liên minh, gài bẫy một đám người, gia tăng lực lượng đồng nghĩa với gia tăng một chút hi vọng chiến thắng."

Diệp phu nhân hừ lạnh: "Ngải Huy chết tiệt, nhìn vào hắn chỉ có cảm giác rất bình thường không ngờ lại là người vô cùng xảo trá. "

Niên Thính Phong rùng mình, Diệp phu nhân tức giận như vậy rõ ràng bà đã động sát tâm.

Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu. Trước đây chưa từng có ai trong bọn họ cho rằng Ngải Huy có thể gây bất lợi cho Thiên Tâm Thành. Mặc dù Tùng Gian Cốc thế lực không tầm thường nhưng nó thật sự quá nhỏ. Một nhúm người như vậy có thể làm nên sự kiện gì?

Nhưng mà, hiện tại Tùng Gian Cốc tựa như một cái gai đâm vào yết hầu của Thiên Tâm Thành, nó không đủ sức để giết người nhưng khiến người ta cực kỳ khó chịu.

"Phu nhân anh minh!" Niên Thính Phong vỗ mông ngựa, hắn nói tiếp: "Thuộc hạ thấy chúng ta hiện tại không nên động thủ. Có hai nguyên nhân, một là tính thế nguy cấp, trận chiến này là mấu chốt. Hai là Lôi Đình Chi Kiếm chủ động ra tiền tuyến, chúng ta không có lý do để đối phó bọn hắn. Lúc này chúng ta tốt nhất là lấy tĩnh chế động. Ngải Huy sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại nếu muốn thực hiện mục tiêu của hắn. Trước mắt, tình thế của hắn đang rất xấu."

Tinh thần Diệp phu nhân phấn chấn: "Nói tiếp!"

Niên Thính Phong chậm rãi nói: "Thứ nhất chính là danh vọng Tùng Gian Cốc thấp. Trước đây bọn chúng chỉ là một cái tiểu thế lực. Cho dù thực lực Ngải Huy không tệ nhưng vẫn chưa đủ sức hấp dẫn người khác gia nhập. Mà có gia nhập đi chăng nữa, Ngải Huy làm thế nào để mọi người nghe lệnh của hắn."

Mọi người nhao nhao gật đầu, Niên Thính Phong nói có lý.

Diệp phu nhân hiểu vấn đề càng sâu hơn nữa.

Ngải Huy tuy là lãnh tụ của Tùng Gian Phái, vì ban đầu chỉ có mấy trăm người nên chưa gặp chuyện gì. Nhưng bất kỳ thế lực nào khi gia tăng quy mô đều gặp phải vấn đề trấn trụ người tham gia, điều này thực sự không đơn giản.

Diệp phu nhân xuất thân danh giá, gia tộc của bà là một trong những gia tộc cổ xưa nhất của Ngũ Hành Thiên, cộng thêm sự hỗ trợ của Đại Trưởng lão vậy mà cũng có nhiều người không phục. Tân Quang Thành bề ngoài là An Sửu Sửu nắm giữ, thực ra Úy Trì Bá trưởng lão mới là người chủ sự.

Khi Ngải Huy xây dựng Tháp Pháo Liên Minh nhất định sẽ gặp phải vấn đề ai là người có quyền quyết định. Trên chiến trường quan trọng nhất là giữ mạng, chỉ vì Tuyết Dung Nham mà khiến người khác trực tiếp phục tùng là chuyện không thể xảy ra.

"Hoàn cảnh xấu thứ hai, hắn đã thể hiện quyết tâm như vậy thì thứ hắn cần nhất hiện tại chính là một trận thắng. Nếu không thì thái độ của hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ."

Niên Thính Phong nói tiếp: "Bất kể là Tháp Pháo Liên Minh lục đục nội bộ hay Ngải Huy thất bại, chúng ta đều có lý do để thu thập tàn cuộc. Đến lúc đó, chúng ta dễ dàng nắm Tuyết Dung Nham trong lòng bàn tay."

Diệp phu nhân ho nhẹ một tiếng: "Vậy thì chúng ta cổ vũ một ít chiến bộ có thực lực để bọn họ gia nhập Tháp Pháo Liên Minh."

Niên Thính Phong đáp: "Vâng."

Diệp phu nhân nói tiếp: "Chúng ta phải nắm quyền chủ động, không thể bị động đối phó như lần này!"

Niên Thính Phong cung kính: "Thuộc hạ ghi nhớ!"

