[Event Đặc biệt] Cuộc thi viết thư tình lần 01

Phượng Vũ

van-hoa-coc-chu
Nhập Thế Hoá Phàm
Thư tình gửi nhớ thương!​

912243ee-22ad-4844-9ebf-76497e81c43f.jpg


Người ta nói, tháng 2 là tháng của yêu thương, của đam mê, của của tình nhân sau những mùa dài lạc bước.

Tháng 2 ấm nồng với những môi hôn, ngọt ngào như thanh chocolate sữa người gửi cho người.

Tháng 2, tháng của những hối tiếc, chát chúa như vị đắng của chocolate đen.

Tháng 2, tháng của thanh xuân, non tơ và tươi mới!

Tháng 2, tháng của Tình Nhân!

Người gửi ta những yêu thương giấu kín, ta trả cho người những nồng cháy với say mê.

Ở đâu đó, người ta lén lút gửi cho nhau những lá thư tình đầy mật ngọt!

Ở đâu đó, có người đỏ mặt lặng lẽ cười với một dòng tin nhắn vu vơ!

Ở đâu đó, có người trốn vào tương t.ư, ôm trọn một mối tình đơn phương không dám ngỏ.

Và ở đâu đó, lại có người lặng lẽ hồi tưởng về những ngày tháng đã qua, với hối tiếc, với lặng lẽ, với cô đơn...

Nhưng dù ở đâu, là ai, thì người ta vẫn sống trong thế giới tình yêu của riêng bản thân mình.

ytuong15.jpg

Nhân dịp lễ Tình Nhân 14/02/2013, Ban Sự Kiện của BNS phát động cuộc thi viết thư tình, với chủ đề: “Thư tình gửi nhớ thương!”.

Đối tượng dự thi: Dành cho tất cả các thành viên của diễn đàn Bạch Ngọc Sách. Một người có thể gửi nhiều bài dự thi.

Thể lệ cuộc thi: thư tình viết dưới dạng văn xuôi hoặc thơ. Mỗi bức thư dài không quá 3000 chữ. Viết đúng văn phong tiếng Việt, có dấu, tránh sử dụng những ngôn ngữ chat, ngôn ngữ thô tục, liên quan tới chính trị, tôn giáo. Bài dự thi post tại topic này.

Thời gian nộp bài dự thi: 1/02/2013 – 14/02/2013

Thời gian công bố kết quả: 20/02/2013- 25/02/2013

Giải thưởng:

-Giải nhất: 100 000 Ngọc + 1 title đạt giải
-Giải nhì: 70 000 Ngọc + 1 title đạt giải
-Giải ba: 50 000 Ngọc + 1 title đạt giải
-Giải KK: 30 000 Ngọc + 1 title đạt giải
-Các giải phụ:
+ 01 giải dành cho người có nhiều bài dự thi nhất: 30k ngọc

-Các bài đạt giải sẽ được tuyển chọn để làm chương trình blog radio số 01.


Tham gia thảo luận Cuộc thi viết thư tình lần 01 tại Đây
 
[FLASH]http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?Ni80Zi82NGY4MDmUsIC1NDY2YmFkZjI2M2Y0OWZjN2VmN2YyOWM4YS5cUIbaBmUsICDN8TMOgWeBSDGoG58VHLhdUngqddUngIFRydW5nIMSQ4WeBdUngpY3x8MQ[/FLASH] .

Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi và con tim tôi từ ngày ấy khi bước vào cuộc đời biết mãi về sau chỉ luôn yêu một người một người thôi hãy ngồi lại bên tôi một phút cuối khi ngày sắp tàn vì sợ ngày mai sang tình yêu khắp nơi thật vội vàng biết chắc ngày mai sẽ lại nhớ đến đâu hãy ngồi lại bên tôi... chỉ một phút thôi cho đời tôi thêm dài thêm tình yêu vào trong những giấc mơ bao đêm nhớ... Chỉ một ánh mắt thôi cho con tim thêm yên bình tôi thao thức tôi héo mòn vì nỗi nhớ... Đừng bỏ rơi tôi dù có lúc sắp đến nơi rồi này bờ vai tôi làm chiếc gối nhẹ ru lòng người hãy nép vào nhau để được thấy yên bình... làm ơn!!! hãy cứ đi về nơi xa đó... Nhưng đừng đi quá xa vời để tôi được dõi theo người. Đừng nói không tin vì đã bao giờ bắt tin hãy cứ nghe tôi khi tôi nói tôi tin người để tôi mãi tin và bước tiếp trên cuộc đời làm ơn... làm ơn ... đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu ??? hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người để tôi được sống với ước mơ... Được yêu mãiiii... hú ơ hú hơ ơ ờ... Chỉ một phút thôi cho đời tôi thêm dài, thêm tình yêu vào trong những giấc mơ, bao đêm nhớ... chỉ một ánh mắt thôi cho con tim thêm yên bình, tôi thao thức tôi héo mòn vì nỗi nhớ... Hãy cứ đi về nơi xa đó nhưng đừng đi quá xa vời để tôi được dõi theo người. Hãy cứ rong chơi suốt cuộc đời... Chỉ cần đến bên tôi vào những tháng năm cuối đời....!!!
 

