H
hannahharper
Guest
Hoàn toàn đúng. Chính mình luôn luôn cố gắng dịch thế này đấy. Dịch ý chứ ko dịch văn.
Chưa hết, do văn chương là nghệ thuật, nên ko hề có chuẩn mực. Nếu quá thường dùng câu đơn trong bản dịch thì lại bị nhận xét rằng chặt nát cả ý, khiến cho văn phong ko liền mạch. Nhưng nếu thường dùng câu phức, sử dụng các liên từ kết nối các cấu trúc chủ vị lại hình thành một câu lớn, rất dễ bị nhận xét là ý văn rườm rà rắc rối (câu phức mà!), đọc tới cuối câu quên mất ý của đầu câu. Tóm lại, hoàn toàn tùy ở người đọc, có người thích/quen câu đơn cho dễ hiểu gọn gàng, có người thích/quen văn phải mượt mà uyển chuyển. Vấn đề chính là rất khó đưa ra tỷ lệ sử dụng câu đơn, câu ghép, câu phức trong một bản dịch như thế nào. Như thế nào là đủ mức mà ko phải lạm dụng.
Đến đại văn hào viết sách, viết truyện còn bị người khen, kẻ chê thì dịch giả "tay ngang" thì làm sao tránh khỏi lời người đời. Chỉ có thể làm hết mình, tới đâu hay tới đó. Tại hạ quen theo kinh nghiệm bản thân hay viết đơn giản, ngắn gọn, dễ hiểu, và cũng để tránh bi sai lỗi. Theo tui thỉ cái gì mà càng dài, thì nó càng trở nên dai, và hay dở. PNTT là 1 ví dụ điển hình. Lão Vong kéo càng dài, truyện bây giờ trở nên dai dai, khó ăn, và chất lượng có chiều hướng đi xuống.
Đúng là khó chiều ý thiên hạ. Cũng may, qua hơn 2000 chương thì độc giả của PNTT cũng quá quen với "thanh bào nam tử" rồi, nên hiểu. Nếu không đem "Thanh bào nam tử vươn 5 ngón tay phóng ra thanh ti kiếm khi, 'phốc xuy'..." ra hỏi mấy ông ở Hàn Lâm Viện, thì chắc sẽ bị nhìn như "quái vật" quá...haha