[ĐK Dịch] Ngũ Hành Thiên - Phương Tưởng

Đậu bắp

Phàm Nhân
Ngọc
9.647,50
Tu vi
0,00
@adongta01 hiền đệ. Đầu tiên ta rất cảm ơn đệ về chương dịch nhanh và khá tốt này. Ta xin được góp ý với đệ một số vấn đề sau.
- Về cơ bản thì chương dịch của đệ đã đảm bảo đúng ý, thoát ý. Việc này là yêu cầu cơ bản nhất. Vỗ tay khen đệ 1 tràng :D
- Câu văn của đệ còn chưa được ngắn gọn, xúc tích. Có khá nhiều từ "không cần thiết". Ví dụ như cũng, thì là, vẫn, sẽ...đệ nên tiết giảm, đặc biệt là trong 1 câu, 1 đoạn không nên để trùng quá nhiều. Điều này làm cho câu văn của đệ mất đi tính mượt mà, hơi lê thê một chút.
- Trên nguyên tắc đảm bảo đúng nội dung, đúng ý tác giả, đệ có thể thay đổi ( giữ lại từ ngữ cốt lõi là được ) làm sao để câu văn có hồn hơn ( cái này khá khó, do cảm nhận từng người nên đệ có thể xem xét hoặc bỏ qua ), thể hiện được kịch tính, kích tình của ngữ cảnh, hoàn cảnh trong truyện.
- Với những nhân vật phản diện, hoặc đơn giản là ghét :)) thì gọi gã, y, nó, thằng, chúng hết. Cho độc giả dễ nhận biết và iu thương :D Đương nhiên những boss lớn dù ghét mấy cũng phải có tí tôn trọng :D
- Đệ lưu ý cách liên kết câu, có chỗ nên dùng nối từ thay cho "." "," nhé, vậy đọc hay hơn mà cũng không quá dài.
Thân cảm ơn đệ lần nữa và mong đệ tham khảo và hoàn chỉnh được bản dịch của mình.
P/s: cho ta hỏi ngu là đệ không dùng QT để dịch à?
 

Đậu bắp

Phàm Nhân
Ngọc
9.647,50
Tu vi
0,00
Thần Chi Huyết trọng võ,có thể trở thành chỉ huy của Liệt Hoa Huyết Bộ, thực lực cá nhân của Hình Sơn tuyệt đối phi thường mạnh mẽ. Mười hai lần huyết luyện, tuy rằng vẫn kém Hồng Ma Quỷ, nhưng kỷ lục của hắn vẫn đứng thứ hai.
Thần Chi Huyết trọng võ, có thể ngồi vững ở vị trí chỉ huy Liệt Hoa Huyết Bộ, tất nhiên thực lực của Hình Sơn là phi thường mạnh mẽ. Với mười hai lần huyết luyện, tuy không đủ để so với Hồng Ma Quỷ, nhưng cũng chưa có ghi chép nào đánh đổ được vị trí thứ hai của gã cả.
Sau khi ly khai Thú Cổ Cung, hắn cũng không dậm chân tại chỗ. Ngày đêm khổ luyện, bản thân hắn không dám có chút lười biếng nào.
Từ khi ly khai Thú Cổ Cung, gã cũng không để mình dậm chân tại chỗ. Gã khổ luyện đêm ngày, không dám có chút thỏa mãn ( trễ nải, chậm trễ, lười biếng,...)
Huyết luyện cũng giống như là đánh bạc, ngươi vĩnh viễn không biết trước được mình thành hay bại. Một khi thất bại, ngươi cũng không có thêm bất kì cơ hội nào nữa.

Hình Sơn trả giá bằng mồ hôi, hồi báo hắn thu được cũng vô cùng phong phú. Mười hai lần huyết luyện đã tạo cho hắn một trụ cột cực kỳ vững chắc. Trong máu hắn ẩn chứa lượng lớn tài liệu trân quý. Hắn miệt mài khổ luyện, thúc đẩy dược tính trong máu từ từ phóng thích.
Hình Sơn đã đánh đổi bằng mồ hôi và cả tính mạng. Vậy nên, hồi báo gã nhận được cũng xứng đáng vô cùng. Trụ cột của gã trải qua mười hai lần huyết luyện đã trở nên cực kỳ vững chắc. Lượng lớn tài liệu trân quý ẩn chứa trong máu huyết, nhờ vào quá trình khổ luyện, không ngừng luyện hóa dược tính khiến thực lực của gã càng thêm thâm hậu.

Một số ý kiến cách dịch của ta. Đệ có thể tham khảo để xem có dùng được không nhé :D
 

Đầu Gỗ

Phàm Nhân
Ngọc
999,40
Tu vi
0,00
@adongta01 hiền đệ. Đầu tiên ta rất cảm ơn đệ về chương dịch nhanh và khá tốt này. Ta xin được góp ý với đệ một số vấn đề sau.
- Về cơ bản thì chương dịch của đệ đã đảm bảo đúng ý, thoát ý. Việc này là yêu cầu cơ bản nhất. Vỗ tay khen đệ 1 tràng :D
- Câu văn của đệ còn chưa được ngắn gọn, xúc tích. Có khá nhiều từ "không cần thiết". Ví dụ như cũng, thì là, vẫn, sẽ...đệ nên tiết giảm, đặc biệt là trong 1 câu, 1 đoạn không nên để trùng quá nhiều. Điều này làm cho câu văn của đệ mất đi tính mượt mà, hơi lê thê một chút.
- Trên nguyên tắc đảm bảo đúng nội dung, đúng ý tác giả, đệ có thể thay đổi ( giữ lại từ ngữ cốt lõi là được ) làm sao để câu văn có hồn hơn ( cái này khá khó, do cảm nhận từng người nên đệ có thể xem xét hoặc bỏ qua ), thể hiện được kịch tính, kích tình của ngữ cảnh, hoàn cảnh trong truyện.
- Với những nhân vật phản diện, hoặc đơn giản là ghét :)) thì gọi gã, y, nó, thằng, chúng hết. Cho độc giả dễ nhận biết và iu thương :D Đương nhiên những boss lớn dù ghét mấy cũng phải có tí tôn trọng :D
- Đệ lưu ý cách liên kết câu, có chỗ nên dùng nối từ thay cho "." "," nhé, vậy đọc hay hơn mà cũng không quá dài.
Thân cảm ơn đệ lần nữa và mong đệ tham khảo và hoàn chỉnh được bản dịch của mình.
P/s: cho ta hỏi ngu là đệ không dùng QT để dịch à?


