Ly Trần - Ly Tử Nam Kha

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
LY TRẦN


Tác giả: Ly Tử
Nguồn: www.bachngocsach.com
Chương 1 : Vân thuyền Lục Tinh
Tiết trời vừa vào thu với những cơn mưa đầu mùa lất phất trên nền trời xám xịt.​
Không gian chìm trong cái tĩnh mịch của đất trời khiến lòng ngươi như nặng trịch treo lấy muôn ngàn tâm sự.

Ngoài kia,gió vẫn cuốn bay những chiếc lá liễu già trên bờ sông rơi xuống trôi theo dòng nước mênh mông vời vợi.

Kinh thành Phong Long, hoàng cung.

Cấm viện - một trong ba đại viện lớn nhất hoàng cung : Hoàng điện, Phong Điện cùng Cấm điện.
.
Đại sảnh.

Căn phòng lộng lẫy trang trí bậc nhất trong cung của Cấm viện này, nằm trong sự quản lý của nhân vật đứng thứ hai sau hoàng đế Khương Vũ - Phương Tôn.

Hiện tại, giữa sảnh đường có hai người đang ngồi im lặng.
Trên ghế giữa ở chính tọa là Phương công công - đại nội tổng quản của toàn bộ hoàng cung.

Ngồi phía dưới là Diệp Đoạn Phong - cao thủ Cấm vệ xếp hạng thứ ba trong Thanh Long bảng - mười đại cao thủ đương thời.


Đệ nhất cao thủ giang hồ là Vẫn Thiên Tình với Vẫn Thiên Cầm Pháp có một không hai.

Hắn cũng là người đứng đầu Thanh Long bảng. Nghe nói, vì chán nản đã quy ẩn trên ngọn Kỳ Sơn ở đỉnh dãy Phi Vân, rất lâu chưa hề ra tay tái xuất giang hồ.

Cả sảnh đường chìm trong im lặng, Phương Tôn chầm chậm nhấc tách trà, kề môi. Lão làm việc đó rất chậm, hình như là sợ chén trà sẽ đổ vỡ, cũng hình như là cảm giác đang rất thả lỏng....

Diệp Đoạn Phong nhìn lên đỉnh đầu, hắn thật sự không thích ngồi ở đây một chút nào.
Dù bản thân đã là đại sư huynh của Cấm viện nhưng mỗi lần đối mặt Phương công công, hắn vẫn cảm giác toàn thân không thoải mái. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó, hắn có cảm giác phảng phất giống như bị một con quái vật nhìn chằm chằm.

" Ngươi không cần khẩn trương như vậy Diệp cấm vệ à. "

Giọng nói the thé của Phương công công vang lên trước mặt Diệp Đoạn Phong. Thân hình lão tuy có đôi vẻ già nua, Hai hàng lông mi dài kéo đến tận miệng. Hai mắt lúc nào cũng nhập nhèm, nửa khép nửa mở. Tuy nhiên, nếu ngươi tưởng lão thật sự như vẻ bề ngoài, như vậy ngươi sẽ ăn thua thiệt lớn.


Nhìn thẳng vào mắt Diệp Đoạn Phong, hắn nhàn nhạt :

"Ta cũng lười nói nhiều. Lần này mời ngươi đến, là muốn ngươi theo dõi cho ta hành tung một người". Nói đến đây,ánh mắt lão lóe lên một tia khát vọng như có như không.

"Vâng thưa Phương tổng quản" .

Diệp Đoạn Phong gật đầu trả lời lão một tiếng, khuôn mặt hiện lên vẻ cười khổ.
Thấy vậy, Phương công công cũng không trêu đùa hắn, lên tiếng :

" Hắn có một danh hiệu gọi là Dạ Đế. Còn tên thật, chỉ sợ có hoàng thương mới biết mà thôi . Ngươi cũng không cần lo lắng không có manh mối, ngày mai cả giang hồ đều sẽ biết đến hắn ".

Khóe miệng cong lên một nụ cười tà, Phương công công vung tay tiễn khách, đó là phong cách làm việc của lão. Cần nói sẽ nói, cần làm sẽ làm, nhưng đôi khi lại thích làm những việc dư thừa.

Đến khi Diệp Đoạn Phong đã mất bóng, lão cười khẽ, lẩm bẩm :

" Đoạn Phong, đừng làm ta thất vọng ".
-o0o-
Thành Thăng Long, nếu như nói đến rượu, mọi người sẽ nghĩ ngay đến Phong Vũ lâu ở phía nam.

Nói đến ẩm thực,mọi người sẽ nhắc đến Mai Hoa Thính Vũ ở phía bắc.

Còn nếu nói đến cả ẩm thực lẫn rượu ngon cùng phong cảnh . Đó chỉ có thể là Vân thuyền Lục Tinh .

Vân thuyền Lục Tinh quanh năm trôi nổi trên dòng Tuệ Linh chưa hề đỗ yên ở bất cứ bến nào, giống như mây gió, nên được gọi là vân thuyền.

Cả chiếc thuyền đều làm từ thứ gỗ trắc quý hiếm từ sơn mạch Phi Vân.

Loại gỗ trắc là một thứ gỗ quý hiếm ,vân gỗ màu hổ phách,thân bóng loáng, muốn mua một cân ít nhất cũng một lượng vàng.

Chỉ tính riêng giá trị cả con thuyền này thôi đã đáng giá bằng tài sản của một vị quan ngũ phẩm của Khương triều - triều đình đang thống trị đế quốc Vô Ưu hiện thời.

Chưa kể đến bàn ghế cũng được làm từ thứ gỗ thượng hạng nhất,chén bát cũng làm từ thứ men sứ của vùng Bát Tràng nổi tiếng phía Tây Bắc.

Thuyền mang tên Lục Tinh là tượng trưng cho sáu vị cô nương tài tử luân phiên biểu diễn đàn, cờ, thơ, vẽ vào các đêm trăng tròn .

Sáu vị cô nương theo thứ tự là Vân Ảnh, Yên Dung, Tiêu Y, Bích Hy, Di Yến cùng Dao Tuyết.
Mỗi người một vẻ,nghiêng nước nghiêng thành,tài nghệ xuất chúng,khó phân cao thấp.

Tòa vân thuyền này được đồn đãi là do một người thần bí tự xưng Họa tiên sinh xây nên .
Cả vân thuyền được chia làm ba tầng lầu lớn .

Tầng thứ nhất là nơi cho anh hùng hào kiệt bốn biển tụ hợp với nhau.

Tầng thứ hai là dành cho quan quyền triều đình luận bàn nước non đại sự .

Tầng thứ ba cũng là tầng thần bí nhất, chính là tầng của vị kia tự xưng Họa tiên sinh - chủ nhân Vân thuyền Lục Tinh .



-o0o-


Đêm, sâu thẳm đến đáng sợ .

Đêm, phảng phất như một con quái vật há to miệng nuốt lấy bầu trời .

Trên cao, treo một vầng trăng tròn vằng vặc, chiếu sáng lấp lánh xuống dòng Tuệ Linh.

Vân thuyền Lục Tinh lại huyên náo vô cùng vì đêm nay là đến phiên Vân Ảnh trổ xuất tài nghệ chơi đàn vô cùng tuyệt vời .

