[Fanfiction|Detective Conan]Khi Tuyết Tan Hết

Status
Not open for further replies.

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Lướt tay trên những bản kế hoạch còn mới toanh, Shinichi khẽ nở nụ cười. Tất cả những niềm vui thuần khiết bật ra, nó làm cho anh không khỏi thưởng cho mình một sự thư thái nhất có thể. Bên kia bàn họp, những người mang một tâm trạng nặng nề có, vui vẻ có, nhưng họ đều có một mối e ngại âm thầm nào đó mà chính Shinichi cũng không đoán được. Anh nhìn thấy vài chiếc ghế được kéo ra, phòng họp im ắng đến mức chỉ như thế thôi cũng có thể gây tiếng “cạch” trên sàn. Hakuba Mori. Anh nhìn thấy Hakuba ngồi xuống, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào những tờ giấy đã được phân phát sẵn trong bàn, những ánh mắt dán vào anh không khiến anh khó chị, trái lại, Hakuba lại dửng dưng với tất cả mọi chuyện. Bên ngoài, có những tiếng râm ran cười nói, Shinichi đứng dậy khi nhận ra ba anh đã vào phòng, cũng theo sau đó là một số người mà anh chưa nhìn thấy bao giờ, có lẽ là những người có mối liên hệ đặc biệt với những dự án sắp tới của khu thương mại.

Cuộc họp bắt đầu. Những lời bàn tán trong âm thầm đã bắt đầu nổi lên, tiếng xì xào khiến Shinichi thấy chán chường hơn bao giờ hết. Phải chi ra khỏi được đây. Khẽ nhíu mày, một chút suy nghĩ vụt tắt đi, và anh bắt đầu chú ý đến người đang nói hơn. Hình như họ đang bàn bạc về những gian hảng trên lầu ba. Nơi mà sau này sẽ tập trung một số hàng điện và những shop nhỏ của các hãng về thời gian. Với những sự đồng ý từ nhiều tháng trước, Shinichi đã nhận được hơn chục cuộc điện thoại yêu cầu được đầu t.ư vào Kaisan, nơi này quả là một món hàng béo bở mà bất cứ ai cũng muốn chen chân vào. Cười cợt cho một câu nói, Shinichi nhận ra người ngồi góc bàn, đôi mắt dán vào cha anh. Đó là Chủ tịch của tập đoàn Mori. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ông ta, họ không tham gia từ đầu, nhưng không hiểu sao vẫn có vé mời danh dự cho cuộc họp hôm nay. Đó chính là thứ mà anh muốn biết nhất lúc này. Vì sao thì không ai biết, nhưng đôi khi anh nhận ra một cái liếc cạnh của cha anh, dường như họ có một sự trao đổi ngầm mà không ai có thể đoán được đó là gì.

- Có lẽ nên thông qua chúng tôi một chút chứ nhỉ?

Ông Mori cười mỉa từ sau những dãy bàn. Điều đó có nghĩa là gì? Shinichi tự hỏi.

- Ô, vì sao ngài lại nghĩ thế?

Anh phát hiện ra cha anh cũng đang mỉm cười, họ đối đáp nhau một cách khó hiểu, thở hắt, chưa hết ngạc nhiên. Nhưng anh vẫn cố gắng quan sát cách trả lời của ông Mori:

- Có lẽ ngài nên tìm hiểu xem cổ đông nắm trong tay nhiều cổ phiếu nhất đang là ai.

Shinichi hơi ngạc nhiên, và dường như nó cũng diễn ra tương tự với những người khác. Chỉ riêng một người đang vẫn giữ thái độ bình thản.

- Sao ngài Mori đây không thử về kiểm tra lại xem? Kaisan đang là của ai?

Shinichi nhận ra, chính phần cổ phiếu của mình đã khiến cho phần cổ phiếu trong tay Mori giảm xuống, nếu xem xét tổng thể, có vẻ họ cũng chẳng có hơn là bao. Thầm phục tầm nhìn xa của cha mình, anh thích thú quan sát thái độ của vị chủ tịch bên phía kia, ông không cười nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cha anh, sau cùng, ông đứng dậy và rời buổi họp sớp hơn. Có vẻ như một nét thoáng bực tức lướt qua ông.

.......................

Hakuba lái xe đi trong lúc ông Mori đang nhìn ra ngoài trời. Anh tự hỏi những điều mà họ nói là như thế nào.

- Về nhà đi.

Hakuba không nói gì, lặng lẽ cho xe rẽ qua hướng khác.

Ngôi nhà không có chút tiếng động, ngoại trừ những người giúp việc đang lau dọn những cánh cửa kính. Hakuba bật máy tính riêng và lướt nhanh trên những dòng biến động.

- Tất cả cổ phiếu chúng ta đặt mua đều được một người khác mua lại.

Anh không ngăn nổi sự ngạc nhiên và bàng hoàng trong lời nói của mình, ông Mori chạy đến bên máy tính, gõ liên hồi và quan sát. Đúng như lời Hakuba nói, tất cả những gì ông làm đã bị tên cáo già ấy phát hiện, hay nói đúng hơn, ngay từ đầu ông đã không thể giấu nổi ý đồ này. Nhưng không phải họ đã rất khôn khéo sao? Đến tận bây giờ mới thả ra... Một cơn đau lan dần ra từ ngực khiến ông khó chịu, những sự dồn nén chợt bùng ra,ông thua sao? Đó là một khái niệm không thể chấp nhận được. Chợt ông đứng không vững, và trong một thoáng, ông ngã gục xuống nền nhà, gương mặt quằn quại đau đớn...

...................

Tuyết vẫn lặng lẽ rơi xuống những con đường.

Ran bước trên đường, xoa xoa những bàn tay tê buốt vào nhau. Từ đằng sau, một người xuất hiện và cố gắng không đánh động cô. Thật nhẹ nhàng, anh ôm choàng cô từ phía sau. Hơi ấm lan truyền, và không quá hai giây để nhận ra đó là ai.

- Thôi trò đó đi, người ta đang nhìn đấy.

Shinichi buông ra, cười vui vẻ.

- Thì để người ta nhìn.

Ran lặng đi khi nhận ra mình đã đến cổng trường. Những chiếc xe đáp lại và vài học sinh đang mỉm cười với cha mẹ họ. Nụ cười của họ, làm cô nhớ. Ran không ngăn nổi những cảm xúc trong mình, hôm nay là ngày thi. VÀ tất cả họ đều đến để đón con họ, xoa đầu, khích lệ, động viên.. tất cả chúng dường như cô chưa bao giờ nhận được. Khi cô đi thi một cuộc thi, cô vẫn còn nhớ cảm giác đứng sau tấm màn sân khấu, tay bấu víu vào lớp vài, lo lắng, sợ hãi.. tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức, có lẽ sau khi đạt giải thưởng họ sẽ nhìn cô bằng một đôi mắt khác, và họ sẽ một lần cho cô một lời động viên chăng? Ran không biết là điều đó có giúp được cô không, nhưng cứ mỗi khi như thế, cô đều đạt những giải thưởng lớn. Nhưng sau đó, chỉ toàn là những buổi tiệc, những sự khoe mẽ về người con gái hoàn hảo tên Ran Mori.. Và chỉ có thế thôi.

Hôm nay cũng thế, cô ước khi mình hoàn thành bài thi, cô sẽ bước ra ngoài, nhận được một lời khen ngợi.. rằng con làm tốt lắm.. Nhưng không có gì cả.

Shinichi yên lặng đi theo Ran, dường như anh nhận ra Ran đang có tâm trạng nên không gặng hỏi gì thêm. Cô thở nhẹ ra khi bắt gặp chiếc xe từ xa. Hakuba bước xuống, đi về phía cả hai. Shinichi chợt khó chịu, nhưng vẫn lùi lại một bước khi Ran tiến lên. Hakuba nhíu mày khi thấy Shinichi, trong đôi mắt anh có một nét thù hằn lướt qua. Anh nói gì đó vào tai Ran, cô nhận ra tai mình như ù đi. Hakuba quay đi và lái chiếc xe gần cô hơn. Ran quay lại nhìn Shinichi, đôi mắt khẽ xao động.

Nhưng Shinichi ngăn cô nói. Thái độ của anh làm cô không thể ngăn được lời của anh.

- Đừng đi...

Ran bối rối nhìn sang chiếc xe đã đợi sẵn.. cô khẽ lắc đầu.

- Shinichi...

Shinichi không hiểu sao, anh không thể để cô đi như thế này. Với hắn, Hakuba Mori.. Anh không thích Hakuba.. không hề.

- Tôi phải đi.

Sau cùng Ran cũng nói, cô không hiểu vì sao Shinichi lại như vậy, nhưng cô không thể bỏ mặc ông ấy.. Ran quay đi, bước vào xe, trong thoáng chốc dường như nhận ra mình không nên bỏ đi như thế, Ran quay lại nhìn Shinichi:

- Xịn lỗi... Shinichi.

Shinichi lặng nhìn chiếc xe rẽ bánh đi, anh cảm thấy như cảm xúc muốn vỡ ra. Vì sao Ran lại đi với Hakuba? Thời gian qua, không phải cô không phản đối việc anh ở bên sao? Không phải cô đã cho phép anh... Một cảm xúc khó chịu làm Shinichi khó chịu. Miệng đắng chát, anh quay đi. Đầy hằn học. Thế mà tôi cứ tưởng... tôi quan trọng hơn hắn.. vậy thì tại sao em lại tìm tôi? Thay vì tìm hắn??? hả Ran?

...................


Ran run rẩy khi nhận ra một người đang nằm trên giường, đôi mắt cô lạnh lẽo trở lại khi nhìn thấy thân hình ấy nằm vật vờ trên giường bệnh, bên cạnh, điện tâm đồ vẫn phát tín hiệu chậm rãi. Đôi mắt cô dừng lại ở đôi mắt nhắm nghiền, không có chút tình thương từ người đó. Vì sao cô vẫn đến đây? Ran không hiểu nổi mình nữa. Cô đứng bần thần ở góc phòng, không thể cất bước. Gương mặt ông xanh xao, những nếp nhăn đang dần hình thành. Tóc đã điểm vài sợi bạc, nó làm tim cô thắt lại. Rõ ràng cô không cần một người cha như thế... nhưng cô không ngăn mình được khi nhìn thấy ông như thế này, vì sao...

Đôi mắt ấy từ từ mở ra, rồi ông khẽ động đậy thân hình. Cô cảm thấy khó chịu, cô muốn quay đầu chạy ra khỏi đó, không một lần quay lại nữa. Không bao giờ đối diện với ông thêm nữa. Nhưng ngay khi cô định quay đi, từ phía sau có một giọng nói yếu ớt vang lên:

- Ran, con đừng đi.

Ran quay lại, cảm xúc không còn gì ngoài một sự phẫn uất dồn nén bấy lâu.

- Đừng gọi... Vì sao ông lại nằm đây chứ?

Đôi mắt ông khẽ chớp, ngạc nhiên. Và có lẽ nó có một sự e ngại nào đó, Ran cảm thấy gần như bất lực trước đôi mắt ông. Đôi mắt buồn vô tận, như thể không bao giờ cô còn có thể nhìn thấy nụ cười chế nhạo của ông nữa. Từ đôi môi những từ ngữ bật ra. Yếu ớt nhưng cô có thể nghe thấy từng từ.

- Ran, xin lỗi con...

- Đừng bao giờ nói điều đó nữa!!!

Ran hét lên, cô không muốn nghe, không muốn ông trở nên như thế này, Ran vội quay đầu và chạy ra ngoài.

Ông Mori nhìn theo cảnh tượng đó, một chút tiếc nuối trên gương mặt ông.

Người đàn ông đứng sau bức tường nhìn vào. Một cô bé đang nằm trên nền đất, đôi mắt tím khẽ xao động.

Ran.. đừng khóc..

Ông khẽ gọi, nhưng cô chẳng thể nghe được. Ông từ chối giao tiền cho họ, có lẽ họ sẽ thả cô ra, và cũng có thể.. ông sẽ dạy cho cô được một chút gì đó gọi là phản kháng. Ran chưa hề ghét ông, từ sau việc Eri đi khỏi đó, và ông biết... cô luôn làm mọi chuyện để ông vui lòng. Nhưng ông không cần điều đó, nếu Ran cứ nhu nhược thế này... cô sẽ chẳng bao giờ biết cách chống lại tất cả những gì đang bủa vây xung quanh mình.

Nếu vấp ngã... con người ta sẽ phải tự mình đứng lên.

Ông Mori khẽ nhói đau khi nhìn thấy những ngọn roi vút trên thân hình mảnh mai dưới nền đất.

Xin lỗi con.. Ran..

Ông nhìn thấy đôi mắt ấy nhạt nhòa, và sau đó không còn một giọt nước mắt nào rơi ra nữa.. Bỗng ông cảm thấy hối hận.

Có lẽ tất cả những gì mà ông có thể cho cô... chỉ là tiền bạc và những thứ ngoài thân.. Sau cùng.. ông đánh đổi được chỉ là một cái nhìn lạnh lẽo từ người con mà ông yêu thương nhất..

Xin lỗi con... Ran.
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Một hạt tuyết khẽ vương trên hàng cửa sổ hai bên đường, một chút màu trắng khiến những chiếc kính đọng lại thành một lớp màn lạnh toát. Ran bước trên con đường quen thuộc, chiếc cặp được cô buông thả trên những ngón tay của mình, không quan tâm mấy đến xung quanh, cô cứ nhìn chằm chằm xuống nền đất dưới chân. Tuyết cứ thế, vẫn mãi dâng đầy trong đôi mắt người ngắm nhìn nó một màu trắng tinh khiết. Lòng cô rối như tơ vò, bệnh viện, cha cô.. và sau cùng là lời thì thầm như hơi thở đó. Cô không thể tha thứ cho ông như thế này, nhưng cũng không thể giận ông được như trước kia được nữa. Không hiểu vì sao, cô chợt thấy một nụ cười lạnh lẽo của người nào đó. Và nó làm cô nhớ, tất cả những gì đã từng trãi qua, ông có yêu thương cô không? Hay chỉ đơn giản là những hối hận? Khẽ gượng cười, Ran cố gắng xua tan mọi suy nghĩ trong đầu lúc này.

Một chiếc xe đỗ ở bên vệ đường, từ trong, một người con trai bước xuống. Anh lập tức tách mình ra khỏi lớp tuyết đang bám trên thành xe bằng cách liên tục phủi phủi chiếc áo của mình. Ran nhanh chóng bước đến, khẽ đưa tay chào.

- Shinichi!

Người đó quay lại nhìn cô, đôi mắt xanh dương ánh lên và với một cái nhìn gần như bất lực. Anh quay đi, không buồn nhìn cô. Một người con gái mà anh đã dành cả đêm qua để nhớ về. Ran đứng như chôn chân tại chỗ, tự hỏi có chuyện gì với Shinichi. Nhưng cô nhận ra, anh dường như đang có chuyện gì đó, hoặc chuyện cô bỏ đi cùng Hakuba hôm qua.. đã làm anh giận. Nhưng.. vì sao anh lại giận chứ? Ran lắc đầu, có lẽ anh chỉ đùa với cô thôi.

Ran cố gắng bước vào lớp, ngồi xuống và thu hút một cái nhìn từ anh. Nhưng tất cả chỉ có một khoảng lặng khi đôi mắt anh vô tình chạm mắt cô. Nó làm cô khó chịu, cô bất lực. Dù cô có cố gắng bắt chuyện bao nhiêu, cố gắng tìm lí do để nói với anh bao nhiêu, Shinichi vẫn tản lờ đi như không biết. Thái độ lạnh lùng đó làm cô cảm thấy anh thật xa cách.