Đệ chỉ biết dùng QT chuyển từ Trung sang VP-1 nghĩa, mới học xài gần đây thôi. Đệ chưa rành cách dùng nó lắm, mong các huynh trong box dịch giúp đỡ. Đa tạ huynh góp ý, đệ sẽ cố gắng hoàn thiện hơn
 

Đầu Gỗ

Phàm Nhân
Ngọc
999,40
Tu vi
0,00
Ta chỉnh lại chút theo sự góp ý của huynh Đậu Bắp ( tag người như thế nào vậy, ta mới gia nhập diễn đàn, còn gà mờ quá).
-- Chương 535 ---​
Thần Chi Huyết trọng võ, có thể ngồi vững ở vị trí chỉ huy của Liệt Hoa Huyết Bộ,tất nhiên thực lực cá nhân của Hình Sơn tuyệt đối phi thường mạnh mẽ. Mười hai lần huyết luyện, tuy kém hơn so với Hồng Ma Quỷ, nhưng chưa có ai có thể đánh đổ vị trí thứ hai của gã.

Sau khi ly khai Thú Cổ Cung, gã cũng không để mình dậm chân tại chỗ. Gã khổ luyện đêm ngày, không dám có chút lười biếng.

Huyết luyện cũng giống như là đánh bạc, ngươi vĩnh viễn không biết trước được mình thành hay bại. Một khi thất bại, ngươi cũng không có thêm bất kì cơ hội nào nữa.

Hình Sơn trả giá bằng mồ hôi và cả tính mạng.Vậy nên, hồi báo gã thu được cũng vô cùng phong phú. Trụ cột của gã đã trải qua mười hai lần huyết luyện nên vô cùng vững chắc. Trong máu gã ẩn chứa lượng lớn tài liệu trân quý. Gã miệt mài khổ luyện, thúc đẩy dược tính trong máu từ từ phóng thích.

Trong thời gian dài, thực lực của gã đều có xu hướng gia tăng ổn định.

Ba mươi ba đốt xương sống, gã đã quán thông ba mươi đốt, chỉ còn thiếu ba đốt cuối cùng. Có thể nói trong số rất nhiều thân vệ, thành tích của gã cực kỳ kinh người.

Chút ít thiên phú của Bàn Tử tuy làm cho gã có chút sợ hãi thán phục, chỉ vì nó hiếm thấy mà thôi. Thực lực chênh lệch giữa hai người là một cái hào rộng lớn, tiện tay chém ra một búa, Hình Sơn đã ngăn chặn tất cả con đường chạy trốn của Bàn Tử.

Bàn Tử có thể ẩn giấu khí tức, nhưng đối với công kích bao phủ phạm vi lớn như thế này, mập mạp hắn không có bất kỳ biện pháp nào.

Không còn đường để trốn!

Khi Hình Sơn chém ra một búa, Bàn Tử lập tức nhận ra bản thân hắn đang lâm vào khốn cục.

Thực lực chênh lệch quá lớn khiến Bàn Tử hắn không nghĩ ra bất kỳ phương pháp nào, điều này càng nhấn chìm hắn trong tuyệt vọng.

Mãnh liệt sợ hãi, tựa như thủy triều đang bao phủ lấy hắn.

Trong đầu của hắn dường như có thứ gì đột nhiên nổ tung, hắn duỗi tay rút từ sau lưng ra một ống tuyết dung nham rồi đổ hết vào miệng.

Ừng ực ừng ực!

Hắn tựa như lữ khách trong sa mạc, không kìm nổi cơn khát, từng ngụm từng ngụm uống nước.

Tổ Diễm sắc mặt đại biến, la thất thanh: “Bàn Tử!”

Tuyết dung nham trong veo như nước, nhưng nó là Hỏa dịch Giáp đẳng đó! Chỉ cần một giọt thôi là có thể đốt xuyên nham thạch. Vậy mà Bàn Tử lại còn uống liên tiếp hai phần.

Xong rồi!

Đầu óc Tổ Diễm trống rỗng, cơ thể phàm nhân làm sao phục dụng nổi Hỏa dịch Giáp đẳng!

Bàn Tử phun ra ống mềm, vẻ mặt ngốc trệ, nhìn có chút cổ quái. Tuyết dung nham tiến vào cơ thể, hỏa nguyên lực tựa như sắp tắt hẳn lại được dội lên một chậu dầu nóng, hỏa thế bừng lên, hỏa nguyên lực trong cơ thể hắn trở nên cực kỳ cuồng bạo.

Hỏa diễm không ngừng tuôn trào từ trong cơ thể mập mạp, hỏa diễm này cũng không phải màu đỏ thông thường mà mang một màu trắng yêu dị, tựa như hỏa diễm lưu động trong đôi mắt hắn vừa rồi.

