Trấn Thiên
Phàm Nhân
Truyện ngắn là những tình cảm ẩn sâu trong tâm hồn tác giả...
Mình không biết nói gì, chỉ biết gửi lời cảm ơn tới mọi người khi tới thăm topic này . Mong sẽ nhận được phản hồi góp ý của mọi người.
Thời tiết mùa hè thật oi bức, đặc biệt là khi ở trong cái thành phố nhộn nhịp và bận rộn này...
Đà Nẵng, 11 giờ đêm:
" Cạch" , Quân đặt tách cà phê xuống bàn rồi ngồi xuống, online facebook. Nick của Khiết đang sáng, Quân mỉm cười click chuột vào ô chat của cô, gõ lạch cạch, đôi mắt hơi nheo lại:
- Nhóc, hôm nay em đi khám chưa?
- Em đi rồi. - Bên kia trả lời rất nhanh, kèm theo một icon mặt cười siêu đáng yêu.
- Bác sĩ nói sao? - Quân nhấp ngụm cà phê, tiếp tục hỏi.
Khiết trả lời :
- À, bác sĩ nói em chỉ bị chứng rối loạn nhịp tim thôi, không có gì đáng lo ngại.
Trái tim Quân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, Khiết lại tiếp tục gõ:
- Tuy nhiên có một vấn đề nho nhỏ.
Quân thoáng sợ hãi, trái tim lại căng lên, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím:
- Có vấn đề gì?
- Thuốc bác sĩ kê cho em đắng lắm! - Một dòng chữ xuất hiện cùng với icon mặt khóc.
" Haha!" - Quân bật cười, cô lúc nào cũng vậy, luôn đáng yêu như một đứa trẻ. Anh cảm thấy trong lòng an yên bèn đánh mấy chữ:
- Thuốc đắng dã tật mà nhóc. Thôi, cũng muộn rồi, em đi ngủ sớm đi nhé!
- Vâng - Khiết vẫn ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ - Anh ngủ ngon.
Nói là vậy nhưng Quân biết Khiết sẽ không bao giờ đi ngủ trước khi kim đồng hồ chỉ giờ nhích đến số mười hai
- Ngủ ngon - Quân trả lời kèm theo biểu tượng một cái ôm, khổ nỗi chat box của facebook lại không mã hóa được nó như trên yahoo.
- Em muốn gặp anh quá... - Khiết đánh thêm một dòng rồi tắt nick.
Quân cảm thấy hụt hẫng, dạo gần đây một phần nào đó trong Khiết trở nên bạc màu, anh hiểu có điều gì đó đang diễn ra nhưng cô không hề nói cho anh biết. Ngồi thừ người ra một lúc lâu, xốc lại tinh thần, Quân tắt nick của mình rồi tiếp tục lao vào bản thuyết trình còn dang dở.
Quân - Một sinh viên giỏi giang, gia cảnh tốt và khá đẹp trai. Anh quen Khiết trong một nhóm có tên là " 12 chòm sao" trên Facebook - Năm đó anh hai mươi mốt tuổi.
Khiết - Một cô nhóc dễ thương, học giỏi, gia cảnh trung bình không khá giả gì. Cô bị nhồi nhét vào đầu cơ man những t.ư tưởng đạo đức phong kiến lỗi thời, cả lí tưởng an bang trị quốc, nhưng phong cách sống của cô vẫn rất hiện đại và năng động - Năm đó cô mười sáu tuổi.
Quân sống tại Đà Nẵng còn Khiết ở tại Hà Nội. Khoảng cách về địa lí cũng không ngăn được sự phát triển của mối quan hệ không tên giữa họ, cho dù thi thoảng họ chỉ nhìn thấy nhau qua webcame và thời gian còn lại là nói chuyện với nhau qua những con chữ tưởng chừng như vô hồn trên Facebook.