phuthuyhog

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Anh yêu em, như mèo yêu chuột
Như sói già với bé quàng khăn
Đừng nhìn anh, rồi vác chổi thế
Anh là chuột, anh đội khăn đây

Nhớ ngày đó hai ta gặp gỡ
Chẳng liếc nhau, chẳng nói câu gì
Nhưng hôm đó em thật rực rỡ
Đâu như anh góc tối nhìn em

Từ hôm ấy anh muốn ở bên
Để nhìn thấy những lúc em cười
Để sẻ chia nếu như em khóc
Chỉ như thế anh thấy đủ rồi

Thời gian trôi anh dần mới biết
Rằng em thích toàn thứ anh 'cay'
Nhưng không hiểu, sao anh vẫn muốn
Được yêu em, chỉ mỗi em thôi

Anh không dám nói rằng mãi mãi
Nhưng sẽ yêu đến ngày không thể
Sẽ trân trọng từng phút từng giây
Được bên em, hỡi người yêu hỡi.

"Đối với thế giới, em chỉ là một người
nhưng với anh, em là cả thế giới
em yêu hỡi, em có biết,
anh yêu em nhiều lắm không"

(thư đi kèm 1 đĩa cd nhạc, em nghe thử nhé ^^!)
p/s: Nhạc rap. Anh biết em không có hứng thú với thể loại này :dead: nhưng đó là những gì anh muốn nói với em ^>^

Hà nội ngày 1 tháng 2 năm 2013
(ký tên khỏi đóng dấu nhé)
Phuthuyhog​



Đĩa cd nhạc đi kèm thư >>>>>>>>
[FLASH]http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNi8wNC9mLzAvInagaMEZjAwZThlMGNkNjllOWJiOThjYTRmMTE3MjIzNDA2MzUdUngWeBXAzfEFdUngaCBkdW9dUngZyAcUIbaBIExpWeBmggS2VdUngdHxsaW5rZW50fHwz[/FLASH]
 

Lưu Tinh

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Gửi em: người anh đã từng yêu, và giờ cũng như chưa từng quen.

Hồi anh còn bé tí, đã biết tưởng tượng lớn lên mình sẽ có người yêu như thế nào. Nào thì phải cao, ít ra cũng phải hơn cái bức tường nhà vệ sinh thấp lè tè ở cái trường tiểu học. Nào là tóc phải dài, phải suôn mượt như là mấy cái cô gì gì đó quảng cáo sunsilk. Hay ít ra là cũng phải có một body chuẩn như là mấy cô người mẫu ấy chứ, oách oách một tí mới được.

Lên cấp hai, ít mơ mộng hơn rồi, biết là mấy người như vậy thì chả bao giờ tới lượt mình đâu. Vậy là tiêu chuẩn của anh hạ xuống chút chút. Vẫn phải cao, nhưng không cần cao quá cái tường nhà vệ sinh, kẻo không em đứng lên một cái thì có mà lũ con trai có bao nhiêu bị “ soi ” hết thì khổ cả nó cả em. Chắc chỉ cần tầm như đứng ở sân nhà anh mà với được mấy quả xoài xanh bên nhà hàng xóm:16:
và có đôi chân dài đủ để chạy nhanh cho bọn begie nhà nó hít khói, vậy là đủ rồi.

Cấp ba, mình đã lớn. Giờ cũng đã biết đặt ra tiêu chuẩn cho mình, không cần phải như cấp hai nữa. Giờ thì anh lại ước người yêu mình không cần cao, nhưng mà phải xinh, không được kiểu ngu ngơ ai bảo gì cũng dạ, nhưng đừng có suốt ngày gào thét hay là lấy guốc chạy theo bổ người ta là được. Nếu như em có thêm cái tính chăm chỉ, sáng sáng dậy mua đồ ăn sáng và mang sang cho anh, sau đó mình đi học thì còn gì tuyệt vời hơn cơ chứ. Người yêu trong mộng của anh là như thế đó, đơn giản lắm. Thế mà mãi em vẫn chả chịu xuất hiện gì cả, làm cho anh chờ mòn chờ mỏi, như robinson chờ tàu lên đảo hoang.
:17:

Cho tới khi mà anh quen em, thì em đã dũng cảm xô đổ mọi thứ gọi là tiêu chuẩn, để cho anh thấy thế nào là giá trị của cuộc sống phũ phàng ngoài kia, đầy màu xám chứ chả có tí màu hồng nào cả.

