Trung Thần Thông
Phàm Nhân
Ồn Cái Nanh
Hữu tình ôm khổ bởi vô tình
Vẫn chuyện trăm năm cõi nhân sinh
Thương hoài, thương mãi rồi ôm hận.
Nàng chỉ coi mình tựa người anh.
Trước, anh đâu có ước mộng lành
Đời đưa chân lạc bước lanh quanh
Hít phải hương hoa tình cực độc
Em trồng quên hái vẫn đương xanh.
Kể từ khi đó anh biết yêu
Biết mơ, biết mộng mị cho nhiều
Biết nhớ, biết thương nhưng chẳng biết
Em có thương anh? Được bao nhiêu?
Khi yêu thường có hai nỗi khổ
Yêu người liệu người biết hay chăng?
Người biết liệu rằng người đáp lại
Hay mặc tình anh tơ nhện chăng.
Anh giờ hội đủ hai nỗi khổ
Tim yêu thủng lỗ chỗ thương tâm
Chỉ dám gọi thầm tên người người nhớ
Ôm ấp riêng anh mối tình câm.
Hữu tình ôm khổ bởi vô tình
Vẫn chuyện trăm năm cõi nhân sinh
Thương hoài, thương mãi rồi ôm hận.
Nàng chỉ coi mình tựa người anh.
Trước, anh đâu có ước mộng lành
Đời đưa chân lạc bước lanh quanh
Hít phải hương hoa tình cực độc
Em trồng quên hái vẫn đương xanh.
Kể từ khi đó anh biết yêu
Biết mơ, biết mộng mị cho nhiều
Biết nhớ, biết thương nhưng chẳng biết
Em có thương anh? Được bao nhiêu?
Khi yêu thường có hai nỗi khổ
Yêu người liệu người biết hay chăng?
Người biết liệu rằng người đáp lại
Hay mặc tình anh tơ nhện chăng.
Anh giờ hội đủ hai nỗi khổ
Tim yêu thủng lỗ chỗ thương tâm
Chỉ dám gọi thầm tên người người nhớ
Ôm ấp riêng anh mối tình câm.