Gò má Bàn Tử đang đỏ bừng đột nhiên lại trắng bệch, tựa như tất cả máu huyết bị rút đi không còn gì. Cơ mặt mập mạp hắn thỉnh thoảng co rúm lại, nhìn vào chỉ cảm thấy hắn cực kỳ dữ tợn.

Tổ Diễm nước mắt lưng ròng: “Bàn Tử, vì cái gì mà ngươi không để ta xuống…”

Lúc cởi bỏ băng phong, lão sư đã từng nói với hắn, thời thế bây giờ so với trước kia còn tàn khốc và thảm liệt hơn nhiều. Hắn cứ nghĩ mình đã chuẩn bị t.ư tưởng sẵn sàng để đón nhận mọi thứ, nhưng cho tới bây giờ hắn mới biết, t.ư tưởng đã chuẩn bị của hắn so với sự thật quả là không đáng nhắc tới.

Bàn Tử giờ phút này hoàn toàn mất đi ý thức, hắn không nghe thấy tiếng khóc của Tổ Diễm, đột nhiên, mập mạp hắn làm một cái t.ư thế vô cùng cổ quái.Cánh tay phải duỗi thẳng, cánh tay trái uốn cong, bàn tay trái chống đỡ cánh tay phải.

Sau khi chém ra một búa, lại thấy Bàn Tử một mực không trốn, khóe miệng Hình Sơn hiện lên một nụ cười lạnh, cuối cùng tên mập kia cũng biết rằng trốn không thoát. Dũng khí tuy đáng khen, nhưng mà thực lực lại quá kém, phí công vô ích mà thôi!

Nhưng khi gã thấy Bàn Tử uống một hớp nước, lại làm ra vài t.ư thế kỳ quái, gã không khỏi sửng sốt.

Đây là truyền thừa gì?

Đông!


Một tiếng nổ vang trầm muộn.

Bờ vai Tổ Diễm chấn động, cả người bị chấn động trực tiếp bắn lên không trung.

Thân ở giữa không trung, Tổ Diễm chứng kiến một tràng cảnh đáng kinh ngạc, cánh tay phải của Bàn Tử thẳng tắp, tựa như một nòng pháo, sau đó mạnh mẽ co rút lại.

Đột nhiên, từ cánh tay phải của Bàn Tử bắn ra ánh lửa yêu dị màu trắng.

Đầu óc Tổ Diễm trống rỗng, đây là quyền pháp gì?

Hình Sơn co rụt lại, trong mắt gã hàn quang lập lòe.

Ánh lửa màu trắng nhìn qua không mãnh liệt, nhưng mà tốc độ cực nhanh, tựa như tháp pháo phát động oanh kích. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang lóe lên, sau đó đường búa mang huyết sắc nồng đậm tựa như sóng dữ cuộn trào đánh lên đá ngầm cứng rắn.

Oanh!

Huyết quang đầy trời, tựa như huyết vũ nổ tung, tung tóe khắp bầu trời.

Một kích này, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi thất sắc.

Hình Sơn lão đại một búa mạnh mẽ đến mức nào, cả huyết bộ từng người đều đã thấy qua. Lão đại tiện tay chém ra một búa, bọn chúng cần bốn, năm người mới có thể chống đỡ. Mập mạp này có thể dùng đòn công kích cổ quái kia chặn một búa của của lão đại.

Huống chi vừa rồi, tên mập kia đang bị dồn vào tuyệt cảnh,

Ngay lúc mọi người ngạc nhiên không hiểu, thân hình Bàn Tử nhoáng cái đã tựa như lung lay sắp đổ.

Ra là nỏ mạnh hết đà!

Khóe miệng hiện lên một nụ cười, Hình Sơn giơ trọng phủ thêm lần nữa, sói đầu đàn dưới thân gã cũng bắt đầu chuẩn bị. Sói đầu đàn hôm nay để Bàn Tử đào thoát mấy lần, nó cũng cực kỳ tức giận, sau khi chạy chậm liền lập tức gia tốc.

Đông đông đông!

Đất núi rung chuyển theo từng bước chạy, Lưu Hỏa cùng bùn đất bắn ra, cây cối hai bên tựa như bị cuồng phong tàn sát bừa bãi

“Chết!”

Một tiếng gầm lên, người sói hợp nhất, ánh sáng từ trọng phủ như thác nước ngược dòng Cửu Xuyên, từ trên trời giáng xuống, cộng thêm tiếng gào thét điên cuồng khiến mọi người chấn động, trong phạm vi trăm trượng, không có thứ gì có thể tránh khỏi.

Tổ Diễm mở to hai mắt, nhìn ánh đỏ trên bầu trời đang giáng xuống, đầu óc trống rỗng.


Hôm nay phải chết ở chỗ này...

Bàn Tử vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn giờ đây không khác gì một con rối, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Đột nhiên, một tiếng rít gào rất nhỏ, dường như vang lên từ một nơi xa xôi, nhưng trong nháy mắt, liền lao thẳng đến.

Một mũi thương từ xa không ngừng phóng đến.

Thác máu khủng khiếp từ trên trời giáng xuống giờ đây tựa như tờ giấy mỏng, bị trường thương dễ dàng xuyên thủng.

Thiết thương cắm vào lưỡi búa màu đen trên bầu trời xanh.

Hình Sơn cảm giác mình bị một đầu Hoang Thú cuồng bạo đột nhiên đánh lén, thứ lực lượng đáng sợ làm sắc mặt gã đại biến, đốt sống sau lưng từ dưới cùng bắt đầu thắp sáng liên tiếp.

Mắt trợn tròn xoe, cơ bắp Hình Sơn toàn thân căng lên, gã hô to: “Phá!”

