Lửa cháy trong nhà.

Trấn Thiên

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Truyện thứ I: Mù

Tác giả: Trấn Thiên

Thể loại: truyện ngắn
"Xì! Khói! Mây! Tro tàn! Hư vô! Hãy tiếp tục đi tìm con người của ta đi, trong chuyện này ta đâu phải là kẻ duy nhất!" (Philippe Claudel)

Đang đêm về sáng, sương phủ dày khắp phố Âm Dương, mặt trời chết lặng sau khoảng không gian u ám, thả xuống nhân gian thứ ánh sáng đục nhờ, lạnh lẽo thấu xương. Luồng không khí buốt giá cứ thế thấm dần vào da thịt, dần gặm nhấm đám người lai vãng. Khối vàng thổi chảy trên cao kia đã hấp hối t.ừ lâu, lâu đến mức không ai còn nhớ, có thể là ba mươi hay bốn mươi năm, ai mà biết được cơ chứ! Lớp người đi trước đều đã đến nơi mà họ phải đến, để lại thứ ánh sáng quánh đặc như cả một thế kỷ chất đầy bí ẩn và những nỗi đau xa vời cùng những tiếng khóc mất hút, cũng để lại đám con cháu mù loà đáng tội.

t.ừ khi sinh ra chúng tôi đã không biết gương mặt mình ra sao, dần dà quên cả tên cả lai lịch của bản thân. Chúng tôi là ai? Ngoài việc phân biệt đêm ngày thì chúng tôi có thể làm gì?

Nhiều năm qua, tất thảy giống như những chiếc bóng thầm lặng, đói thì ăn, khát thì uống, ăn gì cũng được, uống gì cũng xong, miễn là sống. Nhưng có một ngày kia, chúng tôi chẳng ai bảo ai mà lại quyết định cùng nhau làm một chuyến hành trình dài, đơn giản vì không người nào chịu nổi cái cảm giác đôi mắt của mình vĩnh viễn chỉ nhìn thấy một màu trắng đục. Chúng tôi lũ lượt ra đi, bỏ lại sau lưng những khóc cười, những buồn lo, giống như những kẻ đang tìm đường giải cứu thế giới. Đời thật là lạ, lại có những kẻ loà muốn làm thánh nhân?

Đường đi xa lắm, Biết đâu là điểm tận cùng. Con đường này đã t.ừng in dấu chân ai? Đã t.ừng lưu lại bao nhiêu giọt lệ? Đã t.ừng nhai nát bao nhiêu kiếp người?

Tôi lắc lư thân mình, tiến về phía trước để tìm lại gương mặt của mình, tên tuổi của mình, tôi là ai?

- Bạn là ai? Hỡi anh bạn vừa vấp ngã, máu của anh bắn lên tay tôi kìa, chúng ta có quen nhau không nhỉ?

Tin tôi đi, đó là một câu chào hỏi đầy thân tình.

Đang bước đi, bỗng có tay nào đó va phải tôi, hắn muốn cản chân tôi sao? Tôi chửi thề và bắt đầu bực mình, thực ra không chỉ riêng thằng tôi mà đám người phía sau cũng đương la ó. Con người ích kỷ, trong suốt quãng đường, chúng tôi gần như phát điên, lúc nào cũng quẩn quanh câu hỏi: Đôi mắt của mình đã bị ai cướp mất? Người ta dần quên mục đích của chuyến đi, họ gào thét, họ khóc than, họ phá lên cười, họ hoá dại, nhưng nó lại chứng minh được một điều: Họ còn sống. Còn sống. Khốn nạn thay! - Có kẻ vừa thụi cho tôi ba cú vào bụng, cơn đau làm tôi co người lại, lục phủ ngũ tạng như muốn long ra đến nơi. Một kẻ mù đánh một kẻ mù. Không có mắt, không có mắt...

