[Dịch tặng Ngọc với Sở Vương Phi (2)]

phhp

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
xặc.....tại trong p1 của Sở Vương Phi có tên Mộ Xuân nên ko biết là nam hay nữ để biết mà xưng hô, thôi vậy để muội quất luôn Mộ Xuân đi. cảm on huynh
 

phhp

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Muội trả bài...không theo dõi nên không hiểu nội dung truyện cho lắm

Chương 91: Tiêu Đại thành mỹ nhân

“ Cũng nhờ Ánh Thu nhanh trí giấu vú Hạ dưới sàng giường. Nàng dùng thân mình che đi khe hở giữa sàng giường với mặt đất. Nếu nàng không làm như vậy vú Hạ đã chết rồi!” Nghênh Hạ nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi nói.
Nàng nhớ khi mình vừa bước vào phòng, thì cả căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, trong khi đó Ánh Thu mặt trắng bệch, cả người đầy máu đang năm trên mặt đất. Lúc đó trong lòng Nghênh Hạ rất hoảng sợ.
Mấy ngày nay, Nghênh Hạ và Ánh Thu nghiên cứu thuốc giải tại tiểu viện. Nàng rất tin tưởng y thuật của Ánh Thu, hơn nữa sau khi nàng biết Ánh Thu cũng là cô nhi không cha không mẹ như mình, thì hai người tình cảm càng thêm thắm thiết.
Mặc dù bên ngoài Ánh Thu tỏ ra là người lạnh lùng, ít nói. Nhưng những ngày cùng Nghênh Hạ chăm sóc vú Hạ, đã chứng minh rằng nàng là một người ngoài lạnh nhưng trong nóng. Khi nàng quan tâm ai thì sẽ toàn tâm toàn ý quan tâm người đó. Vì thế trong lúc nguy hiểm nàng không nghĩ tới sống chết của mình mà giấu vú Hạ dưới sàng!.
Từ nhỏ Nghênh Hạ sống trong gia đình nhà quan, nàngđã quen với cảnh những tiểu nha hoàn trong phủ hãm hại lẫn nhau. Vì vậy với việc làm của Ánh Thu nàng thật sự cảm động.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, thì ra giữa người với người trong lúc nguy hiểm vẫn có thể giúp đỡ nhau thật tình như vậy.
Khi nàng nhìn thấy vú Hạ dưới sàng, thì đã cảm động đến rơi nước mắt. Bà cố gắng kéo cái chân đang bị thương đến gần Ánh Thu, bà đưa tay ôm Ánh Thu vào lòng xem nàng như con ruột mà khóc nức nở.
“Ánh Thu giờ sao rồi?” Vân Thiên Mộng nhíu mày, đôi mắt nàng trở nên sắc bén, lời nói của nàng mang theo uy nghiêm.
Khi nghe nàng hỏi câu này mọi người trong phòng đều thấy được Vân Thiên mộng rất quan tâm Ánh Thu. Nàng hiện tại đang kìm nén lửa giận trong lòng!
“ Cũng may là Ánh Thu tránh được một đao trí mạng, nên nàng cũng không bị thương nặng lắm! Chỉ do mất máu quá nhiều nên hiện giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh! Những nhà xung quanh tiểu viện nghe tiếng động nên đến xem rất đông. Đám nô tỳ sợ bọn xấu sẽ trà trộn vào cho nên đã nhờ các đại thẩm đưa Ánh Thu và vú Hạ lên xe ngựa. Nô tỳ sợ những người trong phỉ nghi ngờ, nên đã để xe ngựa ở khúc cua phía tây Tướng phủ!”. Nghênh Hạ lau đi nước mắt trên mặt, nói rõ ràng mọi việc.
Nhưng trong mắt Vân Thiên mộng vẫn còn lo lắng, nàng nhanh chóng rời khỏi thư án lạnh lùng bảo: “ Để ta đi xem”.
Mọi người chỉ kịp thấy gió nhẹ thổi qua, cả người Vân Thiên Mộng đã đi đến cửa!