Tiếng thét vừa hô ra, gã hoảng sợ phát hiện, lực lượng từ mũi thương đối phương từng lớp, từng lớp mạnh mẽ. Nếu búa của hắn là một cơn sóng dữ mãnh liệt thì mũi thương đối phương lại như một vùng biển rộng lớn!

Không thể nào … không thể có chuyện đó …

Hình Sơn vô cùng kinh hãi, cảnh vật hai bên tầm mắt của gãliên tục xoay chuyển, xuất hiện từng đạo tàn ảnh.Sói đầu đàn dưới thân, tứ chi gắt gao bám vào mặt đất, nhưng mà vô luận nó dùng lực như thế nào, vẫn như cũ không cách nào dừng lại.

Phanh!

Sau lưng Hình Sơn đụng vào một gốc cây đại thụ trăm năm, gốc cây lập tức nát bấy, từng mảnh gỗ vụn bay tứ tung.

Phanh phanh phanh!

Thân thể Hình Sơn không ngừng chấn động, nhưng mà ánh mắt của gã vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh trắng xanh không ngừng kéo dãn khoảng cách ở phía trước kia.

Thanh âm cây cối bị bẻ gãy, thanh âm tứ chi cày thật sâu phá vỡ mặt đất , thanh âm bùn đất vẩy ra loạn thạch văng tung tóe, cũng khó có thể che giấu thanh âm nữ tử thong dong tự tin mang đầy khí khái hào hùng.


"Ta là Sư Tuyết Mạn."

Dư lực khiến Hình Sơn bay ngược hơn trăm trượng vẫn chưa thể ổn định thân hình, bỗng, gã hoảng sợ phát hiện, mũi thương từ nơi xa đang nhắm thẳng đến hắn.

Ánh mắt Sư Tuyết Mạn lạnh lùng tựa như tuyết sơn trên trời xanh băng giá.


Thân hình của nàng biến mất.


Không tốt!


Hình Sơn khóe mắt nhảy dựng,gã vô thức đem trọng phủ ngăn chặn trước mặt.

Như là mưa rơi chuối tây, tiếng va đập lanh lảnh, tựa như hạt mưa rơi vào hồ nước nổi lên sóng gợn không ngừng.

Thân thể Hình Sơn không ngừng chấn động mỗi một thương đều đáng sợ như thế, lực lượng mỗi thương cũng kinh người như thế, thế tới như không có cách nào ngăn cản. Hình Sơn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua công kích nào đáng sợ như vậy, mỗi một thương đều đón giản, giống như là đâm kích chuẩn mực. Không có ánh sáng chói mắt, cũng không một chút kỹ xảo hoa lệ, không có chút biến hóa dư thừa, nhưng không thể nào ngăn cản!

Mấy mươi lần thương nhọn tụ thành một cỗ lực lượng.

Hình Sơn như bị sét đánh,lực lượng kinh khủng tụ tập tại lưỡi búa của gã. Tọa kỵ của gã cũng vậy, đã triệt để mất đi quyền khống chế đối với thân thể.

Trong mắt mọi người lại là một cảnh tượng khác.

Sư Tuyết Mạn đột nhiên xuất hiện trước mặt Hình Sơn, mà Hình Sơn cùng tọa kỵ còn đang bay ngược, lại đột nhiên biến mất.

Giữa không trung, Sư Tuyết Mạn thong dong lui bước thu thương, nghiêng người đứng hiên ngang, ngắm nhìn bốn phía, hỏi: "Kẻ nào đến chiến?"

Trên dưới Liệt Hoa huyết bộ, sắc mặt trắng bệch, trong mắt bọn chúng chỉ còn lại sự sợ hãi, không tên nào dám đáp lại.

Giữa rừng núi lặng lẽ đột nhiên vang lên một tiếng chấn động ầm ầm sau lưng mọi người, Hình Sơn cùng tọa kỵ đem mặt đất oanh tạc thành một cái hố to.

Liệt Hoa huyết bộ lúc này mới phản ứng lại, cả bọn như ong vỡ tổ, dũng mãnh hướng phía lão đại lao tới.

Trước người Sư Tuyết Mạn, mặt đất bị cày ra một rãnh sâu rộng tới nửa trượng, thẳng tắp như vẽ, kéo dài đến mấy trăm trượng. Cây cối núi đá ven đường, tất cả đều hóa thành bột mịn.


Tổ Diễm trợn mắt há hốc mồm nhìn xem một màn này, hắn hoàn toàn bị chấn trụ.Trong đời hắn, đây là lần đầu tiên có người ngoài lão sư làmcho hắn rung động vì cường đại như thế.

Thực lực của chỉ huy đại nhân mạnh mẽ đến tình trạng đáng sợ như vậy...

Không riêng gì Tổ Diễm, Dương Tiếu Đông sau lưng Sư Tuyết Mạn cũng trợn tròn mắt.

Hắn trước kia chưa từng giao thủ với chỉ huy đại nhân, lúc đó tuy thực lực chỉ huy đại nhân mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ hơn bọn hắn một chút. Không ngờ mới có một khoảng thời gian, chỉ huy đại nhân đã phát triển đến mức độ này rồi sao?

Dương Tiếu Đông bỗng có một loại ảo giác, hắn tu luyện thật sự quá thất bại rồi.

Sư Tuyết Mạn bồng bềnh rơi xuống đất, một động tác so với bình thường còn bình thường hơn nhưng ở đây trong mắt mọi người chẳng khác gì phong hoa tuyệt đại, bễ nghễ thiên hạ.


Nàng cũng không quay đầu lại nói: "Dương Tiếu Đông, dẫn bọn hắn đi trước."


"Vâng! Đại nhân cứ giao cho thuộc hạ!"

Dương Tiếu Đông vô thức trả lời, trong lúc bất tri bất giác, âm thanh của hắn nhiều thêm vài phần kính phục.