Diệp phu nhân trầm ngâm: “Thất bại cũng phải để đám người này ngăn trở Thần Chi Huyết"

Niên Thính Phong hiểu ý: "Thuộc hạ minh bạch."

Diệp phu nhân nói thầm: "Hi vọng Thần Úy Tài Quyết không để ta thất vọng."

Niên Thính Phong không lên tiếng, câu nói của Diệp phu nhân khiến gã trở thành tiêu điểm của mọi người, một số ánh mắt ẩn chứa sự miệt thị. Gã bất động thanh sắc bày ra bộ dáng thư thái, việc Thần Úy Tài Quyết ra tiền tuyến khiến cho Thính Phong Bộ bị cười nhạo.

Lửa giận của Diệp phu nhân đã tắt, bà hướng ánh mắt về phía Ma Sĩ Cát: "Đại sư chi quang mới là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của ta. Hi vọng tiên sinh tiếp tục cố gắng, ta không cần đẩy nhanh tiến độ, chỉ cần mọi thứ ổn định. Chỉ cho phép thành công, không được thất bại"

Ma Sĩ Cát cũng không dám lãnh đạo, lão cẩn thận đáp: "Vâng."

:thank: đã edit cảm ơn đạo hữu @hoangtruc
Trái ngược với Thiên Tâm Thành phải đau đầu vì sự tình của Ngải Huy, mọi người ở những thành thị khác đang nhiệt tình bàn tán về tuyên bố của Tùng Gian Cốc . Khắp đầu đường cuối hẻm đều đang thảo luận về việc này, đây quả thật là một đề tài cực kỳ sốt dẻo.

Trước đây Tháp Pháo cùng Tuyết Dung Nham đã khiến dư luận dậy sóng, hiện tại tuyên bố của Ngải Huy tiếp tục gây ra một sự chấn động lớn.

Tóm lại, đây là lần đầu tiên Ngải Huy chủ động xuất hiện trước tất cả mọi người, cũng là lần đầu tiên mọi người có thể đánh giá hắn. Đoạn thời gian trước đây, rất nhiều người đều nghĩ rằng có ai đó đang dựa vào tháp pháo để xây dựng thanh thế cho Ngải Huy.

Mọi người say sưa thảo luận, nào là bộ dạng cương thi mắt đỏ quái dị, rồi đến kế hoạch xây dựng Tháp Pháo Liên Minh.

Một số người tỉ mỉ tinh tể thì âm thầm khiếp sợ thủ đoạn của Ngải Huy. Khó tượng tượng được có người từ trong tuyệt lộ có thể xoay chuyển tình thế, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy.

Văn Vĩnh Dân là một tin tức nhân phi thường có kinh nghiệm, bọn hắn không lập tức tung ra những ảo ảnh mà mình thu được. Ngải Huy hiện tại quá chói mắt, những tin tức khác lúc này đều trở nên ảm đạm thất sắc.

Bọn hắn đợi thời điểm mọi người bắt đầu xì xào bàn tán mới liên tục đưa ra ngoài những ảo ảnh trước kia thu được. Phong Xa Kiếm hình dáng quỷ dị cùng tốc độ đáng sợ, Chưởng Kiếm Sử thần kỳ, đại sư một mình xây dựng cả tòa thành, Lôi Đình Chi Kiếm hằng ngày tu luyện như thế nào,... các loại tin tức.

Những thứ này lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người đồng thời càng khơi gợi sự tò mò của bọn họ.

Ảo ảnh thể hiện Phong Xa Kiếm là thứ hấp dẫn nhất, vô số người tim đập thình thịch. Những người từng ngồi trên Phong Xa Kiếm càng tâng bốc dữ dội.

Những ảo ảnh này không những không giúp mọi người hiểu rõ Tùng Gian Cốc mà ngược lại, Tùng Gian Cốc càng trở nên thần bí. Đầu tiên là tháp pháo , Tuyết Dung Nham, giờ lại thêm Phong Xa Kiếm cùng Ngư Bối Thành, Tùng Gian Cốc tựa như lúc nào cũng có thể đem ra những thứ mới lạ.

Hơn nữa, Tùng Gian Cốc còn bao nhiêu thứ không muốn người ngoài biết đến?

Phong Xa Kiếm là một cái trang bị chiến đấu, tốc độ kinh người nhưng uy lực nó ra sao? Trong chiến đấu nó được vận dụng như thế nào, có giống tháp pháo hay không?

Vô số nghi vấn đặt ra làm mọi người càng thêm chờ mong Lôi Đình Chi Kiếm ra chiến trường sẽ tạo thành bộ dạng gì.

Giờ phút này tại Ngư Bối Thành đang là thời khắc khẩn trương nhất, đến cả Ngải Huy cũng có chút hồi hộp.

Hắn hỏi: "Lâu Lan đã kiểm tra mọi thứ chưa?"

"Ngải Huy, Lâu Lan đã kiểm tra rồi!" Một mini Lâu Lan xuất hiện trên vai của Ngải Huy: "Ngải Huy, Lâu Lan đã kiểm tra bảy lần."

Nhìn bộ dáng hiện tại của Lâu Lan làm Ngải Huy cảm thấy vui vẻ, trong lòng hắn cũng giảm bớt không ít khẩn trương.

Kiều Mỹ Kỳ đứng cạnh Ngải Huy, lão cực kỳ phấn khởi nhưng cũng có chút khẩn trương. Cũng phải a, lão hiện tại chính là gia nhập trận doanh của Ngải Huy, mỗi bước đi của hắn dù thành công hay thất bại đều liên quan chặt chẽ đến lão.

Ngải Huy một mực không tiết lộ làm thế nào để bảo vệ Tùng Gian Cốc, hắn càng giữ kín, Kiều Mỹ Kỳ càng hiếu kỳ. Lão cũng không chịu ngồi yên mà chạy đi hỏi những người khác. Bất quá, không có ai biết, bọn hắn mặc dù cải tạo Tùng Gian Cốc nhưng không hiểu Ngải Huy định làm gì.

An Sửu Sửu là ngoại nhân duy nhất ở nơi này, lão quan sát ánh mắt của mọi người, tất cả đều nhìn về sơn cốc cách đó không xa.

Chắc nơi đó chính là Tùng Gian Cốc?

Bảo vệ an toàn cho Tùng Gian Cốc là vấn đề lớn nhất của Ngải Huy. Tùng Gian Cốc chính là nhà của tất cả mọi người trong Tùng Gian Phái. Do đó, không ai muốn ra ngoài chinh chiến để rồi nhà của mình bị người khác chiếm mất.

Chứng kiến những biểu hiện của Ngải Huy, An Sửu Sửu đoán Ngải Huy hắn đã sớm an bài mọi thứ.

An Sửu Sửu đột nhiên nhớ tới sư phụ và sư mẫu của Ngải Huy. Đừng nói Ngải Huy định dùng [Dĩ thành vi bố] a! Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu lão, nó cứ quanh quẩn khiến lão không thể suy nghĩ đến sự tình khác .Ngải Huy kế thừa y bát của Vương Thủ Xuyên, hiện giờ một số tạo nghệ của hắn đã sớm vượt xa lão sư. Với năng lực của Ngải Huy, hắn tất có thể tái hiện [Dĩ thành vi bố].

Hiện tại một bộ phận Tùng Gian Phái bị kẹt lại Tùng Gian Cốc không cách nào rời đi, nhưng điều đó lại đảm bảo sự an toàn của Tùng Gian Cốc.

Càng suy nghĩ An Sửu Sửu càng thấy rằng ý nghĩ của mình có khả năng xảy ra. Biểu tình trên khuôn mặt của lão liên tục biến hóa.

Lão nghe được Ngải Huy hỏi mọi người: "Hoàng Hôn được bảo vệ tốt chưa?"

Lâu Lan lớn tiếng trả lời: "Ngải Huy, đã bảo vệ tốt rồi."

"Những người khác thì sao?"

"Ngải Huy, bọn họ đều đi ra ngoài rồi."

Cảm xúc của Ngải Huy vô tình bị Lâu Lan ảnh hưởng. Lâu Lan luôn như vậy, chỉ cần tiếp xúc với hắn đều tạo cho người khác vui vẻ cùng thoải mái.

Mọi chuyện đã đến bước này mà bản thân còn khẩn trương, Ngải Huy tự giễu, cuối cùng hắn nghiêm túc nói :"Chuẩn bị bắt đầu."

Mini Lâu Lan trên vai Ngải Huy lảo đảo bay lên không trung, không biết từ lúc nào trên nay hắn đã cầm một cây tiểu hồng kỳ. Mini Lâu Lan dùng sức vung vẩy tiểu hồng kỳ rồi lớn tiếng hô lên: "Chuẩn bị bắt đầu."