Quân và Khiết đã giao ước với nhau, rằng họ sẽ vẫn giữ mối quan hệ không tên này cho đến khi gặp được nhau. Khi đó Khiết muốn được Quân đưa đi Hội An...
***
Đà Nẵng của hai năm sau đã trở nên hoa lệ rất nhiều, mọi thứ thay đổi , cả con người cũng thay đổi.
Ra trường, Quân được nhận vào làm trong một công ty quảng cáo với mức lương ổn định còn Khiết cũng vừa đỗ đại học. Hai người đang rất bận rộn với những ước mơ của bản thân khiến cho một phần nào đó trong mối quan hệ giữa họ trở nên nhạt nhòa.
Cuộc sống của Quân ngày càng trở nên thú vị, những buổi tiệc tùng, event cuốn lấy anh. Công việc thuận lợi, được giám đốc và đồng nghiệp đánh giá cao. Tuy nhiên, điều đó ngày càng cuốn anh ra xa khỏi Khiết.
Một buổi tối, Quân nhận được một tin nhắn từ Lan : " Em thấy cô đơn quá..." . Quân mới gặp lại Lan hai tuần trước, vào buổi event của công ty. Khi đó anh đã cố dằn lòng rằng mình sẽ không để ý. Nhưng vào lúc tà váy đỏ quen thuộc của cô lướt ra ngoài cửa thì có gì đó trong anh đã vụn vỡ và một cánh tay gầy guộc đã kéo giật cô lại. Lan ngạc nhiên ngoảnh lại, cô ấy mỉm cười, cô ấy đã mỉm cười, nụ cười của người con gái anh từng yêu năm năm trước, và trái tim Quân lại một lần nữa lỗi nhịp...
Mấy ngày gần đây, Khiết nhắn tin liên tục cho Quân, đôi khi chỉ là dặn anh nhớ giữ sức khỏe, chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon. Anh đã quá quen với điều đó nên những lúc như vậy Quân không trả lời tin nhắn, đôi tay anh nhanh nhẹn xóa chúng ngay khi chưa kịp đọc.
Đã ba ngày họ không nói chuyện với nhau...
...
- Anh thấy dạo này em cứ gầy xanh... - Quân nhìn hình ảnh Khiết qua webcame sau một tuần không liên lạc, trong lòng đau nhói.
Khiết nhe răng cười, giọng nói trong vắt:
- Chắc tại dạo này em mải quay cuồng với mấy bản thuyết trình được giao.
- Em còn uống thuốc đều không? - Quân chau mày - Dạo này còn bị khó thở không đó?
- Hì, em vẫn uống đều, thi thoảng có hơi khó thở... - Ánh mắt của Khiết trở nên mờ tối.
Quân thu hết hình ảnh cô vào tầm mắt, sau vài tháng học đại học, cô đã trở nên gai góc hơn, cô gầy quá! Anh cảm thấy Khiết đang tan biến trước mắt. Anh thấy xót xa và sợ hãi, vì ngay lúc này đây, một phần nào đó trong anh đang ở bên Lan.
***
Một buổi chiều lập đông, Lan gọi điện cho Quân, cô nói cô đang đợi anh trước cổng nhà và muốn cùng anh đi dạo. Quân nói đồng ý và hai người cùng sánh bước bên nhau trên cầu sông Hàn.
- Sao trước đây anh không giữ em lại? - Bám tay vào thành cầu, Lan quay sang hỏi Quân.
- Vì anh biết những lí tưởng và mơ ước có ý nghĩa với em như thế nào - Quân nhàn nhạt trả lời, năm năm trước Lan đã nói chia tay với anh để sang Pháp du học.
- Khi đó anh còn yêu em chứ? - Lan nheo mắt nhìn ra xa.
Quân khẽ gật.
- Còn bây giờ?
- Anh không rõ nữa...- Quân ngập ngừng trả lời - Sau khi em đi anh luôn có cảm giác trống vắng, nó chỉ được lấp đầy...