Hắn nắm lấy Bàn Tử bất tỉnh nhân sự cùng Tổ Diễm bay lên trời, hướng nơi trú quân bay đi. Trong lòng hắn lúc này đầy kích động, hận không thể lưu lại cùng đại nhân kề vai chiến đấu. Nhưng mà lúc này mệnh lệnh của đại nhân, hắn không tự chủ được mà phục tùng.


Tổ Diễm cũng liên tiếp quay đầu, lúc trước kia, hắn chẳng qua là nghe theo sự phân phó của lão sư. Nhưng mà giờ phút này lên, hắn đã sớm xem mình là một phần tử của Trọng Vân Chi Thương.


Cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của đại nhân nữa, Tổ Diễm mới xoay người lại, khi nhìn sang Bàn Tử bên kia, hắn chợt ngây người.

Trên tay Bàn Tử treo một người là … Tổ Xuân.

Bàn Tử trong hôn mê, tựa như đang cầm bảo vật, gắt gao nắm chặt chân Tổ Xuân.


Gia hỏa này... Lúc nào đã bắt trở lại đấy...
Ta có chút thắc mắc:
- Mưa rơi chuối Tây nghĩa là gì, ta tìm thử trên GG nhưng không thấy.
- Có huynh nào có kinh nghiệm liên kết câu chữ trong câu lại không, ta thấy câu văn có nhiều dấu phẩy, nhưng vốn từ vựng ta hơi hạn chế , không biết cách liên kết lại cho nó xuôi tai.
- Ta có cần dịch toàn bộ phần cv không, do ta đọc nhiều đoạn khá xuôi, không biết chỉnh như thế nào.
 

Đậu bắp

Phàm Nhân
Ngọc
9.647,50
Tu vi
0,00
Ta chỉnh lại chút theo sự góp ý của huynh Đậu Bắp ( tag người như thế nào vậy, ta mới gia nhập diễn đàn, còn gà mờ quá).
-- Chương 535 ---​
Thần Chi Huyết trọng võ, có thể ngồi vững ở vị trí chỉ huy của Liệt Hoa Huyết Bộ,tất nhiên thực lực cá nhân của Hình Sơn tuyệt đối phi thường mạnh mẽ. Mười hai lần huyết luyện, tuy kém hơn so với Hồng Ma Quỷ, nhưng chưa có ai có thể đánh đổ vị trí thứ hai của gã.

Sau khi ly khai Thú Cổ Cung, gã cũng không để mình dậm chân tại chỗ. Gã khổ luyện đêm ngày, không dám có chút lười biếng.

Huyết luyện cũng giống như là đánh bạc, ngươi vĩnh viễn không biết trước được mình thành hay bại. Một khi thất bại, ngươi cũng không có thêm bất kì cơ hội nào nữa.

Hình Sơn trả giá bằng mồ hôi và cả tính mạng.Vậy nên, hồi báo gã thu được cũng vô cùng phong phú. Trụ cột của gã đã trải qua mười hai lần huyết luyện nên vô cùng vững chắc. Trong máu gã ẩn chứa lượng lớn tài liệu trân quý. Gã miệt mài khổ luyện, thúc đẩy dược tính trong máu từ từ phóng thích.

Trong thời gian dài, thực lực của gã đều có xu hướng gia tăng ổn định.

Ba mươi ba đốt xương sống, gã đã quán thông ba mươi đốt, chỉ còn thiếu ba đốt cuối cùng. Có thể nói trong số rất nhiều thân vệ, thành tích của gã cực kỳ kinh người.

Chút ít thiên phú của Bàn Tử tuy làm cho gã có chút sợ hãi thán phục, chỉ vì nó hiếm thấy mà thôi. Thực lực chênh lệch giữa hai người là một cái hào rộng lớn, tiện tay chém ra một búa, Hình Sơn đã ngăn chặn tất cả con đường chạy trốn của Bàn Tử.

Bàn Tử có thể ẩn giấu khí tức, nhưng đối với công kích bao phủ phạm vi lớn như thế này, mập mạp hắn không có bất kỳ biện pháp nào.

Không còn đường để trốn!

Khi Hình Sơn chém ra một búa, Bàn Tử lập tức nhận ra bản thân hắn đang lâm vào khốn cục.

Thực lực chênh lệch quá lớn khiến Bàn Tử hắn không nghĩ ra bất kỳ phương pháp nào, điều này càng nhấn chìm hắn trong tuyệt vọng.

Mãnh liệt sợ hãi, tựa như thủy triều đang bao phủ lấy hắn.

Trong đầu của hắn dường như có thứ gì đột nhiên nổ tung, hắn duỗi tay rút từ sau lưng ra một ống tuyết dung nham rồi đổ hết vào miệng.

Ừng ực ừng ực!

Hắn tựa như lữ khách trong sa mạc, không kìm nổi cơn khát, từng ngụm từng ngụm uống nước.

Tổ Diễm sắc mặt đại biến, la thất thanh: “Bàn Tử!”

Tuyết dung nham trong veo như nước, nhưng nó là Hỏa dịch Giáp đẳng đó! Chỉ cần một giọt thôi là có thể đốt xuyên nham thạch. Vậy mà Bàn Tử lại còn uống liên tiếp hai phần.

Xong rồi!

Đầu óc Tổ Diễm trống rỗng, cơ thể phàm nhân làm sao phục dụng nổi Hỏa dịch Giáp đẳng!

Bàn Tử phun ra ống mềm, vẻ mặt ngốc trệ, nhìn có chút cổ quái. Tuyết dung nham tiến vào cơ thể, hỏa nguyên lực tựa như sắp tắt hẳn lại được dội lên một chậu dầu nóng, hỏa thế bừng lên, hỏa nguyên lực trong cơ thể hắn trở nên cực kỳ cuồng bạo.