Em cũng xinh, nhưng theo đánh giá của bọn bạn anh thì chỉ kém hơn Thị Nở ở cái điệu cười hềnh hệch. Chả biết bọn nó ghen tị mới nói thế hay là nói thật, nói chung là anh cũng không bình luận. Em cũng cao, nhưng mà trong mắt bọn cấp hai thôi, còn lên cấp ba thì nó lại là phù phiếm. Chân em cũng dài đấy, cơ mà nó tròn tròn, mẫm mẫm như là mấy quả mướp lúc nào cũng lủng lẳng ở trên dàn nhà em. Có lẽ ăn mướp nhiều, nên chân em như thế cũng không biết chừng.
:nguongmo:

Thế mà anh lại yêu em, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên mới chết chứ. Yêu cái cách mà em đứng ở ban công lớp, nhìn xuống sân trường một cách trầm t.ư để cho mái tóc dài của em khẽ nhẹ đưa theo gió. Mới đầu anh tưởng em có tâm hồn nghệ sĩ, đang thả hồn theo những chiếc lá vàng rơi bên sân trường. Nhưng hóa ra chả phải, em đang nhìn vào cái căng – tin trường và cái tủ có đầy bim bim và nước ngọt đấy. Yêu cái là cứ tới mùa Euro hay là Worldcup, chả cần phải lịch thì anh cũng nắm rõ mọi thời giờ phát sóng hay là tỉ số sau mỗi vòng đấu. Hay đơn giản hơn là cái cách mà em thuyết phục anh bò ra khỏi giường từ 5h30 sáng để ra chợ mua đồ ăn sáng mang lên cho em như một bà hoàng.

Tình yêu thì có bao giờ tả hết đâu em nhỉ. Nó cứ như là cái đồng hồ cát vậy, mới đầu nó đầy, sau một thời gian lại vơi, rồi người ta lật ngược lại, lại vẹn nguyên như chưa có gì xảy ra. Mình cãi nhau chả biết bao nhiêu lần, nhiều khi chỉ là mấy chuyện vu vơ trẻ con như là “ người ngoài hành tinh là có thật ” hay là “ beckham đẹp trai hơn ronandinho” có mỗi thế mà chả bao giờ em nhận sai cả, cứ suốt ngày vơ cái đúng về mình. Anh thì nóng tính, nhiều khi chả kiềm chế được, định cho em phát bạt tai vì láo, thì cái miệng nhỏ nhắn kia lại lại biết cách làm cho cái đầu nóng của anh nguội đi…. Bằng mấy câu nói nhỏ nhẹ: “ tuần này mình không gặp nhau anh nhé”. Thế đấy, phần thắng luôn thuộc về em. Mỗi lần cãi nhau với em, anh nhận được một bài học nho nhỏ dành cho cuộc sống của mình: " Chị đẹp, chị có quyền
:c26:"

Vừa ương, vừa bướng.. cơ mà nhiều khi em lại tâm lý như là mấy ông hay t.ư vấn trên đài FM vậy. Hì hục đan khăn tặng anh vì lo anh bị rét ốm không ai đưa em đi ăn cháo quẩy. Hay chờ đón anh dưới trời mưa phùn gió bấc vì… xe em thủng săm không có tiền sửa. Lo cho anh ốm, em tự mình dẫn anh đi ăn uống để “ bồi bổ ” sức khỏe cho anh… em luôn luôn lo cho anh. Dù cho thế nào đi chăng nữa.

Cơ mà ở đời, phàm cái gì hoàn thiện quá cũng không được. Chắc là ông trời thấy anh quá hạnh phúc rồi, thấy em quá quan tâm tới anh khiến cho ông ấy ghen tị cũng nên. Vậy là bằng cách nào đó, ông ấy làm cho trái tim em thay đổi. Mình quen nhau trong một chiều mưa… và chia tay cũng trong chiều mưa như thế. Cho tới giờ, nhiều khi rảnh rỗi anh vẫn thường tự hỏi: “ ông trời khóc vì vui, hay khóc vì buồn thế ”.

Vậy là Euro này anh lại phải sắm lấy cái lịch thi đấu, tự mua cháo quẩy về ăn một mình và cũng không bao giờ bật dậy giữa nửa đêm để nhìn điện thoại nữa. Cảm ơn em, vì từ khi em ra đi, anh hiểu được giá trị của những thứ mà lúc trước anh cảm thấy phiền phức. Mỗi khi rỗi, anh lại đứng trước gương, chả phải là đẹp trai quá nên ngắm đâu. Mà là anh tập cãi nhau với chính mình, để qua đó, một phần nào đó nhìn thấy hình bóng của em trong đó. Thấy nụ cười, thấy ánh mắt và thấy được cả tâm hồn của anh.