Tôi đã không bước tiếp, tôi điên cuồng quờ quạng, thừa cơ tóm lấy một kẻ xấu số bên cạnh, dùng chân kẹp cả người anh ta lại, bấu chặt khuôn mặt với làn da nham nhám, tay tôi mò lên trên, dần dần, và rồi có một âm thanh rất nhỏ, rất êm khẽ vang, máu trào ra t.ừ kẽ tay tôi, máu nóng và dấp dính bắn khắp mình mẩy, tôi đã có trong tay đôi con ngươi đẹp đẽ. Bạn đã t.ừng nhìn thấy một tay đồ tể chưa, một tay đồ tể lăm lăm lưỡi dao nhuốm máu với chiếc tạp dề hôi đến lộn mửa? Đó hẳn là hình ảnh của tôi lúc này phải không? Chàng trai kia chắc là đau lắm, anh ta gào rú điên cuồng, toàn thân run bần bật như lên cơn. Tôi ghì mạnh chân, cười dịu dàng:

- Cảm ơn nhé, anh bạn trẻ.

Lại một câu cảm ơn chân thành.

Mắt, mắt... Tôi trân trọng nó xiết bao, mừng quá, tôi vội lắp thêm vào đôi hõm tối, nhưng sao tôi vẫn mù thế này? Hai viên ngọc quý rơi ra trong sự sững sờ của tôi, lũ chuột không rõ t.ừ đâu lao tới, chúng cười khanh khách và cắp đôi mắt đi mất. Tôi đứng chết trân, mình mẩy như bị khoét rỗng.

Tiếng gầm rú vang lên khắp nơi, tất cả lao vào cắn xé và ăn thịt lẫn nhau, tiếng nhai nghe rau ráu khiến người ta thèm thuồng. Bạn có ngửi thấy mùi máu rất ngọt chăng? Đó là một món quà đủ để làm con người say mê. Nhưng tôi không có đủ can đảm để thưởng thức nó, tôi guồng chân đào thoát.

Tôi cứ chạy, hai chân rã rời mất hết cảm giác, đầu óc ong lên, cổ họng nghẹn bứ đắng ngắt. t.ừ phía sau truyền đến một chuỗi âm thanh rầm rập, mặt đất rung chuyển, rền rĩ không thôi, cơ hồ đất mềm sắp sụt lở dưới chân. Vậy là, chúng tôi cùng chạy, kẻ là con mồi, kẻ là người đi săn, thảy giẫm đạp lên nhau, sợi tơ mong manh giữa ranh giới của phần con và phần người bị kéo đứt hoàn toàn. Tôi bỗng thấy lạc lõng, không khí quánh lại siết chặt lấy mình, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh những của những cánh hoa mềm mại, ngát hương mà bản thân chỉ có thể cảm nhận qua xúc giác trên t.ừng đầu ngón tay, đó là những đoá hoa buồn rầu, chẳng bao giờ cười cũng chẳng bao giờ khoe sắc.

Tôi ước mình có thể chạy mãi như vậy, chạy với hy vọng phía trước là một cánh đồng hoa thơm ngát, tôi sẽ ngả mình vào đấy, sẽ để chúng ôm lấy cơ thể, hiền lành và dịu dàng giống như một bà mẹ. Tôi như sắp bay lên, sẽ không có đám người điên dại vì mất đi ánh sáng, sẽ không có con thú và kẻ đi săn, sẽ không còn những cái bóng vật vờ thối rữa, tất thảy sẽ trở nên thanh khiết hơn bao giờ hết, con người sẽ trở thành những thiên thần đẹp đẽ. Quên hết máu me, quên hết những buồn đau và mọi thứ trở về vạch xuất phát...

Tôi đang bay đến chân trời mơ ước thì đã bị thứ gì đó tóm lấy cổ và ném phịch xuống, một cú rơi ngoạn mục, một cú rơi đầy đau đớn có khả năng giết chết con người khi giấc mộng của anh ta tan vỡ. Tôi lại nghe thấy tiếng cười của lũ chuột, đau chưa!