Buổi học dần đi về phía kết, Ran hi vọng sẽ làm Shinichi nguôi giận. Cô đợi cho anh đứng dậy và đi theo anh. Một đoạn đường sau đó, cô chỉ biết bước theo anh một cách chậm rãi, không nói gì, nhưng cũng không để lạc mất anh.

Chợt Shinichi dừng lại, anh quay lại đánh cho Ran một cái nhìn lạnh căm.

- Em cứ đi theo tôi làm gì thế?

- Shinichi… giận sao?

Ran thì thầm, nhưng nó vẫn vang đến tai Shinichi. Anh mặc chiếc áo khoác của mình vào, định bước đi.

- Tôi là gì mà đòi giận em chứ? Giờ thì em về đi.

- Shinichi..?

Ran ngạc nhiên, nhưng nó chẳng làm Shinichi chú ý, anh vội bước đi. Tránh khỏi Ran, và cả những cảm xúc lợi dụng rỉ giọt.

Chiếc xe phóng nhanh đi, từng đợt gió tràn vào. Lạnh buốt. Nếu em đã không cần đến tôi, vậy thì đừng chơi đùa với tôi. Ran..

Shinichi cười nhạt nhòa. Anh cảm thấy cảm giác làm anh tê liệt.

Ran, đừng bao giờ làm thế với tôi nữa! Không tốt chút nào đâu!

Shinichi cảm thấy miệng đầy khô khốc, anh cố gắng đi nhanh hơn.

………………….

Bệnh viện ngày đầu đông, những người vệ sĩ đứng quây quần trước cửa một căn phòng đặc biệt, không ai được ra vào ngoại trừ bác sĩ. Bên trong, một người đàn ông lặng im trên chiếc ghế nhỏ, khẽ lắc lư thân hình. Đôi mắt ông trũng sâu xuống, mệt mỏi và đôi mắt dường như chẳng biết buồn, trời đã dần tối, ánh mắt trời yếu ớt như một ngọn đèn trước gió phả chút ánh sáng màu cam nhạt vào thành cửa. Ông cứ ngồi đó, im lặng và không nói gì hơn.

Từ bên ngoài, một cô gái khẽ nhìn cảnh đó, không ngạc nhiên. Cũng không có ý định bước vào. Đôi mắt tím khẽ xao động.

Người đó đang ở đó, im lặng, khắc khoải, và ưu t.ư trong nỗi muộn phiền. Đôi mắt ông như thể muốn nuốt chửng cả không gian đó, ông không thể làm gì hơn ngoài việc làm thế này sao?

Một bàn tay khẽ đặt lên tay cô. Ran quay lại, đối diện với một người mặc chiếc áo trắng, đôi mắt khẽ dịu lại qua lớp kính.

- Cô là người nhà của bệnh nhân?

- Cũng không hẳn..

Ran nói nhỏ, nhưng rồi cô lại sửa lại lời nói của mình. Và chính cô cũng không hiểu tại sao.

- Tôi là con gái của ông ấy.

- Chúng ta có thể nói chuyện chứ?

Ran khẽ gật đầu, để lại căn phòng với những người vệ sĩ đang đứng trước đó. Không quan tâm đến nữa. Cô bước theo người bác sĩ, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

Căn phòng làm việc sặc mùi thuốc khử trùng, Ran khẽ lấy tay chạm nhẹ vào mũi của mình, không thích mùi hắc của nó. Cô ngồi xuống một chiếc ghế và chờ đợi người bác sĩ ngồi xuống đối diện mình. Lúc này cô mới nhận ra, trên tay ông là một tập hồ sơ với cái tên rất quen ở ngoài.

- Thật ra là có vài chuyện không ổn với ngài Mori.

Ran cảm thấy bắt đầu hoang mang, có chuyện gì có thể xảy ra chứ? Cô trở nên gấp gáp hơn.

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Vì ông Mori phải lo nghĩ quá nhiều, cộng với tuổi tác đã cao.. lần suy tim lần này ảnh hưởng đến ông. Có lẽ sắp đến ngài Mori sẽ không thể tự đi đứng được. Và nếu chuyện này còn tiếp diễn, có thể ngài ấy sẽ không chịu được và sẽ gây ra nhiều biến chứng hơn. (*đang chém, đừng chém tác giả *)

Những câu từ cứ thế phát ra từ người bác sĩ. Ran cảm thấy tai mình như ù đi. Phủ định toàn bộ những gì mình vừa nghe.

- Khoan, không đúng..

- Cô Mori, rất tiếc.. nhưng sắp đến ngài Mori sẽ không được rời bệnh viện, và cũng không được làm việc nữa. Nếu không.. tôi e..

Câu nói được bỏ lấp lửng, nhưng nó cũng đủ để Ran cảm thấy rối bời trong cảm xúc. Chưa bao giờ cô nghĩ đến việc.. thời gian đã qua đi, và người đó.. người mà cô đáng lẽ phải gọi bằng cha..

- Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ.

Ran lặng đi, cô bước ra khỏi ghế, cố gắng bước xuống hành lang với những ánh đèn hiu hắt. Cánh cửa vẫn đóng kín, một người khẽ cúi đầu khi nhìn thấy cô.

- Chào tiểu thư.

- Tôi có thể vào chứ?

Người đó tránh ra và giữ khoảng cách với cánh cửa. Cô mở nó ra và bước vào thật lặng lẽ, cô nhìn thấy ông đang ở trên chiếc xe lăn, cố gắng chật vật đứng dậy bằng cả hai chân, nhưng ông không thể. Cố gắng kiềm tiếng rên phát ra, bàn tay bấu víu vào thanh giường. Chân ông run rẩy, gần như bất lực, ông ngã xuống. Không suy nghĩ, Ran chạy đến và đỡ lấy ông.

- Cẩn thận..

Ông ngạc nhiên khi nhìn thấy Ran, cô đặt ông xuống giường, đắp hờ lên chân ông một tấm chăn mỏng. Ran ngồi xuống cạnh giường. Nghe cảm xúc mình vỡ ra. Ông nhìn cô, cố gắng kiếm tìm một từ ngữ để chạm đến cô. Và cuối cùng ông cũng có thể nói.

- Con không cần đến đây vì ta đâu.. Ta chưa bao giờ xứng đáng để làm một người cha..

Ông quay đi, để lại Ran lặng đi trên ghế. Cô thấy những giọt nước mắt cứ thay nhau chảy xuống, phẫn uất gạt đi nhanh chúng, Ran cố gắng nuốt lấy những đắng cay, và cả những kỉ niệm dằn vặt cô.

- Cha ơi…

Tiếng gọi làm ông chú ý, rồi ông cảm nhận được một vòng ôm của Ran, nhẹ nhàng.. Đã bao lâu rồi ông không nhận ra… chưa bao giờ ông có thể dành cho cô một cái ôm như thế này?

Đôi mắt ông khẽ dịu dàng, ông khẽ đưa hai bàn tay của mình kéo cô vào sát mình hơn. Vỗ vỗ như vỗ về một đứa trẻ. Môi nở nụ cười, nhẹ như vừa trút bỏ được điều gì đó thật nặng nề trong thời gian qua..
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Shinichi đẩy cửa bước vào, một chút ngạc nhiên.

Một cô gái đang mỉm cười vui vẻ với mẹ của anh. Bà lập tức chú ý đến Shinichi khi anh về, tay khẽ vẫy, Shinichi uể ỏi bước vào. Ngồi phịch xuống ghế, anh bấy giờ mới có dịp quan sát cô gái. Đó là một cô gái trông rất hiền, đôi môi đang nở nụ cười. Trong đôi mắt có những ánh sáng lấp lánh. Cô khẽ chào Shinichi khi nhìn thấy anh.

- Tôi là Asami Kijira.

Cô gái vẫn nở nụ cười. Shinichi cũng chào lại theo thói quen giao tiếp khó bỏ.Mẹ của anh khẽ cười, nhìn anh bằng một đôi mắt sáng.

Tiếp theo sau đó quả là những thời gian mệt mỏi, mẹ anh đi đâu mất, bỏ lại anh với Asami trong cản phòng trống, chỉ có vài tách trà trước mặt, đủ khôn khéo bà muốn gì, Shinichi rủa thầm trong bụng mong cô ấy mau đi dùm. Nhưng trái hẳn với Shinichi, Asami liên tục nói cười, đôi khi chính anh cũng bị cuốn vào câu chuyện một cách vô tình. Cô thật biết cách gây sự chú ý từ người khác.

- Và sau đó.. bạn em đã bảo.. tên theo cô ấy chỉ là một con mèo thôi.

Shinichi khẽ thú vị, nhưng rồi anh cũng không hứng thú thêm nữa, một hình anh Ran khẽ lướt qua, cô ấy cũng có những câu chuyện không đầu không đuôi thế này, nhưng trái với Ran, Asami đầy sinh động, với những nét dịu dàng nổi bật của riêng cô. Ran có một đôi mắt luôn buồn bã, khiến cho người ta tìm đủ mọi cách để đáy mắt cô phải hấp háy niềm vui, còn Asami, cô luôn mỉm cười, đôi mắt long lanh như một đứa trẻ, Ran cuốn hút anh, còn Asami khiến Shinichi khó mà từ chối. Họ khác nhau, nhưng Asami làm anh nhớ Ran nhiều hơn. Lần đầu gặp, nhưng anh thấy được hình ảnh của Ran qua Asami, nó làm anh mệt mỏi hơn anh nghĩ. Vì sao đi đâu anh cũng không thể để mình quên Ran đi và tập trung vào một chuyện khác, dù chỉ là một chút thôi?

- Kijira này, cô có thể về được không? Tôi thấy hơi mệt.

Asami ngừng nói, rồi cô cũng nhận ra sự mệt mỏi của anh, đôi mắt cô khẽ đưa, rồi dừng lại ở cái nhíu mày thật khẽ của Shinichi.

- Vậy lần sau chúng ta sẽ nói chuyện vậy, tạm biệt anh. Anh chào cô Yukiko giúp em nhé.

Asami cười rạng rỡ và đứng dậy. Shinichi nhún vai rồi đi vào phòng bếp, mẹ anh nhìn anh với vẻ mặt không vui vẻ gì, Shinichi tự hỏi có chuyện gì với mẹ anh nữa đây?

- Con đuổi con bé về đấy à?

- Con mệt, mà cô ta là ai mà con phải tiếp chứ?

Bà Yukiko khẽ nở nụ cười châm chọc Shinichi, nó làm anh cảm thấy không tốt về sự việc vừa rồi.

- Con bé dễ thương đấy chứ. Trong tương lai biết đâu sẽ là con dâu mẹ đấy.

- Cái gì? Mẹ đừng nói với con mẹ lại lặp lại trò cũ nhé? Con đã bảo con không cần mẹ tìm một người bạn gái cho con đâu!

Shinichi hơi bực, anh nhớ lại trước đây cũng đã một lần như thế này. Nhưng mẹ anh chẳng hề thấy ân hận, bà chợt nhớ ra một cái gì đó.

- Con cũng đâu còn nhỏ, nên có bạn gái đi chứ. Chẳng lẽ suốt ngày cứ công việc à? Mẹ đôi khi tự hỏi con có cảm giác gì với con gái không đấy.

- Ai bảo không! Con..

Chợt nhận ra mình bị hớ, Shinichi vội im lặng. Yukiko ngạc nhiên vì thái độ của Shinichi. Rồi bà cũng nắm được thóp mà Shinichi bỏ giữa chừng.

- Con thích ai rồi ư?

Câu hỏi bình thường, nhưng nó làm cho Shinichi đỏ mặt, anh cảm thấy má và hai tai mình nóng bừng. Shinichi quay đi khẽ đằng hắng.

- Làm gì có ai! Mẹ toàn tưởng tượng.

- Vậy thì tốt, mẹ muốn nhắc nhở con, đối tượng của con.. không phải là một-người-bình-thường.

Yukiko khẽ nói, đầy chua xót. Nhưng Shinichi không quan tâm, anh hi vọng gì ở cái tên trong tim? Cô ấy thậm chí còn chưa bao giờ nói yêu anh. Vậy thì sao có thể nói là yêu hay không yêu, quen hay không quen, cô ấy chắc xem anh là một người để lau giúp cô ấy những giọt nước mắt, giúp cô ấy khỏa lấp sự cô đơn. Và chỉ thế thôi. Đối tượng của anh, không thể là một Ran, một cô nữ sinh bình thường, sống một mình trong ngôi nhà đơn sơ. Thậm chí anh còn nhận ra, cô còn hư hỏng, và còn muôn trùng thứ khác để vấp vào sự phản đối của mẹ anh. Đối tượng của anh, phải là một tiểu thư, của một tập đoàn nào đó. Có thể giúp anh về tiềm lực sau này của Kudo, chứ không phải là một người để anh yêu thương. Shinichi khẽ cay đắng. Phải, ngay từ đầu dù anh có chọn Ran, nhưng trách nhiệm không cho phép như thế… anh sẽ phải kế thừa tất cả chúng.. Shinichi vùng dậy, thả mình lên giường một cách buồn bã. Rốt cục thì mình nên làm thế nào?

………………..

Ran bóc những chiếc vỏ và thả vào chiếc thùng rác bên cạnh giường. Cô chăm chú nhìn cha mình đang hớp từng muỗng cháo trắng. Ông đôi lúc lại nhìn qua cô, nở nụ cười tươi rói. Trông ông hạnh phúc và đỡ căng thẳng hơn, đã từ lâu Ran không nhìn thấy chúng. Rồi trong bất giác cô cũng mỉm cười.

- Sao con lại cười?

- Không có gì đâu ạ.

Ran đưa tay với lấy chén cháo và đặt nó sang một bên, cô đặt dĩa trái cây vào tay cha cô và đứng dậy.

- Con sẽ đi gặp bác sĩ, tối con sẽ vào đây với cha nhé.

Lúc Ran định quay đi, chợt ông Mori trầm giọng.

- Ran này.

- Vâng?

- Bất cứ thứ gì con muốn, ta sẽ cho con..

Ran khẽ mỉm cười, chỉ cần thế này cô đã hạnh phúc lắm rồi, đâu cần một thứ gì nữa chứ. Nhưng cô cũng gật đầu và ra ngoài.

Ngoài trời, từng hạt tuyết vẫn rơi xuống. Chậm rãi và bình yên. Ran nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên một băng ghế, đôi mắt u hoài. Ran tiến lại gần và đặt tay lên vai cô.

- Sao cô lại ngồi đây? Trời lạnh lắm.

Đôi mắt cô ấy khẽ nở nụ cười, Ran bị cuốn theo nụ cười ngời sáng đó.

- Tôi muốn ngồi đây thôi.

Ran cũng không hỏi gì thêm, cô định qauy bước đi thì nhận ra từ xa một người đang tiến đến, một người quen, cô nhận ra thân hình ấy, những hạt tuyết bám trên áo khoác của anh.

Ran nhìn thấy Shinichi, chính anh cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

- Ran? Em làm gì ở đây?

Asami ngạc nhiên khi nhận ra hai người quen nhau. Shinichi ngạc nhiên khi thấy Ran không nói gì. Cô đột nhiên thấy hàng ngàn câu hỏi đang đặt ra, Asami là ai? Vì sao họ lại.. nhưng rồi nó cũng nhanh chóng qua đi, để lại một lớp mặt nạ đang mỉm cười trên gương mặt cô.

- Sao Shinichi lại đến đây?