Không đợi Quân nói hết, Lan đã nhón chân đặt vào môi anh một nụ hôn nồng cháy. Quân muốn nói rằng, trái tim anh chỉ được lấp đầy từ khi Khiết xuất hiện. Lý trí nói rằng anh nên đẩy Lan ra, nhưng không, hiện tại trong cơ thể Quân như có một luồng điện chạy qua, một cảm giác rất kì lạ. Anh hiểu rằng ngoài Lan sẽ không có ai trao cho anh cảm giác đó nữa. Cho dù có gặp được Khiết thì với cái đầu đầy t.ư tưởng phong kiến của cô chắc chắn cô sẽ không để anh chạm vào dù chỉ là một sợi tóc!
Hai người họ cứ đứng như vậy không biết bao lâu, những người qua đường nhìn họ ngán ngẩm thở dài.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Quân vang lên kéo anh về với thực tại, anh buông Lan ra : Là Khiết!
- Alo, anh nghe đây?
- Em...dạo gần đây em đau suốt, hì hì - Giọng Khiết nhạt nhòa, nghèn nghẹn.
Quân sững người, cô đang khóc? Anh không biết phải phản ứng như thế nào. Trong khi đó, Lan lại đang ngẩn người nhìn anh.
- Anh... - Quân ngập ngừng, những lời muốn nói mắc lại trong cổ họng.
Một khoảng im lặng...
" Bịch!,Tút túttttt..." - Một âm thanh khô khốc vang lên làm Quân thất kinh, anh có dự cảm chẳng lành.
- Khiết? Khiết! Em còn ở đó không!? Trả lời anh đi!
Không có ai trả lời, thay vào đó bên tai Quân lại văng vẳng tiếng lầm rầm, tiếng người xôn xao, và...Tiếng xe cứu thương.
- Quân, Có chuyện gì vậy? - Lan níu lấy tay Quân.
- Khiết! Làm ơn đi...! - Quân rảy tay Lan ra, gần như gào lên, anh điên mất!
- Alo? - Tiếng của một người đàn ông vang lên trong điện thoại. - Anh có phải là người quen của cô gái là chủ của chiếc điện thoại này không?
Đầu óc Quân dường như tê liệt, anh khàn giọng hỏi:
- Anh là ai? Sao lại nghe điện thoại của cô ấy?
- Cô gái này vừa bị ngất trên đường, chúng tôi lay tỉnh không được nên đã gọi xe cứu thương đưa cô ấy vào bệnh viện...Alo! Alo? Anh còn nghe không?
- Bệnh viện nào?
- Anh nghe này....
- Tôi hỏi anh là bệnh viện nào!!? - Quân hét lên.
- Bệnh viện đa khoa Đà Nẵng - Người bên kia run giọng trả lời, xem ra người mà anh ta gọi điện thông báo đang bị kích động không nhỏ.
Bệnh viện đa khoa Đà Nẵng? Không phải ở rất gần đây sao? Khoan đã, Khiết đang ở Hà Nội mà, sao lại? - Quân thõng tay, thở hắt ra. Anh ngoảnh lại nhìn Lan, trong trái tim ngoài sự sợ hãi ra thì không còn gì nữa. Quân guồng chân chạy, chạy rất nhanh, bây giờ đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
...
Nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh yếu ớt nở một nụ cười nhợt nhạt với mình, trong lòng Quân đau nhói. Anh rất đau và cảm thấy có lỗi.
- Sao em không nói với anh rằng em chưa đi khám? - Quân hỏi.
- Em không muốn anh lo lắng - Khiết thở nhẹ, nói.
- Ngốc ạ, nhưng sao em lại đến đây mà không báo cho anh?
- Vì em muốn tạo cho anh một sự bất ngờ - Khiết lại cười nhưng nụ cười của cô không còn nguyên vẹn nữa - Tuần trước em có nhắn tin...Nhưng anh không trả lời.