Tiếng đàn thất huyền cầm hòa lẫn tiếng cười đùa,ca xướng,la hét tạo nên một âm thanh vô cùng hỗn loạn.

Ánh đèn sáng loáng chiếu sáng cả một vùng sông nước. Hoà lẫn cùng ánh trăng tạo thành một màu vàng nhạt như lá thu vàng úa lúc xế chiều lấp loáng trên dòng sông đẹp nhất thành Thăng Long này.

Vân thuyền Lục Tinh .

Trái ngược với những tiếng ồn ào của tầng một và tầng hai .

Tầng ba lại là một không gian u ám va lu mờ ảm đạm.

Ánh sáng duy nhất trong cả căn phòng là một ngọn đèn lưu ly,đặt trên một chiếc bàn văn thư.

Cả căn phòng không rộng lắm, chỉ mấy chục trượng vuông,trang trí theo phong cách văn phòng tứ bảo.


Có giá sách, có giường, có bàn..... Trên vách tường hai phía treo hai bức tranh thư pháp vẽ hai từ Họa và Trần .
Trên chiếc ghế thái sư làm bằng gỗ đàn hương cạnh bàn sách,lập lòe dưới ánh nến hiện thân ảnh của một thanh niên .
Cả người hắn khoác lên một chiếc áo bào dài màu đen,phía trên ngực thêu một chữ Họa màu trắng .

Khuôn mặt hắn sắc sảo và nghiêm túc, thể hiện rõ vẻ tuấn tú của thanh niên khi còn tuổi trẻ.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt,mang theo một loại nhìn thấu tang thương, nhìn ra vầng trăng ngoài bầu trời mờ mịt.


Ngoài khung cửa sổ bỗng vang lên tiếng vỗ cánh "phạch,phạch".

Từ đó bay vút vào một chú chim bồ câu đen xám.

Nó nhẹ nhàng bay đến bờ vai của thanh niện, đáp xuống,khe khẽ cọ cọ chiếc mỏ xám trắng lên má thanh niên đầy vui vẻ giống như rất quen thuộc.

Khóe miệng thanh niên cong lên một nụ cười như có như không dưới ánh nến đầy kỳ dị .


Hắn vươn tay lên, gỡ từ chân chim bồ câu một ống trúc vàng sẫm chẳng biết được buộc vào từ lúc nào.

Hai tay vặn xuôi,mở ra ống trúc .

Bên trong thình lình chứa một mẩu giấy úa vàng.


Dưới ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng vào gian phòng cùng ánh nến mờ ảo, mơ hồ thấy được trên mẩu giấy viết một từ duy nhất :


"Dạ" (!)
-o0o-

Kinh thành Phong Long là kinh thành lớn nhất toàn bộ đế quốc Vô Ưu. Chiếm giữ hơn phân nửa trữ lượng hàng hóa toàn bộ quốc gia. Tuy nhiên nơi đây cũng được xem là nơi hỗn tạp nhất cả đế quốc. Với t.ư cách là kinh thành của cả một quốc gia, hàng ngày kì nhân dị sĩ đi lại nơi nhiều vô số, không cách nào kiểm soát toàn bộ. Nhưng kì lạ là, mặc dù hỗn tạp nhiều như vậy nhưng chưa có ai dám công khai gây náo loạn.Phảng phất tất cả kỳ nhân dị sĩ, giang hồ võ lâm đều ngầm thừa nhận không được phép ra tay ở đây.

Phía đông thành Phong Long, Hoàng cung, thượng thư phòng.


Hoàng đế đương thời thống trị đế quốc Vô Ưu - Khương Vũ, trên người khoác lấy long bào vàng óng thêu bằng thứ tơ của kim tằm của xứ cực Nam. Hắn đang ngồi trên một chiếc ghế làm từ gỗ trầm hương.

Trong tay cầm lấy một con xe bằng đá. Hai hàng lông mày thỉnh thoảng nhăn lại. Trên nét mặt hiện ra vẻ trầm t.ư, do dự.

Hắn nhìn tới nhìn lui bàn cờ trước mặt, cười khổ :

"Ta thật sự tìm không được đường rồi Gia Cát bá bá".

Tiếp theo chỉ nghe tiếng thở dài từ phía đối diện. Một giọng nói trầm ấm đầy mị lực từ phía đối diện vang lên :

" Ngươi đã làm vua của một nước, căn bản là lúc nào cũng phải giữ cho mình một đường lui. Đó là một điều tất yếu của tất cả các đế vương .Ngày mà đường lui của con bị đứt, cũng là ngày con biến mất khỏi cuộc đời này ! Nhớ lấy !"

" Đa tạ Gia Cát bá bá " .


Khương Vũ vừa nói vừa khẽ gật đầu hướng một lão giả đang cầm một tách trà ngồi ở đối diện.
Lão giả thân khoác một chiếc áo choàng tím thêu lấy một cây tùng . Tinh thần lão quắc thước, nghiêm túc như một lão thần tiên. Trên khuôn mặt lại có hai hàng mi cùng chòm râu dài màu trắng càng tôn thêm vẻ tiên phong đạo cốt.


"Lần này ta vân du đi ngang đây, tiện thể thăm hiền điệt cùng phụ thân ngươi một lần. Không lâu nữa lão phu phải bế sinh tử quan. Sẵn đây, lão phu có quà tặng ngươi".


Vừa nói, lão giả giống như ảo thuật móc từ tay áo ra một chiếc hộp bằng ngọc màu trắng.


Bên trên chiếc hộp vẽ lấy một con rồng màu đen quấn quanh như muốn trói buộc đồ vật ở bên trong. Cả chiếc hộp không ngừng lấp lóe ánh sáng trông có vẻ vô cùng kỳ bí . Vuốt ve hộp ngọc,lão đưa cho Khương Vũ rồi cười :

" Đây là một thứ bảo vật do chính lão luyện nên lúc rảnh rỗi . Tuy nhiên đối với phàm trần các ngươi mà nói, nó lại là bảo vật để cứu mạng lúc nguy cấp. Hiền điệt phải nhớ, chỉ khi nào thật sự liên quan đến tính mạng,lúc nguy cấp nhất, hãy mở nó ra ".

Khẽ vuốt chòm râu màu trắng bạc của mình, mắt lão lóe lên một tia ánh sáng giống như vừa trút bỏ được thứ gì đó.
Nhấp nháp một ngụm trà, phảng phất không muốn lưu lại trần thế này một phút giây nào nữa. Lão lên tiếng với Khương Vũ :


"Lão phu có chuyện quấn thân, Khương hiền điệt, được rồi, lão phu phải đi, chuyển lời cho cha ngươi, sống cho tốt. ". Vừa dứt lời,lão không đợi cho hoàng đế Khương Vũ trả lời. Hai tay nặn thành một ấn quyết cổ quái, miệng đọc lẩm bẩm.

Sau đó, chỉ thấy hắn phất ống tay áo, cả người cháy phừng lên một ngọn lửa màu trắng chói mắt khiến Khương Vũ cũng phải lấy ống tay áo che mắt. Đến khi Khương Vũ bỏ tay xuống, lão giả Gia Cát đã biến mất.


Hoàng đế Khương Vũ lúc này mới trở nên nhẹ nhõm, không biết từ khi nào, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, thở dài một tiếng. Khí thế của bậc đế vương tràn ra, hai mắt lấp lánh ánh sáng nhìn ra bầu trời vằng vặc ánh trăng.