Shinichi liếc nhìn sang Asami, mẹ anh nói Asami bị cảm gì đó phải đi khám, nên nhờ anh đến đón. Nhưng chợt anh không muốn giải thích với Ran, cô không là gì để hỏi câu hỏi ấy. Cô ấy sẽ không nên .. quan tâm đến anh như thế này nữa. Anh không muốn tự tạo cho mình niềm tin, rồi lại vùi dập niềm tin ấy.

- Asami là hôn thê của anh.

Asami ngạc nhiên hơn, chính cô cũng không hiểu vì sao anh lại nói thế, nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ, cuối cùng anh cũng cho cô một địa vị trong trái tim mình. Ran mở to đôi mắt màu hồ thu, trong đáy nước một cái gì đó long lanh xao động. Cô đặt tay lên ngực mình, khẽ nghe con tim thổn thức. Shinichi không nhìn Ran, anh cúi xuống nói với Asami.

- Chúng ta về đi, mẹ anh đang chờ.

Asami vui sướng đứng dậy, để lại Ran dưới trời tuyết. Họ đi, bỏ lại cô đứng đó nhìn theo, vô vọng, lạc lõng. Từ đâu một hạt tuyết khẽ vương trên đôi mắt thạch anh..

………………

Hakuba bước vào căn phòng của bệnh viện, cha anh đang ăn một dĩa hoa quả, bên cạnh là Ran đang nhìn ra cửa sổ, đôi khi liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm nhịp tích tắc trên nền. Hakuba ngồi xuống:

- Ran, em mệt rồi đấy, hay về nhà đi.

Lời nói của Hakuba không thể kéo Ran khỏi dòng suy nghĩ của mình, Ran thở dài mệt mỏi. Cô lại trở về với chu trình vô định hình của mình, ông Mori lắc đầu với Hakuba. Giọng ông thật nhỏ.

- Ba ngày rồi Ran cứ trông như người mất hồn, ta hỏi gì cũng không chịu nói. Có vẻ con bé có chuyện gì đó.

Hakuba tạm dẹp chuyện Ran qua một bên, anh lấy ra một tấm thiệp. Bên trên thắt một chiếc nơ màu đỏ.

- Tập đoàn Kudo vừa gửi đến, mời đi dự tiệc đính hôn.

- Đính hôn? Theo ta nhớ nhà đó chỉ có một tên quý tử thôi mà.

Ông Mori đùa cợt và cầm tấm thiệp lên, ông biết chắc cuộc hôn nhân này là vì cái gì, lúc nào cũng là như thế, quá lâu trong nghề để nhận ra sự khôn khéo của người bạn cũ nên ông Mori không bàn luận gì thêm. Nhưng cái họ Kudo vô tình đánh động Ran. Cô ngạc nhiên, vội lấy nó từ tay cha mình, hai cặp mắt ngạc nhiên nhìn Ran đọc chăm chú tờ giấy.

Tiệc đính hôn.. Shinichi Kudo và Asami Kijira..

Ran nghe nước mắt cứ thế tràn ra, cô gạt đi chúng. Rất nhanh và vội vã.

- Anh, cho em đi đến đó được chứ?

Hakuba nhìn thấy thái độ của cô, ngạc nhiên có, lo lắng có, anh chợt nhận ra.. cái tên Shinichi Kudo có ý nghĩa rất lớn với cô em gái của mình.

- Em thật sự muốn đến đó sao?

Ran chầm chậm gật đầu…

Một vài kỉ niệm khiến cô nghe tim mình nghẹn đắng. Anh yêu cô ấy sao? Asami.. Có phải không? Này Ran.. khi nào cần một chỗ dựa.. cứ dựa vào tôi.. được không?

Một sự nồng nàn vương trên môi cô, và rơi xuống kết tinh thành chuỗi cảm xúc chẳng nói được thành lời.. Shinichi… anh đã hứa..

Những nụ hôn, cả hơi ấm và hương da thịt vẫn còn vương trên mái tóc, sau cùng.. chỉ còn một câu hỏi.. mà người giải đáp được nó.. lại chẳng có ở đây..

Sóng dậy… Mặt biển đêm gào thét.. Êm ả mà lạnh lẽo…
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Ran ngồi trên chiếc giường quen thuộc, những cơn gió lạnh ùa về trong hơi thở làm đôi vai cô khẽ run lên, co chân và tựa mình trên đầu gối, một chút hơi ấm từ chiếc váy dài mà cô đang mặc khiến cô chẳng thấy khá hơn chút nào. Tiếng động từ bên ngoài cửa làm Ran chú ý, Hakuba văn tay cửa và vào phòng, đôi mắt anh báo hiệu cho cô một ngầm ý. Thả mình ra cố gắng hít thở sâu nhưng không khí tràn vào cô chẳng bao nhiêu...

Một sự nghẹn ngào làm cô chẳng thể nói hay hít thở, nó làm cô khó chịu, bởi lẽ chẳng có khi nào cô có thể dừng việc nghĩ ngợi, và tập cách đối diện với một sự thật nào đó khi cô đến buổi tiệc muộn. Đó là một trò đùa thôi mà, nếu người đứng bên anh không là cô, thì cô sẽ có cảm giác như thế nào?

Sẽ có cảm giác gì được chứ... Shinichi có người mà anh sẽ yêu suốt cuộc đời này... vậy thì cô nên chúc phúc cho anh chứ, nhưng những gì mà cô đang cảm nhận được làm cô chẳng thể chúc phúc nổi cho anh được nữa, không lẽ cô ích kỉ như thế sao? Đến mức bây giờ, cô ước mình có thể dành lại anh từ tay cô ấy.

Hakuba quay lại nhắc nhở Ran khi cô đột nhiên đứng lại trên hành lang khách sạn, không gian tràn ngập sắc màu, những lớp ánh sáng màu vàng tỏa dịu trên những căn phòng mà cô đi qua.

Những vòng hoa, cả những sự trang trí đều tinh tế và hấp dẫn ánh mắt người xem. Mùi hương ngào ngạt vang đến cô, quyện vào cô một cảm giác không vui vẻ. Nó khiến cô muốn quay về, trong kia, sẽ là thứ cô không hi vọng được nhìn thấy.

- Em muốn về sao?

Ran giật mình, cô ngước lên thì bắt gặp ánh mắt Hakuba đang nhìn mình, cô lắc đầu. Cô muốn về, nhưng hành động thì lại ngập ngừng. Không thể dứt khoát với chính bản thân mình, cô đành buông xuôi theo những rối reng trong đầu lúc này. Bước vào căn phòng đóng kín im ỉm.

Tiếng nói cười khiến không gian ồn ào đến khó tin. Ran cố gắng hòa vào dòng người xô vồ, tách mình ra khỏi ánh đèn trắng sáng tỏa xuống sân khấu. Một chiếc bánh và một tháp rượu cùng với vài người đang quây quần quanh nó.

Asami đứng đấy, kiêu sa, dịu dàng. Từ cô toát lên một vẻ đẹp đằm thắm mà Ran sẽ chẳng bao giờ chạm đến được. Cô mỉm cười í nhị với những câu nói bông đùa, càng như thế, cô càng so sánh mình với Asami, và cô thấy tự ti thêm về chính bản thân mình. Cô ấy xinh đẹp, lại rất hiền... Cô ấy khác với Ran, một người luôn làm anh khổ tâm..

Shinichi?

Ran đưa mắt theo thói quen, cố tìm một hình bóng quen thuộc trong những con người hoàn toàn xa lạ. Và cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh, bên cạnh một góc tối, đôi mắt dõi theo những vị khách với một ánh mắt vô cảm. Ran thấy trái tim mình loạn nhịp, hơi thở cứ thế dần gấp gáp hơn.

Shinichi ở đó, một Shinichi mà cô bất cứ khi nào cần cũng có anh ở bên cạnh, một Shinichi làm mọi chuyện vì cô, một người luôn cho cô một bờ vai khi cô cần, một người cả chính bản thân mình cũng bỏ mặc.. một người trao cô những cảm xúc không thể quên.. là điểm tựa mà cô luôn bám vào.

Shinichi lướt qua cô, không chú ý xung quanh và bước lên lễ đài. Bên cạnh người vợ tương lai của anh.. Asami..

Ran nhận ra một giọt nước mắt tràn lên khe khẽ, rồi hòa theo những tiếng vỗ tay không ngớt từ hai bên, tiếng huýt sáo, tiếng cười nói, cả nụ hôn họ trao nhau. Tất cả chúng đều nhạt nhòa đi, ánh mắt cô không còn đủ can đảm để nhìn theo chúng nữa. Chỉ còn lại cảm xúc để lệ có thể tràn ra khỏi khóe mi.

Từ đầu phải chi đừng quen nhau...
Để mãi không cần phải rơi lệ vì nhau...
Vì sao sau một lần gặp gỡ..
Người ta lại có thể gây tổn thương nhau nhiều đến thế?



Ran cố gắng quay đầu bước đi, nhưng không thể, hay chưa thể. Tiếng nức nở của cô làm xung quanh vơi bớt chút ồn ã, Hakuba lặng lẽ đặt tay vào tay cô, kéo cô ra khỏi đó. Nhưng ánh mắt Ran ngập ngừng, cô đứng giữa lòng tiệc, đối diện với người đang chăm chú quan sát cô. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, ánh mắt có chút không hiểu. Ran cảm thấy cảm xúc khiến mình muốn điên lên, cô không muốn anh nhìn thấy cô khóc, không hề.

Cô gắng nuốt lấy những nghẹn đắng vào trong, cô để ánh mắt anh tràn vào khoảng không nồng nàn mà cô trao anh, Shinichi... Shinichi... Tim cô khẽ gọi, môi cô cũng mấp máy, nhưng có vẻ anh không thể làm gì được nữa rồi. Asami kéo anh lại, làm đôi mắt anh rời khỏi cô, rời khỏi tất cả những nồng ấm từ cô. Ran cười chua xót, phải rồi.. đây mới là sự thật, chứ không phải là khoảng không ngụy tạo nảy giờ. Một ai đó đặt vào tay cô một bó hoa, hoa hồng, nức hương.

Ran bối rối nhìn Hakuba, phải rồi. Cô phải đưa nó cho Shinichi chứ nhỉ? Cùng với một lời chúc phúc... Hakuba kéo nó ra khỏi tay cô, nhưng rồi Ran không để anh làm như vậy. Ran cố gắng bước đi, nếu họ nhìn thấy cô khóc lóc vì anh.. thì họ sẽ bàn tán về người vợ tương lai của anh.. Và chúng ta.. hãy xem như chẳng quen biết nhau..

Và anh đứng đó, cách xa em vạn dặm...
Một phút rối lòng, một chút cảm xúc vương trên mi..
Em sẽ không khóc đâu.. những lần không có anh bên cạnh..
Bởi vì sâu thẳm trái tim.. Em vẫn muốn anh có được.. hạnh phúc..



Ran bước đến gần Shinichi, cô bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Vì sao cô không mặc kệ nó đi. Tại sao cô không quay đi và đừng bao giờ đứng lại nữa.. Vì sao chứ? Bước đi nặng nề hơn, cả những hơi thở cũng khó khăn hơn. Ran bước lên bục. Nâng bó hoa đặt vào tay Asami. Tất cả đều nín thở nghe cô nói, nhưng Ran không đủ khả năng để phát âm chính xác, cô để cho tiếng mình khàn đục đi.

- Chúc hai người hạnh phúc.

Shinichi im lặng, sững sờ. Ran nhận ra mắt mình mờ dần, cô cố gắng quay lại và bước đi. Thật nhanh, mặc kệ những tiếng bàn tán sau lưng. Họ muốn biết lí do cô ở đây. Cũng muốn biết cô là gì của Shinichi.

Đề tài đó được các nhà báo khai thác một cách tối đa, nhưng sự việc khiến họ không thể đuổi kịp bước chân cô. Shinichi vội vàng bước đi, lẩn qua những hàng người, để lại Asami nhìn theo với hàng ngàn câu hỏi.

Ánh mắt Ran, làm anh không thể ngừng lại.

Ánh mắt Ran.. khiến anh phải đuổi theo cô..

Ran chạy đi, cố gắng không nhìn thấy một ai. Từ đằng sau, Hakuba kéo cô lại, bắt cô đứng yên. Những giọt nước mắt không rơi nữa, chỉ còn một khoảng lặng giữa cô và anh.

- Ran, em sao thế?

Ran không trả lời, cô nên trả lời gì nữa đây.

Hakuba kéo cô sát vào mình, để hơi ấm của anh khiến cô nguôi ngoai lại. Anh khẽ vỗ lưng cô, như một cách khích lệ.

- Khóc đi em, và sau đó chúng ta sẽ cùng về nhà nhé?

Ran im lặng, cô quay sang, bắt gặp Shinichi đang đứng cạnh một bờ tường. Cảm xúc vỡ ra, cô muốn hét lên, anh là đồ dối trá.. tất cả những gì anh trao cho cô, giờ đổi lại chỉ là một tấm thiệp mời vô nghĩa! Shinichi tiến lại gần, gạt Hakuba ra khỏi Ran.

- Đừng động vào cô ấy.

Hakuba tách ra khỏi Ran, cô nhìn Shinichi, nhận ra anh đi theo cô nảy giờ. Cô quay đầu, cố chạy khỏi anh.

- Khoan đã! Rannn.....

Shinichi cố gọi với theo. Anh chạy theo cô, để níu giữ một cái gì đó. Hakuba nhìn theo cảnh đó, im lặng. Hai người mãi chẳng thể có kết quả gì đâu..

Màn đêm trãi dài vô tận, dâng lên thành một vũng trong đôi mắt màu hồ thu, nước mắt cứ thế trào ra. Shinichi bắt kịp cô, bắt cô đứng lại. Anh nhìn vào mắt cô, gằn cô xuống.

- Ran! Tại sao em lại chạy đi?

- Buông tôi ra..

Ran nói nhỏ, hết sức lực. Shinichi ngạc nhiên, anh thả nhẹ tay cô, cố gắng nhìn vào đôi mắt đang trầm xuống của cô.

- Ran..

- Đừng gọi.. Cái tên đó.. không phải muốn gọi là gọi..

- Anh đã làm gì sai ư?

Shinichi bật ra câu hỏi. Nó làm Ran nhìn anh.

- Anh không làm gì sai ư?

- ...

- Asami là gì của anh?

- ...

- Shinichi.. tôi đã có câu trả lời cho mình rồi...

Shinichi đứng như chôn chân xuống đất, Ran không kinh ngạc, cũng chẳng cần chạy trốn, nước mắt cứ thế tuôn trào. Gió khẽ lướt qua gò má của cô, để lại trên nó một nụ hôn phớt.

Ước gì những gì em suy nghĩ có thể được anh biết đến...
Để thôi một lần bật khóc vì anh...
Trong đêm lạnh vẫn khát khao một lần nhìn thấy..
Bởi trong lòng em... có cái gì đó gọi là tình yêu..



Ran tiến lại gần Shinichi, ôm lấy anh. Shinichi ngạc nhiên khi nhận ra mùi hương quen thuộc của cô, nó làm anh bần thần, bàn tay khẽ chạm vào cô. Anh kéo cô vào lòng, ôm thật khẽ. Họ cứ ôm nhau như thế, không quan tâm đến xung quanh, cho đến khi Shinichi nhận ra, Ran tách ra khỏi anh, để lại một cái nhìn thật buồn.

- Thật sự.. ngay từ đầu.. em không nên như thế này... đúng không Shinichi?

Shinichi nghe tim mình nhói đau khẽ. Rồi chậm chạp, Ran cúi xuống chạm vào đôi chân sưng tấy của mình.

- Đáng lẽ em không nên đến đây... mới phải.. nhưng biết sao được... có những thứ đâu phải em muốn là được chứ..

