[Fanfiction|Detective Conan]Khi Tuyết Tan Hết

Status
Not open for further replies.

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Shinichi lặng yên nhìn Myu, chút ngạc nhiên, con bé đang nói gì thế này? Bỗng nhiên lại hỏi anh như thế, lúc này, những tế bào trong anh chợt có chút phấn khích mà không rõ lí do vì sao. Có cái gì đó làm anh muốn hỏi rõ Myu hơn. Anh cầm lấy bàn tay bé nhỏ của con bé, nhìn sâu vào đôi mắt xanh dương của nó.

- Cháu đang nói gì vậy? Sao lại không cha?

Myu nhìn sang một nơi khác, nhớ lại lời mẹ dặn, dù có thế nào cũng không được phép nói ra chuyện này với một ai khác, nhưng chú ấy không tỏ ra là một người xấu. Chú ấy không thể là người xấu được. Myu trầm ngâm, không dám nói thêm gì nữa. Shinichi biết ép buộc con bé nói ra là cực kì khó. Nhưng anh vẫn không thể ngăn nổi mình.

Những hành động, những cảm xúc hạ gục anh. Anh nhớ lại, liệu có khi nào đêm đó?

Nhưng rồi ánh mắt anh lại trở nên hoang mang lạ thường. Suy nghĩ gì có mình anh hiểu, anh muốn biết chắc chắn, hơn là đoán mò ở đây.

- Myu, cháu nói đi chứ..

Myu thở ra, có cảm giác như mình tra hỏi vậy. Nhưng rồi cô bé cũng tiếp tục.

- Mẹ cháu bảo, cha của cháu.. không ở đây, nhưng.. có bao giờ cháu được gặp cha đâu. Họ bảo cháu là một đứa trẻ không có cha, nên mẹ đã chuyển trường cho cháu không biết bao nhiêu lần.. chú ơi, có phải cháu không có cha thật không?

Myu nói trong câm lặng, những giọt nước mắt cứ thế thay phiên nhau rơi xuống. Shinichi nhìn nó, chợt cảm thấy đau lòng, có cái gì đó trong chuyện này mà không một ai nói cho anh biết đó là điều gì..

Từ đằng sau, một cái kéo tay thật nhanh khiến Myu rời khỏi xích đu. Cô bé ngơ ngác nhìn người đó, nước mắt dừng không chảy dài ra nữa.

- Mẹ..

Giọng Myu lắp bắp, như thể vừa làm điều gì sai trái lắm. Ran nhìn qua Shinichi, ánh mắt anh dò hỏi, đôi khi cô ghét đôi mắt đó quá thể. Cô đâu làm gì sai chứ. Shinichi chợt kéo tay Ran lại, nhưng cô không như anh nghĩ, sẽ vẫy vùng, cô để yên tay mình bên trong, đôi mắt thạch anh ngước nhìn Myu đang trong tay mình.

- Ran, chúng ta cần phải nói chuyện.

- Anh muốn hỏi em điều gì à?

Ran cười nhạt, điệu cười như thể hai người không quen biết lần đầu gặp nhau. Shinichi khẽ buông tay Ran.

- Đúng, anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi em đây.

Ran thả tay Myu ra, trong một thoáng, anh nghĩ cô không đồng ý, nhưng rồi Ran cũng đồng ý, Myu lặng lẽ nhìn hai người tách xa một góc, không chú ý đến cô nữa, cô lại tiếp tục với chiếc xích đu với mình, có lẽ họ đang muốn nói chuyện riêng với nhau chăng?

Ran dừng lại khi nghĩ đã đủ xa để Myu không nghe được cuộc đối thoại của hai người, ánh mắt cô chốc chốc lại nhìn xem Myu đang làm gì, Shinichi nhìn cô, có rất rất nhiều câu hỏi anh muốn hỏi, nhưng anh chẳng biết bắt đầu hỏi từ đâu.

- Ran..

- Không phải anh có nhiều băn khoăn lắm sao? Anh hỏi đi.

Ran giục giã, chính cô cũng không nghĩ mình sẽ như thế này, cô không cần anh tiếp tục như thế, vì cô biết anh muốn hỏi gì. Shinichi liếc nhìn Myu rồi lại nhìn Ran, cô đang chờ đợi, điều này khiến anh ngạc nhiên. Sau một hồi đấu tranh t.ư tưởng, cuối cùng Shinichi quyết định sẽ hỏi. Một câu hỏi duy nhất.

-Myu là con của anh? Đúng không Ran?

Ran cười mỉm, khinh nhạt. Điều đó làm anh hơi lo lắng, cô có quá nhiều thứ không cần phải nói cho anh biết mà. Họ là gì của nhau, mà khiến cô phải trả lời, Shinichi lo cô sẽ nói dối hơn là câu trả lời.

Ran chợt yên lặng, gạt những lọn tóc của mình sang một bên trước khi trả lời anh. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, không hề run sợ.

Đôi mắt của cô luôn làm anh cảm thấy không yên tâm.

- Vì sao anh lại nghĩ thế chứ? Nếu anh muốn có con đến thế, sao không bảo Asami sinh cho? Tự nhiên lại đến đây hỏi em như thế?

Ran phủ nhận, phải, phủ nhận tất cả. Cô không muốn phá hoại gia đình anh, càng không muốn anh biết Myu là con anh, cô cứ thế này đấy, nghe lời lí trí một cách mù quáng. Shinichi dường như không tin vào điều đó, anh lắc đầu, đôi mắt trở nên kiên quyết hơn.

-Ran, em không nói dối anh được đâu.

- Vì sao em phải nói dối?

Ran gần như trả lời ngay lập tức, Shinichi bối rối, phải, vì sao Ran lại phải nói dối anh? Nhưng con tim anh bảo rằng đúng, sự thân quen với Myu, cả đến những cảm xúc cũng giống, Shinichi nhớ lại hầu hết những gì mình đã làm cùng Myu, không thể sai được.

Nhưng ánh mắt Ran làm anh không thể không tin lời cô nói, cô đâu có lí do gì để làm thế với anh chứ?

-Giờ em hỏi anh được chưa?

Ran cười, nụ cười chẳng có chút niềm vui. Anh khẽ gật đầu. Buông xuôi.

-Vì sao anh lại có trong tay bản kế hoạch ấy?

Shinichi nhìn Ran, đây là lí do cho cuộc gọi kì lạ sáng nay chăng? Anh mệt mỏi, sao cô lại quan tâm đến nó đến thế chứ? Nó thì có liên quan gì đến cô đâu?