Hỏa diễm không ngừng tuôn trào từ trong cơ thể mập mạp, hỏa diễm này cũng không phải màu đỏ thông thường mà mang một màu trắng yêu dị, tựa như hỏa diễm lưu động trong đôi mắt hắn vừa rồi.

Gò má Bàn Tử đang đỏ bừng đột nhiên lại trắng bệch, tựa như tất cả máu huyết bị rút đi không còn gì. Cơ mặt mập mạp hắn thỉnh thoảng co rúm lại, nhìn vào chỉ cảm thấy hắn cực kỳ dữ tợn.

Tổ Diễm nước mắt lưng ròng: “Bàn Tử, vì cái gì mà ngươi không để ta xuống…”

Lúc cởi bỏ băng phong, lão sư đã từng nói với hắn, thời thế bây giờ so với trước kia còn tàn khốc và thảm liệt hơn nhiều. Hắn cứ nghĩ mình đã chuẩn bị t.ư tưởng sẵn sàng để đón nhận mọi thứ, nhưng cho tới bây giờ hắn mới biết, t.ư tưởng đã chuẩn bị của hắn so với sự thật quả là không đáng nhắc tới.

Bàn Tử giờ phút này hoàn toàn mất đi ý thức, hắn không nghe thấy tiếng khóc của Tổ Diễm, đột nhiên, mập mạp hắn làm một cái t.ư thế vô cùng cổ quái.Cánh tay phải duỗi thẳng, cánh tay trái uốn cong, bàn tay trái chống đỡ cánh tay phải.

Sau khi chém ra một búa, lại thấy Bàn Tử một mực không trốn, khóe miệng Hình Sơn hiện lên một nụ cười lạnh, cuối cùng tên mập kia cũng biết rằng trốn không thoát. Dũng khí tuy đáng khen, nhưng mà thực lực lại quá kém, phí công vô ích mà thôi!

Nhưng khi gã thấy Bàn Tử uống một hớp nước, lại làm ra vài t.ư thế kỳ quái, gã không khỏi sửng sốt.

Đây là truyền thừa gì?

Đông!


Một tiếng nổ vang trầm muộn.

Bờ vai Tổ Diễm chấn động, cả người bị chấn động trực tiếp bắn lên không trung.

Thân ở giữa không trung, Tổ Diễm chứng kiến một tràng cảnh đáng kinh ngạc, cánh tay phải của Bàn Tử thẳng tắp, tựa như một nòng pháo, sau đó mạnh mẽ co rút lại.

Đột nhiên, từ cánh tay phải của Bàn Tử bắn ra ánh lửa yêu dị màu trắng.

Đầu óc Tổ Diễm trống rỗng, đây là quyền pháp gì?

Hình Sơn co rụt lại, trong mắt gã hàn quang lập lòe.

Ánh lửa màu trắng nhìn qua không mãnh liệt, nhưng mà tốc độ cực nhanh, tựa như tháp pháo phát động oanh kích. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang lóe lên, sau đó đường búa mang huyết sắc nồng đậm tựa như sóng dữ cuộn trào đánh lên đá ngầm cứng rắn.

Oanh!

Huyết quang đầy trời, tựa như huyết vũ nổ tung, tung tóe khắp bầu trời.

Một kích này, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi thất sắc.

Hình Sơn lão đại một búa mạnh mẽ đến mức nào, cả huyết bộ từng người đều đã thấy qua. Lão đại tiện tay chém ra một búa, bọn chúng cần bốn, năm người mới có thể chống đỡ. Mập mạp này có thể dùng đòn công kích cổ quái kia chặn một búa của của lão đại.

Huống chi vừa rồi, tên mập kia đang bị dồn vào tuyệt cảnh,

Ngay lúc mọi người ngạc nhiên không hiểu, thân hình Bàn Tử nhoáng cái đã tựa như lung lay sắp đổ.

Ra là nỏ mạnh hết đà!

Khóe miệng hiện lên một nụ cười, Hình Sơn giơ trọng phủ thêm lần nữa, sói đầu đàn dưới thân gã cũng bắt đầu chuẩn bị. Sói đầu đàn hôm nay để Bàn Tử đào thoát mấy lần, nó cũng cực kỳ tức giận, sau khi chạy chậm liền lập tức gia tốc.

Đông đông đông!

Đất núi rung chuyển theo từng bước chạy, Lưu Hỏa cùng bùn đất bắn ra, cây cối hai bên tựa như bị cuồng phong tàn sát bừa bãi

“Chết!”

Một tiếng gầm lên, người sói hợp nhất, ánh sáng từ trọng phủ như thác nước ngược dòng Cửu Xuyên, từ trên trời giáng xuống, cộng thêm tiếng gào thét điên cuồng khiến mọi người chấn động, trong phạm vi trăm trượng, không có thứ gì có thể tránh khỏi.

Tổ Diễm mở to hai mắt, nhìn ánh đỏ trên bầu trời đang giáng xuống, đầu óc trống rỗng.


Hôm nay phải chết ở chỗ này...

Bàn Tử vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn giờ đây không khác gì một con rối, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Đột nhiên, một tiếng rít gào rất nhỏ, dường như vang lên từ một nơi xa xôi, nhưng trong nháy mắt, liền lao thẳng đến.

Một mũi thương từ xa không ngừng phóng đến.

Thác máu khủng khiếp từ trên trời giáng xuống giờ đây tựa như tờ giấy mỏng, bị trường thương dễ dàng xuyên thủng.

Thiết thương cắm vào lưỡi búa màu đen trên bầu trời xanh.

