Thần Điêu Hiệp Lữ
Huyền Thiết Trọng Kiếm không mài dũa
Dẫu thô sơ, vẫn đủ tung hoành.
Cứu khốn phò nguy, đời một thủa
Thần Điêu Hiệp Lữ mãi lưu danh.
Giữa biển thế nhân cuồng lãng đánh
Mẹ mất, cha vong vậy cũng đành
Trẻ thơ bắt rắn làm sinh kế
Tự thân chìm nổi kiếp lênh đênh.
Tưởng rằng đã hết cơn chống chếnh
Gặp được Quách, Hoàng chốn núi xanh
Ngờ đâu mới rõ đời ấm lạnh
Đường thằng vì người hóa lanh quanh.
Một bước tiến thân vào chính giáo
Trượt dài mười trượng khỏi núi cao
Nửa thức võ công từ ma đạo
Thoát được mạng mình dưới lưỡi đao.
Vô tình được cứu vào Cổ Mộ
Hữu duyên mà gặp được Long cô
Chân thành bái tới người ba lạy
Nguyện ý mang thêm nghĩa sư đồ.
Luyện võ, tu tâm, đâu ngại khổ
Ngày bắt chim sẻ tập khinh công
Giường Hàn Băng Ngọc đêm nằm ngủ
Chẳng ngại gian nan quyết một lòng.
Tình nghĩa sư đồ thêm sâu đậm
Tai kiếp mấy trận cùng vượt qua
Yêu thương ngờ đâu mang tai họa
Bi Chí Bình vùi liễu, đoạt hoa.
Xa nhau mới nhận ra luyến ái
Mọc rễ trong tâm tự khi nào
Ngàn dặm phong sương đi tìm lại
Ngại chi ám tiễn với minh đao.
Dăm bận ngược xuôi Đào Hoa Đảo
Vài lần lên xuống khắp núi cao
Hoa tình tuy đẹp nhưng quá độc
Tìm lại được rồi lại mất sao?
Một người, một kiếm, một chân tình
Một lòng, một dạ, một bóng hình
Mười sáu năm giữ mình chờ đợi
Trước ngàn cám dỗ vẫn kiên trinh.
Một tay rèn luyện thân bản lĩnh
Kiếm pháp luyện thành nhờ Điêu huynh.
Huyền thiết thô sơ nhưng tuyệt đỉnh
Trọng kiếm xuất thế quỷ thần kinh.
Cáp Mô Công, Tây Độc đích truyền
Đả Cẩu Bổng, Bắc Cái chỉ điểm
Đàn Chỉ Công, Đông Tà huấn luyện
Tâm pháp nội công Độc Cô Kiếm tiềm tu.
Thêm đau thương ân oán tình thù
Kết hợp thành Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng
Hận thức xuất ra phá tan Long Tượng
Giữa trận tiền hạ sát Pháp Vương.
Đứng vào hàng Ngũ Bá hiệu Tây Cuồng
Thân hảo hán một đời không uổng.
Đoạn Trường Nhai vì tình tự tận
Nhờ trời thương nhận được lại hiền thê
Từ nay chấm dứt sầu nhân thế
Hoạt Tử Nhân Mộ dắt nhau về.
Ngước nhìn đôi chim điêu tung cánh
Quấn quýt, liệng, chao giữa trời xanh
Thấy chốn Cổ Mộ đâu còn lạnh
Hiệp nữ Quách Tường cố bước nhanh!