Luận Truyện Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn (dành cho bản dịch...)

nguyenhien

Phàm Nhân
Ngọc
31,19
Tu vi
0,00
chị ơi , chuyện này có mình chị dịch thôi hả :(
sao chị hk thử kêu gọi hay lập team dịch thử đi
Cảm ơn em, chị sẽ cân nhắc xem thế nào, vì lúc chị bắt đầu dịch truyện này, ko hề vì người nào hay có gì ước thúc. Mọi người đều có thể dịch bất cứ truyện nào mà mình thích đúng không nào.

Trước chị chỉ định dịch một mình, vì dịch nhiều người thì mỗi người một văn phong, một cách dịch. Nếu dịch nhảy quãng thì nắm bắt mạch truyện khó liền mạch. Hiện giờ chị bận quá, ko có mấy thời gian dịch nên chắc phải nghĩ lại, có điều hiện người đọc bản dịch truyện này cũng ít mà, nếu có nhiều người đọc, chắc chị đã cố gắng hơn rồi....
 

nguyenhien

Phàm Nhân
Ngọc
31,19
Tu vi
0,00
Một mình em dịch thì lâu lắm trong khi truyện ra được khá nhiều rồi em lại bận nữa với tốc độ nay h sợ cả chục năm cũng chưa xong . Em nghĩ sao nếu lập nhóm cùng phụ với em làm. Mỗi người mỗi tay cho việc nhẹ đi người này bận thì có người khác đọc giả lại khỏi chờ lâu
Lập nhóm cũng được, những phải có người biên cho hạn chế lỗi và văn phong không quá khác nhau. Nếu không, mọi người dịch đuổi từ những chương đang ra thì có thể thoải mái dịch, ko cần để ý tới em.
 

nguyenhien

Phàm Nhân
Ngọc
31,19
Tu vi
0,00
dịch thử chương 197.tiểu toán bàn vào xem hộ một chút xem có đc không .
Một cái chớp mắt này,Tống gia lão tổ,Tống lão quái đồng dạng nhìn Mạnh Hạo,trên tầng mây tu sĩ tống gia nhất nhất nhìn về phía Mạnh Hạo

Một cái chớp mắt này,tất cả tu sĩ Nguyên Anh của ngũ tông nhị tộc cũng đều ngóng nhìn Mạnh Hạo ,đối với Mạnh Hạo mà nói,được nhiều tu sĩ Nguyên Anh chú ý như vậy,cũng đủ để hắn danh chấn Nam Vực

Một cái chớp mắt này ,Tống gia cũng tốt,Tống Vân Sách cũng tốt,còn có Hàn Bối,còn có Lý Thi Kỳ , Lý Đạo Nhất , còn có nhiều người hơn,đều đồng dạng ngóng nhìn.

Một cái chớp mắt này,cón có hơn mười vị thiên kiêu các tông,không cam lòng cũng tốt , bất đắc dĩ cũng được , mặc kệ tồn tại cái gì dạng suy nghĩ , bọn hắn đều toàn bộ nhìn về phía Mạnh Hạo,trong đó có Vương Đằng Phi , có Tiểu Bàn Tử , có Vương Hữu Tài , có Thiên, Lữ hai người . . .

Tạ đỉnh tán cây,Mạnh Hạo một người , chú mục trời xanh !

Một khắc này,cảm nhận được linh khí đến từ nơi đây ,mức độ linh khí đậm đặc,đủ để hắn mở ra đệ ngũ đạo đài, càng là tại thời khắc này,dưới chân Mạnh Hạo ,phía dưới cây đại thụ che trời này,vùng mặt biển mênh mông,thoạt nhìn đã nhỏ lại vô số lần, đã trở thành một chiếc gương.

Tại biên giới tấm gương,là một mảnh hư vô,cái này …là một thề giới,nhưng không phải là một thế giới vô biên vô tận,hắn chứng kiến ở xa trong hư vô,có một mảnh chữ viết lờ mờ,ẩn ẩn hiện hiện.

Năm xưa khi Kiến mộc ý niệm sụp đổ,để tôn kính ,để hoài niệm,vì Kiến mộc chi địa tự toái,vẽ tranh.

Tiêu đề chỉ ba chữ “Thủy Lưu Đông “

“Thủy Lưu Đông ….hẳn là thế giới này,là một bức họa?" Mạnh Hạo hai mắt lóe lên ,ngóng nhìn thở sâu.Theo nơi đây linh khí không ngừng tuôn vào, đệ ngũ đạo đài đã sinh sinh ngưng tụ tới quá chín thành,mà đúng lúc này ,phía trước Mạnh Hạo ,trên tán cây,xuất hiện một người!