Giờ đây, bức tượng đó đang chắn trước mặt tôi, chính nó là biến thể phá nát ước mơ đẹp đẽ kia. Tôi nhặt lên tay những mảnh ước mơ trong trắng, chúng nhanh chóng tan đi trong gió như chưa t.ừng xuất hiện. Không đáng ngạc nhiên khi tôi lại trút mọi tội lỗi lên nó, theo bản năng, tôi ngẩng đầu, hướng đôi mắt loà lên cao. Và, bạn có biết không? Tôi nhìn thấy, đúng, tôi nhìn thấy một tia sáng vàng óng đẹp và mềm như mộng theo ý nghĩa rốt ráo nhất của nó. Sợi sáng rỏ xuống bức tượng để lộ một khuôn mặt hiền t.ừ, đôi mắt thánh thần hơi buông xuống nhìn nhân loại ra chiều thương cảm và cũng như đang chế giễu sự ngu muội của bọn họ.

Tìm làm gì con đường phủ đầy xương trắng và nhuốm đầy máu tươi, tìm làm gì lối thoát chỉ có trong tưởng tượng.

Tôi phá lên cười.

Đám người phía sau cũng đã chạy đến nơi, họ tàn sát nhau dưới chân thần linh mà không hề nhìn thấy tia sáng ấm áp trên cao, lú lẫn hết cả rồi. Tôi tóm chặt lấy bức tượng t.ựa một con thằn lằn và bắt đầu trèo lên, nó quá cao, quá lớn, nó đã đứng ở đây bao nhiêu năm? Đã cướp mất bao nhiêu ánh sáng? Càng lên cao, tôi càng nhìn rõ mọi thứ, phía dưới là một cảnh tượng đầy hỗn loạn, đầy máu me, những giọt nước mắt và sự mù loà giả tạo.

Mặt trời đỏ rực như lửa đang đối diện với tôi, nó chưa t.ừng chết, xa xa là cánh đồng hoa chen tía nghìn hồng chạy dọc tới chân trời, gió mát dịu quấn vào cổ tôi một chiếc khăn lụa mỏng, chúng reo:

- Bạn hiền ơi, hãy ngồi xuống nói chuyện với chúng tôi nào.

Lũ chuột kêu chít chít trên vai tôi, cổ họng phát ra những âm thanh lục khục. Tôi mỉm cười, dang rộng cánh tay và thả mình ôm trọn lấy những cánh hoa mềm, bên tai vẫn lưu lại tiếng cười của lũ chuột tinh quái.

Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ của tôi cả phố Âm Dương bừng sáng, không có màn sương quánh đặc, không có những người mù loà, không có những đoá hoa buồn rầu, không có lũ chuột bẩn thỉu. Tôi thấy chúng tôi đang nhìn nhau, những gương mặt đã trở nên biến dạng, thảy đều cười trừ, miệng méo xệch. Chúng tôi đã mù bao lâu? Con người đáng thương, kẻ vỗ ngực tự phụ, kẻ ra vẻ thánh nhân, kẻ lang thang trên con đường tìm lại ánh sáng mà chẳng ai biết mình chỉ đang diễn một vai hề trong vở hài kịch vĩnh viễn không đến hồi kết thúc của tạo hoá. Buồn cười nhỉ, tôi cũng vậy, là một tên hề mua vui không hơn không kém.

Quên hết máu me, quên hết những buồn đau, quên bức tượng thánh thần và mọi thứ trở về vạch xuất phát...

---

Tôi cũng là một tên hề.
 
Last edited by a moderator:

Trấn Thiên

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Truyện thứ II: Tàn.

Tác giả: Trấn Thiên
Đêm buông xuống, vầng trăng trong trẻo hào phóng ban cho nhân gian muôn sắc ngọc, Hà Nội đã lui về sau một ngày hối hả nhuốm mùi thuốc súng và dây thép hòng nghỉ ngơi dưỡng sức. Để rồi bước ra trong vẻ ngoài bảnh bao với những bộ trang phục lộng lẫy, nhón chân vào Thuỷ Tạ, Khâm Thiên, ngây ngất trong tiếng đàn ca sênh phách, cẩm y ngọc thực cùng những phồn hoa một thời.