-Sao em lại quan tâm đến nó như thế nhỉ?

Ran nhìn thẳng vào Shinichi.

-Đó là kết quả làm việc của em, là công sức của em, anh nghĩ em nên quan tâm đến nó không?

-Em đang nói gì thế? Ran à, tính này chẳng hợp với em đâu.

Ran nhìn anh, đến lúc này anh vẫn còn nói dối cô sao? Cũng phải thôi, cô là gì khiến anh phải nói thật chứ? Ran quay người, miệng đắng chát. Lòng buồn bã. Anh luôn là thế sao? Con người luôn ở bên cô, an ủi cô dù cô chưa nói ra đâu rồi? Cô biết, chỗ dựa của cô, không thể là anh được.

-Shinichi, hẹn gặp lại anh tại tòa.

Shinichi nhìn bóng Ran đi khuất, anh lên xe, đi thẳng về nhà.

Cánh cửa im ắng, những màu sơn nổi lên sau lớp mạ vàng.

Cánh cửa nặng nề mở ra khi xe anh vào, Shinichi bước vào nhà, Asami đang ngồi trên ghế, đôi mắt lơ đễnh nhìn những chiếc lá ngoài ban công, cô dừng lại, nhìn anh. Trên môi nở nụ cười. Hôm nay anh về sớm hơn mọi hôm thì phải. Cô tiến lại, đà cởi áo khoác giúp anh.

-Asami, bản kế hoạch đó, em lấy từ đâu ra?

Asami ngạc nhiên, sao Shinichi lại biết được chứ? Nhưng cô chẳng thể nói gì. Vậy là anh lại đi gặp Mori sao? Nếu không anh không thể biết điều đó được. Asami nhớ lại, cách đây vài hôm trước.

Đôi mắt cô trống rỗng nhìn về phía họ, họ đang hôn nhau, cuồng nhiệt và đầy nồng nàn, cô tự dưng thấy giận, thật sự rất giận, Shinichi là chồng cô, vì sao anh lại có thể ôm ấp một người con gái khác chứ? Mà đó lại là Mori, đối thủ của anh..

Asami lặng lẽ đến gần họ, cho đến khi chân đá phải một tập hồ sơ, cô lấy nó lên. Lặng lẽ lật..

Nếu đưa Shinichi cái này, có lẽ họ sẽ có một vài hiểu lầm nho nhỏ chăng?

Cô cười nhạt, đến cuối cùng, cô vẫn phải làm điều này sao, vì sao ông trời lại bất công như thế, vì sao luôn ép cô vào đường cùng thế này?

Asami đối diện với anh, đầy giận dữ. Nhưng cô dự định sẽ chối hết. Cô không thể để anh biết được chuyện này, không hay ho chút nào cả.

-Em không biết. Đó là ý tưởng của em, nó giúp ích cho anh chứ?

Shinichi nhìn Asami, Ran có thể nói dối? Không, cô sẽ không nói dôi như thế, còn Asami? Anh đã sống với Asami năm năm, cô luôn ngoan ngoãn và thật dịu dàng, cô cũng không giống một kẻ nói dối. Nhưng anh nhớ lại ánh mắt Ran, chẳng biết vì sao mà anh lại cầm lấy tay Asami, khẽ siết.

-Asami, đừng để anh biết được..

Shinichi bỏ lấp lửng câu nói, đi ra ngoài.

Đóng sập cửa lại, Asami nhìn cánh tay vẫn còn ửng đỏ của mình, nước mắt ứa ra, Shinichi vừa mới dọa cô sao? Em làm gì sai mà anh dọa dẫm em chứ? Asami muốn gào lên, cô cầm một chiếc bình gần đó lên, quăng mạnh xuống đất, tiếng vỡ vụn khiến những người giúp việc vội chạy vào.

Ngay từ đầu, là anh sai. Nếu không yêu, vì sao lại cưới tôi? Rồi giờ phản bội lại tôi?
Asami cay đắng, Shinichi chưa bao giờ dành cho cô tình cảm bằng một góc những gì anh dành cho Ran Mori, dù chỉ là một chút thôi. Suốt những năm qua, chưa bao giờ anh to tiếng với cô, vậy mà bây giờ..

Cô thấy một giọt nước mắt bướng bỉnh rơi ra khỏi khóe mắt.

Shinichi, em sẽ không tha thứ cho anh đâu.
………………
Shinichi đi vội trên những hành lang, Anh muốn tìm hiểu kĩ chuyện này hơn một chút. Có lẽ nên đến công ty Ran trước, anh cố gắng đi nhanh hơn. Có linh cảm chẳng lành, Shinichi bước nhanh hơn nữa.

Ran đứng trước ban công, chờ những chiếc taxi đi ngang qua, cô không đi xe, nên có lẽ cô nên chờ một chiếc taxi nào đó, một chiếc xe đứng sẵn trong gara. Cô nhìn nó, chợt đèn sáng lên, làm cô lóa mắt. Ánh đèn đó chủ ý chiếu thẳng vào cô.

Chiếc xe lao đến như điên, chân Ran tê cứng, cô không thể cất bước đi nổi.

Chiếc xe sắp lao vào cô, chỉ một chút thôi, Ran cố gắng nhấc bước, nhưng thân thể không nghe lời cô. Chiếc xe nặng nề lao đến. Ran không còn biết gì nữa. Cô ngất đi, hình như có ai đó vừa gọi tên cô thì phải.

Chiếc xe rẽ sang bên cạnh đường, một cô gái vội chạy ra, cố gắng thở dốc.

-Mình vừa làm gì thế này? Cô ta chết chưa..

Asami nhìn vào nơi đó, thoáng vẻ sợ hãi. Nhưng rồi khi thấy chiếc xe cấp cứu chạy vào trong, cô lại không còn cảm giác sợ hãi nữa. Asami lên xe, lái xe đi. Cho xe tự chạy và chiếc xe cứ thế lao thẳng xuống vực.

Nếu cô ta chết, có phải tốt hơn không. Làm thế này sẽ không ai biết tôi đã làm gì nữa.
Asami cười nhạt, dù bất cứ ai, cũng không thể cướp mất Shinichi đâu. Ai cũng không.

…………..

Cảnh sát được huy động và quan sát hiện trường, họ tin tưởng rằng có ai chủ mưu đằng sau, chứ không phải do tai nạn thông thường. Shinichi nhìn những người đang vây quanh, anh vội chạy đến. Hỏi chuyện với một bảo vệ gần đó.