Giờ em đã có người yêu mới rồi, anh lại quay về với cái tiêu chuẩn của mình. À mà cũng đại học rồi chứ ít gì, tiêu chuẩn giờ cũng phải thay đổi đi.. hì hì.
“ Ước gì, có ai đó mang nụ cười của em trở lại bên anh….”
 

vutrung

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Kính Gửi Đồng Chí Em,

Hôm nay anh xin phép được hân hoan ngồi viết lá thư nầy để xin phép được cám ơn Em đã cho phép anh được phép tỏ tình với Em vào lúc 10 giờ 20 sáng ngày vui, tháng nhớ, năm chờ đợi.

Anh ước mơ mình là cánh chim bay đến bên Em. Niềm hân hoan không thể nói nên lời. Khi nào gặp Em, anh chắc chắn sẽ xin phép được cầm tay Em, xin phép hôn lên môi Em. Và anh sẽ hồ hởi xin phép được quản lý đời Em mãi mãi. Nhân đây, anh cũng ủy quyền cho Em được lãnh đạo đời anh mà không cần làm đơn.

Anh xin phép được cám ơn Em đã giải phóng anh ra khỏi những ngày cô đơn, tháng lặng lẽ và năm đơn chiếc.

Anh.
 

Lâm Thiên Thiên

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Em đã tậm sự rất thật lòng lần này, không hiểu sao em lại có những lúc ngốc nghếch với tình yêu như thế...
Mọi người ủng hộ em nhé...
Này anh! Mùa gió lạnh sắp qua rồi.
Năm nay em không nhớ được những khoảnh khắc giao mùa.
Lạ nhỉ?... Nóng nực của ngày hè chuyển sang thu từ bao giờ? Tiếng chân người xào xạc lá khô đã không còn khi cây bàng trước cửa trơ trọi lá? Mùa đông đến âm thầm như thế, và giờ này em ngoảnh mặt lại đã thấy xuân ấm quay về.

Em lặng lẽ nhìn dòng chảy của thời gian, và em nhếch mép cười khi nhận ra một điều: Không phải mình không nhận ra được những ngày giao mùa, mà bản thân đã quá phụ thuộc vào một con người bao năm qua…
Một đứa con gái như em, tự mặc định là sẽ nhận được những tin nhắn với nội dung : Mang theo mũ đi, hôm nay trời nắng lắm...; Bỏ bớt truyện trong cốp xe ra và thay vào đó bằng một chiếc áo khoác nhẹ đi, tối về lạnh đấy…; Đừng quàng khăn voan nữa, sáng mai gió mùa về rồi, dậy sớm đi học phải quàng khăn len, nhớ chứ?...
Anh cứ như thế, mỗi lần nhận tin nhắn của anh, lẽ tất nhiên em biết ngày hôm sau mình sẽ mang thêm phụ kiện gì, mặc bộ đồ nào. Anh đúng là cỗ máy thời tiết của em mà…

Yêu thương đã nhạt nhòa rồi sao? Nếu không phải như thế…Vậy sao… anh lại không nhắn tin cho em nữa?

Trái tim em đau thắt khi em nhận ra mình sẽ chẳng thể nào được ở bên nhau.
Anh nói ra câu nói mà không một cặp tình nhân nào thật lòng yêu thương nhau muốn nói. Có lẽ… anh hết yêu em rồi…

Thấm thoắt mọi người đã lại rộn ràng cho ngày lễ tình nhân.
Em lại nhớ tới mùa lễ này năm trước, khi mà ta yêu nhau.
Ngày hôm ấy bay bay cơn mưa nhẹ. Anh đã ở bên em, anh có thể cảm nhận được hạnh phúc trong mắt em phải không?...

Như anh đã từng nói rồi đấy, tình yêu là một trò chơi, khi trò chơi kết thúc sẽ có thắng thua, chỉ đặc biệt hơn những trò chơi khác là người tham gia sẽ cùng thắng hoặc cùng thua. Chúng ta thua rồi, không có lễ đường trắng muốt, không có váy cưới tinh khôi dành cho anh và em.