Những câu chuyện đó đã lùi về một thế giới khác - một thế giới mà văn sĩ coi là truỵ lạc, bê tha, đồi loạn. Chàng giống như một nhà Nho sinh nhầm thời, cả ngày vui với sách vở cổ kim, nhìn cảnh vó giặc ngoại bang cày nát non sông mà chỉ biết nhỏ lệ thở dài. Văn sĩ sống ẩn dật, lánh khỏi con người và cả cái công nghệ của thời thế, chỉ ham hương sắc dạ quỳnh. Chàng không ưa nên nàng cũng ghét lây, chỉ ngẩng cao đầu kiêu hãnh trông về phía đèn hoa rực rỡ ngập mùi rượu cồn và thuốc phiện. Văn sĩ sống thanh cao bên Quỳnh, nàng là cảm hứng và tình yêu của những trang văn thấm đẫm hơi thở thời cuộc.

Chàng đặt cho nơi mình sống một cái tên thật kêu, thật cổ: Quỳnh Uyển. Quỳnh Uyển mà duy có nàng thôi.

Đêm nay chàng lại đọc những trang văn mới viết cho Quỳnh nghe, nàng là độc giả đầu tiên của văn sĩ. Và bao giờ cũng vậy, nàng sẽ ngồi đó và ngẫm ngợi, không bình luận cũng không tán thưởng, chỉ thi thoảng mỉm cười. Ngoan ngoãn và dịu dàng. Hương thơm t.ừ suối tóc nàng làm chàng ngây ngất. Văn sĩ lấy làm hài lòng, chàng viết rất nhiều, t.ừ những kẻ ăn mày cho tới các vị quan tai to mặt lớn miệng quát Xà - lù - mẹc và An - Nam - Mít. Thế giới này sinh ra là để nằm gọn trong trang viết của chàng, sống vì chàng.

Văn sĩ yêu nàng nhưng nàng mong manh quá, yếu ớt quá, mấy ngày nay tấm áo xanh của nàng đã xuống màu hẳn, vàng vọt như cát pha, khuôn ngọc cũng nhợt nhạt đi. Chàng đau lòng nhìn Quỳnh đang gượng cười với mình rồi đứng lên xoa nhẹ gò má trắng nhợt của nàng. Dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ, đêm dài sắp hết, Quỳnh bỗng buồn rầu lưu luyến. Để rồi nhành ngọc cứ rũ mãi xuống, cánh hoa rụng hết thảy. Kiếp quỳnh hoa đêm nở ngày tàn, kiếp hoa nào có mong manh.

Văn sĩ khóc nấc lên khi người yêu về với chúa hoa. Quỳnh bị trời xanh giày xéo, thanh bạch một đời, nay chỉ trơ lại vài đốt tay rỉ máu, cánh hoa trong trắng tinh khôi còn đượm hương lẫn vào bùn đất. Văn sĩ nâng xác nàng lên, tắm rửa cho nàng dưới sự chứng kiến của Nguyệt Thần, chàng cầm lòng không đậu, cớ sao cái đẹp cứ bị trêu ngươi? Ánh đèn lập loè xa xa, hồn hoa còn rơi lệ đến bao giờ?

Sông núi trải bao còn, Quỳnh Uyển xưa nay vùi thây trong lòng đất dưới sự tàn phá khốc liệt của thời gian và bom đạn để lưu lại cái hào hoa trăm năm trước. Sau ngày Quỳnh mất, văn sĩ cũng thành người thiên cổ. Người tri âm đã đi còn cầm bút làm gì? Lòng tiếc hoa cũng lùi vào dĩ vãng. t.ừ bờ sông Hồng trông ra, vườn cũ chỉ còn là một cái gò nhỏ mà cỏ dại mọc tràn.

Người tri âm đã đi còn cầm bút làm gì?

