Đình Quân rũ rũ mái tóc ướt đẫm của mình rồi chà sát nó vào khăn bông. Tiếng gõ cửa vang lên khi anh đang gõ một vài văn bản mới trên máy tính. Đình Quân im lặng khi cánh cửa mở ra. Uyển Nhi bước vào với một khay trên tay. Đình Quân thoáng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ tách trà hoa nhài. Anh nhìn thấy tách trà bên cạnh, nhíu mày một chút rồi đưa lên nhấp. Trà nhạt, không đậm đà. Đình Quân bỏ tách xuống rồi tiếp tục nhìn vào màn hình. Uyển Nhi cẩn thận ngắm nhìn chồng mình từ phía sau. Anh hai chín tuổi, một sự nghiệp vững chắc nhiều người mơ ước. Một gương mặt không đến nổi như minh tinh nhưng đủ để một cô gái quay lại lần thứ hai để nhìn kĩ đôi mắt nghiêm nghị ấy.
Uyển Nhi gặp Đình Quân lần đầu cách đây hai năm, trong một lần đi shopping ở trung tâm thương mại. Lúc ấy anh đang đứng trước một quầy đá quý, đôi mắt quan sát thật kĩ một lượt những thứ trang sức bên trong. Uyển Nhi tiến lại gần, cảm thấy rất thích thú một bộ trang sức màu xanh dương là chủ đạo. Những hạt ngọc như những giọt nước đính trên chiếc vòng bằng bạc. Cô thấy thích nó, và dường như anh cũng chú ý đến cô khi cô nhìn nó. Đình Quân không nói gì rồi lùi lại. Uyển Nhi hơi ngạc nhiên khi thấy anh chỉ tay vào bộ trang sức và nhờ người gói lại. Cô quan sát anh, rồi tiến lại gần.
-Anh có thể nhường cho tôi bộ trang sức đó không?
Đình Quân không có gì là thoáng ngạc nhiên. Anh mỉm cười như không rồi nhận lấy nó từ tay nhân viên bán hàng. Đoạn anh đưa nó về phía cô. Uyển Nhi hơi sững người, không thể tin rằng có nó dễ dàng như vậy.
-Có gì khiến cô ngạc nhiên sao? Vì cô thích nên tôi nhường cô.
-Anh định mua nó tặng bạn gái sao? Nếu tặng tôi cũng không sao chứ?
Đình Quân im lặng, trong đôi mắt anh chợt có một tia sáng lóe lên. Một nụ cười chậm rãi nở trên môi. Uyển Nhi chợt cảm thấy dường như sâu thẳm trong cái nhìn ấy là một thứ yêu thương không nói thành lời. Cô chau mày rồi nhận lấy chiếc hộp từ tay anh. Lúc cô tưởng chừng anh không nói gì nữa thì anh lại nói với cô bằng giọng thật thấp. Đến nỗi cô cố gắng lắm mới có thể nghe trọn vẹn câu nói của anh.
-... Cô ấy là duy nhất. Còn bộ trang sức này vẫn còn một bộ nữa.
Uyển Nhi ngạc nhiên. Cô mỉm cười với anh rồi đặt vào giỏ xách của mình hộp đựng đá quý. Cô bị sự yêu thương trong đôi mắt anh thu hút. Uyển Nhi vẫn mong có một tình yêu như thế. Cô cười rồi nhìn anh rời đi. Nhìn từ phía sau, anh luôn ngẩng cao đầu. Bước chân chậm rãi mà vững chắc... Cô xoay người, siết nhẹ hộp trang sức trong tay.
Lần thứ hai gặp anh, là trong công ty của ông ngoại. Anh là một trưởng phòng kế hoạch bình thường. Uyển Nhi nhận ra anh ngay từ khi thoáng nhìn thấy anh trong hành lang. Cô tiến lại gần để chào hỏi. Anh quay người lại, lại mỉm cười một cách bình thản. Uyển Nhi vẫn có thói quen để ý đến đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, cô ngơ ngẩn một hồi rồi cúi thấp mặt. Phát hiện ra gương mặt của mình đã ửng đỏ từ bao giờ. Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ nhặt giúp cô chiếc khăn tay rồi chào tạm biệt. Uyển Nhi lặng đi, nhìn theo bóng lưng anh đi xa thêm một chút. Cô có cảm giác, mình đang chờ đợi gì đó ở người đàn ông này... Và cô hướng về anh, như bông hoa hướng dương hướng về ánh mặt trời...