-o0o-

 

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
LY TRẦN


Tác giả: Ly Tử
Nguồn: www.bachngocsach.com
Chương 2 :

Đêm, vẫn dài như thế.

Đêm, mênh mông đến cô đơn cùng lạc lõng.

Ánh trăng treo trên đỉnh đầu vẫn tròn như thế.

Gió vẫn ào ào thổi qua những tàng cây gây nên những tiếng xào xạt như tiếng ma quỷ, khiến trời đất âm u và quỷ bí vô cùng.


Đâu đó tiếng quạ kêu quàng quạc trên ngọn cây như vọng từ âm la địa phủ.


Dưới mặt đất thành Phong Long.

Trong một mật thất đến một ánh đèn cũng không có, tối đen đến mức xòe bàn tay ra không thấy rõ.


Bỗng nhiên.

"Ầm"

Tiếng bước chân vang vọng trong đường hần dần tới gần.


"Cấm vệ trong thành Phong Long đã xuất động, Bí sĩ vẫn chưa có dấu hiệu ra tay, ẩn nấp rất kỹ thưa Tôn chủ ".


Không gian bị một tiếng nói âm trầm phá vỡ đi.


Trong không gian tối đen đột ngột lóe lên hai tia ánh sáng màu đỏ.

Nếu nhìn kĩ sẽ thấy đó bất ngờ lại là hai ánh mắt . Điều kì lạ ở đây là ánh mắt đó chỉ có tròng đen là bình thường, còn lại cả tròng trắng bị bao phủ bởi màu đỏ như máu.

Tuy nhiên, đó không phải màu đỏ của khát máu mà là màu đỏ của sự tươi sáng, rực rỡ. Màu đỏ mà người ta vẫn hay ví như là màu của vầng mặt trời chói chang.



Sau khi nghe lời nói đó, ánh mắt kia có chút thất thần, nhìn vô định vào trong hư không.


Sau đó là tiếng cười trầm hùng vang vọng cả mật thất. Khiến ngay cả bụi đất từ phía trên trần mật thất cũng bị rung động trơi lả tả .


" Khương Vũ ơi Khương Vũ, ha ha ha ha".

Tiếng cười vang lên, phảng phất chủ nhân tiếng cười như rất cao hứng.Nhưng chỉ ngay sau đó, chủ nhân tiếng cười đó ngay lập tức giống như đã bình phục trở lại bình tĩnh. Hắn im lặng, trả lại sự im lặng cho cả gian mật thất. Hắn hẳn là một người biết kiềm chế cảm xúc rất tốt hoặc là căn bản tiếng cười đó có một ý nghĩa nào đó. .Rồi giọng nói trầm hùng lại vang lên.


"Làm tốt lắm Bá nhi ".


Ngay sau lời nói vang lên, không gian bỗng trở nên có chút trầm mặc.

Không hề có tiếng đáp lại.

Tiếng bước chân lại vang vọng xa dần.


Tiếng thở dài thoáng nhẹ ngang qua trong không gian mịt mùng.

Ánh mắt màu đỏ lóe qua một tia cảm xúc phức tạp, khẽ dần dần khép lại. Cả gian mật thất lại chìm vào tĩnh lặng và âm u như bầu trời ở ngoài kia.


Đêm nay, với đế quốc Vô Ưu mà nói, hẳn là một đêm không tĩnh lặng



Thành Thăng Long.


Hoa Sinh lầu.Ngày hôm nay, tầng thứ ba của Hoa Sinh lầu đã được bao lấy bởi ba người khách kì lạ.


Chính giữa lầu ba đặt một chiếc bàn tròn cùng ba chiếc ghế bằng gỗ, hiện tại, xung quanh bàn đang ngồi ba người.


Một người là một lão đạo sĩ, toàn thân thuần một màu trắng : tóc trắng,râu trắng, lông mi trắng ngay cả áo và giày cũng trắng, chỉ trừ màu đen của hình âm dương bát quái phía trên áo.

Trên đầu lão tóc búi cao, xuyên qua một thanh trâm ngọc, tóc trắng dài đến ngang lưng.
Khuôn mặt tuy đã có một ít tang thương nhưng vẫn không che giấu được vẻ anh tuấn khi còn trẻ.
Bên cạnh lão còn dựng lấy một cây gậy trúc, treo lủng lẳng một tấm lụa trắng ghi sáu chữ " Đoạn nhân tài, hóa nhân tai" .
Trên bàn còn để đó một cây phất trần dài khoảng bằng một cánh tay.


Ngồi bên phải của lão đạo sĩ, là một người trung niên, quần áo bó sát người.
Trang phục của hắn trái ngược hoàn toàn với lão đạo sĩ, cả thân bao trùm trong một màu đen tuyền. Hai ống tay cùng ống chân được buộc sát vào cơ thể, bên hông treo lấy một viên ngọc bội sáng loáng màu hổ phách.
Khuôn mặt hắn nghiêm nghị và lạnh lùng, bờ môi mỏng cùng chiếc mũi cao. Hai mắt hờ hững mang theo một loại cảm giác cho người nhìn, hắn là một con người bất cần đời.
Sau lưng hắn là ba thanh kiếm vắt chéo nhau, sáng loáng màu xanh của đồng cổ.

Mỗi thanh kiếm dài đến một cánh tay hơn, trên mỗi tay cầm đính lấy ba viên minh châu. Nếu ngươi là người giang hồ lâu năm chắc chắc ngươi sẽ nhận ra hắn .

Một trong mười nhân vật của Huyền Vũ bảng – những nhân vật bí ẩn nhất đương thời, hạng thứ t.ư : Vô Không Kiếm Khách – Thiên Lãnh.

Trên lưng hắn là ba thanh kiếm, tương ứng với ba chiêu tuyệt học của hắn sáng tạo : “Vô,Không,Hư” .


Nghe nói đến nay người trên giang hồ đồn đãi hắn đã từng xuất ra kiếm thứ hai, “Không”, một lần duy nhất . Còn kiếm thứ ba – “Hư”, vẫn là một bí ẩn, chưa ai tận mắt nhìn thấy.

Cũng có truyền lưu có người nhìn đã thấy kiếm thứ ba của hắn nhưng không ai còn sống sót để kể lại .

Thiên Lãnh vốn là một kiếm sĩ lang bạt giang hồ tìm kiếm đối thủ, mang theo một loại kiêu ngạo kiếm sĩ nên có, rong ruổi truy tìm cái gọi là cùng cực của Kiếm đạo. Người như hắn vẫn luôn được giang hồ tôn kính, vì sự si mê với kiếm mà bỏ đi tất cả.

Đối diện hắn, cũng là một trung niên, nhưng có vẻ tang thương nhiều hơn một ít.


Mái tóc đã pha lẫn màu sương, ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng kiên định. Quần áo màu xám mang theo vẻ phai màu phong trần. Áo bào dài chẻ làm hai may theo phong tục phía Nam Vô Ưu Quốc.Phía sau lưng hắn là một thanh kiếm bản to bề ngang bằng một gang tay.


Nó được bao quanh bằng một tấm vải xám giống như màu quần áo của hắn, mà không có vỏ kiếm như bao thanh kiếm khác.