Ran mỉm cười, cố gắng đứng dậy. Cô nhìn thấy Hakuba từ đằng xa, im lặng gật đầu.

- Anh ấy đến rồi, em phải đi thôi.

Shinichi nhận ra Ran quay đầu định bước đi, anh khẽ kéo bàn tay cô lại. Nhưng Ran chỉ nhìn anh một đôi mắt vô thần.

- Buông em ra đi, nếu ai đó thấy chúng ta thế này thật không hay chút nào.

- Ran.. em là gì với Hakuba?

Ran quay lại nhìn anh, đôi môi cong lên thành nụ cười.

- Anh ấy là gì của em.. có quan trọng đến thế với anh không?

Shinichi buông tay cô ra, để Ran bước đi. Anh nhận ra với Ran.. giờ có lẽ anh không thể níu kéo được nữa rồi..

- Ran Kisaki!

Ran dừng lại. Không quay đầu nhìn Shinichi.

- Shinichi Kudo... hãy gọi em là Ran Mori........
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Shinichi kéo những tập tài liệu về phía mình. Vẫn còn chút dư âm của buổi nói chuyện hôm qua.

- Lấy Asami, ta sẽ giao cho con Kudo.

Đôi mắt rắn rỏi dừng lại ở đôi mắt của Shinichi, không gượng gạo. Cũng chẳng có tình cảm nào.

- Trước sau gì cũng sẽ như thế, tại sao nhất định phải là Asami?

Shinichi trả lời, anh muốn xây dựng nó theo cách của riêng mình, đó là lí do lớn nhất khi quay về đây, vì anh biết một ngày nào đó, anh sẽ được tiếp quản tất cả chúng.

- Không có tình cảm trong thương trường đâu, chúng ta cần đối tác, và chỉ thế thôi.

Ông lạnh nhạt, Shinichi im lặng rồi bỏ đi.

Như lời ông hứa, tất cả những địa vị lớn nhất của Kudo đang nằm trong tay anh. Và bây giờ, anh sẽ không cần phải thông qua ai khi làm việc nữa. Asami từ bên ngoài bước vào, trang nhã và tươi tắn, cô cầm trên tay một cành hoa lan, mùi hương dịu dàng thoảng qua nơi Shinichi đang ngồi. Chào Shinichi, cô căm cành lan vào một chậu gần đó. Lặng nhìn màu tím của nó, Shinichi thở dài.

Vẫn còn chút hơi ấm vọng trong từng hơi thở. Những kỉ niệm mờ nhạt với nụ cười của cô gái có đôi mắt màu thạch anh. Mập mờ, khắc sâu vào tâm trí. Câu nói sau cùng của cô.. Ran Mori? Cô ấy nói vậy là có ý gì, cô ấy sẽ lấy Hakuba? Anh có nên vui không đây.

Có nằm mơ anh cũng không ngờ đột nhiên Ran lại xuất hiện ở nơi đó. Và càng không ngờ, cô lại làm anh khó chịu đến thế này. Nếu đã quyết định bước đi.. anh sẽ không thể quay đầu nhìn lại được nữa.

Từ sau hôm ấy, Ran bốc hơi và không có tin tức gì cả. Anh đôi lúc có lướt qua nơi cô đã từng sống, nhưng anh không nhìn thấy cô. Và cô dường như chưa từng tồn tại trên thế gian này. Những nơi cô hay đến, những nụ cười, những cái nhìn đau buồn.. Tất cả chúng đều không còn ở cạnh anh nữa.

Công việc thì vẫn nhiều như thế, và vù đầu vào nó khiến anh chẳng có thời gian mà nhớ về cô nữa, nếu là trước đây.. chắc anh sẽ điên lên và không ngừng tìm kiếm, nhưng Ran cũng có nơi dành riêng cho cô ấy, làm sao anh có thể chen chân vào được nữa.

Giọng Asami kéo anh quay về với thực tại. Cô ngồi cạnh anh, nhẹ nhàng hói

- Chúng ta đi ăn nhé, anh không thể ngồi mãi thế này được.

Gượng đứng dậy ra khỏi bàn, Shinichi bước đi theo Asami. Họ chọn một quán ăn nhỏ cạnh công ti để Shinichi có thể quay về nhanh chóng. Không gian ngào ngạt hương gió biển đưa vào. Shinichi ngồi nhìn biển qua ô cửa kính. Mờ căm và trầm lắng, dường như anh hình thấy một cô gái đang lướt qua, bóng hình quen thuộc, cả mái tóc cũng có màu trời đêm. Shinichi chạy ra, cố gắng chạy theo nó. Nhưng khi anh chạm tay vào được, không phải cô.. Đó là một người khác, Shinichi vội xin lỗi, thất thểu bước vào lại nơi Asami đang ngồi.

- Anh quen cô ấy à… hay anh đang tìm ai?

- Không, anh nhầm người thôi.

Shinichi lãnh đạm, quay về với thường ngày. Liệu Asami có yêu anh không? Hay cô chỉ muốn lấy anh đơn giản là vì anh là Shinichi?

Nghĩ đến đó, Shinichi ghét cái quyền lực của mình quá, phải chi anh là một con người bình thường.. và anh có thể làm nhiều điều hơn thế này chăng? Anh sẽ không cảm thấy quá hối hận như thế này…

Cười chua xót, chợt anh thấy nhớ một mùi hương..
…………………

Người phụ nữ tựa mình trên ghế, khách sạn sáng đèn và những nhân viên phục vụ khẽ nhắc nhở người ra mời bà dùng trà. Từ bên ngoài, một người bước vào. Vest đen, cùng sơ mi màu trắng. Ánh mắt dừng lại ở người phụ nữ, đẹp sắc sảo. Đôi mắt có màu xanh biếc. Anh khẽ chào.

- Cô có phải là luật sư Eri Kisaki?

- Vậy có vẻ tôi tìm đúng người rồi.

Bà Eri đứng dậy, lồng tay vào tay của người đối diện. Có cái gì đó khiến anh hơi chùn lại, người phụ nữ này có cái gì đó khá quen thuộc.

- Sao không ngồi xuống đi, và cho tôi biết lí do của cuộc hẹn này.

Anh ngồi xuống, đối diện với đôi mắt đang dò xét mình nảy giờ.

- Sắp tới tôi có một dự án mới, và đây là trình tự pháp lí. Tôi muốn nghe sự t.ư vấn từ bà, để có thể thông qua nó.

Eri lướt trên những tập hồ sơ, có một người luật sư khác đã làm chúng, nhưng dường như anh vẫn chưa tin tưởng lắm. Trả nó về cho Shinichi, bà khẽ nhấp li rượu của mình.

- Theo tôi, tất cả chúng đều hợp pháp.

Rồi bà nở nụ cười, tự tin nhưng vẫn có gì đó chất chứa thật buồn. Nó làm anh nhận ra, anh đang liên tưởng đến ai…

- Ran..

Shinichi không ngăn nổi mình nhớ ra cái tên đó, anh nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để người phụ nữ kia nghe được, nhưng bà chỉ lặng im trên ghế, không nói gì. Cái tên có sức lay động, nó làm bà nhớ.. Đứa con gái của bà. Kiềm chế được cảm xúc luôn là điểm mạnh của bà. Và nó ngăn bà tỏ thái độ cho anh nhìn thấy.

- Nếu xong rồi, tôi còn có việc khác.

Eri đứng dậy, ra khỏi nơi đó. Bà không liên lạc với Ran đã hơn mười năm, liệu cô có còn nhớ đến bà không? Cô có sống hạnh phúc không?

Shinichi nhìn theo bóng dáng bà ra khỏi cửa không nén được tiếng thở hắt ra. Chẳng lẽ ở ai, anh cũng bắt gặp được hình bóng của cô sao..

………………………

Shinichi đi dọc theo bờ biển, những hơi muối vẫn ngào ngạt như thế. Biển đêm êm dịu và xô vồ, những cơn sóng nhẹ cứ thế liếm láp chân anh. Không hiểu sao anh cứ muốn đến đây, và nó làm anh không thể dừng lại. Anh cứ có cảm giác sẽ lại được gặp cô ở đây. Mà chính anh cũng không hiểu tại sao.

Bờ biển trãi rộng với những tiếng cười nói, một buổi tiệc gì đó đang diễn ra trên bờ cát thì phải. Shinichi không quan tâm mấy, cố gắng bước đi. Và đôi mắt anh dừng lại ở một gò đá, cao bật hẳn lên với xung quanh. Đầu cơn gió, một mùi hương theo gió thoang thoảng.

Trên gò đá, một cô gái đang ngồi. Đôi mắt dâng đầy những vì sao lấp lánh.

- Ran?

Lần này, không nhầm. Ran quay lại, đối diện với anh.

Shinichi dừng lại một giây ở đôi mắt ấy, nó không giống như ánh mắt nồng ấm mà anh đã từng thấy. Nó giống như một người xa lạ, đột nhiên nghe thấy tên mình từ miệng của một kẻ xa lạ khác.

- Shinichi.. Kudo?

Cô ngạc nhiên, rồi bước xuống nền cát. Trong đêm tối, chỉ còn nhìn thấy ánh mắt cô, một sắc thạch anh mà không ai có thể có được, màu sắc hòa quyện vào nhau, hòa với màu đêm đen.

- Ran.. là em sao?

Shinichi ngỡ ngàng, nhưng Ran không cho anh nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào. Công việc làm cô mệt mỏi dần, và cũng chính lúc cô không muốn gặp anh, chính lúc cô quyết định dẹp anh sang một bên để tập trung hơn vào tất cả những gì mà mình cần phải làm. Thì anh lại xuất hiện.. và làm cô thêm xao động.

- Anh vẫn ổn chứ?

Câu nói làm Shinichi im lặng. Vì sao Ran lại trở nên thế này.. có phải vì anh không? Giây phút ấy, anh ước mình chưa gây cho cô nhiều tổn thương đến thế.

Từ đằng sau, một người chạy ra, cúi đầu trước cô.

- Thưa tiểu thư, tất cả đã chuẩn bị xong.

Ran phẩy tay cho người đó đi vào, rồi để mình rơi vào trong đôi mắt của Shinichi. Cô chợt nhận ra, anh vẫn không hiểu những gì mà mình muốn nói. Cô đưa bàn tay của mình ra, như muốn anh bắt vào đó.

- Tên của em, là Ran Mori.. con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Mori tại Nhật, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau. Em mong một sự hợp tác vui vẻ giữa chúng ta.

Shinichi ngạc nhiên, Ran không phải là một cô gái sống nơi khu nhà bình dân ư? Ran không phải một người làm việc cả ngày ở tiệm cơm nhỏ để kiếm vài đồng tiêng trang trải mọi thứ ư? Ran không phải là Ran mà anh quen biết sao? Vì sao cô lại trở thành đối thủ của anh?

Bàn tay anh cố gắng ép mình chạm vào tay cô. Anh nhận ra một cái siết nhẹ từ cô.

- Ran Mori ư?

Ran cười, cố gắng rút khỏi bàn tay anh. Cô quay về với những ánh đèn hào nhoáng nơi cô phải tập làm quen. Vì sao ư? Vì từ giờ… cô không được phép có tình cảm với anh nữa.

Vì sao ư? Vì Ran Mori mới là tên mà cô thừa nhận.. Và tập đoàn Mori.. luôn là đôi thủ của Kudo trên thương trường…

Sau tất cả những vết thương..

Con người ta sẽ tự mình đứng lên..

Dù nó mất thời gian bao lâu đi nữa..
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Lắc li rượu còn sóng sánh những sắc đỏ thắm, Ran khẽ đắm chìm trong những cảm xúc từ hơi men rượu đem lại. Một cảm giác ngây ngất, và sau đó là một chuỗi nồng nàn kết tinh thành một làn gió nhẹ thoảng qua quầy bar. Tối tăm và ẩm thấp, một hơi lạnh từ hơi thở làm Ran giật mình. Choáng váng, cô đặt một tờ tiền trên bar, cố gắng thoát khỏi những cảm xúc bất trị. Quần quật với những bon chen mới, làm Ran ngộp thở. Trước đây, cô chưa từng biết đối diện với một đối tác, phải mỉm cười, phải thuyết phục họ thậm chí là nhún nhường. Trước đây, cô chưa từng hiểu cảm giác phải làm mọi thứ để đạt được một điều là gì. Còn bây giờ, cô không tin mình có thể thất bại ở bất cứ dự án nào. Tất cả chúng là một chuỗi ngày cố gắng, của từng cá thể trong công ti. Cô không thể dành giật gì ngoài trừ những hậu thuẫn.

Ngày gặp anh, cô vẫn còn nhớ.

Nhưng nó chỉ dừng lại ở nhớ về mà thôi. Cô không thể nói với anh, cô khó chịu thế nào được. Cơ bản, có lẽ cô sợ mất đi một người để cô tựa vào. Và có lẽ chỉ dừng ở đó thôi, anh- chỉ có thể là một người bạn- không có ngoại lệ.

Ran vòng tay ôm lấy thân thể mình, trời đêm như một tấm màn nhung huyền với những vệt dài lấp lánh của ánh trăng. Con đường tối mù mù, nhưng nó không làm cô sợ hãi. Tra chìa khóa vào ổ, Ran ngồi vào xe, vẫn đủ tỉnh táo để có thể tự lái xe về nhà. Cuộc sống không phải là một thứ cô có thể hưởng thụ thành quả, mà là chật vật với những cảm xúc, với những công việc, mà kết quả chỉ là thành công, và không đánh mất kì vọng của một ai. Đó là tất cả những gì ngự trị trong trái tim cô.

Thư thái rẻ xe vào nhà, Ran bước xuống, cố gắng tìm đến ánh sáng từ căn biệt thử phả ra, cái bóng liêu xiêu ngồi trước máy tính. Tiếng gõ cứ thế vang lên, lách cách. Một cái nhíu mày rất khẽ, Ran nhận ra có người đang lại gần mình. Cô quay lên, đôi mắt Hakuba dừng lại ở đôi mắt cô, như cố gắng nhìn sâu qua đôi mắt màu thạch anh, tìm chút thứ gì đó gọi là đam mê. Nhưng không, nó vẫn long lanh như thế, và tràn đầy những quyết tâm, những sự mệt mỏi tích tụ dần qua hàng đêm.

- Em nên đi ngủ sớm đi.

- Có lẽ.

Ran trả lời cộc lốc, cô quay ghế, tiếp tục với vấn đề đang làm cô điên đầu, một vài sản phẩm được bày bán với nhãn hiệu của Mori. Và chúng không có xuất xứ cụ thể, nó làm vài tháng gần đây, công ti sụt giảm liên tục về danh tiếng. Và cô không thể ngủ khi mà tất cả bộn bề thế này. Cô khẽ gõ, không quan tâm đến ánh mắt lo lắng của anh.

- Ran, em đang cố làm gì thế? Chứng tỏ điều gì?

Ran không nói, cô chỉ lẳng lặng nhìn cánh cửa khép lại. Mặt trời tỏa bóng mờ trên khung của, hừng đông. Một lớp bụi phóng thích từ sau những ngọn núi, như muốn ngoi lên, nuốt trọn bầu trời màu xanh nhạt. Ran cảm thấy mí mắt nặng như chì, hai đôi bờ mi run lên sau mỗi lần gắng gượng mở mắt. Nhưng cô không quan tâm, cô không muốn mình nằm ngủ. Vục mặt vào làn nước lạnh buốt. Ran thay vội chiếc áo, không quá cầu kì, nhưng cũng đủ làm cô trở nên khác hôm qua.