-Có chuyện gì xảy ra vậy?

-Cô Ran Mori vừa mới bị tung xe ở đây. Mà thôi, tôi phải đi rồi.

Cảnh sát chạy đến, hỏi tới tấp người vừa mới nói chuyện với anh.

-Xin ông cho biết chiếc xe đó ra sao, anh còn nhớ biển số không?

Người bảo vệ gãi gãi đầu, rồi chợt ông ta nhớ ra một cái gì đó.

-Là BMW, màu đen, số cuối là 552 Tôi chỉ nhớ có chừng đó.

Shinichi nghe mà thấy tai mình ù đặc đi. 552, không phải là số xe của anh sao, Ran đang ở trong viện, rồi chuyện gì nữa đây, anh chợt nghĩ đến Asami..

Vì sao xe của anh lại tông vào Ran, rồi đề án.. tất cả mọi chuyện cứ quay mòng mòng cả lên.
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Shinichi bước vào bệnh viện, anh cố gắng giữ mình thật xa so với cô. Phần vì biết nếu vào thì mọi người sẽ có hàng ngàn câu hỏi dành trọn vẹn cho anh, phần vì anh không muốn nhiều người bàn tán về mối quan hệ với cô.

Ran vẫn còn nằm trong phòng cách ly, không động đậy, chỉ có điện tâm đồ là thứ duy nhất báo hiệu cô vẫn còn sống mà thôi. Shinichi khẽ động đậy tay trên lớp kính, muốn chạm vào cô lắm chứ, nhưng anh chỉ có thể đứng ngoài mà quan sát Ran mà thôi. Shinichi đứng dậy, cố gắng tách mình ra những dòng suy nghĩ đang bộn bề phía trước, chúng tạo áp lực cho anh.

Hơn tất cả mọi việc khó khăn nhất anh đã từng làm trước đây. Shinichi cố gắng bước đi, nhưng có cái gì đó cứ níu kéo anh lại. Anh ước, mình có thể ở bên cạnh cô suốt đêm thì có phải tốt hơn không, nhưng Ran sẽ không bao giờ muốn mở mắt ra mà người nhìn thấy lại là anh đâu nhỉ.

Shinichi cười nhạt, rồi anh cũng quyết tâm ra khỏi bệnh viện thưa thớt người.

Đường phố đã về khuya, chút ánh sáng mờ nhạt tỏa ra trên ô kính xe. Shinichi cố gắng hít sâu, nghe tim mình vụng về cất tiếng. Anh phải tìm hiểu tất cả chuyện gì đang xảy ra, có quá nhiều thứ anh cần tìm hiểu, và chúng làm anh không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

Căn nhà của anh vẫn ở vị trí quen thuộc của nó, Shinichi bước vào nhà, mở cửa.

Không có Asami ở nhà giờ này? Điều này khiến anh ngạc nhiên, anh khẽ bối rối, Asami chưa bao giờ ra ngoài khuya thế này cả. Shinichi ngồi xuống ghế, lặng lẽ nhấp tách trà còn nóng hổi.

- Asami đâu?

- Cô chủ ra ngoài chưa về.

Shinichi nhíu mày, rồi chợt anh nghĩ ra một cái gì đó.

- Cô ấy ra ngoài bằng phương tiện gì?

- Là xe của cậu.

Người đó cúi chào và đi vào bếp, không nhận ra cái nhìn lạnh băng từ Shinichi, anh sững sờ, không tin vào tai mình nữa. Gì chứ? Xe của anh? Tiếng bước chân làm Shinichi chú ý, anh quay lại, đập vào mắt anh là bộ váy trắng cô đang mặc, với một ánh mắt không thể bình thường hơn, cô mấp máy mấy câu:

-Shinichi? Sao anh lại ở nhà giờ này?

-Xe anh đâu?

Asami lại sững người, lần tiếp theo anh lại biết trước mọi việc cô làm sao, sự lúng túng đó không qua mặt được Shinichi, anh nhìn Asami. Cố gắng điều chỉnh giọng đáng sợ của mình.

-Em đã đi đâu chiều nay?

Asami mím môi, không thể trả lời, Shinichi dường như tin chắc vào những gì mình đang nghĩ, anh đứng dậy. Tiến đến sát bên Asami, cô bị cưỡng ép phải nhìn vào mắt anh. Đôi mắt kết án của anh. Asami gần như bất lực trước cái nhìn đó.

-Em đã làm thế với Ran?

-Anh lúc nào cũng Ran, sao anh không thử nghĩ đến suy nghĩ của em?

Shinichi nhìn Asami, cô ấy sắp giết chết một người, vậy mà cô lại nói tỉnh rụi như thế cô chẳng có lỗi gì cả sao? Anh bàng hoàng, anh đã cố tạo cho mình một niềm tin, nhưng Ran có lỗi gì chứ, vì sao lại làm thế với cô? Lí trí anh bị che lấp, anh chỉ cảm thấy giận thật sự, anh chấp nhận lấy cô, họa chăng là quyết định sai lầm nhất của anh?

-Em đã làm như thế? Vì sao em có thể làm như thế?

-Vậy anh sẽ làm gì nếu thấy chồng mình đi với người con gái khác? Anh không yêu em, người anh yêu là cô ta đúng không? Nên em nói gì anh cũng không tin, phải không Shinichi?

Nước mắt cô rơi lã chã trên gương mặt, đột nhiên Shinichi cảm thấy hối hận quá, anh tiến lại gần cô, lặng lẽ, dường như không chỉ có lỗi của cô, anh nhận ra, không chỉ mình anh đau đớn trong mối quan hệ này.

-Đừng làm như thế nữa. Giữa anh và cô ấy hoàn toàn không có gì cả.

Shinichi khẽ ôm Asami vào lòng, nhưng gương mặt thì lại lạnh tanh, cô gượng ép để bàn tay anh xoa dịu mình, nhưng trong cô biết, anh chỉ nhượng bộ vì chưa có bằng chứng mà thôi.

Shinichi đã thay đổi, anh không còn nhượng bộ nhiều nữa đâu.