Chia tay, mỗi khi mưa lặng lẽ rơi là khi trái đất trở nên tăm tối đối với em. Vòng xoáy của cuộc đời vẫn như thế, ai cũng vậy thôi, chia tay không phải là tất cả, anh đang sống cuộc sống của riêng anh, dường như rất hạnh phúc. Em cũng phải đưa mình về quỹ đạo, cố kiếm tìm một niềm hạnh phúc không có anh.
Không muốn nhắc lại quá khứ, em không còn là một đứa con gái phụ thuộc vào anh. Chỉ là khi yêu, em muốn và tự cho mình cái quyền được dựa dẫm vào bờ vai rộng ấy, giả vờ khờ dại ngây ngô để được anh quan tâm vỗ về. Nào ngờ như một thói quen, không nhận được lời nhắc nhở, em thấy tim mình hụt hẫng.
Ai đó đã từng nói: “Hậu quả của việc yêu quá nhiều, yêu hết mình là khi chia tay, người yêu nhiều hơn sẽ mất phương hướng, không còn phân biệt được cảm xúc của bản thân”. Quả nhiên rất đúng, sau câu nói lạnh lùng ấy em hoàn toàn không biết mình nên đi về đâu…

Anh có đang rất hạnh phúc với chị ấy không? Người con gái mà anh đã chọn con đường bỏ rơi em để theo đuổi. Em nghe mọi người nói hai người đã thành đôi. Thật tâm em chúc anh hạnh phúc, nhưng sâu tận trong tim, em vẫn đau khổ vô cùng.

Em đã nhận lời yêu một người con trai khác, em cũng cảm nhận được người ấy yêu em thật lòng đến mức nào. Những gì anh ấy làm cho em khiến em quên dần nỗi buồn quá khứ, em nói với bản thân rằng: Em đã quên được anh…

Mọi chuyện cứ tốt đẹp như thế thì hay biết mấy…


Chúng ta đã kết thúc, em và anh đều đã nhận lời yêu người khác. Em biết rõ điều đó và càng rõ việc nghĩ về anh là một điều vô cùng ngu ngốc. Nhưng ngày hôm ấy, người yêu đợi em dưới phố, em lại ngỡ là anh…
Em đã có lỗi với anh ấy dù là chỉ là suy nghĩ, nhưng vòng tay hững hờ ngày mưa nhẹ hôm ấy, em nhận ra mình đã là đứa con gái tồi tệ thế nào.
Hóa ra lâu nay em lừa dối bản thân, lừa dối người yêu em… Anh biết không, những ngày mưa đến, hình bóng anh lại quay về, nó xuất hiện trong dòng suy nghĩ, giày xéo em suốt đêm dài…

Em vẫn yêu anh ư? Vẫn nhớ về anh ư?... Không! Không phải…
Có lẽ khoảng khắc chúng ta hạnh phúc bên nhau quá ngắn ngủi, em không can tâm về điều đó nên mới không dứt nổi suy nghĩ về anh…
Chỉ là có một sự thật, em vẫn chưa quên được anh.

Em phải làm sao đây?
Người con trai tinh tế kia nhận ra nỗi buồn trong đôi mắt em. Em đã kể cho anh ấy nghe tất cả, khi ấy em đã xác định dể anh ấy ra đi.
Nhưng không! Khi em gục đầu xuống thì anh ấy đã nhẹ nhàng lau nước mắt cho em.
- Em vẫn chưa thể tự mình quên đi người cũ, yếu đuối như vậy thì để anh giúp em được không?...

Em đã sững sờ… Lần đầu tiên sau khi chia tay anh, em khóc nhiều đến thế. Nhưng những giọt nước mắt lần ấy của em được lăn trên những ngón tay ấm áp…

Em lại muốn hỏi anh một lần nữa: Anh có đnag hạnh phúc không?...

Anh à! Em nhận ra điều ấy rồi , cái lần anh và em cùng nhắc tới câu chuyện chia tay của người bạn cũ. Cuối cùng em cũng thông suốt và chấp nhận quên anh.

Đôi lúc cuộc sống không như chúng ta thường nghĩ và kết thúc đẹp của một chuyện tình không hẳn là mãi mãi bên nhau. Em rất vui vì đã từng được quen biết anh trong đời, một cái ôm dịu dàng, một nụ hôn nồng cháy, một cử chỉ quan tâm… quá đủ để em từng hạnh phúc. Kết thúc ngày hôm ấy có lẽ là đẹp nhất cho chuyện tình của chúng ta. Cảm ơn anh đã đến bên em, cảm ơn anh đã rời xa em để em có thể được trải nghiệm những cung bậc cuộc sống mà một đứa con gái chỉ biết sống trong yêu thương trước đây chưa từng nhận.
Em vẫn chưa thể quên anh, nhưng anh ấy đã hứa sẽ giúp em, ở người con trai ấy em dã đặt một niềm tin.
Em sẽ không thờ ơ với bản thân để không nhận ra được cả không khí khi thời tiết giao mùa, sẽ không vấn vương tiếc nuối những miền quá khứ đã ngủ quên năm ấy…
Rồi sẽ có một ngày, anh chính thức yên nghỉ trong trái tim em.

Sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau mà môi em có thể nhẹ nhàng nở nụ cười. Anh nhé!

Những dòng thư cuối này có lẽ sẽ k bao giờ em gửi cho anh, nhưng viết ra được em thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều lắm.

