My Life - An Yên

An Yên

Phàm Nhân
Ngọc
1.313,34
Tu vi
0,00
My Life

Bạn tôi


Tác giả: An Yên.

Thể loại: Truyện ngắn

Nguồn: bachngocsach

summer-dandelion-landscape.jpg


Chúng tôi là đôi bạn thân, nhà chỉ cách nhau chưa đến năm phút đi bộ nên càng thân hơn. Tôi lớn hơn cô ấy ba tuổi, khoảng cách không nhiều vì thế trong suy nghĩ chúng tôi có nhiều điểm giống nhau. Ngay từ nhỏ tính cách cô ấy đã thuộc kiểu hướng nội, cô ấy có thể ngồi chơi búp bê một mình cả ngày mà không chán. Cô ấy may vá rất khá, hết bộ này đến bộ kia cho búp bê y như nhà thiết kế thực thụ. Nhưng thật sự thì cô ấy không đặc biệt thích thứ gì, chỉ có những thứ cô ấy không ghét mà thôi. Tính tôi lại nghịch ngợm y như con trai, thường thì tôi sẽ đến nhà cô ấy và kéo cô ấy tham gia cùng những trò chơi tai quái của tôi.

Cấp một, cô ấy lớp một, tôi lớp ba.



Mẹ cô ấy là người rất nghiêm khắc, sau khi về nhà cô ấy phải làm hết bài tập mới được đi chơi. Còn cô ấy, ngay từ nhỏ tôi đã cảm thấy dường như cô ấy không có khái niệm thời gian. Ví dụ như khi những đứa trẻ khác đều ra về hết chỉ còn lại một mình cô ấy ở trong lớp vì chưa viết bài xong. Sau đó tôi hỏi tại sao cô ấy luôn viết chậm như thế, cô ấy trả lời rất đơn giản: “Viết chậm mới đẹp.”

Nghe xong tôi chỉ trợn mắt một cái rồi lắc đầu, đúng là chả có tí nào giống đứa trẻ cùng tuổi, chả có tí ham chơi nào. Ví dụ khác như thứ bảy chủ nhật được nghỉ học, cô ấy nướng đến tận chín mười giờ mới thấy ông mặt trời và lần nào cũng là do tôi gọi mới chịu dậy.

Có một lần tôi bắt được con rắn nước, sau khi cho nó cục gạch vào đầu, tôi xiên nó vào cái que cầm đi dọa người. Người đầu tiên tôi dọa là cô ấy, nhưng mà cô ấy chẳng có tí sợ hãi nào, chỉ cười nói: “Nó chết rồi còn đâu, chị ra dọa thằng Gà Con ấy.” Tôi liền mang con rắn dấu sau lưng gọi Gà Con ra, kết quả thằng nhóc này hét toáng lên rồi chạy mất, giọng hét nó vô cùng ấy tượng, tôi với cô ấy đứng cười đau hết cả bụng. Rồi tôi lại thấy bà Bé đi qua, tôi cầm con rắn dọa bà ấy, khiến bà ấy vừa chửi vừa chạy, chúng tôi khoái trí đuổi càng hăng hơn.

Cô ấy lớp bảy- cấp hai , tôi lớp mười- cấp ba.

Lúc này cô ấy đã cao hơn cả tôi, nhưng dáng người rất gầy, da lại trắng trông khá xanh xao. Tôi khuyên cô ấy đi học võ cho khỏe người, cô ấy đồng ý. Hồi đó cô ấy chơi thân với một nhóm bạn cũng là mấy đứa con gái, tôi còn lo cô ấy không có bạn vì tính cô ấy vẫn luôn hướng nội. Nhưng không biết vì lý do gì mấy đứa xảy ra xích mích, sau đó là vài vụ xô xát xảy ra, lúc tôi hỏi lý do là gì, cô ấy chỉ nói: “Chẳng có gì quan trọng đâu.”