Rồi một ngày nào đó, anh sẽ đi theo cô gái ấy, sẽ bỏ mặc cô trong nỗi đau một mình cô, lúc ấy sẽ đau khổ biết nhường nào. Asami lã đi, ước gì được ôm lấy cả tình yêu của anh, nhưng nó mãi chẳng thuộc về cô, cứ cố gắng níu giữ, lại vụt mất khỏi tầm tay của mình. Nhưng cô ta cần anh bao nhiêu, cô cũng cần cô như vậy mà, vì sao anh không chịu hiểu chứ? Asami yên lặng, rồi cô ghì chặt môi anh trong nụ hôn. Trong hàng nước mắt còn chưa lắng xuống, Shinichi sững sờ, anh định đẩy cô ra, nhưng cả thân hình cô run rẩy, nó không cho phép anh làm như thế.

Asami thở nhẹ, rồi tách khỏi anh.

-Shinichi, đừng từ chối em nữa.. được không?

Shinichi yên lặng, nhưng Asami đã ôm lấy anh. Tiếp tục ghì chặt anh trong tình cảm của cô, bối rối, anh không biết phải làm thế nào cho phải, anh ôm lấy cô, để mình trong bản năng. Nhưng mùi hương nhắc anh nhớ lại một cái gì đó, anh gạt Asami ra, nhận ra mình đã ở trên giường từ lúc nào.

Thở dài mệt mỏi.

- Anh không thể, xin lỗi em.

Asami lặng yên, cô chạm vào lưng anh, cố gắng ôm lấy anh. Không sao, chỉ cần anh đừng bỏ rơi em là được rồi.

……………….

Myu bước đi trên hành lang của bệnh viện, cô bé nhìn quanh để kiếm phòng của mẹ, nhưng khó mà tìm được quá, Myu yên lặng khi thấy một người phụ nữ đang đứng trước phòng bệnh, cô chạy đến. Như tìm được cứu tinh, Myu vội hỏi nhanh như thể cô ấy sẽ biến mất nếu cô không hỏi thật nhanh.

-Cô ơi, cho cháu hỏi..

Người ấy nhìn xuống, nhướng mày khi nhận ra đứa bé chỉ đứng đến eo mình. Có cái gì thật quen thuộc từ nó, từ ánh mắt đến giọng nói. Nó làm cô hơi kinh ngạc.

-Có chuyện gì?

- Cô có biết phòng của mẹ cháu ở đâu.. a, là phòng 27..

Myu cố gắng nói nhưng cô gái ấy không quan tâm mấy đến đoạn hội thoại.

-Phía cuối hành lang, cháu là ai?

- Myu Mori ạ, chào cô. Cám ơn vì cô đã chỉ giúp cháu.

Myu cúi đầu chào, để lại người phụ nữ nhìn theo, Mori? Đó không phải là con gái của Ran Mori sao? Cô ta có chồng khi nào?

Asami chợt nhận ra điều gì đó. Đứa trẻ đó.. có khi nào?

Sự nghi ngờ khiến cô đi nhanh hơn, đứa bé vẫn đứng đó, đôi mắt ngước vào căn phòng bên trong. Asami đứng từ xa, quan sát nó, đôi mắt ấy, màu xanh dương.. Có khi nào đó là con của Shinichi và cô ta? Sự thật vỡ òa ra trong cô, nếu thật sự là như thế thì sao? Asami nghe tim mình đập thình thình.

Một người nào đó gọi tên Myu từ sau, Hakuba lại gần, anh đã thật vất vả khi ngăn cản cô bé đến đây, nên anh đã hứa đưa nó đến, và bây giờ. Anh có nhiệm vụ hộ tống con bé về nhà, trước khi nó lại nghĩ ra một cái gì đó khiến mình có thể nán lâu hơn ở bệnh viện, con bé thông minh và lém lỉnh như thế.

- Giờ chúng ta về nhà nhé? Công chúa?

Myu ậm ừ, rồi nghĩ gì đó, nhưng con bé cũng đồng ý sẽ quay về cùng Hakuba.

- Mẹ cháu sẽ sớm khỏe đúng không chú?

- Ừ, chắc chắn rồi.

Hakuba mỉm cười, dắt tay Myu ra xe. Asami nhìn bóng họ đã khuất, một vài y tá bên trong cũng ra ngoài hết, lúc này cô mới bước vào trong. Mở cánh cửa ra, Asami lẻn vào bên trong phòng cách ly, Ran mất khá nhiều máu, nên cô phải thở bằng ống Oxi. Asami nhìn gương mặt cô đang ngủ li bì, lòng đầy căm phẫn.

Asami tiến lại gần, hai tay run rẩy chạm vào Ran.

Chết đi.. Ran Mori..

…………….

Để xe đậu trong gara , Shinichi lặng lẽ đóng sập cửa lại, hôm nay anh vẫn chọn giờ thật khuya để đi thăm Ran, có lẽ nếu đi giờ này sẽ không ai có thể ngăn cản anh thăm cô chăng? Gần đây cảnh sát đang điều tra chiếc xe của anh, nhưng anh vẫn biết họ khó mà điều tra được gì.

Lặng bước đi trên hành lang, anh vẫn nghi ngờ Asami, nhưng sống với cô chừng ấy năm, anh vẫn không dám tin cô lại có thể làm một chuyện như thế.

Shinichi yên lặng nhìn những người ra về hết, anh bước vào hành lang, bàn chân đưa đến gần cửa phòng Ran. Không khóa, hay đúng hơn dường như có người vừa vào.

Shinichi hơi ngạc nhiên, tiến lại gần hơn.
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Shinichi bước vào bên trong, nhưng linh cảm có chuyện gì đó khiến anh dừng lại quan sát một chút. Cảnh tượng khiến anh giật mình, Asami đang dùng tay bóp lấy cổ Ran. Điện tâm đồ dao động liên tục. Shinichi vội vã chạy vào, đẩy cô ả ra khỏi người Ran đồng thời cắm lại ống thở cho cô.

Nhưng mạch của cô thật sự quá yếu. Anh không có thời gian để suy nghĩ, làm hô hấp nhân tạo cho Ran, nhưng khi anh định làm, đột nhiên đôi mắt màu xanh tím ấy choàng tỉnh, cô nhìn anh, không ngạc nhiên.

Shinichi dừng lại, tách xa Ran. Cô chớp mắt, rồi lại chìm vào trạng thái ngủ mê. Lúc này, anh mới thật sự yên tâm được một chút. Shinichi nhìn Asami, một chút phẫn nộ.

-Chúng ta đí ra ngoài. Còn rất nhiều điều tôi muốn hỏi đấy.

Asami nuốt nước bọt, sợ hãi, run rẩy, và cả tâm trạng phẫn uất khiến cô nhìn lại Ran với một vẻ mặt vô cùng tức giận. Vì sao lúc nào Ran cũng quá may mắn đến thế? Và sao lúc nào cô cũng.. Shinichi. Asami chợt nhận ra, Shinichi sẽ nói gì với cô? Anh đã hơn một lần...