Ánh đèn lập loè xa xa, hồn hoa còn rơi lệ đến bao giờ?
 
Last edited by a moderator:

Trấn Thiên

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Truyện thứ III: Hồ

Tác giả: Trấn Thiên
Không có logic, không có nguyên tắc nào ở đây cả. Hãy cứ đọc và hiểu nó theo cách của riêng mình.


***


Sương mờ loãng giăng kín mọi nơi, bao quanh những ngọn cây và lả lơi ve vuốt mấy rặng núi lõa lồ ven hồ nước. Thị cứ thế lặng lẽ bước đi, hai mắt mở to gần như đờ đẫn. Thị đang ở đâu và định về đâu?


Những âm thanh ma quái quyến rũ đầy mê hoặc đang cào xé bên trong cổ họng Thị, chúng đã dập tắt quả cầu lửa mà vị thần Sự Thật gửi trao, không còn gì cả, tất cả chỉ còn lại sự dối trá và lọc lừa. Nỗi đau đớn cuộn lên, Thị chụp mạnh tay vào cổ họng của mình, miệng há hốc. Các ký tự điên loạn thi nhau tuôn ra khiến Thị phải gập mình xuống mà nôn thốc nôn tháo, đám súc sinh bẩn thỉu kia nhảy nhót khắp nơi, chúng níu áo rồi leo lên không ngừng rót vào tai Thị những ngữ điệu mê hoặc.

Giờ thì Thị là ai?


Những bước chân in hằn trên cát, kéo dài đến vô tận. Thị thẫn thờ lê gót, tiếng cười của đám ký tự vẫn văng vẳng đâu đây. Thị bước qua những bãi cát nóng rát, nhìn thấy những đồng cỏ xanh mướt, nếm vị mật đen của đầm lầy, da thịt bị cào nát bởi đám dây rợ và biến dạng vì những biển lửa rực cháy.


Thị cảm thấy sao mà mệt mỏi. Thị muốn nằm nghỉ một lát, chỉ một lát thôi, đám ký tự kia đã thiếp trên vai, trong mơ cũng chẳng buông tha kẻ thù của mình dù trong phút chốc.


Thị bỗng nhiên nghe thấy tiếng gào thét và ngửi thấy mùi gì đó tanh tưởi quanh đây, mùi của bọn quái vật. Thị không muốn bỏ chạy, Thị sẽ không bỏ chạy, Thị mỉm cười âu yếm đám cỏ xanh dưới thân – Thứ đẹp đẽ duy nhất còn sót lại.


Thị thấy toàn thân đau nhói, Thị thấy mình bị xé nát ra từng mảnh, Thị thấy tiếng cười man rợ và hơi thở hoan lạc của chúng phủ phía trên mình. Nhưng Thị không biết mình là ai, Thị dần biến thành một khúc gỗ vô tri vô giác. Mầm mống súc sinh đang sinh trưởng trong cơ thể của Thị, bám dai dẳng và hài lòng bên trong chiếc túi ngủ nhuốm đầy đau đớn, máu me, những tiếng khóc, những giọt lệ, những trái tim vỡ nát, những tiếng cười man dại, những vòng xoáy điên cuồng.


Thị cứ nằm đấy, bất chấp thời gian, bất kể không gian. Mầm mống kia lớn dần lên trong sự hằn học, nó sẽ là một con tiểu yêu quái, nó sẽ hút máu người đời, sẽ hành xử như súc vật để duy trì nòi giống. Bỗng nhiên, Thị biết đau và Thị muốn khóc, nhưng không hề có lấy một giọt lệ trào ra, không khóc được, Thị cười, Thị phá lên cười.


Đứa con ra đời trong sự điên loạn giằng xé, Thị âu yêu thương nó biết bao, nhưng tiếc thay nó lại là một con quỷ nhỏ. Những tiếng hức hức phát ra trong cổ họng, Thị cũng không biết mình đang khóc hay đang cười.