Đám người vú Mễ nhanh chóng đi theo, Vân Thiên Mộng và mọi người đi thẳng đến khúc cua phía tây Tướng phủ đúng là có một chiếc xe ngựa.
Vân Thiên Mộng nhảy lên xe ngựa, khi nàng vén rèm xe lên, một mùi máu tươi nồng nặc bay vào mũi nàng. Vú Hạ ngồi trên sàn xe đang ôm Ánh Thu, bà nhìn thấy người đến là Vân Thiên Mộng thì nước mắt chảy càng nhiều, run run nói chuyện: “ Tiêu…thư…”
Vân Thiên Mộng nhìn vú Hạ mặc dù đang bị thương những vẫn chăm sóc cho Ánh Thu, nàng thật sự cảm thấy chua xót,cố kìm chế nước mắt đã sắp trào ra. Nàng đi vào xe ngưa ngồi bên cạnh Ánh Thu, nắm tay vú Hạ vào để vào tay mình an ủi: “ Vú yên tâm, ta nhất định không để hai người chịu thiệt thòi đâu!”
“ Tiểu…thư…là lỗi của nô tỳ…là…nô tỳ…đã làm liên lụy…đến đứa nhỏ này…” Vú Hạ lời nói đứt quãng, giọng nói bà mang theo sự tự trách, hai tay bà siết chặt thân thể Ánh Thu không chịu buông ra!
Vân Thiên Mộng quan sát Ánh Thu, nàng thấy sắc mặt Ánh Thu trắng bệch, môi nhợt nhạt thì nhíu mày lại, nàng thử nắm tay Ánh Thu thì thấy rất lạnh. Vân Thiên Mộng nhanh chóng nhìn bên ngoài xe ngựa cất tiếng gọi: “ Mộ Xuân!”
“ Tiểu thư”. Mộ Xuân đợi ở bên goài xe ngựa đã lâu, nàng vừa nghe Vân Thiên Mộng gọi đã nhanh chóng vén rèm xe đi vào. Mộ Xuân nhìn tình hình Ánh Thu so với lời tường thuật của Nghênh Hạ thì càng nghiêm trọng hơn. Nàng trong lòng lo lắng nhưng làm như không có gì ngồi xuống bên cạnh Vân Thiên Mộng, chờ nàng phân phó!
“ Ngươi bây giờ đến phủ Phụ Quốc Công, xin Lão Thá Quân mới Niếp lão thái y đến Thiên Phúc Lâu!”. Vân Thiên Mộng nhanh chóng ra lệnh.
Mộ Xuân thoáng do dự, nàng có chút không hiểu nên hỏi: “ Tiểu thư, sao không mời Tiều Nhiếp đại phu?”
Ở Phủ Phụ Quốc Công có đại phu, tại sao tiểu thư lại bỏ gần mà tìm xa, lãng phí thời gian!
Vân Thiên Mộng kẽ nhíu mày lắc đầu nói: “ Cậu ta cần người chăm sóc, ngươi đi nhanh đi!”
Mộ Xuân lúc này mới âm thầm tự trách mình sơ ý. Nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa nhằm hướng phủ Phụ Quốc Công mà đi.
Sau khi Mộ Xuân đi khỏi, Vân Thiên Mộng gọi vú Mễ và Nghênh Hạ lên xe, nàng ra lệnh Nguyên Đông đánh xe, bọn họ nhanh chóng đi đến Thiên Phúc Lâu

phần 5 từ t.ư nha Mai Huynh
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Có ba lỗi nhỏ ta đã đánh dấu trong bài. Muội sửa luôn nhé. Tiện thể biên tập lại lần nữa xem bài có tốt hơn nữa không.
 

phhp

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
haizz, muội sửa rồi, nhưng thật sự muội đã cạn kiệt văn chương rồi, mây hôm nay ở cơ quan họp hành nhiều quá, tranh thủ thời gian dịch...tạm thời sửa vậy đi, tối nay rảnh muội xem lại
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
haizz, muội sửa rồi, nhưng thật sự muội đã cạn kiệt văn chương rồi, mây hôm nay ở cơ quan họp hành nhiều quá, tranh thủ thời gian dịch...tạm thời sửa vậy đi, tối nay rảnh muội xem lại

À, không phức tạp như thế. Muội đọc lại bài một lần. Khi đọc có thể có ý tưởng thay đổi một số câu hoặc thấy một vài câu đọc lên thấy là lạ.