Đình Quân không bao giờ làm khó người khác. Cô nhận ra điều này sau rất nhiều năm tiếp xúc với anh. Dù với ai anh luôn giữ một chừng mực nhất định. Hay nói cách khác, anh rất biết cách giao tiếp với người khác... nhưng lại có vẻ rất khó mà tiếp cận đến nội tâm anh. Cô chưa bao giờ đoán biết được những điều anh suy nghĩ. Uyển Nhi không hiểu vì sao sau lần thứ nhất gặp gỡ, anh không bao giờ nhắc đến bạn gái của anh nữa... Những lần cô hẹn anh ra ngoài, anh đều đáp ứng dù bận rộn đến đâu. Uyển Nhi nghĩ, có lẽ anh cũng có một chút cảm mến mình chăng?
Thời gian chậm rãi trôi đi. Chẳng mấy chốc mà những cuộc gặp dồn dập hơn và cái tên Đình Quân đã trở thành một phần nhỏ trong cuộc sống của cô. Cô biết, mình đã yêu anh rồi. Yêu không phải là sự ấm áp anh mang lại, cũng không phải vì nụ cười của anh... Cô chỉ cần nhìn thấy anh là cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Kể ra thì trông ngóng đợi chờ chỉ là một vị xúc tác nhỏ để dậy men tình yêu... Uyển Nhi chưa từng đề cập với anh về người con gái ấy. Cô không cần phải để ý đến cô ấy phải không?
Con người luôn tham lam... Uyển Nhi vẫn thường tự nhủ với mình như thế. Cô cũng có quyền tìm hạnh phúc cho bản thân mình chứ... Uyển Nhi nghĩ tất cả những yêu thương của anh trong lần gặp đầu tiên dành cho cô ấy... Liệu cũng có thể dành cho mình chăng? Cô vẫn luôn tò mò về cô gái của anh... nhưng cô chưa bao giờ dám thử tìm hiểu xem cô ấy là người như thế nào, cô ấy ra sao... Cô sợ sẽ chạm vào một bí mật mà mình mãi không thể vượt qua được. Hơn hết, cô sợ chính mình sẽ tổn thương...
Lúc ở bên Uyển Nhi, Đình Quân luôn có công việc để làm. Cô biết anh là người bận rộn, nên chỉ lẳng lặng nhìn anh giải quyết công việc ngay cả trên bàn ăn. Uyển Nhi chợt thấy một cái gì đó mơ hồ về anh. Người đàn ông này quá tham công tiếc việc... hay những gì anh có chưa thể nào đáp ứng được yêu cầu của anh? Uyển Nhi từng hỏi anh "thế anh mơ ước điều gì vậy? " Đình Quân chỉ nhìn cô rồi đáp thật thận trọng "anh muốn làm những việc sau này anh sẽ không hối hận" từ đó Uyển Nhi không hỏi gì nữa.
Đình Quân trong suy nghĩ của cô là một người trầm tĩnh như nước mùa đông... Nước lạnh lẽo, đà lững lờ trôi... Anh toát ra một hơi lạnh mà không ai có thể làm tan chảy... Cô có cảm giác anh với việc gì cũng sẽ dửng dưng như thế. Uyển Nhi từng nghĩ đến một ngày anh sẽ khác đi, sẽ tỏ ra yếu đuối trước mặt cô... Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua của riêng cô. Rất khó để người đàn ông này lộ ra những thứ như thế. Và Uyển Nhi không biết rằng, khi anh lộ ra nó... Cô đã không thể cưỡng lại một cái hố sâu để nhảy vào.
Cô vẫn không quên đêm hôm ấy. Trời vừa mưa xong nên không khí vẫn còn hơi ẩm hòa cùng làn gió lạnh xoa khẽ trên vai cô. Uyển Nhi nhìn thấy anh trước cửa nhà cô. Cả thân hình ướt đẫm. Uyển Nhi ngạc nhiên gọi tên anh, Đình Quân ngước lên. Ánh mắt anh chỉ có cô đơn cùng tuyệt vọng... Uyển Nhi không dám động vào anh, cũng không dám bước đến gần. Chỉ lặng lẽ đứng nhìn anh rút một điếu thuốc ra. Đình Quân không hút thuốc, điều này khiến cô khá ngạc nhiên khi thấy anh buông thả mình như vậy. Làn khói uốn éo quanh điếu thuốc của anh. Đình Quân chỉ nhìn tia lửa đến khi nó lụi tàn dần.