Cố gắng xua đi mọi suy nghĩ bi quan, Asami đi theo Shinichi trong yên lặng. Anh dừng lại trước khi họ vào xe. Một chút cảm xúc vụn vặt lướt qua khi anh quay lại nhìn Asami. Ánh mắt anh kết tội, dò xét trong sự phẫn nộ. Chúng khiến Asami lập tức có cảm giác sợ hãi.

- Cô đã làm gì?

- Em.. em không làm gì cả.

Asami phủ nhận, nhưng Shinichi đâu nghĩ là cô sẽ không từ chối điều đó. Anh tiến lại gần, nâng gương mặt đang cúi gầm xuống của cô để mình có thể thấy được những biểu cảm trong đôi mắt ấy.

- Asami, chúng ta li dị đí.

-Anh đang nói gì?

Asami run rẩy, không tin nổi vào tai mình, chúng chỉ là một lời nói dối thôi. Đúng không, tất cả chúng...

- Tôi nói chúng ta li dị đí. Tôi đã soạn sẵn rồi, em chỉ việc kí vào. Sao em nghĩ tôi yêu em nhỉ? Trong khi những tháng ngày qua.. em không thấy tôi giống như đang chịu đựng sao? Kết thúc đi, Asami.

- Tất cả vì cô ta đúng không??

Shinichi dừng lại đôi chút, anh quay lại bật cười.

- Ran, đúng. Tôi yêu Ran, nó có đủ trả lời cho em không?

Asami nhìn Shinichi bước đi, nước mắt chảy dài trên gương mặt, tất cả như thế là chấm dứt sao? Sao đơn giản thế.. Cô không hiểu, cũng không muốn tin bất cứ gì cả. Trong màn đêm, Asami tự ôm lấy thân hình rũ rượi của mình, anh yêu Ran.. anh có thể bình thản mà nói tất cả như thế sao?

Anh có thể dừng lại như thế này sao? Asami cố gắng phủ định mọi thứ, nhưng chúng như một đòn giáng nặng nề vào cô. Vào tâm hồn và thể xác của cô.

Asami đứng dậy, vào xe. Sự đau khổ ngày hôm nay, nhất định em sẽ trả lại cho anh gấp bội.

Siết chặt vô lăng, Asami lái xe đi.

.........................

Shinichi quay lại căn phòng, ấm áp và có chút rộn ràng nào đấy, anh bước vào trong, lặng lẽ ngắm Ran đang say ngủ. Anh nắm chặt tay, biết là chính anh-cùng với sự cố chấp đã gây nên cho cô hậu quả ngày hôm nay, nhưng anh chẳng thể làm gì hơn cho cô, ngoại trừ việc này.

Anh tiến lại gần, luồn tay mình vào bàn tay của cô. Thật nhẹ nhàng.

Ngủ ngoan nhé Ran, đêm nay, anh hứa sẽ ở bên em.

.......................

Ran cảm thấy xung quanh vắng lặng, chỉ có những thiết bị là liên hồi tít tít, cô mở mắt, chậm rãi. Cho đến khi ánh mắt dừng lại ở Shinichi. Cô nhận ra anh đang nắm chặt tay mình, nằm xuống chiếc ra màu trắng tinh. Cô tự hỏi có chuyện gì đang xảy ra ngày hôm qua và cả giấc mơ có anh nữa.

Nhưng hiện tại, anh đang ở đây, không giống như giấc mơ. Cô thật sự muốn người đầu tiên mình nhìn thấy, sẽ là anh. Mặc dù bên ngoài, lí trí luôn văng vẳng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cô, trước anh, cùng những tình cảm vớ vẫn của cô. Nhưng Ran đâu thể làm chủ nổi mình, khi mà tim cô, cả con người cô.

Từng giây phút một đều nghĩ về anh, đều hướng về một hướng..

Cô nhìn thấy anh khẽ động đây, rồi anh cũng ngồi dậy, vẫn nắm chặt lấy tay cô. Đôi mắt anh khẽ chớp khi nhìn thấy Ran đang nhìn mình, anh vui mừng, cảm xúc duy nhất là hoan hỉ. Shinichi định chạy đi gọi bác sĩ, nhưng dường như Ran nhận ra điều đó, cô dùng bàn tay của mình, níu lấy anh.

Cùng với một cái nhìn ngạc nhiên, Shinichi nhìn cô, rồi qua ánh mắt thạch anh, cô truyền tải một thông điệp đơn giản. Chúng làm anh phải ngồi xuống lại. Anh nói thành tiếng, tất cả những cảm xúc trong mình.

- Nếu em muốn, anh sẽ không đi.

Ran khẽ mỉm cười, rồi lại nhắm mắt, cô cảm thấy mình đã ngủ quá nhiều thời gian qua, nhưng cô vẫn chưa thể thích nghi với thế giới ngay sau khi tỉnh lại thế này, cô cố gắng mở mắt, cũng như động đậy thân mình, nhưng không thể. Ran bối rối, sức lực vơi đi không ngờ.

Cô dùng tay đẩy ống Oxi, nhưng Shinichi giữ lấy tay cô, không cho phép cô làm như thế, Ran dừng lại, môi mấp máy, Shinichi có thể đoán được từ khẩu hình của cô những lời nói cô muốn anh nghe được. Ran đang lo sợ, như tâm lí của bất cứ bệnh nhân nào cũng như thế mỗi khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài vô tận. Shinichi vội vàng.

- Ran, đó chỉ là do em mất quá nhiều máu, đừng suy nghĩ lung tung.

Shinichi lại nhìn thấy gương mặt đượm buồn ấy, anh ước cô đừng nói quá nhiều như thế, nhưng Ran vẫn mấp máy môi, thật nhiều, mà chính Shinichi không thể hiểu hết được chúng, có quá nhiều thứ cô muốn nói cho anh biết.

Cô ra hiệu, anh vẫn lắc đầu, nhưng Ran nhanh chóng đẩy ống thở ra.

Shinichi tự hỏi có gì khiến cô phải nói quá nhiều như thế.

- Shinichi..

Shinichi giật mình, giọng nói của cô thiết tha, chúng làm anh không thể kiềm chế nổi bản thân, anh có cảm giác như tim bị ai bóp vụn lại, tên anh, phát ra từ môi cô, thật sự là một cái tên mà anh ít bao giờ nhận ra, cô gọi nó với cả trái tim. Đứng trước Ran giờ đây, không phải là một đối thủ, không phải là một người cô phải đối đầu nữa, mà là Shinichi, người bạn của cô.