Bước nhanh, những tiếng lộc cộc cứ thế vang lên khiến bất cứ một ai cũng phải quay lại nhìn, và khẽ cúi đầu chào cô. Một cô gái- trang phục màu đen, mái tóc được bối gọn, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói vững vàng. Cô là hiện thân của sự hoàn hảo tuyệt đối.

Một bản kế hoạch được đưa ra khi cô bước qua, Ran đưa nó cho một ai đó, để tiếp tục chuyền đi sang bộ phận khác. Một cô gái bước lại gần, lướt nhanh đôi mắt trên những trang giấy trắng tinh.

- Thưa giám đốc, hôm nay sẽ kế hoạch có vài thay đổi, người của Saku muốn dời lại cuộc gặp mặt vào ngày kia. Bảy giờ sẽ là cuộc họp, chín giờ là cuộc trả lời phỏng vấn. Hơn mười một giờ, là cuộc gặp mặt với luật sư. Hơn bốn giờ, là cuộc hẹn với ngài Kudo.

- Kudo?

Ran hỏi lại, ngạc nhiên.

- Vâng, vài ngày trước tôi có nhận được điện thoai. Nhưng lúc đó giám đốc đi vắng.

- Vì sao lại muốn gặp tôi?

- Ngài Kudo không nói rõ, chỉ là hẹn gặp bàn về dự án thầu mới.

Ran cân nhắc, trong một thoáng, thư kí tưởng cô không đồng ý, đôi mắt cô cứ lạc lõng ở một khoảng không, hệt như những lúc cô nổi giận, trong công ti, không ai là không sợ đôi mắt ấy. Nhưng chợt gương mặt ấy thoáng vẫy vùng, khỏi những cảm xúc. Cô nói nhanh, và bước đi vào phòng họp.

- Được rồi.

…………………….

Khách sạn về đêm, lấp loáng những ánh đèn nhạt. Shinichi bước vào, nhìn quanh để chắc chắn mình không đến muộn. Anh đã hẹn Ran, không biết vì sao, anh lại muốn gặp cô. Nên cả tháng qua, gần như anh chỉ quan tâm đến những dự án có sự tham gia của Mori. Và cuối cùng, có lẽ cô sẽ chấp nhận lí do vớ vẫn này để gặp anh mà không có sự tránh né.

Shinichi ngồi xuống, đôi mắt nhìn ra cảnh quang trước mặt. Sau lớp kính là một dãi ngân hà lập ngược dưới đất. Những nền đen chỉ góp phần tô điểm thêm cho những ánh sáng leo lắt. Đẹp rực rỡ.

Thời gian cứ thế trôi qua, anh biết chưa đến giờ hẹn, nhưng anh vẫn muốn đến sớm.

Từ sau lưng, tiếng động của đôi giày cao gót làm anh chú ý.

Quay lại, sững sờ.

Là Ran, một cái nhìn quen thuộc, những sự ngại ngùng đã không còn, thay vào đó là một cô gái khác, với cái nhìn tự tin, đôi môi khẽ nở nụ cười khi đối diện với anh. Tay cô đưa ra, như muốn anh bắt vào đó. Nhưng Shinichi lại muốn từ chối cử chỉ ấy. Anh không muốn xem cô là một-người-cạnh-tranh.

Ran không quan tâm đến thái độ của anh. Lặng lẽ ngồi xuống.

- Hai vị dùng gì.

Shinichi đưa menu cho Ran, nhưng cô lại hờ hững nhìn quanh cảnh bên ngoài. Anh đành tự quyết, ngay khi cô gái phục vụ chuẩn bị đi. Ran nói nhỏ.

- Thêm một cocktail Mojito

Đợi cô ấy đi xa, Shinichi mới hỏi.

- Em thích Cocktail bao giờ thế?

Như đợi chờ chút phản ứng, nhưng Ran chỉ đáp lại anh vỏn vẹn vài câu. Như không muốn kéo dài vấn đề này thêm nữa.

- Vì sao anh lại muốn gặp em?

- Ờ thì.. anh muốn..

Shinichi chợt thấy không thể nói thành lời. Một nụ cười nở trên môi Ran. Cô làm anh ngạc nhiên khi thấy sự đối đãi đặc biệt từ đôi mắt cô. Say đắm. Hoặc là từ cô toát ra một sự quyến rũ kì lạ mà trước đây anh chưa nhìn thấy bao giờ. Nó làm anh không còn là anh. Cô gắng thoát khỏi nó, Shinichi chợt cảm thấy khó chịu, như thể tiếc nuối nụ cười kia.

Đồ ăn được bày biện trên bàn.

- Về dự án mới đúng không?

Shinichi lẳng lặng quay đi, anh đã hi vọng, Ran sẽ không quá nghiêm túc thế này. Sau một chút sự thất vọng ban đầu, anh vẫn giữ nụ cười của mình như lúc mới vào.

- Đúng là vì nó, em đã nói chúng ta sẽ hợp tác mà.

- Em đã xem nó. Hãy nhường nó cho em đi.

Ran với lấy cốc của mình, nhấp môi. Shinichi nhìn cô, nếu là cô- anh không muốn tranh giành chứ đừng nói là nhường. Thế nhưng, đó là tình cảm. Anh đến để hợp tác, chứ không phải là giành giật nó hay để cô độc chiếm nó. Nếu cô nghĩ vì thế mà anh sẽ nhường cho cô. Thì có lẽ cô đã nhầm.

- Anh sẽ không nhường cho em. Vì sao em lại nghĩ anh mời em đến chỉ để nói những điều này?

Ran cười nhạt.

- A.. em khá thích nó. Shinichi, anh không thể nhường cho em sao?

Ran nghiêng đầu, nở một nụ cười chết-người. Shinichi cảm thấy chút chạnh lòng khi nghe thấy giọng nói tinh nghịch pha lẫn chút van nài đó.

Rồi anh nhận ra Ran đã đến bên cạnh từ lúc nào, cô ngồi lên anh, cuộn mình quanh cổ anh. Anh chợt muốn ôm lấy thân thể ấy, để khỏa lấp nỗi nhớ, nhưng vì lí dó nào đó, anh không làm gì ngoài việc cảm nhận một làn hương quen thuộc đến tê liệt. Ran để mình tiến gần anh hơn, rót những lời thật êm ái vào tai anh, làn hơi thở của cô khiến anh tự hỏi cô đang làm gì thế.

- Nhường em đi.

Shinichi chợt thấy bực dọc. Một cảm giác ghê tởm trào ngược lên trong anh. Vậy ra tất cả chỉ là để họ, những người đối tác của cô nhận lời thôi sao.

- Tránh ra.

Ran buông anh ra, quay về với vị trí hiện tại của mình.

Shinichi đứng dậy, cố gắng bỏ ra về. Ran nhìn anh, không nuối tiếc.

- Anh không muốn hợp tác nữa à?

Shinichi không nói, tay anh nắm lại, chiếc áo khoát đặt hờ trên bàn tay. Ran nhìn theo bóng dáng anh, đôi môi nở nụ cười thoáng qua.

Shinichi.. Đến bao giờ em lại có thể dừng lại…

Shinichi bước đi, rồi ngồi xuống một bờ tường, trước chiếc xe của anh. Kinh tởm quá, một Ran- không ngoại lệ bất cứ một cái gì để đạt được thứ mình mong muốn. Nụ cười của cô, và cả thái độ đó luôn dành cho một người đối tác nào đó hay sao? Cô ấy thật sự thay đổi.. quá nhiều để có thể chấp nhận được.

Shinichi bực bội, thầm trách tại sao mình lại đến đây.

Có lẽ anh nên về, và đừng bao giờ gặp lại cô nữa thì hơn.

Thế nhưng một cảm giác khiến anh gục ngã, Shinichi đối diện với chiếc xe, bóng tối từ đầu dâng đầy dưới chân. Một cảm xúc, mảnh vụn kí ức khẽ xuyên qua.

Tại sao em lại trở nên như thế? Hả Ran…

Chợt anh thấy nhớ… Tất cả những kỉ niệm đã qua.. liệu còn có thể có hi vọng gì không.. thì quanh đây, chỉ là một sự khắc nghiệt của giá lạnh, và một cơn gió manh hương vị của chênh vênh?
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Ran xoay người, cố gắng đứng dậy. Chân cô bị tê vì ngồi quá lâu, nhưng cô chẳng thể bước đi, đôi mắt lặng lẽ nhìn Shinichi đi khuất sau những dãy xe. Sự thật cô chẳng cần phải làm như thế nhưng khi đối diện với anh, cô chẳng thể làm khác hơn. Cuộc sống luôn khắc nghiệt với tất cả mọi người. Không chỉ riêng một Ran Mori.

Ran đứng dậy và xuống thang máy, cố gắng đi thật nhanh, bởi công việc vẫn còn dồn đọng lại ở nhà. Nếu không nhanh, cô sẽ không đủ thời gian để cô hoàn thành tất cả trong đêm nay. Có lẽ tạo cho anh một cái nhìn xa lạ để mình thôi vấn vương. Như thế tốt hơn.

Có lẽ mai rồi sẽ tốt hơn chẳng?

Ran lắc đầu, cô chẳng thể nghĩ nổi một cái gì, ngoại trừ ánh mắt anh lúc đó. Anh kinh ngạc, hay ghê tởm? Chính cô cũng đã từng ghê tởm mình, một con người lợi dụng tất cả chỉ để đạt được sự thành công. Bởi từ sau hôm đó, cô đã chẳng là cô nữa rồi. Sẽ không là một người cần tựa vào bờ vai của một người khác để sinh tồn, để nhủ thầm không bao giờ mình cô đơn nữa. Cô đã từng ngạc nhiên, khi anh xuất hiện trong mưa, để đặt vào tay cô một chiếc dù xanh. Cô cũng đã từng khó chịu, bởi nụ hôn thoảng qua.. Tất cả chúng, không phải cô quên, mà là cô không cho phép mình nhớ về nữa. Bởi chúng giờ không thuộc về cô, có lẽ tình cảm của anh, chỉ là thương hại một con bé ngốc nghếch, sống trong một căn nhà không có thiết bị nào với vài chiếc chăn lạnh toát. Nhưng cô đâu như thế, đúng không? Sự thật là… cô có tất cả những gì anh có. Cô không hề thiếu thốn một thứ gì, ngoại trừ tình yêu.

Từ nhỏ, không một ai yêu thương cô. Tuổi thơ cứ trôi qua, không đầm ấm, không hề có những tiếng cười vô t.ư lự phát ra từ bờ môi. Không hề có những lời động viên, chỉ có một thông điệp. Lạnh lùng, không quan tâm đến người khác, sống vì chính mình và không được phép gục ngã. Đã từng thất vọng thật nhiều. Và giờ cô không cần phải thất vọng nữa. Suy cho cùng, hi vọng chỉ đem đến cho người ta thật nhiều thất vọng. Và anh cũng thế thôi.

Đã có lúc cô muốn chạm vào anh, cố gắng nhắm mắt để một lần gặp lại anh trong giấc mơ của chính mình, giấc mơ toàn màu đen. Chúng ta không đạt được mục đích, khi ngủ sẽ mơ thấy chúng. Nhưng từ đầu, cô không có mục đích sẽ chiếm lấy anh. Anh chọn cô gái ấy, anh chơi đùa với tình cảm của cô. Tình cảm của cô? Ran giật mình, phải rồi, cô đang ghen sao?

Với cô ấy, nên cô cố gắng như bây giờ, để anh biết.. người anh chọn, cô còn giỏi hơn gấp ngàn lần? Suy nghĩ ấy làm cô sợ hãi, không đâu, với tất cả mọi người trong công ti, cô không được phép có ý nghĩ đó, nó không thể đơn giản như thế. Bởi trách nhiệm của cô với họ, không dừng ở việc chu cấp cho họ một chỗ làm, mà còn là sự ổn định. Cô không thể suốt ngày làm việc chỉ vì một người con trai được. Trong khi anh lại là đối thủ anh phải vượt qua.

Nếu hành hạ mình là cách duy nhất.. phải chăng cô chọn cách tiêu cực nhất rồi?

Cười nhạt.

Đêm nay với cô thật lạ, cô lại bắt đầu để cảm xúc tràn ra. Vớ vẫn thật. Ran bỏ đi, mặc kệ những tiếng xì xào sau lưng. Cô quá quen với chúng khi nhận công việc này. Họ đã thấy cô trên báo, và họ chú ý đến một kẻ mới vào nghề nhưng thận trọng như cô. Thương trường và chiến trường, kẻ thắng mới là kẻ mạnh.

Gió từ đâu lùa về, lạnh buốt. Ran co người lại, chống chọi với từng làn gió hây hẩy phả vào má. Gió cứ thế luồn qua tóc, qua vai và hạ mái tóc trời đêm của cô hững hờ trên bờ vai.
Khi nào cần một chỗ dựa, hãy dựa vào tôi.

Tôi sẽ cõng cô, cho đến khi cô tự bước đi.

Ran nhận ra, xung quanh chỉ có một vùng đen nhánh. Bóng tối phủ đầy con đường cô sẽ đi về. Lúc này đây, liệu anh có ở bên tôi? Lúc này đây, tôi đang không có chỗ dựa đây? Anh có thể cho tôi dựa một chút không? Để tôi thôi mệt nhoài những đêm bên những chiến lược mới? Hay đơn giản là cõng tôi đi… Không đâu.. phải không Shinichi?

Ran cười, cay đắng, những sự dồn nén sắp vỡ tan. Cô mở cánh cửa xe, ngăn mình với cơn gió lạnh ngoài kia. Không, sẽ không bao giờ cô để mình như thế này một lần nữa.

……………….

- Shinichi! Anh sao vậy?

Asami ngạc nhiên khi thấy Shinichi đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời lạnh, một chút tuyết phủ trên khung cảnh, làm cho nó trở nên ảm đạm lạ thường. Cô ngạc nhiên khi không thấy Shinichi trả lời, anh như ở một thế giới khác, không phải bên cô. Chợt cô thấy bất an, có gì khiến anh trở nên thế này nhỉ?

- Shinichi… anh có sao không?

Asami lại lay lay cánh tay anh, lần này dường như nỗ lực của cô đã thành công, Shinichi khẽ động đậy đôi mắt màu xanh dương của mình. Quay về với một người đang đối diện mình. Đôi mắt lo lắng của cô khiến anh cảm thấy hơi tội lỗi. Cũng như cảm xúc của anh, với cô.. chẳng qua chỉ là lợi dụng để quan hệ hợp tác này sẽ đạt đến đỉnh cao. Và nó là tất cả. Không có tình yêu, ở trong thương trường. Sự thật này không phải ai cũng chấp nhận được phải không?

Khẽ gạt một lọn tóc trước mặt Asami, cử chỉ đó làm cô thẹn thùng, một cử chỉ nhỏ mà bao giận hờn tan biến hết.

- Asami, hôm nay em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đến đó?

- Anh không phải rất bận sao?

Asami ngạc nhiên, nhưng Shinichi lắc đầu. Asami chợt mỉm cười, vẫn là nụ cười tỏa nắng ấy.

- Chỉ cần ở bên anh, bất kì đâu cũng được.

Shinichi cười mỉm, nhưng nó không biểu hiện cho sự vui vẻ. Nó chỉ là một nụ cười xã giao thông thường. Asami quay sang nhìn những vị khách mới bước vào trong khi Shinichi vẫn đang ngắm nghía cuốn menu trước mặt.

- Đó có phải là cô gái ở tiệc đính hôn của chúng ta không nhỉ?

Shinichi ngẩn người, nhìn về phía Asami đang chỉ.