Thanh kiếm đó mang tên Phách Kiếm, gẳn liền với danh tiếng của hắn từ lúc hắn còn rất trẻ - Vân Tiên Tà Khách – Kinh Hận, nhân vật thứ ba của chu Tước bảng – mười tà khách đương thời .

Lúc trẻ không biết lý do gì, hắn đã từng dùng thanh kiếm này đồ sát cả một thế gia của võ lâm bằng một môn kiếm pháp được gọi là Phong Vân ngũ thức : Phong khởi,Vụ tán, Vân dũng, Vũ tụ, Lôi nộ.

Mỗi lần việc này được nhắc đến, không ai không hít một hơi khí lạnh. Từ đó hắn hành xử ngày càng kì quái, trở thành một con người lãnh khốc.
Đến nay oan hồn dưới tay hắn đã không dưới ngàn người. Tác phong làm việc vui giận bất thường, cho nên được giang hồ gọi bằng Vân Tiên Tà Khách.


Nói đến hai vị kiếm khách chính tà hai đạo, không thể bỏ qua lão đạo sĩ kia. Hắn cũng là một nhân vật của Huyền Vũ bảng xếp hạng thứ ba trên Vô Không Kiếm Khách : Cổ Mộ Đạo Sĩ – Đoạn Đức .

Danh tiếng của hắn, chỉ sợ giang hồ không ai không biết. Nhưng một thân hành tung của hắn lại được võ lâm xếp vào mười vị nhân vật bí ẩn nhất, đủ thấy một phần bản lĩnh xuất thần nhập hóa,thoắt ẩn thoắt hiện.

Đăc biệt, hắn có một sở thích quái dị là quanh năm đi dạo quanh các cổ mộ tìm kiếm bảo vật, châu báu. Phải biết bảo vật vào được mắt lão ít nhất giá trị liền không cần phải bàn tới. Chỉ cần lộ ra giang hồ sẽ khiến bao người đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Tương truyền, lão đã từng đào tới cổ mộ của hoàng cung Khương Triều, nhưng chưa kịp chạm tới vách đã bị đại nội tổng quản Phương công công - Phương Tôn - cao thủ thứ hai Thanh Long bảng đánh đến không kịp trở tay.

Sao đó còn bị xếp hạng sau Phương công công, Diệp Đoạn Phong – cao thủ thứ ba Thanh Long bảng ,cũng là thủ lĩnh hiện thời của Cấm vệ hoàng cung,dẫn binh đuổi giết ba ngàn dặm.

Nhưng sau đó, không biết bằng cách gì lão đã đào thoát khỏi truy binh .

Và bây giờ hắn đang xuất hiện ở nơi đây.


Điều bất ngờ là hôm nay, Hoa Sinh lầu này lại tụ hợp ba đại nhân vật, hai vị kỳ nhân của Huyền Vũ bảng, một vị tà khách của Chu Tước bảng. Chỉ riêng việc này cũng đã đủ rung động giới võ lâm.

Trên bàn, bày lấy ba đĩa thức ăn, ba chung trà cùng ba chén sứ.


Đoạn Đức lão đạo sĩ đang vén tay áo, cầm đũa gắp lấy thức ăn bỏ vào miệng, chép chép khen ngon.

Hai góc còn lại hai vị kiếm khách đang cầm đũa giơ lên trước mặt.

Điều kì lạ là hai người bọn họ không hề gắp thức ăn, chỉ là giơ đũa lên trước mặt và nhìn phía người còn lại không chớp mắt. Bên này Đoạn Đức đạo sĩ hai mắt ngó nghiêng, liếc hai người như nhìn hai kẻ ngu ngốc.

Lão không ngừng tiếp tục với hai đĩa thức ăn còn lại,rung đùi đắc ý nhấp nháp như là mỹ vị ngon nhất thế gian.

Tuy nhiên, nếu có cao thủ ở đây sẽ nhận ra rõ sự khác biệt trong không gian ngay lập tức.

Đến tầng thứ cao thủ, đấu kiếm hay vũ khí đã không có mấy khác biệt vì võ công ai cũng có sự độc đáo riêng, đã đi đến một giới hạn nhất định.

Trừ phi là võ công cách biệt tương đối xa, mọi người mới dùng đến võ công để phân cao thấp.

Một số khác lại lựa chon một phương thức khác là dùng khí thế.


Giống như Vô Không kiếm khách cùng Vân Tiên tà khách. Chỉ cần cách bọ họ ba trượng, ngươi sẽ cảm giác được sự áp bách trong không không khí không ngừng truyền đến.

Tuy thế, mà lão đạo sĩ vẫn có thể ung dung nhàn nhã ăn uống, đủ thấy một thân công phu của lão không kém đi đâu được.



Sau thời gian cạn một chung trà giống như cảm thấy rất nhàm chán. Lão đạo sĩ Đoạn Đức giơ tay che miệng,lẩm bẩm :
“Ân, xem ra hai người sắp kiệt sức rồi. Để thời gian ta đi kiếm vài món bảo vật không hay hơn hai người các ngươi so khí thế sao, còn bắt ta làm chứng. Không khéo khí thế không ra, ra nhằm thứ khác lại chấn động võ lâm rồi sao ”.

Giống như nghĩ đến thứ gì thú vị, lão cười “hắc hắc” vô cùng ti bỉ.


Bỗng nhiên, giống như phát hiện điều gì đó. Đoạn Đức lão đạo vỗ tay lên bàn mượn lực, bay ngược nhào ra sau một vòng.

Bên cạnh, Thiên Lãnh cùng Kinh Hận cũng huy động cánh tay cầm đũa ra phía sau.

“ Bụp”
“Cách”
“Cách”

Nhào lộn hết một vòng, vừa ổn định lại thân thể.

Lão đạo sĩ Đoạn Đức lập tức liếc nhìn chỗ vừa ngồi.

Trên ghế không biết lúc nào đã ghim lấy một đoạn cành trúc màu vàng úa.

Hai bên Thiên Lãnh cùng Kinh Hận, trên đũa tre của hai người cũng đã đồng thời kẹp lấy hai chiếc lá trúc xanh non.Trong mắt hai người đồng thời lóe lên vẻ kinh ngạc.

Phải biết hai người bọn họ đang dùng khí thế áp bách lẫn nhau, tinh thần căng cao đến cực điểm.
Chỉ cần một trong hai bên buông lỏng, ngay lập tức sẽ bị chấn động lục phủ ngũ tạng, nội thương nghiêm trọng.

Vậy mà có người chỉ bằng hai chiếc lá trúc đã phá tan khí thế hai người cùng một lúc, mà không khiến một ai bị thương.

Chỉ riêng trình độ ám khí thế thôi đã đủ kinh sợ không biết bao nhiêu sát thủ hạng nhất trong giang hồ.

Nhìn thấy ám khí rõ ràng là một đoạn trúc cùng hai chiếc lá. Khuôn mặt lão đạo sĩ Đoạn Đức lập tức sầm xuống như muốn hùng hổ nuốt người. Hắn vung vẫy phất trần mắng ầm lên :


“ Rùa đenThiên Cơ Tử, Trì Hồng Dật lão quỷ, lần nào chào đón lão phu cũng có một kiểu này ! Có tin ta đào ba thước đất nhà lão lên không !!! Ta đập tên chết bầm nhà ngươi, có biết lão phu đang làm chứng cho một việc kinh thiên động địa, quỷ la thần khóc, chấn động võ lâm không !”


Lúc này, phía bên ngoài, từ bốn hướng không ngừng vang vọng lên âm thanh tiếng cười “ha hả ”.

“Lão quỷ Đoạn Đức, ngươi lúc nào cũng vậy có cần chửi ầm lên vậy không ! Mau đi đến đông nam bên ngoài kinh thành Phong Long đi, sắp có náo nhiệt. Cổ mộ trong truyền thuyết xuất thế, giang hồ lại khuynh đảo tới rồi. Còn nữa, Đoạn Đức, không nên quên điệu thấp một chút, theo ta tính toán thì Phương lão biến thái kia có thể sẽ âm thầm tới nhiễu loạn. Biết đâu sẵn tiện đưa ngươi làm đại ngoại tổng quản giống lão, ha ha ha”

“Ta không thèm, có muốn thì lão quỷ Hồng Dật ngươi đi làm đi. Lão biến thái Phương Tôn đó cũng chẳng có chút hài hước nào. Lần trước một chưởng vào mông ta còn dấu đây này. Hại ta ba bốn ngày không thể nằm ngửa để ngủ.”

Vừa nói mặt lão đạo sĩ Đoạn Đức đen lại, nhăn nhó.

“Ồ, Vô Không kiếm khách với Vân Tiên tà khách đều ở đây. Nếu hứng thú có thể đến gom góp náo nhiệt cùng lão quỷ Đoạn Đức. Hồng Dật lão phu ta xin phép cáo từ trước, hôm nay còn phải gặp rất nhiều người, ha ha.”

Âm thanh phía bên ngoài vang vọng dần dần xa, rồi biến mất.

Bên trong, lúc này trong mắt Thiên Lãnh lóe lên ý cười, mở miệng hướng đối diện :

“ Kinh Hận huynh, không bằng đến Phong Long cổ mộ gặp lại thế nào”

Kinh Hận hiện lên vẻ trầm ngâm.

“Cũng tốt,nghe danh Thiên Cơ Tử luôn làm việcxuất quỷ nhập thần, quả nhiên danh bất hư truyền. Ha ha, cổ mộ xuất thế, có ý tứ , lần này không biết sẽ loạn đến chừng nào.”

Nói xong đưa tay lên xoa cằm một bộ dáng không chờ được.

Bên kia, lão đạo sĩ thấy rõ hai người đã thỏa thuận xong. Hắn giống như vừa nhận ra gì đó, phủi phủi đạo bào, sửa sang quần áo. Lão đạo Đoạn Đức chắp tay, phơ phẩy phất trần vắt lên vai, vẻ mặt nghiêm trang, lên tiếng :


“ Vô lượng thiên tôn. Thiên hạ sắp đại loạn, bần đạo phải vội vàng tìm vài món bảo vật hộ thân để hóa giải kiếp nạn cho võ lâm . Nay việc của hai thí chủ dừng tại đây, bần đạo ta đây cũng an lòng. Xin phép cáo từ, thiên tôn phù hộ lão phu.”


Không đợi Thiên Lãnh cùng Kinh Hận trả lời, lão chụp lấy cây gậy trúc của mình, làm một động tác chào từ biệt.

Sau đó, ba chân bốn cẵng bỏ chạy xuống lầu, phảng phất bị ai đó rượt đuổi.

Để lại Thiên Lãnh và Kinh Hận nhìn nhau không hiểu.

Lúc này, lầu một truyền đến âm thanh của lão đạo sĩ Đoạn Đức :

“ Chưởng quỹ,tiền lầu ba do hai vị đại nhân phía trên trả, nghe chưa.”

-o0o-



 

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
LY TRẦN


Tác giả: Ly Tử
Nguồn: www.bachngocsach.com
Chương 3 : Quyển trục
Đỉnh núi Viên Thừa, phía đông thành Thăng Long.

Đây là một đỉnh núi bằng phẳng, trải dài thảm cỏ xanh mượt, còn đọng những giọt sương long lanh màu ngọc bích trong sương sớm. Mặt trời vẫn còn bị che khuất bởi nhửng áng mây nửa đen nửa trắng.


Gió núi lành lạnh thổi tan sương mù lộ ra hai hình bóng. Một bên là một thanh niên đứng ở phía đông, trên người khoác lấy một chiếc áo thư sinh màu xanh lục.


Tóc buộc cao, trên tay cầm lấy một thanh tiêu ngọc, tay còn lại chắp sau lưng. Hai mắt có thần nhìn về phía đối diện. Dọc theo tầm mắt của hắn xuất hiện một thân ảnh khác .

Đó là một người khoác trên mình một chiếc áo bào màu đen, trên ngực thêu lấy một từ “ Họa”.

Tóc búi cao, vắt ngang một thanh trâm bạc, được cuốn quanh bằng một loại dây kim loại óng ánh.

Trên khuôn mặt đeo lấy một chiếc mặt nạ nửa cười nửa khóc màu bạc.

Tay phải cầm lấy một chiếc quạt gỗ điêu khắc sông núi, không ngừng phe phẩy phía trước ngực. Cả người hắn tràn ngập sắc thái thần bí .


Nếu có người lão luyện trong giang hồ đi ngang, sẽ nhận ra hai người bọn họ, là hai nhân vật vô cùng nổi danh trong giang hồ : đứng đầu Huyền Vũ bảng - Họa tiên sinh cùng thứ hai Chu Tước bảng - Ma Di Thủ Diệp La.


Cả hai người đứng yên ở đó nhìn nhau không chớp mắt.

Xung quanh, gió thổi vùn vụt khiến tà áo hai người không ngừng phất phơ trong gió.

Tất cả yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc trầm lặng .


Ngay khi sương mù vừa tan đi, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu lên đỉnh Viên Thừa.

Cả hai thân ảnh không hẹn mà cùng lúc chuyển động. Hai chiếc bóng lao thằng về phía đối diện không chút do dự, phảng phất đã tính trước tất cả.

Ma Di Thủ Diệp La vung lên trong tay tiêu ngọc.

Một chiêu “ Thanh Xà Xuất Động” không chút che giấu phóng thẳng về phía trước.

Đối diện, Họa tiên sinh không có một chút hoang mang, quạt gỗ trong tay đảo ra ngoài, xòe ra đỡ lấy tiêu ngọc đang lao đến.

Trong không gian vang lên âm thanh gỗ - ngọc giao nhau chát chúa “cách,cách” .

Kéo theo đó là tiếng rít của tiêu ngọc cùng tiếng xé gió của quạt gỗ.

Trên đỉnh núi, hai thân ảnh không ngừng cuốn lấy nhau cùng những tiếng vang nhưng vẫn chưa hề phân ra cao thấp.



Thời gian trôi qua cạn một chung trà, Diệp La giống như đã mất kiên nhẫn khi cứ tiếp tục bất phân thắng bại như thế.


Trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.

Đồng thời hai chân trầm xuống, quét ngang một chiêu “ Hoành Tảo Sơn Hà” bức lui Họa tiên sinh.

Tiêu ngọc trên tay củng thuận thế một chiêu “ Lưu Tinh Truy Nguyệt” đuổi sát không bỏ . Họa tiên sinh vẫn một bộ dáng thong thả không dính bụi trần, xoay tròn một vòng,xòe quạt đón đỡ.