Hạnh phúc anh nhé, yêu thương đã cũ của em…

 
Thư tình chứ gì? ok lìn! :c8:

[FLASH]http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?NS8yYi81MmJjZjQxYzmUsIC5Zjg5ODk5OWZlOWI5MjmUsICxMzhlMjJjOC5cUIbaBmUsICDN8S2jDdUngmMgY2EgWeBeG7q25nIHh1w6JdUngfE1pWeBmggUXXDom58fDE[/FLASH]

Mùa xuân vừa sang em ơi
Mùa xuân mới đã đến bên ta thật rồi
Bầy chim hòa ca muôn nơi
Chào mừng xuân tươi!
Và ta cùng nhau vui xuân
Cùng ngây ngất trong bao yêu thương nồng nàn
Tình ta trào dâng mênh mang
Chào mừng xuân sang
Kìa xuân vừa sang em ơi!


Thấy vui không em? Thấy náo nức, thấy nhộn nhịp trong lòng không em?
Ừ nếu mà không thấy thì tất nhiên rồi! Vì anh đâu có cùng em đón xuân! :haha:
Ừ nếu mà thấy thì đúng rồi! Vì chỉ một thời gian không lâu sau xuân là tụi mình được gặp nhau rồi em nhỉ!!!

Nói chung là anh biết em nhớ anh lắm! Anh nhận thấy nỗi nhớ của em trong từng tin nhắn, từng lời nói. Còn anh thì không nhớ em nhiều vậy đâu bé yêu à! :c26:

Anh chỉ nhớ em một chút thôi.

Một chút lúc vừa ngủ dậy. Thầm nghĩ sẽ thế nào nếu lúc này được nhìn thấy hình ảnh em trong bếp đang nấu ăn? (nấu cho ngon nha! rùi ăn một mình luôn nha! anh không ăn sáng đâu em! :haha:)

Một chút lúc bước ra khỏi nhà đón nắng mới. Thầm nghĩ sẽ thế nào nếu hai đứa cùng dắt tay nhau phơi phới trước ánh nắng ngọt ngào buổi sớm? (nắng đen thui hai đứa luôn chứ sao nữa em! :c26:)

Nhớ một chút nữa lúc chuẩn bị ăn trưa. Sẽ thế nào nếu anh thấy những giọt mồ hôi nhẹ lăn trên má em khi em đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa thiệt ngon cho anh? (Thì anh sẽ nói: "Lẹ đi bà cố! Anh đói gần chết rồi nà!" :16:)

Ăn no rồi thì ngủ một giấc thiệt đã! (Lúc này sẽ nghĩ trong đầu: "Rửa bát lẹ rùi vô ôm anh ngủ cho hai đứa nóng gần chết luôn nè xã yêu! :troinhau:)

Rồi hoàng hôn chiều xuống, anh sẽ nhớ đến em khi nhìn căn bếp chỉ có mình mẹ. Sẽ thế nào nếu em và mẹ cùng nhau chuẩn bị bữa tối cho anh? (oke anh sẽ xung phong đi rửa bát! oke lìn? :c26: anh mà ngồi nhìn nhìn rung đùi thể nào cũng bị mẹ và em oánh cho chết! :oh:)

Đến giờ ngủ rồi! Anh sẽ ôm gối ôm và nhớ em thêm chút nữa mới đi ngủ! Em nhé? :lanqualanlai:
Và giấc mơ giữa đêm lúc nào cũng thật đẹp nếu xuất hiện em trong đó. (Cho dù có là hình ảnh em cầm cây chổi dí oánh anh vì anh đi nhậu cả ngày đêm mới về :nguongmo:)

Lúc trước anh vẫn thường thao thức cả đêm không ngủ vì đói. Ý nhầm... vì trăn trở không biết điều gì làm mình hạnh phúc nhất? Giờ thì anh biết rồi em ơi! Anh sẽ hạnh phúc thật nhiều thật nhiều khi mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười tươi rói của em, được ôm em thật chặt, khẽ hít hương thơm từ tóc em, sau đó nựng má em một cái, hôn nhẹ trán em một cái, rùi nói: "Anh vừa ăn mắm xong quên rửa miệng rùi bé ơi!". Sau đó thì bỏ chạy thiệt lẹ! :yeudamduoi:

Hè hè! Đừng giận anh nha! Chọc cho em tức cũng là một niềm vui nho nhỏ của anh mà :haha:.

Đọc đến đây em tức gần chết chưa? Chưa phải không? Vậy xem dòng cuối nè!

Anh xin hết! :c33:

Tức chết chưa? Ha ha! :c25:

Yêu em và nhớ em nhiều lắm bé yêu của anh! Đừng giận anh nha!
Sài Gòn 27 âm lịch (tức 28 Tết)
Thằng ku suốt ngày ngồi nhớ em!