Một cô gái đang mỉm cười, bước vào nhà hàng với một người khác, khá trẻ. Shinichi chưa nhìn thấy người đó bao giờ, không đoán nổi quan hệ giữa họ, anh trầm ngâm nhìn theo Ran bước qua anh. Cô nhận ra Shinichi đang ngồi cùng Asami, cô dừng lại một chút ở bàn họ. Đôi mắt màu thạch anh khẽ chớp.

- Chào ngài Kudo.

Người bên cạnh Ran không có cử chỉ gì, chỉ bước qua và kéo một chiếc bàn gần bàn của Shinichi. Shinichi khẽ cười, gật đầu chào Ran, trong lòng cố gắng không để cảm xúc được dịp nhen lên.

Asami định chào hỏi Ran, nhưng cô nhanh hơn.

- Vậy tôi đi nhé.

Shinichi nhận ra hương bạc hà khẽ thoáng qua. Nó làm anh chú ý đến cô, nhưng thái độ của anh biểu lộ ra chỉ là một cái nhấp rượu trên môi.

- Có vẻ như họ là tình nhân. Trông đẹp đôi quá.

Asami vẫn bình thản, cô bình luận, và nó vô tình làm lòng Shinichi gợn sóng. Tình nhân ư?

Ran ngồi xuống ghế, đã được đối tác kéo ra sẵn, người đối diện cô là Ryu Kajima. Chủ của hãng truyền thông Kajima nổi tiếng nhất, họ thường liên quan đến nhiều hoạt động quãng cáo trên mạng và tuyên truyền những cách không giống ai nên khó khăn lắm cô mới có thể gặp được anh. Với Ran, hạng người này rất khó ứng phó, anh ta luôn cười cợt như thể không tôn trọng cô. Ran đã cố gắng, nhưng có vẻ tên này không có ý định hợp tác với cô.

- Ran này, tối nay em thật xinh đẹp.

Ran kéo một li rượu, dưới ánh đèn ne-on li rượu sóng sánh sắc đỏ như màu môi của cô. Ran nở nụ cười, lấy menu từ phía tay trái của Ryu. Cử chỉ đó khiến Ryu chú ý, anh khẽ nắm lấy tay cô. Ran thả menu ra, thở dài. Có vẻ như ý đồ của hắn chỉ có thế này.

Một quầy bàn tiến đến và làm cho Ryu chú ý, hắn thả tay cô ra, chỉ trỏ gì đó vào menu. Ran cầm li rượu, uống một ngụm dài. Sau lưng, cô có thể nhận ra một sự khó chịu, có ai đó đang nhìn cô?

Ran quay lại và bắt gặp ánh mắt Shinichi. Ran cười nhạt, tự hỏi sao anh lại nhìn cô đến vậy. Ryu từ đâu xuất hiện bên cạnh cô, Hắn chạm vào cô, khiến cô hơi ngạc nhiên. Trông thâm tâm, Ran ghét cay đắng những kẻ thế này, Ryu không cho phép Ran làm gì khác, hắn định hôn lên môi cô.

Tiếng vỡ sau lưng và Ryu bị kéo ra khỏi Ran.

- Khốn nạn!

Ran bàng hoàng nhìn thấy Ryu trên đất. Môi chảy máu, Shinichi đang đứng nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt lãnh đạm. Ran ngạc nhiên, cô không ngờ Shinichi có thể làm thế với Ryu. Shinichi không quan tâm đến Ryu, anh nắm lấy tay Ran, kéo ra khỏi đó. Để lại Asami bàng hoàng nhìn theo.

- Khoan, buông tôi ra đi.

Ran cố gắng rút tay ra khỏi tay Shinichi, nhưng cái nắm tay ghì chặt ấy không cho phép cô làm như thế, anh siết chặt tay cô, khiến nó ửng đỏ lên. Ran khẽ rên, tự hỏi bao giờ anh chịu dừng lại đây. Từ đằng sau, Shinichi vẫn vậy, cô không thể nhận ra bất cứ gì ngoài cái nắm tay hơi chặt đó. Rồi cô cũng thấy anh dừng lại. Bên cạnh một tòa nhà cao ốc, anh vẫn nắm tay cô, chưa chịu buông lơi. Ran nhận ra cái nắm tay đã lỏng dần. Cô vội rút tay về. Đặt hờ hững và thổi vào nó.

- Vì sao anh lại làm thế?

Shinichi mệt mỏi, phải rồi. Anh đã gần như điên lên khi thấy cảnh tượng đó, bất chấp tất cả. Anh lao vào kéo tên ấy ra khỏi cô. Nhưng vì sao anh lại làm như thế chứ? Ran có quyền tự quyết định cuộc đời của cô. Vì sao lại như thế chứ? Trầm ngâm, anh quay lại nhìn Ran, để mình đối diện với hàng ngàn rối reng trong đầu.

Ran vẫn đứng đó, nhìn anh không nói như chờ đợi câu trả lời từ anh. Nhưng không có gì cả. Bây giờ, chợt anh sợ nói ra một câu trả lời nào đó.

- Sao không trả lời?

Ran vẫn bướng bỉnh, cô muốn biết anh tại sao lại làm như thế. Nhưng dường như điều đó hơi khó. Anh vẫn cứ đứng như trời trồng, chẳng nói chẳng rằng. Thế giới này thật điên rồ, tất cả đều điên rồ. Và anh cũng thế chăng? Khi mà anh bỏ lại người vợ tương lai, kéo cô đi. Để rồi giờ đối diện với ánh mắt tra hỏi từ cô.

- Em làm việc với những người như vậy sao?

- Không liên quan đến anh.

Ran quay đi, để những cảm xúc dịu lại. Cô hi vọng một câu nói gì đó, hơn là thế này.

- Ngài Kudo, tôi hi vọng ngài đừng lại như thế nữa. Họ là đối tác của tôi, ngài vừa làm chuyện điên rồ, ngài có biết không?

Shinichi ngạc nhiên, nhưng Ran vẫn chưa dừng lại.

- Nếu có thể, ngài làm ơn tránh xa tôi ra một chút. Tôi không muốn lên mặt báo với những tựa đề tựa như ngài và tôi đang quen nhau đâu.

Ran cúi đầu chào Shinichi, quay lưng.

Cô bỏ lại anh ở đó, không quan tâm mấy nữa.
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Lặng nhìn chiếc bóng liêu xiêu vào màn đêm, ánh mắt anh tràn dâng một nỗi buồn khôn tả, cái lạnh dần thấm đầy trong anh, làm anh cảm thấy hơi lạnh. Nhưng nó không thấm vào đâu so với cái nhìn lạnh lùng từ đôi mắt màu hồ thu khi cô rời đi. Nó không phải buộc tội, mà là đoạn tuyệt, với tất cả những nồng nàn cũ. Cô thật sự đang nghĩ gì? Ai mà biết được. Trong đôi mắt chỉ có một hình bóng của Shinichi- một chủ tập đoàn Kudo, đối tác, một người phải dè chừng.

Và chỉ có thế, nó không còn là ánh mắt cảm kích nữa, cũng chẳng còn là một Ran luôn có một đôi mắt trãi dài theo khoảng không vô tận, sâu lắng và trầm mặc nữa. Điều đó khiến anh tự hỏi có khi nào người đứng trước mặt anh không phải Ran không? Vì thật sự không giống. Không hề giống những kỉ ức mờ nhạt về cô. Anh cảm thấy môi mình khô khốc, một vị đắng dâng lên trong khóe miệng.

- Shinichi!!!

Asami từ đâu chạy đến, cô thở gấp. Giọng nói như cố gắng với lấy chút chú ý từ Shinichi, nhưng anh không nghe thấy giọng cô, dường như anh vẫn còn đang thả hồn theo một hình bóng vừa khuất xa. Asami không dám chạm vào Shinichi lúc này, nhưng vì lí do nào đó, cô chạy đến, thở ra khi bám lấy cánh tay Shinichi.

- Shinichi.. Anh làm sao vậy?

Shinichi khựng lại khi nhìn thấy Asami, anh gạt nhẹ cánh tay cô ra, lẽ lãnh đạm. Suy nghĩ gì không rõ.

- Anh đưa em về.

Asami ngạc nhiên, chưa bao giờ Shinichi có thái độ như thế với cô. Từ lúc anh chạy đi, cô có cảm giác không ổn về Ran, giữa họ rốt cục là có quan hệ gì? Asami nắm chặt chiếc điện thoại của mình, cho đến khi nhận ra nó dần nóng lên.

Cô hoang mang, có gì đó khiến cô tin tưởng rằng, cô gái ấy sẽ làm cho cuộc sống của cô, không còn bình yên như lúc trước nữa.

………………..

Asami ngồi trong cản phòng ấm áp của mình, tay mân mê một lọn tóc, mùi trà thoang thoảng từ tách trước mặt khiến cô ngạc nhiên khi nhận ra mình đang lơ đễnh thế nào. Đầu óc cô chẳng tập trung được vào bất cứ một việc gì, tất cả chỉ có một dòng suy nghĩ, nó hành hạ cô trong cảm giác mình sẽ mất đi một thứ gì đó thật quan trọng.

Cô lắc đầu, tự an ủi mình bằng vài suy nghĩ về anh. Cô mân mê chiếc nhẫn trên tay mình. Shinichi yêu cô mà… anh ấy luôn nhìn cô bằng đôi mắt rất dịu dàng, trái hẳn với nét lạnh lùng mà bỉnh thường anh mang. Lớp mặt nạ không tươi cười đó khiến anh trở nên thật xa cách, bởi dù có cố gắng thế nào, cô vẫn chẳng thể chạm được vào cảm xúc thật của anh. Với cô, anh luôn giữ một chừng mực, không hề biểu lộ quá khích như hôm qua.

Shinichi… dường như rất quan tâm đến cô gái ấy.

Asami khó chịu, cô cố gắng hít thở, không giống với cô thường ngày chút nào. Cô chưa từng phải lo lắng điều gì như thế… Asami cầm tách trà trên tay, cô nhận ra bàn tay mình đang run rẩy. Một suy nghĩ còn sót lại dâng lên trong tâm trí. Làm cô lúng túng đánh rơi tách trà.

Cô ấy là gì với anh… vì sao mình lại bất an thế này?

…………………….

Shinichi bước vội vào phòng, cơn mưa dai dẳng kéo dài khiến anh không thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Cuộc hẹn vì thế mà bị hủy, nhìn những đám mây trôi qua trong yên lặng, Shinichi tự hỏi, trời liệu còn mưa đến bao giờ? Dường như thời tiết bất thường này ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Một người vào phòng, nghiêng người cúi chào trước khi đặt tách trà gừng xuống bàn, lẳng lặng đi ra, Shinichi nhìn những làn hơi uốn éo mà thấy lòng trống trãi lạ thường.

Trước kia, chưa bao giờ mình đối diện với điều này.

Shinichi thầm nhủ, vì anh biết thay vì than thở thì anh nên gạt bỏ nó sang một bên. Nhưng không thể, suy nghĩ cứ thế ám ảnh lấy anh. Làm cho anh không thể suy nghĩ khác đi, mà không có Ran trong đó. Những hình ảnh cứ lồng ghép vào nhau, đan xen để làm nổi bật dư âm về Ran. Đôi khi anh ước, chỉ một chút thôi. Ran thôi chen vào tâm trí.

Anh luôn mỉm cười, quan hệ với đối tác cực kì tốt. Những dự án của anh không bao giờ thất bại. Và hơn hết, anh không có thời gian để nghĩ về cô. Nhưng cứ mỗi lúc anh không ngờ tới nhất, kỉ niệm lại tràn về. Bóp nghẹn tất cả những nỗ lực. Cơn mưa, tưới mát cùng làn hơi khiến tách trà nguội bớt.

Cám giác hơi ấm từ da thịt cô, nụ cười đầy đau thương. Và cả những giọt nước mắt trên mi cô. Nó làm anh ước chỉ một chút thôi, làm ơn đừng bắt anh phải nhớ về cô. Cô không chấp nhận những gì mà anh mang lại. Không một điều gì cả. Anh chỉ làm cô thấy khó chịu, bất an.. và hơn hết.. anh không nên làm phiền cô nữa.

Cuộc sống của cô, không cần anh bận tâm đến.

Nghĩ đến đây, Shinichi cảm thấy tức giận. Cái cảm giác bất lực hiện rõ mồn một. Một người mà đến cả người quan trọng cũng không giữ được, liệu… còn có t.ư cách ở bên cô không?

Cười chua xót.

Phải… Nhưng Ran.. tôi không thể ngừng quan tâm đến em được.

Shinichi đứng bật dậy, anh muốn đi ngay lập tức, không muốn nghĩ đến bất cứ gì nữa. Phức tạp quá, tất cả những gì anh đang suy nghĩ, chúng như một mớ bòng bong, không vui, không buồn. Tất cả chỉ có cảm giác trống vắng, cơn gió vẫn thổi mạnh. Nhưng Shinichi không quan tâm đến, những ánh mắt sắc lạnh nhìn theo bóng dáng anh đi xa dần.

Shinichi không nhận ra điều đó, anh tiếp tục lái xe đi cho đến khi dừng lại ở trước cổng một nhà hàng. Anh biết, Ran đang ở trong đó, nhưng vì sao anh lại đến đây? Shinichi bước ra ngoài, mặc kệ cho những sợi mưa lăn trên mái tóc, một hạt rồi hai hạt, chúng thấm đẫm và ôm trọn lấy thân hình anh.

- Aaaaa! Chết đi!

Chợt anh thấy nhói sau lưng, một ai đó đang ở sau anh, Shinichi quay lại, nhưng làn mưa làm cảnh vật nhòa đi, không nhìn thấy rõ, chỉ thấy năm người đang vây quanh anh, ra sức đánh anh. Shinichi chống trả khó khăn, anh khó chịu gạt đi một cái gì đó vương trên môi mình, máu chăng?

Shinichi thấy đầu mình ong ong, những cú đánh hòa với làn mưa lạnh buốt. Shinichi cố gắng giữ bình tĩnh, nếu có ai thấy anh, có lẽ anh sẽ thoát khỏi hoàn cảnh này. Nhưng họ là ai? Anh đã làm gì đắc tội với bọn lưu manh này chứ? Shinichi định cất tiếng hỏi, nhưng những nỗ lực của anh không thấm gì so với những cú đạp từ họ.

Shinichi thấy đau nhức kinh khủng. Anh không làm chủ nổi bản thân nữa, Shinichi nhận ra đất dưới chân chợt gần hơn bao giờ hết. Trong mưa, Shinichi nhìn thấy họ dời đi. Không quên nhổ một bãi nước bọt trước mặt anh.

Shinichi khép hờ đôi mắt màu xanh dương của mình lại. Thật chậm..

……………..

Ran rời khỏi buổi tiệc khi nhận ra đã trễ, cô nhìn quanh để tìm xem có chiếc taxi nào không, nhưng xung quanh tối om, trời lại đang mưa nên điều đó khó có thể xảy ra. Cô gạt đi những suy nghĩ và nhìn về một chiếc BMW đang đậu trước cổng. Một cái gì đó đang ở đó, cô nheo mắt, cố nhìn cho rõ, có người đang nằm. VÀ bóng dáng ấy khiến cô bất chợt cảm thấy sợ hãi.

Ran chạy ào ra, đến bên người đó. Đôi mắt cô dừng lại khi nhìn thấy Shinichi đang ngã trên nền đất. Cô ngồi bệch xuống đường và nâng đầu anh lên.

- Shinichi? Shinichi… anh sao thế này?

Cô run run chạm vào những vết thương, anh không mở mắt, nó làm cô sợ hãi, có ai đó đã đánh anh.. họ làm gì anh thế này? Ran sợ hãi, kéo anh sát vào mình.