Quân chết sững, anh cảm giác trái tim mình đang vỡ ra thành trăm ngàn mảnh, tất cả là tại anh, tại anh vô tâm. Quân vuốt nhè nhẹ mái tóc của Khiết, cô cảm thấy dễ chịu rồi kể cho anh nghe chuyện mình tìm đến nhà anh như thế nào, lang thang đi tìm anh trên cầu Sông Hàn ra sao, rồi cảm giác đau đớn của cô khi nhìn thấy anh và Lan ôm hôn nhau. Khiết kể hết, cô mỉm cười, khóe mắt long lanh:
- Lúc đó em đã chạy đi, chạy rất nhanh, đến mức em không thở nổi nữa, sau đó...Em chỉ thấy một màu đen, tất cả...
- Tại sao em không ngăn anh lại?
- Vì em biết anh đã không cần em nữa - Khiết nói nhẹ bẫng, vội đưa tay lên lau đi giọt nước mắt sắp lăn xuống.
Quân lại đưa tay vuốt tóc Khiết, khóe mắt anh đỏ hoe. Anh đã nhận ra mình ngu ngốc như thế nào, nhưng tất cả đã quá muộn để kịp sửa chữa. Anh kể với Khiết về Lan, về sự ngộ nhận của mình, anh cười:
- Chúng ta sẽ đi Hội An, sẽ chỉ có hai đứa mình thôi.
Khiết cười nhợt nhạt, nhìn ra nền trời đen huyền, không đáp lời.
Khiết mất vào mùa đông năm đó, cách ngày hai người dự định đi Hội An năm hôm. Cô được đưa về Hà Nội, anh nhìn cô rất lâu, tưởng như trái tim anh đã chết nên nó không đau được nữa nhưng anh vẫn khóc. Đưa tiễn người mình yêu thương quả thực rất khó khăn...Anh hứa anh chỉ khóc lần này nữa thôi, anh hứa đấy...
Mình không biết nói gì, chỉ biết gửi lời cảm ơn tới mọi người khi tới thăm topic này . Mong sẽ nhận được phản hồi góp ý của mọi người.
Muộn màng
Thời tiết mùa hè thật oi bức, đặc biệt là khi ở trong cái thành phố nhộn nhịp và bận rộn này...
Đà Nẵng, 11 giờ đêm:
" Cạch" , Quân đặt tách cà phê xuống bàn rồi ngồi xuống, online facebook. Nick của Khiết đang sáng, Quân mỉm cười click chuột vào ô chat của cô, gõ lạch cạch, đôi mắt hơi nheo lại:
- Nhóc, hôm nay em đi khám chưa?
- Em đi rồi. - Bên kia trả lời rất nhanh, kèm theo một icon mặt cười siêu đáng yêu.
- Bác sĩ nói sao? - Quân nhấp ngụm cà phê, tiếp tục hỏi.
Khiết trả lời :
- À, bác sĩ nói em chỉ bị chứng rối loạn nhịp tim thôi, không có gì đáng lo ngại.
Trái tim Quân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, Khiết lại tiếp tục gõ:
- Tuy nhiên có một vấn đề nho nhỏ.
Quân thoáng sợ hãi, trái tim lại căng lên, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím:
- Có vấn đề gì?
- Thuốc bác sĩ kê cho em đắng lắm! - Một dòng chữ xuất hiện cùng với icon mặt khóc.
" Haha!" - Quân bật cười, cô lúc nào cũng vậy, luôn đáng yêu như một đứa trẻ. Anh cảm thấy trong lòng an yên bèn đánh mấy chữ:
- Thuốc đắng dã tật mà nhóc. Thôi, cũng muộn rồi, em đi ngủ sớm đi nhé!
- Vâng - Khiết vẫn ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ - Anh ngủ ngon.