Ngay lúc này tiêu ngọc đột nhiên dừng lại, xoay một vòng biến chiêu thành “ Ẩn Xà Hạ Thủy” đánh tới huyệt Đản trung ở giữa ngực.


Trong mắt Họa tiên sinh lóe lên một tia tán thưởng phía sau mặt nạ màu bạc, quạt gỗ lập tức xuất hiện đỡ lấy tiêu ngọc.
Ngay khi Họa tiên sinh muốn phát lực đẩy ra. Diệp La lại trầm người kéo theo tiêu ngọc xoay một vòng đánh tới huyệt Trung cực giữa bụng.

Thấy rõ đối thủ còn có thể biến chiêu tinh diệu như thế, Họa tiên sinh cũng không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc phía sau mặt nạ.

Động tác lại không có chút nào dừng lại. “ Linh Xà Triền Nhiễu” quẩn lấy tay cầm tiêu của Diệp La, xoay đế quạt gõ vào huyệt Dương trì trên mu bàn tay Diệp La, khiến tiêu ngọc vuột mất bay thẳng lên trời.

Đối diện, Họa tiên sinh thấy thế cũng không truy kích mà thi triển thân pháp lùi về phía sau, xòe quạt phe phẩy trước ngực.

Cả người một bộ dáng thư sinh vô hại.

Ma Di Thủ Diệp La hiện ra vẻ chán nản trên khuôn mặt, vươn tay nắm lấy ngọc tiêu đang xoay tròn trên không trung. Hắn cười khổ, vắt lại ngọc tiêu vào bên hông.

Tiếp theo lấy từ túi vải bên hông ra một quyển trục màu vàng đất, ném sang phía đổi diện, chắp tay :

“ Họa tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, Diệp La học nghệ không tinh, thua không oan uổng. Hẹn ngày tái ngộ, Diệp La cáo từ ”


Ma Di Thủ Diệp La vừa dứt lời, xoay người thi triển khinh công rời đi.


Trên đỉnh Viên Thừa, gió vẫn thổi, sương vẫn chưa tan hết. Lúc này chỉ còn lại một mình vị kia Họa tiên sinh.


Hắn nhìn trong tay quyển trục, trong mắt lóe lên ý cười.

Tiện tay bỏ quyển trục vào trong tay áo. Sau đó, thi triển khinh công chạy như bay xuống chân núi.


-o0o-

Thành Thăng Long, phía đông nội thành, Trần gia trang.



Nói đến Trần gia trang, chỉ cần là người trong giang hồ, không ai lại không e ngại .



Phải biết, Trần gia trang nổi tiếng trên giang hồ với môn đạn dược Phích Lịch Hỏa cùng Hủ Cốt Sa.

Phích Lịch Hỏa có thể nổ tan nát cả một căn nhà . Còn Hủ Cốt Sa, chỉ cần ngươi trúng phải, trong vòng một khắc, nếu không có giải dược, ngươi sẽ bị hủ hóa thành một bãi nước .

Nghe đến hai loại đó, không ai không sợ hãi. Cũng nhờ đó mà Trần gia nổi danh trong võ lâm đương thời.

Đặc biệt, Trần gia trang còn nổi danh với các môn ám khí.
Các đời gia chủ Trần gia không ai không phải một đời cao thủ khiến giang hồ nghe đến đã biến sắc.

Trong đó còn có lưu truyền, nghe nói Vô Diệt Ám Sĩ – xếp thứ ba Chu Tước bảng. Hắn đã từng là một thích khách, từng xuất thân tại Trần gia, nhưng không hiểu lý do bị trục xuất.

Cũng từ đó, Trần gia trang cùng Vô Diệt Ám Sĩ thế bất lưỡng lập, trở thành kẻ thù với nhau.


Đại sảnh đường.

Gia chủ Trần Tiêu đang ngồi ở chính tọa, thong thả nhấm nháp một ngụm trà Long Tỉnh lấy từ phía nam.

Phía dưới hắn một bậc, ngồi ở bên phải là một thiếu nữ, thân mặc áo lụa trắng thêu hoa cúc.

Khuôn mặt mỹ lệ với một chiếc mũi cao cùng đôi môi đỏ mộng tuổi trăng rằm.

Hai đôi má ánh hồng phơn phớt càng tô điểm thêm vẻ đẹp lộng lẫy của thiếu nữ xuân thì. Đôi mắt long lanh đang nhìn ra vô định trước mặt .

Nàng là đại sư tỷ của Trần gia Trần Yến Nhi.

Phía trái, lại là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi .Khuôn mặt tương đối tuấn tú, mang theo một lạnh lùng, trên tay không ngừng xoay xoay một thanh trủy thủ đen nhánh. Hắn là nhị đệ của Trần Yến Nhi – Trần Tam Vấn.

Ngồi trên chính tọa, Trần Tiêu xoa xoa hai chiếc đầu rồng dưới bàn tay gác trên ghế, lên tiếng :


“Giang hồ loạn đến nơi, Cổ mộ xuất thế, kỳ nhân dị sĩ lục tục xuất hiện. Các con đã trưởng thành, đã đến lúc xông xáo giang hồ. Yến Nhi cũng đã xếp thứ t.ư trong Bạch Hổ bảng, cha cũng an tâm. Cha ngược lại lo lắng cho Tam Vấn.”
Nói đến đây Trần Tiêu thở dài, trên mặt hiện rõ vẻ lo âu.


Phía bên trái, Tam Vấn nhìn thấy vẻ mặt của cha mình, cười hà hà.


“ Cha, ngươi cũng không khỏi xem thường ta rồi. Ta cùng tỷ tỷ là do một mình người dạy ra đó. Bản lĩnh của ta cũng đâu có kém đến như vậy, huống chi còn có tỷ tỷ xinh đẹp bảo vệ ta nha.”

Vừa nói,Tam Vấn vừa hướng Trần Yến Nhi không ngừng nháy mắt.

Thấy đệ đệ cầu cứu, Trần Yến Nhi cũng không đành lòng lên tiếng


“Cha, người đừng lo mà, ta sẽ không để bất cứ ai đụng đến dù chỉ là một sợi tóc. Tiểu Vấn cũng đã lớn rồi” .
Vừa nói Trần Yến Nhi vừa nở một nụ cười vui vẻ, hướng phía tiểu đệ đệ .

“Thôi được rồi, đủ lông đủ cánh, các con hãy cứ tự mình bay xa đi. Nhớ lời cha, tránh xa người của Chu Tước bảng, bọn họ vốn là những kẻ vui giận thất thường, ra tay không hề có chút nào do dự. Nhất là tên vô sĩ Vô Diệt Ám Sĩ kia, vong ân phụ nghĩa. Giang hồ hiểm ác, không biết khi nào sau khuôn mặt tươi cười sẻ đâm cho con một nhát dao đâu . Được rồi, hãy đến bảo khố lấy theo ba viên Phích Lịch Hỏa phòng thân mang theo”


“Vâng, thưa cha”


Trần Yến Nhi đáp lời. Sau đó,đứng lên, bước đến kéo lấy tiểu đệ đi ra khỏi sảnh đường đầy vui vẻ.
Nhìn bóng lưng con gái cùng con trai, Trần Tiêu thở dài, lẩm bẩm :


“ Là phúc thì không phải là họa, là họa thì có tránh cũng không khỏi. Minh thúc, nhờ thúc trông hộ ta hai đứa bé này”


Lúc này phía sau bình phong của chính tọa bước ra một vị lão nhân.