-Em nói xem, một người nên theo đuổi cái gì?
Một thoáng suy nghĩ lướt qua. Uyển Nhi nghiêng đầu, đáp lại anh.
-Em nghĩ, một gia đình... nơi có vợ chồng yêu thương nhau, những đứa con của họ sẽ cùng nhau lớn lên... sống cùng với người mình yêu... hạnh phúc ấy chẳng đáng để ao ước và theo đuổi sao?
Đình Quân nhìn cô một cách đăm chiêu. Trong ánh mắt cô ngời sáng, nụ cười dịu dàng đến vô tận. Anh lại gần, kéo cô vào lòng rồi ôm khẽ. Mùi hương bạc hà từ tóc anh thoảng qua cô. Lần đầu tiên anh ôm cô, lần này dịu dàng như thế... Cô nghe thấy tiếng anh len lỏi qua những lọn tóc.
-Em có muốn lấy anh không?
Uyển Nhi nhìn anh... gần như thế này mà ngỡ xa lắm. Cô thấy một sự sợ hãi trong đôi mắt anh, nhưng nó tan biến ngay chỉ còn lại sự trống rỗng. Cô không biết mình đã nói gì... lí trí không cho phép cô từ chối. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má...
-Em đồng ý...
Mọi chuyện diễn ra nhanh như thể một giấc mộng. Cô và anh trở thành vợ chồng. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi khẽ xoay nó quanh ngón áp út. Hạnh phúc này, gia đình này... là điều cô đeo đuổi. Còn anh thì sao? Uyển nhi không biết... Cô chỉ thấy loáng thoáng bóng lưng anh từ đằng sau, ngẩng cao đầu, bước chân chậm rãi mà vững chắc...
--------
Chiều ngã, hoàng hôn sắp tắt.
Hạ Vy cầm trên tay một đống lỉnh khỉnh từ siêu thị mới về. Cô bước chậm, vì hai tay mang nặng mà càng chậm hơn nữa. Căn hộ của cô ở tầng mười hai. Thang máy đang được sửa nên cô đành phải vòng qua thang bộ để lên tầng. Cô tra chìa khóa vào rồi bước vào phòng. Hương thơm thoảng ra khiến cô hơi sững lại. Cô phát hiện ra anh đã đến từ bao giờ, đang ngồi thoải mái trên ghế tay cầm một tờ báo. Hạ Vy cảm thấy kinh ngạc, anh không tự nhiên lại chạy đến đây để hù dọa cô chứ? Cô vào nhà, rồi đặt những thứ mới mua trên kệ bếp.
-Anh có muốn ăn không?
Cô hỏi khi cầm lên một quả cà chua. Đình Quân lướt qua những thứ trên bàn. Môi lại ngập ngừng nói gì đó. Cô không thèm để ý đến con người ấy, chỉ lẳng lặng cắt những thứ trên bàn. Bỗng cô cảm nhận được có một thứ gì đó phía sau. Hơi thở quen thuộc hòa với mùi bạc hà loang trên vai cô. Hạ Vy dừng lại, quay người nhìn anh không để ý cắt phải tay mình. Cô giật mình khe khẽ, rút vội tay về. Nhưng anh nhanh hơn, kéo tay cô và kê vào miệng mình. Hạ Vy ngạc nhiên nhìn anh, Đình Quân hơi cau mày.
-Có thế cũng cắt phải tay?
-Anh có thể đừng hù em như thế không?
Đình Quân nhún vai.
Hạ Vy trở về với công việc của mình. Nhận ra đồng hồ đang điểm năm giờ. Anh sẽ không bao giờ ở nhà cô quá năm giờ... anh còn phải về để ăn cơm cùng với vợ... Hạ Vy mỉm cười, nụ cười chế giễu. Cô ghét chính bản thân mình, cũng ghét cả anh nữa. Đình Quân đúng như thói quen của mình, đứng dậy đến cửa. Hạ Vy quay lại để chuẩn bị khóa lại. Anh quay lại nhìn cô, vẫn nở nụ cười thật dịu dàng.
-Hẹn gặp em sau.
Hạ Vy không biết nên nói gì nữa. Anh nhìn cô, rồi bàn tay khẽ chạm vào má cô. Hạ Vy hơi sững người, nhận ra cái miết nhẹ từ anh. Cô cảm thấy ánh mắt của anh như đang không buông tha cho cô. Hạ Vy tránh né đôi mắt anh, nhìn sang bên cạnh. Đình Quân rút tay về. Không nói gì rồi bước đi.