Đó là một lão giả tiên phong đạo cốt,mặ trường bào màu xám ,nhìn không ra bao nhiêu niên kỷ,nhưng ở trên người hắn,lại có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng vô tận tang thương,giống như người này đã tồn tại không biết bao nhiêu tuế nguyệt.

Càng là trên người lão giả này, Mạnh Hạo không cám nhận được chút nào tu vi chấn động,phảng phất lão giả này là một phàm nhân.Nhưng có thể xuất hiện ở nơi đây,lại có được cảm giác vô tận tang thương như thế,sao có thể là người phàm tục.

Lão giả này nhìn Mạnh Hạo ,thần sắc bình tĩnh,ẩn chứa một cỗ uy nghiêm không thể nói ra,phảng phất như hắn đứng ở nơi này,thiên địa liền phải tránh lui.

“Thiên Thanh không phải Thiên ,Đại địa không phải địa,Tinh không còn,Đạo còn !” Lão giả nhàn nhạt mở miệng , thanh âm chậm rãi bay ra,mái tóc đồng dạng cũng theo gió phiêu khởi.

“Nơi đây không thuộc về thiên,cũng không thuộc về địa,bức họa Kiến mộc này cùng tồn tại với dòng sông trí nhớ,nếu có thể cảm nhận được,đó là đại đạo.Trước mắt ngươi,có chín con đường,lựa chọn một cái đi tới chỗ ta.”.Lão giả nhàn nhạt mở miệng,ngay lúc đó giữa hắn và Mạnh Hạo,trong khoảng cách mấy trăm trượng,tán cây vặn vẹo chia ra làm chín con đường nhỏ.

Mỗi một con đường,đều có thể đi thông tới chỗ lão giả kia.

“Lựa chọn một con đường trong đó,đi tới chỗ ta thì sẽ lấy được hạt châu này,nếu chọn sai,làm lại từ đầu.”Lão giả nâng tay phải lên,trong tay hắn có một hạt châu lớn chừng ngón tay cái!

Hạt châu này màu trắng , trong đó phảng phất ẩn chứa thế giới.Trong mắt Mạnh Hạo,hạt châu này rõ ràng hình tròn,nhưng không biết tại sao lại phảng phất có cảm giác như là hình vuông,rất kỳ dị.

Thậm chí lúc nhìn hạt châu này, Mạnh Hạo rõ ràng cảm giác được,ở trong cơ thể mình,loại độc ba màu kia phảng phất như bị áp chế.

“chín con đường,lựa chọn một cái…”Mạnh Hạo nhíu mày.
Mình góp ý thẳng, lời thật thường khó nghe, hy vọng bạn thông cảm, nếu ko, lần sau mình sẽ không góp ý nữa. Bản "dịch" này của bạn giống bản cv có edit hơn, còn lậm vp nhiều, đọc lên nhiều chỗ trúc trắc không xuôi, do đó nghĩa cũng bị ngắt quãng,....

Nếu bạn muốn đăng lên topic dịch thì phải có người biên, hoặc tự bạn đọc lại và sửa những chỗ thấy chưa ổn đã.

Việc dịch có thể học, dịch nhiều một cách có trách nhiệm thì chắc chắn sẽ tốt lên và không cần quá nhiều thời gian đâu.
 

soidoicodon

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Bạn hoàn toàn có thể dịch từ bản cv, nhưng cv có nhiều chỗ khó hiểu, có bản TT để soi nghĩa thì sẽ rõ hơn.
mình đọc convert cũng khá tốt. nên chắc là dịch được
từ nào k hiểu mình hỏi :D. lúc trước có cài phần mềm vp rồi mà không có thời gian. công việc bận quá. nên gỡ mất rồi
 

soidoicodon

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Bạn hoàn toàn có thể dịch từ bản cv, nhưng cv có nhiều chỗ khó hiểu, có bản TT để soi nghĩa thì sẽ rõ hơn.
mình sẽ thử dịch một đoạn , bạn xem thế nào nhé :D
chương 187:
"Mạnh Hạo !" Tia sáng trong mắt Vương Đằng Phi lóe lên khó có thể hình dung. giờ phút này ngón trỏ trên tay phải càng truyền đến đau đớn, màu sắc ngón tay kia đã trở nên đen kịt, có thể thấy được ân ẩn tí ti hắc khí (khí đen) tràn ra lượn lờ trên toàn bộ tay phải của hắn.
Chứng kiến Mạnh Hạo tại đây là chuyện tình mà Vương Đàng Phi vô luận như thế nào cũng không dự liệu đến,nhiều năm không thấy, nhưng chỉ trong chớp mắt , hắn liền nhận ra tiểu tu si nước triệu năm đó thật thật giả giả cướp đi truyền thừa của mình , càng là cướp đi lần này tính kế của chính mình.