Một thân râu tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước. Thân xuyên một chiếc áo màu hổ phách, bên hông treo lủng lẳng một chiếc hồ lô nặng trịch.

Hắn nhìn hướng cửa lớn Trần Yến Nhi cùng Trần Tam Vấn vừa rời khỏi, khẽ vuốt chòm râu, cười nói :


“Trần Tiêu, con cũng quá cẩn thận rồi. Thôi được, hãy để ta trông nom bọn chúng một thời gian”


“Đa tạ Minh thúc, Trần Tiêu trông cậy hết vào người”

Nói xong Trần Tiêu hướng lão giả hành lễ. Đến khi Trần Tiêu ngẩng đầu lên lão giả đã biến mất tung tích tự khi nào.


-oOo-


Trung tâm thành Phong Long, Thất Tinh lâu vẫn tấp nập người ra vào mua bán vũ khí, thuốc men cùng trao đổi. Nhưng hôm nay lại đặc biệt chật ních người, bởi vì một tấm bảng dán phía trước cửa lớn.

“Thông Cáo

Hoàng cung bị đột nhập. Tối qua, giáo chủ Dạ Nguyệt giáo Dạ Đế xuất hiện trong hoàng cung, trộm mất Lưu Ly Ngọc trong hoàng khố.

Nay thông báo đến anh hùng thiên hạ, tập nã Dạ Đế, thưởng ngàn lượng vàng.

Hình bộ.”


“Huynh thấy thế nào ?”

Trong một góc nhỏ của đoàn người chen chúc xem thông cáo, giọng nói nho nhỏ của một cô gái vang lên. Nếu miễn cưỡng chú ý, sẽ phát hiện tiếng nói là từ một bóng người khoác áo choàng kín, che mặt bằng nón tre, su lưng mang kiếm. Bên cạnh hắn, cũng có một người ăn mặc y hệt, chỉ khác là ngoài phía sau lưng mang theo một thanh kiếm, bên hông hắn cũng còn một thanh kiếm nữa.


“Có gì kỳ lạ đâu.”


Một giọng nói không chút cảm tình từ trong nón tre truyền ra.”


“Phải, muội quên mất..”


Tiếng cười khẽ ở bên cạnh vang lên.


“Đi thôi, tìm một khách sạn nào đó.”


Giọng nam trở nên dịu đi đôi chút.


Cả hai bóng người quay đi, mất hút trong dòng người.


-oOo-
 

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
LY TRẦN


Tác giả: Ly Tử
Nguồn: www.bachngocsach.com
Chương 4: Thất Tinh Các




Bên trong Thất Tinh Các, tầng ba, cũng là tầng cao nhất, một người đàn ông béo ú đang ngồi ngậm tẩu thuốc phì phà khói trắng.


Đối diện hắn là một béo ú giống y hệt đang gặm hạt dưa. Hai người bọn họ là một cặp sinh đôi, mà chỉ cần có chút kinh nghiệm, mọi người đều nhận ra là Kim Tiền Bảo Kim Minh cùng Kim Quang. Trong đó, Kim Quang là anh, còn Kim Minh là em. Bọn họ tự xưng là Kim Tiền Song Bảo, chỉ vì tiền của bọn họ rất nhiều, nhiều đến mức không mấy ai dám chọc bọn họ, hơn nữa có thể dùng tiền đè chết người. Từ việc kinh doanh vũ khí, thuốc men cho đến công việc mà ai- cũng- biết của của Thất Tinh Các – lấy tiền đổi mạng, hằng năm đều mang đến một số tiền khổng lồ. Chỉ có điều, không phải ai cũng hoan nghênh Thất Tinh Các, bởi vì một lý do rất bình thường – bọn họ làm việc cho triều đình.


“Ta thật không hiểu ?”


Kim Quang híp mắt, thịt t.ừ hai gò má đùn ra gần như che mất hai con mắt của hắn.


“Đệ không hiểu chuyện gì ?”


Kim Quang thở phà một ngụm khói về phía trần nhà, ngả nghiêng trên chiếc ghế dựa.


“Tại sao lúc đầu huynh lại chọn đi theo hướng triều đình. Chỉ riêng chuyện này đã khiến danh tiếng của chúng ta xuống dốc rất nhiều.”


“Đệ quả thật không hiểu gì cả !”


Vớ tay chụp lấy chung trà đặt trên chiếc bàn bên cạnh, Kim Quang húp soạt soạt, “hà” một tiếng thoải mái.


“Triều đình tuy lụy bại, nhưng không phải là không thể cứu vãng. Chỉ có điều có người không muốn cứu nó mà thôi.”


Kim Quang nhắm mắt.


“Thật ra, chúng ta theo triều đình là vì một lý do rất đơn giản. Đó là vì tiền. Ai có thể đưa thông cáo đến thiên hạ nhanh nhất, ai có thể thu tiền nhanh nhất, chúng ta sẽ đi theo người đó.”


“Huynh không lo lắng địa vị trong giang hồ của chúng ta sẽ phai nhạt.”


Kim Minh nhăn mày, đáp trả.


“Trừ phi bọn họ không chém giết nhau. Tiền, mới là chúa tể của mọi thứ, không tiền, chẳng có cái đinh gì cả, hà hà.”


-oOo-


Kinh thành Phong Long.

Vạn Hoa lầu.


Diệp Đoạn Phong ngồi trong một khuê phòng, mà chỉ cần là người của Vạn Hoa lầu, ai cũng biết đây là phòng của Mạc Tuyết Luân – đệ nhất danh kỹ của kinh thành.

Đối diện hắn, là một cô gái, có phần trẻ trung, mị hoặc muôn phần, là dạng người ai nhìn vào lần đầu cũng cảm giác nàng đẹp tựa như một đóa hoa sen, thánh khiết không nhiễm bụi trần, phảng phất nàng vốn không nên tồn tại. Bất quá, nàng không phải Mạc Tuyết Luân, nàng là Bạch Mộng Dương Cơ – đệ nhất tú bà của kinh thành, hay còn được biết đến với danh hiệu Cừu Ma Ma.


Phất phơ chiếc quạt từ lông khổng tước, Thiên Phong nở một nụ cười có thể khuynh đảo cả hàng tá người ngoài kia.


“Không biết ngọn gió nào đưa Phong thống soái đến nơi ở nho nhỏ của bọn ta.”


“Cừu ma ma không cần thăm dò, ta đến là để tìm Tuyết Luân.”


“Đáng tiếc, đáng tiếc, Tuyết Luân đã ra ngoài, Ma ma như ta không dám chủ trương.”


Thiên Phong cười khẽ, giống như trên đời vĩnh viễn không có thứ gì làm nàng buồn được nữa.


“Cừu ma ma, ta đến đây rất có thành ý, người đừng chọc giận ta.”


Đoạn Phong liếc xéo Cừu ma ma, tay trái búng vỏ kiếm bên hông.


“Hi hi, cái này còn phải xem lại.”


Quạt của Cừu ma ma khẽ dừng lại.