 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Thư gửi vợ yêu!

Em yêu à!

Thời gian trôi qua nhanh thật em nhỉ. Thấm thoắt đã hơn ba tháng rồi kể từ ngày em đi. Cũng từng ấy ngày anh và Ku, hai người đàn ông một to một nhỏ phải chăm sóc cho nhau mà không có bàn tay phụ nữ. Vắng em, ngôi nhà thiếu đi hơi ấm, thiếu đi sự chăm sóc ân cần, thiếu những cái vuốt ve nhẹ nhàng âu yếm, không tìm thấy đâu những lời nựng nịu, những nụ hôn say đắm đam mê. Anh và Ku nhớ em lắm lắm. Đặc biệt là Ku í em ạ. Ku không nói được nhưng anh biết khi thấy cậu lúc nào cũng ỉu xìu xìu,co ro cúm rúm, chăm chăm nhìn xuống đất như tìm kiến vậy. Sáng nào cũng vậy, vừa mở mắt ra là cậu lại nhảy dựng lên, đứng thẳng người, cái đầu ngúc ngoắc ngó trái ngó phải tìm kiếm. Không thấy em đâu cậu lại ỉu xìu, hỏi gì cũng chỉ lắc, mắt ướt ướt như chực khóc đến nơi. Khổ thân! Anh cũng cố gắng chăm sóc, bù đắp cho Ku các kiểu thay cho em. Hôm Chủ Nhật vừa rồi, ngồi rảnh rỗi, anh mang Ku ra cắt tóc, làm vệ sinh. Bây giờ, cu cậu nhìn ra dáng lắm nhé. Tóc cắt gọn gàng, chải ngôi giữa đầu quyển vở như ca sỹ Đan Trường, thơm tho sạch sẽ, có mỗi cái da nhuôm nhuôm đen thì không làm thế nào để cải tạo được. Hihi. Em xem ảnh anh gửi kèm thì sẽ thấy ngay.

À, để anh kể em nghe chuyện này buồn cười lắm. Hôm vừa rồi, cô Lan hàng xóm tầng dưới nhà mình vừa cho con bé Hỹm nhà cô ấy lên chơi. Chồng cô ấy hôm đấy bận đi công tác, bếp nhà cô ấy lại bị chảy dầu nên cô ây lên nhờ anh sửa giúp, tiện đấy thì cho Ku với Hỹm giao lưu với nhau luôn. Việc cũng chẳng khó gì, lại cũng đang rảnh rang nên anh nhận lời ngay. Ku nhà ta có bạn lên chơi thì lập tức tươi tỉnh, kéo anh chạy ngay vào trong buồng đòi chải đầu, xức nước hoa với thắt nơ vào. Oách cực! Xong xuôi, cu cậu mới bẽn lẽn ra ngồi kế bên bạn. Cái Hỹm kia chắc cũng cùng tuổi với Ku nhà mình nên cũng chưa biết nói năng gì. Cả hai đứa đều ít được giao lưu, tiếp xúc với bên ngoài nên đều rụt rè ngượng nghịu. Ngồi cả buổi chỉ đỏ mặt, đẩy đưa, chẳng nói gì, gật gật cười cười thôi. Ấy thế mà chúng nó cũng hiểu được nhau mới tài. Anh với cô Lan ngồi quan sát mà buồn cười lắm. Thế nhưng cũng không dám cười to, sợ chúng nó ngượng, sau lại không dám chơi với nhau nữa mà. Anh lại tập chung sửa bếp giúp cô Lan. Thật ra thì cũng chẳng có khó gì, chỉ là bếp của nhà cô ấy để lâu quá không dùng nên rỉ sét một lỗ bằng đầu ngón tay. Dầu cũng theo đấy mà chảy ra, cô ấy chỉ có mang từ dưới tầng lên đây mà chảy ướt sũng cả quần như tồ dầm í. Hihi! Nhà vắng đàn ông cũng khổ y như thiếu vắng phụ nữ vậy em ạ! Đang lúc anh đang ngó nghiêng xem xét xem sửa chữa thế nào bây giờ thì chợt có tiếng khóc nức nở. Anh quay ra thì chả hiểu sao cái Hỹm nhà cô Lan lại mít ướt, khóc nhè. Anh Ku nhà mình thì mặt đỏ tưng bừng, đứng đực ra đấy mà nhìn em Hỹm. Xong đột nhiên cậu nghĩ ra một trò. Em biết sao không? Cu cậu lấy cái áo mưa, loại mà anh với em vẫn hay dùng í, trùm vào người rồi nhảy múa, lắc qua lắc lại trước mặt cái Hỹm mà diễn trêu con bé. Cái Hỹm này đanh đá phết, nó thấy thế thì không nhịn được mà nhảy ra ôm chầm lấy Ku nhà mình mà vật nhau xuống đất đánh luôn mới ghê. Hai đứa vật lộn nhau một hồi, anh với cô Lan can mãi, gỡ mãi mà không chịu buông ra. Xong, đến lúc Ku nhà mình cũng bật khóc thì cái Hỹm kia cũng mới chịu thôi. Tìm hiểu một hồi, hóa ra cu cậu nhà mình cũng chẳng vừa, lúc trước đấy cậu nghịch nghịch cái nơ, vô tình thế nào bắn đúng mũi cái Hỹm kia. Thế xong lại thêm vụ trêu đùa kia nữa nên mới đến cơ sự ấy. Bọn trẻ con buồn cười thật đấy. Ku nhà mình trông thế mà cũng nghịch phết em nhỉ!