Bởi vì cô ấy không muốn nhắc đến, tôi chỉ đành nói ” Đừng lo có chị đây rồi.” Cô ấy cười bảo: “Đi mua cho em mấy cái Urgo, mấy con nhỏ đó dùng Cửu âm bạch cốt trảo cào chảy máu cả mặt em rồi. Không ngờ có ngày em lại dùng đến mấy chiêu phòng thân đã học với người từng là bạn mình. Ừm... Chị này, bạn bè của chị có lẽ cũng đang thay đổi, em cũng đang thay đổi.” Giọng cô ấy vừa chua xót lại vừa có chút mất mát.

Tôi không hiểu hết ý cô ấy. Sau đó cô ấy chuyển trường khác, về sau tôi dường như không thấy cô ấy chơi thân với đứa con gái nào nữa ngoài tôi ra, mọi thứ đều chỉ dừng lại ở mức xã giao. Hình như từ đó tính cô ấy càng trầm lặng hơn, càng hờ hững hơn.

Tôi lớp mười một, cô ấy lớp tám.

Khoảng thời gian này gia đình tôi nhiều việc lộn xộn xảy ra, ba tôi uống rượu khá nhiều rồi cãi nhau với mẹ tôi, cuối cùng là đánh nhau. Mỗi lần như thế tôi đều chạy sang nhà cô ấy, nhờ ba cô ấy ngăn hai người họ. Sau khi mọi việc xong xuôi, cô ấy giúp tôi lấy sách vở ngày hôm sau, rồi kéo tay tôi nhẹ nhàng nói: “Về nhà em ngủ, chị mệt rồi.”

Có một lần vì vội vã chạy đi tìm người giúp đỡ mà tôi không mang giày, chân bị mảnh sành cắt chảy máu vẫn không hay biết gì. Cô ấy chỉ nói rất nhỏ: “Chảy máu chân rồi, đợi em chút em lấy xe đạp đèo chị về nhà em, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Tôi mắt đỏ hoe nhìn cô ấy, rồi tôi khóc....
“Ừm, em ở đây.”

Tay cô ấy vỗ từng nhịp đều đều trên vai tôi.

Tôi lớp mười hai, cô ấy lớp chín.

Tôi bước vào kì thi đại học, còn cô ấy bước vào kì thi Trung học phổ thông. Cả hai chúng tôi đều bận rộn với việc học trên lớp và học thêm. Thời gian rảnh khá ít ỏi nên chúng tôi không gặp nhau thường xuyên. Ngày chủ nhật cô ấy gọi điện cho tôi nói ngắn gọn “Xả stress nhé.” Tôi không chút do dự đồng ý.

Cô ấy dắt xe máy ra, tôi trợn mắt hỏi: “Biết đi lâu chưa.”

Cô ấy cười: “Gần năm rồi, tay lái lụa yên tâm đi.”

Hôm ấy chúng tôi đi rất nhiều nơi, đi ăn ngô nướng, đi ăn bánh canh, lên cầu Long Biên,...

Cô ấy hỏi tôi: “Sắp thi rồi chị hoang mang không?”

Tôi nói: “Có chứ, nhưng ai cũng phải lớn lên thôi. Hôm nay không học bài à mà đi chơi thế này?”

Cô ấy cười: “Em thấy em đủ kiến thức để thi rồi.”

Tôi cười: “Tự tin thế.”

Nhưng tôi biết cô ấy vốn là mọt sách, học hành trước nay luôn rất tốt. Với việc học cô ấy chưa bao giờ thấy khó khăn, nhưng cô ấy thực ra rất đãng trí, cô ấy còn là người mù đường, cô ấy chẳng nhớ cái gì lâu đâu, duy chỉ có việc thù dai của cô ấy là vô cùng đáng sợ. Một khi đã ghi thù với ai thì sẽ không có lần thứ hai cô ấy để họ bước vào cuộc sống của mình, hoặc nếu là tình huống bất khả kháng cô ấy sẽ xem như người xa lạ.