- Shinichi… tỉnh dậy đi… anh đừng thế này… Shinichi…

Ran không nhận ra đôi mắt mình đã mờ dần, lệ cứ thế tràn ra bất chấp những ánh mắt tò mò xung quanh. Cô nào quan tâm đến chúng. Ran ôm Shinichi vào lòng, cô gắng lau vết máu xung quanh trán anh.

- Đừng chết… Shinichi… đừng.. xin lỗi anh.. Shinichi……

Ran cảm thấy bấn loạn thật sự, cô không còn suy nghĩ được gì nữa. Từ đằng sau, một bản tay kéo cô ra, Ran bần thần nhìn Shinichi không còn trong tay mình nữa, cô cố vùng vẫy ra khỏi bàn tay đó. Nhưng gần như lập tức, cô nhận được một cái tát trên mặt. Ran nhìn người đó, đôi mắt đau thương.

- Đừng chạm vào anh ấy!

Ran chết trân, Asami lại gần và nâng Shinichi dậy, Ran nhìn cảnh đó, hiểu ra vấn đề, cô lùi một bước, rồi quay đầu chạy đi. Phải, đó mới là người mà anh chọn..

Mưa rả rích.. Mưa vẫn lặng lẽ gieo mình xuống nhân gian...
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Đừng chết… Shinichi… đừng.. xin lỗi anh.. Shinichi……

Tiếng vọng từ xa xôi vọng lại, có ai đó đang gọi tên anh thì phải. Xung quanh anh, một màn đêm giăng kín tầm nhìn của anh, không có gì ngoài khoảng không chênh vênh còn đọng lại. Đau buốt, Shinichi cố gắng ép mình mở mắt ra, nhưng không thể. Anh cảm thấy thư thái, thậm chí là muốn mình cứ mãi thế này.

Giấc mơ không trùng lặp làm Shinichi trôi nổi giữa tất cả những âm thanh và màu sắc, không rõ là thật hay ảo, hư hư thật thật cứ thế lồng ghép vào nhau. Shinichi tự hỏi rốt cục mình đang làm gì ở cái nơi thế này. Mùi hương bạc hà, phảng phất trong lúc trước mặt anh là một ánh sáng.

Ran??

Cái tên trong âm tưởng vang lên, Shinichi dừng lại, bóng hình ấy biến mất. Anh cảm thấy nặng nề, không thể là Ran. Nhưng vẫn không ngăn nổi lí trí của mình, anh đang vui mừng, vì cô đứng trước anh. Bóng hình ấy mỉm cười, làm Shinichi muốn nằm mãi ở đây. Nhưng không, phải mở mắt ra, anh tự nhủ.

Và sau đó đi về phía bóng đêm, âm thanh, tiếng khóc, tiếng mưa và cả cảm giác nặng ở cánh tay làm Shinichi khó chịu. Anh nhíu mày, cố gắng thích nghi với ánh sáng mờ từ bóng đèn điện. Phải mất gần năm giây để đoán ra mình đang ở đâu. Bệnh viện?

Một sợi tóc vương lên tay anh, làm anh hơi tê liệt. Shinichi nhoài người, cố gắng nhấc cánh tay, nặng kinh khủng. Shinichi tự hỏi có chuyện gì, thì anh nhìn thấy… nét mặt đang say ngủ của Asami, cô phủ mình trên tấm ra trắng tinh, gương mặt tiều tụy, bàn tay cô nắm chặt lại tay anh, Shinichi chợt cảm thấy có lỗi, gần đây cứ đối diện với Asami, anh lại như thế.

Anh không thể hiểu nổi, vì sao anh không dám nhìn thẳng vào gương mặt vui vẻ của cô, và nói một câu mà anh không thể nói ra. Asami, dường như cô ấy thật sự yêu anh, chứ không phải vì ép buộc mà bắt mình phải lấy một người như anh.

Cô ấy.. luôn mỉm cười. Và nhìn anh bằng đôi mắt ấy, đôi mắt sáng như sao trời.

Nhưng đó đây phải điều anh muốn. Anh không hề muốn cô, không có bất cứ thứ gì gọi là tình yêu với cô. Cô chỉ là một thứ anh đánh đổi để có được địa vị, anh muốn mở rộng Kudo. VÀ anh có thể cống hiến tất cả gì có thể để đạt được mục tiêu đó.

Shinichi quay đi, vuốt nhẹ má Asami, cố gắng thật nhẹ nhàng để ra ngoài ban công. Anh đắp lên bờ vai mảnh ấy một chiếc áo, và lặng lẽ bước đi.

Đêm, tất cả ánh sáng như lịm tắt để nhường chỗ cho bóng tối ngự trị, đường phố với vài ánh sáng yếu ớt hắt ra từ những ngôi nhà, chúng làm anh cảm thấy thư thái mà không biết vì sao.

Tĩnh lặng quá. Tất cả chúng, không giống như những xô vồ mà anh từng gặp phải. Thế giới mà anh đang sống, chỉ có quyền lực được phép lên ngôi. Anh cảm thấy căm ghét chúng.

Anh nhớ, có ai đó với dư vị trà nóng bỏng trên đầu lưỡi.

Anh chẳng phải cũng đang trốn chạy cuộc sống của chính mình sao?
Đôi mắt xanh dương ấy khẽ bần thần.

Ở bên cô, không có cơ hội cho chúng nhen lên, không hề. Cô là cá thể, độc lập, trầm lặng.. và đầy nồng nàn. Anh không cho phép mình nghĩ về cô, nhưng sâu thẳm trong tim..

Đó là người quan trọng nhất với anh, và giấc mơ mà anh muốn chạm vào.

Shinichi thở hắt, anh đã ước khi mở mắt ra, người tựa đầu trên giường, sẽ là Ran.

Anh mong ước… Tất cả những gì anh muốn hiện nay… chỉ có cô.

Shinichi lắc nhẹ đầu, cho những cơn gió thổi tung mái tóc của mình, vô tình dịu đi tâm trạng của anh, anh nhớ cô. Nhớ như điên, nhớ trong từng việc làm, trong từng hơi thở. Anh đã làm nhiều cách, đã an ủi mình, đã làm cho mình tin rằng, cô đã thay đổi, và giữa anh với cô không còn gì.

Nhưng càng tự lừa mình, anh càng không ngăn nổi mình nghĩ về cô. Cảm xúc kết tinh thành những cảm xúc, từ đó bắt nguồn cho ngôn từ.

Thoảng theo cơn gió, Shinichi thì thầm, như hơi thở.

Ran.. anh yêu em..

-------

Có những điều mãi mãi em cũng không biết được.
Những cảm xúc trong trái tim anh luôn như vậy.
Nhưng có lẽ em chỉ có thể nhìn được biểu hiện của anh..
Một chút lạnh lùng hòa với quan tâm.
Anh sẽ luôn ở đây, ngước nhìn về phía em.
Cùng với một lời yêu chôn sâu tận đáy lòng… chỉ vậy thôi em nhé...



Shinichi dừng ngắm nhìn đường phố và quay gót vào phòng, anh dừng lại khi nhìn thấy Asami ở khung cửa sổ, cô nhìn ra ngoài, một chút biểu cảm hờ hững trên mặt. Shinichi lại gần, chạm vào Asami.

- Em làm gì vậy?

- Em không thấy anh, nên... em ngắm nhìn chúng một chút, dạo gần đây em thấy anh thật lạ, luôn đăm chiêu, hay ở bên em, không làm anh cảm thấy thoải mái?

Asami nói nhỏ dần, một lần nữa, Shinichi cảm thấy mệt mỏi. Anh không thích phải giải thích thật nhiều, nhưng cũng không muốn cô ấy buồn. Shinichi lắc đầu:

- Không phải như vậy đâu.

Asami nhìn Shinichi, nhưng cô chẳng thể tìm được biểu cảm gì trong đôi mắt xanh màu trời ấy. Cô chợt cảm thấy trống rỗng. Shinichi đang có suy nghĩ gì thế? Sao xa vời quá.

Asami rời mắt khỏi anh, có chuyện gì đó không ổn, cách Ran nắm lấy anh, đôi mắt đẫm nước mắt ngước nhìn anh, đôi mắt ấy nồng nàn làm Asami cảm thấy chính mình chen vào giữa họ, nhưng điều đó thật phi lí, cô mới là người vợ tương lai của anh, đâu phải Ran, cô mới là người được cùng anh sánh bước vào lễ đường..

Chỉ có cô thôi. Asami nhìn anh, muốn chạm đến anh mà không được, chưa bao giờ cô được anh ban phát cho một ánh mắt như cách anh nhìn cô ấy, nhìn Ran.. Anh không còn là anh nữa, cô biết, cô ấy thật sự có ý nghĩa với anh thật nhiều.

Asami nhận ra thân hình mình run rẩy, cô chạy đến, vòng tay mình ngang hông anh, và ghì chặt. Giọng cô thật nhỏ, cô bất chấp sự ngạc nhiên của anh. Đôi mắt anh chợt trở nên trống rỗng.

- Asami?

- Shinichi, em yêu anh, thật sự rất yêu anh…

- Asami… anh…

Shinichi định nói gì đó, nhưng lưỡi chẳng thể hoạt động, anh nhận ra vòng ôm ấy chặt hơn, cùng với bàn tay run rẩy của cô.

- Đừng rời xa em, nhé anh…

Asami nói nghẹn ngào, như thể nếu buông ra chẳng bao giờ cô chạm vào anh được nữa. Shinichi khựng lại một chút, anh chạm nhẹ vào tay Asami, cho phép sự động chạm đó thêm năm giây và khẽ gạt ra.

- Đêm đã khuya lắm rồi, em đi ngủ đi nào. Được không?

Asami miễn cưỡng gật đầu. Shinichi leo lên giường, nắm lấy chiếc chăn và co mình lại. Đời cũng lạ, người mình yêu thì mãi không yêu mình, còn người mình không yêu thì lại tìm đến..

Cảm giác khuây khỏa làm Shinichi có thể nhắm mắt để thư giãn với những giấc mơ, Anh tự hỏi nếu ngày mai tỉnh dậy, liệu anh có còn mọi cảm xúc thế này nữa không? Anh nén chúng xuống, nhưng chúng lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi không ngờ đến, liệu khi anh nói với Ran… tình cảm của mình, cô có chấp nhận anh không?

Nhớ đến vòng ôm của Asami, cả cảnh cô đổ rạp trên giường để chăm sóc anh, anh chợt thấy buồn. Anh không muốn cô ấy khổ thêm vì mình, nhưng tình cảm của anh.. không thể quay đi, anh không thể dối lòng mãi được.

Nhưng cô ấy sẽ mãi chỉ là một giấc mơ, đẹp lắm, lung linh lắm, nhưng khi bay cao quá, mọi thứ sẽ vỡ tan, như chưa bao giờ tồn tại. Điều duy nhất anh muốn, chỉ có Ran. Và điều anh không muốn đôi diện nhất, chỉ có tình cảm của mình mà thôi.

Ran.. anh phải làm gì đây? Cơ bản anh không có t.ư cách để nói yêu em, chứ đừng nói đến ở bên em.. có phải không?

Có lẽ tình cảm của anh chỉ dừng lại ở đó thôi.
Anh sẽ đứng ở đây, nhìn về phía em và thì thầm một câu nói.
Ngọt ngào hay đắng cay? Anh không biết nữa..
Anh sẽ luôn ở bên em, và bảo vệ em..
Nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép em tựa vào..
Bởi em không thuộc về anh.. mãi mãi cũng không bao giờ...


Buổi sáng trãi dài trên toàn bộ khuôn viên màu trắng nhạt, những âm thanh lặng lẽ đến mức chỉ cần chú ý một chút thôi, có thể nghe thấy cả tiếng vài vóc của mình đang thì thầm, Ran bước đi trên những hành lang, cố gắng cho mình đủ chai sạn để bước vào căn phòng ấy, nhưng không, cô lo lắng cho anh, nhưng lại không dám vào, cô thật sự muốn ở bên anh, cho đến khi anh tỉnh lại, nhưng cô biết sẽ có người làm việc đó thay cô.

Người mà anh yêu, thật nhiều.

Vì sao cô còn đến đây chứ? Cô biết mình sẽ chẳng tìm được gì ở đây đâu, thậm chí còn làm cản trở họ, nhưng.. Hít thật sâu, Ran nghe tim mình loạn nhịp. Đã lâu cô không có cảm giác run rẩy thế này, đến mức cả lời nói cũng lạc mất. Nắm chặt bó hoa, cô mở cánh cửa ra, thật nhẹ.

Tiếng nói tràn ra, làm cô ngẫu nhiên thành một người lén lút.

Đôi mắt thạch anh long lanh khi nhìn thấy Asami đang ngồi canh Shinichi, đút cho anh một muỗng cháo. Cô không biết phải làm gì nữa, cô thấy toàn bộ sức lực vơi dần đi, cho đến khi nghe được giọng của Asami tinh nghịch.

- Thôi nào, nói a đi, anh phải ăn thì mới sớm khỏe được chứ.

- Anh tự ăn được rồi mà.

Shinichi nói, giọng khản đục, dường như anh vẫn còn mệt. Ran nhìn anh, bỏ quên những cảm xúc nảy giờ của mình, bỏ quên cả Asami đang ngồi đó, bàn tay cô chợt giơ lên, hờ hững giữa không gian. Ước gì cô chạm được vào anh, lắng nghe giọng nói trêu chọc của anh.. Thay vì đứng ở đây, chỉ biết nhìn một người khác ở bên cạnh anh..

Đôi mắt cô chợt gợn sóng, cô không cho phép mình khóc, nhưng cảm xúc vẫn làm cô nghẹn đắng.

Shinichi..

Cô gọi thật khẽ, nhưng anh không thể nghe giọng cô được. Chắc chắn rồi, Ran thì thầm với chính mình, và rồi cũng quay lưng đi. Đóng cánh cửa ấy lại.

Không khóc, cũng chẳng có gì làm kinh ngạc.

Chỉ còn chút đau đớn.. Cộng với vết gơn sâu sắc nơi trái tim..

Chúc anh sớm khỏe nhé..
Ran bước đi, không nhìn lại nữa. Anh ổn rồi, rất ổn là đằng khác. Cô sẽ ổn thôi, và đừng làm phiền anh thêm nữa, khi sự im lặng không có nghĩa là hết tình cảm, vì chỉ khi im lặng, họ mới chôn sâu được tình cảm của mình..

Ran mỉm cười, ngước nhìn bầu trời màu thanh thiên, không một gợn mây.

Gió từ đâu thổi về, thổi tung mái tóc cô.. Gió luồn qua mi mắt, khẽ gạt đi một giọt nước từ sâu trong đôi mắt cô.

……………..

Vũ trường.

Nơi mà âm nhạc và những vũ điệu điên cuồng lên ngôi.. Ran khó chịu nhìn nó, ai lại đi gặp ở nơi thế này, cô nghi ngờ tên nào đó muốn chơi mình thì phải. Khẽ nhíu mày, nó làm cô nhớ, đến những đêm cô gục trên sàn, hòa mình với âm thanh chát chúa. Nhưng biết đâu, thật sự hắn ở trong đó?

Cô đẩy cửa, nhăn mặt vì ồn ào.

Họ vẫn nhảy múa như điên, chẳng ai chú ý đến cô cả. Ran nhận ra tuy mình đã từng quen với nơi này, nhưng vẫn không tránh khỏi sự ngột ngạt. Cô ngồi xuống một dãy ghế, bên cạnh quầy bar. Một vài thanh niên đang ngồi ở đó, gần cô nhất, một anh chàng đang gục trên bàn, dáng vẽ rũ rượu. Ran cau mày. Có lẽ anh ta uống hơi nhiều. Nếu không uống được rượu, thì vào đây làm gì? Ran thôi bình phẩm khi nhận ra anh chàng đang run, rất nhẹ, không rõ vì cái gì. Như thể có cái gì kìm nén lâu rồi, đợi dịp bùng nổ.