Cách này để tự sửa cho mình rất tốt, nhất là khi mới dịch.
 

phhp

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Vân Thiên Mộng nhìn bước đi của Sở vương vừa mạnh mẽ lại vừa có lực, nàng biết rằng thân thể hắn rất cường tráng. Hắn vốn xuất thân là võ thướng, hàng ngày chắc là cũng thường xuyên rèn luyện thân thể, không giống như Vân Huyền Chi sống buông thả, nên khi hắn đi lại có vẻ yếu ớt không biết là kém xa Sở vương bao nhiêu lần!
Tiêu Đại không biết mục đích Vân Thiên Mộng đến đây là gì, hơn nữa nàh bếp lại là nơi rất quan trọng, tuy hắn biết Vân tiểu thư không có lý do gì để hại Vương gia, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận nên cũng nhanh chóng đi theo Sở Nam Sơn.
“ Phù phù…Tiểu thư, Sơ vương gia đi nhanh quá! Nô tỳ phải chạy mới theo kịp hắn nha!” Mộ Xuân trong lòng cảm thấy buốn bực, nàng là nha hoàn sai vặt trong phủ thường xuyên chạy tới chạy lui, vậy mà hôm nay nàng lại đi theo không kịp Sở vương!
Nhưng việc này cũng không có gì lạ, Sở vương thường dẫn binh đánh giặc, nếu hắn ngay cả việc đi lại này cũng không làm được, thì hắn nên cáo lão từ quan về quê làm ruộng cho rồi, để đỡ phải xấu hổ với mọi người.
Mộ Xuân tuy hàng ngày có đi lại nhiều, nhưng nàng cũng chỉ quanh quẩn trong Tướng phủ, nàng làm sao so sánh với người có võ công như Sở vương chứ.
Nhưng lạ là, Mộ Xuân thấy tiểu thư nhà nàng chỉ đi cách Sở vương có hai bước, vậy mà tiểu thư không chảy mồ hôi, cũng không thở hỗn hển như nàng, sắc mặt tiểu thư vẫn giống như ngày thường. Trong lòng nàng thật sự không hiểu, hàng ngày nàng đi lại còn nhiều hơn tiểu thư vậy mà giờ sao tiểu thư lại không bị mệt giống như mình?
Trong khi đó Tiêu Đại đi phía sau Vân Thiên Mộng đã phát hiện điều này. Sở vương nổi tiếng đi nhanh ở Tây Sở, vậy mà Vân tiểu thư không những có thể theo kịp Vương gia, mà vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, bước đi thoải mái, việc này khiến cho hắn phải nhìn nàng bằng con mắt khác!
Sở Nam Sơn đi đằng trước cũng đã để ý tới việc này. Hắn biết thiên kim tiểu thư trước nay thân thể luôn yếu đuối là do ít vận động. Hôm nay, hắn cố tình thử Vân Thiên Mộng, không nghĩ nha đầu này thật có bản lĩnh, khiến cho trong lòng hắn càng thêm yêu thích.
Trong nhà bếp từng trận mùi thức ăn tỏa ra dày đặc, thật khiến cho lòng người rung động, làm người ta hận không thể nhanh chóng ăn vào bụng. Sở vương tay sờ bụng, hắn quay lại cười lây lòng Vân Thiên Mộng: “ Nha đầu, gia gia hôm nay muốn được ăn đồ ngon, ngươi biết đó hiện tại thời tiết rất nòng, ta thật sự không có hứng thú ăn cái gì! Haizz…”