Sau này cô ấy nói với tôi: “Ghét ai đó, không phải mong họ gặp chuyện không may mà là tất cả những thứ liên quan đến họ đều không quan tâm, ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn dùng, không lãng phí chút tình cảm nào với họ.”
Khi đó tôi nhận ra, cô ấy đã trưởng thành nhiều hơn so với tuổi thật của mình.

Tôi học đại học năm nhất, cô ấy học lớp mười.

Là sinh viên cũng khá nhàn rỗi, một tuần chỉ đến trường vài buổi, thời gian còn lại tôi đi gia sư Toán kiếm thêm thu nhập. Tôi nhận một đứa học trò lớp mười, con bé tên Hồng, nếu dùng một từ để diễn tả về phương diện học tập chính là “ngu”, theo đúng nghĩa đen. Con bé này, kiến thức căn bản không có, đã thế còn lười, lại ảo tưởng bản thân giỏi giang trong thời gian ngắn có thể học nhiều vấn đề, khiến cho tôi ức chế đến phát điên. Về nhà tôi than thở với cô ấy để trút bực dọc, cô ấy nói: “Chị đang học ngành gì?”

Tôi trả lời: “Sư phạm.”

Cô ấy nói: “Vậy thì đúng rồi, sau này chị còn phải đối mặt với nhiều học sinh còn khiếp hơn thế, không thể đánh hay mắng cho bõ tức được, chị dạy nó coi như rèn luyện sức chịu đựng trước, bằng không sau này, chị không theo ngành giáo được đâu. Hơn nữa, đứa nào cũng thông minh như em thì cần giáo viên làm gì.”

Rồi cô ấy còn kèm theo điệu cười trông rất nham nhở.

Tôi: “...”

Cô ấy lại nói: “Nếu thấy chán quá thì bỏ đi, kiếm đứa khác, giải quyết nhanh gọn. Ai cũng có quyền lựa chọn, chị cứ chọn cái khiến mình thoải mái nhất, em ủng hộ chị.”

Tôi cười: “Ừ, chị sẽ suy nghĩ.”

“Đi chơi nhé, em mới tìm được quán này đồ ăn ngon lắm.”

“Ừm, đi.”

Tôi chợt thấy mình thật may mắn, bởi vì dù tôi quyết định lựa chọn thế nào cũng luôn có một người ủng hộ tôi.

Tôi học đại học năm ba, cô ấy đại học năm nhất.

Hôm ấy tan học, tôi đi gần ra ngoài cổng thấy mấy đứa con gái tóc xanh tóc đỏ đứng bên ngoài nhìn tôi chằm chằm, dự cảm chẳng lành, tôi vội vàng quay lại trong trường.
Tôi gọi điện cho cô ấy nói: “Chị bị chặn rồi, tính thế nào đây.”

Cô ấy nói: “Chị đang ở đâu, có sao không ?”

Tôi đáp: “Không vẫn ở trong trường.”

“Chờ em mười lăm phút.”

Đúng 15 phút sau tôi nhận được điện thoại cô ấy.

“Em vào trong trường đây, cổng sau cũng bị chặn, chị đứng ở giảng đường đợi em
nhé.”

Rồi cô ấy lấy trong ba lô đưa cho tôi một cây gậy ba khúc nói: “Đứa nào xông vào chị thì vụt, đừng đánh vào đầu, mặt với gáy là được, chết người đấy.”-Nói xong cô ấy lại cười.

“Em lấy cái này ở đâu.”

“Em mượn của thầy ở lớp võ. Phải đánh nhanh không bọn ở cổng trước ra đến nơi thì phiền lắm. Có khoảng bốn đứa ở cổng sau, chị cứ ở phía sau em, nếu em cản không được, nó lao vào chị thì mới đánh, còn không cứ để em lo, nhớ đấy. ”

“Ừm.”