Khi anh rời đi, cô không muốn làm gì nữa. Hạ Vy đóng sấp cửa rồi pha cho mình một gói mì. Cô bưng tô mì ra rồi ngồi húp lấy húp để. Không hiểu sao, mì thì nóng... nhưng bàn tay cô thì lạnh buốt.
Có những mối quan hệ, ngay từ đầu đã không rõ ràng... anh đang không ngại làm cho nó rắc rối thêm một chút chăng? Cô và anh có thể là mối quan hệ gì đây? Người tình? Tình nhân? hay cô là một người qua đường được anh nhặt về nuôi dưỡng? Hạ Vy mỉm cười...
Anh cho cô ở đây. Tiền hàng tháng anh cũng cho cô. Thẻ ngân hàng cũng đứng tên cô. Ngay cả yêu thương... dường như anh cũng đang cho cô... Hạ Vy sụp mi mắt xuống nhìn làn khói trong tô mì chùng chình trước mặt.
Chợt cô nhớ về một kí ức đã qua. Hạ Vy dường như cảm nhận được bóng tối đang dâng lên nuốt chửng vạn vật. Cơn mưa trút xuống thân thể cô, lạnh như cắt. Đình Quân đứng đó nhìn về phía cô, ánh mắt anh là gì? Cô không đủ dũng khí để nhìn vào anh. Tay cô ôm chặt lấy thân thể của mình hơn nữa. Cô cố gắng che đi những vết hằn đỏ trên cổ và vai... nhưng càng che đậy, cô cảm thấy đôi mắt ấy như đang xuyên qua người mình, soi mói từng ngóc ngách. Cô cảm thấy buồn nôn...
Đình Quân không nói gì. Không bỏ đi, cũng không tìm lời giải thích. Cô đến gần anh hơn, muốn thử chạm vào anh. Môi cô run rẩy không thể nói thành lời. Đình Quân nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt. Tay cô sững lại trong không khí. Cô cảm thấy nực cười, một người đàn ông không chấp nhận sự phản bội nào từ người mình yêu... huống hồ là người cao ngạo như anh... Hạ Vy lùi lại, càng lùi càng thấy anh gần hơn.
Đình Quân nắm chặt cổ tay cô, siết mạnh. Hạ Vy đau đớn. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt anh, sự đau đớn tan biến... Cô biết, lần này cô làm tổn thương anh thật rồi...
Anh buông tay, quay lưng và bước về phía trước. Cô nhìn theo bóng lưng anh dần xa, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, lẫn vào nước mưa... là mưa hay nước mắt?Cô chợt nhớ những lời anh đã nói. Trên thế gian này, chỉ có em có quyền cũng như có thể tổn thương anh...
Sau đêm hôm ấy, cô bị cảm mất mấy ngày. Cô ốm đến độ không thể nhìn thấy gì nữa. Chỉ biết nằm trên giường, trong cơn mơ liên tục nước mắt cứ trào ra. Đến khi cổ họng khô khốc, nước mắt cũng cạn đi thì không khóc nữa. Cô nằm co người lại, xác thân cùng tinh thần mệt mỏi vô tận. Hạ Vy tưởng mình đã chết rồi, và cô đang lang thang trong một nơi nào đó rất lạnh lẽo. Cô biết dù có chết cũng không thể trả nổi nợ cho người cô yêu thương... Hạ Vy lại cợt nhã chính mình.
Cô đã từng bướng bỉnh bất chấp tất cả. Anh luôn mỉm cười khoan dung. Cô bắt anh làm những điều anh không muốn, những ý nghĩ điên rồ anh cũng làm. Anh có thể lạnh lùng với tất cả, nhưng chưa bao giờ thử lạnh lùng với cô....
Hạ Vy giật mình khi con Miu leo vào lòng mình. Cô lắc nhẹ đầu. Cảm thấy hốc mắt chợt hoe đỏ lên từ bao giờ... Hạ Vy cảm thấy sức lực vơi đi mất. Cô nợ anh. Còn anh, không cần phải như thế này với cô...
Kí ức xa rời, yêu thương ngược lối... Bỗng chùng lại trong suy nghĩ.
Một cánh hoa rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, mặt hồ yên tĩnh lăn tăn gợn sóng...
Là người không muốn nắm chặt... hay từ đầu đã không muốn chạm vào cánh hoa...