Một đoạn thế thôi . Xem thế nào rùi cho ý kiến.
 
Last edited:

Hàn Thiên Long

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
@nguyenhien bạn xem có đỡ hơn chút nào không nhé
Một cái chớp mắt này,Tống gia lão tổ,Tống lão quái đều nhìn về phía Mạnh Hạo, tu sĩ tống gia trên tầng mây cũng nhất tề nhìn về phía Mạnh Hạo

Một cái chớp mắt này,tất cả tu sĩ Nguyên Anh của ngũ tông nhị tộc cũng đều ngóng nhìn Mạnh Hạo ,đối với Mạnh Hạo mà nói,được nhiều tu sĩ Nguyên Anh chú ý như vậy,cũng đủ để hắn danh chấn Nam Vực

Một cái chớp mắt này ,Tống gia,Tống Vân Sách,còn có Hàn Bối,còn có Lý Thi Kỳ , Lý Đạo Nhất , còn có rất nhiều người đếu nhìn về phía hắn.

Một cái chớp mắt này,cón có hơn mười vị thiên kiêu các tông,không cam lòng cũng thế , bất đắc dĩ cũng được , mặc kệ có suy nghĩ gì , bọn hắn đều toàn bộ nhìn về phía Mạnh Hạo,trong đó có cả Vương Đằng Phi , có Tiểu Bàn Tử , có Vương Hữu Tài , có Thiên, Lữ hai người . . .

Tại đỉnh tán cây,Mạnh Hạo một người , chú mục trời xanh !

Một khắc này,cảm nhận được linh khí đến từ nơi đây ,mức độ linh khí đậm đặc,đủ để hắn mở ra đệ ngũ đạo đài, đồng thời lúc này,dưới chân Mạnh Hạo ,phía dưới tàng cây,vùng mặt biển mênh mông,thoạt nhìn đã nhỏ lại vô số lần, đã trở thành một chiếc gương.

Tại biên giới tấm gương,là một mảnh hư vô,cái này …là một thề giới,nhưng không phải là một thế giới vô biên vô tận,hắn chứng kiến ở xa trong hư vô,có một mảnh chữ viết lờ mờ,ẩn ẩn hiện hiện.

Năm xưa khi Kiến mộc ý niệm sụp đổ,để tôn kính và hoài niệm vùng đất Kiến mộc đã tan vỡ,vẽ lên một bức họa.

Tên bức tranh chỉ có ba chữ “Thủy Lưu Đông “

“Thủy Lưu Đông ….phải chăng thế giới này,là một bức họa?" Mạnh Hạo hai mắt lóe lên ,nhìn về phía xa xa thở sâu.Theo nơi đây linh khí không ngừng tuôn vào, đệ ngũ đạo đài đã sinh sinh ngưng tụ đã nhiều hơn chín thành,mà đúng lúc này ,phía trước Mạnh Hạo ,trên tán cây,xuất hiện một người!

Đó là một lão giả tiên phong đạo cốt,mặc trường bào màu xám ,nhìn không ra bao nhiêu niên kỷ,nhưng ở trên người hắn,lại có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng vô tận tang thương,giống như người này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng.

Ở trên người lão giả này, Mạnh Hạo không cám nhận được chút nào tu vi chấn động,phảng phất lão giả này là một phàm nhân.Nhưng có thể xuất hiện ở nơi đây,lại có được cảm giác vô tận tang thương như thế,sao có thể là người phàm tục được.

Lão giả này nhìn Mạnh Hạo ,thần sắc bình tĩnh,ẩn chứa một cỗ uy nghiêm không thể nói ra,phảng phất như hắn đứng ở nơi này,thiên địa liền phải tránh lui.

“Thiên Thanh không phải Thiên ,Đại địa không phải địa,chỉ cần tinh không còn tồn tại thì Đạo cũng trường tồn !” Lão giả nhàn nhạt mở miệng , thanh âm chậm rãi bay ra,mái tóc đồng dạng cũng theo gió mà bay.