“Bóp chết nó đi.” – Đám ký tự cười gằn, ra lệnh. – “Hoặc chị ả hãy treo cổ nó lên cây, thiêu sống nó trong biển lửa.”


Những tiếng này thật mê hoặc biết bao, Thị hành động như một con rối, đứa con nhanh chóng hóa thành một súc gỗ khô trong tay Thị, Thị nhẹ nhàng đặt nó xuống, ngước mắt nhìn bầu trời thăm thẳm mất đi màu xanh từ lâu, trên khóe mắt đọng hai giọt nước đỏ hồng. Chúng rỏ xuống thi thể cứng lạnh, nảy thành đôi mầm cỏ hoang. Chúng lớn nhanh vùn vụt, phủ kín đứa con, đứa con tan biến dần trong đất.


Thị đờ đẫn nhìn vạt cỏ trải dài trước mắt.


Sao mà nhiều cỏ dại như thế?


Đống ký tự nắm tay nhau, kết thành vòng tròn nhảy múa quanh Thị, chúng hát:


“Con người và súc sinh,



Cỏ dại mọc lan tràn,



Sự thật và lừa lọc,



Cỏ dại mọc lan tràn,



Phù phiếm, phù phiếm!”


Chúng cất tiếng cười vang, trỏ tay chế giễu Thị.


Ô kìa, chẳng phải mặt hồ đang ở phía trước kia sao? Nước hồ thật trong sạch xiết bao, Thị thấy bản thân sao mà nhớp nhúa, phải gột rửa cho thật sạch sẽ, phải gột rửa. Thị cười hềnh hệch rồi lại khóc rấm rứt, lôi chiếc gương đeo trước cổ ra, vung tay đập vỡ nó. Những mảnh vỡ nở xòe như pháo hoa đẹp đến khôn tả. Thị khom mình nhặt lấy một mảnh gương, nhẹ nhàng cắt gọn gốc lưỡi, máu cứ thế tuôn ra, ngay nỗi đau cũng không cảm nhận nổi. Những tiếng ma quái vĩnh viễn không thể làm Thị sợ hãi nữa. Thị đưa những ngón tay xanh xao bôi nhẹ máu thắm lên môi.


“Rất đẹp phải không?” – Thị cúi đầu hỏi đám ký tự.


Thánh hồ đã ở trước mặt, Thị giang rộng đôi tay, để cho nước ấm ôm chặt lấy mình. Đám ký tự chới với, chết đuối rất nhanh, xác chúng nổi đầy trên mặt hồ. Thị thấy mình bỗng trở nên thật tinh khiết. Trên cao, mặt trời đã xua tan màn sương, rọi thấu chiếc gương của mẹ thiên nhiên. Thị cứ thế chìm xuống, chìm xuống…

 
Last edited by a moderator:

Trấn Thiên

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
[Truyện rất ngắn]Tấp tểnh.

Tác giả: Trấn Thiên

Hỏi lão đâu ta? Lão ở Liêm

Trông ra bóng dáng đã hom hem.

Lắng tai non nước nghe chừng nặng

Chớp mắt trăng hoa, giả cách nhèm

Cũng đã sư mô cùng đứa trẻ

Lại còn tấp tểnh với đàn em.

Xuân thu ướm hỏi đà bao tá?

Cái miếng phong tình vẫn chửa khem.


- Trần Tế Xương -




[Truyện rất ngắn]Tấp tểnh.







- Vậy là từ ngày chị thi được cái giải hoa khôi là coi như đời cũng khấm khá lên phỏng? – Lão chỉnh tề trong bộ xiêm y đạo mạo, cố gắng đè ra cái giọng lịch sự không chớt nhả nhất để mà hỏi chị ả mơn mởn nọ.









