Bức thư tình thứ hai.
[Những lá thư không bao giờ gửi.]
Viết cho em – người con gái tôi chưa bao giờ quên.
Chào em, người con gái của những tháng ngày thật xưa.
Đã từ rất lâu rồi tôi chẳng còn muốn nhớ tên em. Chỉ cần biết trong lòng cứ vấn vương một hình bóng mờ ảo. Biết làm sao khi tất cả chỉ còn một đám ký ức mịt mờ trôi theo mây gió mùa thu.
Ngày mưa, trôi qua từ những con phố ngoài kia, tôi mở đèn, cuộn mình trong căn phòng vắng không ồn ào, ôm mình gặm nhấm những nỗi đau tự sâu thẳm nỗi lòng.
Gõ lập cập đôi dòng phím đã mờ của chiếc laptop xưa cũ, bên khung gác nhỏ nhìn người xe tấp nập, tôi viết ....về em.
Tôi còn nhớ như in ánh mắt người ngày nào, ngồi trong lớp học, có chút ưu t.ư nhìn ra vầng mây lững lờ trôi ngoài khung cửa sổ. Hay đôi lần, u oán ngồi đếm quả bàng rơi. Cũng chính ánh mắt ấy, đưa tôi vào một cõi xa xăm, làm tôi hiểu, thế giới này có một thứ gọi là ...tình yêu.
Tôi cũng đã kể cho em nghe, cuộc đời tôi là một chuỗi dài bất tận những đau thương, là những vấn vương còn chưa hề làm được. Người chỉ cười và nháy mắt.. : “Vui lên đi nào.”
‘”Tôi cũng nghe lời học thêm những niềm vui.
Cũng học đàn thêm vài lần sáo trúc.
Cũng cố gắng riêng mình trong thúc giục.
Đáng tiếc là tôi cũng chỉ đơn phương.”
Em, một cô gái đầy hồn nhiên và vô t.ư lự, còn tôi, một kẻ trầm lặng chìm trong cô đơn.
Người, một đóa hoa mai có hàng ngàn ong bướm vây quanh. Tôi một cây trúc cô đơn phiêu mình trong gió bấc.
Có lẽ, tất cả đã định sẵn từ hai chữ “duyên phận.”
Người rời xa tôi giống như những gì kịch bản của số phận đã viết nên, cứ bình thản như thế, cứ nhẹ nhàng như thế.
Tôi cũng chẳng lời oán trách, bởi vì tôi làm gì có t.ư cách để trách em, ngay cả t.ư cách bước vào cuộc đời em tôi cũng còn chẳng có, thì biết làm sao.
Và rồi, em cũng tìm được người thương trong những chuỗi ngày dài bất tận.
Em hạnh phúc hơn tôi tưởng, hơn tất cả những gì tôi có thể mang đến cho em.
Tôi cũng mỉm cười.
.......
Nếu tôi còn là tôi của những ngày xưa, có lẽ tôi sẽ tức giận, oán trách hay làm những việc đại loại như thế. Cũng có lần tôi yêu quá thành hận, hận em, hận người em yêu, hận cả thế giới này sao quá bất công và hận cả...chính tôi.
Và rồi, cho đến một ngày, tôi tỉnh giấc, tôi chợt nhận ra em chỉ thoáng qua như một giấc mơ không hồi kết. Còn tôi thì chẳng muốn tỉnh lại.
Nhìn dòng người, đắm mình trong hương vị cà phê đắng chát, khuấy nhẹ cho những ưu t.ư xoay tròn theo bọt trắng.
Tôi lao mình vào trong những màn mưa, đưa ra một quyết định gian nan nhất kể từ khi tồn tại trên cõi đời này.
Tôi không muốn quên em.
Có lẽ những con người ngoài kia sẽ khó hiểu. Đáng ra, tôi nên quên em đi, tìm một người khác tốt hơn.
Tôi chỉ cười và hỏi: “Cần thiết sao ?”
Nếu một lần nữa tôi phải lựa chọn, tôi vẫn chọn em, chọn con đường tôi đã đi, bởi vì nó là con đường có bóng dáng em.
Tôi vẫn lưu hình em làm hình nền điện thoại, vẫn lưu giữ nơi laptop những tấm hình lúc em đẹp nhất. Tôi vẫn thường xuyên cảm thấy hạnh phúc khi nhìn về chúng. Chỉ vì đơn giản là “tôi yêu em”.
Tôi vẫn bình thản nhìn em hạnh phúc, bình thản nhìn em đau thương. Chỉ là lòng tôi cũng theo đó mà vỡ nát thành từng mảnh.
“Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ.
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên.”
Tôi đã cười và nghĩ kẻ viết ra hai câu thơ ấy thật vớ vẩn. Tại sao lại phải nhớ với quên,cứ phải làm trái với những gì mình suy nghĩ. Và chợt, tôi tỉnh ngộ :” hãy cứ làm theo những gì mình suy nghĩ.”
Tôi nhìn em tôiy trong tôiy với người khác, nhìn em cô đơn nơi góc biển lồng lộng, nhìn em cười, nhìn em khóc.....mà lòng trống rỗng đến vô hồn.
Kể từ đó, tôi cũng quen với cuộc sống chẳng chút niềm vui. Tôi thay đổi.
Tôi hay cười ngây ngô nơi góc phố chúng tôi từng đứng, trầm ngâm bên tách cà phê đen nghi ngút khói dưới trời mưa nơi gác nhỏ, lạnh nhạt nhìn dòng người xô đẩy, chỉ là trong lòng đã chết lặng hư vô...
Cũng nhờ em, tôi đã trưởng thành hơn, đã hiểu mình nhỏ bé ra sao, hiểu mình vốn là một con người vốn chẳng nên tồn tại. Nhưng rồi, chúng tôi vẫn gặp nhau trong ngang trái.
Em đừng ngạc nhiên với những tin nhắn không đầu đuôi lúc nửa đêm, những đóa hoa vô danh trong ngày valentine hạnh phúc, những lời chúc bằng nick facebook không quen biết. Bởi vì, em chỉ cần biết, có một người im lặng đứng sau lưng dõi theo từng bước chân của em.
Và nếu có lúc em bật khóc, hãy cứ nhắn tin tới số điện thoại dưới đáy chậu xương rồng em nhận vào mùa thu năm trước. Tôi không thể an ủi hay chia sẽ cùng em, nhưng tôi hứa, một ít sô-cô-la thì tôi vẫn có thể tặng đến như mọi khi.
Bây giờ, mỗi khi viết về em trong lòng tôi chẳng còn một cảm xúc nào. Tôi chẳng đớn đau như khi bị em từ chối, tôi chẳng vui mừng khi em mỉm cười vui, cũng chẳng còn cố hờ hững khi em quan tâm. Em sẽ cảm nhận được từng dòng chữ của tôi đã chết lặng, trải băng băng như một con đường không điểm cuối.
Đôi khi, quá nhiều tình cảm là đau khổ, không còn cảm xúc cũng là một loại bi ai.
Có lẽ, nếu em may mắn đọc được những dòng thư này, em sẽ bật cười chế nhạo, hay bĩu môi khinh khi vì em chẳng cảm nhận được chút ướt át tình cảm nào từ đó, chẳng thấy tôi có một chút thành ý nào. Xin lỗi em, tôi đã chết một lần !