“Nơi đây không thuộc về thiên,cũng không thuộc về địa,bức họa Kiến mộc này cùng tồn tại với dòng sông trí nhớ,nếu có thể cảm nhận được,đó là đại đạo.Trước mắt ngươi,có chín con đường,lựa chọn một cái đi tới chỗ ta.”.Lão giả nhàn nhạt mở miệng,ngay lúc đó giữa hắn và Mạnh Hạo,trong khoảng cách mấy trăm trượng,tán cây vặn vẹo chia ra làm chín con đường nhỏ.

Mỗi một con đường,đều có thể đi thông tới chỗ lão giả kia.

“Lựa chọn một con đường trong đó,đi tới chỗ ta ngươi sẽ lấy được hạt châu này,nếu chọn sai,ngươi được quyền bắt đầu lại.”Lão giả nâng tay phải lên,trong tay hắn có một hạt châu lớn chừng ngón tay cái!

Hạt châu này màu trắng , trong đó dướng như ẩn chứa cả một thế giới.Trong mắt Mạnh Hạo,hạt châu này rõ ràng hình tròn,nhưng không biết tại sao lại phảng phất có cảm giác như là hình vuông,rất là kỳ dị.

Thậm chí lúc nhìn hạt châu này, Mạnh Hạo còn có cảm giác rất rõ ràng loại độc ba màu kia dường như còn bị áp chế.
“chín con đường,lựa chọn một cái…”Mạnh Hạo nhíu mày.
 

Hàn Thiên Long

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Mình góp ý thẳng, lời thật thường khó nghe, hy vọng bạn thông cảm, nếu ko, lần sau mình sẽ không góp ý nữa. Bản "dịch" này của bạn giống bản cv có edit hơn, còn lậm vp nhiều, đọc lên nhiều chỗ trúc trắc không xuôi, do đó nghĩa cũng bị ngắt quãng,....

Nếu bạn muốn đăng lên topic dịch thì phải có người biên, hoặc tự bạn đọc lại và sửa những chỗ thấy chưa ổn đã.

Việc dịch có thể học, dịch nhiều một cách có trách nhiệm thì chắc chắn sẽ tốt lên và không cần quá nhiều thời gian đâu.
có gì thì bạn chỉ đạo.mình tiếp thu :D
 

nguyenhien

Phàm Nhân
Ngọc
31,19
Tu vi
0,00
mình sẽ thử dịch một đoạn , bạn xem thế nào nhé :D
chương 187:
"Mạnh Hạo !" Tia sáng trong mắt Vương Đằng Phi lóe lên khó có thể hình dung. giờ phút này ngón trỏ trên tay phải càng truyền đến đau đớn, màu sắc ngón tay kia đã trở nên đen kịt, có thể thấy được ân ẩn tí ti hắc khí (khí đen) tràn ra lượn lờ trên toàn bộ tay phải của hắn.
Chứng kiến Mạnh Hạo tại đây là chuyện tình mà Vương Đàng Phi vô luận như thế nào cũng không dự liệu đến,nhiều năm không thấy, nhưng chỉ trong chớp mắt , hắn liền nhận ra tiểu tu si nước triệu năm đó thật thật giả giả cướp đi truyền thừa của mình , càng là cướp đi lần này tính kế của chính mình.


Một đoạn thế thôi . Xem thế nào rùi cho ý kiến.
Hien gio minh ko ngoi may, mai minh se trao doi nhe :)
 

nguyenhien

Phàm Nhân
Ngọc
31,19
Tu vi
0,00
@nguyenhien bạn xem có đỡ hơn chút nào không nhé
Một cái chớp mắt này,Tống gia lão tổ,Tống lão quái đều nhìn về phía Mạnh Hạo, tu sĩ tống gia trên tầng mây cũng nhất tề nhìn về phía Mạnh Hạo

Một cái chớp mắt này,tất cả tu sĩ Nguyên Anh của ngũ tông nhị tộc cũng đều ngóng nhìn Mạnh Hạo ,đối với Mạnh Hạo mà nói,được nhiều tu sĩ Nguyên Anh chú ý như vậy,cũng đủ để hắn danh chấn Nam Vực

Một cái chớp mắt này ,Tống gia,Tống Vân Sách,còn có Hàn Bối,còn có Lý Thi Kỳ , Lý Đạo Nhất , còn có rất nhiều người đếu nhìn về phía hắn.