Đáp lại hắn là vô số mini Lâu Lan phân bố khắp núi đồi: "Chuẩn bị bắt đầu."

Tất cả mọi người nín thở chờ đợi làm cho bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Ngải Huy lập tức hạ lệnh: "Bắt đầu!"

Mini Lâu Lan đứng giữa không trung giơ tiểu hồng kỳ lên rồi vung xuống: "Bắt đầu!"

"Bắt đầu!"

"Bắt đầu!"

Tiếng đáp lại dồn dập như thủy triều, ầm ầm vang dội.

An Sửu Sửu tò mò đánh giá Lâu Lan. Đây là lần đầu lão thấy một sa ngẫu kì lạ như vậy. Bất quá, lão cũng không để trong lòng. Nhờ vào tháp pháo mà địa vị của hỏa tu đã tốt hơn rất nhiều, thổ tu thì vẫn khó khăn như cũ. Rất nhiều thổ tu lựa chọn bỏ qua sa ngẫu để học tập kiến tạo, bọn họ đều hi vọng có thể giống như Vương Tiểu Sơn, trở thành chiến trường cấu trúc sư.

Những sa ngẫu hiện tại đều là từ thời Ngũ Hành Thiên còn sót lại.

Gia tộc cuối cùng am hiểu chế tạo sa ngẫu, Sa gia, chính là do Ngải Huy tiêu diệt.

Trong t.ư tưởng của An Sửu Sửu, sa ngẫu là một loại năng lực, nhưng chỉ một sa ngẫu thì không thể phát huy nhiều tác dụng.

Ầm ầm.

Những thanh âm nặng nề truyền đến từ lòng đất, mặt đất cũng rung động kịch liệt. Tất cả mọi người cơ hồ đứng không vững.

Từng đạo hào quang đan xen nhau lần lượt từ sơn cốc sáng lên.

Nguyên lực chấn động mãnh liệt tựa như gió bão gầm thét. An Sửu Sửu cực kỳ hoảng sợ, đây là cái gì?

Không riêng gì lão, những người khác cũng đang khiếp sợ trước thanh thế hiện tại. Nó quả thực vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn.

Đây là cái gì?

Phía trong Tùng Gian Cốc, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ nguyên lực trì bắt đầu phóng xuất hào quang, từng đạo ánh sáng mang theo năm màu phân biệt đồng thời sáng lên. Nguyên lực nồng đậm cùng hào quang chói mắt chảy xuôi theo những kênh mương, chậm rãi lan tỏa khắpTùng Gian Cốc.

Nếu đứng phía trên không của Tùng Gian Cốc nhìn xuống thì có thể thấy một cái Ngũ hành sinh chi hoàn khổng lồ đang chậm rãi hình thành.

Rầm rập!

Một diện tích lơn nham thạch bốn phía của Tùng Gian Cốc ầm ầm sụp đổ. Sơn cốc bị hơi nước bao phủ dần dần hiện ra trước mắt của tất cả mọi người. Hào quang ngũ sắc bị hơi nước che chắn khiến không ai có thể thấy rõ bên trong, nhưng hơi nước bị hào quang chiếu lên lại dị thường xinh đẹp. Sương mù bao quanh sơn cốc đang không ngừng bị nguyên lực quấy động.

Thanh thế to lớn trước mắt lập tức hù dọa mọi người xung quanh.

Núi non bốn phía sơn cốc ầm ầm sụp đổ, tạo nên khe hở hình trăng khuyết phía ngoài sơn cốc. Chỉ còn lưng núi hơi nghiêng đang dựa vào sơn cốc là không bị ảnh hưởng.

Khe hở xung quanh sơn cốc càng lúc càng lớn, lúc này nó đã rộng hơn hai mươi trượng, chiều sâu của nó lại càng kinh khủng, mọi người từ xa nhìn lại có cảm giác như lối đi thông xuống Địa ngục.

Bốn phía của sơn cốc bộc phát hào quang chói mắt, xuyên qua cả lớp nham thạch bao quanh.

Đầu óc An Sửu Sửu trống rỗng. Tuy lão tự mình xây dựng Tân Quang Thành cùng Thiên Phong Vạn Âm tháp nhưng tràng diện đồ sộ thế này là lần đầu tiên lão nhìn thấy.