Hắn vừa nói là không muốn ăn, trong bụng Sở vương liền phát ra tiếng kêu đói của bao tử, khiến Mộ Xuân phải cúi đầu nhịn cười, Tiêu Đại thì nhìn chỗ khác, hắn xem như là không nhìn thấy chuyện mất mặt của chủ tử mình!
Vân Thiên Mộng nhịn cười, nàng giả vờ nghe lời suy nghĩ, đúng là hôm nay rất nóng, nàng lập tức mở miệng: “ Thần nữ sẽ vì Vương gia làm cho người một bát mì lạnh!”.
Sở vương vừa nghe chỉ có một bát mì lạnh, hắn lập tức không vui, giả vờ ai oán nói: “ Ngươi lần trước làm cho bà ngoại một bàn đầy món ngon, vậy mà hôm nay làm cho ta chỉ một bát mì lạnh thôi sao? Ngươi khi dễ ta, dù sao ta cũng là gia gia, còn bà ta chỉ là bà ngoại thôi mà!”
Vân Thiên Mộng thật sự không biết phải cãi lại như thế nào, Cốc lão thái quân dù sao cũng là bà ngoại của nàng, còn Sở vương với Vân Thiên Mộng một chút huyết thống cũng không có nha!
Nghĩ thì nghĩ như vậy thôi, Vân Thiên Mộng vẫn cười gian xảo nhanh chóng nói : “ Vương gia, mì lạnh cách làm rất phức tạp, có thể so với làm một bàn tiệc rượu lần trước! Thần nữ thật lòng quan tâm người nên mới đến đây, ta đã chuẩn bị xong hết rồi!Vương gia ngoài việc muốn người đucợ ăn ngon, thần nữ còn có yêu cầu!”
Sở Nam Vương nghe có món ngon liền vui vẻ gật đầu, hắn chỉ cần có đồ ăn ngon, cho dù muốn hắn giống lúc trước bán đứng Sở Phi Dương, hắn cũng đồng ý!
Hắn lập tức đến trước mặt Vân Thiên Mộng, vẻ mặt chở đợi hỏi: “ Nói đi! Gia gia nhất định đồng ý, nếu muốn ngày mai Sở Phi Dương cưới ngươi, ta nhất định sẽ suốt đêm chuẩn bị tốt sính lễ!”.
Mộ Xuân và Tiêu Đại không biết nói gì, Sở vương giống như là đang dụ dỗ Vân Thiên Mộng gả cho Sở Phi Dương. Lúc đầu là Vân Thiên Mộng đặt điều kiện, bây giờ sao lại thành Sở vương ra điều kiện vậy?
Vân Thiên Mộng mỉm cười , mà nụ cười của nàng giống như giọt nước suối trong lành chảy vào lòng Sở vương, khiến cho hắn trong lúc đó cảm thấy rất sảng khoái!
Vân Thiên Mộng tuy cười nhưng ánh mắt nhìn qua Tiêu Đại, khiến cho Tiêu Đại có cảm giác như có thú dữ theo dõi, hắn cảm thấy sự việc không ổn!
Không đợi bọn Tiêu Đại tìm cớ CHOU bỏ đi, lời nói Vân Thiên Mộng lộ vẻ gian xảo vang lên bên tai: “ Gia gia, ta muốn mượn Tiêu Đại thúc thúc vài ngày!”
Chỉ một câu “ gia gia” đã khiến cho Sở Nam Sơn bay hết ba hồn bảy vía. Hắn trong mắt vui mừng, nước mắt lưng tròng, không cần biết Vân Thiên Mộng muốn Tiêu Đại làm gì, hắn liền nhanh chóng gật đầu đồng ý!
 