Người bạn duy nhất của cô, người đã ngốc nghếch chạy đến trong cơn mưa, để cô không bị ướt, là kẻ cách đây nhiều năm. Đã cướp đi toàn bộ ước mơ của cô, một người làm cô vừa yêu thương, vừa không thể nắm lấy.

Một Shinichi mà Ran biết.

Một người mà cho dù có cố gắng, cô cũng chẳng thể ghét anh được. Dù chỉ là một chút thôi. Ran muốn nói cho anh biết, thật nhiều, mà chính cô cũng không biết tại sao, cô cứ có cảm giác.. Bao nhiêu lâu tình cảm cô chôn giấu, cô nên một lần nói ra chúng cho tim thôi mỏi mệt chăng?

Cô mệt mỏi, phải. Cô đã quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi những đêm dài, con tim thổn thức, tiếng khóc trong sự lặng câm.

Mệt mỏi những tình yêu không được đáp trả, sự sợ hãi khi đối diện với con mắt của những người xung quanh. Mà chưa bao giờ có thể đấu tranh cho tình yêu của mình.
Cô sợ phải bước đi, tiếp tục với cuộc sống mà lại tiếp tục vùi chôn mình trong những tình cảm cô không thể cưỡng lại.

Cô mệt mỏi phải giấu anh thật nhiều điều, phải sống mà nghĩ quá nhiều đến những người xung quanh. Cô muốn mình được ích kỉ.. dù chỉ là một chút thôi.


Khi đối diện với ánh sáng, cô không muốn mình phải hòa mình vào bóng tối của sự tuyệt vọng lần nữa.

- Ran? Em có gì muốn nói với anh sao?

Shinichi lên tiếng, phá tan bầu không khí của cô. Nhưng cô lại thầm cảm ơn anh, nếu không có chúng, có lẽ cô sẽ suy nghĩ vẫn vơ thêm một thời gian nữa.

- Không có gì đâu, Shinichi..

Shinichi nhíu mày, anh không tin Ran. Cô rõ ràng có gì đó muốn nói với anh. Shinichi hơi hụt hẫng, tưởng sẽ được nghe một cái gì đó thay vì chúng.

- Có quá nhiều điều em muốn nói với anh.. Em không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh có thể hứa với em một chuyện được không?

Shinichi nghe thấy tiếng Ran đều đều, anh ngồi xuống, ngay bên cạnh cô.

- Anh sẽ ở đây, nghe những gì em nói. Được không? Em hãy nói với anh, tất cả những gì em muốn.

Ran gật đầu chầm chậm.

Cô cảm thấy an tâm, khi anh đang ngồi đây, đối diện với cô. Shinichi với cô, luôn là như thế.

Ran suy nghĩ, những cảm xúc lần nữa nhen lên.

Cô nên kể cho anh nghe gì đây? Niềm hạnh phúc khi anh đến chăng? Khi anh bước vào trái tim cô, xoa dịu những tổn thương mà cô phải gánh chịu, những đau đớn làm tâm hồn cô chai sạn từ lâu? Vì sao cô lại yêu anh...

Cô yêu người đó, người đã không lựa chọn cô, người cho dù làm thế nào cô cũng chẳng thể níu chân. Anh phải được tự do lựa chọn tất cả chúng. Những niềm vui, những hạnh phúc, những đau khổ.. Tất cả con người cô, đều muốn nói cho anh biết, anh đặc biệt với cô ra sao.

Che giấu chúng hoàn hảo bấy lâu nay. Nhưng Ran vẫn chẳng thể lừa dối mình thêm lần nữa. Cô cảm thấy một giọt nước mắt nhẹ lăn dài trên má. Chúng làm Shinichi bối rối, anh không hiểu. Nhưng anh không muốn nhìn thấy cô khóc.

- Này, em làm sao đấy?

Ran lắc đầu.

Shinichi bỗng thấy cô sẽ nói ra một điều gì đó thật khủng khiếp. Nhưng vì lời hứa. Anh vẫn sẽ ngồi lại, cho dù nó là gì đi nữa.

- Em yêu anh, Shinichi.
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Shinichi ngạc nhiên, môi bắt đầu rung lên vì lời nói. Shinichi không tin nổi vào tai của mình nữa. Cô đang nói, đang nói rằng cô yêu anh. Thật sự sao? Anh biết, tất cả chúng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cô yêu anh. Một lần cũng không, rồi chợt anh nhớ ra điều đó. Đôi mắt xanh trời khẽ u uất. Cô còn có một người khác, hôm nay chẳng phải ngày cá tháng t.ư, câu từ ấy cũng chẳng phải một từ ngữ nên đùa giỡn.

-Còn Myu?? Còn Araide? Em đang nói gì vậy Ran?

Ran nhìn anh, đột nhiên mỉm cười.

-Anh ngốc thật đấy.

-Cái gì? Sao em lại dám nói thế?

Shinichi lấy tai dọa sẽ đánh Ran, cô nhắm đôi mắt màu thạch anh, khẽ cười khúc khích. Đôi khi Shinichi thật ngốc. Chính cô cũng không hiểu vì sao, nhưng khi nói tất cả ra, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, như mọi gánh nặng trong cô giờ tan biến hết. Chỉ còn cảm giác là tồn tại lại, lắng đọng. Cô không cần biết mọi chuyện sẽ ra sao. Ran gượng ngồi dậy, lấy tay chạm vào má của Shinichi. Cô khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn, lòng đầy ngượng ngùng, nhưng điều đó làm Shinichi ôm cô chặt hơn, anh đáp trả nụ hôn lần này. Họ có nhau, không phải là trong cơn say nữa..

Dừng lại một chút, Ran để yên mình trong cánh tay anh. Khẽ tựa.

-Araide.. chỉ là chồng em trên danh nghĩa.. Còn Myu.. Chẳng lẽ anh không nhận ra? Vậy có phải rất ngốc không?

Shinichi ngạc nhiên, cố gắng tìm một cái gì đó trong cách nói của Ran, nhưng ô chẳng có chút giả tạo nào. Chúng cứ thế mà vang lên. Trước đây đã từng nghi ngờ, nhưng mọi thứ đều phản lại anh. Vậy mà giờ, khi nó hiện ra trước mắt, anh lại có chút không tin tưởng. Nhưng ánh mắt Ran, vẫn như mọi lần, không có dối trá nào.