Ngải Huy vẫn một mực chăm chú nhìn vào Tùng Gian Cốc đột nhiên hô to: "Đậu tiên sinh!"

Những người khác chợt bừng tỉnh rồi nhao nhao tìm kiếm thân ảnh của Đậu tiên sinh. Đặc biệt là những đứa trẻ trong sơn cốc lại càng chăm chú nhìn xem phu tử của chúng ở đâu nhưng rốt cục không tìm thấy.

Bỗng nhiên Tô Thanh Dạ chỉ tay về hướng miệng núi lửa của Hắc Ngư Chủy Sơn: "Mau nhìn chỗ đó!"

Tất cả mọi người nhìn theo hướng chỉ của Tô Thanh Dạ. Ngoài rìa miệng núi lửa lúc này chợt tối lại, tựa như nó có thể hấp thu tất cả ánh sáng xung quanh.

"Phu tử đang ở trong miệng núi lửa!"

"Là Bắc Minh Ám Vương Thụ!"

Từng trận kinh hô vang lên từ đám người xung quanh.

Giờ phút này, phía trong miệng núi lửa, Đậu tiên sinh đang đứng trên một tảng nham thạch nóng hổi, xung quanh là lượng lớn dung nham đang sôi sục. Bắc Minh Ám Vương Thụ được gieo xuống ở ngay bên cạnh lão. Đậu tiên sinh trịnh trọng dùng hai tay nắm chặt thân Bắc Minh Ám Vương Thụ, nguyên lực toàn thân lão đang khuấy động.

Ánh sáng màu đỏ cực kỳ chói mắt nhanh chóng bị Bắc Minh Ám Vương Thụ hấp thu.

Hàng loạt hắc tuyến nhỏ bé đang len lỏi giữa ánh sáng đỏ.

Cảnh tượng kỳ lạ ở miệng núi lửa vừa rồi là do Đậu tiên sinh dùng tất cả nguyên lực của lão để kích động Bắc Minh Ám Vương Thụ cắn nuốt toàn bộ ánh sáng xung quanh.

Từng sợi hắc tuyến đang liên tục xuyên vào trong dung nham.

Dung nham cuồn cuộn sôi sục liên thông với địa hỏa dưới lòng đất tạo thành một biển lửa cực kỳ to lớn. Nhìn tràng cảnh trước mặt, Đậu tiên sinh cảm thấy bản thân mình lúc này thật sự quá nhỏ bé.

Lão bỗng nhiên nhếch miệng cười.

Nhân loại từ trước đến giờ vẫn luôn nhỏ bé, chưa từng có ai có thể chống lại thiên nhiên.

Sống từng tuổi này còn có thể chứng kiến cảnh tưởng hùng vĩ như vậy, bản thân mình có thể đòi hỏi gì nữa?

Hốc mắt Đậu tiên sinh trống rỗng tạo cho người ta một cảm giác thâm trầm lạnh lẽo. Bắc Minh Ám Vương Thụ được lão kích động đang liên tục tỏa ra hắc quang xuyên qua dung nham.

Hắc quang đan xen nhau vừa giống như màn lụa vừa từa tựa một cái túi lưới.

Sâu hơn nữa!

Khóe miệng của Đậu tiên sinh tràn ra máu tười nhưng biểu tình trên khuôn mặt lão lại cực kỳ vui mừng. Nếu không phải mọi chuyện vẫn chưa xong thì lão có lẽ sẽ thoải mái cười to một trận.

Hắc quang xuyên thấu rất sâu vào trong dung nham, Đậu tiên sinh biết rõ đây là cực hạn của bản thân. Lão không chút do dự điều khiển hắc quang tụ tập lại, nhìn vào tựa như một thanh dao găm sắc bén chặt đứt dung nham cùng địa hỏa dưới lòng đất.

Phốc, lão phun ra một ngụm máu lớn làm cho quần áo của lão đều bị nhuộm đỏ.

Dù vậy, lão vẫn hồn nhiên không để ý mà cất tiếng cười to.

Tạch...!

Phía chân núi của Hắc Ngư Chủy Sơn đột nhiên xuất hiện một khe hở đang nhanh chóng lan tràn ra xung quanh. Cả ngọn núi tựa như bị một thanh đại kiếm chém ngang. Địa hỏa tuôn trào mãnh liệt rồi chảy xuôi theo lưng núi, thoáng chốc đông cứng lại.