Hình Sơn cảm giác mình bị một đầu Hoang Thú cuồng bạo đột nhiên đánh lén, thứ lực lượng đáng sợ làm sắc mặt gã đại biến, đốt sống sau lưng từ dưới cùng bắt đầu thắp sáng liên tiếp.

Mắt trợn tròn xoe, cơ bắp Hình Sơn toàn thân căng lên, gã hô to: “Phá!”

Tiếng thét vừa hô ra, gã hoảng sợ phát hiện, lực lượng từ mũi thương đối phương từng lớp, từng lớp mạnh mẽ. Nếu búa của hắn là một cơn sóng dữ mãnh liệt thì mũi thương đối phương lại như một vùng biển rộng lớn!

Không thể nào … không thể có chuyện đó …

Hình Sơn vô cùng kinh hãi, cảnh vật hai bên tầm mắt của gãliên tục xoay chuyển, xuất hiện từng đạo tàn ảnh.Sói đầu đàn dưới thân, tứ chi gắt gao bám vào mặt đất, nhưng mà vô luận nó dùng lực như thế nào, vẫn như cũ không cách nào dừng lại.

Phanh!

Sau lưng Hình Sơn đụng vào một gốc cây đại thụ trăm năm, gốc cây lập tức nát bấy, từng mảnh gỗ vụn bay tứ tung.

Phanh phanh phanh!

Thân thể Hình Sơn không ngừng chấn động, nhưng mà ánh mắt của gã vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh trắng xanh không ngừng kéo dãn khoảng cách ở phía trước kia.

Thanh âm cây cối bị bẻ gãy, thanh âm tứ chi cày thật sâu phá vỡ mặt đất , thanh âm bùn đất vẩy ra loạn thạch văng tung tóe, cũng khó có thể che giấu thanh âm nữ tử thong dong tự tin mang đầy khí khái hào hùng.


"Ta là Sư Tuyết Mạn."

Dư lực khiến Hình Sơn bay ngược hơn trăm trượng vẫn chưa thể ổn định thân hình, bỗng, gã hoảng sợ phát hiện, mũi thương từ nơi xa đang nhắm thẳng đến hắn.

Ánh mắt Sư Tuyết Mạn lạnh lùng tựa như tuyết sơn trên trời xanh băng giá.


Thân hình của nàng biến mất.


Không tốt!


Hình Sơn khóe mắt nhảy dựng,gã vô thức đem trọng phủ ngăn chặn trước mặt.

Như là mưa rơi chuối tây, tiếng va đập lanh lảnh, tựa như hạt mưa rơi vào hồ nước nổi lên sóng gợn không ngừng.

Thân thể Hình Sơn không ngừng chấn động mỗi một thương đều đáng sợ như thế, lực lượng mỗi thương cũng kinh người như thế, thế tới như không có cách nào ngăn cản. Hình Sơn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua công kích nào đáng sợ như vậy, mỗi một thương đều đón giản, giống như là đâm kích chuẩn mực. Không có ánh sáng chói mắt, cũng không một chút kỹ xảo hoa lệ, không có chút biến hóa dư thừa, nhưng không thể nào ngăn cản!

Mấy mươi lần thương nhọn tụ thành một cỗ lực lượng.

Hình Sơn như bị sét đánh,lực lượng kinh khủng tụ tập tại lưỡi búa của gã. Tọa kỵ của gã cũng vậy, đã triệt để mất đi quyền khống chế đối với thân thể.

Trong mắt mọi người lại là một cảnh tượng khác.

Sư Tuyết Mạn đột nhiên xuất hiện trước mặt Hình Sơn, mà Hình Sơn cùng tọa kỵ còn đang bay ngược, lại đột nhiên biến mất.

Giữa không trung, Sư Tuyết Mạn thong dong lui bước thu thương, nghiêng người đứng hiên ngang, ngắm nhìn bốn phía, hỏi: "Kẻ nào đến chiến?"

Trên dưới Liệt Hoa huyết bộ, sắc mặt trắng bệch, trong mắt bọn chúng chỉ còn lại sự sợ hãi, không tên nào dám đáp lại.

Giữa rừng núi lặng lẽ đột nhiên vang lên một tiếng chấn động ầm ầm sau lưng mọi người, Hình Sơn cùng tọa kỵ đem mặt đất oanh tạc thành một cái hố to.

Liệt Hoa huyết bộ lúc này mới phản ứng lại, cả bọn như ong vỡ tổ, dũng mãnh hướng phía lão đại lao tới.

Trước người Sư Tuyết Mạn, mặt đất bị cày ra một rãnh sâu rộng tới nửa trượng, thẳng tắp như vẽ, kéo dài đến mấy trăm trượng. Cây cối núi đá ven đường, tất cả đều hóa thành bột mịn.


Tổ Diễm trợn mắt há hốc mồm nhìn xem một màn này, hắn hoàn toàn bị chấn trụ.Trong đời hắn, đây là lần đầu tiên có người ngoài lão sư làmcho hắn rung động vì cường đại như thế.

Thực lực của chỉ huy đại nhân mạnh mẽ đến tình trạng đáng sợ như vậy...

Không riêng gì Tổ Diễm, Dương Tiếu Đông sau lưng Sư Tuyết Mạn cũng trợn tròn mắt.

Hắn trước kia chưa từng giao thủ với chỉ huy đại nhân, lúc đó tuy thực lực chỉ huy đại nhân mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ hơn bọn hắn một chút. Không ngờ mới có một khoảng thời gian, chỉ huy đại nhân đã phát triển đến mức độ này rồi sao?

Dương Tiếu Đông bỗng có một loại ảo giác, hắn tu luyện thật sự quá thất bại rồi.