Chúng tôi mở “ đường máu “ thành công, thật ra cô ấy đánh rất chuẩn, mới ít phút đã cho mấy nhỏ đó đo ván cả rồi, nhưng vì chúng để móng tay, cào trầy tay và cổ cô ấy mấy vết rất sâu. Tôi từ đầu đến cuối vô tích sự đứng đằng sau bởi vì cô ấy đã dặn tôi "...Nhớ đấy". Chúng tôi không về nhà ngay mà đi qua hiệu thuốc mua Urgo sau đó đi hóng gió, tôi ngồi sau cô ấy hỏi:

“Xót lắm không?”

“Cũng thường.”

“Chỉ tại thằng Gà Con chết bầm, nó bỏ con bé đó lại kêu chị giả làm bạn gái mới, cho nên hôm nay mới thành ra thế này.”

“ Về nhà rồi chị em mình tính với tên này sau.“

Thật ra Gà Con bằng tuổi tôi, nhưng chơi chung với nhau từ nhỏ tôi không biết sao cô ấy không gọi Gà Con bằng anh, mà toàn nói chuyện trống không.

Ừm... Vẫn như trước đây, cô ấy vẫn luôn không ngại hoàn cảnh, tôi mỗi lần có việc là sẽ xuất hiện, vấn đề chỉ là thời gian thôi. Cô ấy vừa giống như bạn, lại giống chị em ruột của tôi. Tôi thấy thật biết ơn khi ông trời cho tôi quen biết cô ấy như thế.

Câu chuyện chúng tôi còn tiếp diễn, bởi vì cuộc sống có dừng lại bao giờ đâu, chỉ là tôi không biết viết tiếp thế nào, nếu có thể hẹn gặp lại bạn vào một ngày nào đó...

30/3/2015.
An Yên.
 

An Yên

Phàm Nhân
Ngọc
1.313,34
Tu vi
0,00
My Life

Đi qua

Tác giả: An Yên

Thể loại: Tản văn.

131111hinh-nen-vuon-hoa-dai-nhieu-mau-sac-luc-binh-minh.jpg


Gần đây tôi nghĩ nhiều về cuộc sống, nghĩ nhiều về những thứ đã qua.


Tôi đã từng có khoảng thời gian dài thả nổi, sống mà dường như chẳng cảm

nhận được gì. Mỗi ngày đều nghĩ: “À mình đang sống, thế thì cứ sống vậy

thôi.” Khi đó, thế giới của tôi nếu thu nhỏ nó lại sau đó vẽ lên sẽ là bức

tranh mang gam màu trầm, tĩnh lặng, lạnh lẽo và cô độc. Những hành

động lặp đi lặp lại hàng ngày, chiếc đài nhỏ phát lại một bài hát, một người

ngồi im lặng ở góc tường, cái giá sách màu gụ, tập sách tham khảo, quyển

vở bài tập với nét bút đã khô, một căn phòng nhỏ đóng kín...




Trong thế giới nhỏ bé ấy không tồn tại màu sắc phồn hoa, mà chỉ có những

gam màu tối đơn điệu. Rồi một ngày nó được điểm xuyết sắc vàng ấm áp,

tuy rằng nhỏ bé... Nhưng dường như gam màu ấm ấy không phù hợp

trong bức tranh tối màu trầm lắng này. Ngày không xa, bằng một cách nào

đó gió mưa đi qua làm nhòa đi lớp màu ánh sáng để lại sắc trầm lạnh giá.

Giống như đó vốn dĩ là thế giới mà bức tranh nên thuộc về, trầm và lạnh.



Chỉ là đến một ngày, tôi chợt thấy bình yên hơn bao giờ hết, không hề buồn

không cảm thấy cô đơn. Khi ấy tôi biết mình có thể bình thản nhìn lại

những chuyện đã qua, thản nhiên nhắc đến nó như đang kể chuyện một

người khác mà lòng không gợn sóng. Lúc đó tôi hiểu rằng, mình đã vượt

qua, dù không thể quên đi giống như nét bút khắc in trên trang giấy

nhưng vị trí của nó chính xác đã nằm lại quá khứ, một nơi cách xa tôi rất

nhiều, chẳng còn chút ảnh hưởng gì nữa.