Dung nham lan tràn chưa đến Ngư Bối thành đã bị đông lại. Nhưng giờ phút này không ai để ý đến việc đó, tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Hắc Ngư Chủy Sơn đang dịch chuyển.

Bọn hắn trợn mắt há mồm, đầu óc trống rỗng.

Hắc Ngư Chủy Sơn trước mặt bọn hắn cùng sương mù bao phủ Tùng Gian Cốc đang chậm rãi bay lên khỏi mặt đất.

Một bầu không khí tĩnh mịch bao bọc Ngư Bối Thành. Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy thanh âm cây kim rơi xuống mặt đất. Giờ phút này, thanh âm dung nham phun trào ồ ạt, thanh âm xuy xuy lúc dung nham bị đông lại, ... đều có thể nghe rõ ràng.

An Sứu Sửu ngây ra như phỗng.
:015::015: mọi người góp ý giúp mình nha.
huynh @Đậu bắp đi du lịch mất tiêu rồi :tuki:
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
@Đầu Gỗ ta vừa đọc bản dịch của đạo hữu, nói chung hoàn toàn ổn, nhưng có lưu ý nhỏ:

1. Chạng Vạng - Hoàng Hôn.
Tên thì hẳn nhiên là Đoan Mộc Hoàng Hôn rồi,
Nhưng Chạng Vạng có sự tích từ những chương đầu truyện, do A Huy ko nhớ rõ tên của Hôn ca nên gọi là Chạng Vạng, sau đó hắn có biệt danh là Chạng Vạng nhé.
 

Đậu bắp

Phàm Nhân
Ngọc
9.647,50
Tu vi
0,00
@Đầu Gỗ ta đã trở lại rồi. hè hè hè. Số nhọ chẳng trúng được phần thưởng nào cả. Hò hét khan hết cả tiếng :D Đệ có gì thắc mắc thì fang lên cho ta xử lý nào :D
- Cái vụ "Chạng vạng đồng học" là có sự tích từ đầu đệ à. Sau này, những lúc Ngải Huy gọi Đoan Mộc Hoàng Hôn, đệ cứ để là "chạng vạng đồng học" cho hay.
@hoangtruc muội tử, 544 ta chưa dịch được vậy nhờ lão @kethattinhthu8 dịch giúp nhé.
 

Đầu Gỗ

Phàm Nhân
Ngọc
999,40
Tu vi
0,00
@Đầu Gỗ ta đã trở lại rồi. hè hè hè. Số nhọ chẳng trúng được phần thưởng nào cả. Hò hét khan hết cả tiếng :D Đệ có gì thắc mắc thì fang lên cho ta xử lý nào :D
- Cái vụ "Chạng vạng đồng học" là có sự tích từ đầu đệ à. Sau này, những lúc Ngải Huy gọi Đoan Mộc Hoàng Hôn, đệ cứ để là "chạng vạng đồng học" cho hay.
@hoangtruc muội tử, 544 ta chưa dịch được vậy nhờ lão @kethattinhthu8 dịch giúp nhé.
Huynh à, Lâu Lan gọi là gì vậy, hắn hay nó :suynghi: , gọi nó hơi kì mà gọi hắn cũng sượng sượng
 

Đậu bắp

Phàm Nhân
Ngọc
9.647,50
Tu vi
0,00
Huynh à, Lâu Lan gọi là gì vậy, hắn hay nó :suynghi: , gọi nó hơi kì mà gọi hắn cũng sượng sượng
Đệ có bao giờ đi tán gái chưa vậy??? Không biết gọi sao cho ngọt thế này thì khả năng ế chổng mông á :cuoichet:
Đệ cho tất cả mọi người bên mình gọi Lâu Lan là "Lâu Lan" thôi :D Rất tình và rất riêng.
Còn người ngoài, kẻ địch thì tùy sẽ gọi là nhân ngẫu ( con rối ), nó, con rối đó...
 

Đầu Gỗ

Phàm Nhân
Ngọc
999,40
Tu vi
0,00
Đệ có bao giờ đi tán gái chưa vậy??? Không biết gọi sao cho ngọt thế này thì khả năng ế chổng mông á :cuoichet:
Đệ cho tất cả mọi người bên mình gọi Lâu Lan là "Lâu Lan" thôi :D Rất tình và rất riêng.
Còn người ngoài, kẻ địch thì tùy sẽ gọi là nhân ngẫu ( con rối ), nó, con rối đó...
Đệ F.A 21 năm r huynh, :27::27::27::27:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top