Sư Tuyết Mạn bồng bềnh rơi xuống đất, một động tác so với bình thường còn bình thường hơn nhưng ở đây trong mắt mọi người chẳng khác gì phong hoa tuyệt đại, bễ nghễ thiên hạ.


Nàng cũng không quay đầu lại nói: "Dương Tiếu Đông, dẫn bọn hắn đi trước."


"Vâng! Đại nhân cứ giao cho thuộc hạ!"

Dương Tiếu Đông vô thức trả lời, trong lúc bất tri bất giác, âm thanh của hắn nhiều thêm vài phần kính phục.


Hắn nắm lấy Bàn Tử bất tỉnh nhân sự cùng Tổ Diễm bay lên trời, hướng nơi trú quân bay đi. Trong lòng hắn lúc này đầy kích động, hận không thể lưu lại cùng đại nhân kề vai chiến đấu. Nhưng mà lúc này mệnh lệnh của đại nhân, hắn không tự chủ được mà phục tùng.


Tổ Diễm cũng liên tiếp quay đầu, lúc trước kia, hắn chẳng qua là nghe theo sự phân phó của lão sư. Nhưng mà giờ phút này lên, hắn đã sớm xem mình là một phần tử của Trọng Vân Chi Thương.


Cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của đại nhân nữa, Tổ Diễm mới xoay người lại, khi nhìn sang Bàn Tử bên kia, hắn chợt ngây người.

Trên tay Bàn Tử treo một người là … Tổ Xuân.

Bàn Tử trong hôn mê, tựa như đang cầm bảo vật, gắt gao nắm chặt chân Tổ Xuân.


Gia hỏa này... Lúc nào đã bắt trở lại đấy...
Ta có chút thắc mắc:
- Mưa rơi chuối Tây nghĩa là gì, ta tìm thử trên GG nhưng không thấy.
- Có huynh nào có kinh nghiệm liên kết câu chữ trong câu lại không, ta thấy câu văn có nhiều dấu phẩy, nhưng vốn từ vựng ta hơi hạn chế , không biết cách liên kết lại cho nó xuôi tai.
- Ta có cần dịch toàn bộ phần cv không, do ta đọc nhiều đoạn khá xuôi, không biết chỉnh như thế nào.
Khi nào có lớp học dịch ta sẽ tag đệ vào.
- Tag thì dùng @ rồi oánh tên vào phía sau.
- Trước mắt đệ hãy dịch theo hành văn của bản thân. Đệ thấy nó xuôi là được. Phải dịch nhiều, lâu dần mới có hồn, mới đòi hỏi mượt được. đệ cứ chỉnh từ từ, ta sẽ o bê cho đệ. ko phải xoắn :))
- Dịch toàn bộ CV luôn chứ. Cái nào ko hiểu hoặc ko rõ, vào QT, tìm nghĩa từng từ một để hiểu sâu hơn. Thường như vậy là dịch được rồi. Ngoài ra cái nào cu bí thì lên đây post hỏi nhé.
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
- Mưa rơi chuối Tây nghĩa là gì, ta tìm thử trên GG nhưng không thấy.

Ba tiêu dạ vũ, mưa rớt trên chuối là một điển cố thường được dùng ở TQ, tiếng mưa đập trên những tán lá chuối rộng lớn không khỏi khiến người ta phiền muộn.

芭蕉夜雨,雨打芭蕉等是中国古典诗词中常用的意向,雨声打在芭蕉宽大的叶子上,不禁勾起人内心的惆怅,芭蕉叶雨就是一种以景写情的手法,而共剪西窗烛则是化用李商隐的“何当共剪西窗烛”这句诗一直有两种说法,一是说寄给朋友,一是说寄给妻子,但都是表达渴望再次相见,共同坐在西窗下畅谈至深夜,一点一点的讲蜡烛挑明,暗示聊天时间之长。

Đạo hữu nói nó chăng?
 

Đầu Gỗ

Phàm Nhân
Ngọc
999,40
Tu vi
0,00
Khi nào có lớp học dịch ta sẽ tag đệ vào.
- Tag thì dùng @ rồi oánh tên vào phía sau.
- Trước mắt đệ hãy dịch theo hành văn của bản thân. Đệ thấy nó xuôi là được. Phải dịch nhiều, lâu dần mới có hồn, mới đòi hỏi mượt được. đệ cứ chỉnh từ từ, ta sẽ o bê cho đệ. ko phải xoắn :))
- Dịch toàn bộ CV luôn chứ. Cái nào ko hiểu hoặc ko rõ, vào QT, tìm nghĩa từng từ một để hiểu sâu hơn. Thường như vậy là dịch được rồi. Ngoài ra cái nào cu bí thì lên đây post hỏi nhé.

Cảm ơn huynh :48:
 

Đầu Gỗ

Phàm Nhân
Ngọc
999,40
Tu vi
0,00
Ba tiêu dạ vũ, mưa rớt trên chuối là một điển cố thường được dùng ở TQ, tiếng mưa đập trên những tán lá chuối rộng lớn không khỏi khiến người ta phiền muộn.

芭蕉夜雨,雨打芭蕉等是中国古典诗词中常用的意向,雨声打在芭蕉宽大的叶子上,不禁勾起人内心的惆怅,芭蕉叶雨就是一种以景写情的手法,而共剪西窗烛则是化用李商隐的“何当共剪西窗烛”这句诗一直有两种说法,一是说寄给朋友,一是说寄给妻子,但都是表达渴望再次相见,共同坐在西窗下畅谈至深夜,一点一点的讲蜡烛挑明,暗示聊天时间之长。

Đạo hữu nói nó chăng?
Đúng là nó đó lão, dịch thì ta nên đổi như thế nào cho chuẩn nhỉ
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top