Tôi bắt đầu muốn thay đổi, tôi chọn làm một người mạnh mẽ hoặc chí ít đó

là cái mà người ta có thể nhìn thấy. Bởi vì tôi mạnh mẽ, nên tôi không sợ

tổn thương. Cũng bởi vì mạnh mẽ nên người ta có thể bỏ qua cảm nhận

của tôi rồi tin rằng tôi ổn, cũng bởi vì tôi có thể cười ngay cả khi đang buồn

nhất. Nhưng không sao cả, giờ tôi đã có những thứ đáng để nâng niu trân

trọng. Tôi dần muốn vẽ lên một bức tranh mới, nơi có ánh sáng, có sắc

vàng của nắng, có màu xanh hoa cỏ, có bầu trời cao rộng và có hình ảnh của nhiều người khác...



Có thể bạn đang gặp khó khăn, bạn đang mệt mỏi nhưng tin tôi đi, dù cho

hôm nay bạn không ổn, nhưng sẽ còn ngày mai, ngày kia nữa. Thời gian

qua đi làm con người dần trưởng thành lên, cứng cáp hơn, rồi lớn dần lên

từ vấp ngã, tất cả sẽ ổn thôi.



Tôi không biết nơi cuối con đường là đâu, nhưng tôi tin rằng bình minh của tôi còn đang đợi tôi mỗi ngày...



An Yên
29/7/2015
Viết cho ngày đã qua.
 

An Yên

Phàm Nhân
Ngọc
1.313,34
Tu vi
0,00
My Life

Nếu chỉ là giấc mơ

Tác giả: An Yên

Thể loại: Tản văn.
Tôi cứ luôn ước, giá mà mình đang mơ một giấc mơ thật dài…

Mà có lẽ tôi đã mơ một giấc mơ thật dài. Là thế phải không nhỉ?

Ở đó từng cơn gió rít cuồng nộ trong đêm lạnh căm, bóng người di chuyển qua lại mà tôi không biết họ đang làm gì, mọi thứ trong tầm mắt tôi đều trở nên nhạt nhòa. Tôi không rõ mình ngồi như vậy trong bao lâu, có thể một tiếng, hai tiếng, hoặc nhiều hơn. Khi tôi bừng tỉnh, bên cạnh chỉ còn lại một vài người. Cô ấy vẫn ngồi đó dựa sát bên chiếc quan tài, bàn tay nhẹ nhàng xoa trên mặt gỗ, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ, cả người gần như cạn kiệt sức lực. Tôi tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh, tay vỗ nhè nhẹ trên vai cô ấy nhưng dường như cô ấy không cảm nhận được gì. Hai giờ sáng, có người khuyên cô ấy nghỉ ngơi, ngày mai còn có sức, cô ấy giọng khàn khàn nói: “Hãy để cháu ở lại, sau này còn có thể nữa đâu.” Mắt cô ấy lại đỏ hoe, trong đêm tôi đã thấy cô ấy òa khóc nức nở nhiều lần. Còn tôi không làm gì được, ngay cả bản thân tôi cũng đang bất lực.

Viền mắt tôi cay xè, trong lòng có một khoảng trống rất rộng và nặng trĩu. Tôi thấy bản thân mình ngay cả hít thở thôi cũng mất thật nhiều sức lực. Vậy cô ấy còn đến mức nào?