Anh khẽ siết chặt tay mình. Hôn nhẹ lên mái tóc màu trời đêm. Cám ơn em. Ran Mori..

……………….

Chiếc xe lặng lẽ dừng lại, trước một trường học. Cô gái nhìn nó, một chút đau khổ lướt qua. Một đứa bé đang bước ra ngoài, dù chỉ mới gặp nó một lần thôi, nhưng cũng đủ để cô nhận ra trong số những đứa trẻ xung quanh, bởi màu mắt, có lẽ màu mắt đó không hiếm, nhưng nó toát lên một vẻ gì đó thật đặc biệt.

Cô đứng lại trước mặt nó, cúi xuống cho ngang tầm mắt đứa bé, cô bế sốc nó lên, quăng vào xe một cách thô bạo. Đầu của cô bé đập vào tấm đệm phía sau, cô gái nhìn nó, ánh mắt nó đang như anh. Cũng hoang mang, cũng bất cần.. Cô cười nhạt.

-Nếu một mình cô đi thì buồn lắm, hay cô dẫn cháu đi cùng sẽ hay hơn.

Nụ cười lại nở trên môi, nó làm Myu cảnh giác.

-Chúng ta đi đâu? Sao cô lại bắt tôi?

-Mẹ cháu không dạy cháu phải ăn nói lễ phép với người lớn à?

Asami cầm tay nó cột lại, rồi đặt Myu ngoan ngoãn lên ghế sát bên mình. Cô tiến lại gần nó, hôn nhẹ lên má bầu bĩnh của Myu.

-Cô sẽ đưa cháu đến thiên đường…

Giọng nói ấy làm Myu sợ hãi, cô bé nhìn ra ngoài, đà la lên. Cố gắng vẫy vùng chỉ làm tăng sự thích thú trong Asami, cô nhìn nó, dùng một chiếc khăn trùm lên Myu, nó có hiệu quả ngay lập tức. Myu nhắm dần đôi mắt lại, nằm dựa vào thành ghế.

-Có phải thế này thì tốt hơn không?

Asami bật cười thành tiếng, dù gì giờ cô cũng chẳng còn gì. Cần gì phải nghĩ đến thứ khác.

…………..

Shinichi đỡ Ran đi xuống giường. Từ từ và thật chậm, cô chốc chốc lại muốn tự bước đi, nhưng Shinichi không cho phép điều đó, anh chăm sóc cô như thể nếu cách li khỏi cô thì cô sẽ bốc hơi vậy.

Ran hờn dỗi nhìn Shinichi, nhưng rồi anh cũng lại phì cười. Thái độ của anh làm Ran tức điên lên, nhưng cô lại cảm thấy không trách anh vì điều đó, cô chỉ thấy hạnh phúc, thật sự hạnh phúc.

Chợt Hakuba chạy đến gần họ, anh khẽ liếc nhìn Shinichi, rồi nói nhanh.

-Myu biến mất rồi!

-Anh nói gì cơ?

Ran ngạc nhiên, nghe đến Myu cô chợt thấy lạnh toát từ sống lưng. Đúng lúc đó, điện thoại Shinichi rung lên. Một tin nhắn, anh có linh cảm chẳng lành khi mở nó ra, rất ngắn gọn, thậm chí người gửi cũng không.

Tháp Tokyo. Không đến sẽ hối hận đấy.

Họ nhìn nhau, Ran lên xe Shinichi, nắm lấy tay anh. Anh biết chẳng gì có thể ngăn cản nổi cô đi cùng anh được. Anh khẽ gật đầu, và chạy đi thật nhanh.

……………

Asami lặng lẽ nhìn quang cảnh xung quanh, tháp Tokyo nhìn từ trên xuống là cả một thiên hà lộng lẫy, cô từng nhớ, có lần cùng anh đến nơi này. Và chính nơi đây, gợi đến cho cô nhiều kỉ niệm. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ cô phải tranh một cái gì của ai, cô không thiếu thốn bất cứ điều gì. Anh là thứ duy nhất cô muốn có, mong ước đó, có gì sai trái chăng?

Tiếng động vang lên sau lưng, cô nhìn thấy Shinichi cùng Ran đang chạy đến, cô mỉm cười. Cô chờ họ lâu lắm rồi.

-Asami?

Ran ngạc nhiên, nhưng Shinichi chỉ thản nhiên lại gần cô, nhìn quanh quất.

-Myu đâu?

Asami cười nhạt. Đời nào cô cho anh biết chứ.

- Muốn gặp lại lắm à? Vậy thì tôi có một điều kiện. Làm theo đi, rồi tôi sẽ thả, nếu không thì..

Asami bỏ dở câu nói, nhưng ai cũng hiểu ẩn ý đằng sau.

-Điều kiện gì?

Asami mỉm cười, lấy ra một khẩu súng. Cô nhìn anh, nhếch môi.

-Ran hay nó? Chọn đi! Shinichi Kudo?

Chọn đi?

Asami thách thức, bất chấp cái nhìn đầy bấn loạn của Shinichi. Anh nắm chặt tay mình, là Ran hay Myu? Là ai.. Đầu óc anh quay cuồng, rồi anh mỉm cười, một nụ cười đúng kiểu của anh, kiêu ngạo và chưa bao giờ chịu khuất phục.

Một cơn gió thổi tóc Ran bay, làm dịu đi cơn sợ hãi trong cô. Anh đứng trước cô, đẩy cô lùi về phía sau.

- Vậy anh sẽ chọn.

Asami cười, dù chon Myu hay Ran cũng thế thôi, cô biết anh sẽ mất đi thứ mình yêu quý nhất, anh đã đẩy mọi chuyện đi đến cơ sự ngày hôm nay, chẳng lẽ anh không cảm thấy tất cả như một trò đùa hay sao?

Cô bật cười, khinh bỉ. Cô nhìn thấy môi anh mấp máy, không khí căng thẳng đến độ khó tin được.

Cô không thể để cảm xúc lấn át mình hơn được nữa, Asami hối thúc anh:

-Anh chọn cô ta?

Shinichi nhẹ lắc đầu.

-Nếu em thật sự muốn giết người, sao không làm đi. Nếu buộc phải chọn lựa, sao em không giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây? Giải quyết anh đi, vì chính anh mới là người làm em đau khổ. Không phải họ.

-Ha, anh việc gì phải làm thế?

Asami cười. Nhưng Shinichi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của cô. Gượm lắc đầu.