Nói là vậy nhưng Quân biết Khiết sẽ không bao giờ đi ngủ trước khi kim đồng hồ chỉ giờ nhích đến số mười hai
- Ngủ ngon - Quân trả lời kèm theo biểu tượng một cái ôm, khổ nỗi chat box của facebook lại không mã hóa được nó như trên yahoo.
- Em muốn gặp anh quá... - Khiết đánh thêm một dòng rồi tắt nick.
Quân cảm thấy hụt hẫng, dạo gần đây một phần nào đó trong Khiết trở nên bạc màu, anh hiểu có điều gì đó đang diễn ra nhưng cô không hề nói cho anh biết. Ngồi thừ người ra một lúc lâu, xốc lại tinh thần, Quân tắt nick của mình rồi tiếp tục lao vào bản thuyết trình còn dang dở.
Quân - Một sinh viên giỏi giang, gia cảnh tốt và khá đẹp trai. Anh quen Khiết trong một nhóm có tên là " 12 chòm sao" trên Facebook - Năm đó anh hai mươi mốt tuổi.
Khiết - Một cô nhóc dễ thương, học giỏi, gia cảnh trung bình không khá giả gì. Cô bị nhồi nhét vào đầu cơ man những t.ư tưởng đạo đức phong kiến lỗi thời, cả lí tưởng an bang trị quốc, nhưng phong cách sống của cô vẫn rất hiện đại và năng động - Năm đó cô mười sáu tuổi.
Quân sống tại Đà Nẵng còn Khiết ở tại Hà Nội. Khoảng cách về địa lí cũng không ngăn được sự phát triển của mối quan hệ không tên giữa họ, cho dù thi thoảng họ chỉ nhìn thấy nhau qua webcame và thời gian còn lại là nói chuyện với nhau qua những con chữ tưởng chừng như vô hồn trên Facebook.
Quân và Khiết đã giao ước với nhau, rằng họ sẽ vẫn giữ mối quan hệ không tên này cho đến khi gặp được nhau. Khi đó Khiết muốn được Quân đưa đi Hội An...
***
Đà Nẵng của hai năm sau đã trở nên hoa lệ rất nhiều, mọi thứ thay đổi , cả con người cũng thay đổi.
Ra trường, Quân được nhận vào làm trong một công ty quảng cáo với mức lương ổn định còn Khiết cũng vừa đỗ đại học. Hai người đang rất bận rộn với những ước mơ của bản thân khiến cho một phần nào đó trong mối quan hệ giữa họ trở nên nhạt nhòa.
Cuộc sống của Quân ngày càng trở nên thú vị, những buổi tiệc tùng, event cuốn lấy anh. Công việc thuận lợi, được giám đốc và đồng nghiệp đánh giá cao. Tuy nhiên, điều đó ngày càng cuốn anh ra xa khỏi Khiết.
Một buổi tối, Quân nhận được một tin nhắn từ Lan : " Em thấy cô đơn quá..." . Quân mới gặp lại Lan hai tuần trước, vào buổi event của công ty. Khi đó anh đã cố dằn lòng rằng mình sẽ không để ý. Nhưng vào lúc tà váy đỏ quen thuộc của cô lướt ra ngoài cửa thì có gì đó trong anh đã vụn vỡ và một cánh tay gầy guộc đã kéo giật cô lại. Lan ngạc nhiên ngoảnh lại, cô ấy mỉm cười, cô ấy đã mỉm cười, nụ cười của người con gái anh từng yêu năm năm trước, và trái tim Quân lại một lần nữa lỗi nhịp...
Mấy ngày gần đây, Khiết nhắn tin liên tục cho Quân, đôi khi chỉ là dặn anh nhớ giữ sức khỏe, chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon. Anh đã quá quen với điều đó nên những lúc như vậy Quân không trả lời tin nhắn, đôi tay anh nhanh nhẹn xóa chúng ngay khi chưa kịp đọc.