Tôi lặng lẽ ra ngoài, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu mà vẫn chẳng cảm nhận được mùi vị gì, cho đến khi tàn thuốc cháy đến ngón tay tôi mới biết có lẽ tôi đã ngẩn người một lúc rồi. Tôi hiểu rõ giờ phút này người đau đớn nhất là cô ấy, nhưng hiện tại tôi không biết nên làm gì, có thể làm gì, chỉ yên lặng mà nhìn theo cô ấy như vậy. Chưa bao giờ tôi thấy bản thân bất lực như thế. Tôi đột nhiên muốn cười, có lẽ nụ cười này so với việc miệng méo xệch đi chẳng khác bao nhiêu, bởi vì không thể làm thế nào được nữa rồi.. Chua xót như thế, đắng ngắt như thế...
Trong cuộc đời mỗi người, nếu ai đó thân quen rời đi không lời từ biệt, vội vã đến vậy, phải, mãi mãi không thể gặp lại nữa là một điều xót xa, đau lòng đến nhường nào.

Giá mà tôi chỉ đang mơ một giấc mơ thật dài. Nếu chỉ là một giấc mơ, hãy để tôi được làm nhân vật chính, hãy cứ để mình tôi nếm trải sự mất mát, đớn đau, sợ hãi, trống rỗng và cả bất lực kia, cho dù nó có thật lâu, thật lâu… Hãy cứ để tôi giữ cho riêng mình. Xin gửi lại một khoảng bình yên cho cô ấy.

Cô ấy nói tôi có trí nhớ thật tệ. Ừm,… phải không? Thực ra có đôi khi do tôi muốn trốn tránh, có đôi khi tôi thực sự đã quên. Nhưng nhiều người cũng nói, trí nhớ tôi rất tệ, nếu là vậy dù có bao nhiêu chuyện làm tôi xướt xát đi nữa, tôi đều có thể quên… Cuộc đời dài như vậy, nếu không quên được tôi sẽ bỏ chạy, chạy đi tìm nơi có lối thoát cho riêng mình, cho dù phải chạy xa đến đâu… Nhưng cô ấy thì không thể, ngoài hiện tại gánh gồng còn làm gì được nữa?

Giá như mọi thứ chỉ là một giấc mơ thật dài, một giấc mơ thật đớn đau để xin cho hiện tại được an bình.
An Yên
09/01/2016.
 

An Yên

Phàm Nhân
Ngọc
1.313,34
Tu vi
0,00
My Life

Cậu ấy và tôi


Tác giả: An Yên
T này, thật ra tôi đã nhiều lần tự hỏi, nếu như một người chỉ còn lại một mình thì sẽ sống cuộc sống thế nào? Ừm… hẳn là khó khăn lắm đúng không? Tôi đã nhiều lần có cảm giác như vậy, rồi mường tượng ra nhiều hơn một đáp án, tiêu cực có, tích cực cũng có. Và sau đó tôi đã quen cậu…

Chúng ta quen nhau bao lâu nhỉ? Hai năm? Ba năm? Năm năm? Tôi không nhớ rõ nữa, nhưng cậu là người trước kia mỗi khi nhắc đến sẽ khiến tôi xót xa nhiều lắm.

Chúng ta đều là những đứa trẻ ôm trong mình đoạn hồi ức tuổi thơ thật đẹp, để rồi xướt xát, loay hoay với thật nhiều vết thương trên quãng đường trưởng thành. Thật ra ai cũng vậy phải không? Ai cũng phải trải qua ít nhất vài ba lần đau thương trong đời, mà cuộc đời thì dài quá… Nhưng mà hôm nay, hãy để tôi viết về chúng ta thôi nhé! Chỉ tôi và cậu.

T từng nói : ‘’ Người cậu nghĩ rằng sẽ không bao giờ làm cậu tổn thương, có thể sẽ là người làm cậu đau nhất. ’’ Dường như câu nói này với tôi và T đều không sai nhỉ? Chỉ là…Tôi là đứa chậm chạp trong tình cảm, tôi không hiểu được nhiều cảm xúc cho nên tôi không biết ‘’đau’’ mà T nói sẽ đến mức nào. Nhưng mà, khi tôi buồn nhất cũng là lúc tôi không thể nào khóc cho thỏa lòng được, đến lồng ngực khi hít thở cũng thấy nặng nề, và một khoảng trống hoác không tên cứ dần lan rộng ăn mòn ý trí, đắng ngắt, vỡ tan. T có như vậy không? Bóng lưng T quyện trong khói thuốc ẩn mình dưới đêm đen, cô độc, chua xót lắm…