Một cái chớp mắt này,cón có hơn mười vị thiên kiêu các tông,không cam lòng cũng thế , bất đắc dĩ cũng được , mặc kệ có suy nghĩ gì , bọn hắn đều toàn bộ nhìn về phía Mạnh Hạo,trong đó có cả Vương Đằng Phi , có Tiểu Bàn Tử , có Vương Hữu Tài , có Thiên, Lữ hai người . . .

Tại đỉnh tán cây,Mạnh Hạo một người , chú mục trời xanh !

Một khắc này,cảm nhận được linh khí đến từ nơi đây ,mức độ linh khí đậm đặc,đủ để hắn mở ra đệ ngũ đạo đài, đồng thời lúc này,dưới chân Mạnh Hạo ,phía dưới tàng cây,vùng mặt biển mênh mông,thoạt nhìn đã nhỏ lại vô số lần, đã trở thành một chiếc gương.

Tại biên giới tấm gương,là một mảnh hư vô,cái này …là một thề giới,nhưng không phải là một thế giới vô biên vô tận,hắn chứng kiến ở xa trong hư vô,có một mảnh chữ viết lờ mờ,ẩn ẩn hiện hiện.

Năm xưa khi Kiến mộc ý niệm sụp đổ,để tôn kính và hoài niệm vùng đất Kiến mộc đã tan vỡ,vẽ lên một bức họa.

Tên bức tranh chỉ có ba chữ “Thủy Lưu Đông “

“Thủy Lưu Đông ….phải chăng thế giới này,là một bức họa?" Mạnh Hạo hai mắt lóe lên ,nhìn về phía xa xa thở sâu.Theo nơi đây linh khí không ngừng tuôn vào, đệ ngũ đạo đài đã sinh sinh ngưng tụ đã nhiều hơn chín thành,mà đúng lúc này ,phía trước Mạnh Hạo ,trên tán cây,xuất hiện một người!

Đó là một lão giả tiên phong đạo cốt,mặc trường bào màu xám ,nhìn không ra bao nhiêu niên kỷ,nhưng ở trên người hắn,lại có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng vô tận tang thương,giống như người này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng.

Ở trên người lão giả này, Mạnh Hạo không cám nhận được chút nào tu vi chấn động,phảng phất lão giả này là một phàm nhân.Nhưng có thể xuất hiện ở nơi đây,lại có được cảm giác vô tận tang thương như thế,sao có thể là người phàm tục được.

Lão giả này nhìn Mạnh Hạo ,thần sắc bình tĩnh,ẩn chứa một cỗ uy nghiêm không thể nói ra,phảng phất như hắn đứng ở nơi này,thiên địa liền phải tránh lui.

“Thiên Thanh không phải Thiên ,Đại địa không phải địa,chỉ cần tinh không còn tồn tại thì Đạo cũng trường tồn !” Lão giả nhàn nhạt mở miệng , thanh âm chậm rãi bay ra,mái tóc đồng dạng cũng theo gió mà bay.

“Nơi đây không thuộc về thiên,cũng không thuộc về địa,bức họa Kiến mộc này cùng tồn tại với dòng sông trí nhớ,nếu có thể cảm nhận được,đó là đại đạo.Trước mắt ngươi,có chín con đường,lựa chọn một cái đi tới chỗ ta.”.Lão giả nhàn nhạt mở miệng,ngay lúc đó giữa hắn và Mạnh Hạo,trong khoảng cách mấy trăm trượng,tán cây vặn vẹo chia ra làm chín con đường nhỏ.

Mỗi một con đường,đều có thể đi thông tới chỗ lão giả kia.

“Lựa chọn một con đường trong đó,đi tới chỗ ta ngươi sẽ lấy được hạt châu này,nếu chọn sai,ngươi được quyền bắt đầu lại.”Lão giả nâng tay phải lên,trong tay hắn có một hạt châu lớn chừng ngón tay cái!

Hạt châu này màu trắng , trong đó dướng như ẩn chứa cả một thế giới.Trong mắt Mạnh Hạo,hạt châu này rõ ràng hình tròn,nhưng không biết tại sao lại phảng phất có cảm giác như là hình vuông,rất là kỳ dị.

Thậm chí lúc nhìn hạt châu này, Mạnh Hạo còn có cảm giác rất rõ ràng loại độc ba màu kia dường như còn bị áp chế.
“chín con đường,lựa chọn một cái…”Mạnh Hạo nhíu mày.
Mai minh trao doi voi ban sau nhe :)
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top