Khương Thượng: Chương 2
"- Nay
hiền điệt đã tới đây rồi, thì đừng bận tâm tới chuyện đời sống nữa. Tất cả đều do tôi lo liệu. Hễ tôi ăn gì thì
chú ăn nấy thôi."
===> "hiền điệt" là cháu mà sao lại gọi "chú" ? Ở câu kế tiếp thì Khương Tử Nha có gọi là "thúc phụ" vậy chữ "chú" kia chắc là không chính xác (vì chú em phải là "hiền đệ")
"Vừa lúc đó, bỗng nghe từ xa có tiếng xa mã chạy đến, rồi trông thấy từ phía Đông có một cỗ chiến xa do bốn con ngựa kéo chạy tới như bay. Trên xe không ai cầm cương cả. Khương Tử Nha thấy vậy hết sức hốt hoảng, vội vàng nép vào lề đường để tránh. Nhưng không còn kịp nữa cỗ xe vượt qua như gió hốt, bánh xe đã cán lên gánh bột mì của ông. Tức thì, bột mì liền bị sức gió của cỗ xe hốt bay đầy đất. Riêng Khương Tử Nha thì bị cỗ xa hất ngã bên vệ đường, nằm bất tỉnh không còn dậy nổi.
Kịp khi ông cố gắng bò dậy, thì cỗ xe đã chạy đi mất hút từ lâu, chỉ còn lại gánh bột mì của ông đang nằm lăn lóc trên mặt đất, chung quanh đó bột mì đổ tung tóe. Khương Tử Nha hết sức đau đớn, to tiếng than :
- Hỡi trời xanh ơi ! Chả lẽ ông muốn dồn tôi vào con đường chết hay sao? - Dứt lời, ông té quỵ xuống đất bất tỉnh."
===> đọc đoạn này mình thấy sao sao á. Ở trên diễn tả Khương Thượng là một kẻ võ dũng vô cùng, có thể thoát ra từ hàng vạn quân bao vây, làm sao có thể không nghe tiếng xe ngựa từ sớm, và làm sao có thể bất tỉnh dễ dàng như vậy? Rồi một người cơ trí, võ dũng, từng là kẻ cầm đầu, đã từng vào sinh ra tử mà có thể than một câu vô lý (chỉ mất gánh bột) "Hỡi trời xanh ơi ! Chả lẽ ông muốn dồn tôi vào con đường chết hay sao?" như thế này sao? rồi còn té quỵ xuống đất bất tỉnh nữa
"Sau khi Trụ Vương trấn áp được những cuộc
tuổi loạn trong nước, cũng như bình định được sự phản kháng của bộ tộc Đông Di, nhà vua hết sức vui mừng, cho rằng từ nay về sau không còn ai dám chống đối mình nữa, bèn xuống lệnh tiếp tục xây dựng "Lộc Đài”."
===> chữ này có phải là "nổi loạn" chăng ?
"Nhà vua còn
chiêu đãi hiền sĩ, lấy đức để trị dân, nên bá tánh hết sức ủng hộ, thế nước ngày một cường thịnh lên"
===> Mình thường nghe "chiêu hiền đãi sĩ", theo ý mình là 2 vế khác nhau chiêu mộ kẻ hiền và đối đãi tốt (kính trọng) kẻ sĩ. Không biết "chiêu đãi hiền sĩ" có cùng ý không ?