Tôi biết, chúng ta đều không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng khi còn khóc được thì còn nhẹ nhàng lắm, tôi nghĩ vậy, ít ra bản thân còn hiểu rằng mình đang buồn. Nhưng T này, nếu đau không khóc, mà cứ cười thôi, cứ lừa dối bản thân như vậy, vết thương đó cuối cùng phải làm thế nào đây?
T biết không? Dưới lớp vảy của vết thương đang cố lành có thể vẫn còn mủ nữa… Cơn đau diễn ra trong khoảng thời gian quá ngắn nếu so với quãng đường đời thật dài, nhưng bởi đã xảy ra nên chẳng cách nào phủ nhận, niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn dường như luôn gồ ghề…



Chúng ta đã từng mất liên lạc một thời gian dài và lúc T trở lại đã hỏi tại sao tôi không liên lạc với cậu trước? Tôi có quá nhiều lý do để trốn tránh, biện bạch cho mình T ạ. Nhưng thực ra tôi vẫn luôn cảm thấy, chỉ khi cả hai chúng ta tách nhau ra, đi trên con đường riêng mình, tôi và cậu mới không rơi xuống đầm lầy, mà điều này lúc ấy mới tàn nhẫn làm sao. Khi tôi và cậu trong chuỗi ngày tháng mệt mỏi nhất đã gặp gỡ, quan tâm, chăm sóc lẫn nhau. Nhưng hai đứa đều rõ, chúng ta luôn chìm trong sự thấp thỏm, bất an, bởi chúng ta coi nhau như chiếc phao cứu sinh trong dòng nước lũ. Cuối cùng tôi đã mắc sai lầm, T nói T chưa bao giờ tức giận về điều đó, nhưng T biết không, chính tôi đã cố tình khiêu khích sự nhẫn nại và bao dung của T đấy. Bởi tôi đã phát hiện, dù thế nào chỉ cần muốn sống, ai rồi cũng có con đường, hoài bão của riêng mình thôi… Chúng ta đều biết, làm gì có gì duy trì mãi được đâu…

Gặp lại T là thời điểm tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi nhận ra T cũng vậy. Sự hờ hững, bất cần trước kia đều thay bằng những hành động lý trí mà T cảm thấy nó cần làm. Tôi không biết sự thay đổi này của T sẽ khiến cậu tổn thương nhiều hơn hay ít hơn khi gặp khó khăn trong tương lai, nhưng tôi thấy được sự trưởng thành, cứng cáp, mạnh mẽ trong T. Một điều nữa là T cười nhiều hơn, tôi vui vì điều đó.

Cách đây không lâu, khi tôi chơi vơi trong mất mát T nói rằng : ‘’ Nếu thấy bất ổn chúng ta chỉ cần ngồi với điếu thuốc sẽ không sao cả.’’ Lúc ấy, đột nhiên tôi thấy khóe mắt cay cay, một chút xót xa T ạ. Tôi chợt nhận ra, chúng ta càng trưởng thành, càng mạnh mẽ, sẽ càng có nhiều thứ phải giấu giếm, càng trở nên cô độc trong biển người mênh mông, trong niềm đau chính mình. Giá mà khi ấy, tôi với T có thể ngồi cùng nhau trong đêm nhỉ, không cần nói gì cả, cứ yên lặng như vậy là đủ rồi.