Một cốc vang đặt trước mặt cô, khiến cô dừng suy nghĩ về anh chàng nọ. Cô cầm nó lên bằng một tay, nơi đây vẫn như vậy nhỉ.

Một tiếng động làm cô chú ý, một người đang bước vào. Tiến lại gần anh chàng nọ, lay nhẹ. Nhưng anh ta không quan tâm, gạt nhanh tay hắn ra. Và cố gắng tách ra khỏi nơi mình đang gối đầu nảy giờ.

Ran sững người.

Đó là Shinichi.


 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Ran không dám ngước lên để nhìn Shinichi, cô nghĩ về những gì mình thấy nảy giờ. Thì ra đó không phải là một tên nào đó mà cô không biết, dáng vẻ của anh mang một vẻ đau khổ ngấm ngầm nào đó. Cô nhận ra Shinichi đang đứng dậy, uể ỏi đẩy li rượu về phía bồi bàn, không kèm theo một tờ tiền.

Cô không muốn đối diện với anh, cũng chẳng biết tại vì sao, có lẽ cô sợ anh nhìn mình bằng một đôi mắt đánh giá không hay ho gì chăng? Âm nhạc chát chúa vẫn xập xình bên tai, nhưng chúng không lớn bằng tiếng lòng cô lúc này. Cứ một suy nghĩ, diễn đi diễn lại. Vì sao mình phải trốn? Shinichi bước đi, ngang qua Ram, cô cúi gầm mặt. Nhưng đôi mắt vẫn dõi theo Shinichi. Anh loạng choạng như thể sắp ngã, Ran chần chừ và rồi cũng đứng dậy, trong khi Shinichi bước ra ngoài, anh chỉ muốn nằm thôi. Đầu óc choáng váng như điên, cả thân hình cứ thế lắc lư. Shinichi cảm thấy khả năng điều khiển thân thể của mình là gần bằng không. Anh nhìn thấy mặt đất thật gần. Nhưng tưởng chừng lúc sắp ngã, thì có người đỡ anh lại.

Mùi bạc hà thoang thoảng quyện vào mũi anh.

Ran?

Anh bật ra cái tên, không rõ người đó có nghe thấy hay không. Ran cau mày, sao cô lại chạy ra đỡ anh chứ? Cô lắc đầu, khó hiểu vì thái độ của mình. Shinichi không nghe thấy người đó nói gì, chỉ có một cảm giác làm anh suýt ngã ra khỏi tay cô. Đó là Ran, người mà đang dần quên.. Bất chợt, Shinichi ôm chầm lấy Ran. Một lần nữa bất chấp cô phản đối hay không. Trái với những gì anh nghĩ, Ran không đẩy anh ra, để yên mình trong tay anh.

- Ran…

Giọng nói cứ âm vang bên tai, Ran gần như bất lực. Cô không đẩy anh ra, vì cô biết, Shinichi không giống ngày thường, cái ôm của anh làm cô không thể làm gì hơn ngoài giữ yên mình trong tay anh.

Đêm vẫn dần buông xuống, một vài tiếng xì xầm đằng sau khiến Ran lúng túng. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng Shinichi nhanh hơn.

- Mặc kệ họ, được không?

Ran ngạc nhiên, Shinichi thật lạ. Cô không biết làm gì nữa, chỉ biết im lặng.

- Bình thường em sẽ phản đối mà?

Ran chần chừ một chút rồi đẩy anh ra, liếc nhìn anh. Shinichi cười trừ rồi kéo Ran đi, đầu anh ong ong, và tốt nhất là tìm một chỗ để ngủ đêm nay. Ran thở dài khi nhìn thấy Shinichi dựa lưng vào tường, sức lực vơi đi không ngờ. Tuy rất muốn, nhưng Shinichi không cảm thấy gì cả. Chỉ có cảm giác mệt mỏi, mi mắt anh nặng dần. Shinichi thật sự muốn ngủ. Sau một hồi vất vả, Ran cũng đưa Shinichi đến được một khách sạn ở gần đó.

- Anh cứ thế này sao?

Ran dùng tay lay lay Shinichi, nhưng anh cứ nằm ì một đống trong xe cô, Ran lắc đầu, rồi cũng dìu anh vào. Cô ngạc nhiên vì Shinichi đi như người bình thường vậy. Chẳng có vẻ gì đang say cả. Thế mà khi cô gọi chẳng có ai trả lời.

Nắm trong tay chiếc chìa khóa phòng, Ran bần thần nhớ lại thái độ của người tiếp tân, sao mà cô ghét ánh mắt ấy thế không biết. Shinichi nghiêng người ngã xuống chiếc giường phủ ra màu tím. Ran ngồi khoanh tay trước ngực, dùng điện thoại nhắn tin gì đó và tiến lại gần Shinichi. Cô nhìn anh đang ngủ say, cô đưa tay vuốt nhẹ má anh, rồi rụt rè thụt lại.

Hiện tại, anh thật gần em.. anh nhỉ? Đã rất lâu.. từ những ngày trước em luôn mong có lúc như thế này.. gần anh thêm một chút thôi.

Ran dừng lại, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng mênh mông của bóng tối hắt từ cửa sổ ra. Rồi cô kéo chăn, đắp cho anh để ra về. Nhưng khi tay cô vừa rời khỏi chiếc chăn ấm, giọng Shinichi vang lên, nhỏ dần. Đầy chua xót.

- Ran.. Đừng đi.

Cô ngạc nhiên, và chợt nhận ra bàn tay anh ôm lấy mình. Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền, Ran cố gắng động đậy, nhưng bị Shinichi ôm chặt cứng.

- Shinichi?

Từ người ấy không có tiếng trả lời, Ran thở dài, anh say rồi. Tiếng thở chậm dần, Ran lắng nghe mùi hương từ vải vóc, cô lắc đầu, phải đi nhanh lên.. nếu không muốn.. cô cố nhích người, nhưng một lần nữa, giọng nói của anh lại vang lên. Và đôi mắt màu xanh trời mở hé ra.

- Anh yêu em. Ran..

Ran giật mình, cô ngạc nhiên nhìn anh, cô vừa nghe gì thế? Đây chỉ là một trò đùa thôi phải không?

- Shinichi, buông em ra, anh say rồi..

Ran ngồi dậy sau một hồi vất vả, Shinichi nhìn cô, bấu chặt tay mình vào vai cô. Anh nhìn cô, đầy miễn cưỡng.

- Ran.. sao em lại..

Ran tự hỏi sau đó là gì? Nhưng không kịp, cô nhận ra một nụ hôn làm cô chết sững trong giây lát. Shinichi hôn cô nồng nhiệt, anh không cho cô thời gian để phản kháng lại chúng.

Ran ôm lấy Shinichi, dần dần ngã xuống chiếc nệm êm ái.

Đêm dần trôi qua, không có bất kì điều gì còn đọng lại, ngoại trừ những nụ hôn..

…………………………

Shinichi mở mắt, nhận ra những ánh sáng hắt vào cửa sổ, khung cảnh thật xa lạ. Anh nhận ra có người đang nằm sát mình, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng càng như thế, anh càng không nhớ được gì mà còn nhận được hàng tá sự mơ hồ.

Anh nhìn qua người bên cạnh, vuốt những mái tóc còn trên má cô. Rồi anh sững người.. người nằm bên cạnh anh… là Asami.

Asami mở mắt, nhìn Shinichi, đôi má khẽ e thẹn. Rồi trong một thoáng, cô kéo chiếc chăn cao hơn người mình. Nước mắt đong đầy. Shinichi ngạc nhiên, có chuyện gì xảy ra? Đêm qua.. anh nhớ là đã gặp Ran.. còn chuyện sau đó, anh chẳng nhớ gì cả.

Asami vẫn tiếp tục ôm mặt mà khóc nức nở. Shinichi bối rối, anh không biết làm gì nữa, đầu óc anh cứ quay cuồng. Anh nhớ.. kí ức của anh sao mà mờ nhạt thế này. Rõ ràng, người anh ôm lấy có mùi bạc hà.. người anh ở cạnh suốt hôm qua.. là người mà anh yêu. Nhưng vì sao? Anh đã làm gì thế này?

Shinichi tiến lại gần Asami, khẽ vỗ về.

-Anh xin lỗi..

Asami tựa vào lưng Shinichi mà khóc nức nở. Đôi mắt cô chợt có chút đau thương.

- Anh không cần xin lỗi mà..

Shinichi biết, nếu giờ mà hỏi bất cứ điều gì cũng là không nên, nhưng anh không kiềm được. Anh phải biết có chuyện gì đã xảy ra. Môi anh mấp máy mấy câu.

- Đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao?

Asami giật mình, cô đẩy anh ra, gần như gào lên.

- Shinichi! Sau tất cả những gì anh đã làm. Anh còn hỏi thế sao???

Asami phẫn nộ, cô mặc vội quần áo và chạy đi. Bỏ theo Shinichi bần thần nhìn theo, anh đấm tay lên chiếc nệm, mặc kệ cho nó đàn hồi đẩy ngược tay anh lại. Anh trách mình, và anh cảm thấy như tất cả chúng cứ quay cuồng.. Ran hay Asami? Sự thật là đâu???

----

Liếc nhìn đồng hồ, Asami tự hỏi vì sao cô ấy chưa đến? Những gì cô muốn làm, sắp hoàn thành, nhưng sao vẫn còn nhiều suy nghĩ nhen lên. Ánh mắt Shinichi lúc đó, nếu không là cô.. chắc anh sẽ hạnh phúc lắm nhỉ? Thở dài, cô sờ nhẹ lên tai mình, cảm giác lạnh tràn dâng. Cô ghét họ, vì sao họ lại có thể làm những chuyện như thế sau lưng cô. Vì sao đôi diện với Ran, cô luôn có cảm giác mình thua kém thật nhiều.

Thật ra mà nói, tất cả những gì cô cần, chỉ có anh.. tình cảm của anh, ánh mắt của anh, cô cần chúng chỉ hướng về một mình cô. Nhưng sao khó đến thế? Asami lắc đầu, không được. Cô không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra. Mở điện thoại, một tin nhắn mà đến giờ cô chưa xóa đi. Địa điểm, và cả một lời vỏn vẹn vài dòng. Anh ở đó, ôm cô ấy hôn chậm. Asami biết, cô ấy cố tình cho cô xem thấy cảnh đó.. Một người phụ nữ thâm độc. Cô thầm rủa, và nhận ra đôi mắt mình quần thâm hết cả. Anh đã làm gì vậy? Shinichi.. Asami nhớ lại, một kỉ niệm dằn vặt mãi.

Shinichi ôm lấy cô, thì thầm vào tai vài câu nói.

Ran.. anh yêu em..

Giọng nói của Shinichi, không giống như một Shinichi lạnh lùng hàng ngày mà cô thường thấy.. chúng nồng nàn và đầy yêu thương. Nó làm Asami ghen tị, với cô gái tên Ran kia.
Shinichi vẫn tiếp tục ngấu nghiến lấy bờ môi cô. Chúng làm Asami ngạc nhiên. Trong khi ở bên cô mà anh luôn nghĩ về người khác. Shinichi dừng lại, nhìn một hình bóng khác- xuyên qua cô. Say đắm và đê mê..

Asami ngạc nhiên, muốn đẩy anh ra, nhưng cô chợt buồn. Không thể làm như thế được. Anh mặc kệ cho những nụ hôn, dành cho một người con gái khác- không phải cho cô. Nhưng nếu làm thế này có thể ở bên anh, cô bất chấp tất cả.

Dù anh chỉ ở bên cô vì nghĩa vụ thôi cũng được. Dù anh không yêu cô cũng được, cô không thể mất đi anh. Mất đi một người cô yêu hơn cả mạng sống. Cô nhắm mắt, nhận ra nước mắt trên mi trôi tuột xuống gối, ướt đẫm. Shinichi.. Asami thì thầm, ôm chặt anh. Những nụ hôn làm nước mắt dừng lại.

Tiếng giày cao gót làm Asami chú ý, những mùi hương thoảng qua khiến cô biết được ai đang đến. Asami ngước lên, nhìn thấy Ran đang lại gần, cô hất gọn mái tóc của mình sang một bên, chính Asami cảm thấy ghét thái độ đó, vì chúng làm cho gần như cả quán ăn dừng lại để nhìn Ran. Cô thật sự rất cuốn hút. Chẳng trách Shinichi.. Anh không có lỗi trong chuyện này, tất cả chỉ tại Ran.

Asami thầm nhủ, chờ đợi Ran ngồi xuống.

-Vì sao cô lại muốn gặp tôi?

Ran vào đề ngay, cô vẫn còn nhớ thái độ tối qua của Asami, cô đã gọi Asami đến, vì dù sao Asami cũng đã là vợ chưa cưới của anh, nhưng cô không ngờ, Asami lại nhìn thấy.. Đôi mắt màu thạch anh khẽ chớp, nhuốm đẫm thương đau, cô nào muốn như thế, không hề. Nhưng Shinichi..

-Vì sao à? Tôi không hiểu vì sao cô và Shinichi ở đó đấy.

Asami mỉa mai, đầy cay nghiệt. Nó không làm Ran bận tâm, cô quen với chuyện này quá rồi.

-Tôi nói rồi, anh ấy say, và tôi đưa anh ta đến đó. Vì sao lại có buổi nói chuyện này?
Hay cô chuẩn bị nói với tôi: anh ấy là chồng tôi, và bảo tôi tránh xa anh ấy ra?

Asami ngạc nhiên, nhưng Ran vẫn bình thản. Rồi chợt trên đôi môi mỏng một nụ cười khinh thường hiện hữu.

-Tôi đến để cám ơn cô đấy chứ, nhờ thế mà chúng tôi có một đêm.. ừm..

Ran nhận ra sống lưng mình lạnh toát, cô ta đang nói gì thế? Một đêm gì cơ.. Shinichi và cô ấy có thể có chuyện gì..

-Cô nói điều đó với tôi làm gì?

Ran cố gắng cười, nhưng điều đó chỉ khiến Asami thêm đắc ý, cảm xúc làm toàn bộ dây thần kinh của Ran gần như tê liệt. Asami đưa tay nâng nhẹ cằm Ran lên, cười phớt.

-Cám ơn nhé, Ran Mori. Có lẽ tôi sẽ gửi thiệp cưới cho cô sớm nhất có thể. Vậy nhé.

Asami bật cười, rồi đứng dậy ra khỏi bàn, để lại Ran ngồi đó.

Đôi môi run rẩy chẳng thành lời. Họ là của nhau.. của nhau.. cô chỉ là một kẻ thứ ba xen vào. Vậy thì vì sao…

Ran..

Giọng anh vẫn vậy, vẫn nồng nàn, vẫn luôn là một Shinichi.. mà cô muốn ở bên.

Những tiếng yêu thương không hề ngụy tạo, vậy thì tại sao tất cả những gì cô nhận thấy đều phản lại anh thế này.. Shinichi không như vậy mà..

Một giọt nước mắt rơi ra trên khóe mi mỗi khi cô cố gắng trút bỏ.. hạnh phúc hay niềm đau.. suy cho cùng đi đến tận cùng chỉ toàn nước mắt..

Nụ hôn hôm qua, và nỗi đau hôm nay, em lên tin điều gì đây? Shinichi..

Cô nghe tim mình tan nát.. Những kí ức hành hạ cô, từng chút một.. Chúng len lỏi vào trong những sợi tóc mảnh mai.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top