- Sống còn có ý nghĩa gì, nếu tất cả những thứ quan trọng đã mất đi?

Ran ngạc nhiên, cô kéo tay anh. Lắc đầu.

-Không, anh không được làm như thế.

Asami nhìn khung cảnh ấy, họ tự nguyện chết sao? Con người ai mà không sợ chết chứ, Asami đưa súng lên, nhắm bắn Ran. Nhưng ngay khi súng nổ, Shinichi nhanh chóng đẩy Ran ra xa mình.

Viên đạn sượt qua da thịt, để lại một vũng máu dưới đất. Asami thấy Ran phẫn nộ, chính cô cũng bàng hoàng. Sao anh lại có thể đỡ đạn giúp con nhỏ đó? Cô định chạy lại, nhưng dừng lại khi thấy Ran. Nếu anh chết, chính nó cũng không có quyền sống trên đời này. Cô lại đưa khẩu súng lên, lạnh lùng kéo còi.

-Ran…!

Ran giật mình khi thấy anh đổ sập lên người mình, Asami không hiểu, cô không thể hiểu nổi anh nữa. Tại sao anh lại yêu người đó đến thế hả Shinichi? Ran bàng hoàng, ôm lấy anh bên trong tay mình.

Anh vẫn nở nụ cười, cất giọng yếu ớt. Nhưng nó vang đến tai cô, như một hồi chuông, chúng làm cô tê dại đi.

-Asami.. trước kia em đâu như thế này… Dừng lại đi em.

Asami nhìn anh, nước mắt chảy dài. Đúng, đây mới là Shinichi mà cô từng thấy. Anh luôn như thế, dịu dàng và đầy tình cảm với cô.

Nhưng nó không phải là tình yêu, nhìn dòng máu chảy trên sàn nhà, cô bắt đầu khóc nức nở, nước mắt tràn qua khóe mi, rơi xuống miệng, đắng chát.

Cô đánh đổi tất cả, để rồi cái giá phải trả là gì?

Cô đứng dậy, đi lại gần cửa của tháp Tokyo.

Sống còn có ý nghĩa gì? Khi mọi thứ quan trọng với mình đều vụt mất?

Cô cười, để gió xoa hết nỗi đau. Đến phút cuối, cô vẫn chỉ có một mình. Asami thấy thân hình mình nhẹ bỗng, cô thả mình theo làn gió, cho đến khi có người nắm chặt tay cô. Cô nhìn lên, ngạc nhiên khi thấy Ran đang cố sức kéo cô lên. Gì nữa đây? Asami chợt hiểu, cô ta không muốn mình chết.

Asami cười lớn, giọng nói đầy hằn học.

-Sao? Cô muốn tôi sống để đối diện với họ, để vào tù à?

Ran nắm chặt tay cô, nhưng chính cô cũng bị mất đà, nhưng trong đôi mắt xanh tím ấy không hề có sự bỏ cuộc. Cô cứ ghì chặt Asami.

-Không, nếu cô chết, chẳng phải quá dễ dàng cho cô sao? Cô còn phải sống, để chứng kiến tất cả chứ, nếu cô chết ở đây, cô sẽ thấy thanh thản lắm à? Sao cô ích kỉ quá vậy?

Asami cười, Ran đâu tốt đến thế chứ, cô nhìn thấy tay Ran đỏ ửng, cô không bám vào tay Ran, thật sự cô không muốn được cứu sống bởi Ran.

Người đã gây ra cho cô quá nhiều đau khổ thế này.

-Buông tôi ra, cô đã có tất cả rồi còn gì? Đừng giả vờ thánh thiện với tôi!

-Phải, sau tất cả những gì cô làm, tôi chẳng có việc gì phải cứu cô cả…Nhưng nếu bảo tôi thấy chết mà không cứu, tôi thật sự không làm được!

Ran dùng hết sức bình sinh, kéo cô lên khỏi chỗ cô đang chênh vênh.

Asami nhìn Ran, cô nhẹ thở phào, quay lưng đi. Lần đầu tiên cô thấy ghét một người như vậy. Quả là một cô gái đặc biệt.

Cô khẽ cười, nụ cười thoáng qua, nhưng nó không còn nỗi đau hay sự thù hận, tất cả chỉ có một sự nhẹ nhàng. Và chỉ thế thôi.

……………………….

Sau việc ở tháp Tokyo, nhiều ngày trôi qua, Shinichi ngồi bên một chậu hoa phong lan, ánh mắt khẽ nhìn những đám mây trôi lững lờ bên cửa sổ, làn gió thổi vào hây hẩy. Dịu mát và trong lành.

Anh nhìn thấy Ran bên ngoài, bước vào.

Không thấy Myu đâu cả, dù anh biết nó có rất nhiều cần nói với anh, nhưng Ran không cho phép Myu nghỉ học dù chỉ là một ngày thôi. Về vấn đề này, cô khá là nguyên tắc.

Anh vẫn còn nhớ, con bé cứ mỉm cười suốt trong khi vào đây lần cuối cùng, con bé khá hài lòng khi biết anh là cha nó, thế mà anh cứ lo nó sẽ ghét anh cơ.

Nhiều khi, ngồi một góc thế này cũng tốt, nó làm anh cảm thấy nhẹ nhàng, bình yên tuyệt đối. Cho đến khi cửa bên ngoài bật ra. Shinichi nhìn thấy một cô gái bước vào, mùi hương bạc hà lại thoang thoảng quanh đây.

Chiếc nhẫn đã ở sẵn trong túi, anh khẽ cảm thấy ấm lại khi động vào chiếc hộp đựng.

Người con gái đó, là người anh yêu. Là người anh nguyện sẽ bên cạnh cả cuộc đời này. Là người sẽ cùng anh đi đến tận cùng trái đất.

Ran ngồi xuống cạnh bên anh, nở nụ cười thật hiền.

Shinichi biết giây phút ấy đã đến.. Anh khẽ chạm vào tay cô. Nhìn sâu vào đôi mắt thạch anh của cô.

-Ran, em có đồng ý làm vợ anh không?



Khi tuyết tan hết, sẽ là gì?
Một mùa xuân rực rỡ, hay một tia nắng long lanh nhảy mình?
Bởi sau cơn mưa trời sẽ lại sáng..
Sau những ngày đông, thứ duy nhất tồn tại..
Chỉ có tình yêu mà thôi…
Đừng mơ ước những thứ không phải của mình..
Mây của trời.. hãy để gió cuốn đi..




~~The End~~
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top