phhp

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chỉ là nghĩ tới Vân Thiên Mộng kêu Tiêu Đại là “thúc thúc”, Sở Nam Sơn trong lòng không được vui, dựa vào cái gì hắn làm nhiều việc như vậy, nàng mới gọi hắn là “ gia gia”!
Trong khi đó Tiêu Đại không làm gì, mà hắn đã lên chức là “ Thúc thúc”!
Lúc này Sở vương lòng dạ hẹp hòi, hắn nhìn thế nào cũng không vừa mắt với Tiêu Đại.
Nhất là trước đây Tiêu Đại còn ở cùng phe với Sở Phi Dương, thù mới hận cũ cộng chung lại, hắn liền quăng ánh mắt tức giận sang Tiêu Đại!
Tiêu Đại thật sự bị oan mà, Vân Thiên Mộng muốn gọi hắn làm sao mà cản được, hắn càng không thề đành vào miệng Vân Thiên Mộng, hắn mà làm như vậy Vương gia không nghiền nát xương hắn mới là lạ đó!
Gần đây Vương gia không hài lòng với mình, mình nhân cơ hội này ra ngoài một chuyến. Tiêu Đại thầm nghĩ nên nhanh chóng nói: “ Không biết tiểu thư cần ty chức làm việc gì?”
Vân Thiên Mộng ngưng nụ cười trên mặt, nàng nghiêm túc chậm rãi nói: “ Ta muốn nhờ thúc thúc bảo vệ mấy nha hoàn trong phủ ta”.
Nàng nghĩ muốn mượn người thì phải nói rõ lý do, để cho Tiêu Đại tự quyết định là hắn có đồng ý bảo vệ đám người của Ánh Thu hay không!
Tiêu Đại không cần suy nghĩ lập tức trả lời: “ Ty chức tuân lệnh!”
Mọi việc thuận lợi ngoài dự kiến của Vân Thiên Mộng, nàng và Mộ Xuân chuẩn bị đi vào nhà bếp.
“ Có đồ ăn ngon, Vân tiểu thư đừng quên cho bổn tướng một phần nha?”. Sở Phi Dương người chưa đi vào nhưng đã nghe giọng nói của hắn!
Vân Thiên Mộng ngạc nhiên, ở cổ đại không có điện thoại, không có internet, không hiểu tại sao tin tức lại đi nhanh như vậy? Nàng mới đến Vương phủ chưa được bao lâu, vậy mà Sở Phi Dương đã biết tin mà tới!
Trong khi đó Sở Nam Sơn thấy người đến là tôn tử của mình, hắn lập tức toàn thân căng thẳng, vẻ mặt phòng bị nòi: “ Nha đầu này hôm nay tời là làm cơm trưa cho ta, ngươi đừng mơ tưởng giành với ta!”
Tiêu Đại của hắn đã bị cướp đi rồi, Sở Phi Dương giờ còn muốn cướp luôn bữa trưa, Sở vương hắn chưa bao giờ thảm hại như lần này, hắn cảm thấy Sở Phi Dương đúng là tên khó ưa mà!
“ Gia gia, nếu không nhờ ta liều mạng cứu nàng, người làm sao có phúc mà ăn bữa trưa này chứ? Làm người thì không thể ngang ngược, không nói lý như vậy được!” Sở Phi Dương lạnh lùng liếc mắt nhắc nhở Sở vương. Sở vương thật muốn cãi lại, nhưng những gì tên tiểu tử này nói đều là thật, hắn không biết phải phản kháng như thế nào, hắn chỉ có thề mở to mắt tức giận trừng Sở Phi Dương!
“ Tướng gia yên tâm, thần nữ nhất định báo đáp ơn cứu mạng của tướng gia!” Vân Thiên Mộng tỏ ra ân cần dịu dàng, sau khi nói hết câu nàng cùng Mộ Xuân đi vào nhà bếp!
“ Ngươi tới đây làm gì?Chẳng phải ngươi không quan tâm đến sống chết của ta sao?” Sở Nam Sơn nhìn hình dáng dịu dàng của Vân Thiên Mộng vừa đi vào nhà bếp, hắn lập t.ức dẹp bỏ nụ cười trên mặt, ánh mắt không hài lòng nhìn sang Sở Phi Dương.