“Reng”


Tiếng kiếm ra khỏi vỏ ngân lên như tấu nhạc, ánh sáng từ khung cửa sổ phản chiếu bóng kiếm in lên tường. Kiếm của Diệp Đọan Phong giống như tên của hắn, Đoạn Phong – cắt ngang cả gió, ngay cả gió cũng có thể lướt ngang thì lấy đâu ra tiếng. Tất cả rơi vào im lặng. Không ai thấy kiếm của họ Diệp rút ra thế nào, thứ duy nhất có thể cảm nhận được là ánh sáng lóe lên, rồi chợt tắt. Kiếm của họ Diệp đã đặt lên cổ của Cừu ma ma. Tuy nhiên, lại không thể tiến thêm bước nào nữa, bởi vì quạt của Cừu ma ma đã đi trước một bước,nó đã chặn được thanh kiếm. Diệp Đoạn Phong nhíu mày.


“Diệp Thống Lĩnh đừng quên, đao kiếm không có mắt. Kiếm rất bén, Diệp thống lĩnh nên cẩn thận, có ngày không khéo sẽ bị đứt tay như chơi.”


Cừu ma ma gạt thanh kiếm qua một bên, hướng Diệp Đoạn Phong mỉm cười ngọt ngào.


Riêng Diệp Đoạn Phong, hắn không thấy nụ cười đó có chút ngọt ngào nào, mồ hôi lạnh từ sau lưng không biết từ lúc nào đã ứa ra. Bởi vì hắn vừa nhận ra được một cảm giác rất quen thuộc. Cảm giác khi mà hắn đối diện Phương công công !


“Được rồi, ma ma, đừng làm khó Phong công tử.”


Cửa phòng chầm chậm mở ra, một cô gái trong trang phục hồng như màu cánh sen nhẹ nhạng bước vào. Trong giây phút, căn phòng thoáng như ảm đạm đi ba phần, nhường lại cho nàng tỏa sáng. Trang phục màu hồng, làn da trắng như tuyết,ánh mắt lung linh, đầu cài trâm ngọc, trên tay mang theo một ấm trà vừa pha còn nghi ngút khói. Nàng – người mà hàng ngàn kẻ trong thành Phong Long này ngưỡng mộ - đệ nhất danh kỹ Mạc Tuyết Luân.

Nhìn thấy người ngọc vừa xuất hiện, Diệp Đoạn Phong thoáng ngơ ngẩn.

Cừu Ma Ma bĩu môi, phủi phủi tay, đứng lên, không quên nụ cười quen thuộc.


“Được rồi, ta đi đây, để cho ngươi nói chuyện với Phong công tử, hi hi.Phong công tử, ta đi đây, lần sau nhớ ghé ủng hộ.”


Phất phất chiếc quạt trong tay, Cừu Ma Ma nhanh chóng biến mất sau cánh cửa vừa khép.


“Huynh đến đây làm gì ?”


Mạc Tuyết Luân rót một ly trà nóng cho hắn.


“Ta đến để từ biệt muội.”


“Huynh phải đi xa sao ?”


“Phải, chỉ là đến phía đông nam thành Phong Long truy tìm tung tích một ngôi mộ cổ thôi.”


“Huynh bảo trọng.”


Mạc Tuyết Luân hờ hững.


Diệp Đoạn Phong nhìn nàng muốn nói lại thôi, thở dài một tiếng, đứng lên, mở cửa bước ra khỏi phòng.


-oOo-


Xuyên qua tầng tần đình viện, Cừu Ma Ma xuất hiện trước một gian phòng có phần thanh nhã, không chút do ,dự bước vào.

Nơi đây là khuê phòng của nàng, chủ nhân Vạn Hoa lầu.

Cả gian phòng thuần một sắc hồng, chia làm đại sảnh và hậu viện. Thường thì mỗi lần nhắc đến tú bà, người ta chỉ dễ liên tưởng một bà già bốn năm mươi tuổi với nốt ruồi son bên khóe miệng, tay phất phơ quạt lông, miệng không ngớt nụ cười. Không mấy ai có thể tưởng tượng một tú bà nổi danh trong kinh thành này chỉ vừa tròn xuân xanh, hơn nữa còn là một mỹ nhân khuynh thành đổ nước.

Bước qua tấm bình phong che giữa đại sảnh, trước mắt xuất hiện một chiếc bàn đá, hơn nữa ở đó, còn có một người. Vẫn phong cách trùm thân bằng vải đen, trên ngực thêu nổi bậc một chữ “Họa”. Thấy người thanh niên ngồi đó chầm chậm thưởng thức tách trà, Cừu Ma Ma không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại trên mặt còn hiện lên vẻ vui mừng.


“Thiếu chủ đã đến.”


“Phải, ta đã đến được hồi lâu.”


Tiếng chàng thanh niên ấm áp vang lên.


“Thiếu chủ đã đạt được thông tin gì chưa ?”


Cừu Ma Ma thông thả ngồi xuống, rót một ly trà nóng cho thanh niên phía đối diện.


“Thanh niên đưa tay lấy từ ống tay áo một quyển trục úa vàng, đặt xuống bàn, giọng nói không chút áp lực.


“Đây là danh sách quan lại triều đình hối lộ cho hắn.”


“Thiếu chủ làm sao đạt được thứ quý giá như vậy ?”


Dương Cơ tỏ vẻ ngạc nhiên.


“Hẳn là người trong ma đạo, ngoại trừ bọn họ, Dương Cơ quả thật không nghĩ ra ai khác.”


Thanh niên vỗ tay “bốp” một tiếng.


“Dương Cơ quả nhiên không làm ta thất vọng, đoán không sai, ha ha.”


Xếp lại chiếc quạt lông khổng tước bảy màu trong tay, nàng chau mày.


“Nghe Diệp tiểu tử kia vừa nói, hắn sắp phải đi đến hướng Đông nam. Xảy ra chuyện gì sao thiếu chủ?”


Rót một chén trà cho Dương Cơ, thanh niên nâng chén trà, nhấp môi nhè nhẹ.


“Là Cổ Mộ, một trong những truyền thuyết mờ ảo nhất trong giang hồ. Theo lưu truyền, mỗi trăm năm, Cổ Mộ lại một lần xuất hiện tìm kiếm người có duyên, nghe nói bên trong có tiên đan có thể người ta trường sinh bất lão, cũng có truyền lưu nói bên trong có võ công tuyệt thế, có thể dời sông lấp biển. Không biết bao nhiêu người vì nó mà liều mạng, lần này là đến lượt Phương Tôn, nhưng ta không hiểu tại sao hắn lại cử Diệp Đoạn Phong đi trước, chỉ sợ là còn có khúc mắt khác.”


“Vậy thiếu chủ có đi không ?”


Dương Cơ tỏ vẻ lo lắng.


“Tất nhiên là phải đi, cơ hội trăm năm không thể nào bỏ qua được. Xem như số trời đã an bày tất cả.”


“Chúc thiếu chủ lên đường bình an.”


Ngay khi Dương Cơ nói đến đây, thanh niên đã mất hút sau rèm cửa.


“Ta sẽ quay về.”


Một câu nói theo gió trôi vào phòng.


Nở một nụ cười, Dương Cơ đem quyển trục bỏ vào tay áo, khép cửa, bắt đầu công việc thường ngày của một ma ma.


-oOo-
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top