Đã ba ngày họ không nói chuyện với nhau...
...
- Anh thấy dạo này em cứ gầy xanh... - Quân nhìn hình ảnh Khiết qua webcame sau một tuần không liên lạc, trong lòng đau nhói.
Khiết nhe răng cười, giọng nói trong vắt:
- Chắc tại dạo này em mải quay cuồng với mấy bản thuyết trình được giao.
- Em còn uống thuốc đều không? - Quân chau mày - Dạo này còn bị khó thở không đó?
- Hì, em vẫn uống đều, thi thoảng có hơi khó thở... - Ánh mắt của Khiết trở nên mờ tối.
Quân thu hết hình ảnh cô vào tầm mắt, sau vài tháng học đại học, cô đã trở nên gai góc hơn, cô gầy quá! Anh cảm thấy Khiết đang tan biến trước mắt. Anh thấy xót xa và sợ hãi, vì ngay lúc này đây, một phần nào đó trong anh đang ở bên Lan.
***
Một buổi chiều lập đông, Lan gọi điện cho Quân, cô nói cô đang đợi anh trước cổng nhà và muốn cùng anh đi dạo. Quân nói đồng ý và hai người cùng sánh bước bên nhau trên cầu sông Hàn.
- Sao trước đây anh không giữ em lại? - Bám tay vào thành cầu, Lan quay sang hỏi Quân.
- Vì anh biết những lí tưởng và mơ ước có ý nghĩa với em như thế nào - Quân nhàn nhạt trả lời, năm năm trước Lan đã nói chia tay với anh để sang Pháp du học.
- Khi đó anh còn yêu em chứ? - Lan nheo mắt nhìn ra xa.
Quân khẽ gật.
- Còn bây giờ?
- Anh không rõ nữa...- Quân ngập ngừng trả lời - Sau khi em đi anh luôn có cảm giác trống vắng, nó chỉ được lấp đầy...
Không đợi Quân nói hết, Lan đã nhón chân đặt vào môi anh một nụ hôn nồng cháy. Quân muốn nói rằng, trái tim anh chỉ được lấp đầy từ khi Khiết xuất hiện. Lý trí nói rằng anh nên đẩy Lan ra, nhưng không, hiện tại trong cơ thể Quân như có một luồng điện chạy qua, một cảm giác rất kì lạ. Anh hiểu rằng ngoài Lan sẽ không có ai trao cho anh cảm giác đó nữa. Cho dù có gặp được Khiết thì với cái đầu đầy t.ư tưởng phong kiến của cô chắc chắn cô sẽ không để anh chạm vào dù chỉ là một sợi tóc!
Hai người họ cứ đứng như vậy không biết bao lâu, những người qua đường nhìn họ ngán ngẩm thở dài.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Quân vang lên kéo anh về với thực tại, anh buông Lan ra : Là Khiết!
- Alo, anh nghe đây?
- Em...dạo gần đây em đau suốt, hì hì - Giọng Khiết nhạt nhòa, nghèn nghẹn.
Quân sững người, cô đang khóc? Anh không biết phải phản ứng như thế nào. Trong khi đó, Lan lại đang ngẩn người nhìn anh.
- Anh... - Quân ngập ngừng, những lời muốn nói mắc lại trong cổ họng.
Một khoảng im lặng...
" Bịch!,Tút túttttt..." - Một âm thanh khô khốc vang lên làm Quân thất kinh, anh có dự cảm chẳng lành.
- Khiết? Khiết! Em còn ở đó không!? Trả lời anh đi!
Không có ai trả lời, thay vào đó bên tai Quân lại văng vẳng tiếng lầm rầm, tiếng người xôn xao, và...Tiếng xe cứu thương.
- Quân, Có chuyện gì vậy? - Lan níu lấy tay Quân.
- Khiết! Làm ơn đi...! - Quân rảy tay Lan ra, gần như gào lên, anh điên mất!