Ôi! Anh định viết tiếp cho em dài dài thì lại có bác Hương dưới nhà mang bếp lên nhờ anh sửa nữa này. Xem ra anh bây giờ nổi tiếng khu này về tài sửa bếp rồi thì phải. Hihi! Để anh ra giúp bác ý chút đã em nhé. Bác ý còn cho bạn Bím lên chơi nữa này, anh Ku nhà mình lại có bạn để giao lưu cho đỡ buồn rồi.
Cu cậu vừa rồi còn đang ỉu xìu giờ đã tươi hơn hớn, má đỏ bồ quân rồi đây này. Đáng yêu quá! Thế nhé em yêu! Anh và Ku nhớ và yêu em nhiều! Em công tác tốt, sớm được về với bố con anh em nhé!

Chồng em:
TTT
 

x_chien

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Thấy xôm tụ quá ta cũng làm cái mừng xuân.

-Ấy ơi, hôm nọ anh thấy em có vẻ beo béo, mặt lại meo méo, chả lẽ vì nhớ anh nên em mới vừa béo vừa méo mặt à?

-Ài anh biết em nhớ anh vô cùng còn anh thì không, anh chỉ yêu em vô bờ mà thôi!

-Ở nơi này đất nước xa lạ, con người xa lạ, đồ ăn xa lạ, gái cũng xa lạ mắt xanh mũi lõ, ấy em yên tâm đi vì quá xa lạ nên anh chả tom tem được gì đâu, anh xin thề anh không thích người cao hơn mình nên anh mới thích em, oái đừng hiểu lầm, em cũng cao lắm chỉ là không cao bằng anh khi em không đi đôi giày đế cả chục cm của mình.

-Nói đến đây mới nhớ, lần sau em có thể đổi cái đôi giày nào ngắn tý được không, ít ra cũng bằng anh là được, chứ không mỗi lần đều phải kiễng cả chân lên hôn em mỏi lắm, những lần hôn em đều là những phút giây chịu đựng đau khổ, nhưng thôi ai bảo anh yêu em cơ chứ!

-Cuộc sống ở cái đất nước chết tiệt được người khác đánh giá là đầy đủ, tuyệt vời, chỉ là trong mắt anh nơi này là một cái nhà tù dùng để dày vò người khác thì đúng hơn, bởi vì ở đây không có em, người mà anh yêu mến!

-Nói tóm lại em chỉ cần biết một điều là anh không hề thích em một chút nào cà!

-Bởi vì em quá đẹp, quá ngoan ngoãn, quá tuyệt vời, nhất là khi chỉ có hai chúng ta trong chăn, nên anh không thích em, anh chỉ yêu em đến không thể nào cưỡng nổi mà thôi.

-Hô hô anh biết nhất định là em lúc này đang cầm tô đồ ăn mà chén cho vơi bớt nỗi buồn, thực ra thì anh cũng vậy vừa ăn mì gói vừa viết thư cho em đây, phải nói là anh nguyền rủa tên nào nghĩ ra cái trò thư thiếc chết tiệt này, làm đau tay quá, nhưng vì em mọi nỗi đau đều trở nên ngọt ngào, anh cam tâm bởi vì anh yêu em mà!

-Mà quên anh phải nhắc em một điều là nếu em béo lên thì tình yêu anh dành cho em tuy không sứt mẻ gì, nhưng cái trò bồng bế thì miễn đi nhá, nếu tình hình khi anh trở về có vẻ nghiêm trọng có lẽ chắc anh phải ăn cùng em vậy.

-Tiếc thật thời lượng phát sóng đến đây là hết mất rồi, anh còn chưa kịp nói cho em về nỗi buồn khi không có em, nhưng thôi anh phải đi đây, anh sẽ sớm trở về bên em thôi đợi anh em nhé

Heo béo à, em chỉ cần biết là anh luôn luôn yêu em nhớ em từng giây là được.

Moscow 22/7/2010
Người yêu của em.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top