“ Ta chỉ là đi ngang qua, nhìn thấy xe ngựa của Tướng phủ nên muốn vào xem thử thôi!” Sở Phi Dương vân đạm phong khinh giải thích lý do hắn vào Vương phủ!
Sở vương hừ lạnh một tiếng noi: “ Có đúng là ngươi rãnh rỗi đi ngang Sở vương phủ? Rồi lại đúng lúc nhìn thấy xe ngựa của Nha đầu sao? Sao trước giờ ta không thấy ngươi có nhiều trùng hợp như vậy? Chứ không phải là ngươi muốn đến xem lão già cô độc như ta sống như thế nào hả? Ngươi chẳng phải chọn đúng lúc như vậy để làm cái cớ mà đến sao? Sở Phi Dương đừng tưởng là ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì!”
“ Vậy gia gia nói xem, ta đang suy nghĩ cái gì?” Hiếm có được Sở Phi Dương chịu mỏ miệng gọi Sở vương là “ gia gia”
Nhưng lời nói này rơi vào tai Sở vương, hắn thấy tiếng “ gia gia Sở Phi Dương gọi không bằng Vân Thiên Mộng dịu dàng gọi hắn “ Gia gia”!
Sở Nam Sơn lắc đầu, hắn bỏ tiếng gọi của Sở Phi Dương ngoài tai, chỉ để lại tiếng gọi của Vân Thiên Mộng, lúc này Sở Nam Sơn trong mắt mới xuất hiện ý cười.
“ Vương gia, Tướng gia hay là vào phóng khách nói chuyện nha” Tiêu Đại thấy hai ông cháu nhà này cứ đứng ngoài nắng mà tranh luận, hắn lập t.ức đưa ra lời khuyên!
“ Gia gia hộc cát có trong tay người không?” Sở Phi Dương đột nhiên lên tiếng hỏi.
“ Ngươi hỏi để làm gi?” Sở Nam Sơn như bị đạp trúng đuôi, hắn toàn thân cảnh giác, nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, hắn muốn xem tên tiểu t.ử này định giở trò gì!
“ Hôm nay, kinh thành Phủ doãn đại nhân báo lại, hắn nói trong kinh có nhà dân bị cướp, đánh người bị thương, quan viên kiểm tra hiện trường báo lại là phát hiện trong lò lửa còn lưu lại dấu vết của hộc cát!” Sở Phi Dương ánh mắt lướt sáng bóng dáng Vân Thiên Mộng đang bận rộn bên trong, trong mắt hắn xuất hiện sự ấm áp.
“ Ý ngươi muốn nói gì?” Vẻ mặt Sở vương trở nên nghiêm túc, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn về phía Vân Thiên Mộng, trong lòng hắn thật không hiểu, nha đầu kia cũng không nói đến chuyện này, nàng mượn Tiêu Đại chắc là để bảo vệ người bị thương đó!
“ Gia gia ta nhờ gia gia t.ừng nói, trước đây người và đám người Hải vương đánh Đông dẹp Bắc, tìm được ba hộp Hộc cát. Theo thông tin ta biết thì một hộp đã bị hủy, một hộp ở trong tay Cửu Huyền sư thái, vậy còn hộp cuối cùng đang ở đâu?” Sở Phi Dương chậm rãi nói, hắn biết Sở vương hiểu những gì hắn nói!
“ Đang trong tay Hải vương!” Sở Nam Sơn t.ức giận nói ra năm chữ!
“ Phải không? Như vậy thì hơi có chút khó khăn rồi!” Tuy nói như vậy nhưng trên mặt Sở Phi Dương vẫn tỏa ra chờ mong, bị hắn chọc ghẹo Sở vương t.ức giận trợn mắt lên!