- Alo? - Tiếng của một người đàn ông vang lên trong điện thoại. - Anh có phải là người quen của cô gái là chủ của chiếc điện thoại này không?
Đầu óc Quân dường như tê liệt, anh khàn giọng hỏi:
- Anh là ai? Sao lại nghe điện thoại của cô ấy?
- Cô gái này vừa bị ngất trên đường, chúng tôi lay tỉnh không được nên đã gọi xe cứu thương đưa cô ấy vào bệnh viện...Alo! Alo? Anh còn nghe không?
- Bệnh viện nào?
- Anh nghe này....
- Tôi hỏi anh là bệnh viện nào!!? - Quân hét lên.
- Bệnh viện đa khoa Đà Nẵng - Người bên kia run giọng trả lời, xem ra người mà anh ta gọi điện thông báo đang bị kích động không nhỏ.
Bệnh viện đa khoa Đà Nẵng? Không phải ở rất gần đây sao? Khoan đã, Khiết đang ở Hà Nội mà, sao lại? - Quân thõng tay, thở hắt ra. Anh ngoảnh lại nhìn Lan, trong trái tim ngoài sự sợ hãi ra thì không còn gì nữa. Quân guồng chân chạy, chạy rất nhanh, bây giờ đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
...
Nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh yếu ớt nở một nụ cười nhợt nhạt với mình, trong lòng Quân đau nhói. Anh rất đau và cảm thấy có lỗi.
- Sao em không nói với anh rằng em chưa đi khám? - Quân hỏi.
- Em không muốn anh lo lắng - Khiết thở nhẹ, nói.
- Ngốc ạ, nhưng sao em lại đến đây mà không báo cho anh?
- Vì em muốn tạo cho anh một sự bất ngờ - Khiết lại cười nhưng nụ cười của cô không còn nguyên vẹn nữa - Tuần trước em có nhắn tin...Nhưng anh không trả lời.
Quân chết sững, anh cảm giác trái tim mình đang vỡ ra thành trăm ngàn mảnh, tất cả là tại anh, tại anh vô tâm. Quân vuốt nhè nhẹ mái tóc của Khiết, cô cảm thấy dễ chịu rồi kể cho anh nghe chuyện mình tìm đến nhà anh như thế nào, lang thang đi tìm anh trên cầu Sông Hàn ra sao, rồi cảm giác đau đớn của cô khi nhìn thấy anh và Lan ôm hôn nhau. Khiết kể hết, cô mỉm cười, khóe mắt long lanh:
- Lúc đó em đã chạy đi, chạy rất nhanh, đến mức em không thở nổi nữa, sau đó...Em chỉ thấy một màu đen, tất cả...
- Tại sao em không ngăn anh lại?
- Vì em biết anh đã không cần em nữa - Khiết nói nhẹ bẫng, vội đưa tay lên lau đi giọt nước mắt sắp lăn xuống.
Quân lại đưa tay vuốt tóc Khiết, khóe mắt anh đỏ hoe. Anh đã nhận ra mình ngu ngốc như thế nào, nhưng tất cả đã quá muộn để kịp sửa chữa. Anh kể với Khiết về Lan, về sự ngộ nhận của mình, anh cười:
- Chúng ta sẽ đi Hội An, sẽ chỉ có hai đứa mình thôi.
Khiết cười nhợt nhạt, nhìn ra nền trời đen huyền, không đáp lời.
Khiết mất vào mùa đông năm đó, cách ngày hai người dự định đi Hội An năm hôm. Cô được đưa về Hà Nội, anh nhìn cô rất lâu, tưởng như trái tim anh đã chết nên nó không đau được nữa nhưng anh vẫn khóc. Đưa tiễn người mình yêu thương quả thực rất khó khăn...Anh hứa anh chỉ khóc lần này nữa thôi, anh hứa đấy...