Hoài niệm là thứ đồ chơi càng đem ngắm lại càng không chán, tôi nhớ khá nhiều về T của trước đây, nhưng mà tôi thích T đầy mạnh mẽ và niềm tin của hiện tại hơn. Đến thời điểm này, tôi nghĩ chúng ta đều sẽ không vì bất cứ điều gì mà dừng lại bởi vì cả tôi và cậu đều có điểm đến của riêng mình. Chúng ta sẽ ngày càng mạnh hơn trong tương lai phải không? Có đôi khi, nhìn về phía trước tôi thấy mù mịt lắm, nhưng dù có đi trong sương mù vẫn phải đi thôi, có một câu của Lỗ Tấn mà tôi vẫn nhớ ‘’Kỳ thực trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.’’ Cùng nhau cố gắng nhé T.

Tôi muốn nói với cậu câu này khá lâu rồi… Cảm ơn cậu đã liên lạc lại với tôi, tôi thừa nhận mình có ít dũng khí và sự rộng lượng hơn cậu. Cảm ơn vì chúng ta đã gặp nhau. :)
An Yên
10/2/2016
 

An Yên

Phàm Nhân
Ngọc
1.313,34
Tu vi
0,00
My Life

Phai


Tác giả: An Yên

Ngày đã qua…

Tôi đã từng đi rất xa, có những đêm thức trắng cùng ánh sao, lấy bóng tối làm bạn. Cũng từng vì những trông mong mà trở nên buồn rầu hoang hoải, vỡ tan rồi chắp vá. Thế nhưng dù đi xa đến đâu, chạy đến mức nào tôi vẫn có cảm giác mình đang đứng yên một chỗ. Tuyệt vọng và bất lực. Mệt mỏi và hoang mang. Tôi càng vùng vẫy bao nhiêu thì tất cả lại thít chặt vào thêm bấy nhiêu. Những ngày dài…

Bởi vì quá bế tắc, tôi đã nổi loạn. Thời gian đó những người xung quanh tôi đã ngạc nhiên nhiều. Tôi dẫn dắt họ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Sau cùng họ gọi tôi là đứa bất trị. Tôi nghĩ khi ấy tôi đã làm rất nhiều người bị thương mà tôi cũng chẳng khá hơn chút nào.

Tôi đã từng kiêu ngạo nói rằng: “Nâng lên được cũng đặt xuống được.” Chỉ là khi bản thân không có nhiều thứ để mất mọi việc đều dễ dàng. Nhưng nếu chỉ nắm duy nhất một vật trong tay lâu đến nỗi thành thói quen mà đột nhiên bị lấy mất. Dù thế nào cũng chẳng thể chấp nhận ngay cho được, khi một là tất cả thì sẽ thành số nhiều. Nói thể nào nhỉ, cảm giác đó tôi không thể diễn tả rõ ràng, có lẽ là trống rỗng đến ngơ ngác, rồi lại vì sợ hãi, hoảng loạn mà mất đi phương hướng. Đơn giản là không còn gì.

Những ngày về sau, trôi qua thế nào tôi không còn nhớ rõ nữa, kì thực là tôi không có cảm giác gì, cứ như chỉ ngủ sâu và mơ một giấc thật dài, rất mơ hồ. Sau đó bản thân tôi vô thức thay đổi. Tôi là người trong mắt không chịu nổi hạt bụi lại lười biếng. Tôi quyết định nhìn thẳng về phía trước, loại bỏ tất cả những điều khiến tôi mệt mỏi. Giống như tất thảy sinh vật trên Trái Đất này, đều theo quy luật nảy sinh, trưởng thành, hưng thịnh, suy tàn và diệt vong. Vậy thì những thứ tôi bị mất đi có gì lạ đâu? Tôi chấp nhận được rồi. Tôi đột nhiên nhớ tới người bạn đã quen biết nhiều năm từng nói: “Tin mình đi, sức chịu đựng con người là vô hạn, rồi bồ sẽ thấy bồ mạnh mẽ hơn bồ nghĩ.” Lời cô ấy đã đúng, chí ít nó đúng với tôi. Và điều tôi muốn xác nhận, cũng đã xác nhận được.

Tất cả đều sẽ ổn thôi.

Hóa ra điều gì rồi cũng...
Tàn phai...
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top