“ Vương gia, Tướng gia hai người muốn đứng để ăn sao?” lúc này Vân Thiên Mộng và Mộ Xuân đi ra. Sở Phi Dương nhìn thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, hắn nhanh chóng đi lên dùng thân thể che nắng cho nàng.
“ Đi thôi, chúng ta đến đình cao đằng kia ăn cơm, bên kia mát hơn!” Sở Nam Sơn thấy hai người liếc mắt đưa tình, hắn trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng sai người dọn cơm lên, Sở vương lập t.ức thẳng hướng đình đài đi tới!
Sở Nam Sơn và Phi Dương ngồi xuống, Tiêu Đại cũng được Sở Nam Sơn cho cùng ngồi, vì hắn muốn thể hiện mình là người rộng lượng.
Vân Thiên Mộng đứng một bên nhìn Mộ Xuân gấp đồ ăn cho ba người, nàng đứng bên cạnh giải thích: “ Vương gia, món ăn này toàn dùng kiều mạch làm thành mì, bên trong cho thêm trứng, tương thịt bò, táo, cải trắng cay, mùi vị chua ngọt thêm chút cay thích hợp với thời tiết mùa hè nóng bức! Bên cạnh đó ta còn cho thêm một ít dầu mè, thanh mát vừa miệng. Người ăn thử đi!”
Sau khi nói xong nàng kêu Mộ Xuân bưng lên món thứ hai cho Tiêu Đại, đó là một cái tô cỡ trung, mùi gạo tẻ thượng hạng thơm lừng, bên trong còn có hơn mười loại rau dưa, thịt đầy màu sắc, mà ở trên mặt còn phủ một lớp trứng gà, thật khiến cho người ta nhìn thôi đã thấy thèm ăn!
Vân Thiên Mộng nhìn Tiêu Đại mở to mắt không biết ăn như thế nào, nàng liền cầm muỗng bạc đảo qua lại trong tô, trọn đều ớt tương ngọt lên, qua nữa chén trà nhỏ nàng đưa muỗng bạc cho Tiêu Đại, dùng ánh mắt ý kêu hắn ăn thử!
“ Để bản vương giúp ngươi ăn thử!” Sở vương chưa ăn phần ăn của mình, hắn đã dòm ngó phần ăn kỳ lạ của Tiêu Đại, hắn nhanh chóng đưa cái muỗng lớn qua, múc đúng một phấn năm món ăn, Sở vương để trước mặt ngắm nghía hết nữa ngày mới quyết định cho vào miệng…
“ Này! Còn bữa trưa của bổn tướng đâu?” Thấy Sở vương ăn rất ngon, Tiêu Đại lại có món ăn kỳ lạ, Sở Phi Dương luôn bình tĩnh giờ có chút trong chờ, hắn hai mắt mang ý cười nhìn về phía Vân Thiên Mộng, chờ nàng cho hắn một phần ăn ngon nhất!
Nhưng Vân Thiên Mộng chỉ mỉm cười, nàng sia Mộ Xuân đem phần ăn to nhất, nặng nhất đến trước mặt Sở Phi Dương, lập t.ức một luồng khí nòng bay vào mắt Sở Phi Dương, hắn thấy bữa trưa của mình than hồng đỏ rực, sắc mặt Sở Phi Dương trong phút chốc trầm xuống.
“ Tướng gia! Đây là món cải trắng cay nấu với đậu hủ, người ăn thử xem, mùa hè mà ăn món này sẽ ra hết mồ hôi, ngài cũng không còn t.ức giận nữa!” Vân Thiên Mộng cười tươi như hoa, cánh tay nhỏ nhắn dùng lực đẩy món canh đậu hủ đang nóng rực đến trước mặt Sở Phi Dương

Muội trả hai phần, huynh có thể nhận xét, đọi muội đi xả stress về rồi muội xem nha, mói chuyển công tác nên chán giờ đi chơi.
ah cái chỗ " Vân Đạm phong khinh" đó muội không hiểu nghĩa...huynh có thể chỉ giúp muội xem có cách nào tra nghĩa mấy từ như vậy không?
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top