Góc tự kỷ

Dương ca

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Nhật ký người điên.

Mộc...
Khó ngủ, chẳng ngủ được... Tôi vẫn lang thang trên các diễn đàn mạng... Tôi thích nơi này, bởi lẽ đơn giản ở đây chẳng ai biết... tôi là ai???
18 tuổi, tôi mang trên người đầy vết sẹo, trải qua cái tuổi "chưa lớn hẳn" ấy với những đau đớn mà chẳng ai tưởng nổi...
Tôi quên rồi, máu, nước mắt, đau thương ra sao tôi không nhớ nổi... Đau quá nên tôi quên rồi.
Tôi sống với nỗi ám ảnh mơ hồ trong mơ, tôi muốn tự phủ nhận quá khứ của mình.
Nhưng có vẻ khó...
Nỗi sợ hãi mơ hồ, không rõ mình đau vì cái gì.
Còn đáng sợ hơn...

Tôi lớn chưa nhỉ?!
 

Shanks

Phàm Nhân
Ngọc
-14.097,51
Tu vi
0,00
Nhật ký người điên.

Mộc...
Khó ngủ, chẳng ngủ được... Tôi vẫn lang thang trên các diễn đàn mạng... Tôi thích nơi này, bởi lẽ đơn giản ở đây chẳng ai biết... tôi là ai???
18 tuổi, tôi mang trên người đầy vết sẹo, trải qua cái tuổi "chưa lớn hẳn" ấy với những đau đớn mà chẳng ai tưởng nổi...
Tôi quên rồi, máu, nước mắt, đau thương ra sao tôi không nhớ nổi... Đau quá nên tôi quên rồi.
Tôi sống với nỗi ám ảnh mơ hồ trong mơ, tôi muốn tự phủ nhận quá khứ của mình.
Nhưng có vẻ khó...
Nỗi sợ hãi mơ hồ, không rõ mình đau vì cái gì.
Còn đáng sợ hơn...

Tôi lớn chưa nhỉ?!

Em sợ ánh mắt người khác, hay em tự tạo ra cho mình một cái vỏ, tự em khép kín, tự em đau khổ, tự em dằn vặt. ????

Em sai rồi, đừng giống anh, đừng ngủ quên vì sai lầm của quá khứ, em sống cho tương lai, đừng sống để tưởng niệm quá khứ.

Thời gian còn dài lắm, sai thì cứ từ từ mà sửa, đời này không ai hoàn hảo cả.

Theo anh em vẫn còn con nít lắm.
 

Hạ Tiểu Hàn

Phàm Nhân
Ngọc
-197,81
Tu vi
0,00
Nhật ký người điên.

Mộc...
Khó ngủ, chẳng ngủ được... Tôi vẫn lang thang trên các diễn đàn mạng... Tôi thích nơi này, bởi lẽ đơn giản ở đây chẳng ai biết... tôi là ai???
18 tuổi, tôi mang trên người đầy vết sẹo, trải qua cái tuổi "chưa lớn hẳn" ấy với những đau đớn mà chẳng ai tưởng nổi...
Tôi quên rồi, máu, nước mắt, đau thương ra sao tôi không nhớ nổi... Đau quá nên tôi quên rồi.
Tôi sống với nỗi ám ảnh mơ hồ trong mơ, tôi muốn tự phủ nhận quá khứ của mình.
Nhưng có vẻ khó...
Nỗi sợ hãi mơ hồ, không rõ mình đau vì cái gì.
Còn đáng sợ hơn...

Tôi lớn chưa nhỉ?!

Cuộc đời này là một hành trình đầy rẫy chông gai đó cô gái nhỏ ...:)

Có những thứ ta tưởng chừng như đã nắm được trong lòng bàn tay, nhưng khi mở bàn tay của mình ra ta mới nhận được thứ đó đã không còn là của ta nữa.

Không phải ta yếu kém hay vô dụng nên không nắm được nó, mà chỉ đơn giản rằng nó vốn không thuộc về ta.
Điều này có nghĩa là ta xứng đáng với những thứ tốt đẹp khác, đừng tốn thời gian chạy theo cái không thuộc về mình làm gì nó chỉ làm cho ta thấy đau khổ.

Cuộc đời này còn rất nhiều thứ tốt đẹp hơn nhiều, hãy bước tiếp nha cô gái.
Khám phá thêm những điều mới lạ, thú vị khác của cuộc sống...biết đâu vào một ngày đẹp trời nào đó sẽ có một người dành riêng cho em thì sao :D

Chúc em buổi trưa an lành :hoa:
 

Xiaobaobei

Phàm Nhân
Ngọc
-46,51
Tu vi
0,00
Em sợ ánh mắt người khác, hay em tự tạo ra cho mình một cái vỏ, tự em khép kín, tự em đau khổ, tự em dằn vặt. ????

Em sai rồi, đừng giống anh, đừng ngủ quên vì sai lầm của quá khứ, em sống cho tương lai, đừng sống để tưởng niệm quá khứ.

Thời gian còn dài lắm, sai thì cứ từ từ mà sửa, đời này không ai hoàn hảo cả.

Theo anh em vẫn còn con nít lắm.
:hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc::hutthuoc:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top