Sao lại là hoa khôi? – Chị ả thấy khó chịu lạ. Rõ ràng ả thi được giải hoa hậu cơ mà, hoa hậu hẳn hoi đấy, một chữ hoa hậu khiến cho cả một xã hội sôi sục nhìn chòng chọc vào cuộc sống của ả như hổ đói rình mồi khiến cô thiếu nữ thấy mình là quan trọng. Hoa khôi có là gì, minh tinh điện ảnh có là gì, chỉ có hoa hậu mới đủ sức gây nên sóng gió như thế. Ả nghĩ vậy và thấy rất hài lòng. Nhưng trước mặt cánh báo giới, chị ả đành cười khiêm tốn:









- Dạ thưa giáo sư, cháu cũng tự thấy bản thân mình may mắn lắm.









Lão cười hà hà, chỉnh lại cái kính to tướng trên khuôn mặt già nua của mình. Mùi phấn hương thiếu nữ thi nhau trêu chọc lão, làm lão quên đi nào là văn bia, nào là nghiên cứu, nào là anh hùng, nào là áo sường xám mũ sường chí trong buổi mừng thọ, nào là những câu thơ của cái ông nhà thơ bị lão đè ra mà gạch mà sửa – Dù không phải chính lão ra tay nhưng lão lại giữ lấy cái vị trí của một mãnh tướng sắp về hưu, ra trận đánh trống cổ vũ đám trẻ làm cái việc mà mình cho là hơn được cổ nhân ấy. Thậm chí, lão suýt quên mất mình là giáo sư. Lão thấy đời sao mà đẹp quá, sao mà đáng sống quá và rồi lão thấy tiếc những ngày xanh không chơi cho đã cái thú phong lưu đi!













Ngồi cạnh ả, lão lại thấy lòng rạo rực, lão muốn làm một cái gì đấy nhưng có cách nào để chiều lòng thiên hạ? Lão thấy may mắn vì mình đã quá cái tuổi cổ lai hy. Lão nghĩ rất lung, làn da trắng muốt của chị ả bỗng làm lão lóa mắt, khiến trong đầu bật ra mấy chữ mà thiên hạ đã dùng chán rồi và mấy câu thơ của bậc thi tiên nào đó. Phải, ngày xưa có ai kia đã “tập cổ” lại ba phần t.ư bài thơ của Vương tiên sinh, sao lão lại không thể? Lão là giáo sư, là giáo sư cơ mà, ai nghĩ một giáo sư lại đi trộm thơ! Giữa cái buổi Tây Tàu nhố nhăng này, giáo sư là một loại sinh vật “đáng quý”.









Vậy là, lão tự tuyên bố rằng sẽ tặng chị ả đôi câu đối, đôi câu đối do lão nghĩ ra. Mà ai cần quan tâm đến việc có phải lão nghĩ ra hay không? Người ta chỉ cần có cái để viết và bàn tán cho nguôi mấy ngày nhàm chán, có thể tiếp đây, câu chuyện này sẽ lan ra bên bàn nhậu, trong các quán cà phê, thậm chí còn đưa nhau cả vào nhà vệ sinh công cộng. Thật đáng tự hào thay!









Đôi tay già nua của lão vung lên và tự thấy nét bút như rồng bay phượng múa, trong khi mọi người nhìn vào chỉ thấy có nét quái dị, cái gì mà “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung.” Có người ngờ ngợ, bảo: Quái, sao mà quen thế?









Nhưng họ lại quên ngay, họ là vậy, nghi ngờ nhanh mà quên cũng rất nhanh. Danh đã chính, ngôn đã thuận rồi, lão và ả lao vào mà ôm chầm lấy nhau. Phụ nữ làm người ta mê muội, lão quên mất mình là ai rồi, lão học đòi theo lũ trẻ mà ngấu nghiến chị ả.









Một nụ hôn của tình ông cháu phải không nhỉ? – Ai cũng nói vậy và vỗ tay khen hay.









Chị ả vui mừng, lão vui mừng, mọi người đều vui mừng.









Đang là tiết xuân nhưng sao giời nóng mà đày đọa con nhà người ta thế?









- Trấn Thiên/Khâm Thiên - (Viết nhân một ngày xuân rảnh rỗi và muốn cà khịa.)
 
Last edited by a moderator:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top