Trung Thần Thông
Phàm Nhân
Chìm đắm trong cơn mơ
Thấy sao mình rất thực
Thẳm sâu trong tâm thức
Thấu mình là hư vô.
Thân mục ruỗng dưới mồ,
Hồn mênh mang vô tận.
Vui - buồn hay Yêu - hận,
Như gió thoảng mây trôi.
Đâu ngọn nguồn cuộc đời
Trăm sông đều ra biển
Hòa vào, không tan biến
Cùng sóng vang tiếng ca.
Thấy sao mình rất thực
Thẳm sâu trong tâm thức
Thấu mình là hư vô.
Thân mục ruỗng dưới mồ,
Hồn mênh mang vô tận.
Vui - buồn hay Yêu - hận,
Như gió thoảng mây trôi.
Đâu ngọn nguồn cuộc đời
Trăm sông đều ra biển
Hòa vào, không tan biến
Cùng sóng vang tiếng ca.
Rủ Alice tới xứ sở lạ kỳ!
Cô bé ơi hãy nắm lấy tay anh
Anh sẽ đưa em đến một nơi kỳ lạ
Một đất nước vẻ vang đầy văn hóa
Nhưng cũng nhiều những sự quá trái ngang.
Nơi đây có những kẻ ngang tàng
Coi dư luận nhẹ nhàng như gió thoảng
Việc quốc gia chẳng thấy lo cáng đáng
Toàn nghĩ ra những luật lệ đâu đâu.
Nào bán hàng rong, nào mũ đội đầu
Quản không nổi lại đè nhau ra cấm
Chứng mình thư thêm những điều lẩm cẩm
Chẳng xét soi cho kỹ trước khi ra.
Có ông nghị lại chỉ biết ba hoa
Nghiện nói sảng, nghĩ mình là tài lắm
Phát ngôn toàn những lời tựa rắm
Thêm tâm thần hoang tưởng nghĩ mình siêu.
Chuyện buồn cười nơi đây có rất nhiều
Như mũ bảo hiểm mới ra thêm điều luật
Bắt kẻ gian thương thì chẳng bắt
Lại đè đầu xử phạt chặt người mua.
Nhiều chuyện nghe mà tưởng họ đang đùa
Nhiều chuyện họ nói đùa mà thành thật
Em cứ nghĩ xem những điều kỳ lạ nhất
Rồi tới đây xem tận mắt với anh.
Vẫn biết nơi đây đang hoàn thiện… đã đành!
Nhưng sao chỉ lanh quanh làm dân khổ
Xây dựng mà sao lại giống như đào hố
Hay rằng họ đang đào mộ tự chôn mình.
Nghe đến đây em rút lại tay xinh
“Thôi thôi anh cứ tới một mình
Bao giờ nơi đó thôi kỳ lạ
Hẵng gọi em, em sẽ đến với anh!“
Last edited: